Chương 14: Thể chất đặc biệt & sức mạnh tuyệt đối
Ciara
18/08/2023
Duệ Khải vẫn muốn chắc chắn hơn, anh định đảo xung quanh căn phòng của cậu một hồi rồi mới đưa ra đáp án chính xác.
Duệ Khải sải bước lớn vào buồng vệ sinh phòng ngủ, thấy bàn chải và khăn đều có đôi có cặp đặt cạnh nhau, rất gần, rất khắn khít. Đây cũng là đồ cậu chuẩn bị cho người bí ẩn đó ư?
Sự ngờ vực thoáng qua trong lòng Duệ Khải, anh lại bước nhanh ra phòng ngủ, mở tủ quần áo. Quần áo bên trong không nhiều, ngoài của Mộ Hàn ra còn có vài món kích cỡ lớn hơn mấy số.
Duệ Khải lấy áo cỡ lớn ra nhìn, xụ mặt buông tay khiến nó trượt xuống dưới. Mọi thứ đều trở thành bằng chứng chứng minh nơi này có hai người đang sống chung.
Hoặc là Mộ Hàn rất biết tính toán, chuẩn bị trước tất cả cho người yêu tương lai. Hoặc là...thật sự có một người đang sống ở đây, ngay trong nhà Mộ Hàn.
Duệ Khaie run rẩy đóng cửa tủ lại, ngồi phịch lên giường. Đáp án là gì? Cậu! Cậu nhất định đang lén lút quen người nào đó, một tên đáng ghét.
Cuối cùng sức lực toàn thân bị rút cạn, vẻ mặt Duệ Khải đã dần trở nên vô cảm.
***
Tỉnh dậy với đôi tay đương bị trói chặt lại với nhau, Mộ Hàn càng thêm khó hiểu khi nhìn vào gương mặt của Duệ Khải. Y hệt như lúc đó, lúc anh ghen ngược lại vì một lí do chính đáng hơn cậu. Nhưng vốn bây giờ anh không nên như vậy, lúc đó là anh yêu cậu, thích cậu nên mới có viễn cảnh đó xảy ra, còn giờ đây anh và cậu mới chỉ gặp nhau là lần duy nhất. Tại sao cậu lại có cảm giác đó, thật kì lạ.
“Chu Mộ Hàn, nói tôi biết, tên đó là ai?”
“Tên nào?”
“Cái tên đã cùng cậu sài hết phân nửa hộp bao cao su trong học tủ đầu giường.”
“Nhưng nếu có cũng không liên quan đến cậu mà, cậu làm sao...”
Không đợi Mộ Hàn nói hết câu, Duệ Khải ngã người, đè lên người cậu không ngừng “tấn công” một cách vồn vã, dồn dập.
“Tôi chỉ cho phép cậu là của tôi, ngoài tôi ra cậu vốn không được phép làm chuyện này với kẻ khác. Chu Mộ Hàn, cậu có hiểu không?”
Không cho cậu cho cơ hội trả lời, anh tấn công dồn dập từ nơi này đến nơi khác trên cơ thể cậu. Hai tay mân mê đầu ti đỏ hồng mịn màng, cảm giác thật sung sướng biết bao.
Mười tám năm thanh xuân vừa dài lại vừa ngắn, tại sao anh không làm điều này với cậu sớm hơn. Tạm dừng để tiếp tục tra hỏi, Duệ Khải vừa mân mê từng tấc da thịt trên người cậu vừa trưng ra bộ mặt yêu tinh tinh, nghiêm giọng: “Chỗ này, chỗ này, chỗ này và cả những chỗ này, tên đó đều đã đúng đến rồi?”
Bỗng những lúc này sức lực của anh lại cuồn cuộn ồ về như thác đổ xuống sông. Duệ Khải ghì chặt hai tay cậu, không ngừng đặt lên cổ cậu chi chít những dấu cắn yêu. Anh muốn mọi người đều phải biết cậu là hoa đã có chủ, cúc đã nở hoa, cậu là của anh, chỉ duy nhất một mình anh.
Thuần thục tất cả như bản năng khi chưa mất trí nhớ, Duệ Khải đưa tay nới rộng cho cậu. Từ từ đưa cây xúc xích béo ngậy của mình vào trong cậu.
Hông Duệ Khải không ngừng chuyển động buộc Mộ Hàn phải phát ra những âm thanh mà anh mong muốn. Anh muốn tiếng thở dốc toát mồ hôi của cậu chỉ mình anh nghe thấy, cũng muốn những âm thanh đầy ám muội này một mình anh nghe được, càng muốn dáng vẻ quyến rũ kiều diễm này của cậu chỉ mình anh được thấy, cũng như từng tấc da tấc thịt trên người cậu chỉ mình anh được sờ mó.
Anh yêu cậu bằng cả tấm lòng, anh trao cậu lần đầu của anh, sự trinh bạch trong trắng của anh đều giao hết cho cậu. Anh không quản cậu có cần hay không, chỉ cần anh muốn cậu sẽ là của anh, đó là sự áp đảo tuyệt đối. Cậu vốn nên thuộc về anh và không ai khác.
Những chuyện tên kia đã từng làm với cậu, tất nhiên dù có cạy miệng cậu cậu cũng không nói, và anh cũng không làm được điều đó. Nhưng không ép cung cậu không có nghĩa là tên kia cũng không. Bằng mọi giá anh phải tìm ra tên đó, ngoài anh ra, những tên khác đụng vào cậu đều đáng được ban phát cái chết.
Duệ Khải cười tà tà, giọng tà nịnh rót những lời đường mật ngọt ngào nhất vào tai cậu: “Mộ Hàn, cho tôi hết nhé? Tôi...tôi chỉ muốn một mình em thôi.”
“...Ừm, em là của anh mà, Duệ Khải, nữa đi, em muốn nữa.”
***
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Mộ Hàn vác anh chàng mất trí nhớ Duệ Khải về nhà, không mấy ngạc nhiên khi hai người đều tỉnh bơ dù cho đã qua hai ngày không ăn không muốn, liên tục hoạt động trên giường.
Đó là sức mạnh tuyệt đối, loại thể chất đặc biệt hiếm người có được, cũng hiếm người tạo ra được. Dù có rèn luyện cũng khó mà sở hữu được.
Với hai con người có thể chất gấp mấy lần người bình thường này, vốn không có gì là không thể. Kể cả lần bảy ngày bảy đêm liên tù tì vờn nhau trên giường. Tàn nhẫn với cơ thể của chính mình, đó chính là họ.
Duệ Khải sải bước lớn vào buồng vệ sinh phòng ngủ, thấy bàn chải và khăn đều có đôi có cặp đặt cạnh nhau, rất gần, rất khắn khít. Đây cũng là đồ cậu chuẩn bị cho người bí ẩn đó ư?
Sự ngờ vực thoáng qua trong lòng Duệ Khải, anh lại bước nhanh ra phòng ngủ, mở tủ quần áo. Quần áo bên trong không nhiều, ngoài của Mộ Hàn ra còn có vài món kích cỡ lớn hơn mấy số.
Duệ Khải lấy áo cỡ lớn ra nhìn, xụ mặt buông tay khiến nó trượt xuống dưới. Mọi thứ đều trở thành bằng chứng chứng minh nơi này có hai người đang sống chung.
Hoặc là Mộ Hàn rất biết tính toán, chuẩn bị trước tất cả cho người yêu tương lai. Hoặc là...thật sự có một người đang sống ở đây, ngay trong nhà Mộ Hàn.
Duệ Khaie run rẩy đóng cửa tủ lại, ngồi phịch lên giường. Đáp án là gì? Cậu! Cậu nhất định đang lén lút quen người nào đó, một tên đáng ghét.
Cuối cùng sức lực toàn thân bị rút cạn, vẻ mặt Duệ Khải đã dần trở nên vô cảm.
***
Tỉnh dậy với đôi tay đương bị trói chặt lại với nhau, Mộ Hàn càng thêm khó hiểu khi nhìn vào gương mặt của Duệ Khải. Y hệt như lúc đó, lúc anh ghen ngược lại vì một lí do chính đáng hơn cậu. Nhưng vốn bây giờ anh không nên như vậy, lúc đó là anh yêu cậu, thích cậu nên mới có viễn cảnh đó xảy ra, còn giờ đây anh và cậu mới chỉ gặp nhau là lần duy nhất. Tại sao cậu lại có cảm giác đó, thật kì lạ.
“Chu Mộ Hàn, nói tôi biết, tên đó là ai?”
“Tên nào?”
“Cái tên đã cùng cậu sài hết phân nửa hộp bao cao su trong học tủ đầu giường.”
“Nhưng nếu có cũng không liên quan đến cậu mà, cậu làm sao...”
Không đợi Mộ Hàn nói hết câu, Duệ Khải ngã người, đè lên người cậu không ngừng “tấn công” một cách vồn vã, dồn dập.
“Tôi chỉ cho phép cậu là của tôi, ngoài tôi ra cậu vốn không được phép làm chuyện này với kẻ khác. Chu Mộ Hàn, cậu có hiểu không?”
Không cho cậu cho cơ hội trả lời, anh tấn công dồn dập từ nơi này đến nơi khác trên cơ thể cậu. Hai tay mân mê đầu ti đỏ hồng mịn màng, cảm giác thật sung sướng biết bao.
Mười tám năm thanh xuân vừa dài lại vừa ngắn, tại sao anh không làm điều này với cậu sớm hơn. Tạm dừng để tiếp tục tra hỏi, Duệ Khải vừa mân mê từng tấc da thịt trên người cậu vừa trưng ra bộ mặt yêu tinh tinh, nghiêm giọng: “Chỗ này, chỗ này, chỗ này và cả những chỗ này, tên đó đều đã đúng đến rồi?”
Bỗng những lúc này sức lực của anh lại cuồn cuộn ồ về như thác đổ xuống sông. Duệ Khải ghì chặt hai tay cậu, không ngừng đặt lên cổ cậu chi chít những dấu cắn yêu. Anh muốn mọi người đều phải biết cậu là hoa đã có chủ, cúc đã nở hoa, cậu là của anh, chỉ duy nhất một mình anh.
Thuần thục tất cả như bản năng khi chưa mất trí nhớ, Duệ Khải đưa tay nới rộng cho cậu. Từ từ đưa cây xúc xích béo ngậy của mình vào trong cậu.
Hông Duệ Khải không ngừng chuyển động buộc Mộ Hàn phải phát ra những âm thanh mà anh mong muốn. Anh muốn tiếng thở dốc toát mồ hôi của cậu chỉ mình anh nghe thấy, cũng muốn những âm thanh đầy ám muội này một mình anh nghe được, càng muốn dáng vẻ quyến rũ kiều diễm này của cậu chỉ mình anh được thấy, cũng như từng tấc da tấc thịt trên người cậu chỉ mình anh được sờ mó.
Anh yêu cậu bằng cả tấm lòng, anh trao cậu lần đầu của anh, sự trinh bạch trong trắng của anh đều giao hết cho cậu. Anh không quản cậu có cần hay không, chỉ cần anh muốn cậu sẽ là của anh, đó là sự áp đảo tuyệt đối. Cậu vốn nên thuộc về anh và không ai khác.
Những chuyện tên kia đã từng làm với cậu, tất nhiên dù có cạy miệng cậu cậu cũng không nói, và anh cũng không làm được điều đó. Nhưng không ép cung cậu không có nghĩa là tên kia cũng không. Bằng mọi giá anh phải tìm ra tên đó, ngoài anh ra, những tên khác đụng vào cậu đều đáng được ban phát cái chết.
Duệ Khải cười tà tà, giọng tà nịnh rót những lời đường mật ngọt ngào nhất vào tai cậu: “Mộ Hàn, cho tôi hết nhé? Tôi...tôi chỉ muốn một mình em thôi.”
“...Ừm, em là của anh mà, Duệ Khải, nữa đi, em muốn nữa.”
***
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Mộ Hàn vác anh chàng mất trí nhớ Duệ Khải về nhà, không mấy ngạc nhiên khi hai người đều tỉnh bơ dù cho đã qua hai ngày không ăn không muốn, liên tục hoạt động trên giường.
Đó là sức mạnh tuyệt đối, loại thể chất đặc biệt hiếm người có được, cũng hiếm người tạo ra được. Dù có rèn luyện cũng khó mà sở hữu được.
Với hai con người có thể chất gấp mấy lần người bình thường này, vốn không có gì là không thể. Kể cả lần bảy ngày bảy đêm liên tù tì vờn nhau trên giường. Tàn nhẫn với cơ thể của chính mình, đó chính là họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.