Chương 32: Hồi Ký:Dốc Âm Hồn
Ciara
18/08/2023
Sáng hôm sau, Mộ Hàn và Khang “mập” bắt đầu khởi hành, trên lưng mỗi người một chiếc túi to tướng chứa đầy đủ đồ chơi, bùa ngải cộng thêm các món lặt vặt như đồ ăn nhẹ, và bánh kẹo, thêm vài lốc nước khoáng.
Điểm đến tiếp theo được mệnh danh “Dốc Âm Hồn”, nhờ có thêm người cộng sự mới là “bạn” quỷ đáng yêu hôm qua nên khí thế của đoàn tăng vọt. Dẫu gì cũng là hai thằng pháp sư xịn mịn của bổn phái, thêm Trung Bộ Quỷ Vương, sợ gì thứ quái quỷ kia nữa. Nói chi Mộ Hàn còn có con rồng lồng lộn theo hộ thể, phải nói bây giờ cậu không biết sợ là gì.
“Ân công, cho tôi mạo muội hỏi cậu, hôm nay chúng ta sẽ đi đến những nơi nào.”
Tiếng con Trung Bộ Quỷ Vương vang lên từ lá bùa đeo trước ngực của cậu.
Mộ Hàn cười khanh khách, hớn hở trả lời: “Đã nghe đến “Dốc Âm Hồn” chưa? Hôm nay chúng ta sẽ đến đó xem tình hình thế nào, sẵn xem có bạn ma nào dễ thương không dắt theo cho có bè có phái. Như ta từng nói, càng đông thì càng vui mà.”
Phan Khang cũng cười theo, giọng chứa ý cười mà nói: “Này, trên đời này chắc chỉ còn mình cậu dám ăn nói như thế, đúng là thần long hộ thể thì thứ gì cũng dám làm. Tại hạ bội phục chín phần, một phần giữ lại tự phục mình may mắn.”
“Mày là đang khen hay châm biếm tao đây?”
Phan Khang không đáp lại, im lặng bước đều đều.
Mộ Hàn cười nhạt, không quản tiếp. Cậu tự có suy tính của bản thân. “Dốc Âm Hồn” có đi không có về, lần này cậu muốn mạo hiểm xem xem những tin đồn đó là thật hay đều là bịa đặt mà thành.
Đi thêm được một lúc, cuối cùng cũng đến chân dốc. Phan Khang nhìn con dốc vô hại trước mắt, nghi hoặc hỏi: “Ê mày, có đúng đường không vậy? Sao tao thấy chỗ này nó hổng có cái gì lạ hết, mày có thấy vậy không?”
Mộ Hàn lắc đầu, ôn tồn giải thích: “Mày không thấy thì không phải không có. Với cả bây giờ còn đang ban sáng, chúng nó không tiện hành động. Bây giờ tao với mày cứ đi xe lên lên xuống xuống, đi qua bên kia rồi lại quẹo ngược lại xem sao.”
Phan Khang gật đầu tán thành: “Ê coi bộ vậy cũng được đó mày. Mày đi trước tao theo sau, có gì bắt trọn từng khoảng khắc của nhau. Lúc tao đi qua mày xem coi có cái thứ gì theo sau tao không, chứ xe tao có mình tao mà cứ nặng nặng.”
“Mày thì có yêu quái nó mới theo, mập như con heo thì thứ nào mà thèm, gái càng không.”
“Gì vậy trời, mày nói hổng có sợ bạn mày tổn thương hả? Đau lắm chớ bộ, nhan sắc tao cũng đâu phải không có, dáng cũng ngon nghẻo chớ. Ngoài thua mày ra thì mấy cha gymer tao sợ tao còn hơn nhiều phần à.”
“Tao chê nha, mày thua tao thì nhận, còn phần sau thì bỏ đi mà làm người.”
“Sao mày nói chuyện cứ khinh khinh tao sao á bây.” - Phan Khang chu môi ra như con chim gõ kiếng, phụng phịu: “Tao cũng có nhiều em theo đó, đừng có coi thường nhan sắc của tao. Tao thua mày là do mày “mười phân vẹn mười”, đẹp nức đá đổ vách thôi.”
Mộ Hàn cốc vào trán Khang mập, cười gằn: “Sao cũng được, đi nhanh lên, sắp trưa đến nơi rồi.”
Phan Khang kêu lên oai oái, sau đó cũng nghe lời mà rịn ga đi phía trước cậu.
Mộ Hàn cảm nhận cái không khí u ám nơi đây, không kìm được ngậm một ngụm khí lạnh, phả ra một hơi toàn khói băng.
Đi hết con dốc, Mộ Hàn để ý từ chân dốc bên này ra chân dốc đối diện chỉ cách nhau tầm hai, ba căn nhà như chia đoạn đường ra từng chặng một. Để mà nói, căn nhà thứ hai là căn làm cậu rợn người nhất. Bởi lẽ trong ba căn nhà, căn đó là căn có nhiều âm khí nhất, lại thêm oán khí tích tụ mà thành. Thứ tạp âm hỗn độn này làm cậu dâng lên cảm giác mắc ói.
Ngước lên trời, ánh nắng đã chiếu quá đỉnh đầu. Mộ Hàn cười khoái chí: “Thằng mập, ngồi xuống ăn miếng bánh rồi phá tiếp mày! Trưa đến nơi rồi còn đâu nữa.”
“Ờ ờ, đợi tao chút, tao đi giải quyết nổi sầu cái đã nhớ.” - Phan Khang vừa đi vừa nói, không quên dặn dò: “Nhớ phần phò cho tao đàng hoàng đấy, cái nết ăn của mày tao hổng có ngộ thì đâu, ăn thì nhiều mà nó toàn đắp hết lên não, người có được bao nhiêu đâu. Thế mà nhìn từ trên xuống dưới đều ngon trai, tao nghĩ mà tức!”
Mộ Hàn cười phá lên một tràn trêu chọc. Cuối cùng cũng dừng lại, tiếp tục moi từ trong chiếc túi của cậu và Khang mập mấy cái bánh phồng mà xé ra bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
Quay lại với Khang mập, nói thì pháp sư cho oai chứ nó cũng yếu máu vía lắm. Cứ có gì đó là la toáng lên, nửa đêm nửa hôm ở trong thôn quê còn không để cho người khác ngủ mà lị.
“Aaa...chết tiệt, Mộ Hàn...Mộ Hàn, cứu tao, có con rắn to lắm mày ơi, cứu...cứu bạn mày mau lên.”
Mộ Hàn cười trừ, biết rằng nơi này vốn không có rắn. Cậu tiếp tục ăn mặc cho bạn mình kêu gào.
Điểm đến tiếp theo được mệnh danh “Dốc Âm Hồn”, nhờ có thêm người cộng sự mới là “bạn” quỷ đáng yêu hôm qua nên khí thế của đoàn tăng vọt. Dẫu gì cũng là hai thằng pháp sư xịn mịn của bổn phái, thêm Trung Bộ Quỷ Vương, sợ gì thứ quái quỷ kia nữa. Nói chi Mộ Hàn còn có con rồng lồng lộn theo hộ thể, phải nói bây giờ cậu không biết sợ là gì.
“Ân công, cho tôi mạo muội hỏi cậu, hôm nay chúng ta sẽ đi đến những nơi nào.”
Tiếng con Trung Bộ Quỷ Vương vang lên từ lá bùa đeo trước ngực của cậu.
Mộ Hàn cười khanh khách, hớn hở trả lời: “Đã nghe đến “Dốc Âm Hồn” chưa? Hôm nay chúng ta sẽ đến đó xem tình hình thế nào, sẵn xem có bạn ma nào dễ thương không dắt theo cho có bè có phái. Như ta từng nói, càng đông thì càng vui mà.”
Phan Khang cũng cười theo, giọng chứa ý cười mà nói: “Này, trên đời này chắc chỉ còn mình cậu dám ăn nói như thế, đúng là thần long hộ thể thì thứ gì cũng dám làm. Tại hạ bội phục chín phần, một phần giữ lại tự phục mình may mắn.”
“Mày là đang khen hay châm biếm tao đây?”
Phan Khang không đáp lại, im lặng bước đều đều.
Mộ Hàn cười nhạt, không quản tiếp. Cậu tự có suy tính của bản thân. “Dốc Âm Hồn” có đi không có về, lần này cậu muốn mạo hiểm xem xem những tin đồn đó là thật hay đều là bịa đặt mà thành.
Đi thêm được một lúc, cuối cùng cũng đến chân dốc. Phan Khang nhìn con dốc vô hại trước mắt, nghi hoặc hỏi: “Ê mày, có đúng đường không vậy? Sao tao thấy chỗ này nó hổng có cái gì lạ hết, mày có thấy vậy không?”
Mộ Hàn lắc đầu, ôn tồn giải thích: “Mày không thấy thì không phải không có. Với cả bây giờ còn đang ban sáng, chúng nó không tiện hành động. Bây giờ tao với mày cứ đi xe lên lên xuống xuống, đi qua bên kia rồi lại quẹo ngược lại xem sao.”
Phan Khang gật đầu tán thành: “Ê coi bộ vậy cũng được đó mày. Mày đi trước tao theo sau, có gì bắt trọn từng khoảng khắc của nhau. Lúc tao đi qua mày xem coi có cái thứ gì theo sau tao không, chứ xe tao có mình tao mà cứ nặng nặng.”
“Mày thì có yêu quái nó mới theo, mập như con heo thì thứ nào mà thèm, gái càng không.”
“Gì vậy trời, mày nói hổng có sợ bạn mày tổn thương hả? Đau lắm chớ bộ, nhan sắc tao cũng đâu phải không có, dáng cũng ngon nghẻo chớ. Ngoài thua mày ra thì mấy cha gymer tao sợ tao còn hơn nhiều phần à.”
“Tao chê nha, mày thua tao thì nhận, còn phần sau thì bỏ đi mà làm người.”
“Sao mày nói chuyện cứ khinh khinh tao sao á bây.” - Phan Khang chu môi ra như con chim gõ kiếng, phụng phịu: “Tao cũng có nhiều em theo đó, đừng có coi thường nhan sắc của tao. Tao thua mày là do mày “mười phân vẹn mười”, đẹp nức đá đổ vách thôi.”
Mộ Hàn cốc vào trán Khang mập, cười gằn: “Sao cũng được, đi nhanh lên, sắp trưa đến nơi rồi.”
Phan Khang kêu lên oai oái, sau đó cũng nghe lời mà rịn ga đi phía trước cậu.
Mộ Hàn cảm nhận cái không khí u ám nơi đây, không kìm được ngậm một ngụm khí lạnh, phả ra một hơi toàn khói băng.
Đi hết con dốc, Mộ Hàn để ý từ chân dốc bên này ra chân dốc đối diện chỉ cách nhau tầm hai, ba căn nhà như chia đoạn đường ra từng chặng một. Để mà nói, căn nhà thứ hai là căn làm cậu rợn người nhất. Bởi lẽ trong ba căn nhà, căn đó là căn có nhiều âm khí nhất, lại thêm oán khí tích tụ mà thành. Thứ tạp âm hỗn độn này làm cậu dâng lên cảm giác mắc ói.
Ngước lên trời, ánh nắng đã chiếu quá đỉnh đầu. Mộ Hàn cười khoái chí: “Thằng mập, ngồi xuống ăn miếng bánh rồi phá tiếp mày! Trưa đến nơi rồi còn đâu nữa.”
“Ờ ờ, đợi tao chút, tao đi giải quyết nổi sầu cái đã nhớ.” - Phan Khang vừa đi vừa nói, không quên dặn dò: “Nhớ phần phò cho tao đàng hoàng đấy, cái nết ăn của mày tao hổng có ngộ thì đâu, ăn thì nhiều mà nó toàn đắp hết lên não, người có được bao nhiêu đâu. Thế mà nhìn từ trên xuống dưới đều ngon trai, tao nghĩ mà tức!”
Mộ Hàn cười phá lên một tràn trêu chọc. Cuối cùng cũng dừng lại, tiếp tục moi từ trong chiếc túi của cậu và Khang mập mấy cái bánh phồng mà xé ra bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
Quay lại với Khang mập, nói thì pháp sư cho oai chứ nó cũng yếu máu vía lắm. Cứ có gì đó là la toáng lên, nửa đêm nửa hôm ở trong thôn quê còn không để cho người khác ngủ mà lị.
“Aaa...chết tiệt, Mộ Hàn...Mộ Hàn, cứu tao, có con rắn to lắm mày ơi, cứu...cứu bạn mày mau lên.”
Mộ Hàn cười trừ, biết rằng nơi này vốn không có rắn. Cậu tiếp tục ăn mặc cho bạn mình kêu gào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.