Chương 18: Không làm thì ra ngoài
Ciara
18/08/2023
“Vậy mời anh đi cho.” - Mộ Hàn vốn tính trêu chọc anh một lúc, tiếp tục nói: “Em không thích dài dòng, không làm thì ra ngoài.”
“Anh làm, anh làm mà...em đừng đuổi anh...”
Dài dòng lòng vòng mất thời gian, cậu quả thực không thích chút nào.
Duệ Khải chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời nếu không liền bị cậu đá ra khỏi phòng. Anh cũng hiểu rõ điều đó.
Mộ Hàn nắm hông quần anh kéo xuống, không ngần ngại l.i.ế.m m.ú.t cây xúc xích đang dựng lên thẳng đứng của anh. Đầu lưỡi cậu linh hoạt lên xuống, ánh mắt đầy mị hoặc ngước lên nhìn anh.
Duệ Khải không thể rời mắt khỏi cậu. Gương mặt cậu bây giờ đầy dụ hoặc làm anh không sao cưỡng lại được. Bình thường không cưỡng nổi bây giờ càng không.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Tận dụng gương mặt vốn có của mình, Mộ Hàn không ngừng khiêu khích Duệ Khải.
Đưa tay lên vuốt ngược mái đầu, Duệ Khải ngẩng cao đầu, hướng tầm mắt lên trời, dòng “sữa” ấm nóng lấp đầy khoang miệng cậu.
Mộ Hàn nuốt “ực” một cái, đưa tay gạt đi ít thứ “sữa” đặc đương dính nhớp nháp trên mặt. Cậu đưa bàn tay đó lên trước miệng cậu, liếm đi những thứ cuối cùng còn xót lại trên mu bàn tay.
Xong một lần, Mộ Hàn đứng phắt dậy, nắm chặt lấy tay anh kéo về phía chiếc giường tự chế của mình.
Nhìn vóc dáng nhỏ bé lại khiêu gợi như quyển sách khiêu d.â.m biết đi làm anh thêm nôn nóng.
Duệ Khải bế bổng cậu lên, thô bạo mà ném cậu lên chiếc giường kia.
Hôm nay, xác định ngày “tử nạn” của chiếc giường cậu tự chế.
Mộ Hàn với dáng vẻ đầy khiêu gợi gửi tặng anh một nụ hôn gió.
Dường như sợi dây lý trí trong anh đứt phựt. Anh lao đến, đè lên người Mộ Hàn, không ngừng cắn mút vùng cổ cậu tạo lên chi chít những vết cắn yêu.
Khi Duệ Khải cảm thấy đã đủ mới tha cho vùng cổ cậu, anh dứt ra, dời hai chiếc nanh như nanh sói xuống bả vai, tiếp tụ công việc vốn có.
Anh từ từ một cách chậm rãi, cố gắng tận hưởng từng giây từng phút bên cạnh cậu. Anh không có ý định rời bỏ cậu, chỉ sợ cậu lần tới giận anh sẽ lâu hơn lần này.
Anh biết rõ với tính cách của cậu, dù chỉ một việc nhỏ bằng một hạt nguyên tử cũng bị cậu xé ra to như cái bao bố.
Mãi ngẩn ngơ với những suy nghĩ, anh vẫn không quên công việc tạo vết yêu của mình lên người cậu.
“...Anh không muốn thì có thể dừng lại, đừng sợ em giận, em không giận đâu.”
Trong trí nhớ của cậu, Duệ Khải chưa từng mất tập trung trong lúc làm tình với cậu.
Trên môi cậu bây giờ lại hiện lên nụ cười đau khổ, cố kìm lại xúc cảm dâng trào, Mộ Hàn nhẹ giọng: “Dừng lại, anh mau dừng lại! Dừng lại...!”
Duệ Khải cố lờ đi những lời nói vừa rồi của cậu, tiếp tục hành sự. Dựa vào điều gì anh phải dừng lại, anh muốn bên cạnh cậu, muốn mãi mãi bên cạnh cậu!
Không ngừng dập vồn vã vào trong cậu, Duệ Khải nâng hông cậu lên. Anh đặt lên cậu mỗi milimet một mỗi vết cắn yêu, luồn tay qua ôm chặt lấy eo cậu, tiếp tục giã dồn dập. Mặc cho cậu van nài, quát tháo giục anh dừng lại, Duệ Khải đều mặc kệ.
“...Mau...mau dừng lại...dừng lại!” - Thều thào cố nói ra từng chữ một cách khó khăn, Mộ Hàn trừng mắt, đấm huỳnh huỵch vào ngực anh, quát: “Duệ Khải, dừng...mau dừng lại!”
Nhìn nước mắt cậu rưng rưng, Duệ Khải thức thì dừng lại. Dùng chất giọng trầm ấm, Duệ Khải ôm chầm lấy cậu, vỗ nhẹ lưng, nhẹ giọng an ủi: “Đừng khóc, anh không làm nữa. Em đừng khóc nữa, anh không muốn thấy em khóc...”
Mộ Hàn cười nhạt, trực tiếp đẩy anh ra xa. Cậu hạ giọng, giọng chứa ý cười: “Em đã từng nói rồi, em không làm với người không thích em. Anh không thích có thể dừng lại và cuốn gói ra khỏi phòng em, em tuyệt đối không níu kéo.”
Duệ Khải nghe câu này của cậu vốn không hiểu, anh trố mắt hỏi: “Anh không thích chỗ nào? Anh đang rất hưởng ứng! Em còn không nhìn thấy sao? Người anh em của anh còn đang rất khổ sở đây. Đừng hành nó nữa...”
Dùng đôi mắt long lanh ánh nước nhìn cậu, Duệ Khải nức nở: “Xin em mà...hức...cứu anh đi mà...cứu anh...anh không chịu được nữa đâu mà, hức hức...Anh...anh yêu em mà...”
Giận thì giận mà thương thì vẫn thương, Mộ Hàn không cam lòng nhìn anh khóc nức nở trước mặt mình. Cậu đưa tay lên gạt đi dòng nước mắt đang chảy dài trên má anh.
Những hành động ấm áp này của cậu, dù chỉ là điều đơn giản nhất và nhẹ nhàng thoáng qua cũng khiến tim anh không tài nào yên phận.
Mộ Hàn là ánh sáng của anh, là sao của anh, là ánh trăng bàng bạc của anh, là người mà anh luôn đuổi theo và sẵn sàng dâng hiến tất cả những gì mà anh có.
Làm sao anh quên được cái ngày đầu cậu và anh gặp gỡ. Lúc ấy anh chỉ là một nhóc mín ướt bị người khác bắt nạt, là cậu đã xuất hiện cứu rỗi cuộc đời anh. Cậu là thanh xuân của anh, cũng chính là cả cuộc đời anh.
Anh mỉm cười hỏi cậu: “Chúng ta tiếp tục nhé?”
“Anh làm, anh làm mà...em đừng đuổi anh...”
Dài dòng lòng vòng mất thời gian, cậu quả thực không thích chút nào.
Duệ Khải chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời nếu không liền bị cậu đá ra khỏi phòng. Anh cũng hiểu rõ điều đó.
Mộ Hàn nắm hông quần anh kéo xuống, không ngần ngại l.i.ế.m m.ú.t cây xúc xích đang dựng lên thẳng đứng của anh. Đầu lưỡi cậu linh hoạt lên xuống, ánh mắt đầy mị hoặc ngước lên nhìn anh.
Duệ Khải không thể rời mắt khỏi cậu. Gương mặt cậu bây giờ đầy dụ hoặc làm anh không sao cưỡng lại được. Bình thường không cưỡng nổi bây giờ càng không.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Tận dụng gương mặt vốn có của mình, Mộ Hàn không ngừng khiêu khích Duệ Khải.
Đưa tay lên vuốt ngược mái đầu, Duệ Khải ngẩng cao đầu, hướng tầm mắt lên trời, dòng “sữa” ấm nóng lấp đầy khoang miệng cậu.
Mộ Hàn nuốt “ực” một cái, đưa tay gạt đi ít thứ “sữa” đặc đương dính nhớp nháp trên mặt. Cậu đưa bàn tay đó lên trước miệng cậu, liếm đi những thứ cuối cùng còn xót lại trên mu bàn tay.
Xong một lần, Mộ Hàn đứng phắt dậy, nắm chặt lấy tay anh kéo về phía chiếc giường tự chế của mình.
Nhìn vóc dáng nhỏ bé lại khiêu gợi như quyển sách khiêu d.â.m biết đi làm anh thêm nôn nóng.
Duệ Khải bế bổng cậu lên, thô bạo mà ném cậu lên chiếc giường kia.
Hôm nay, xác định ngày “tử nạn” của chiếc giường cậu tự chế.
Mộ Hàn với dáng vẻ đầy khiêu gợi gửi tặng anh một nụ hôn gió.
Dường như sợi dây lý trí trong anh đứt phựt. Anh lao đến, đè lên người Mộ Hàn, không ngừng cắn mút vùng cổ cậu tạo lên chi chít những vết cắn yêu.
Khi Duệ Khải cảm thấy đã đủ mới tha cho vùng cổ cậu, anh dứt ra, dời hai chiếc nanh như nanh sói xuống bả vai, tiếp tụ công việc vốn có.
Anh từ từ một cách chậm rãi, cố gắng tận hưởng từng giây từng phút bên cạnh cậu. Anh không có ý định rời bỏ cậu, chỉ sợ cậu lần tới giận anh sẽ lâu hơn lần này.
Anh biết rõ với tính cách của cậu, dù chỉ một việc nhỏ bằng một hạt nguyên tử cũng bị cậu xé ra to như cái bao bố.
Mãi ngẩn ngơ với những suy nghĩ, anh vẫn không quên công việc tạo vết yêu của mình lên người cậu.
“...Anh không muốn thì có thể dừng lại, đừng sợ em giận, em không giận đâu.”
Trong trí nhớ của cậu, Duệ Khải chưa từng mất tập trung trong lúc làm tình với cậu.
Trên môi cậu bây giờ lại hiện lên nụ cười đau khổ, cố kìm lại xúc cảm dâng trào, Mộ Hàn nhẹ giọng: “Dừng lại, anh mau dừng lại! Dừng lại...!”
Duệ Khải cố lờ đi những lời nói vừa rồi của cậu, tiếp tục hành sự. Dựa vào điều gì anh phải dừng lại, anh muốn bên cạnh cậu, muốn mãi mãi bên cạnh cậu!
Không ngừng dập vồn vã vào trong cậu, Duệ Khải nâng hông cậu lên. Anh đặt lên cậu mỗi milimet một mỗi vết cắn yêu, luồn tay qua ôm chặt lấy eo cậu, tiếp tục giã dồn dập. Mặc cho cậu van nài, quát tháo giục anh dừng lại, Duệ Khải đều mặc kệ.
“...Mau...mau dừng lại...dừng lại!” - Thều thào cố nói ra từng chữ một cách khó khăn, Mộ Hàn trừng mắt, đấm huỳnh huỵch vào ngực anh, quát: “Duệ Khải, dừng...mau dừng lại!”
Nhìn nước mắt cậu rưng rưng, Duệ Khải thức thì dừng lại. Dùng chất giọng trầm ấm, Duệ Khải ôm chầm lấy cậu, vỗ nhẹ lưng, nhẹ giọng an ủi: “Đừng khóc, anh không làm nữa. Em đừng khóc nữa, anh không muốn thấy em khóc...”
Mộ Hàn cười nhạt, trực tiếp đẩy anh ra xa. Cậu hạ giọng, giọng chứa ý cười: “Em đã từng nói rồi, em không làm với người không thích em. Anh không thích có thể dừng lại và cuốn gói ra khỏi phòng em, em tuyệt đối không níu kéo.”
Duệ Khải nghe câu này của cậu vốn không hiểu, anh trố mắt hỏi: “Anh không thích chỗ nào? Anh đang rất hưởng ứng! Em còn không nhìn thấy sao? Người anh em của anh còn đang rất khổ sở đây. Đừng hành nó nữa...”
Dùng đôi mắt long lanh ánh nước nhìn cậu, Duệ Khải nức nở: “Xin em mà...hức...cứu anh đi mà...cứu anh...anh không chịu được nữa đâu mà, hức hức...Anh...anh yêu em mà...”
Giận thì giận mà thương thì vẫn thương, Mộ Hàn không cam lòng nhìn anh khóc nức nở trước mặt mình. Cậu đưa tay lên gạt đi dòng nước mắt đang chảy dài trên má anh.
Những hành động ấm áp này của cậu, dù chỉ là điều đơn giản nhất và nhẹ nhàng thoáng qua cũng khiến tim anh không tài nào yên phận.
Mộ Hàn là ánh sáng của anh, là sao của anh, là ánh trăng bàng bạc của anh, là người mà anh luôn đuổi theo và sẵn sàng dâng hiến tất cả những gì mà anh có.
Làm sao anh quên được cái ngày đầu cậu và anh gặp gỡ. Lúc ấy anh chỉ là một nhóc mín ướt bị người khác bắt nạt, là cậu đã xuất hiện cứu rỗi cuộc đời anh. Cậu là thanh xuân của anh, cũng chính là cả cuộc đời anh.
Anh mỉm cười hỏi cậu: “Chúng ta tiếp tục nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.