Chương 93: Side Story 4:Lễ Vu Lan:Thả Đèn Hoa Đăng
Ciara
03/09/2023
Hôm nay là Lễ Vu Lan - Vu Lan báo hiếu, 15 tháng 7 Âm Lịch.
Lễ Vu Lan (ngày rằm tháng 7 âm lịch hằng năm) là một trong những ngày lễ chính của Phật giáo, xuất phát từ sự tích Bồ tát Mục Kiền Liên đại hiếu đã cứu mẹ mình ra khỏi kiếp ngạ quỷ (quỷ đói). Vu Lan trở thành ngày lễ hằng năm để tưởng nhớ công ơn cha mẹ và tổ tiên nói chung, nhắc nhở mỗi người biết trân trọng những gì mình đang có, nhắc nhở bổn phận làm con phải luôn nhớ đến công ơn sinh dưỡng của cha mẹ mà làm những việc hiếu nghĩa để thể hiện tình cảm và lòng biết ơn. Theo kinh Vu Lan Bồn, Lễ Vu Lan phát xuất từ thời Đức Phật; Ngài đã dạy phương thức báo hiếu cho cha mẹ ở đời này và nhiều đời khác. Người đầu tiên tiếp nhận chính là Tôn giả Mục Kiền Liên - một trong 10 vị đệ tử xuất chúng của Đức Phật.
Hôm nay, dân tứ xứ đổ về, truyền thống thả đèn hoa đăng để tri ân khắc sâu vào tâm trí của những người dân nơi đây.
Khắc trời đêm, khi những người con của Phật giáo ra về, ngôi chùa chỉ còn là không gian tĩnh lặng.
Đợi từ sáng đến tối, cuối cùng cũng chừa ra một khoảng yên bình, cậu bước khỏi chiếc xế hộp, bước vào cổng chùa, đi theo sau cậu là anh.
Đèn hoa đăng thật đẹp, được cắt dán rất tỉ mỉ. Gỡ lớp dán mỏng của miếng keo hai mặt nằm chính giữa bông hoa, đính vào đó vòng nến tròn nhỏ.
Cầm chiếc cút bi được cài trong chiếc túi áo ngoài, ghi lên chín cánh hoa những lời yêu thương, mong cầu. Ánh sáng được thắp lên từ ngọn lửa thiêng.
Mặt hồ gợn sóng, chốc chốc lại nổi lên một bọng nước lớn. Những con cá chép thoáng chút lại ngoi lên ngắm nhìn trời sao đêm nay. Tượng Phật ngự trên đài sen với tư thế kiết già, tay phải cầm bông sen(còn gọi là Niêm hoa vi tiếu), cao mười bảy met sừng sững giữa hồ nước lớn. Bằng một cách thần kì, những bông hoa đăng đều vây quanh bức tượng ấy.
Hai ngọn đèn len lói, bon chen cùng nhập hội. Những lời thỉnh cầu và nguyện ước cùng bao yêu thương theo cơn gió trôi đi, trôi về phía của Ngài.
Nhìn anh, cậu mỉm cười. Cậu cầu chúc cha mẹ mình những điều tốt đẹp, mong cầu vạn phần tốt tươi, chúc đại gia đình vạn phần may, vạn phần phúc. Cầu mẹ chồng an nhàn, cầu ba chồng khỏe khoắn, cầu ông cụ sức khỏe. Lời thỉnh cầu cuối cùng cậu dành cho cậu và anh, gia đình nhỏ vạn phần may mắn.
Xoa đầu cậu, anh cũng mỉm cười. Lời chúc tốt đẹp đầu tiên là dành cho cậu, cánh hoa thứ hai là dành cho anh, cánh thứ ba dành cho đại gia đình, còn lại là dành riêng những người thân.
Lời chúc là lời chúc, thỉnh cầu là thỉnh cầu, tự tay thực hiện mới là tốt đẹp nhất.
Cậu vẫn thế, luôn ước ao những điều bản thân có thể tự làm được. Anh cũng như cậu, chưa từng ao ước những điều không có tính khả quan.
Dâng hoa, dâng quả, dâng lòng thành kính cho Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, cho Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, Đắc Đại Thế Bồ Tát ánh sáng và trí tuệ chiếu khắp mọi loài, Địa Tạng Bồ Tát từ bi trang nghiêm, Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát Ma Ha Tát thấu triệt tường chân lý tuyệt đối, Đẳng Giác Bồ Tát(Bồ Tát Phổ Hiền) đại diện “Bình đẳng tính trí” - trí huệ thấu hiểu cái nhất thể của sự đồng nhất và khác biệt, Bồ Tát Thiên Thủ Thiên Nhãn(thiên thủ thiên nhãn:ngàn mắt ngàn tay. Không chỉ có nghĩa đen là đúng một ngàn, mà ám chỉ số lượng nhiều vô số kể, không đếm được.) - “Nghìn mắt để thấy khắp thế gian, nghìn tay để cứu vớt chúng sinh.”, Phật Mẫu Chuẩn Đề, Bồ Tát Đề Đạt Ma(470-543), Tôn giả Mục Kiền Liên(Bồ Tát Đại Hiếu Mục Kiền Liên - Thần Thông Đệ Nhất) đại biểu về lòng hiếu thảo của nhân gian, Bồ Tát Hộ pháp Vi Đà(Bồ Tát pháp Vi Đà Tôn Thiên), Ông Tiêu(Tiêu Đại Sĩ, Hộ pháp Tiêu Diện - hóa thân của Đại Bồ Tát Quan Thế Âm).
Lòng cậu nhẹ nhõm, không khí không chút tạp âm, không bon chen, xô bồ, thật thoải mái, cũng thật dễ chịu.
Hít một ngụm khí trong, ánh trắng bàng bạc chiếu rọi, trăng rằm to và tròn, thật tròn, thật đẹp biết bao nhiêu.
Tiếng chuông chùa vang lên, tiếng chuông ấy làm cậu thoát khỏi mộng cảnh mơ hồ của ánh trăng. Đã đến giờ cổng chùa khép lại, đã đến cậu và anh rời đi.
Một ngày trôi qua thật nhanh, nhưng cũng thật ý nghĩa. Sánh bước bên nhau từng ngày, không có gì hối tiếc sau mỗi ngày trôi.
Anh biết hôm nay không phải lúc, về giấc mơ kia, khoan hẳn kể cho cậu. Chọn một ngày bình thường, một ngày không lễ, không chút đặc biệt, anh sẽ thử hỏi cậu, hỏi cậu về câu hỏi đó. Liệu cậu nghĩ gì về việc nhận nuôi một đứa trẻ?
Cậu trong giấc mơ của anh rất vui khi chăm con, nếu ở hiện thực cậu cũng thích, anh rất sẵn lòng nhường chút thời gian cậu bên cạnh anh cho sinh linh bé nhỏ đó.
***
Đêm nay, anh không quấy rầy cậu, cậu buồn ngủ lắm rồi. Ôm eo cậu, anh nhẹ giọng: “Bà xã, em ngủ ngon.”
Lễ Vu Lan (ngày rằm tháng 7 âm lịch hằng năm) là một trong những ngày lễ chính của Phật giáo, xuất phát từ sự tích Bồ tát Mục Kiền Liên đại hiếu đã cứu mẹ mình ra khỏi kiếp ngạ quỷ (quỷ đói). Vu Lan trở thành ngày lễ hằng năm để tưởng nhớ công ơn cha mẹ và tổ tiên nói chung, nhắc nhở mỗi người biết trân trọng những gì mình đang có, nhắc nhở bổn phận làm con phải luôn nhớ đến công ơn sinh dưỡng của cha mẹ mà làm những việc hiếu nghĩa để thể hiện tình cảm và lòng biết ơn. Theo kinh Vu Lan Bồn, Lễ Vu Lan phát xuất từ thời Đức Phật; Ngài đã dạy phương thức báo hiếu cho cha mẹ ở đời này và nhiều đời khác. Người đầu tiên tiếp nhận chính là Tôn giả Mục Kiền Liên - một trong 10 vị đệ tử xuất chúng của Đức Phật.
Hôm nay, dân tứ xứ đổ về, truyền thống thả đèn hoa đăng để tri ân khắc sâu vào tâm trí của những người dân nơi đây.
Khắc trời đêm, khi những người con của Phật giáo ra về, ngôi chùa chỉ còn là không gian tĩnh lặng.
Đợi từ sáng đến tối, cuối cùng cũng chừa ra một khoảng yên bình, cậu bước khỏi chiếc xế hộp, bước vào cổng chùa, đi theo sau cậu là anh.
Đèn hoa đăng thật đẹp, được cắt dán rất tỉ mỉ. Gỡ lớp dán mỏng của miếng keo hai mặt nằm chính giữa bông hoa, đính vào đó vòng nến tròn nhỏ.
Cầm chiếc cút bi được cài trong chiếc túi áo ngoài, ghi lên chín cánh hoa những lời yêu thương, mong cầu. Ánh sáng được thắp lên từ ngọn lửa thiêng.
Mặt hồ gợn sóng, chốc chốc lại nổi lên một bọng nước lớn. Những con cá chép thoáng chút lại ngoi lên ngắm nhìn trời sao đêm nay. Tượng Phật ngự trên đài sen với tư thế kiết già, tay phải cầm bông sen(còn gọi là Niêm hoa vi tiếu), cao mười bảy met sừng sững giữa hồ nước lớn. Bằng một cách thần kì, những bông hoa đăng đều vây quanh bức tượng ấy.
Hai ngọn đèn len lói, bon chen cùng nhập hội. Những lời thỉnh cầu và nguyện ước cùng bao yêu thương theo cơn gió trôi đi, trôi về phía của Ngài.
Nhìn anh, cậu mỉm cười. Cậu cầu chúc cha mẹ mình những điều tốt đẹp, mong cầu vạn phần tốt tươi, chúc đại gia đình vạn phần may, vạn phần phúc. Cầu mẹ chồng an nhàn, cầu ba chồng khỏe khoắn, cầu ông cụ sức khỏe. Lời thỉnh cầu cuối cùng cậu dành cho cậu và anh, gia đình nhỏ vạn phần may mắn.
Xoa đầu cậu, anh cũng mỉm cười. Lời chúc tốt đẹp đầu tiên là dành cho cậu, cánh hoa thứ hai là dành cho anh, cánh thứ ba dành cho đại gia đình, còn lại là dành riêng những người thân.
Lời chúc là lời chúc, thỉnh cầu là thỉnh cầu, tự tay thực hiện mới là tốt đẹp nhất.
Cậu vẫn thế, luôn ước ao những điều bản thân có thể tự làm được. Anh cũng như cậu, chưa từng ao ước những điều không có tính khả quan.
Dâng hoa, dâng quả, dâng lòng thành kính cho Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, cho Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, Đắc Đại Thế Bồ Tát ánh sáng và trí tuệ chiếu khắp mọi loài, Địa Tạng Bồ Tát từ bi trang nghiêm, Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát Ma Ha Tát thấu triệt tường chân lý tuyệt đối, Đẳng Giác Bồ Tát(Bồ Tát Phổ Hiền) đại diện “Bình đẳng tính trí” - trí huệ thấu hiểu cái nhất thể của sự đồng nhất và khác biệt, Bồ Tát Thiên Thủ Thiên Nhãn(thiên thủ thiên nhãn:ngàn mắt ngàn tay. Không chỉ có nghĩa đen là đúng một ngàn, mà ám chỉ số lượng nhiều vô số kể, không đếm được.) - “Nghìn mắt để thấy khắp thế gian, nghìn tay để cứu vớt chúng sinh.”, Phật Mẫu Chuẩn Đề, Bồ Tát Đề Đạt Ma(470-543), Tôn giả Mục Kiền Liên(Bồ Tát Đại Hiếu Mục Kiền Liên - Thần Thông Đệ Nhất) đại biểu về lòng hiếu thảo của nhân gian, Bồ Tát Hộ pháp Vi Đà(Bồ Tát pháp Vi Đà Tôn Thiên), Ông Tiêu(Tiêu Đại Sĩ, Hộ pháp Tiêu Diện - hóa thân của Đại Bồ Tát Quan Thế Âm).
Lòng cậu nhẹ nhõm, không khí không chút tạp âm, không bon chen, xô bồ, thật thoải mái, cũng thật dễ chịu.
Hít một ngụm khí trong, ánh trắng bàng bạc chiếu rọi, trăng rằm to và tròn, thật tròn, thật đẹp biết bao nhiêu.
Tiếng chuông chùa vang lên, tiếng chuông ấy làm cậu thoát khỏi mộng cảnh mơ hồ của ánh trăng. Đã đến giờ cổng chùa khép lại, đã đến cậu và anh rời đi.
Một ngày trôi qua thật nhanh, nhưng cũng thật ý nghĩa. Sánh bước bên nhau từng ngày, không có gì hối tiếc sau mỗi ngày trôi.
Anh biết hôm nay không phải lúc, về giấc mơ kia, khoan hẳn kể cho cậu. Chọn một ngày bình thường, một ngày không lễ, không chút đặc biệt, anh sẽ thử hỏi cậu, hỏi cậu về câu hỏi đó. Liệu cậu nghĩ gì về việc nhận nuôi một đứa trẻ?
Cậu trong giấc mơ của anh rất vui khi chăm con, nếu ở hiện thực cậu cũng thích, anh rất sẵn lòng nhường chút thời gian cậu bên cạnh anh cho sinh linh bé nhỏ đó.
***
Đêm nay, anh không quấy rầy cậu, cậu buồn ngủ lắm rồi. Ôm eo cậu, anh nhẹ giọng: “Bà xã, em ngủ ngon.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.