Chương 29: Sự ôn nhu hiếm thấy của hắn
Đạm mạc đích tử sắc
07/08/2014
Sở Tiêu Lăng đang ngủ trong phòng, ánh nến tỏa sáng, mọi âm thanh đều cô đọng.
Đại phu nín thở tập trung cẩn thận chẩn đoán cho nàng. Xong, hắn vui mừng bẩm báo:
"Vương Phi nương nương cũng không nguy hiểm tánh mạng, bất quá, bởi vì vừa phơi nắng lại gặp mưa, thể xác và tinh thần mỏi mệt, làm cho cho cơ thể nhiễm phong hàn. May mắn phát hiện sớm, tình huống không quá nghiêm trọng, uống mấy thang thuốc bổ là sẽ khỏi hẳn."
Cầm nhi nghe xong, tâm tình cuối cùng buông lỏng không ít, không khỏi thúc giục:
"Vậy, thỉnh đại phu nhanh kê đơn thuốc đi!"
Đại phu gật đầu, cùng Yến nhi đi ra ngoài. Cầm nhi tầm mắt trở lại bên Sở Tiêu Lăng, thấy nàng một thân y phục ẩm ướt không được thoải mái. Vì thế cùng hai nha hoàn khác cẩn thận nhẹ nhàng thay quần áo sạch sẽ cho Sở Tiêu Lăng, nhân tiện lau khô tóc đang dính nước bùn và nước mưa trên mặt nàng.
Mọi việc xong xuôi, Yến nhi vừa vặn bưng thuốc canh tiến vào. Bởi vì Sở Tiêu Lăng vẫn đang hôn mê, các nàng đành phải nâng nàng dậy, đút cho nàng ăn. Nhìn thấy nước thuốc không ngừng theo khóe môi Sở Tiêu Lăng trào ra, Cầm nhi lo lắng đến độ sắp khóc,
"Tiêu Lăng tỷ, tỷ đừng thế mà, nhanh nuốt vào đi, phải được uống thuốc tỷ mới có thể mau chóng khỏe lại!"
Nhìn thấy Cầm nhi không ngừng lay Sở Tiêu Lăng, còn dùng sức bóp chặt miệng nàng Yến nhi kinh hoảng, vội vàng ngăn cản nàng ta:
"Cầm nhi, không được như vậy, ngươi sẽ làm bị thương đến Vương Phi đấy!"
"Nhưng nếu không làm như vậy, người căn bản không uống thuốc được!"
"Không có việc gì, từ từ sẽ được mà!"
Yến nhi một bên an ủi Cầm nhi, một bên cầm chén đưa tới, quyết định tự mình mớm thuốc. Yến nhi quả nhiên có kinh nghiệm, tiếp tục ói ra vài ngụm xong Sở Tiêu Lăng cuối cùng cũng uống thuốc vào. Một lúc sau, rốt cục Sở Tiêu Lăng cũng uống xong chén thuốc.
Cầm nhi thở ra, nhìn nàng vẫn đang hôn mê, nước mắt nhịn không được lại trào ra, khóc lóc thương tâm
"Tiêu Lăng tỷ luôn luôn khỏe mạnh, chưa bao giờ bị nhiễm phong hàn, nhưng từ ngày gả vào Vương Phủ, đau khổ cứ tiếp nối nhau như từng đợt sóng, cả người càng ngày càng tiều tụy! Ta thật không rõ Vương gia nghĩ như thế nào, Tiêu Lăng tỷ nhu thuận từ nhỏ, không tranh giành với ai, vì sao hắn vẫn không chịu buông tha. Còn có Nhan Hâm, luôn tìm đến gây phiền toái!"
Yến nhi cũng cảm thán: "Hôm nay cũng là lần đầu ta nhìn thấy Vương gia bùng phát cơn giận như vậy, ta vào Vương Phủ lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy ngài trừng phạt quá đáng với vị chủ tử nào."
"Sớm biết như vậy, lúc ấy ta bất luận như thế nào cũng ngăn cản không cho Tiêu Lăng tỷ gả vào đây, chúng ta tình nguyện mỗi ngày cá muối Bạch Thái (cải trắng), cũng tốt hơn ở trong này chịu đủ mọi đau khổ! Bọn họ ỷ vào việc có quyền thế hơn người, quả thực là đáng giận mà!" Cầm nhi lại vuốt ve bàn tay nhỏ bé đang lạnh như băng của Sở Tiêu Lăng, giọng nói mang theo sự tức giận bất bình.
“Được rồi, đừng như vậy nữa, cũng đã muộn rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!" Yến nhi an ủi, không còn cách nào khác, nàng cũng biết rõ mình cũng chỉ là một nô tài, rất nhiều chuyện không có quyền hỏi đến hay bình luận, càng không tới phiên nàng làm chủ!
"Không, Yến nhi tỷ, ngươi đi ăn trước đi, ta chưa đói bụng!"
"Làm sao có thể không đói bụng được! Cầm nhi, ta biết ngươi đang lo lắng cho Vương Phi, nhưng cứ như vậy ngươi không trụ được cũng còn có ích gì. Đại phu nói rồi, Vương Phi ngày mai mới có thể tỉnh lại!"
Nhìn thấy Cầm nhi vẫn thờ ơ như cũ, Yến nhi thở dài, tiếp tục khuyên giải an ủi:
"Cầm nhi, hãy nghe ta nói, đừng cố chấp nữa, nếu ngươi cũng suy sụp, vậy kế tiếp làm thế nào để chăm sóc cho Vương Phi?"
Nghe đến đó, Cầm nhi cuối cùng cũng dao động, nghe theo lời khuyên của Yến nhi, cùng nàng đi ra ngoài.
Các nàng vừa rời đi, cửa phòng lại được mở ra, người đi vào là Lưu Vân Lạc Kỳ. Hắn phong trần, vẻ mặt mệt mỏi, trên người còn mặc nguyên bộ y phục ban ngày, xem ra là vừa từ bên ngoài trở về.
Vừa bước vào, hắn lập tức đi đến trước giường, nhìn thấy nàng đang mê man bất tỉnh, lông mày vẫn đang nhíu chặt lại, hắn ngồi xuống góc giường.
Sở Tiêu Lăng khẽ rên một tiếng, đôi mày liễu nguyệt cong cong gắt gao nhíu chặt lại, thần sắc hình nhìn như đang rất thống khổ và khó chịu.
Điều này làm cho Lưu Vân Lạc Kỳ chợt nhớ lại điều gì đó, vội vàng từ trong lòng lấy ra một lọ Bạch Ngọc Lộ, chủ động cởi bỏ áo ngủ của nàng ra.
Đúng như hắn dự đoán, bờ ngực tròn của nàng vẫn đang sưng tấy, lưu lại nhiều dấu hồng và tím, những dấu vết này đều là do mình nhất thời tức giận tạo nên hậu quả nghiêm trọng!
Tiếp theo, hắn nhẹ nhàng cởi quần lót của nàng ra, ánh mắt hắn tập trung lại một nơi đang vô cùng thê thảm, nơi riêng tư của nàng đang sưng đỏ lên, rợp kín một hàng dấu răng.
Nội tâm càng thêm hối hận, hắn không khỏi thầm tự mắng mình không bằng cả loài cầm thú, chính hắn lúc ấy vừa bực vừa phẫn nộ điên tiết, lý trí hoàn toàn không kiểm soát được, mới gây ra cho nàng thương tổn đến như vậy!
Không khỏi tự trách mình, hắn ngơ ngác một hồi lâu mới mở nắp bình ra, nhẹ nhàng từng chút một bôi lên vết thương, còn dùng miệng thổi lên vết thương của nàng .
Chợt nghe bên ngoài truyền đến một giọng nói, khuôn mặt hắn đột nhiên biến sắc, nhanh chóng đứng dậy trốn sau tấm bình phong, ngay cả lọ Bạch Ngọc Lộ cũng quên mang theo.
Nội tâm lại càng thêm quýnh lên, hắn muốn đến lấy lộ thuốc dấu đi đáng tiếc đã không kịp nữa!
Kèm theo một tiếng cửa mở, Cầm nhi và Yến nhi cùng đi vào, tới gần giường thì lập tức bị chấn động bởi tình huống trước mắt. Nhìn thấy áo ngủ của Sở Tiêu Lăng bị cởi bỏ, toàn bộ khuôn ngực đều lộ ra bên ngoài, quần lót cũng bị tuột đến mắt cá chân .
Điều làm cho các nàng khiếp sợ nhất chính là, nơi riêng tư của Sở Tiêu Lăng đang vô cùng thê thảm!
"Trời đất, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại có thể như vậy?" Cầm nhi chịu đựng không nổi đả kích này, kinh hãi vô cùng
Yến nhi cũng đang trừng mắt, chần trừ nhặt lọ Bạch Ngọc Lộ lên, than nhẹ:
“Lọ Bạch Ngọc lộ này là của ai? Hay là vừa rồi có người tới? Là ai đây?"
Nàng lại giống như nhớ tới điều gì đó, thần sắc trên mặt càng thêm hoảng sợ, lời nói lắp bắp:
"Cầm nhi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi còn nhớ rõ Nhan thứ phi hôm nay đã nói đến điều gì chứ? Nàng nói. . . . . . Nàng nói Vương Phi hôm nay đi ra ngoài hẹn hò cùng nam nhân!"
"Nàng ta chỉ nói bừa thôi! Tiêu Lăng tỷ không phải là loại người này, Vương gia mặc dù đối với tỷ ấy không tốt, nhưng tỷ tỷ chưa từng nghĩ tới việc phản bội Vương gia!" Cầm nhi lập tức phản bác.
"Nhưng những vết thương trên người Vương Phi thì. . . . . ."
Nhìn theo tay Yến nhi chỉ, Cầm nhi hướng tầm mắt lại trên người Sở Tiêu Lăng, trầm mặc một lát, bỗng nhiên phẫn nộ mắng:
"Nhất định là do hỗn đản nào đó đã làm, Tiêu Lăng tỷ hẳn là đã bị cưỡng bức! Người nào còn tồi hơn cả loài chó, nếu mà bị ta bắt được, ta nhất định phải thiến hắn!"
"Chúng ta tạm thời đừng để ý tới việc này nữa, ta nghĩ nên giúp Vương Phi bôi thuốc tiếp đi, ước chừng đã bôi được một nửa rồi, chúng ta tiếp tục bôi cho hết đi!"
Yến nhi dù sao cũng lớn tuổi hơn, suy nghĩ cũng có chín chắn hơn một ít, nàng nói xong, cầm thuốc mỡ lên, tiếp tục bôi lên trên chỗ kín của Sở Tiêu Lăng .
Cầm nhi cũng giúp nàng một tay, vừa bôi xong, hai người giúp Sở Tiêu Lăng mặc lại quần áo tử tế. Lẳng lặng nhìn Sở Tiêu Lăng đang ngủ say, Cầm nhi giống như chợt nghĩ đến điều gì, vội vàng nói:
"Đúng rồi, Yến nhi tỷ, ngươi đáp ứng ta, chuyện Vương Phi bị người ta làm nhục trăm ngàn lần đừng nói ra ngoài, vạn nhất để Vương gia hoặc Nhan Hâm biết được thì có thể thê thảm đó.
Không cần nghĩ ngợi, Yến nhi gật đầu. Cầm nhi vẫn còn lo lắng, hỏi lại một lần nữa:
"Ngươi đồng ý?"
"Đương nhiên, Vương Phi đối với ta tốt như vậy, ta làm sao có thể hại nàng! Nếu ngươi còn chưa tin, ta đây sẽ thề!" Yến nhi khuôn mặt thành thật, về tình về lý, bọn họ không hy vọng Sở Tiêu Lăng sẽ phải gặp chuyện không may. Thứ nhất, Sở Tiêu Lăng thiện lương như vậy, hẳn là sẽ sống lâu trăm tuổi; thứ hai, tại Vương phủ, chỉ sợ không tìm được người chủ tử nào tốt bụng như Sở Tiêu Lăng đâu!
"Được rồi, ta tin tưởng ngươi, cám ơn ngươi! Yến nhi tỷ!"
Sau đó hai người ở lại thêm một lát nữa, mới đi ra bên ngoài.
Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Lưu Vân Lạc Kỳ mới từ sau tấm bình phong bước ra, đầu tiên là đi tới cửa, xác định các nàng đã đi xa, mới lại trở lại trước giường, sắc mặt dần dần nổi lên ảo não và lạnh lùng.
Cầm nhi mới vừa những nói gì..., hắn đều nghe được hết. Thấy Cầm nhi mắng mình là loài cầm thú, hắn thật sự buồn bực, thật muốn đi ra giáo huấn nàng ta, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nhịn xuống.
Dù sao Cầm nhi nói không phải là không có lý, chính mình cũng tự thấy những hành vi kia quả thật không bằng loài cầm thú. Còn nữa, Cầm nhi cùng không thể nghĩ rằng tên "Cầm thú" kia thật ra chính là mình! Mang theo tâm trạng bị đè nén ủ dột, hắn cởi giày đi, lên trên giường nằm cạnh Sở Tiêu Lăng, ghé mắt ngóng nhìn nàng, còn nâng tay, chậm rãi vuốt ve đôi mày cong đang nhíu chặt cuả nàng.
Bỗng nhiên, Sở Tiêu Lăng xích lại gần hắn, miệng phát ra một tiếng rên bất lực và lẩm bẩm,
"Lạnh, Cầm nhi, ta lạnh quá, mau đắp chăn cho ta!"
Nghĩ rằng nàng đã tỉnh lại, hắn có chút giật mình, nhưng khi xác định nàng đang nằm mơ, tâm tư hốt hoảng của hắn mới từ từ lắng xuống, không chút nghĩ ngợi, choàng tay qua ôm lấy nàng.
Vì đang hôn mê bất tỉnh nên Sở Tiêu Lăng căn bản không hề biết bên người mình đang có thêm một người nữa, nàng chỉ cảm thấy chung quanh có một làn hơi ấm, làm nàng bất giác sát lại gần, cuối cùng khuôn mặt nép vào trước ngực của hắn, tiếp tục vô thức nói thầm:
"Cầm nhi, hắn rất xấu xa, thật sự rất xấu xa, dám thô lỗ đối với ta như vậy, làm ta cả người đều đau đớn!"
Một cảm giác khác thường đột nhiên dâng lên trong lòng hắn, bàn tay to bắt đầu dịu dàng vuốt ve trên lưng nàng. Đôi môi hơi mở ra, phát ra giọng nói trầm ấm
"Ngươi về sau phải ngoan ngoãn một chút, đừng đối nghịch với bổn vương nữa, bổn vương sẽ không trừng phạt, ngươi cũng không còn phải chịu đau đớn nữa, có biết không?"
Sở Tiêu Lăng tất nhiên khộng nghe được lời của hắn, chỉ càng thêm nép vào trong lòng hắn, để hắn thay thế cho cái chăn bông ấm áp dễ chịu, qua một thời gian dài mới ngưng lẩm bẩm, ngủ thật say trong lòng hắn.
Hai người đang thân cận quá mức, hắn cơ hồ nghe được chuyển động của nàng đâu đấy là tiếng tim đập, còn cảm giác được hơi thở nóng hổi của nàng đang phập phồng dưới cánh mũi .
Cả người nhất thời chấn động thêm, hắn càng ôm chặt nàng hơn, bàn tay tiếp tục vuốt ve trên lưng, còn bất chợt cúi đầu, ngửi mùi hương trên người nàng .
Một hồi lâu, hắn nâng mặt của nàng lên, cúi đầu khẽ hôn lên trên trán nàng, sau đó là khuôn mặt của nàng, chiếc mũi, hai gò má, môi, một đường đi xuống, mỗi động tác đều cẩn thận tỉ mỉ, ôn nhu, giống như nàng là một chiếc bình gốm sứ mong manh dễ vỡ.
Cuối cùng, hắn chôn vùi toàn bộ khuôn mặt lên chiếc cổ non mịn của nàng, tham lam hít ngửi mùi thơm độc đáo trên người nàng đang tỏa ra .
Đêm dần qua, thời gian trôi đi thật nhanh, bên ngoài vang lên tiếng trống canh, Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn tiếp tục say mê, bàn tay to vẫn vòng chặt quanh chiếc eo thon của nàng, căn bản không hề muốn rời đi.
Bất quá, hắn lại lo Cầm nhi sẽ tiến vào, không cam lòng đứng dậy, thay nàng đắp kín chiếc mền, đứng lặng trước giường nhìn nàng một lúc lâu, tâm tư đầy bụng, lưu luyến rời đi. . . . . .
Đúng như lời đại phu nói, Sở Tiêu Lăng đến sáng ngày thứ hai đã tỉnh táo lại, các vết thương cũng giảm đau bớt, nhưng thân thể vẫn còn suy yếu, trên khuôn mặt vẫn tái nhợt không có chút máu, lúc này, Cầm nhi đang đút cháo gạo cho nàng ăn .
Nhìn đôi mắt sưng đỏ và khuôn mặt tiều tụy vô cùng của Cầm nhi, Sở Tiêu Lăng cảm thấy thật hổ thẹn, "Thực xin lỗi,đã làm cho các người lo lắng và chịu khổ rồi!"
Nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua, lòng Cầm nhi vẫn còn sợ hãi, lại cố giả bộ nhẹ nhàng nói:
"Chỉ cần Tiêu Lăng tỷ khỏe mạnh, ta sẽ không sao đâu!"
Sở Tiêu Lăng yếu ớt cười, nâng tay đặt trên vai của nàng, chợt nhớ tới điều gì, hỏi,
"Tối hôm qua là ngươi ngủ cùng ta à?"
Cầm nhi ngạc nhiên, lắc lắc đầu,
"Yến nhi tỷ lo lắng tỷ sẽ bị quấy nhiễu, giờ Hợi bọn muội đã rời khỏi phòng ngủ của tỷ rồi! Làm sao vậy?"
"À, không có việc gì!"
Sở Tiêu Lăng mấp máy môi, không biết nên nói như thế nào. Nàng có cảm giác rằng tối hôm qua có người ngủ ở bên cạnh mình, dùng thân thể truyền hơi ấm cho mình, còn ôn nhu vuốt ve lưng của mình, nói với mình tất cả rồi sẽ tốt đẹp cả .
Vốn cứ tưởng rằng là Cầm nhi, nhưng hôm nay xem ra đoán chừng chỉ là giấc mộng, đại khái mình quá mức thương tâm, cần sự an ủi mới sinh ra ảo giác đó.
Cháo đã ăn xong, Cầm nhi thay nàng lau miệng, như có suy nghĩ gì nên nhìn chăm chú vào nàng, cuối cùng, quyết định hỏi rõ sự việc phức tạp mà nàng lo lắng suốt một đêm:
"Tiêu Lăng tỷ, muội. . . . . . Muội có việc muốn hỏi tỷ."
"Ừ?"
"Nàng ngày hôm qua sau khi rời khỏi đây vẫn cùng hoàng thượng ở cùng một chỗ sao? Trên đường có gặp. . . ....hay không . . . Đụng phải. . . . . ." Nói đến một nửa, Cầm nhi thật sự không đủ dũng khí nói tiếp nữa .
Sở Tiêu Lăng nhất thời bị nàng làm cho hồ đồ, vừa nghi hoặc vừa lo lắng,
"Làm sao vậy? Có chuyện gì mà ngần ngại không nói thẳng được à!"
Cầm nhi ấp úng, trầm tư một lát, nói tiếp,
"Bây giờ tỷ cảm thấy thân thể còn đau không? Đặc biệt. . . . . . Nơi này, còn có nơi này!" Nàng e dè chỉ tới bộ ngực và phía dưới của Sở Tiêu Lăng .
Bị Cầm nhi nhắc tới, Sở Tiêu Lăng mới để ý mình ngủ qua một đêm, đau đớn tựa hồ giảm đi rất nhiều, đặc biệt ở phía dưới, đau đớn giảm đi không ít.
"Tiêu Lăng tỷ, tỷ còn nhận ra được tên hỗn đản nào ngày hôm qua đã làm ô nhục tỷ không? Không bằng nói cho Dịch bân ca ca đi, chúng ta sẽ đem hắn băm ra làm trăm mảnh!" Cầm nhi càng nói, cả người càng trở nên phẫn nộ và thống hận .
Sở Tiêu Lăng thần sắc ngơ ngẩn ra, buồn bực không hiểu tai sao Cầm nhi lại biết được, chẳng lẽ là do giúp mình thay quần áo đã nhìn thấy? Nghe nàng nói vậy, tựa hồ vẫn chưa biết mình đã bị Lưu Vân Lạc Kỳ xâm phạm.
Nhìn thấy Sở Tiêu Lăng đang thất thần, bộ dạng u sầu, Cầm nhi không khỏi nghĩ đến nàng đang bị kích đông, tức tối giảm xuống, nhanh chóng an ủi nàng:
"Tiêu Lăng tỷ, nàng đừng khổ sở nữa, chớ suy nghĩ lung tung. Đúng rồi, việc này chỉ có ta và Yến nhi tỷ biết, nàng ta đã thề sẽ giữ bí mật. Bởi vậy, Vương gia và Nhan Hâm kia chắc là không biết đến đâu!"
Sở Tiêu Lăng lại càng thêm chua sót buồn bã, suy nghĩ muốn nói ra chân tướng sự việc, nhưng cuối cùng, nàng vẫn lựa chọn giữ bí mật.
Dù nói thế nào đi nữa, cũng chỉ càng khiến cho Cầm nhi đối với Lưu Vân Lạc Kỳ oán hận và khinh bỉ thêm. Không khéo nàng ta lại đi nói ra những lời có thể xúc phạm tới Lưu Vân Lạc Kỳ, đến lúc đó nhất định sẽ đưa tới một tai họa không thể dự đoán được!
Không muốn tiếp tục đề tài này nữa, lại cảm thấy hơi mệt, Sở Tiêu Lăng vừa ngáp vừa nói,
"Cầm nhi, ta muốn được nghỉ ngơi!"
Cầm nhi thấy thế, cũng không nói thêm điều gì nữa, cẩn thận đỡ nàng nằm xuống, thay nàng đắp mền, xác định nàng đã ngủ rồi mới thở dài một tiếng, im ắng rời khỏi giường đi ra bên ngoài. . . . . .
Sau đó Sở Tiêu Lăng nghỉ ngơi được vài ngày mới bước xuống giường, thì gặp lão Vương phi hồi phủ. Được biết Sở Tiêu Lăng vì bị phạt quỳ gặp mưa mà bệnh, lão Vương phi nhanh chóng tới thăm, đối với Sở Tiêu Lăng yêu thương và thương tiếc, còn có phần áy náy!
Mà Sở Tiêu Lăng đang không ngừng an ủi bà
"Mẫu phi, con không sao rồi, đều đã qua người đừng lo lắng nữa!"
Lão Vương phi càng cảm thấy hổ thẹn hơn
"Ta đã hứa là sẽ bảo hộ cho con, nhưng trên thực tế ta lại không thể để cho con sống yên ổn được, còn để cho con phải chịu nhiều cực khổ như vậy! Thực xin lỗi! Tiêu Lăng, ta thay Kỳ nhi xin lỗi con!"
Trong lòng Sở Tiêu Lăng vô cùng cảm động, tuy việc làm của Lưu Vân Lạc Kỳ rất xấu xa, nhưng nàng vẫn cảm kích vị lão phu nhân hiền lành này.
Kỳ thật, mấy ngày nay nàng đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy nơi này vốn không hề thích hợp với mình, mỗi khi nhớ lại hình ảnh mình trong cơn mưa ngã xuống, nghĩ đến sắp phải chết, trong lòng nàng vẫn còn rất sợ hãi.
Không phải là nàng sợ chết, mà là cảm thấy cha mẹ đã ban cho mình sinh mạng, mình phải biết quý trọng, huống hồ, mẫu thân tuổi già mình lại chưa hoàn thành hiếu đạo.
Lần trước ở hoàng cung, lão Vương phi có hứa hẹn sẽ để cho mình rờiđi, lúc ấy còn tưởng rằng mình có thể kiên trì, nhưng nay xem ra, thật không có biện pháp nào để trụ lại được, hơn nữa cũng không còn cần thiết. Hít một hơi thật sâu, nàng lưu luyến không rời nhìn lão Vương phi, cầm thật chặt tay lão Vương phi, dứt khoát nói ra:
"Mẫu phi, con có thỉnh cầu. . . . . ." không ngờ, lão Vương phi mau hơn nàng đã ngắt lời của nàng,
"Ta đã tìm được một đại phu, hắn tinh thông về các bệnh về mắt, nói không chừng lần này có thể trị khỏi bệnh cho mẹ con! Ta lần này trì hoãn chuyến đi để quay về là vì đi tìm hắn, hắn đã đồng ý mấy ngày nứa sẽ đến kinh thành, đến lúc đó con có thể dẫn hắn tới chỗ mẹ con để khám thử!"
Nghe xong lời lão Vương phi nói..., Sở Tiêu Lăng cả người cứng đờ, cảm động khó có thể nói nên lời. Vì sao? Vì sao bà đối với mình lại tốt như vậy, bà đi khắp nơi chỉ vì lo nghĩ cho mình, mình còn có thể nói lời chia tay được sao?
Ý thức được Sở Tiêu Lăng hơi khác thường, lão Vương phi cảm thấy buồn bực, lại nghĩ tới chuyện mới vừa rồi, không khỏi hỏi:
"Đúng rồi, con mới vừa nói có một thỉnh cầu, chuyện gì chứ?"
"Ách, không có việc gì, con. . . . . . con thấy người về trễ mấy ngày, nên muốn hỏi rằng có xảy ra việc gì ngoài ý muốn không thôi!" Sở Tiêu Lăng vẫn là không đành lòng nói ra, bỗng nhiên quỳ xuống,
"Mẫu phi, con rất cảm tạ người, người đối với Tiêu Lăng thật sự rất tốt, Tiêu Lăng ghi lòng tạc dạ không quên!"
"Ai nha, hài tử ngốc, con bệnh nặng mới khỏi, sao lại quỳ gối trên sàn nhà lạnh như băng này!"
Lão Vương phi vừa đau lòng vừa lo lắng, vội vàng nâng Sở Tiêu Lăng dậy. Kế tiếp, bà ân cần hỏi han Sở Tiêu Lăng một lúc lâu, dặn dò nàng phải bảo trọng và nghỉ ngơi, sau đó mới rời đi.
Ra khỏi Đọng Thúy Các, bà không quay về chỗ ở của mình, mà đi thẳng tới chỗ ở của Lưu Vân Lạc Kỳ, còn sai người gọi Nhan Hâm qua .
Quét mắt nhìn qua bọn họ, bà không hề quanh co, mà đi thẳng vào vấn đề:
"Kỳ nhi, con rất kỳ cục đó! Tiêu Lăng nói như thế nào cũng là thê tử của con, là Vương Phi kỳ Vương Phủ, con tại sao có thể đối xử với nó như vậy!"
Ánh mắt Lưu Vân Lạc Kỳ tối lại, không đáp, tuấn nhan thâm trầm, chỉ im lặng bình tĩnh nhìn bà.
Nhan Hâm vội giải thích
"Mẫu phi, vốn là do lỗi của tỷ tỷ, nàng ta nữ giả nam trang đi ra ngoài hẹn hò cùng tình lang, Vương gia làm như vậy cũng chỉ là để cảnh cáo nàng thôi, để việc này từ này về sau không còn tái diễn nữa, đồng thời cũng là cảnh cáo cho những người khác luôn!"
"Ngươi câm mồm!" Lão Vương phi la nàng
"Ta còn chưa tính với ngươi! Nếu không phải do ngươi, Tiêu Lăng sẽ không bị gặp mưa? Đừng cho là ta không có ở trong phủ, thì việc gì cũng không biết!"
Tự dưng bị chửi, Nhan Hâm chẳng những cảm thấy nhục nhã, còn có sự phẫn nộ nói không nên lời, bất quá, nàng vẫn giả bộ ủy khuất đáng thương
"Mẫu phi, người đã hiểu lầm Hâm nhi rồi. Không sai, là Hâm nhi đã trông chừng việc nàng ta bị phạt, nhưng Hâm nhi làm như vậy bất quá chỉ là để chia sẻ thay Vương gia thôi! Nàng ta đi ra ngoài hẹn hò. . . . . ."
"Ai nói nàng ta đi ra ngoài hẹn hò! Nàng ta ngày đó đi ra ngoài, là vì được hoàng thượng mời!"
Lão Vương phi đã thông qua Cầm nhi hiểu hết mọi chuyện đã trải qua, chỉ ngoại trừ việc Lưu Vân Lạc Kỳ ở tửu lâu đã cưỡng bức Sở Tiêu Lăng là không biết thôi .
Nhan Hâm nghe xong, trong lòng chấn động, nhìn về Lưu Vân Lạc Kỳ. Đáng tiếc đáp lại sự ngạc nhiên của nàng là khuôn mặt Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn không thay đổi im lặng trầm tư.
"Ngươi vẫn không thích Tiêu Lăng, cảm thấy nàng ta đã đoạt ngôi vị của ngươi, vì thế ngươi ghi hận trong lòng, không buông tha tìm mọi cơ hội để đối phó và tra tấn nàng ta!" Lão Vương phi tiếp tục quở trách.
"Không có, không phải như thế!"
"Chớ giả dối trước mặt ta, trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì, ta biết rất rõ, tất nhiên ngươi thật sự yêu Kỳ nhi, thật lòng muốn tốt cho hắn, nhưng không phải vì vậy mà người đi gây chuyện khiến gà chó không yên!"
Lão Vương phi lạnh lùng, vẻ mặt giận dữ. Vốn, Nhan Hâm cũng là con dâu bà, nên bà cũng không muốn quá nặng lời với nàng như vậy, nhưng lần này bà thật sự nhịn không được, lại nhớ tới Sở Tiêu Lăng đã phải chịu cực khổ ra sao, bà không giữ được bình tĩnh nữa.
Tiện đà, lão Vương phi tầm mắt trở lại trên người Lưu Vân Lạc Kỳ, khẩu khí chuyển thành lời nói trách móc:
"Kỳ nhi, mẫu thân đã từng nói sẽ không cưỡng ép con phải đối xử tốt với Tiêu Lăng, mẫu thân chỉ hy vọng, con đừng vì những người khác nói xấu mà đi gây khó dễ cho nó. Tại... trong vương phủ này, nó phải chịu đựng như thế nào, trong lòng con hẳn là cũng biết rõ, nó mới chỉ mười tám tuổi, vẫn còn nhiều điều ngây thơ chưa hiểu rõ, con lại đối xử với nó dữ dội nhẫn tâm như vậy!"
"Mẫu thân có thể hiểu được, con vẫn còn bất mãn với việc hôn sự này, con muốn trách thì cứ trách mẫu thân lắm chuyện, là do ta đã gả nó vào phủ. Nó hoàn toàn vô tội, ngay từ đầu đã không hề biết con, cũng không nghĩ tới việc vào đây để hưởng thụ vinh hoa phú quý. Mặt khác, cho dù nó thật sự phạm lỗi sai, cũng nên để mẫu thân xử lý! Về phần con, hãy để sức lực đặt vào công việc là tốt nhất, đừng nên quan tâm đến việc nhà!"
Đối với đứa con trai độc nhất này, lão Vương phi có thể nói yêu thương đến tận xương tủy, từ nhỏ đến giờ chưa hề trách cứ hắn nửa câu. Nhưng ngày hôm nay, bà lại mắng nhiều như vậy là vì bà thật sự tức giận đỉnh điểm rồi, nhi tử của bà thông minh như vậy lại chẳng phân biệt được thị phi, dã man thô bạo.
Sở Tiêu Lăng và hắn không oán không hận, một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm, hắn chẳng những không hề thương tiếc, còn lãnh khốc đến như thế! Những lời muốn nói đều đã nói xong, lão Vương phi không hề nói thêm gì nữa, bà được một ma ma dìu tay rời đi.
Toàn bộ đại điện nhất thời an tĩnh lại, Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn là không nói một tiếng,giống như là đang bị điểm huyệt, cứ ngồi bất động trên chiếc ghế thượng, khuôn mặt biểu tình thiên biến vạn hóa, ai cũng không thể biết được hắn đang nghĩ đến cái gì.
Nhan Hâm nhìn theo bóng của lão Vương phi đang khuất dần, thâm tâm đang tràn ngập lửa giận và không cam lòng, sau một hồi lặng lẽ nhìn về phía Lưu Vân Lạc Kỳ, đáy lòng cảm xúc, càng thêm phức tạp . . . . .
Đại phu nín thở tập trung cẩn thận chẩn đoán cho nàng. Xong, hắn vui mừng bẩm báo:
"Vương Phi nương nương cũng không nguy hiểm tánh mạng, bất quá, bởi vì vừa phơi nắng lại gặp mưa, thể xác và tinh thần mỏi mệt, làm cho cho cơ thể nhiễm phong hàn. May mắn phát hiện sớm, tình huống không quá nghiêm trọng, uống mấy thang thuốc bổ là sẽ khỏi hẳn."
Cầm nhi nghe xong, tâm tình cuối cùng buông lỏng không ít, không khỏi thúc giục:
"Vậy, thỉnh đại phu nhanh kê đơn thuốc đi!"
Đại phu gật đầu, cùng Yến nhi đi ra ngoài. Cầm nhi tầm mắt trở lại bên Sở Tiêu Lăng, thấy nàng một thân y phục ẩm ướt không được thoải mái. Vì thế cùng hai nha hoàn khác cẩn thận nhẹ nhàng thay quần áo sạch sẽ cho Sở Tiêu Lăng, nhân tiện lau khô tóc đang dính nước bùn và nước mưa trên mặt nàng.
Mọi việc xong xuôi, Yến nhi vừa vặn bưng thuốc canh tiến vào. Bởi vì Sở Tiêu Lăng vẫn đang hôn mê, các nàng đành phải nâng nàng dậy, đút cho nàng ăn. Nhìn thấy nước thuốc không ngừng theo khóe môi Sở Tiêu Lăng trào ra, Cầm nhi lo lắng đến độ sắp khóc,
"Tiêu Lăng tỷ, tỷ đừng thế mà, nhanh nuốt vào đi, phải được uống thuốc tỷ mới có thể mau chóng khỏe lại!"
Nhìn thấy Cầm nhi không ngừng lay Sở Tiêu Lăng, còn dùng sức bóp chặt miệng nàng Yến nhi kinh hoảng, vội vàng ngăn cản nàng ta:
"Cầm nhi, không được như vậy, ngươi sẽ làm bị thương đến Vương Phi đấy!"
"Nhưng nếu không làm như vậy, người căn bản không uống thuốc được!"
"Không có việc gì, từ từ sẽ được mà!"
Yến nhi một bên an ủi Cầm nhi, một bên cầm chén đưa tới, quyết định tự mình mớm thuốc. Yến nhi quả nhiên có kinh nghiệm, tiếp tục ói ra vài ngụm xong Sở Tiêu Lăng cuối cùng cũng uống thuốc vào. Một lúc sau, rốt cục Sở Tiêu Lăng cũng uống xong chén thuốc.
Cầm nhi thở ra, nhìn nàng vẫn đang hôn mê, nước mắt nhịn không được lại trào ra, khóc lóc thương tâm
"Tiêu Lăng tỷ luôn luôn khỏe mạnh, chưa bao giờ bị nhiễm phong hàn, nhưng từ ngày gả vào Vương Phủ, đau khổ cứ tiếp nối nhau như từng đợt sóng, cả người càng ngày càng tiều tụy! Ta thật không rõ Vương gia nghĩ như thế nào, Tiêu Lăng tỷ nhu thuận từ nhỏ, không tranh giành với ai, vì sao hắn vẫn không chịu buông tha. Còn có Nhan Hâm, luôn tìm đến gây phiền toái!"
Yến nhi cũng cảm thán: "Hôm nay cũng là lần đầu ta nhìn thấy Vương gia bùng phát cơn giận như vậy, ta vào Vương Phủ lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy ngài trừng phạt quá đáng với vị chủ tử nào."
"Sớm biết như vậy, lúc ấy ta bất luận như thế nào cũng ngăn cản không cho Tiêu Lăng tỷ gả vào đây, chúng ta tình nguyện mỗi ngày cá muối Bạch Thái (cải trắng), cũng tốt hơn ở trong này chịu đủ mọi đau khổ! Bọn họ ỷ vào việc có quyền thế hơn người, quả thực là đáng giận mà!" Cầm nhi lại vuốt ve bàn tay nhỏ bé đang lạnh như băng của Sở Tiêu Lăng, giọng nói mang theo sự tức giận bất bình.
“Được rồi, đừng như vậy nữa, cũng đã muộn rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!" Yến nhi an ủi, không còn cách nào khác, nàng cũng biết rõ mình cũng chỉ là một nô tài, rất nhiều chuyện không có quyền hỏi đến hay bình luận, càng không tới phiên nàng làm chủ!
"Không, Yến nhi tỷ, ngươi đi ăn trước đi, ta chưa đói bụng!"
"Làm sao có thể không đói bụng được! Cầm nhi, ta biết ngươi đang lo lắng cho Vương Phi, nhưng cứ như vậy ngươi không trụ được cũng còn có ích gì. Đại phu nói rồi, Vương Phi ngày mai mới có thể tỉnh lại!"
Nhìn thấy Cầm nhi vẫn thờ ơ như cũ, Yến nhi thở dài, tiếp tục khuyên giải an ủi:
"Cầm nhi, hãy nghe ta nói, đừng cố chấp nữa, nếu ngươi cũng suy sụp, vậy kế tiếp làm thế nào để chăm sóc cho Vương Phi?"
Nghe đến đó, Cầm nhi cuối cùng cũng dao động, nghe theo lời khuyên của Yến nhi, cùng nàng đi ra ngoài.
Các nàng vừa rời đi, cửa phòng lại được mở ra, người đi vào là Lưu Vân Lạc Kỳ. Hắn phong trần, vẻ mặt mệt mỏi, trên người còn mặc nguyên bộ y phục ban ngày, xem ra là vừa từ bên ngoài trở về.
Vừa bước vào, hắn lập tức đi đến trước giường, nhìn thấy nàng đang mê man bất tỉnh, lông mày vẫn đang nhíu chặt lại, hắn ngồi xuống góc giường.
Sở Tiêu Lăng khẽ rên một tiếng, đôi mày liễu nguyệt cong cong gắt gao nhíu chặt lại, thần sắc hình nhìn như đang rất thống khổ và khó chịu.
Điều này làm cho Lưu Vân Lạc Kỳ chợt nhớ lại điều gì đó, vội vàng từ trong lòng lấy ra một lọ Bạch Ngọc Lộ, chủ động cởi bỏ áo ngủ của nàng ra.
Đúng như hắn dự đoán, bờ ngực tròn của nàng vẫn đang sưng tấy, lưu lại nhiều dấu hồng và tím, những dấu vết này đều là do mình nhất thời tức giận tạo nên hậu quả nghiêm trọng!
Tiếp theo, hắn nhẹ nhàng cởi quần lót của nàng ra, ánh mắt hắn tập trung lại một nơi đang vô cùng thê thảm, nơi riêng tư của nàng đang sưng đỏ lên, rợp kín một hàng dấu răng.
Nội tâm càng thêm hối hận, hắn không khỏi thầm tự mắng mình không bằng cả loài cầm thú, chính hắn lúc ấy vừa bực vừa phẫn nộ điên tiết, lý trí hoàn toàn không kiểm soát được, mới gây ra cho nàng thương tổn đến như vậy!
Không khỏi tự trách mình, hắn ngơ ngác một hồi lâu mới mở nắp bình ra, nhẹ nhàng từng chút một bôi lên vết thương, còn dùng miệng thổi lên vết thương của nàng .
Chợt nghe bên ngoài truyền đến một giọng nói, khuôn mặt hắn đột nhiên biến sắc, nhanh chóng đứng dậy trốn sau tấm bình phong, ngay cả lọ Bạch Ngọc Lộ cũng quên mang theo.
Nội tâm lại càng thêm quýnh lên, hắn muốn đến lấy lộ thuốc dấu đi đáng tiếc đã không kịp nữa!
Kèm theo một tiếng cửa mở, Cầm nhi và Yến nhi cùng đi vào, tới gần giường thì lập tức bị chấn động bởi tình huống trước mắt. Nhìn thấy áo ngủ của Sở Tiêu Lăng bị cởi bỏ, toàn bộ khuôn ngực đều lộ ra bên ngoài, quần lót cũng bị tuột đến mắt cá chân .
Điều làm cho các nàng khiếp sợ nhất chính là, nơi riêng tư của Sở Tiêu Lăng đang vô cùng thê thảm!
"Trời đất, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại có thể như vậy?" Cầm nhi chịu đựng không nổi đả kích này, kinh hãi vô cùng
Yến nhi cũng đang trừng mắt, chần trừ nhặt lọ Bạch Ngọc Lộ lên, than nhẹ:
“Lọ Bạch Ngọc lộ này là của ai? Hay là vừa rồi có người tới? Là ai đây?"
Nàng lại giống như nhớ tới điều gì đó, thần sắc trên mặt càng thêm hoảng sợ, lời nói lắp bắp:
"Cầm nhi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi còn nhớ rõ Nhan thứ phi hôm nay đã nói đến điều gì chứ? Nàng nói. . . . . . Nàng nói Vương Phi hôm nay đi ra ngoài hẹn hò cùng nam nhân!"
"Nàng ta chỉ nói bừa thôi! Tiêu Lăng tỷ không phải là loại người này, Vương gia mặc dù đối với tỷ ấy không tốt, nhưng tỷ tỷ chưa từng nghĩ tới việc phản bội Vương gia!" Cầm nhi lập tức phản bác.
"Nhưng những vết thương trên người Vương Phi thì. . . . . ."
Nhìn theo tay Yến nhi chỉ, Cầm nhi hướng tầm mắt lại trên người Sở Tiêu Lăng, trầm mặc một lát, bỗng nhiên phẫn nộ mắng:
"Nhất định là do hỗn đản nào đó đã làm, Tiêu Lăng tỷ hẳn là đã bị cưỡng bức! Người nào còn tồi hơn cả loài chó, nếu mà bị ta bắt được, ta nhất định phải thiến hắn!"
"Chúng ta tạm thời đừng để ý tới việc này nữa, ta nghĩ nên giúp Vương Phi bôi thuốc tiếp đi, ước chừng đã bôi được một nửa rồi, chúng ta tiếp tục bôi cho hết đi!"
Yến nhi dù sao cũng lớn tuổi hơn, suy nghĩ cũng có chín chắn hơn một ít, nàng nói xong, cầm thuốc mỡ lên, tiếp tục bôi lên trên chỗ kín của Sở Tiêu Lăng .
Cầm nhi cũng giúp nàng một tay, vừa bôi xong, hai người giúp Sở Tiêu Lăng mặc lại quần áo tử tế. Lẳng lặng nhìn Sở Tiêu Lăng đang ngủ say, Cầm nhi giống như chợt nghĩ đến điều gì, vội vàng nói:
"Đúng rồi, Yến nhi tỷ, ngươi đáp ứng ta, chuyện Vương Phi bị người ta làm nhục trăm ngàn lần đừng nói ra ngoài, vạn nhất để Vương gia hoặc Nhan Hâm biết được thì có thể thê thảm đó.
Không cần nghĩ ngợi, Yến nhi gật đầu. Cầm nhi vẫn còn lo lắng, hỏi lại một lần nữa:
"Ngươi đồng ý?"
"Đương nhiên, Vương Phi đối với ta tốt như vậy, ta làm sao có thể hại nàng! Nếu ngươi còn chưa tin, ta đây sẽ thề!" Yến nhi khuôn mặt thành thật, về tình về lý, bọn họ không hy vọng Sở Tiêu Lăng sẽ phải gặp chuyện không may. Thứ nhất, Sở Tiêu Lăng thiện lương như vậy, hẳn là sẽ sống lâu trăm tuổi; thứ hai, tại Vương phủ, chỉ sợ không tìm được người chủ tử nào tốt bụng như Sở Tiêu Lăng đâu!
"Được rồi, ta tin tưởng ngươi, cám ơn ngươi! Yến nhi tỷ!"
Sau đó hai người ở lại thêm một lát nữa, mới đi ra bên ngoài.
Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Lưu Vân Lạc Kỳ mới từ sau tấm bình phong bước ra, đầu tiên là đi tới cửa, xác định các nàng đã đi xa, mới lại trở lại trước giường, sắc mặt dần dần nổi lên ảo não và lạnh lùng.
Cầm nhi mới vừa những nói gì..., hắn đều nghe được hết. Thấy Cầm nhi mắng mình là loài cầm thú, hắn thật sự buồn bực, thật muốn đi ra giáo huấn nàng ta, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nhịn xuống.
Dù sao Cầm nhi nói không phải là không có lý, chính mình cũng tự thấy những hành vi kia quả thật không bằng loài cầm thú. Còn nữa, Cầm nhi cùng không thể nghĩ rằng tên "Cầm thú" kia thật ra chính là mình! Mang theo tâm trạng bị đè nén ủ dột, hắn cởi giày đi, lên trên giường nằm cạnh Sở Tiêu Lăng, ghé mắt ngóng nhìn nàng, còn nâng tay, chậm rãi vuốt ve đôi mày cong đang nhíu chặt cuả nàng.
Bỗng nhiên, Sở Tiêu Lăng xích lại gần hắn, miệng phát ra một tiếng rên bất lực và lẩm bẩm,
"Lạnh, Cầm nhi, ta lạnh quá, mau đắp chăn cho ta!"
Nghĩ rằng nàng đã tỉnh lại, hắn có chút giật mình, nhưng khi xác định nàng đang nằm mơ, tâm tư hốt hoảng của hắn mới từ từ lắng xuống, không chút nghĩ ngợi, choàng tay qua ôm lấy nàng.
Vì đang hôn mê bất tỉnh nên Sở Tiêu Lăng căn bản không hề biết bên người mình đang có thêm một người nữa, nàng chỉ cảm thấy chung quanh có một làn hơi ấm, làm nàng bất giác sát lại gần, cuối cùng khuôn mặt nép vào trước ngực của hắn, tiếp tục vô thức nói thầm:
"Cầm nhi, hắn rất xấu xa, thật sự rất xấu xa, dám thô lỗ đối với ta như vậy, làm ta cả người đều đau đớn!"
Một cảm giác khác thường đột nhiên dâng lên trong lòng hắn, bàn tay to bắt đầu dịu dàng vuốt ve trên lưng nàng. Đôi môi hơi mở ra, phát ra giọng nói trầm ấm
"Ngươi về sau phải ngoan ngoãn một chút, đừng đối nghịch với bổn vương nữa, bổn vương sẽ không trừng phạt, ngươi cũng không còn phải chịu đau đớn nữa, có biết không?"
Sở Tiêu Lăng tất nhiên khộng nghe được lời của hắn, chỉ càng thêm nép vào trong lòng hắn, để hắn thay thế cho cái chăn bông ấm áp dễ chịu, qua một thời gian dài mới ngưng lẩm bẩm, ngủ thật say trong lòng hắn.
Hai người đang thân cận quá mức, hắn cơ hồ nghe được chuyển động của nàng đâu đấy là tiếng tim đập, còn cảm giác được hơi thở nóng hổi của nàng đang phập phồng dưới cánh mũi .
Cả người nhất thời chấn động thêm, hắn càng ôm chặt nàng hơn, bàn tay tiếp tục vuốt ve trên lưng, còn bất chợt cúi đầu, ngửi mùi hương trên người nàng .
Một hồi lâu, hắn nâng mặt của nàng lên, cúi đầu khẽ hôn lên trên trán nàng, sau đó là khuôn mặt của nàng, chiếc mũi, hai gò má, môi, một đường đi xuống, mỗi động tác đều cẩn thận tỉ mỉ, ôn nhu, giống như nàng là một chiếc bình gốm sứ mong manh dễ vỡ.
Cuối cùng, hắn chôn vùi toàn bộ khuôn mặt lên chiếc cổ non mịn của nàng, tham lam hít ngửi mùi thơm độc đáo trên người nàng đang tỏa ra .
Đêm dần qua, thời gian trôi đi thật nhanh, bên ngoài vang lên tiếng trống canh, Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn tiếp tục say mê, bàn tay to vẫn vòng chặt quanh chiếc eo thon của nàng, căn bản không hề muốn rời đi.
Bất quá, hắn lại lo Cầm nhi sẽ tiến vào, không cam lòng đứng dậy, thay nàng đắp kín chiếc mền, đứng lặng trước giường nhìn nàng một lúc lâu, tâm tư đầy bụng, lưu luyến rời đi. . . . . .
Đúng như lời đại phu nói, Sở Tiêu Lăng đến sáng ngày thứ hai đã tỉnh táo lại, các vết thương cũng giảm đau bớt, nhưng thân thể vẫn còn suy yếu, trên khuôn mặt vẫn tái nhợt không có chút máu, lúc này, Cầm nhi đang đút cháo gạo cho nàng ăn .
Nhìn đôi mắt sưng đỏ và khuôn mặt tiều tụy vô cùng của Cầm nhi, Sở Tiêu Lăng cảm thấy thật hổ thẹn, "Thực xin lỗi,đã làm cho các người lo lắng và chịu khổ rồi!"
Nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua, lòng Cầm nhi vẫn còn sợ hãi, lại cố giả bộ nhẹ nhàng nói:
"Chỉ cần Tiêu Lăng tỷ khỏe mạnh, ta sẽ không sao đâu!"
Sở Tiêu Lăng yếu ớt cười, nâng tay đặt trên vai của nàng, chợt nhớ tới điều gì, hỏi,
"Tối hôm qua là ngươi ngủ cùng ta à?"
Cầm nhi ngạc nhiên, lắc lắc đầu,
"Yến nhi tỷ lo lắng tỷ sẽ bị quấy nhiễu, giờ Hợi bọn muội đã rời khỏi phòng ngủ của tỷ rồi! Làm sao vậy?"
"À, không có việc gì!"
Sở Tiêu Lăng mấp máy môi, không biết nên nói như thế nào. Nàng có cảm giác rằng tối hôm qua có người ngủ ở bên cạnh mình, dùng thân thể truyền hơi ấm cho mình, còn ôn nhu vuốt ve lưng của mình, nói với mình tất cả rồi sẽ tốt đẹp cả .
Vốn cứ tưởng rằng là Cầm nhi, nhưng hôm nay xem ra đoán chừng chỉ là giấc mộng, đại khái mình quá mức thương tâm, cần sự an ủi mới sinh ra ảo giác đó.
Cháo đã ăn xong, Cầm nhi thay nàng lau miệng, như có suy nghĩ gì nên nhìn chăm chú vào nàng, cuối cùng, quyết định hỏi rõ sự việc phức tạp mà nàng lo lắng suốt một đêm:
"Tiêu Lăng tỷ, muội. . . . . . Muội có việc muốn hỏi tỷ."
"Ừ?"
"Nàng ngày hôm qua sau khi rời khỏi đây vẫn cùng hoàng thượng ở cùng một chỗ sao? Trên đường có gặp. . . ....hay không . . . Đụng phải. . . . . ." Nói đến một nửa, Cầm nhi thật sự không đủ dũng khí nói tiếp nữa .
Sở Tiêu Lăng nhất thời bị nàng làm cho hồ đồ, vừa nghi hoặc vừa lo lắng,
"Làm sao vậy? Có chuyện gì mà ngần ngại không nói thẳng được à!"
Cầm nhi ấp úng, trầm tư một lát, nói tiếp,
"Bây giờ tỷ cảm thấy thân thể còn đau không? Đặc biệt. . . . . . Nơi này, còn có nơi này!" Nàng e dè chỉ tới bộ ngực và phía dưới của Sở Tiêu Lăng .
Bị Cầm nhi nhắc tới, Sở Tiêu Lăng mới để ý mình ngủ qua một đêm, đau đớn tựa hồ giảm đi rất nhiều, đặc biệt ở phía dưới, đau đớn giảm đi không ít.
"Tiêu Lăng tỷ, tỷ còn nhận ra được tên hỗn đản nào ngày hôm qua đã làm ô nhục tỷ không? Không bằng nói cho Dịch bân ca ca đi, chúng ta sẽ đem hắn băm ra làm trăm mảnh!" Cầm nhi càng nói, cả người càng trở nên phẫn nộ và thống hận .
Sở Tiêu Lăng thần sắc ngơ ngẩn ra, buồn bực không hiểu tai sao Cầm nhi lại biết được, chẳng lẽ là do giúp mình thay quần áo đã nhìn thấy? Nghe nàng nói vậy, tựa hồ vẫn chưa biết mình đã bị Lưu Vân Lạc Kỳ xâm phạm.
Nhìn thấy Sở Tiêu Lăng đang thất thần, bộ dạng u sầu, Cầm nhi không khỏi nghĩ đến nàng đang bị kích đông, tức tối giảm xuống, nhanh chóng an ủi nàng:
"Tiêu Lăng tỷ, nàng đừng khổ sở nữa, chớ suy nghĩ lung tung. Đúng rồi, việc này chỉ có ta và Yến nhi tỷ biết, nàng ta đã thề sẽ giữ bí mật. Bởi vậy, Vương gia và Nhan Hâm kia chắc là không biết đến đâu!"
Sở Tiêu Lăng lại càng thêm chua sót buồn bã, suy nghĩ muốn nói ra chân tướng sự việc, nhưng cuối cùng, nàng vẫn lựa chọn giữ bí mật.
Dù nói thế nào đi nữa, cũng chỉ càng khiến cho Cầm nhi đối với Lưu Vân Lạc Kỳ oán hận và khinh bỉ thêm. Không khéo nàng ta lại đi nói ra những lời có thể xúc phạm tới Lưu Vân Lạc Kỳ, đến lúc đó nhất định sẽ đưa tới một tai họa không thể dự đoán được!
Không muốn tiếp tục đề tài này nữa, lại cảm thấy hơi mệt, Sở Tiêu Lăng vừa ngáp vừa nói,
"Cầm nhi, ta muốn được nghỉ ngơi!"
Cầm nhi thấy thế, cũng không nói thêm điều gì nữa, cẩn thận đỡ nàng nằm xuống, thay nàng đắp mền, xác định nàng đã ngủ rồi mới thở dài một tiếng, im ắng rời khỏi giường đi ra bên ngoài. . . . . .
Sau đó Sở Tiêu Lăng nghỉ ngơi được vài ngày mới bước xuống giường, thì gặp lão Vương phi hồi phủ. Được biết Sở Tiêu Lăng vì bị phạt quỳ gặp mưa mà bệnh, lão Vương phi nhanh chóng tới thăm, đối với Sở Tiêu Lăng yêu thương và thương tiếc, còn có phần áy náy!
Mà Sở Tiêu Lăng đang không ngừng an ủi bà
"Mẫu phi, con không sao rồi, đều đã qua người đừng lo lắng nữa!"
Lão Vương phi càng cảm thấy hổ thẹn hơn
"Ta đã hứa là sẽ bảo hộ cho con, nhưng trên thực tế ta lại không thể để cho con sống yên ổn được, còn để cho con phải chịu nhiều cực khổ như vậy! Thực xin lỗi! Tiêu Lăng, ta thay Kỳ nhi xin lỗi con!"
Trong lòng Sở Tiêu Lăng vô cùng cảm động, tuy việc làm của Lưu Vân Lạc Kỳ rất xấu xa, nhưng nàng vẫn cảm kích vị lão phu nhân hiền lành này.
Kỳ thật, mấy ngày nay nàng đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy nơi này vốn không hề thích hợp với mình, mỗi khi nhớ lại hình ảnh mình trong cơn mưa ngã xuống, nghĩ đến sắp phải chết, trong lòng nàng vẫn còn rất sợ hãi.
Không phải là nàng sợ chết, mà là cảm thấy cha mẹ đã ban cho mình sinh mạng, mình phải biết quý trọng, huống hồ, mẫu thân tuổi già mình lại chưa hoàn thành hiếu đạo.
Lần trước ở hoàng cung, lão Vương phi có hứa hẹn sẽ để cho mình rờiđi, lúc ấy còn tưởng rằng mình có thể kiên trì, nhưng nay xem ra, thật không có biện pháp nào để trụ lại được, hơn nữa cũng không còn cần thiết. Hít một hơi thật sâu, nàng lưu luyến không rời nhìn lão Vương phi, cầm thật chặt tay lão Vương phi, dứt khoát nói ra:
"Mẫu phi, con có thỉnh cầu. . . . . ." không ngờ, lão Vương phi mau hơn nàng đã ngắt lời của nàng,
"Ta đã tìm được một đại phu, hắn tinh thông về các bệnh về mắt, nói không chừng lần này có thể trị khỏi bệnh cho mẹ con! Ta lần này trì hoãn chuyến đi để quay về là vì đi tìm hắn, hắn đã đồng ý mấy ngày nứa sẽ đến kinh thành, đến lúc đó con có thể dẫn hắn tới chỗ mẹ con để khám thử!"
Nghe xong lời lão Vương phi nói..., Sở Tiêu Lăng cả người cứng đờ, cảm động khó có thể nói nên lời. Vì sao? Vì sao bà đối với mình lại tốt như vậy, bà đi khắp nơi chỉ vì lo nghĩ cho mình, mình còn có thể nói lời chia tay được sao?
Ý thức được Sở Tiêu Lăng hơi khác thường, lão Vương phi cảm thấy buồn bực, lại nghĩ tới chuyện mới vừa rồi, không khỏi hỏi:
"Đúng rồi, con mới vừa nói có một thỉnh cầu, chuyện gì chứ?"
"Ách, không có việc gì, con. . . . . . con thấy người về trễ mấy ngày, nên muốn hỏi rằng có xảy ra việc gì ngoài ý muốn không thôi!" Sở Tiêu Lăng vẫn là không đành lòng nói ra, bỗng nhiên quỳ xuống,
"Mẫu phi, con rất cảm tạ người, người đối với Tiêu Lăng thật sự rất tốt, Tiêu Lăng ghi lòng tạc dạ không quên!"
"Ai nha, hài tử ngốc, con bệnh nặng mới khỏi, sao lại quỳ gối trên sàn nhà lạnh như băng này!"
Lão Vương phi vừa đau lòng vừa lo lắng, vội vàng nâng Sở Tiêu Lăng dậy. Kế tiếp, bà ân cần hỏi han Sở Tiêu Lăng một lúc lâu, dặn dò nàng phải bảo trọng và nghỉ ngơi, sau đó mới rời đi.
Ra khỏi Đọng Thúy Các, bà không quay về chỗ ở của mình, mà đi thẳng tới chỗ ở của Lưu Vân Lạc Kỳ, còn sai người gọi Nhan Hâm qua .
Quét mắt nhìn qua bọn họ, bà không hề quanh co, mà đi thẳng vào vấn đề:
"Kỳ nhi, con rất kỳ cục đó! Tiêu Lăng nói như thế nào cũng là thê tử của con, là Vương Phi kỳ Vương Phủ, con tại sao có thể đối xử với nó như vậy!"
Ánh mắt Lưu Vân Lạc Kỳ tối lại, không đáp, tuấn nhan thâm trầm, chỉ im lặng bình tĩnh nhìn bà.
Nhan Hâm vội giải thích
"Mẫu phi, vốn là do lỗi của tỷ tỷ, nàng ta nữ giả nam trang đi ra ngoài hẹn hò cùng tình lang, Vương gia làm như vậy cũng chỉ là để cảnh cáo nàng thôi, để việc này từ này về sau không còn tái diễn nữa, đồng thời cũng là cảnh cáo cho những người khác luôn!"
"Ngươi câm mồm!" Lão Vương phi la nàng
"Ta còn chưa tính với ngươi! Nếu không phải do ngươi, Tiêu Lăng sẽ không bị gặp mưa? Đừng cho là ta không có ở trong phủ, thì việc gì cũng không biết!"
Tự dưng bị chửi, Nhan Hâm chẳng những cảm thấy nhục nhã, còn có sự phẫn nộ nói không nên lời, bất quá, nàng vẫn giả bộ ủy khuất đáng thương
"Mẫu phi, người đã hiểu lầm Hâm nhi rồi. Không sai, là Hâm nhi đã trông chừng việc nàng ta bị phạt, nhưng Hâm nhi làm như vậy bất quá chỉ là để chia sẻ thay Vương gia thôi! Nàng ta đi ra ngoài hẹn hò. . . . . ."
"Ai nói nàng ta đi ra ngoài hẹn hò! Nàng ta ngày đó đi ra ngoài, là vì được hoàng thượng mời!"
Lão Vương phi đã thông qua Cầm nhi hiểu hết mọi chuyện đã trải qua, chỉ ngoại trừ việc Lưu Vân Lạc Kỳ ở tửu lâu đã cưỡng bức Sở Tiêu Lăng là không biết thôi .
Nhan Hâm nghe xong, trong lòng chấn động, nhìn về Lưu Vân Lạc Kỳ. Đáng tiếc đáp lại sự ngạc nhiên của nàng là khuôn mặt Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn không thay đổi im lặng trầm tư.
"Ngươi vẫn không thích Tiêu Lăng, cảm thấy nàng ta đã đoạt ngôi vị của ngươi, vì thế ngươi ghi hận trong lòng, không buông tha tìm mọi cơ hội để đối phó và tra tấn nàng ta!" Lão Vương phi tiếp tục quở trách.
"Không có, không phải như thế!"
"Chớ giả dối trước mặt ta, trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì, ta biết rất rõ, tất nhiên ngươi thật sự yêu Kỳ nhi, thật lòng muốn tốt cho hắn, nhưng không phải vì vậy mà người đi gây chuyện khiến gà chó không yên!"
Lão Vương phi lạnh lùng, vẻ mặt giận dữ. Vốn, Nhan Hâm cũng là con dâu bà, nên bà cũng không muốn quá nặng lời với nàng như vậy, nhưng lần này bà thật sự nhịn không được, lại nhớ tới Sở Tiêu Lăng đã phải chịu cực khổ ra sao, bà không giữ được bình tĩnh nữa.
Tiện đà, lão Vương phi tầm mắt trở lại trên người Lưu Vân Lạc Kỳ, khẩu khí chuyển thành lời nói trách móc:
"Kỳ nhi, mẫu thân đã từng nói sẽ không cưỡng ép con phải đối xử tốt với Tiêu Lăng, mẫu thân chỉ hy vọng, con đừng vì những người khác nói xấu mà đi gây khó dễ cho nó. Tại... trong vương phủ này, nó phải chịu đựng như thế nào, trong lòng con hẳn là cũng biết rõ, nó mới chỉ mười tám tuổi, vẫn còn nhiều điều ngây thơ chưa hiểu rõ, con lại đối xử với nó dữ dội nhẫn tâm như vậy!"
"Mẫu thân có thể hiểu được, con vẫn còn bất mãn với việc hôn sự này, con muốn trách thì cứ trách mẫu thân lắm chuyện, là do ta đã gả nó vào phủ. Nó hoàn toàn vô tội, ngay từ đầu đã không hề biết con, cũng không nghĩ tới việc vào đây để hưởng thụ vinh hoa phú quý. Mặt khác, cho dù nó thật sự phạm lỗi sai, cũng nên để mẫu thân xử lý! Về phần con, hãy để sức lực đặt vào công việc là tốt nhất, đừng nên quan tâm đến việc nhà!"
Đối với đứa con trai độc nhất này, lão Vương phi có thể nói yêu thương đến tận xương tủy, từ nhỏ đến giờ chưa hề trách cứ hắn nửa câu. Nhưng ngày hôm nay, bà lại mắng nhiều như vậy là vì bà thật sự tức giận đỉnh điểm rồi, nhi tử của bà thông minh như vậy lại chẳng phân biệt được thị phi, dã man thô bạo.
Sở Tiêu Lăng và hắn không oán không hận, một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm, hắn chẳng những không hề thương tiếc, còn lãnh khốc đến như thế! Những lời muốn nói đều đã nói xong, lão Vương phi không hề nói thêm gì nữa, bà được một ma ma dìu tay rời đi.
Toàn bộ đại điện nhất thời an tĩnh lại, Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn là không nói một tiếng,giống như là đang bị điểm huyệt, cứ ngồi bất động trên chiếc ghế thượng, khuôn mặt biểu tình thiên biến vạn hóa, ai cũng không thể biết được hắn đang nghĩ đến cái gì.
Nhan Hâm nhìn theo bóng của lão Vương phi đang khuất dần, thâm tâm đang tràn ngập lửa giận và không cam lòng, sau một hồi lặng lẽ nhìn về phía Lưu Vân Lạc Kỳ, đáy lòng cảm xúc, càng thêm phức tạp . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.