Sau Trọng Sinh, Đại Lão Khoa Học Vừa Đẹp Vừa Ngầu
Chương 6:
Thục Đào
15/09/2024
Chương 6
Sau này Vân Cảnh nhớ lại suy nghĩ của mình lúc đó, chỉ hận không tát cho mình hai cái.
........
Gần đây ở trấn Tú Thủy xảy ra một chuyện lớn, con gái út của nhà họ Vân ở cuối làng lại là con bế nhầm, cha mẹ ruột là nhà giàu có tiếng ở Lan thành, mấy hôm nữa sẽ đón cô về hưởng phúc, chịu khổ bao nhiêu năm còn bị người khác chiếm mất vị trí, thật đáng thương, nghe nói con gái ruột của nhà họ Vân Đại Quân còn không muốn về nhận cha, đúng là không biết xấu hổ!
Vài bà cô ở bên gốc cây hòe đầu làng đang buôn chuyện thì thấy một chiếc xe sang bóng loáng không ăn nhập với nơi này chạy tới.
Tô Tú Lăng lúc này cả người đều không được thoải mái, biết là ở quê nhưng không ngờ lại hẻo lánh như vậy, tuy xe tốt nhưng bà ta cũng không chịu nổi sự xóc nảy của đường đất, Vân Yên đã đến một lần nên có chuẩn bị tâm lý từ trước, còn Tô Tú Lăng thì ấn tượng đầu tiên với nơi này đã không tốt.
Xe chạy đến một đoạn cách nhà họ Vân còn một đoạn thì không còn đường, ba người đành xuống xe, bước từng bước nặng nhọc về phía nhà họ Vân, Tô Tú Lăng không khỏi có chút oán trách trong lòng, biết đường khó đi như vậy mà nhà kia không ra đón, đúng là nhà quê hẹp hòi, lại nghĩ đến con gái ruột của mình là Vân Tô, không biết bị Vân Đại Quân dạy thành ra sao rồi, trên mặt không khỏi lộ ra chút ưu sầu.
Trong lòng lo lắng thì lo lắng nhưng quay sang nhìn Vân Yên thì lại thấy dễ chịu hơn một chút, ít nhất mình còn một đứa con gái ngoan.
Vân Đại Quân đứng ở cửa nhà đã nhìn rất lâu rồi, vốn định đi đón nhưng Vân Đình đi học rồi, Vân Tô còn chưa khỏi bệnh hẳn, ông thực sự không yên tâm, đành đứng ở cửa chờ. Xa xa nhìn thấy ba người Vân Gia, ông vội vàng chạy ra đón.
Tô Tú Lăng bước vào nhà họ Vân, nhìn thấy cảnh tượng bốn bức tường trống trơn, lòng bà ta thắt lại, nhà họ Vân này còn tệ hơn cả bà ta tưởng tượng, không biết Vân Tô những năm qua đã sống thế nào, đồng thời cũng có một chút may mắn thầm kín, Tiểu Yên không lớn lên ở nhà này có lẽ là một chuyện tốt, là duyên phận với nhà họ Vân, tuy biết nghĩ như vậy là có lỗi với con gái ruột của mình nhưng Tô Tú Lăng không kìm chế được.
"Đến rồi à, ngồi đi, tôi đi rót nước cho mọi người." Nhìn ánh mắt đánh giá của Tô Tú Lăng, Vân Đại Quân có chút bối rối.
"Không cần đâu, chúng tôi sẽ đi ngay." Tô Tú Lăng vội vàng ngăn ông lại.
Sau này Vân Cảnh nhớ lại suy nghĩ của mình lúc đó, chỉ hận không tát cho mình hai cái.
........
Gần đây ở trấn Tú Thủy xảy ra một chuyện lớn, con gái út của nhà họ Vân ở cuối làng lại là con bế nhầm, cha mẹ ruột là nhà giàu có tiếng ở Lan thành, mấy hôm nữa sẽ đón cô về hưởng phúc, chịu khổ bao nhiêu năm còn bị người khác chiếm mất vị trí, thật đáng thương, nghe nói con gái ruột của nhà họ Vân Đại Quân còn không muốn về nhận cha, đúng là không biết xấu hổ!
Vài bà cô ở bên gốc cây hòe đầu làng đang buôn chuyện thì thấy một chiếc xe sang bóng loáng không ăn nhập với nơi này chạy tới.
Tô Tú Lăng lúc này cả người đều không được thoải mái, biết là ở quê nhưng không ngờ lại hẻo lánh như vậy, tuy xe tốt nhưng bà ta cũng không chịu nổi sự xóc nảy của đường đất, Vân Yên đã đến một lần nên có chuẩn bị tâm lý từ trước, còn Tô Tú Lăng thì ấn tượng đầu tiên với nơi này đã không tốt.
Xe chạy đến một đoạn cách nhà họ Vân còn một đoạn thì không còn đường, ba người đành xuống xe, bước từng bước nặng nhọc về phía nhà họ Vân, Tô Tú Lăng không khỏi có chút oán trách trong lòng, biết đường khó đi như vậy mà nhà kia không ra đón, đúng là nhà quê hẹp hòi, lại nghĩ đến con gái ruột của mình là Vân Tô, không biết bị Vân Đại Quân dạy thành ra sao rồi, trên mặt không khỏi lộ ra chút ưu sầu.
Trong lòng lo lắng thì lo lắng nhưng quay sang nhìn Vân Yên thì lại thấy dễ chịu hơn một chút, ít nhất mình còn một đứa con gái ngoan.
Vân Đại Quân đứng ở cửa nhà đã nhìn rất lâu rồi, vốn định đi đón nhưng Vân Đình đi học rồi, Vân Tô còn chưa khỏi bệnh hẳn, ông thực sự không yên tâm, đành đứng ở cửa chờ. Xa xa nhìn thấy ba người Vân Gia, ông vội vàng chạy ra đón.
Tô Tú Lăng bước vào nhà họ Vân, nhìn thấy cảnh tượng bốn bức tường trống trơn, lòng bà ta thắt lại, nhà họ Vân này còn tệ hơn cả bà ta tưởng tượng, không biết Vân Tô những năm qua đã sống thế nào, đồng thời cũng có một chút may mắn thầm kín, Tiểu Yên không lớn lên ở nhà này có lẽ là một chuyện tốt, là duyên phận với nhà họ Vân, tuy biết nghĩ như vậy là có lỗi với con gái ruột của mình nhưng Tô Tú Lăng không kìm chế được.
"Đến rồi à, ngồi đi, tôi đi rót nước cho mọi người." Nhìn ánh mắt đánh giá của Tô Tú Lăng, Vân Đại Quân có chút bối rối.
"Không cần đâu, chúng tôi sẽ đi ngay." Tô Tú Lăng vội vàng ngăn ông lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.