Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Chương 57: Lên án mạnh mẽ
Tả Ly Thanh
07/11/2022
Edit: Hà Thu
Uất Trì Việt vừa nói vừa xốc chăn lên, xoay người bước xuống giường.
Nội thị cẩn thận từng li từng tí khuyên nhủ:
- Bệnh phong hàn của điện hạ còn chưa khỏi hẳn. Bây giờ đêm khuya đi ra ngoài, gió lạnh thổi tới chắc chắn sẽ khiến bệnh tình càng thêm nghiêm trọng...
Vừa nãy Uất Trì Việt nghe nói Thẩm Nghi Thu đã chờ ở bên ngoài hơn một canh giờ nên trong lòng vô cùng lo lắng, căn bản cũng không nghĩ tới chính mình còn đang mang bệnh.
Lúc này sau khi được nội thị nhắc nhở, hắn mới phát hiện hai chân mình vẫn đang mềm nhũn ra. Đầu nặng chân nhẹ, trong cổ họng nóng rực khát khô như muốn bốc cháy, vậy mà sau lưng vẫn phát ra từng trận lạnh lẽo.
Bên ngoài, tiếng cú đêm vẫn kêu inh ỏi. Gió lạnh thổi tới làm cây cối trong vườn xào xạc, ở góc mái hiên phát ra tiếng kêu "leng keng" không ngừng.
Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ nước, đã là giờ tý. Lúc này chắc hẳn Thái tử phi đã đi ngủ rồi, nếu hắn nửa đêm trở về Thừa Ân điện, chỉ sợ sẽ quấy rầy giấc mộng của nàng.
Về tình về lý, hắn đều nên nằm lại trên giường, ngủ một giấc cho tới bình minh rồi lại tính sau.
Nhưng mà miệng hắn lại nói:
- Không sao, gọi người đi chuẩn bị xe ngựa.
Chẳng biết tại sao, hắn lại không chờ thêm được cho dù chỉ là một khắc. Bây giờ hắn chỉ muốn ngay lập tức chạy tới bên cạnh nàng.
Trong đầu hắn mê man, cũng chưa nghĩ tới trở về để làm gì. Chỉ nghĩ muốn được ở gần nàng hơn một chút.
Chỉ chốc lát sau đã thu thập ổn thỏa, xe ngựa đã sẵn sàng. Uất Trì Việt được nội thị đỡ lên xe ngựa.
Bên trên toa xe phủ kín da chồn, bên trong có lò sưởi, rèm cửa che kín. Trong xe vô cùng ấm áp, nhưng chẳng hiểu sao lòng hắn cứ nóng như lửa đốt, bây giờ hắn chỉ hận mình không thể mọc thêm cánh để bay cho nhanh. Xe ngựa chạy quá chậm, hắn liên tục vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài. Gió lạnh cuối thu thổi vào, rất nhanh trong xe đã lạnh lẽo giống như hầm băng.
Uất Trì Việt cũng chẳng để ý, chỉ quấn kín chiếc áo choàng vào người, tựa vào bên trên toa xe, nghe tiếng bánh xe kêu lên "lọc cọc" trong đêm đen yên tĩnh.
Gió lạnh thổi qua khiến đầu óc hắn tỉnh táo hơn một chút. Nghĩ tới việc Thẩm Nghi Thu tới Bồng Lai cung từ giờ tuất, vậy chắc chắn hơn phân nửa là chưa kịp dùng bữa tối đã vội vã từ Đông cung chạy tới đây.
Uất Trì Việt không rõ trong lòng mình bây giờ đang có cảm giác gì. Có chua xót, nhưng cũng có chút ngọt ngào. Ngày thường nàng đối xử với hắn lãnh đạm như thế, bây giờ có thể làm được thế này, đúng là không hề dễ dàng chút nào. Ấy vậy mà vào lúc đó hắn lại ngủ say như chết, xui xẻo để nàng đụng phải Hà Uyển Huệ.
Nàng có hiểu lầm không?
Nhưng mà đích thực đời trước Hà Uyển Huệ đúng là sủng phi của hắn, nên thực ra cũng không thể nói là hiểu lầm được.
Uất Trì Việt day day huyệt thái dương, càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu.
Hắn không khỏi lại nghĩ tới hành động của Hà Uyển Huệ lúc đó, ánh mắt tối sầm lại.
Không nói đến việc trong đó có ý tứ của Hiền phi hay không. Nếu nói nàng ở lại là vì lo lắng cho hắn không có ai chăm sóc, vậy vì sao Thái tử phi tới rồi, nàng vẫn không chịu đi?
Hắn từ nhỏ đã có mối quan hệ tình cảm rất tốt với Hà Uyển Huệ, luôn luôn nhớ kỹ bộ dáng thanh thuần ngây ngơ của nàng khi còn bé nên chuyện gì tốt cũng nghĩ hướng về nàng. Thậm chí là có nghi ngờ chuyện gì đó, tự bản thân hắn cũng sẽ thay nàng kiếm cớ.
Nhưng cho dù là trong lòng hắn có che chở cho biểu muội nhiều như thế nào đi nữa, thì lúc này hắn cũng chẳng thể thuyết phục nổi chính mình.
Càng nghĩ sâu thêm, trái tim hắn càng chìm xuống dưới. Hà Uyển Huệ vẫn luôn có tính thích suy diễn, hắn luôn biết điều đó. Đời trước nàng thỉnh thoảng lại nửa thật nửa giả phàn nàn rằng Hoàng hậu căm ghét nàng, hắn chỉ cho là nàng mẫn cảm suy nghĩ nhiều, vì yêu nên hay ghen tuông vô cớ. Lúc đó hắn chỉ an ủi vài câu rồi cười một tiếng coi như bỏ qua.
Kỳ thật ngay từ trước lúc Hà Uyển Huệ vào cung, hắn đối với vị Hoàng hậu Thẩm Nghi Thu này cũng chẳng có gì bất mãn cả. Cho dù giữa hai người cũng chẳng có bao nhiêu tình yêu sâu sắc, nhưng bọn họ vẫn luôn cử án tề mi*, tương kính như tân**. Về sau thời gian dần trôi đi, tới khi bọn họ đi tới bước đường cuối cùng đó, hắn vẫn luôn nghĩ việc này chẳng có liên quan gì tới Hà Uyển Huệ hết.
*,** đối xử với nhau với sự tôn trọng như đối với khách.
Hắn nhéo nhéo mi tâm, mệt mỏi tựa ở toa xe bên trên, không muốn nghĩ nữa.
Lúc này xe ngựa cũng tới được bên ngoài Thừa Ân điện.
Hắn được nội thị đỡ xuống khỏi xe ngựa, chỉ thấy bên trong tẩm điện của Thẩm Nghi Thu lộ ra ánh sáng đèn đuốc yếu ớt. Trong đêm mùa thu giá lạnh, yên lặng tựa như giấc mộng.
Uất Trì Việt chỉ cảm thấy đáy lòng như có dòng suối nước nóng ấm áp tràn ra, ngay cả sự đau đớn của bệnh tật cũng giảm bớt đi phần nào.
Hắn dứt khoát bước xuống khỏi liễn, ba chân bốn cẳng bước nhanh qua cổng vòm. Nội thị giữ cửa thấy thái tử điện hạ đêm khuya giá lâm, không khỏi lấy làm kinh hãi. Đang muốn tiến lên hành lễ, Uất Trì Việt lại ra hiệu cho hắn đừng lên tiếng, rồi nhỏ giọng hỏi:
- Thái tử phi đi ngủ chưa?
Nội thị đang muốn đáp lại thì chợt thấy tấm mành trúc được cuộn lên, mấy người ở bên trong đang đi ra ngoài cửa. Uất Trì Việt mượn ánh đèn gió dưới mái hiên để nhìn cho kỹ, là hai người Tống lục nương cùng Vương thập nương, còn có thêm mấy cung nhân đi ở phía sau.
Hai người trông thấy hắn cũng khẽ giật mình.
Vương thập nương lấy lại tinh thần, mặt lạnh tiến lên hành lễ, ngữ khí lãnh đạm nói:
- Thần thiếp thỉnh an điện hạ.
Vương thị bình thường đối với ai cũng bày ra khuôn mặt lạnh lùng, chỉ khi ở cùng Thẩm Nghi Thu và Tống lục nương mới nói chuyện cười đùa. Uất Trì Việt đã sớm chẳng còn thấy kinh ngạc, cũng không có ác cảm gì.
Ai ngờ Tống lục nương-người mỗi ngày trông thấy hắn đều như chuột thấy mèo, bây giờ khuôn mặt cũng giống như đã kết thêm một tầng băng sương.
Thần sắc và biểu cảm của hai người đều giống nhau, so với gió lạnh nửa đêm có khi còn lạnh hơn mấy phần.
Uất Trì Việt cảm giác có điều gì đó không ổn, hỏi:
- Thái tử phi đâu?
Vương thập nương nhíu chặt lông mày, không nói lời nào.
Tống lục nương chỉ dành phải nói:
- Hồi bẩm điện hạ, nương nương vừa mới đi ngủ rồi.
Uất Trì Việt liền thở phào một hơi, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy ngạc nhiên. Bây giờ đã là canh tư, trời cũng sắp sáng rồi. Thẩm Nghi Thu đã trở về từ sớm rồi mà, tại sao bây giờ mới ngủ?
Hắn lại hỏi:
- Vậy tại sao các ngươi lại ở chỗ này?
Tống lục nương đang muốn đáp lại, Vương thập nương đã chen vào:
- Vậy mà điện hạ lại hoàn toàn không biết gì cả ư? Nương nương bỏ cả bữa tối để tới Bồng Lai cung chăm sóc điện hạ, trên đường trở về thì chứng đau dạ dày tái phát. Lúc về tới Đông cung thì ngay cả bước đi cũng không đi nổi nữa, phải để người khác dìu vào trong tẩm điện.
Trái tim suất Trì Việt lạnh đi, thất thần nói:
- Nàng có bệnh đau dạ dày?
Đến đây thì Tống lục nương cũng không nhịn được nữa:
- Điện hạ đã có người hầu hạ rồi, vì sao không nói một tiếng? Để a tỷ liều mạng vội vàng chạy đến, nhưng cuối cùng lại để nàng đợi uổng công...
Vừa nói nước mắt cũng không tự chủ được mà lăn xuống, nàng dứt khoát dùng tay áo lau đi:
- Lúc a tỷ đau đến tâm phế liệt phế thì điện hạ ở đâu? Vừa nãy a tỷ uống thuốc xong mãi mới chợp mắt được một chút, bây giờ điện hạ tới đây, có phải là muốn a tỷ lê lết tấm thân bệnh tật tới hầu hạ điện hạ sao?
Nàng khóc nấc lên, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất:
- Thiếp xin điện hạ ban ân cho a tỷ, để cho nàng ngủ thêm mấy canh giờ nữa đi! Điện hạ không đau lòng cho tỷ ấy, nhưng chúng ta thì không nhìn nổi đâu.
Người nhát gan bình thường sẽ chẳng quan tâm, cũng chẳng dám nói gì. Nhưng một khi đã nói thì đến tám con trâu cũng không kéo lại được. Đến Vương thập nương cũng bị dọa cho giật mình, vội vàng quỳ xuống bên cạnh Tống lục nương, nói với Uất Trì Việt:
- Tống lương đệ tuổi vẫn còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, không biết giữ mồm giữ miệng. Xin điện hạ thứ tội...
Vừa nói vừa lặng lẽ giật tay áo của Tống lục nương.
Tống lục nương lại dùng sức rút ra áo ra, hít mũi một cái, cứng đầu cười lạnh nói:
- Vương tỷ tỷ đừng kéo ta, hôm nay cho dù điện hạ có ban tội chết cho ta, ta cũng phải nói ra cho thống khoái! Chúng ta chỉ biết ăn ngay nói thật, làm sao so được với người nhạy cảm yếu đuối kia? Nàng không phải là thích chăm sóc cho người khác sao? Vậy thì tại sao không tới Kỳ gia mà hầu hạ bệnh tật cho người phu quân chính thức của nàng đi! À, không. Hẳn là nàng thích đi hầu hạ phu quân của người khác nhỉ?
Uất Trì Việt trầm mặt không nói một lời, chỉ đứng im không nhúc nhích, giống như một ngọn núi lớn.
Vương thập nương thấy tình thế cấp bách nên cũng bất chấp, đưa tay lên che miệng của Tống lục nương:
- Lục nương, đừng nói nữa!
Ai cũng biết thái tử cùng Hà Cửu nương có tình cảm từ nhỏ. Ngay cả Thái tử phi nàng còn chẳng thèm để vào mắt, Tống lục nương làm sao đắc tội nổi với nàng.
Tống lục nương gạt mạnh tay của nàng ra:
- Ta cứ muốn nói đấy! Nàng ta đúng là không có liêm sỉ.
- Tống thị!
Rốt cục Uất Trì Việt cũng mở miệng:
- Ăn nói cẩn thận!
Tống lục nương ngẩng đầu, lớn tiếng nói:
- Hà Cửu nương không biết xấu hổ!
Giọng nói vang vọng quanh quẩn giống như tiếng trống, sắc bén như lưỡi dao đâm thẳng vào trong tai Uất Trì Việt.
Cung nhân lẫn nội thị đều bị dọa tới mức không dám thở mạnh. Tất cả đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Chân như đóng đinh dưới đất, không dám động đậy, nhưng trong lòng lại âm thầm vỗ tay tán thưởng Tống lương đệ.
Biết chủ nhân là nương tử phải chịu ủy khuất, tất cả mọi người trong Thừa Ân điện đều như chung một mối hận, coi Hà cửu nương kia là kẻ thù.
Tống lục nương dựa vào dũng khí ngang ngược bộc phát mà lớn tiếng xong, lúc này lấy lại tinh thần, nghĩ lại cũng bắt đầu thấy sợ.
Nhưng nàng cũng không cảm thấy hối hận. Bình thường trông nàng không quá thông minh, nhưng kỳ thật tâm như trăng sáng. Ai thật lòng đối xử tốt với nàng, nàng cũng sẽ hết lòng hết dạ vì người đó.
Thái tử phi luôn che chở cho nàng. Bây giờ có thể vì nàng ấy mà mắng mấy câu, cho dù có bị phạt, hay bị phế truất, nàng cũng chẳng thèm để ý.
Uất Trì Việt trầm mặc một hồi, nói với Vương thập nương:
- Tống lương đệ say rượu nói linh tinh, ngươi mang nàng ấy trở về đi.
Ánh mắt hắn lại quét một vòng quanh đám cung nhân, thái giám nói:
- Chuyện tối nay không cho phép ai được nhắc tới nữa.
Nói vậy tức là sẽ không truy cứu. Vương thập nương vội vàng lôi kéo Tống lục nương cúi đầu tạ ơn, sau đó dìu nàng đứng lên.
Tống lục nương thấy mình đã sống sót sau tai nạn, lúc này mới phát hiện bản thân đã kiệt sức. Ai chân không tự chủ được mà run lên, mồ hôi lạnh đã thấm hết vào quần áo bên trong.
Uất Trì Việt không nhìn bọn họ thêm lần nào nữa, hắn nhấc vạt áo lên rồi đi thẳng vào trong điện.
Trong điện vẫn còn lưu lại mùi thuốc nhàn nhạt, hòa quyện với hương trầm hương quấn quýt lấy nhau, ngửi vào thấy có chút mùi đắng chát.
Hắn đi xuyên qua từng tầng màn che trùng điệp tới trước giường của Thẩm Nghi Thu. Đến đây lại không tự chủ được mà dừng bước lại, ngưng thần nín thở một hơi.
Hắn phất tay về hướng mấy cung nhân đang đứng canh cửa, để bọn họ lui hết ra bên ngoài bình phong.
Uất Trì Việt nhẹ nhàng khẽ vén một góc màn gấm lên, cúi đầu nhìn về phía người đang nằm trên giường.
Thẩm Nghi Thu ôm chăn cuộn thành một đoàn, trên mặt không có lấy một tia huyết sắc. Hốc mắt trũng sâu, dưới mí mắt còn có một tầng quầng thâm nồng đậm.
Không biết nàng đang mơ thấy cái gì, đôi mày dài thanh tú khẽ cau lại.
Uất Trì Việt đưa tay ra vuốt ve, cố gắng làm cho lông mày của nàng giãn ra, nhưng chỉ một lát sau nàng lại cau chặt mày lại.
Làm cả một đời vợ chồng rồi, hắn thậm chí còn chẳng biết nàng mắc bệnh dạ dày.
Lời nói của hai vị lương đệ vẫn quẩn quanh bên tai, tựa như mũi dùi dâm thẳng vào trái tim hắn. Dù hắn không muốn, nhưng cũng không thể không thừa nhận, lời bọn họ nói không phải là không có đạo lý.
Hắn khẽ thở dài một hơi, xoay người đi tới hậu điện tắm rửa qua loa một phen. Thay đổi quần áo ngủ, nhẹ nhàng vén góc chăn lên, nhưng tự nhiên lại nhớ tới chính mình còn đang nhiễm phong hàn.
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó đi tới cuối giường, nhẹ nhàng nhấc chăn rồi chui vào bên trong.
Thẩm Nghi Thu thể hư sợ lạnh, tay chân nàng bình thường không dễ dàng làm ấm lên được. Bây giờ còn có thêm bệnh dạ dày nữa, cơ thể lại càng lạnh như băng tuyết, giống như là có ôm lò lửa vào người đi chăng nữa cũng chẳng ấm áp lên nổi.
Uất Trì Việt đưa tay sờ một cái, không khỏi nhíu chặt mày lại. Hắn đẩy chăn dưới chân nàng ra rồi đưa tay ôm lấy hai chân nàng vào trong lòng.
Uất Trì Việt vừa nói vừa xốc chăn lên, xoay người bước xuống giường.
Nội thị cẩn thận từng li từng tí khuyên nhủ:
- Bệnh phong hàn của điện hạ còn chưa khỏi hẳn. Bây giờ đêm khuya đi ra ngoài, gió lạnh thổi tới chắc chắn sẽ khiến bệnh tình càng thêm nghiêm trọng...
Vừa nãy Uất Trì Việt nghe nói Thẩm Nghi Thu đã chờ ở bên ngoài hơn một canh giờ nên trong lòng vô cùng lo lắng, căn bản cũng không nghĩ tới chính mình còn đang mang bệnh.
Lúc này sau khi được nội thị nhắc nhở, hắn mới phát hiện hai chân mình vẫn đang mềm nhũn ra. Đầu nặng chân nhẹ, trong cổ họng nóng rực khát khô như muốn bốc cháy, vậy mà sau lưng vẫn phát ra từng trận lạnh lẽo.
Bên ngoài, tiếng cú đêm vẫn kêu inh ỏi. Gió lạnh thổi tới làm cây cối trong vườn xào xạc, ở góc mái hiên phát ra tiếng kêu "leng keng" không ngừng.
Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ nước, đã là giờ tý. Lúc này chắc hẳn Thái tử phi đã đi ngủ rồi, nếu hắn nửa đêm trở về Thừa Ân điện, chỉ sợ sẽ quấy rầy giấc mộng của nàng.
Về tình về lý, hắn đều nên nằm lại trên giường, ngủ một giấc cho tới bình minh rồi lại tính sau.
Nhưng mà miệng hắn lại nói:
- Không sao, gọi người đi chuẩn bị xe ngựa.
Chẳng biết tại sao, hắn lại không chờ thêm được cho dù chỉ là một khắc. Bây giờ hắn chỉ muốn ngay lập tức chạy tới bên cạnh nàng.
Trong đầu hắn mê man, cũng chưa nghĩ tới trở về để làm gì. Chỉ nghĩ muốn được ở gần nàng hơn một chút.
Chỉ chốc lát sau đã thu thập ổn thỏa, xe ngựa đã sẵn sàng. Uất Trì Việt được nội thị đỡ lên xe ngựa.
Bên trên toa xe phủ kín da chồn, bên trong có lò sưởi, rèm cửa che kín. Trong xe vô cùng ấm áp, nhưng chẳng hiểu sao lòng hắn cứ nóng như lửa đốt, bây giờ hắn chỉ hận mình không thể mọc thêm cánh để bay cho nhanh. Xe ngựa chạy quá chậm, hắn liên tục vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài. Gió lạnh cuối thu thổi vào, rất nhanh trong xe đã lạnh lẽo giống như hầm băng.
Uất Trì Việt cũng chẳng để ý, chỉ quấn kín chiếc áo choàng vào người, tựa vào bên trên toa xe, nghe tiếng bánh xe kêu lên "lọc cọc" trong đêm đen yên tĩnh.
Gió lạnh thổi qua khiến đầu óc hắn tỉnh táo hơn một chút. Nghĩ tới việc Thẩm Nghi Thu tới Bồng Lai cung từ giờ tuất, vậy chắc chắn hơn phân nửa là chưa kịp dùng bữa tối đã vội vã từ Đông cung chạy tới đây.
Uất Trì Việt không rõ trong lòng mình bây giờ đang có cảm giác gì. Có chua xót, nhưng cũng có chút ngọt ngào. Ngày thường nàng đối xử với hắn lãnh đạm như thế, bây giờ có thể làm được thế này, đúng là không hề dễ dàng chút nào. Ấy vậy mà vào lúc đó hắn lại ngủ say như chết, xui xẻo để nàng đụng phải Hà Uyển Huệ.
Nàng có hiểu lầm không?
Nhưng mà đích thực đời trước Hà Uyển Huệ đúng là sủng phi của hắn, nên thực ra cũng không thể nói là hiểu lầm được.
Uất Trì Việt day day huyệt thái dương, càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu.
Hắn không khỏi lại nghĩ tới hành động của Hà Uyển Huệ lúc đó, ánh mắt tối sầm lại.
Không nói đến việc trong đó có ý tứ của Hiền phi hay không. Nếu nói nàng ở lại là vì lo lắng cho hắn không có ai chăm sóc, vậy vì sao Thái tử phi tới rồi, nàng vẫn không chịu đi?
Hắn từ nhỏ đã có mối quan hệ tình cảm rất tốt với Hà Uyển Huệ, luôn luôn nhớ kỹ bộ dáng thanh thuần ngây ngơ của nàng khi còn bé nên chuyện gì tốt cũng nghĩ hướng về nàng. Thậm chí là có nghi ngờ chuyện gì đó, tự bản thân hắn cũng sẽ thay nàng kiếm cớ.
Nhưng cho dù là trong lòng hắn có che chở cho biểu muội nhiều như thế nào đi nữa, thì lúc này hắn cũng chẳng thể thuyết phục nổi chính mình.
Càng nghĩ sâu thêm, trái tim hắn càng chìm xuống dưới. Hà Uyển Huệ vẫn luôn có tính thích suy diễn, hắn luôn biết điều đó. Đời trước nàng thỉnh thoảng lại nửa thật nửa giả phàn nàn rằng Hoàng hậu căm ghét nàng, hắn chỉ cho là nàng mẫn cảm suy nghĩ nhiều, vì yêu nên hay ghen tuông vô cớ. Lúc đó hắn chỉ an ủi vài câu rồi cười một tiếng coi như bỏ qua.
Kỳ thật ngay từ trước lúc Hà Uyển Huệ vào cung, hắn đối với vị Hoàng hậu Thẩm Nghi Thu này cũng chẳng có gì bất mãn cả. Cho dù giữa hai người cũng chẳng có bao nhiêu tình yêu sâu sắc, nhưng bọn họ vẫn luôn cử án tề mi*, tương kính như tân**. Về sau thời gian dần trôi đi, tới khi bọn họ đi tới bước đường cuối cùng đó, hắn vẫn luôn nghĩ việc này chẳng có liên quan gì tới Hà Uyển Huệ hết.
*,** đối xử với nhau với sự tôn trọng như đối với khách.
Hắn nhéo nhéo mi tâm, mệt mỏi tựa ở toa xe bên trên, không muốn nghĩ nữa.
Lúc này xe ngựa cũng tới được bên ngoài Thừa Ân điện.
Hắn được nội thị đỡ xuống khỏi xe ngựa, chỉ thấy bên trong tẩm điện của Thẩm Nghi Thu lộ ra ánh sáng đèn đuốc yếu ớt. Trong đêm mùa thu giá lạnh, yên lặng tựa như giấc mộng.
Uất Trì Việt chỉ cảm thấy đáy lòng như có dòng suối nước nóng ấm áp tràn ra, ngay cả sự đau đớn của bệnh tật cũng giảm bớt đi phần nào.
Hắn dứt khoát bước xuống khỏi liễn, ba chân bốn cẳng bước nhanh qua cổng vòm. Nội thị giữ cửa thấy thái tử điện hạ đêm khuya giá lâm, không khỏi lấy làm kinh hãi. Đang muốn tiến lên hành lễ, Uất Trì Việt lại ra hiệu cho hắn đừng lên tiếng, rồi nhỏ giọng hỏi:
- Thái tử phi đi ngủ chưa?
Nội thị đang muốn đáp lại thì chợt thấy tấm mành trúc được cuộn lên, mấy người ở bên trong đang đi ra ngoài cửa. Uất Trì Việt mượn ánh đèn gió dưới mái hiên để nhìn cho kỹ, là hai người Tống lục nương cùng Vương thập nương, còn có thêm mấy cung nhân đi ở phía sau.
Hai người trông thấy hắn cũng khẽ giật mình.
Vương thập nương lấy lại tinh thần, mặt lạnh tiến lên hành lễ, ngữ khí lãnh đạm nói:
- Thần thiếp thỉnh an điện hạ.
Vương thị bình thường đối với ai cũng bày ra khuôn mặt lạnh lùng, chỉ khi ở cùng Thẩm Nghi Thu và Tống lục nương mới nói chuyện cười đùa. Uất Trì Việt đã sớm chẳng còn thấy kinh ngạc, cũng không có ác cảm gì.
Ai ngờ Tống lục nương-người mỗi ngày trông thấy hắn đều như chuột thấy mèo, bây giờ khuôn mặt cũng giống như đã kết thêm một tầng băng sương.
Thần sắc và biểu cảm của hai người đều giống nhau, so với gió lạnh nửa đêm có khi còn lạnh hơn mấy phần.
Uất Trì Việt cảm giác có điều gì đó không ổn, hỏi:
- Thái tử phi đâu?
Vương thập nương nhíu chặt lông mày, không nói lời nào.
Tống lục nương chỉ dành phải nói:
- Hồi bẩm điện hạ, nương nương vừa mới đi ngủ rồi.
Uất Trì Việt liền thở phào một hơi, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy ngạc nhiên. Bây giờ đã là canh tư, trời cũng sắp sáng rồi. Thẩm Nghi Thu đã trở về từ sớm rồi mà, tại sao bây giờ mới ngủ?
Hắn lại hỏi:
- Vậy tại sao các ngươi lại ở chỗ này?
Tống lục nương đang muốn đáp lại, Vương thập nương đã chen vào:
- Vậy mà điện hạ lại hoàn toàn không biết gì cả ư? Nương nương bỏ cả bữa tối để tới Bồng Lai cung chăm sóc điện hạ, trên đường trở về thì chứng đau dạ dày tái phát. Lúc về tới Đông cung thì ngay cả bước đi cũng không đi nổi nữa, phải để người khác dìu vào trong tẩm điện.
Trái tim suất Trì Việt lạnh đi, thất thần nói:
- Nàng có bệnh đau dạ dày?
Đến đây thì Tống lục nương cũng không nhịn được nữa:
- Điện hạ đã có người hầu hạ rồi, vì sao không nói một tiếng? Để a tỷ liều mạng vội vàng chạy đến, nhưng cuối cùng lại để nàng đợi uổng công...
Vừa nói nước mắt cũng không tự chủ được mà lăn xuống, nàng dứt khoát dùng tay áo lau đi:
- Lúc a tỷ đau đến tâm phế liệt phế thì điện hạ ở đâu? Vừa nãy a tỷ uống thuốc xong mãi mới chợp mắt được một chút, bây giờ điện hạ tới đây, có phải là muốn a tỷ lê lết tấm thân bệnh tật tới hầu hạ điện hạ sao?
Nàng khóc nấc lên, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất:
- Thiếp xin điện hạ ban ân cho a tỷ, để cho nàng ngủ thêm mấy canh giờ nữa đi! Điện hạ không đau lòng cho tỷ ấy, nhưng chúng ta thì không nhìn nổi đâu.
Người nhát gan bình thường sẽ chẳng quan tâm, cũng chẳng dám nói gì. Nhưng một khi đã nói thì đến tám con trâu cũng không kéo lại được. Đến Vương thập nương cũng bị dọa cho giật mình, vội vàng quỳ xuống bên cạnh Tống lục nương, nói với Uất Trì Việt:
- Tống lương đệ tuổi vẫn còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, không biết giữ mồm giữ miệng. Xin điện hạ thứ tội...
Vừa nói vừa lặng lẽ giật tay áo của Tống lục nương.
Tống lục nương lại dùng sức rút ra áo ra, hít mũi một cái, cứng đầu cười lạnh nói:
- Vương tỷ tỷ đừng kéo ta, hôm nay cho dù điện hạ có ban tội chết cho ta, ta cũng phải nói ra cho thống khoái! Chúng ta chỉ biết ăn ngay nói thật, làm sao so được với người nhạy cảm yếu đuối kia? Nàng không phải là thích chăm sóc cho người khác sao? Vậy thì tại sao không tới Kỳ gia mà hầu hạ bệnh tật cho người phu quân chính thức của nàng đi! À, không. Hẳn là nàng thích đi hầu hạ phu quân của người khác nhỉ?
Uất Trì Việt trầm mặt không nói một lời, chỉ đứng im không nhúc nhích, giống như một ngọn núi lớn.
Vương thập nương thấy tình thế cấp bách nên cũng bất chấp, đưa tay lên che miệng của Tống lục nương:
- Lục nương, đừng nói nữa!
Ai cũng biết thái tử cùng Hà Cửu nương có tình cảm từ nhỏ. Ngay cả Thái tử phi nàng còn chẳng thèm để vào mắt, Tống lục nương làm sao đắc tội nổi với nàng.
Tống lục nương gạt mạnh tay của nàng ra:
- Ta cứ muốn nói đấy! Nàng ta đúng là không có liêm sỉ.
- Tống thị!
Rốt cục Uất Trì Việt cũng mở miệng:
- Ăn nói cẩn thận!
Tống lục nương ngẩng đầu, lớn tiếng nói:
- Hà Cửu nương không biết xấu hổ!
Giọng nói vang vọng quanh quẩn giống như tiếng trống, sắc bén như lưỡi dao đâm thẳng vào trong tai Uất Trì Việt.
Cung nhân lẫn nội thị đều bị dọa tới mức không dám thở mạnh. Tất cả đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Chân như đóng đinh dưới đất, không dám động đậy, nhưng trong lòng lại âm thầm vỗ tay tán thưởng Tống lương đệ.
Biết chủ nhân là nương tử phải chịu ủy khuất, tất cả mọi người trong Thừa Ân điện đều như chung một mối hận, coi Hà cửu nương kia là kẻ thù.
Tống lục nương dựa vào dũng khí ngang ngược bộc phát mà lớn tiếng xong, lúc này lấy lại tinh thần, nghĩ lại cũng bắt đầu thấy sợ.
Nhưng nàng cũng không cảm thấy hối hận. Bình thường trông nàng không quá thông minh, nhưng kỳ thật tâm như trăng sáng. Ai thật lòng đối xử tốt với nàng, nàng cũng sẽ hết lòng hết dạ vì người đó.
Thái tử phi luôn che chở cho nàng. Bây giờ có thể vì nàng ấy mà mắng mấy câu, cho dù có bị phạt, hay bị phế truất, nàng cũng chẳng thèm để ý.
Uất Trì Việt trầm mặc một hồi, nói với Vương thập nương:
- Tống lương đệ say rượu nói linh tinh, ngươi mang nàng ấy trở về đi.
Ánh mắt hắn lại quét một vòng quanh đám cung nhân, thái giám nói:
- Chuyện tối nay không cho phép ai được nhắc tới nữa.
Nói vậy tức là sẽ không truy cứu. Vương thập nương vội vàng lôi kéo Tống lục nương cúi đầu tạ ơn, sau đó dìu nàng đứng lên.
Tống lục nương thấy mình đã sống sót sau tai nạn, lúc này mới phát hiện bản thân đã kiệt sức. Ai chân không tự chủ được mà run lên, mồ hôi lạnh đã thấm hết vào quần áo bên trong.
Uất Trì Việt không nhìn bọn họ thêm lần nào nữa, hắn nhấc vạt áo lên rồi đi thẳng vào trong điện.
Trong điện vẫn còn lưu lại mùi thuốc nhàn nhạt, hòa quyện với hương trầm hương quấn quýt lấy nhau, ngửi vào thấy có chút mùi đắng chát.
Hắn đi xuyên qua từng tầng màn che trùng điệp tới trước giường của Thẩm Nghi Thu. Đến đây lại không tự chủ được mà dừng bước lại, ngưng thần nín thở một hơi.
Hắn phất tay về hướng mấy cung nhân đang đứng canh cửa, để bọn họ lui hết ra bên ngoài bình phong.
Uất Trì Việt nhẹ nhàng khẽ vén một góc màn gấm lên, cúi đầu nhìn về phía người đang nằm trên giường.
Thẩm Nghi Thu ôm chăn cuộn thành một đoàn, trên mặt không có lấy một tia huyết sắc. Hốc mắt trũng sâu, dưới mí mắt còn có một tầng quầng thâm nồng đậm.
Không biết nàng đang mơ thấy cái gì, đôi mày dài thanh tú khẽ cau lại.
Uất Trì Việt đưa tay ra vuốt ve, cố gắng làm cho lông mày của nàng giãn ra, nhưng chỉ một lát sau nàng lại cau chặt mày lại.
Làm cả một đời vợ chồng rồi, hắn thậm chí còn chẳng biết nàng mắc bệnh dạ dày.
Lời nói của hai vị lương đệ vẫn quẩn quanh bên tai, tựa như mũi dùi dâm thẳng vào trái tim hắn. Dù hắn không muốn, nhưng cũng không thể không thừa nhận, lời bọn họ nói không phải là không có đạo lý.
Hắn khẽ thở dài một hơi, xoay người đi tới hậu điện tắm rửa qua loa một phen. Thay đổi quần áo ngủ, nhẹ nhàng vén góc chăn lên, nhưng tự nhiên lại nhớ tới chính mình còn đang nhiễm phong hàn.
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó đi tới cuối giường, nhẹ nhàng nhấc chăn rồi chui vào bên trong.
Thẩm Nghi Thu thể hư sợ lạnh, tay chân nàng bình thường không dễ dàng làm ấm lên được. Bây giờ còn có thêm bệnh dạ dày nữa, cơ thể lại càng lạnh như băng tuyết, giống như là có ôm lò lửa vào người đi chăng nữa cũng chẳng ấm áp lên nổi.
Uất Trì Việt đưa tay sờ một cái, không khỏi nhíu chặt mày lại. Hắn đẩy chăn dưới chân nàng ra rồi đưa tay ôm lấy hai chân nàng vào trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.