Chương 91: Side Story 2:Giấc Mộng Bé Con(1)
Ciara
02/09/2023
Ngày qua ngày, mỗi ngày đều là một ngày tràn ngập sự vui đời và niềm hạnh phúc vô bờ.
Đêm hôm nay ánh trăng bàng bạc chiếu rọi mọi nẻo đường, bên trong ngôi nhà nhỏ ấm cúng là một không gian rộng lớn, nhưng trong không gian rộng lớn ấy là những căn phòng, một trong số những căn phòng là phòng ngủ của anh và cậu.
Trong căn phòng ngủ, Mộ Hàn quẹt diêm, thắp lên ngọn lửa tình.
“Bà xã, mau đến đây, anh muốn ôm em, muốn ôm em ngay lập tức, chỉ một chút thôi, nhanh lên...”
Với tay tắt bóng đèn sáng, căn phòng bấy giờ chỉ còn lại ánh sáng từ cây nến chùm phát ra.
Mỉm cười tiến về phía anh, tiện tay cầm ly nước trên chiếc tủ đầu giường uống một ngụm. Ngồi lên đùi anh, cậu mới bật cười, xong, giọng nửa đùa nửa thật, hỏi anh: “Chỉ ôm một chút thôi sao? Hôm nay chán ngủ với em rồi, nếu thế thì ôm một chút rồi anh chải nện xuống đất ngủ nhé.”
“Em biết anh không có ý đó, rõ ràng là em quá bận!” Ôm chặt cậu vào lòng, anh giở giọng oán trách: “Em xem, từ lúc lấy anh về đến nay đã được bao năm rồi? Ngày nào cũng công việc, không việc này thì đến việc kia,...Lâu rồi chúng ta chẳng bồi đắp tình cảm được một lần. Cũng không phải không ai cho em một phút bình yên, nhân viên cũng đã lên tiếng bảo em ở nhà nghỉ dưỡng ít hôm rồi tiếp tục, còn em thì bảo em không sao. Em không sao nhưng anh có sao! Anh đã sắp xếp công việc và lịch đi làm ít nhất có thể để được cạnh em nhiều hơn, tại sao em...hức, anh muốn bên em mà, cho anh có được không? Bà xã à...”
Anh bật khóc, nước mắt ước đẫm áo cậu. Tim cậu như thắt lại, đúng là dạo này công việc rất nhiều, nhưng đều là cậu tự tìm đến. Sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, đến cuối lại quên mất anh chồng dễ tổn thương. Cậu trách cậu thất trách.
Ôm anh, cậu nhẹ giọng vỗ về: “Đừng khóc, mặc dù chồng em khóc rất đẹp trai, và đáng yêu nữa. Nhưng anh cứ khóc thế này, mắt sẽ sưng lên mất.”
Mất nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng dỗ dành thành công. Anh thì vẫn là anh, luôn dùng sát chiêu “nước mắt anh rơi, vợ ơi anh thắng”.
Chìm vào giấc ngủ say, ánh sáng từ ánh trăng dịu đi hẳn, ánh trắng như đưa cậu vào giấc ngủ, tiễn anh một đoạn vào giấc mơ.
***
Trong đầu anh luôn là cậu, cả lúc ngủ cũng toàn là hình bóng cậu. Cậu là tình yêu của anh, cũng là một chấp niệm. Một ánh sáng màu hồng mộng mơ cuốn anh vào một thế giới thực tế ảo.
“Bà xã...bà xã...Bà xã ơi, anh...anh yêu em...yêu em...em...”
Sờ soạng chỗ trống cạnh bên, anh bật người ngồi dậy. Bên cạnh anh không có cậu, hôm nay cậu đã hứa không đi làm, bảo sẽ đợi anh cùng dậy rồi mới rời giường. Vậy bây giờ cậu đang ở đâu?
Bàng hoàng nhìn hai đứa bé bên cạnh mình, anh tự hỏi: “Hai đứa bé này sao lại giống mình và em đến vậy?”. Dù hỏi như thế, trong thâm tâm anh đã tự có câu trả lời. Vừa nhìn đã biết, đây rõ ràng là con của anh và cậu.
Nắm chặt thành giường, anh đập mạnh đầu vào đó. Cắn răng đón nhận cơn đau theo phản xạ vốn có, đến cuối cùng lại chẳng thấy gì. Không đau, theo như lý thuyết đáng lẽ rất đau. Đây chắc chắn là thế giới ảo trong giấc mơ của anh.
“Ông xã à, anh làm gì thế? Dưới bếp em nghe động tĩnh rất lớn, anh khe khẽ thôi, hai bé con giật mình đấy.” Mộ Hàn bước vào phòng, nhìn thấy anh liền hỏi: “Anh! Mộng du à?! Sao lại đập đầu vào giường như thế, trán u một cục rồi đây này! Hai thằng con là đã xót lắm rồi, bây giờ còn thêm cả anh, anh muốn em xót rồi đau tim đến chết có đúng không?”
Xua tay, anh gượng cười: “Anh không sao, em cho anh hỏi. Hai đứa bé...à, con chúng ta bao nhiêu tuổi rồi em nhỉ?”
“Anh đập đầu nên mất trí nhớ rồi? Con chúng ta năm nay gần ba tuổi rồi, còn một tháng nữa thôi ấy chứ.” Cậu chỉ tay về chiếc bàn đối diện giường ngủ, bĩu môi, nói tiếp: “Nếu không sao thì pha sữa cho con đi anh, em xuống làm nốt bữa sáng, pha sữa cho con xong thì xuống phụ em sắp cơm nhé! Gần xong rồi, anh cũng nhanh lên đấy.”
Anh hỏi chấm, pha sữa? Từ trước đến nay đây là lần đầu anh làm chuyện này.
Ắt hẳn lúc này, vị cứu tinh duy nhất là google. Gõ nhanh như chớp, kết quả cần tìm hiện lên trước mắt anh. Anh lướt lên xuống, liếc kĩ một lượt, cũng không quá khó.
Cố gắng hoàn thành tất cả thật tốt, anh vẫn muốn ở lại thế giới ảo trong giấc mơ của mình một lúc nữa.
Hai đứa bé con trên giường, một đứa sắc sảo lãnh đạm hệt như anh, một đứa lại sắc sảo đáng yêu giống hệt cậu. Đúng là rất đáng yêu.
Anh bước xuống bếp, người đang dọn cơm ở bếp là vợ anh. Đi vội đến giúp cậu một tay, bữa sáng lành mạnh đã được bày lên mâm.
Vừa đi, anh mới vừa cười, nói với cậu: “Đúng là bà xã của anh, ngày qua ngày càng thêm đẹp.”
Đêm hôm nay ánh trăng bàng bạc chiếu rọi mọi nẻo đường, bên trong ngôi nhà nhỏ ấm cúng là một không gian rộng lớn, nhưng trong không gian rộng lớn ấy là những căn phòng, một trong số những căn phòng là phòng ngủ của anh và cậu.
Trong căn phòng ngủ, Mộ Hàn quẹt diêm, thắp lên ngọn lửa tình.
“Bà xã, mau đến đây, anh muốn ôm em, muốn ôm em ngay lập tức, chỉ một chút thôi, nhanh lên...”
Với tay tắt bóng đèn sáng, căn phòng bấy giờ chỉ còn lại ánh sáng từ cây nến chùm phát ra.
Mỉm cười tiến về phía anh, tiện tay cầm ly nước trên chiếc tủ đầu giường uống một ngụm. Ngồi lên đùi anh, cậu mới bật cười, xong, giọng nửa đùa nửa thật, hỏi anh: “Chỉ ôm một chút thôi sao? Hôm nay chán ngủ với em rồi, nếu thế thì ôm một chút rồi anh chải nện xuống đất ngủ nhé.”
“Em biết anh không có ý đó, rõ ràng là em quá bận!” Ôm chặt cậu vào lòng, anh giở giọng oán trách: “Em xem, từ lúc lấy anh về đến nay đã được bao năm rồi? Ngày nào cũng công việc, không việc này thì đến việc kia,...Lâu rồi chúng ta chẳng bồi đắp tình cảm được một lần. Cũng không phải không ai cho em một phút bình yên, nhân viên cũng đã lên tiếng bảo em ở nhà nghỉ dưỡng ít hôm rồi tiếp tục, còn em thì bảo em không sao. Em không sao nhưng anh có sao! Anh đã sắp xếp công việc và lịch đi làm ít nhất có thể để được cạnh em nhiều hơn, tại sao em...hức, anh muốn bên em mà, cho anh có được không? Bà xã à...”
Anh bật khóc, nước mắt ước đẫm áo cậu. Tim cậu như thắt lại, đúng là dạo này công việc rất nhiều, nhưng đều là cậu tự tìm đến. Sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, đến cuối lại quên mất anh chồng dễ tổn thương. Cậu trách cậu thất trách.
Ôm anh, cậu nhẹ giọng vỗ về: “Đừng khóc, mặc dù chồng em khóc rất đẹp trai, và đáng yêu nữa. Nhưng anh cứ khóc thế này, mắt sẽ sưng lên mất.”
Mất nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng dỗ dành thành công. Anh thì vẫn là anh, luôn dùng sát chiêu “nước mắt anh rơi, vợ ơi anh thắng”.
Chìm vào giấc ngủ say, ánh sáng từ ánh trăng dịu đi hẳn, ánh trắng như đưa cậu vào giấc ngủ, tiễn anh một đoạn vào giấc mơ.
***
Trong đầu anh luôn là cậu, cả lúc ngủ cũng toàn là hình bóng cậu. Cậu là tình yêu của anh, cũng là một chấp niệm. Một ánh sáng màu hồng mộng mơ cuốn anh vào một thế giới thực tế ảo.
“Bà xã...bà xã...Bà xã ơi, anh...anh yêu em...yêu em...em...”
Sờ soạng chỗ trống cạnh bên, anh bật người ngồi dậy. Bên cạnh anh không có cậu, hôm nay cậu đã hứa không đi làm, bảo sẽ đợi anh cùng dậy rồi mới rời giường. Vậy bây giờ cậu đang ở đâu?
Bàng hoàng nhìn hai đứa bé bên cạnh mình, anh tự hỏi: “Hai đứa bé này sao lại giống mình và em đến vậy?”. Dù hỏi như thế, trong thâm tâm anh đã tự có câu trả lời. Vừa nhìn đã biết, đây rõ ràng là con của anh và cậu.
Nắm chặt thành giường, anh đập mạnh đầu vào đó. Cắn răng đón nhận cơn đau theo phản xạ vốn có, đến cuối cùng lại chẳng thấy gì. Không đau, theo như lý thuyết đáng lẽ rất đau. Đây chắc chắn là thế giới ảo trong giấc mơ của anh.
“Ông xã à, anh làm gì thế? Dưới bếp em nghe động tĩnh rất lớn, anh khe khẽ thôi, hai bé con giật mình đấy.” Mộ Hàn bước vào phòng, nhìn thấy anh liền hỏi: “Anh! Mộng du à?! Sao lại đập đầu vào giường như thế, trán u một cục rồi đây này! Hai thằng con là đã xót lắm rồi, bây giờ còn thêm cả anh, anh muốn em xót rồi đau tim đến chết có đúng không?”
Xua tay, anh gượng cười: “Anh không sao, em cho anh hỏi. Hai đứa bé...à, con chúng ta bao nhiêu tuổi rồi em nhỉ?”
“Anh đập đầu nên mất trí nhớ rồi? Con chúng ta năm nay gần ba tuổi rồi, còn một tháng nữa thôi ấy chứ.” Cậu chỉ tay về chiếc bàn đối diện giường ngủ, bĩu môi, nói tiếp: “Nếu không sao thì pha sữa cho con đi anh, em xuống làm nốt bữa sáng, pha sữa cho con xong thì xuống phụ em sắp cơm nhé! Gần xong rồi, anh cũng nhanh lên đấy.”
Anh hỏi chấm, pha sữa? Từ trước đến nay đây là lần đầu anh làm chuyện này.
Ắt hẳn lúc này, vị cứu tinh duy nhất là google. Gõ nhanh như chớp, kết quả cần tìm hiện lên trước mắt anh. Anh lướt lên xuống, liếc kĩ một lượt, cũng không quá khó.
Cố gắng hoàn thành tất cả thật tốt, anh vẫn muốn ở lại thế giới ảo trong giấc mơ của mình một lúc nữa.
Hai đứa bé con trên giường, một đứa sắc sảo lãnh đạm hệt như anh, một đứa lại sắc sảo đáng yêu giống hệt cậu. Đúng là rất đáng yêu.
Anh bước xuống bếp, người đang dọn cơm ở bếp là vợ anh. Đi vội đến giúp cậu một tay, bữa sáng lành mạnh đã được bày lên mâm.
Vừa đi, anh mới vừa cười, nói với cậu: “Đúng là bà xã của anh, ngày qua ngày càng thêm đẹp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.