Chương 40: Hồi Ký:Hang Hổ, Gan Cọp
Ciara
18/08/2023
“Cả anh cũng...” Phan Khang ấp úng, nhất thời không biết nói gì cho phù hợp với tình hình hiện tại. Không phải chê cậu Dũng thế này thế kia, nhưng dù sao cũng một vợ một con, nhỡ may đi cùng ba người rồi cậu Dũng xảy ra chuyện gì, có lẽ sẽ ân hận đến hết đời mất. Như thế có khác quái nào gián tiếp hại một đứa trẻ đã chết rồi vẫn chịu cảnh mồ côi, thiếu thốn tình thương từ cha.
“Đừng nói gì nữa, anh biết mấy chú đang nghĩ gì. Nhưng lòng anh đã quyết, đã từng chết một lần rồi sao có thể sợ chết lần thứ hai.”
Lúc này, Mộ Hàn mới lên tiếng can ngăn: “Thằng Khang mập tuy bình thường có hay đùa quá mức chịu đựng của người khác nhưng lần này nó như thế cũng là lẽ thường tình. Chuyến này tụi em đi chuyện sống chết đương nhiên không tránh khỏi, nhưng vấn đề đáng nói đến ở đây là gia đình của anh, anh nghĩ anh chết rồi thì lũ khốn chúng nó không giết được anh nữa hả? Anh có biết trên đời này lũ thuật sĩ giang hồ, cái lũ tà môn dị tật như chúng nó có hàng nghìn hàng trăm cách để anh hồn phi phách tán mãi mai không thể siêu sinh không?”
“Chị và con cũng muốn đi, nếu chồng chị có chết thì chị với con sẽ theo chồng chị...Chị không muốn nhà chị phải chia xa thêm bất kì lần nào nữa. Sinh ly tử biệt càng không thể, nhưng anh ấy đã quyết thì bằng mọi giá anh ấy đều sẽ làm...” cô Miên nhìn họ cười khổ, cô vốn không ngăn được cậu Dũng, nhưng nếu quỳ xuống cầu xin cũng không phải không thể lay chuyển. Chỉ là chuyện này hoàn toàn là một chuyện chính đáng cần làm và nên làm. Cô Miên hít lấy một ngụm khí lạnh, âm trầm nói tiếp: “Anh ấy muốn làm chuyện tốt cứu người cứu nước, chị vốn không ngăn cản. Chúng nó không những hại nước bạn còn hại cả nước mình thì ngay cả một nhóc tì vài ba tuổi như con chị cũng nhịn không nổi huống hồ chi các em và chồng chị. Nếu thật sự anh ấy muốn đi thì chị và con cũng sẽ đi.”
***
Nhóm ba người nay lại có thêm ba thành viên mới nữa. Mộ Hàn bất lực điểm danh quân số, tiếp tục lên đường giò la tin tức.
Sau bao ngày tìm kiếm và canh chừng từng giây từng phút, thám thính trước “hang hổ” của đám Âm Dương Dưỡng Quỷ tông thì bây giờ cũng đã đến lúc hành động. “Không vào gang cọp thì không bắt được cọp” từ bao đời nay đã là thế. Thay vì cứ ngu ngốc ngoại công thì vẫn nên tổng tấn công từ phía trong, tấn công từ trong lõi.
Lợi dụng sự mâu thuẫn trong nội bộ, Mộ Hàn thừa nước đục thả câu đợi những con cá ngu si tự động đến đớp mồi.
Hơn hai nghìn tinh nhuệ binh hiện tại đang đứng về phía sáu người các cậu. Cô Miên đảo mắt nhìn bao quát tổng thể, cô hạ giọng: “Nếu thật sự muốn giết tên tộc chủ đã nhẫn tâm ruồng bỏ các ngươi thì cứ biệc theo chị! Chị đây hứa không ngược đãi các em.”
***
Sau khi sắp xếp ổn thõa, Mộ Hàn và Phan Khang theo kế hoạch theo lối mòn bí mật được một người tên Đỗ Hoài đã nói và đương đích thân dẫn đi. Nội ngoại tác chiến, đồng lòng tương đồng tương thắng.
“Ân công, tôi chỉ đưa cậu được đến đây, giờ tôi sẽ về tập hợp các anh em phụ cậu Mạc, cậu Dũng và cô Miên công kích hết lũ tinh anh ở bên trong. Cậu Hàn với cậu Khang ở đây nhớ phải cẩn thận, có hai con huyết thi, nhất định phải an toàn vào trong gặp chúng tôi! Tôi chờ cậu, ân công!”
Mộ Hàn cười khẩy: “Tôi biết rồi, anh mau chóng đi vào phụ bốn người họ đi, nhớ kĩ bằng mọi giá bảo vệ đứa trẻ! Nếu được thì công bao nhiêu về bấy nhiêu, cùng sống cùng ăn mừng chiến thắng!”
Chờ bóng lưng người kia đi khỏi, Phan Khang huých vai Mộ Hàn, hất mặt nhìn về phía hai tên lính canh đang đứng canh ở trước cổng Âm Dương Dưỡng Quỷ tông: “Hai thằng rép riêu này cứ để tao xử, mấy con huyết thi sắp tới rất khó nhai, nhường hết cho mày nâng cao tu vi!”
Nói dứt câu, như chỉ chờ Mộ Hàn gật đầu đồng ý, Phan Khang cầm cây kiếm gỗ nào gia truyền lao thẳng về phía hai thằng lính canh với tốc độ kinh dị. Cây kiếm gỗ đào trên tay tiên biến vạn hóa, Phan Khang đầu chợt nảy lên một ý định táo bạo, trong đầu xuất hiện hình ảnh khẩu AK47 hoàn chỉnh, xả đạn như mưa tắm máu cho đám lính thiếu canxi và vitamin trí tuệ.
“Tự tìm đường chết, xông lên hết đi!”
Đúng là con nhà tông không giống lông thì cùng giống cánh! Không uổng danh cháu đích tôn gia tộc Phan, cháu trai “đít nhôm” của Phan Thừa. Phan Khang như con thiêu thân lao vào càn quét tất cả, một con kiến cũng không thể thoát khỏi cậu.
Mộ Hàn cười khoái trá, đã rất lâu cậu không có được thứ cảm giác hưng phấn đến tột cùng thế này. Nhìn từng tên một ngã xuống, Mộ Hàn như biến thành một mặt khác của bản thân, hùa theo Phan Khang điên cuồng tát pháp phù trấn.
Giọng cười Phan Khang vang lên đầy man rợ, có lẽ giết được kẻ thù rất hưng phấn...!
“Đừng nói gì nữa, anh biết mấy chú đang nghĩ gì. Nhưng lòng anh đã quyết, đã từng chết một lần rồi sao có thể sợ chết lần thứ hai.”
Lúc này, Mộ Hàn mới lên tiếng can ngăn: “Thằng Khang mập tuy bình thường có hay đùa quá mức chịu đựng của người khác nhưng lần này nó như thế cũng là lẽ thường tình. Chuyến này tụi em đi chuyện sống chết đương nhiên không tránh khỏi, nhưng vấn đề đáng nói đến ở đây là gia đình của anh, anh nghĩ anh chết rồi thì lũ khốn chúng nó không giết được anh nữa hả? Anh có biết trên đời này lũ thuật sĩ giang hồ, cái lũ tà môn dị tật như chúng nó có hàng nghìn hàng trăm cách để anh hồn phi phách tán mãi mai không thể siêu sinh không?”
“Chị và con cũng muốn đi, nếu chồng chị có chết thì chị với con sẽ theo chồng chị...Chị không muốn nhà chị phải chia xa thêm bất kì lần nào nữa. Sinh ly tử biệt càng không thể, nhưng anh ấy đã quyết thì bằng mọi giá anh ấy đều sẽ làm...” cô Miên nhìn họ cười khổ, cô vốn không ngăn được cậu Dũng, nhưng nếu quỳ xuống cầu xin cũng không phải không thể lay chuyển. Chỉ là chuyện này hoàn toàn là một chuyện chính đáng cần làm và nên làm. Cô Miên hít lấy một ngụm khí lạnh, âm trầm nói tiếp: “Anh ấy muốn làm chuyện tốt cứu người cứu nước, chị vốn không ngăn cản. Chúng nó không những hại nước bạn còn hại cả nước mình thì ngay cả một nhóc tì vài ba tuổi như con chị cũng nhịn không nổi huống hồ chi các em và chồng chị. Nếu thật sự anh ấy muốn đi thì chị và con cũng sẽ đi.”
***
Nhóm ba người nay lại có thêm ba thành viên mới nữa. Mộ Hàn bất lực điểm danh quân số, tiếp tục lên đường giò la tin tức.
Sau bao ngày tìm kiếm và canh chừng từng giây từng phút, thám thính trước “hang hổ” của đám Âm Dương Dưỡng Quỷ tông thì bây giờ cũng đã đến lúc hành động. “Không vào gang cọp thì không bắt được cọp” từ bao đời nay đã là thế. Thay vì cứ ngu ngốc ngoại công thì vẫn nên tổng tấn công từ phía trong, tấn công từ trong lõi.
Lợi dụng sự mâu thuẫn trong nội bộ, Mộ Hàn thừa nước đục thả câu đợi những con cá ngu si tự động đến đớp mồi.
Hơn hai nghìn tinh nhuệ binh hiện tại đang đứng về phía sáu người các cậu. Cô Miên đảo mắt nhìn bao quát tổng thể, cô hạ giọng: “Nếu thật sự muốn giết tên tộc chủ đã nhẫn tâm ruồng bỏ các ngươi thì cứ biệc theo chị! Chị đây hứa không ngược đãi các em.”
***
Sau khi sắp xếp ổn thõa, Mộ Hàn và Phan Khang theo kế hoạch theo lối mòn bí mật được một người tên Đỗ Hoài đã nói và đương đích thân dẫn đi. Nội ngoại tác chiến, đồng lòng tương đồng tương thắng.
“Ân công, tôi chỉ đưa cậu được đến đây, giờ tôi sẽ về tập hợp các anh em phụ cậu Mạc, cậu Dũng và cô Miên công kích hết lũ tinh anh ở bên trong. Cậu Hàn với cậu Khang ở đây nhớ phải cẩn thận, có hai con huyết thi, nhất định phải an toàn vào trong gặp chúng tôi! Tôi chờ cậu, ân công!”
Mộ Hàn cười khẩy: “Tôi biết rồi, anh mau chóng đi vào phụ bốn người họ đi, nhớ kĩ bằng mọi giá bảo vệ đứa trẻ! Nếu được thì công bao nhiêu về bấy nhiêu, cùng sống cùng ăn mừng chiến thắng!”
Chờ bóng lưng người kia đi khỏi, Phan Khang huých vai Mộ Hàn, hất mặt nhìn về phía hai tên lính canh đang đứng canh ở trước cổng Âm Dương Dưỡng Quỷ tông: “Hai thằng rép riêu này cứ để tao xử, mấy con huyết thi sắp tới rất khó nhai, nhường hết cho mày nâng cao tu vi!”
Nói dứt câu, như chỉ chờ Mộ Hàn gật đầu đồng ý, Phan Khang cầm cây kiếm gỗ nào gia truyền lao thẳng về phía hai thằng lính canh với tốc độ kinh dị. Cây kiếm gỗ đào trên tay tiên biến vạn hóa, Phan Khang đầu chợt nảy lên một ý định táo bạo, trong đầu xuất hiện hình ảnh khẩu AK47 hoàn chỉnh, xả đạn như mưa tắm máu cho đám lính thiếu canxi và vitamin trí tuệ.
“Tự tìm đường chết, xông lên hết đi!”
Đúng là con nhà tông không giống lông thì cùng giống cánh! Không uổng danh cháu đích tôn gia tộc Phan, cháu trai “đít nhôm” của Phan Thừa. Phan Khang như con thiêu thân lao vào càn quét tất cả, một con kiến cũng không thể thoát khỏi cậu.
Mộ Hàn cười khoái trá, đã rất lâu cậu không có được thứ cảm giác hưng phấn đến tột cùng thế này. Nhìn từng tên một ngã xuống, Mộ Hàn như biến thành một mặt khác của bản thân, hùa theo Phan Khang điên cuồng tát pháp phù trấn.
Giọng cười Phan Khang vang lên đầy man rợ, có lẽ giết được kẻ thù rất hưng phấn...!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.