Sầu Triền Miên

Chương 36: Gặp ngày gió mát sinh chuyện mới

Đạm mạc đích tử sắc

07/08/2014

Tiết trời ấm áp hoa tươi nở rộ. bầu trời bao la xanh thẳm mấy cụm mây trắng lơ lửng bay, gió thổi nhẹ nhẹ, làm cho thảm cỏ hình thành một cuộn sóng, liên miên phập phồng.

Trong bụi cỏ hiện ra hai bóng hình xinh đẹp, một là Sở Tiêu Lăng, còn bóng dáng màu vàng còn lại là Cầm nhi. Bên chân mỗi người có một cái cái sọt, khom người, đang bận rộn hái loại rau cỏ nào đó. Nguyên lai, lần trước bị Nhan Hâm gây rối trên phố, Sở Tiêu Lăng phải nghỉ buôn bán vì chuyện cơ hồ đã truyền khắp kinh thành.

Thái độ của hàng xóm thay đổi, một số người thiện lương còn có thể đối với Sở gia an ủi cùng đồng tình; nhưng với một số người khác, vốn là không thích Sở gia, vì thế nhân cơ hội châm chọc khiêu khích, thậm chí nhục nhã chửi rủa Sở Tiêu Lăng.

Đối với việc này, Sở mẫu vốn muốn thanh minh, nhưng lại sợ phiền phức, chung quy chỉ có thể nhẫn nhịn, kêu Sở Tiêu Lăng nên ở lại trong nhà, không có việc gì thì đừng ra khỏi cửa.

Trải qua nghịch cảnh Sở Tiêu Lăng, ngược lại trở nên kiên cường bình tĩnh hơn, đối với lời ra tiếng vào nàng an ủi mẫu thân đừng để ý đến người khác, người khác muốn nói cái gì mình không thể ngăn cản được, tốt nhất chính là vào tai này ra tai kia, đừng để ý.

Huống hồ, nàng cho rằng, mình còn có chuyện trọng yếu hơn việc phải phiền não lo lắng.

Bởi vì Nhan Hâm sỉ nhục nàng ngay trên phố, nên việc mua bán đậu hủ đã không thể tiếp tục được, trong nhà kinh tế lại không dư dả.

Mẫu thân thị lực bị suy yếu, ngoại trừ việc sinh hoạt hằng ngày căn bản không thể làm được thêm việc gì khác; đệ đệ Dịch Bân thì có vài lần đề cập qua việc đi tìm công việc, nhưng đều bị Sở Tiêu Lăng ngăn cản.

Đệ đệ nàng cực khổ đèn sách hơn mười năm, ngày mai lại sắp lên dự thi khoa cử, há có thể bị xao nhãng được. Cho nên, toàn bộ trọng trách gia đình cuối cùng vẫn là đặt lên người Sở Tiêu Lăng .

Trải qua vài ngày suy nghĩ, nàng cuối cùng nghĩ đến một con đường khác .Năm 15 tuổi, nàng từng vì làm lụng vất vả quá độ làm cho thân thể suy yếu, nguyệt sự lung tung, mẫu thân lúc ấy trên chân núi tìm được một loại cỏ dại chữa bệnh cho nàng. Đó là một loại cỏ màu xanh đậm, sinh trưởng ở thâm cốc hoang dã giữa đám cỏ dại, rau trồng, chẳng những có thể điều kinh còn có thể lưu thông máu, tiêu trừ bệnh phù vân vân, là một loại cỏ tốt thảo dược quý!

Biết được trên núi vẫn sinh trưởng loại cỏ này, nàng liền tìm đơn thuốc của phụ thân kê ngày xưa, ông chủ hiệu thuốc bắc niệm tình ngày xưa từng giao hảo, đồng ý mua thuốc này của nàng.

Ba ngày trước đã bắt đầu, mỗi ngày khi nàng vừa ăn sáng xong, sẽ đeo sọt lên lưng đi lên núi hái thuốc, Cầm nhi cũng cùng đi với nàng!

"Tiêu Lăng tỷ, uống ngụm nước trước đi!"

Không biết qua bao lâu, Cầm nhi đến gần nàng,đưa nước đến cho nàng, còn lấy khăn tay thay nàng lau mồ hôi trên trán .

Sở Tiêu Lăng nhận nước, không uống luôn mà nắm xuống tay Cầm nhi một cái, có chút không được tự nhiên nói:

"Cầm nhi, ta đã không còn là Vương Phi, muội không cần phải hầu hạ ta mà!"

Cầm nhi cũng không vì lời của nàng mà ngừng lại, tiếp tục nhẹ nhàng lau, vội vàng nói:

"Tiêu Lăng tỷ, là muội tư nguyện, không phải là xem tỷ là Vương Phi, mà muội thật tình xem tỷ như là tỷ tỷ!!"

Sở Tiêu Lăng nghe xong, nội tâm bất giác càng thêm cảm kích, đôi mắt sáng trào dâng nước mắt. Nàng lúc trước từng giúp đỡ Cầm nhi, không thể tưởng được hiện tại đến phiên Cầm nhi báo đáp lại nàng, chẳng lẽ đây gọi là người tốt sẽ nhận báo đáp tốt sao? Thay Sở Tiêu Lăng lau mồ hôi xong, Cầm nhi thấy nàng còn mệt, vì thế dìu nàng qua một bên nghỉ ngơi.

Nhìn chung quanh một chút, Sở Tiêu Lăng ánh mắt lại hướng đến Cầm nhi trầm ngâm một lát, không nhịn được nói xin lỗi

"Cầm nhi thực xin lỗi, muội đi theo ta chịu khổ rồi!"

Thấy nàng vẫn khách sáo như vậy, cái miệng nhỏ nhắn của Cầm nhi hơi hơi cong lên

"Tiêu Lăng tỷ, tỷ đừng làm muội tức giận nha. Tỷ từng nói qua chúng ta là tỷ muội tốt, nếu là tỷ muội, vậy nên đồng cam cộng khổ rồi! Trước kia đều là tỷ giúp cho muội, hiện tại tỷ đang gặp nạn, chẳng lẽ muội lại khoanh tay đứng nhìn sao?"

"Nhưng là. . . . . ."

Không cho nàng nói tiếp, Cầm nhi đột nhiên cầm tay nàng, bình tĩnh nhìn nàng, cả người biểu lộ ra sự thành khẩn trước nay chưa có

"Tiêu Lăng tỷ, muội là thật tình xem tỷ như tỷ tỷ, sau này chúng ta đừng khách sáo nữa, nha?"

Sở Tiêu Lăng thấy thế, lại suy nghĩ cuối cùng cũng gật đầu.

Cầm nhi tươi cười rạng rỡ, tiếp tục vỗ về tay nàng, bỗng nhiên hỏi

"Tiêu Lăng tỷ, tỷ có hận Vương gia không? Hận ngài ấy vô tình?"

Nghe nàng đột nhiên đề cập tới Lưu Vân Lạc Kỳ, trong lòng Sở Tiêu Lăng run động, toàn thân trên dưới cũng run rẩy. Hận sao? Khi hắn đối với mình đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, mình hẳn là phải hận hắn?

Từng bao nhiều lần, đặc biệt khi đêm dài mọi người đang yên lặng ngủ trên giường, nàng để tay lên ngực tự hỏi nên hận hắn hay không, mỗi một lần, trong lòng đáp án đều là:

Không! Không có yêu, tại sao hận! Bất quá, chỉ cần tiến thêm một bước nhớ nhung, nàng liền phát hiện đối với hắn hoặc nhiều hoặc ít vẫn là trong lòng còn có oán hận, dù sao, là hắn đã cho mình hi vọng, đồng thời lại là hắn đẩy mình vào đáy vực sâu. Hết thảy hết thảy, đều do hắn gây dựng lên. Nói không thương hắn, chính là tâm nàng đang kìm nén, chối bỏ sự thật.

Có lẽ, thật sự mình không thương Lưu Vân Lạc Kỳ của hiện tại, nhưng không thể phủ nhận, trước khi hắn xuất chinh, từng là mối tình đầu của nàng, làm cho nàng tràn ngập ảo tưởng, chìm sâu vào bể trầm luân không thể tự kềm chế!

Nhìn Sở Tiêu Lăng mặt bi ai cùng ảm đạm, Cầm nhi mặc dù còn nhỏ tuổi không biết đến tình yêu nam nữ, nhưng nàng biết, trước mắt tỷ tỷ nàng tuy kiên cường nhưng trong lòng nhất định đang đau khổ .

Nàng lại một lần nữa cầu nguyện ông trời, để cho tỷ tỷ sớm ngày quên được đau thương, rời xa sầu bi, tìm được hạnh phúc chân chính. Giống như tâm hữu giao hòa, Sở Tiêu Lăng vươn tay ra, tầm mắt hướng đến Cầm nhi đang ngập tràn nước mắt .

Dùng sức hít sâu một hơi, nàng chuyển đề tài

"Đúng rồi, không phải muội nói hôm nay muốn đi đến thôn bên thay cha muội lấy thuốc sao? Hiện tại là giờ Tỵ, muội nên đi đi thôi!"

Cầm nhi nghe xong mới nhớ, vì thế nâng nàng dậy chuẩn bị dìu nàng xuống núi. Lại bị Sở Tiêu Lăng cự tuyệt

"Muội đi về trước đi, ta muốn ở lại một lúc nữa,để hái được thêm nhiều thảo dược!"

"Nhưng mà. . . . . ." Cầm nhi rất không yên tâm,nơi này hoang sơn dã lĩnh, một bóng người cũng không có, Sở Tiêu Lăng lại đang mang thai, vạn nhất gặp phải việc gì ngoài ý muốn vậy phải làm sao bây giờ?



"Đừng lo lắng, ta không sao cục cưng rất ngoan, không có việc gì ngoài ý muốn đâu, huống hồ nơi này ta cũng không phải là mới lần đầu tiên tới. Muội nhanh đi thôi, trì hoãn nữa lại không đi được!"

Kỳ thật, Sở Tiêu Lăng sở dĩ không muốn về nhà sớm như vậy, còn có một lí do khác, là vì về nhà là lại nằm im lặng trong phòng ngủ sẽ làm nàng miên man suy nghĩ, không giống như ở nơi này, tầm nhìn rộng lớn, cảnh sắc mê người, có thể làm cho nàng tạm thời quên hết mọi thứ, tâm tình trĩu nặng được nguôi ngoai.

Sau khi Cầm nhi rời đi, Sở Tiêu Lăng cảm thấy không yên lòng, cảm giác như có một bóng dáng đang đi tới gần mình.

Trong lòng run lên, nàng nhanh chóng xoay mặt, kinh ngạc khi trong bụi cỏ có bóng người, một thân áo bào màu tro, đang cầm trong tay trường kiếm, gương mặt tái xanh nồng đậm tức giận, cực lực áp chế đau đớn, khóe miệng còn vương máu tươi.

Người này là ai? Sao lại xuất hiện tại nơi này? Còn có, tay bà đang bị thương sao? Nhìn người nọ càng ngày càng tới gần, Sở Tiêu Lăng nhanh chóng đứng dậy, đồng thời nâng tay bảo vệ bụng.

May mắn, người nọ vừa đi tới, đột nhiên cả người ngã xuống. Trong lòng thấy kinh hãi, Sở Tiêu Tăng vẫn không dám động đậy, hoảng sợ trừng mắt đứng nhìn.

Nàng nên thừa dịp này chạy thoát, nhưng mà nàng lại chậm rãi tới gần người nọ.

Còn sống!! Thấy người nọ dưới mũi còn truyền ra hơi thở, Sở Tiêu Lăng nhất thời yên tâm không ít, chần chờ gọi:

". . . . . . Đại thẩm, bà. . . . . . Có khỏe không? Muốn để ta giúp bà kêu đại phu hay không?"

Đáng tiếc dù nàng gọi to như thế nào, người nọ vẫn không phản ứng, lẳng lặng nằm trên cỏ.

Sở Tiêu Lăng thấy vậy không biết phải làm sao, đôi mắt đẹp chuyển động qua lại, cuối cùng quyết định xuống núi tìm người hỗ trợ.

Biết rõ nàng dời gót đi, cổ chân bị người đó bắt được, nàng thấy bàn tay đó còn dính máu tươi, mép váy của mình cũng bị dính đỏ .

"Đừng. . . . . . Chớ đi!!" Người nọ rốt cục đã lên tiếng, tiếng nói vô cùng đau đớn.

"Đại thẩm ngài yên tâm, ta không có bỏ mặc bà đâu, mà là đi tìm đại phu cứu bà!" Sở Tiêu Lăng vội vàng giải thích.

Người nọ giống như không nghe thấy lời của nàng, nắm chặt cổ chân của nàng, tiếp tục thống khổ:

"Thuốc. . . . . . Tìm chai màu đen. . . . . . Lấy thuốc cho ta uống!"

Lấy thuốc cho bà uống? Sở Tiêu Lăng cảm thấy bối rối, nhưng cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, bắt đầu tìm ở trên người bà, tìm tới tìm lui tìm khắp vẫn không thấy cái chai màu đen.

Đôi mắt linh động, Sở Tiêu Lăng không khỏi hướng xa xa nhìn xuống, bắt đầu dọc theo vết máu đi tìm, không lâu, cuối cùng nàng tìm được một cái bình màu đen hình vuông, vừa mở nắp bình ra đã nghe thấy một mùi vị thốc khó chịu xông vào mũi.

Việc này không nên chậm trễ, nàng bước nhanh quay trở về chỗ người phụ nữ nằm, vừa lo lắng vừa mừng hỏi:

"Đại thẩm, là cái bình này sao?"

Phụ nhân nhìn thấy thì gật đầu, còn nhờ Sở Tiêu Lăng đổ ra mấy viên thuốc đút cho bà uống.

Dược hiệu quả nhiên rất nhanh, chỉ cần một khắc đồng hồ, sắc mặt người phụ nữ vốn trắng bạch dần dần bình thường lại, cả người thần khí ổn định không ít.

Sở Tiêu Lăng cũng cảm thấy vui mừng, tiếp tục hảo tâm hỏi:

"Xin hỏi. . . . . . Bà còn muốn tìm đại phu khám lại không?"

Phụ nhân nhìn nàng, mâu sắc lạnh nhạt, không đáp lại.

Sở Tiêu Lăng cảm thấy một tia xấu hổ, không khỏi nhớ lại từng nghe người ta đồn, nghe nói người trong giang hồ giai tâm cao khí ngạo, làm theo ý mình ít nói và ít ham muốn.

Vì thế, nàng không hề truy vấn, đứng dậy trở lại bên cạnh trên tảng đá, mở cái giỏ ra. Bên trong có vài cái bánh bao nhân nấm hương, còn có một ngô, cái này là do nàng mang theo làm bữa trưa.

Nàng đầu tiên là uống một hớp nước, nhanh chóng cầm lấy một cái bánh bao đưa đến bên miệng. Khi nàng đang ăn, cảm giác được có một ánh mắt cực nóng đang nhìn chằm chằm mình, nàng đứng dậy, mang theo giỏ trúc đi qua, đưa cho bà một cái bánh bao.

Phụ nhân đầu tiên là do dự một chút, mới tiếp nhận. Kế tiếp, hai người đều không nói một tiếng, lặng yên ăn bánh bao, cho đến khi trong giỏ trúc hết sạch đồ ăn .

Nghỉ ngơi một chút, Sở Tiêu Lăng lại đeo sọt lên, tiếp tục hái" thảo dược Râu rồng " .

"Ngươi đang có bầu, không thể ăn loại dược thảo này!" Bỗng dưng, bên tai nghe tiếng bà nói.

Đoán chừng là uống thuốc có tác dụng, giọng bà lão so với lúc trước to rõ ràng hơn rất nhiều.

Thấy cuối cùng bà cũng đã nói chuyện, hơn nữa còn là quan tâm đến mình, Sở Tiêu Lăng vui vẻ mỉm cười trả lời

"Ta biết, ta hái nó không phải để cho mình sử dụng, mà là bán cho hiệu thuốc bắc."

Phụ nhân kinh ngạc, lập tức hỏi lại:

"Ngươi biết y thuật?"

Sở Tiêu Lăng lắc đầu

"Mẹ ta từng nói qua công hiệu của nó, đây là ta nương theo truyền thống, hái để đổi lấy ngân lượng, giúp gia đình ."

Bà lão đã hiểu ra, lại tiếp tục trầm mặc, như đang có suy nghĩ đánh giá Sở Tiêu Lăng.

Sở Tiêu Lăng hướng bà thân mật cười, tiếp tục bận rộn, cảm giác lưng trở nên nóng ran, da cơ hồ của nàng đang bị nướng cháy nàng mới ý thức đã là giữa trưa rồi!

Thoáng duỗi thân một chút để bớt mỏi ở thắt lưng bụng cùng tứ chi, nàng lại tới gần bà lão, cáo từ.



Phụ nhân bình tĩnh nhìn nàng, trầm ngâm hỏi

"Ngươi ngày mai còn có thể đến đây không?"

Sở Tiêu Lăng giật mình, gật đầu, mấy ngày nay là lúc mà thảo dược râu rồng sinh trưởng tươi tốt, nàng sẽ tiếp tục hái, ngày mai cũng không ngoại lệ.

"Kia. . . . . . Có thể mang theo một ít đồ ăn cho ta, thí dụ như bánh bao! Còn nữa, nếu có thể, đi đến hiệu thuốc bắc giúp ta mua loại thuốc ổ chim lan, thuốc này có thể giải trừ máu tụ, nối lại xương cốt, thậm chí có thể dùng cho bệnh nhân công dụng khởi tử hồi sinh ." Bà lão đưa ra thỉnh cầu, thuận thế dạy cho Sở Tiêu Lăng một vị thuốc quý.

Sở Tiêu Lăng sửng sốt, sau đó đồng ý

"Ta đây ngày mai đến đâu để tìm bà?"

"Ta đến lúc đó sẽ ghé qua!"

"Tốt lắm, đến lúc đó gặp sau!" Sở Tiêu Lăng mỉm cười nói rồi bắt đầu đi xuống núi. Bất quá, nàng đi một đoạn lại quay đầu nhìn bà lão, cho đến khi nhìn không thấy bóng dáng màu xám mới thôi. . . . . .

Đêm dài yên lặng, ánh trăng mờ ảo rải đầy trong các góc phòng, chiếu vào một bóng người trên ghế bành.

Lưu Vân Lạc Kỳ tuấn nhan nặng nề, ánh mắt thâm thúy không yên lòng nhìn mộc bài trong tay, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt trên thẻ có hình một mặt người, một hồi, lật đến mặt trái, ánh mắt chạm đến đóa hoa lăng trong sáng nở rộ thì đôi mắt càng trở nên thêm u ám, trước mắt dần dần hiện ra vẻ mặt cố chấp và dung nhan mỹ lệ.

Hắn thực hoài nghi, tấm mộc bài này có thực sự do sự tay nàng làm hay không, nếu không, nàng như thế nào lại không nhìn mình, không lo cho mình!

Ngày đó trên phố nhìn thấy nàng bị chịu mắng nhiếc cùng nhục nhã, hắn mặc dù cảm thấy đau lòng, lại không ra mặt ngăn cản, nguyên nhân là hắn muốn áp chế dáng vẻ quật cường của nàng, để nàng đi đến cùng đường, cầu xin hắn tha thứ, cuối cùng trở lại bên cạnh hắn.

Trăm triệu lần không thể tưởng được là, nàng quả thực cố chấp, không hề để hắn trong mắt, nói cái gì cũng không nguyện ý hướng hắn cúi đầu.

Phạm sai lầm rõ ràng là nàng, chính hắn ngược lại trở thành tội nhân. Nhan Hâm mỗi lần nhìn mình, trong mắt luôn lộ ra ai oán cùng ưu thương, mẫu thân vẫn nhốt mình trong viện, đối với hắn cự tuyệt gặp mặt, may mắn là có Lý ma ma luôn bẩm báo bà vẫn khỏe mạnh, hắn mới không đến mức phá cửa mà xông vào.

Còn có hoàng huynh, tối ngày cùng hoàng huynh nói chuyện phiếm, người bỗng nhiên nhắc tới nha đầu kia, còn nói hắn có rảnh hãy mang nha đầu kia tiến vào cung chơi đùa.

Vốn, hắn muốn cùng hoàng huynh nói rõ sự việc, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, chỉ vì trong tiềm thức hắn không muốn để cho hoàng huynh biết mình đã từ hôn nàng, không muốn hoàng huynh biết được nàng đã là người độc thân.

Kèm theo thất bại buồn rầu thở dài, hắn đem mộc bài cất đi, thân hình cao lớn chậm rãi đi tới giường. Nằm xuống xong, hắn lăn qua lộn lại, căn bản không thể đi vào giấc ngủ, nghe ngoài cửa sổ có tiếng ếch kêu, đầu óc làm hắn vừa tức lại không quên được bóng hình xinh đẹp, hận không được đi đến thăm nàng.

Lại là một tiếng nguyền rủa thống khổ vang lên, hắn đứng dậy bước xuống giường, mặc quần áo vào, đi ra khỏi phòng thi chuyển khinh công lặng lẽ rời đi, võ nghệ cao cường, bóng dáng cao lớn nhanh nhẹn xuyên qua bóng đêm, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà bình thường ở thành bắc.

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa lách mình tiến vào, căn cứ vào lời hộ vệ bẩm báo và dựa vào cảm giác của mình, không bao lâu đã tiến vào một gian phòng tràn ngập nữ tính và mùi thơm .

Đôi mắt hắc ám ban đêm có vẻ ánh lên một hồi lóng lánh, hắn ngừng thở, lẳng lặng đứng lặng trước giường, sửng sốt một lúc, lập tức thân thủ đi qua, điểm huyệt đạo của nàng, thắp sáng ngọn nến đỏ.

Ánh sáng tràn ngập căn phòng, lúc này hắn mới bắt đầu nhìn chung quanh đánh giá toàn bộ căn phòng, không gian nhỏ hẹp, bài trí đơn giản, nhưng lịch sự tao nhã.

Nhận xét xong, hắn trở lại phía trước giường, xốc tấm màn mỏng manh lên, rồi ngồi xuống, mày kiếm dần dần chau lên.

Từ lần tại khu chợ đó, hắn đã năm ngày chưa nhìn thấy nàng. Nàng, hình như đã gầy đi rất nhiều. Đáng chết, chẳng lẽ ở Sở gia ngay cả cơm cũng không có nổi sao? Nàng như thế nào mà lại gầy nhanh như vậy? Nếu nghèo như vậy, khi nàng rời đi khỏi Vương Phủ sao không mang theo một ít châu báu trang sức hoặc ngân lượng! (xí lo léng gúm à Lk ca)!

thầm khẽ nguyền rủa, tay hắn không tự chủ được vuốt ve khuôn mặt trắng nõn thanh tú của nàng.

Mày liễu cong cong, mỗi lần đối mặt với hắn luôn lơ đàng nhíu lại. Lông mi thật dài và đôi mắt to, hắc bạch phân minh trong suốt như dòng suối, lại luôn mang theo u buồn cùng ai oán.

Còn có đôi môi không tô điểm mà vẫn hồng! Nhớ tới cái miệng nhỏ nhắn luôn sẽ không nói lời tốt đẹp dễ nghe với mình ..., có khi thậm chí chọc giận mình, hắn không chỉ ôm lấy nàng, ở môi nàng cắn một cái, tiếp theo còn dùng môi, đầu lưỡi, răng của mình chà đạp cắn xé.

Sắc tính không thay đổi của hắn, tự nhiên sẽ nổi lên, chậm rãi đến trước ngực của nàng. Có lẽ là do mang thai, hai trồi non của nàng so với trước kia rất đầy đặn, hai nhũ hoa mai rõ ràng đỏ sậm, lại lộ ra vẻ nồng đậm mê hoặc, làm cho người ta mê mẩn. Không kịp suy tư, hắn nhanh chóng cúi đầu, hung hăng hôn lên chúng, hơn nữa đôi tay không ngừng vuốt ve xoa nắn.

Cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng lại ở trên bụng nàng. Nơi này, đang có một tiểu sinh mạng, cụ thể đã lớn bao nhiêu hắn không rõ ràng lắm.

Hắn chỉ biết là, nàng thương tiểu sinh mạng này hơn cả mình, vì tiểu sinh mạng này mà không thương tiếc rời khỏi hắn, không chịu hướng hắn cúi đầu.

Gia đinh Lâm Sáng vẫn còn bị nhốt tại nhà lao, đã thừa nhận tội trạng, nhưng không biết duyên cớ vì sao, hắn lại phủ nhận lời khai trước đó.

Nàng trước khi đi đã nói qua tiểu sinh mạng này là kết tinh tình yêu của nàng cùng một nam nhân khác, hắn vốn là không tin, cho rằng nàng hờn dỗi nói vậy .

Có lẽ, trong lòng hắn vốn biết rất rõ, tiểu sinh mạng này thật ra chính là cốt nhục của mình, chẳng qua mình không chịu thừa nhận mà thôi! Bởi vì, hắn không thể làm trái lời hứa, không thể lại đi xin lỗi Nhan Hâm!

"Nha đầu, nàng rốt cuộc khi nào mới bằng lòng nhận sai, mới bằng lòng cam tâm tình nguyện trở lại bên bổn vương? Nhiều nhất bổn vương đáp ứng nàng, chờ Hâm nhi thay bổn vương sinh đứa con nối dòng thứ nhất xong, bổn vương sẽ cho nàng sinh, nàng muốn sinh bao nhiêu đứa cũng được!"

Hắn một bên vuốt ve bụng nàng, một bên thấp giọng nỉ non. Đáng tiếc, bị điểm huyệt ngủ nên Sở Tiêu Lăng hoàn toàn không được lời của hắn, cũng không cảm giác đến sự tồn tại của hắn.

Một hồi sau, hắn cởi giầy, cùng quần áo nằm ở cạnh nàng, cứ như vậy đầy bụng ủ dột bị đè nén nhìn chăm chú vào nàng, còn ôm chặt nàng, xâm nhập vào cả bộ vị trọng yếu trong thân thể nàng, coi như an ủi cho hắn lâu ngày hư không cùng tịch mịch. . . . . .

Tại Kỳ Vương Phủ, Hâm Nhã Các. Trong phòng bừng sáng, ánh nến sang chiếu vào khuôn mặt đang tức giận xấu hổ và giận dữ trong mắt .

Một nam tử bóng dáng dạ hành màu đen cung kính quỳ bẩm báo:

"Vương gia ước chừng giờ hợi một khắc rời khỏi phủ, đi đến một ngồi nhà bình thường ở thành bắc ở cho đến giờ tý mới trở về."

Thành Bắc!!! Người dân bình thường ở!! Nhan Hâm nghe xong, càng thêm đầy ngập lửa giận, nàng biết đó là Sở gia, là nới tiện nhân Sở Tiêu Lăng kia hiện tại đang ở. Không thể tưởng được hắn lạnh lùng như vậy, lại là đối với tiện nhân kia nhớ mãi không quên, trong phủ nhớ nhung là được rồi, còn nửa đêm chạy đi tìm nàng, thật sự là đáng giận, thật sự là giận điên người!

Bất quá, vô luận như thế nào mình là sẽ không để cho hắn thực hiện được, nếu hắn cứ tiếp tục như vậy, mình sẽ vạch trần hắn, để cho hắn hoàn toàn quay đầu "tỉnh ngộ"! Mà biện pháp duy nhất chính là diệt cỏ tận gốc, làm cho tiện nhân kia hoàn toàn biến mất trên cõi đời này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sầu Triền Miên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook