Sau Trọng Sinh, Đại Lão Khoa Học Vừa Đẹp Vừa Ngầu
Chương 37:
Thục Đào
15/09/2024
Chương 37
Nửa tiếng sau, Lâm Đới bất ngờ nhận được điện thoại của Lam Khải, anh ta luôn luôn thần long kiến thủ bất kiến vĩ, đều là Lâm Đới chủ động tìm anh ta.
“Câu hỏi này cậu lấy ở đâu ra vậy?”, giọng điệu Lam Khải có chút nghiêm túc.
“Sao thế, giải ra được rồi à?”
Lam Khải im lặng một lát, “Chưa, thuật toán của câu hỏi này quá phức tạp, hiện tại tôi chỉ có thể cho cậu một hướng giải quyết đại khái.”
Lâm Đới không dám tin vào tai mình, anh ấy chưa bao giờ thấy Lam Khải dùng ngữ khí không chắc chắn như vậy.
“Người đưa ra câu hỏi này, trình độ máy tính cao hơn tôi rất rất nhiều.” Lam Khải không muốn thừa nhận, nhưng đó là sự thật.
Không phải chứ! Vị đại thần này ngầu vậy sao!
Lâm Đới nuốt nước bọt, “Tất cả là vì cuộc thi sáng tạo khoa học công nghệ, đây là một vị đại thần tôi thấy trên diễn đàn khoa học công nghệ, cô ấy đã đăng tải một số ý tưởng về máy bay không người lái, tôi muốn hợp tác với cô ấy, cô ấy đã ra đề bài này cho tôi.” Lâm Đới vô cùng phấn khích.
“Máy bay không người lái? Gửi cho tôi xem thử.”
Lam Khải cúp điện thoại, xem đường link diễn đàn mà Lâm Đới gửi đến, bản thân vốn luôn được người khác gọi là đại thần cũng không khỏi thán phục, người này, thực sự là một thiên tài!
Anh ta sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình rồi gửi cho Lâm Đới, cuối cùng gõ thêm một tin nhắn.
“Tôi cũng tham gia.”
Lâm Đới thấy tin nhắn, kinh ngạc trợn to mắt.
Bên kia, Vân Tô đang lướt xem từng tin nhắn riêng tư một, câu trả lời của mọi người gửi đến rất đa dạng, vừa hay lúc này tin nhắn của Lâm Đới đến.
Cô nhấp vào xem kỹ, liền có chút hứng thú, quả nhiên là sinh viên Hoa Thanh, có chút thực lực, cô biết độ khó của hai bài toán này, đáp án của Lâm Đới tuy chưa phải hoàn mỹ nhưng nhìn chung là chính xác.
Cô nhắn lại cho Lâm Đới: “Anh xem thử cái này, là một số ý tưởng chi tiết của tôi, xem xong thì cho tôi biết ý kiến của anh nhé.” Cô gửi cho Lâm Đới một file tài liệu.
Lâm Đới hít sâu một hơi, đại thần đã có phương án chi tiết, vậy chẳng phải bọn họ cứ thế mà nằm im hưởng lợi sao!
“Đại thần, hay là chúng ta hẹn thời gian gặp mặt nói chuyện, tôi với bạn tôi đều ở thủ đô, còn cậu?” Lâm Đới đã nóng lòng muốn gặp.
“Vậy thì chắc không được rồi, tôi ở Lan Thành, đợi sau này rồi tính.” Vân Tô từ chối.
Lâm Đới cũng không thất vọng, nói thẳng thì bọn họ lúc nào cũng rảnh để gặp mặt.
Nửa tiếng sau, Lâm Đới bất ngờ nhận được điện thoại của Lam Khải, anh ta luôn luôn thần long kiến thủ bất kiến vĩ, đều là Lâm Đới chủ động tìm anh ta.
“Câu hỏi này cậu lấy ở đâu ra vậy?”, giọng điệu Lam Khải có chút nghiêm túc.
“Sao thế, giải ra được rồi à?”
Lam Khải im lặng một lát, “Chưa, thuật toán của câu hỏi này quá phức tạp, hiện tại tôi chỉ có thể cho cậu một hướng giải quyết đại khái.”
Lâm Đới không dám tin vào tai mình, anh ấy chưa bao giờ thấy Lam Khải dùng ngữ khí không chắc chắn như vậy.
“Người đưa ra câu hỏi này, trình độ máy tính cao hơn tôi rất rất nhiều.” Lam Khải không muốn thừa nhận, nhưng đó là sự thật.
Không phải chứ! Vị đại thần này ngầu vậy sao!
Lâm Đới nuốt nước bọt, “Tất cả là vì cuộc thi sáng tạo khoa học công nghệ, đây là một vị đại thần tôi thấy trên diễn đàn khoa học công nghệ, cô ấy đã đăng tải một số ý tưởng về máy bay không người lái, tôi muốn hợp tác với cô ấy, cô ấy đã ra đề bài này cho tôi.” Lâm Đới vô cùng phấn khích.
“Máy bay không người lái? Gửi cho tôi xem thử.”
Lam Khải cúp điện thoại, xem đường link diễn đàn mà Lâm Đới gửi đến, bản thân vốn luôn được người khác gọi là đại thần cũng không khỏi thán phục, người này, thực sự là một thiên tài!
Anh ta sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình rồi gửi cho Lâm Đới, cuối cùng gõ thêm một tin nhắn.
“Tôi cũng tham gia.”
Lâm Đới thấy tin nhắn, kinh ngạc trợn to mắt.
Bên kia, Vân Tô đang lướt xem từng tin nhắn riêng tư một, câu trả lời của mọi người gửi đến rất đa dạng, vừa hay lúc này tin nhắn của Lâm Đới đến.
Cô nhấp vào xem kỹ, liền có chút hứng thú, quả nhiên là sinh viên Hoa Thanh, có chút thực lực, cô biết độ khó của hai bài toán này, đáp án của Lâm Đới tuy chưa phải hoàn mỹ nhưng nhìn chung là chính xác.
Cô nhắn lại cho Lâm Đới: “Anh xem thử cái này, là một số ý tưởng chi tiết của tôi, xem xong thì cho tôi biết ý kiến của anh nhé.” Cô gửi cho Lâm Đới một file tài liệu.
Lâm Đới hít sâu một hơi, đại thần đã có phương án chi tiết, vậy chẳng phải bọn họ cứ thế mà nằm im hưởng lợi sao!
“Đại thần, hay là chúng ta hẹn thời gian gặp mặt nói chuyện, tôi với bạn tôi đều ở thủ đô, còn cậu?” Lâm Đới đã nóng lòng muốn gặp.
“Vậy thì chắc không được rồi, tôi ở Lan Thành, đợi sau này rồi tính.” Vân Tô từ chối.
Lâm Đới cũng không thất vọng, nói thẳng thì bọn họ lúc nào cũng rảnh để gặp mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.