Sau Trọng Sinh, Đại Lão Khoa Học Vừa Đẹp Vừa Ngầu
Chương 33:
Thục Đào
15/09/2024
Chương 33
Ánh mắt cô ta đảo một vòng, nhất định phải cho cô ta một bài học, để cô ta biết rằng không phải ai cũng có thể đắc tội.
"Mày chính là con nhỏ mới đến à?" Vừa tan học, Vân Tô đã bị chặn đường.
Dẫn đầu là Tô Thanh Thanh, mấy nữ sinh tóc nhuộm đủ màu sắc vây cô lại, nhìn kiểu cách này chắc không phải học sinh trường Nhất Trung.
Vân Tô im lặng nhìn trời, sao lại là con hẻm này nữa vậy! Không đi qua đây được sao?
"Vân Tô đúng không? Trông cũng chẳng ra sao, nghe nói Tần Thừa rất quan tâm mày, sao nào, quen thân lắm hả?", Tô Thanh Thanh chưa lên tiếng, một nữ sinh tóc đỏ bên cạnh đã lên tiếng.
"Liên quan gì đến... mấy người? Có vấn đề gì phiền đi hỏi Tần Thừa, tôi bận lắm." Nói xong Vân Tô định bỏ đi.
Tô Thanh Thanh bước một bước chắn trước mặt cô, nói năng nhỏ nhẹ, "Bạn học Vân, có lẽ cậu mới đến nên chưa hiểu rõ, khoảng cách giữa người với người là rất lớn, cậu và bạn học Tần Thừa không phù hợp, phiền cậu hãy giữ khoảng cách với cậu ấy."
Cô ta đứng đó, dáng người thanh thoát thoát tục, mặc một chiếc váy trắng, mái tóc dài buông xõa dịu dàng, gương mặt xinh đẹp.
Vân Tô cũng mỉm cười, kiểu bạch liên hoa yếu đuối đáng thương này, cô ta là một, Vân Yên là một, đang thịnh hành lắm sao?
Cô có chút không kiên nhẫn nói: "Cậu với Tần Thừa có quan hệ gì, tôi với cậu ta như thế nào, có thế nào, không thế nào, đến lượt cậu lên tiếng à?"
Gương mặt Tô Thanh Thanh nhanh chóng méo mó, ánh mắt ác ý không hề che giấu, "Tôi không có tư cách, cậu chỉ là một đứa con gái mồ côi được nhận nuôi thì dựa vào cái gì?"
Nhận nuôi? Con gái mồ côi? Cái quái gì thế?
Vân Tô hỏi: “Cậu nghe ai nói tôi là con nuôi?”
“Thế nào? Cậu không thừa nhận? Vân Yên lớp 1 là em gái cậu đúng không, nhưng mà gà rừng dù sao cũng là đồ hoang dã, không thể nào trở thành gà nhà được, nhận thức rõ thân phận của mình đi!” Tô Thanh Thanh ra vẻ khinh thường.
Vân Tô nhẹ nhàng ghé sát tai cô ta: “Cậu nói đúng, giả mãi mãi không thể thành thật, nhưng mà… tôi là con ruột, nó mới là con nuôi…”
Tô Thanh Thanh kinh ngạc, sao có thể!
“Lời này mà cậu cũng nói ra được, thật không biết cha mẹ nó nghĩ thế nào mà lại nhận nuôi cậu.”
Vân Tô: “Tôi cũng muốn biết loại lời này nó cũng dám nói ra, tránh đường cho tôi!”
Giọng nói như bao trùm bởi băng tuyết, đám người Tô Thanh Thanh nhất thời bị chấn, không tự chủ được mà nhường đường.
Ánh mắt cô ta đảo một vòng, nhất định phải cho cô ta một bài học, để cô ta biết rằng không phải ai cũng có thể đắc tội.
"Mày chính là con nhỏ mới đến à?" Vừa tan học, Vân Tô đã bị chặn đường.
Dẫn đầu là Tô Thanh Thanh, mấy nữ sinh tóc nhuộm đủ màu sắc vây cô lại, nhìn kiểu cách này chắc không phải học sinh trường Nhất Trung.
Vân Tô im lặng nhìn trời, sao lại là con hẻm này nữa vậy! Không đi qua đây được sao?
"Vân Tô đúng không? Trông cũng chẳng ra sao, nghe nói Tần Thừa rất quan tâm mày, sao nào, quen thân lắm hả?", Tô Thanh Thanh chưa lên tiếng, một nữ sinh tóc đỏ bên cạnh đã lên tiếng.
"Liên quan gì đến... mấy người? Có vấn đề gì phiền đi hỏi Tần Thừa, tôi bận lắm." Nói xong Vân Tô định bỏ đi.
Tô Thanh Thanh bước một bước chắn trước mặt cô, nói năng nhỏ nhẹ, "Bạn học Vân, có lẽ cậu mới đến nên chưa hiểu rõ, khoảng cách giữa người với người là rất lớn, cậu và bạn học Tần Thừa không phù hợp, phiền cậu hãy giữ khoảng cách với cậu ấy."
Cô ta đứng đó, dáng người thanh thoát thoát tục, mặc một chiếc váy trắng, mái tóc dài buông xõa dịu dàng, gương mặt xinh đẹp.
Vân Tô cũng mỉm cười, kiểu bạch liên hoa yếu đuối đáng thương này, cô ta là một, Vân Yên là một, đang thịnh hành lắm sao?
Cô có chút không kiên nhẫn nói: "Cậu với Tần Thừa có quan hệ gì, tôi với cậu ta như thế nào, có thế nào, không thế nào, đến lượt cậu lên tiếng à?"
Gương mặt Tô Thanh Thanh nhanh chóng méo mó, ánh mắt ác ý không hề che giấu, "Tôi không có tư cách, cậu chỉ là một đứa con gái mồ côi được nhận nuôi thì dựa vào cái gì?"
Nhận nuôi? Con gái mồ côi? Cái quái gì thế?
Vân Tô hỏi: “Cậu nghe ai nói tôi là con nuôi?”
“Thế nào? Cậu không thừa nhận? Vân Yên lớp 1 là em gái cậu đúng không, nhưng mà gà rừng dù sao cũng là đồ hoang dã, không thể nào trở thành gà nhà được, nhận thức rõ thân phận của mình đi!” Tô Thanh Thanh ra vẻ khinh thường.
Vân Tô nhẹ nhàng ghé sát tai cô ta: “Cậu nói đúng, giả mãi mãi không thể thành thật, nhưng mà… tôi là con ruột, nó mới là con nuôi…”
Tô Thanh Thanh kinh ngạc, sao có thể!
“Lời này mà cậu cũng nói ra được, thật không biết cha mẹ nó nghĩ thế nào mà lại nhận nuôi cậu.”
Vân Tô: “Tôi cũng muốn biết loại lời này nó cũng dám nói ra, tránh đường cho tôi!”
Giọng nói như bao trùm bởi băng tuyết, đám người Tô Thanh Thanh nhất thời bị chấn, không tự chủ được mà nhường đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.