Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Chương 139: Thả thuyền
Tả Ly Thanh
22/12/2022
Tống lục nương vừa nhìn thấy thuyền hoa, hai mắt lập tức sáng rực lên, khẽ kêu một tiếng "chao ôi".
Thuyền hoa này tuy không lớn bằng chiếc mà nàng từng đi ở Giang Nam, nhưng tinh xảo hơn rất nhiều, bày trí cũng rất thanh tao nhã nhặn. Đuôi thuyền đặt một cái bếp lò, trong khoang thuyền còn có cả kỷ án, bình phong cùng giường nằm. Có cả lư hương và trà cụ, bút mực giấy vẽ. Nếu như có thể, thì ở trên khoang thuyền tung tăng cả một ngày cũng không bao giờ biết buồn chán.
Ba người leo lên thuyền hoa, Thẩm Nghi Thu áy náy nói:
- Mấy ngày qua không thể ở cùng các người, hôm nay sinh nhật Lục nương, nhất định phải chơi cho tận hứng mới được.
Tống lục nương cùng Vương thập nương vội nói:
- A tỷ chăm sóc điện hạ mới là quan trọng.
Bọn họ không biết Thái tử bị thương, chỉ biết thân thể của hắn không khoẻ, gần đây vẫn luôn nằm trên giường tĩnh dưỡng. Hai người có đi tới thăm hai lần, nhưng chỉ ngồi một lúc ở trên ghế rồi lập tức cáo lui, giống như Thái tử điện hạ không phải lang quân tuấn mĩ mà là hồng thủy mãnh thú vậy.
Thẩm Nghi Thu biết bọn họ như vậy, hơn phân nửa là vì mình nên trong lòng quả thực không hề dễ chịu.
Ở kiếp trước ba người bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân, trái phải đều không được sủng, nên mới cùng nhau làm bạn vui vẻ hòa thuận. Bây giờ Uất Trì Việt muốn cùng nàng làm một đôi phu thê đến hết cuộc đời, tình thế lại không còn giống nữa.
Thái tử biết nàng cùng hai vị lương đệ thân thiết như tỷ muội ruột thịt, vì muốn an ủi nên chắc chắn sẽ an bài thích đáng. Nhưng mấy ngày nay hắn bận rộn thu thập chuyện của Tiết Hạc Niên với Tào vương, nên chưa để ý tới việc an bài cho hai vị lương đệ.
Nàng cũng mơ hồ đoán được, cái gọi là "an bài" ước chừng là tìm lý do để thả bọn họ ra khỏi cung.
Thẩm Nghi Thu thích hai vị lương đệ, trong lòng không nỡ để bọn họ đi, nhưng cũng không thể bởi vì một chút tâm tư ích kỷ của nàng mà bắt hai tiểu nương tử trẻ tuổi dung mạo như hoa cả đời bị vây khốn trong thâm cung, phí hoài cả một đời.
Bọn họ tốt như vậy, cũng nên thuận lòng như ý, sống một cuộc sống như mình mong muốn.
Hai vị lương đệ thì ngược lại không hề nghĩ nhiều như vậy.
Tống lục nương tính cách vô cùng trẻ con, hai mắt lúc nào cũng chỉ nhìn chằm chằm vào đồ ăn ở phòng bếp, rồi một mình nghiên cứu thực đơn. Vương thập nương thì trầm ổn hơn nàng, nhưng kỳ thực tâm tư cũng rất đơn thuần, chỉ cầu làm bạn với cây đàn. Thái tử phi đưa cho nàng lệnh bài ra vào thoải mái ở Tàng thư lâu Đông cung, nàng liền mỗi ngày đều tới lui bên trong thư viện, giống y như cá gặp nước.
Hai người đi tới đi lui vẽ mấy thứ linh tinh trên thuyền, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ. Thẩm Nghi Thu cũng bị bọn họ lây nhiễm, bất giác quên đi bụng đầy tâm sự, phân phó cung nhân đem rượu, đồ ăn và hoa quả lên thuyền.
Vương thập nương nhìn thấy cung nhân bưng rất nhiều hộp đồ ăn lên thuyền, cười nói:
- Không phải Tống lục nương nên xuống bếp nấu đồ ăn rồi đem lên thuyền cho chúng ta sao?
Thẩm Nghi Thu nói:
- Hôm nay là sinh nhật của Lục nương nhà chúng ta, sao có thể để nàng vất vả ra tay chứ.
Tống lục nương ôm lấy cánh tay nàng nói:
- Ta biết là a tỷ thương ta nhất mà.
Thẩm Nghi Thu nhéo cái má phấn nộn của nàng một cái, thay đổi chủ đề:
- Trông cậy vào Lục nương nhà chúng ta ấy, liệu đến khi mặt trời xuống núi đã được ăn chưa đây.
Tống lục nương nhỏ giọng lầm bầm:
- A tỷ cũng khi dễ người ta...
Vương thập nương lập tức phụ họa:
- A tỷ nói đúng. Đừng nghe Lục béo nói nghe thì có vẻ rõ ràng đâu ra đấy, nhưng kỳ thật chỉ là nói suông chứ không chịu làm, nàng chỉ biết ăn thôi.
Tống lục nương tức giận đến mức dậm chân, dậm mạnh đến nỗi thuyền cũng lung lay:
- Ai béo? Chẳng lẽ ai cũng đều phải giống như ngươi, gầy như cái cành trúc mới tốt sao?
Thẩm Nghi Thu vội vàng an ủi nàng nói:
- Không béo, không béo.
Nàng vừa cười vừa chỉ vào cây sào trúc dài đang nằm ngang ở trên đầu thuyền cùng chiếc áo tơi với mũ rộng vành đặt trên mạn thuyền, đối với Vương thập nương nói:
- Lần trước ai nói là muốn thử chèo thuyền ấy nhỉ? Mấy thứ này không phải đều là chuẩn bị sẵn cho muội sao?
Tống lục nương lập tức hết buồn, vỗ tay cười nói:
- Đúng, là ai nói mình câu cá rất giỏi ấy nhỉ?
Vương thập nương tính tình nhanh nhẹn phóng khoáng, nàng đi đến đầu thuyền, cầm áo tơi cùng mũ rộng vành lên nhìn một cái:
- Cái này trông thú vị đấy, ta còn chưa mặc qua bao giờ!
Dứt lời liền đem áo tơi mặc lên người, đội thêm mũ rộng vành, cầm lấy thanh sào trúc, quay đầu cười nói với hai người:
- Các ngươi nhìn ta đi, trông ta có giống bà lão đánh cá không?
Thẩm Nghi Thu nói:
- Làm gì có bà lão nào mắt ngọc mày ngài xinh đẹp như thế? Rõ ràng là một nàng tiên cá có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn.
Tống lục nương cười đến mức còng cả lưng xuống:
- Ngư lão bà, mau chèo thuyền đi!
Vương thập nương nhướng mày một cái:
- Chuyện này có gì khó.
Nói xong liền cởi dây thừng, giơ cao sào trúc cắm vào trong nước rồi dùng sức khẽ chèo. Tiếng nước xôn xao, thuyền hoa quả nhiên đang chậm rãi di chuyển, mang theo từng cơn sóng gợn lăn tăn.
Thẩm Nghi Thu và Tống lục nương cùng nói:
- Nhìn không ra, đúng thực là có chuyển động này.
Vương thập nương cảm thấy đắc ý, lại dùng sức chèo thêm mấy lần. Ai ngờ nàng lại không biết cách, khua khoắng mái chèo nửa ngày, thuyền hoa vẫn không chịu tiến về phía trước, chỉ đứng xoay vòng vòng tại chỗ.
Tống lục nương thấy nàng khó khăn chèo chống, bất giác cảm thấy ngứa tay, sớm đã nóng lòng muốn thử nên lập tức đứng dậy đi qua:
- Không phải chèo như thế đâu, để ta tới chèo cho ngươi xem!
Vương thập nương làm gì cũng đều nghiêm túc cố chấp, cho dù chèo không nổi, nhưng cũng nhất định muốn chèo cho bằng được, không nguyện ý để người khác làm thay.
Hai người không ai lay chuyển được ai, Thẩm Nghi Thu đành phải đứng giữa chủ trì:
- Các muội mỗi người chèo mười cái, cứ như vậy thay phiên nhau mà làm.
Cung nhân cùng thái giám trên thuyền cũng bị hai vị lương đệ chọc cười, Tố Nga đứng ở một bên rót trà cho Thẩm Nghi Thu, cười nói:
- Hai người kim tôn ngọc quý thi nhau giành quyền chèo thuyền, đúng là kì lạ.
Rốt cục Tống lục nương cũng đoạt được sào trúc, nhưng mà nàng cũng chỉ là "chó chê mèo lắm lông", cũng không giỏi hơn Vương thập nương bao nhiêu.
Hai người tranh giành nửa ngày, cuối cùng vẫn là không thể không nhường lại sào trúc cho một tiểu thái giám. Sau đó thuyền cũng không xoay tròn tại chỗ nữa, chậm rãi đi về phía giữa lòng hồ.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Cần câu cũng chuẩn bị tốt cho các muội rồi. Không cần phải tranh nhau, có đủ hai cái.
Ngư bà Vương thập nương chèo thuyền không được, nhưng câu cá ngược lại chính là sở trường, trầm lặng yên tĩnh. Không giống như Tống lục nương, mới ngồi được nửa khắc đã mất hết kiên nhẫn, buông cần câu xuống nói:
- Ta đi xuống đuôi thuyền đốt lửa lên.
Thẩm Nghi Thu cười đi theo phía sau:
- Vậy ta cũng đi, tránh cho Lục nương nhà chúng ta lại đốt luôn cả thuyền.
Vương thập nương cười ha ha, cá chuẩn bị mắc câu lập tức chạy biến. Nàng ảo não "hừ" một tiếng.
Tống lục nương cùng Thẩm Nghi Thu tràn đầy phấn khởi đi nhóm lửa, nhưng bọn họ làm sao biết, nhóm lửa cũng phải có bí quyết. Hai người loay hoay nửa ngày, lửa chẳng cháy lên được, đã thế còn bị khói đặc hun cho sặc sụa, họ khan chảy cả nước mắt. Cuối cùng vẫn phải nhờ một tiểu thái giám đến cứu viện.
Đến khi ánh lửa cháy lên, Vương thập nương bên kia cũng đã câu được mấy con cá chép béo mập. Nàng dâu cung nhân mổ cá rồi rửa sạch, sau đó cho hết canh chua, chỉ để lại hai con làm cá thái lát.
Mặt trời dần ngả về hướng tây, nước hồ bị ánh nắng chiều nhuộm đỏ, đứng ở bên ngoài khoang thuyền có chút chói mắt, ba người liền lui vào buồn nhỏ trong thuyền. Vương thập nương đánh đàn, Tống lục nương cùng Thẩm Nghi Thu ở một bên vừa uống trà vừa ăn hoa quả.
Chỉ chốc lát sau, cung nhân đã bưng cá thái lát cùng canh cá tiến vào, đem theo cả rượu cùng đồ ăn đặt lên bàn.
Ba người cũng không chia bàn, ngồi vây quanh một chiếc bàn nhỏ rồi dùng bữa.
Thẩm Nghi Thu rót rượu cho cả ba, bưng ly rượu lên nói:
- Hôm nay là sinh nhật của Lục nương, a tỷ chúc muội sống lâu trăm tuổi, cả đời an yên.
Dừng một chút lại nói:
- Ăn hết đồ ăn khắp Tam Sơn Ngũ Nhạc, Cửu Châu Tứ Hải.
- Đúng là a tỷ hiểu ta nhất.
Tống lục nương dứt lời liền ngửa cổ lên, đem cốc rượu nho Tây Vực tràn đầy một hơi uống sạch.
Vương thập nương hiếm khi không đấu võ mồm với nàng, nghiêm túc bưng chén lên rồi chúc mừng nàng thêm tuổi mới.
Thẩm Nghi Thu gắp một miếng cá lát bỏ vào trong bát nàng:
- Nếm thử miếng cá Vương tỷ tỷ của muội tự tay câu đi.
Tống lục nương gắp lên bỏ vào trong miệng, nhíu mày tinh tế cảm nhận một lát, lông mày lập tức thả lỏng:
- Quả thật là rất ngon.
Vương thập nương cực kì vui mừng:
- Vậy hai người ăn nhiều một chút, không đủ thì ra lại đi câu.
Ba người chơi rất vui vẻ, dứt khoát để cho cung nhân thái giám ngồi thuyền nhỏ trở về bờ, còn bọn họ ở lại trên thuyền hoa tùy ý phiêu đãng giữa hồ.
Bọn họ cười cười nói nói, vừa uống rượu vừa dùng cá lát. Qua ba tuần rượu, đều có chút ngà ngà say. Cũng không biết là ai đề nghị, lại bắt đầu ngâm thơ đối chữ.
Thẩm Nghi Thu cùng Vương thập nương đều tinh thông về khoản này, còn Tống lục nương thì liên tục bị phạt rượu, chỉ chốc lát sau đã kháng nghị xin thua. Bọn họ lại đổi sang chơi ném tên vào bình rồi thảy xúc xắc. Chơi hồi lâu, bất tri bất giác đã tới đêm khuya.
Trăng non như cung tên treo cao giữa bầu trời, muôn ngàn vì sao rủ xuống khiến mặt nước lấp lánh. Tiếng côn trùng của mùa thu kêu vang từ bên bờ vọng tới, cùng tiếng nước ào ào, càng lộ ra sự yên tĩnh của đêm đen.
Ba người đi đến bên ngoài khoang thuyền, Tống lục nương chếnh choáng đi ra, không khỏi nhớ tới khi còn bé, liền nằm thẳng trên boong thuyền.
Vương thập nương nói:
- Lục béo say rồi.
Nói xong muốn kéo nàng dậy, nhưng ai ngờ không kéo được nàng lên, chính bản thân ngược lại cũng bị kéo xuống dưới, liền dứt khoát nằm thẳng ra.
Tống lục nương nói với Thẩm Nghi Thu:
- A tỷ cũng tới đây đi.
Thẩm Nghi Thu cũng không từ chối, nằm xuống giữa hai người.
Tống lục nương nghiêng người sang, lăn vào trong ngực Thẩm Nghi Thu, không biết làm sao lại đột nhiên bật khóc "hu hu".
Thẩm Nghi Thu giật nảy mình, vội vàng vỗ vỗ sau lưng nàng, ôn nhu nói:
- Sao thế? Hôm nay là sinh nhật muội, không thể khóc như vậy được.
Tống lục nương hít mũi một cái, đưa tay ôm lấy eo của nàng:
- A tỷ, ta không nỡ bỏ tỷ... Nhưng ta thực sự rất muốn trở về Giang Nam...
Thẩm Nghi Thu khẽ giật mình, lập tức hiểu ra:
- Có phải điện hạ nói gì với các muội phải không?
Tống lục nương cũng sững sờ:
- Chẳng lẽ điện hạ còn chưa nói cho a tỷ biết sao?
Ngừng một chút lại nói:
- Hôn trước điện hạ triệu kiến hai chúng ta, nói rõ với chúng ta rằng... Nếu chúng ta muốn rời khỏi cung, hắn có thể an bài. Đổi thân phận khác hoặc là tìm cớ gì đó.
Nàng càng xiết chặt eo Thẩm Nghi Thu hơn:
- Ta không có cái gì khác để tưởng niệm, chỉ muốn về Dương Châu nhìn một chút thôi.
Thanh âm của nàng vàng ngày càng thấp, gần như là thì thầm:
- Cho dù gặp lại một lần thôi cũng tốt rồi...
Thẩm Nghi Thu chợt nhớ tới đời trước hình như cũng từng nghe nàng nhắc qua, nàng có bà con xa là gia đình cữu phụ đang nhận chức Đại đô đốc phủ trưởng sử ở Dương Châu. Trong nhà có biểu huynh tuổi tác tương đương nàng, hai người cũng được xem là thanh mai trúc mã. Nếu không phải vào cung, nói không chừng đã kết thân rồi.
Khi đó nàng đã là Đức phi, ở lâu trong thâm cung, cảnh còn người mất, nói lại chuyện cũ thì cũng chỉ coi như tán gẫu cho vui.
Lúc này Thẩm Nghi Thu mới hiểu vì sao nàng muốn về Giang Nam. Thì ra ở nơi đó không chỉ có núi non sông nước cùng món cá ngon mà nàng ngày đêm mong nhớ, mà còn có người nàng nàng giấu ở trong lòng nữa.
Thẩm Nghi Thu vỗ vỗ lưng nàng:
- Ngươi có thể thực hiện được nguyện vọng, a tỷ cũng thấy mừng thay cho ngươi. Đừng khóc nữa, cũng không phải cả đời không gặp lại được.
Tống lục nương khóc xong một trận, đối với Vương thập nương nói:
- Vương gia tỷ tỷ, tuy nói ngươi luôn thích đấu khẩu với ta, nhưng ta cũng không nỡ xa ngươi đâu...
Vương thập nương khẽ xì một tiếng:
- Coi như ngươi vẫn còn chút lương tâm.
Nhưng thanh âm lại có chút nghẹn ngào.
Tống lục nương nói:
- Còn ngươi thì sao? Ngươi đã có tính toán gì chưa?
Vương thập nương đưa tay gối sau đầu:
- Ta ở đâu cũng như vậy cả, dù sao ở ngoài cung cũng không có người chờ ta.
Tống lục nương ngửa đầu ngó trái ngó phải nhìn xung quanh một phen, thấy cung nhân thái giám đang cách rất xa, lúc này mới nói:
- Ngươi không muốn lập gia đình sao?
Vương thập nương nói:
- Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi, trong đầu không phải ăn thì là lấy chồng à?
Tống lục nương hừ một tiếng.
Thẩm Nghi Thu bất giác nở nụ cười, sờ sờ đầu của nàng:
- Muốn lấy chồng cũng không phải là chuyện mất mặt.
Lại quay sang hỏi Vương thập nương:
- Thập nương có chuyện gì muốn làm không?
Vương thập nương đáp:
- Chỉ cần không có người quản thúc ta, quấy rầy ta thanh tịnh, để ta tùy ý đánh đàn đọc sách là được rồi.
Tống lục nương bĩu môi:
- Bây giờ thì có thể ngươi sẽ nghĩ như vậy, nhưng không chừng một ngày nào đó sẽ thay đổi. Gặp được người thích hợp, người đó sẽ không cho phép ngươi ở lại ngôi nhà cũ đã thiêu rụi đến hoang tàn đâu.
"Căn nhà cũ" đỏ bừng hết mặt, cũng may sắc trời tối tăm, lại có rượu làm lá chắn nên người bên ngoài cũng không nhìn ra được.
Vương thập nương xem thường:
- Dù sao cũng không phải ta.
Thẩm Nghi Thu giật mình, nếu có thể giữ Thập nương ở lại làm bạn thì... Nhưng dưới mắt bây giờ nàng mới có mười mấy tuổi, ở lại Đông cung thì nàng sẽ không có cơ hội được kết bạn với mấy tiểu lang quân khác. Cả một đời không biết được mùi vị của tình yêu, không biết được xem là may mắn hay bất hạnh.
Vương thập nương quay đầu nở nụ cười xinh đẹp với Thẩm Nghi Thu:
- Ta muốn ở lại bên cạnh a tỷ, nhưng không muốn với thân phận lương đệ của Thái tử, cho dù chỉ là cái danh hão cũng không muốn. Ta đã nói như thế với điện hạ, điện hạ hắn nói... Có thể phá lệ phong cho ta một chức quan, để cho ta phụ tá a tỷ, có quan hàm với bổng lộc hẳn hoi, là phần độc nhất của bản triều.
Nàng ngừng một chút lại nói:
- Nếu một ngày nào đó ta có nghĩ quẩn muốn gả cho người ta, thì cũng không có gì đáng ngại.
Thẩm Nghi Thu khẽ giật mình, lập tức mừng rỡ, nắm chặt tay của nàng, không biết nên nói gì cho phải.
Đúng lúc này, chợt nghe tiểu thái giám ở bên bờ kêu lên:
- Nương tử, Thái tử điện hạ mời nương tử đi gấp!
Ba người trên thuyền đều giật cả mình, vội vàng ngồi dậy.
Mấy tiểu thái giám cấp tốc chèo thuyền nhỏ đi vào giữa hồ, nhảy lên thuyền hoa rồi chèo thuyền đi vào bờ.
Thẩm Nghi Thu lên bờ, tạm biệt hai vị lương đệ sau đó thấp giọng hỏi tiểu thái giám vừa tới truyền lời:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Tiểu thái giám kia hạ giọng nói:
- Hồi bẩm nương nương, hình như là Hoa Thanh cung xảy ra chuyện...
Thuyền hoa này tuy không lớn bằng chiếc mà nàng từng đi ở Giang Nam, nhưng tinh xảo hơn rất nhiều, bày trí cũng rất thanh tao nhã nhặn. Đuôi thuyền đặt một cái bếp lò, trong khoang thuyền còn có cả kỷ án, bình phong cùng giường nằm. Có cả lư hương và trà cụ, bút mực giấy vẽ. Nếu như có thể, thì ở trên khoang thuyền tung tăng cả một ngày cũng không bao giờ biết buồn chán.
Ba người leo lên thuyền hoa, Thẩm Nghi Thu áy náy nói:
- Mấy ngày qua không thể ở cùng các người, hôm nay sinh nhật Lục nương, nhất định phải chơi cho tận hứng mới được.
Tống lục nương cùng Vương thập nương vội nói:
- A tỷ chăm sóc điện hạ mới là quan trọng.
Bọn họ không biết Thái tử bị thương, chỉ biết thân thể của hắn không khoẻ, gần đây vẫn luôn nằm trên giường tĩnh dưỡng. Hai người có đi tới thăm hai lần, nhưng chỉ ngồi một lúc ở trên ghế rồi lập tức cáo lui, giống như Thái tử điện hạ không phải lang quân tuấn mĩ mà là hồng thủy mãnh thú vậy.
Thẩm Nghi Thu biết bọn họ như vậy, hơn phân nửa là vì mình nên trong lòng quả thực không hề dễ chịu.
Ở kiếp trước ba người bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân, trái phải đều không được sủng, nên mới cùng nhau làm bạn vui vẻ hòa thuận. Bây giờ Uất Trì Việt muốn cùng nàng làm một đôi phu thê đến hết cuộc đời, tình thế lại không còn giống nữa.
Thái tử biết nàng cùng hai vị lương đệ thân thiết như tỷ muội ruột thịt, vì muốn an ủi nên chắc chắn sẽ an bài thích đáng. Nhưng mấy ngày nay hắn bận rộn thu thập chuyện của Tiết Hạc Niên với Tào vương, nên chưa để ý tới việc an bài cho hai vị lương đệ.
Nàng cũng mơ hồ đoán được, cái gọi là "an bài" ước chừng là tìm lý do để thả bọn họ ra khỏi cung.
Thẩm Nghi Thu thích hai vị lương đệ, trong lòng không nỡ để bọn họ đi, nhưng cũng không thể bởi vì một chút tâm tư ích kỷ của nàng mà bắt hai tiểu nương tử trẻ tuổi dung mạo như hoa cả đời bị vây khốn trong thâm cung, phí hoài cả một đời.
Bọn họ tốt như vậy, cũng nên thuận lòng như ý, sống một cuộc sống như mình mong muốn.
Hai vị lương đệ thì ngược lại không hề nghĩ nhiều như vậy.
Tống lục nương tính cách vô cùng trẻ con, hai mắt lúc nào cũng chỉ nhìn chằm chằm vào đồ ăn ở phòng bếp, rồi một mình nghiên cứu thực đơn. Vương thập nương thì trầm ổn hơn nàng, nhưng kỳ thực tâm tư cũng rất đơn thuần, chỉ cầu làm bạn với cây đàn. Thái tử phi đưa cho nàng lệnh bài ra vào thoải mái ở Tàng thư lâu Đông cung, nàng liền mỗi ngày đều tới lui bên trong thư viện, giống y như cá gặp nước.
Hai người đi tới đi lui vẽ mấy thứ linh tinh trên thuyền, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ. Thẩm Nghi Thu cũng bị bọn họ lây nhiễm, bất giác quên đi bụng đầy tâm sự, phân phó cung nhân đem rượu, đồ ăn và hoa quả lên thuyền.
Vương thập nương nhìn thấy cung nhân bưng rất nhiều hộp đồ ăn lên thuyền, cười nói:
- Không phải Tống lục nương nên xuống bếp nấu đồ ăn rồi đem lên thuyền cho chúng ta sao?
Thẩm Nghi Thu nói:
- Hôm nay là sinh nhật của Lục nương nhà chúng ta, sao có thể để nàng vất vả ra tay chứ.
Tống lục nương ôm lấy cánh tay nàng nói:
- Ta biết là a tỷ thương ta nhất mà.
Thẩm Nghi Thu nhéo cái má phấn nộn của nàng một cái, thay đổi chủ đề:
- Trông cậy vào Lục nương nhà chúng ta ấy, liệu đến khi mặt trời xuống núi đã được ăn chưa đây.
Tống lục nương nhỏ giọng lầm bầm:
- A tỷ cũng khi dễ người ta...
Vương thập nương lập tức phụ họa:
- A tỷ nói đúng. Đừng nghe Lục béo nói nghe thì có vẻ rõ ràng đâu ra đấy, nhưng kỳ thật chỉ là nói suông chứ không chịu làm, nàng chỉ biết ăn thôi.
Tống lục nương tức giận đến mức dậm chân, dậm mạnh đến nỗi thuyền cũng lung lay:
- Ai béo? Chẳng lẽ ai cũng đều phải giống như ngươi, gầy như cái cành trúc mới tốt sao?
Thẩm Nghi Thu vội vàng an ủi nàng nói:
- Không béo, không béo.
Nàng vừa cười vừa chỉ vào cây sào trúc dài đang nằm ngang ở trên đầu thuyền cùng chiếc áo tơi với mũ rộng vành đặt trên mạn thuyền, đối với Vương thập nương nói:
- Lần trước ai nói là muốn thử chèo thuyền ấy nhỉ? Mấy thứ này không phải đều là chuẩn bị sẵn cho muội sao?
Tống lục nương lập tức hết buồn, vỗ tay cười nói:
- Đúng, là ai nói mình câu cá rất giỏi ấy nhỉ?
Vương thập nương tính tình nhanh nhẹn phóng khoáng, nàng đi đến đầu thuyền, cầm áo tơi cùng mũ rộng vành lên nhìn một cái:
- Cái này trông thú vị đấy, ta còn chưa mặc qua bao giờ!
Dứt lời liền đem áo tơi mặc lên người, đội thêm mũ rộng vành, cầm lấy thanh sào trúc, quay đầu cười nói với hai người:
- Các ngươi nhìn ta đi, trông ta có giống bà lão đánh cá không?
Thẩm Nghi Thu nói:
- Làm gì có bà lão nào mắt ngọc mày ngài xinh đẹp như thế? Rõ ràng là một nàng tiên cá có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn.
Tống lục nương cười đến mức còng cả lưng xuống:
- Ngư lão bà, mau chèo thuyền đi!
Vương thập nương nhướng mày một cái:
- Chuyện này có gì khó.
Nói xong liền cởi dây thừng, giơ cao sào trúc cắm vào trong nước rồi dùng sức khẽ chèo. Tiếng nước xôn xao, thuyền hoa quả nhiên đang chậm rãi di chuyển, mang theo từng cơn sóng gợn lăn tăn.
Thẩm Nghi Thu và Tống lục nương cùng nói:
- Nhìn không ra, đúng thực là có chuyển động này.
Vương thập nương cảm thấy đắc ý, lại dùng sức chèo thêm mấy lần. Ai ngờ nàng lại không biết cách, khua khoắng mái chèo nửa ngày, thuyền hoa vẫn không chịu tiến về phía trước, chỉ đứng xoay vòng vòng tại chỗ.
Tống lục nương thấy nàng khó khăn chèo chống, bất giác cảm thấy ngứa tay, sớm đã nóng lòng muốn thử nên lập tức đứng dậy đi qua:
- Không phải chèo như thế đâu, để ta tới chèo cho ngươi xem!
Vương thập nương làm gì cũng đều nghiêm túc cố chấp, cho dù chèo không nổi, nhưng cũng nhất định muốn chèo cho bằng được, không nguyện ý để người khác làm thay.
Hai người không ai lay chuyển được ai, Thẩm Nghi Thu đành phải đứng giữa chủ trì:
- Các muội mỗi người chèo mười cái, cứ như vậy thay phiên nhau mà làm.
Cung nhân cùng thái giám trên thuyền cũng bị hai vị lương đệ chọc cười, Tố Nga đứng ở một bên rót trà cho Thẩm Nghi Thu, cười nói:
- Hai người kim tôn ngọc quý thi nhau giành quyền chèo thuyền, đúng là kì lạ.
Rốt cục Tống lục nương cũng đoạt được sào trúc, nhưng mà nàng cũng chỉ là "chó chê mèo lắm lông", cũng không giỏi hơn Vương thập nương bao nhiêu.
Hai người tranh giành nửa ngày, cuối cùng vẫn là không thể không nhường lại sào trúc cho một tiểu thái giám. Sau đó thuyền cũng không xoay tròn tại chỗ nữa, chậm rãi đi về phía giữa lòng hồ.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Cần câu cũng chuẩn bị tốt cho các muội rồi. Không cần phải tranh nhau, có đủ hai cái.
Ngư bà Vương thập nương chèo thuyền không được, nhưng câu cá ngược lại chính là sở trường, trầm lặng yên tĩnh. Không giống như Tống lục nương, mới ngồi được nửa khắc đã mất hết kiên nhẫn, buông cần câu xuống nói:
- Ta đi xuống đuôi thuyền đốt lửa lên.
Thẩm Nghi Thu cười đi theo phía sau:
- Vậy ta cũng đi, tránh cho Lục nương nhà chúng ta lại đốt luôn cả thuyền.
Vương thập nương cười ha ha, cá chuẩn bị mắc câu lập tức chạy biến. Nàng ảo não "hừ" một tiếng.
Tống lục nương cùng Thẩm Nghi Thu tràn đầy phấn khởi đi nhóm lửa, nhưng bọn họ làm sao biết, nhóm lửa cũng phải có bí quyết. Hai người loay hoay nửa ngày, lửa chẳng cháy lên được, đã thế còn bị khói đặc hun cho sặc sụa, họ khan chảy cả nước mắt. Cuối cùng vẫn phải nhờ một tiểu thái giám đến cứu viện.
Đến khi ánh lửa cháy lên, Vương thập nương bên kia cũng đã câu được mấy con cá chép béo mập. Nàng dâu cung nhân mổ cá rồi rửa sạch, sau đó cho hết canh chua, chỉ để lại hai con làm cá thái lát.
Mặt trời dần ngả về hướng tây, nước hồ bị ánh nắng chiều nhuộm đỏ, đứng ở bên ngoài khoang thuyền có chút chói mắt, ba người liền lui vào buồn nhỏ trong thuyền. Vương thập nương đánh đàn, Tống lục nương cùng Thẩm Nghi Thu ở một bên vừa uống trà vừa ăn hoa quả.
Chỉ chốc lát sau, cung nhân đã bưng cá thái lát cùng canh cá tiến vào, đem theo cả rượu cùng đồ ăn đặt lên bàn.
Ba người cũng không chia bàn, ngồi vây quanh một chiếc bàn nhỏ rồi dùng bữa.
Thẩm Nghi Thu rót rượu cho cả ba, bưng ly rượu lên nói:
- Hôm nay là sinh nhật của Lục nương, a tỷ chúc muội sống lâu trăm tuổi, cả đời an yên.
Dừng một chút lại nói:
- Ăn hết đồ ăn khắp Tam Sơn Ngũ Nhạc, Cửu Châu Tứ Hải.
- Đúng là a tỷ hiểu ta nhất.
Tống lục nương dứt lời liền ngửa cổ lên, đem cốc rượu nho Tây Vực tràn đầy một hơi uống sạch.
Vương thập nương hiếm khi không đấu võ mồm với nàng, nghiêm túc bưng chén lên rồi chúc mừng nàng thêm tuổi mới.
Thẩm Nghi Thu gắp một miếng cá lát bỏ vào trong bát nàng:
- Nếm thử miếng cá Vương tỷ tỷ của muội tự tay câu đi.
Tống lục nương gắp lên bỏ vào trong miệng, nhíu mày tinh tế cảm nhận một lát, lông mày lập tức thả lỏng:
- Quả thật là rất ngon.
Vương thập nương cực kì vui mừng:
- Vậy hai người ăn nhiều một chút, không đủ thì ra lại đi câu.
Ba người chơi rất vui vẻ, dứt khoát để cho cung nhân thái giám ngồi thuyền nhỏ trở về bờ, còn bọn họ ở lại trên thuyền hoa tùy ý phiêu đãng giữa hồ.
Bọn họ cười cười nói nói, vừa uống rượu vừa dùng cá lát. Qua ba tuần rượu, đều có chút ngà ngà say. Cũng không biết là ai đề nghị, lại bắt đầu ngâm thơ đối chữ.
Thẩm Nghi Thu cùng Vương thập nương đều tinh thông về khoản này, còn Tống lục nương thì liên tục bị phạt rượu, chỉ chốc lát sau đã kháng nghị xin thua. Bọn họ lại đổi sang chơi ném tên vào bình rồi thảy xúc xắc. Chơi hồi lâu, bất tri bất giác đã tới đêm khuya.
Trăng non như cung tên treo cao giữa bầu trời, muôn ngàn vì sao rủ xuống khiến mặt nước lấp lánh. Tiếng côn trùng của mùa thu kêu vang từ bên bờ vọng tới, cùng tiếng nước ào ào, càng lộ ra sự yên tĩnh của đêm đen.
Ba người đi đến bên ngoài khoang thuyền, Tống lục nương chếnh choáng đi ra, không khỏi nhớ tới khi còn bé, liền nằm thẳng trên boong thuyền.
Vương thập nương nói:
- Lục béo say rồi.
Nói xong muốn kéo nàng dậy, nhưng ai ngờ không kéo được nàng lên, chính bản thân ngược lại cũng bị kéo xuống dưới, liền dứt khoát nằm thẳng ra.
Tống lục nương nói với Thẩm Nghi Thu:
- A tỷ cũng tới đây đi.
Thẩm Nghi Thu cũng không từ chối, nằm xuống giữa hai người.
Tống lục nương nghiêng người sang, lăn vào trong ngực Thẩm Nghi Thu, không biết làm sao lại đột nhiên bật khóc "hu hu".
Thẩm Nghi Thu giật nảy mình, vội vàng vỗ vỗ sau lưng nàng, ôn nhu nói:
- Sao thế? Hôm nay là sinh nhật muội, không thể khóc như vậy được.
Tống lục nương hít mũi một cái, đưa tay ôm lấy eo của nàng:
- A tỷ, ta không nỡ bỏ tỷ... Nhưng ta thực sự rất muốn trở về Giang Nam...
Thẩm Nghi Thu khẽ giật mình, lập tức hiểu ra:
- Có phải điện hạ nói gì với các muội phải không?
Tống lục nương cũng sững sờ:
- Chẳng lẽ điện hạ còn chưa nói cho a tỷ biết sao?
Ngừng một chút lại nói:
- Hôn trước điện hạ triệu kiến hai chúng ta, nói rõ với chúng ta rằng... Nếu chúng ta muốn rời khỏi cung, hắn có thể an bài. Đổi thân phận khác hoặc là tìm cớ gì đó.
Nàng càng xiết chặt eo Thẩm Nghi Thu hơn:
- Ta không có cái gì khác để tưởng niệm, chỉ muốn về Dương Châu nhìn một chút thôi.
Thanh âm của nàng vàng ngày càng thấp, gần như là thì thầm:
- Cho dù gặp lại một lần thôi cũng tốt rồi...
Thẩm Nghi Thu chợt nhớ tới đời trước hình như cũng từng nghe nàng nhắc qua, nàng có bà con xa là gia đình cữu phụ đang nhận chức Đại đô đốc phủ trưởng sử ở Dương Châu. Trong nhà có biểu huynh tuổi tác tương đương nàng, hai người cũng được xem là thanh mai trúc mã. Nếu không phải vào cung, nói không chừng đã kết thân rồi.
Khi đó nàng đã là Đức phi, ở lâu trong thâm cung, cảnh còn người mất, nói lại chuyện cũ thì cũng chỉ coi như tán gẫu cho vui.
Lúc này Thẩm Nghi Thu mới hiểu vì sao nàng muốn về Giang Nam. Thì ra ở nơi đó không chỉ có núi non sông nước cùng món cá ngon mà nàng ngày đêm mong nhớ, mà còn có người nàng nàng giấu ở trong lòng nữa.
Thẩm Nghi Thu vỗ vỗ lưng nàng:
- Ngươi có thể thực hiện được nguyện vọng, a tỷ cũng thấy mừng thay cho ngươi. Đừng khóc nữa, cũng không phải cả đời không gặp lại được.
Tống lục nương khóc xong một trận, đối với Vương thập nương nói:
- Vương gia tỷ tỷ, tuy nói ngươi luôn thích đấu khẩu với ta, nhưng ta cũng không nỡ xa ngươi đâu...
Vương thập nương khẽ xì một tiếng:
- Coi như ngươi vẫn còn chút lương tâm.
Nhưng thanh âm lại có chút nghẹn ngào.
Tống lục nương nói:
- Còn ngươi thì sao? Ngươi đã có tính toán gì chưa?
Vương thập nương đưa tay gối sau đầu:
- Ta ở đâu cũng như vậy cả, dù sao ở ngoài cung cũng không có người chờ ta.
Tống lục nương ngửa đầu ngó trái ngó phải nhìn xung quanh một phen, thấy cung nhân thái giám đang cách rất xa, lúc này mới nói:
- Ngươi không muốn lập gia đình sao?
Vương thập nương nói:
- Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi, trong đầu không phải ăn thì là lấy chồng à?
Tống lục nương hừ một tiếng.
Thẩm Nghi Thu bất giác nở nụ cười, sờ sờ đầu của nàng:
- Muốn lấy chồng cũng không phải là chuyện mất mặt.
Lại quay sang hỏi Vương thập nương:
- Thập nương có chuyện gì muốn làm không?
Vương thập nương đáp:
- Chỉ cần không có người quản thúc ta, quấy rầy ta thanh tịnh, để ta tùy ý đánh đàn đọc sách là được rồi.
Tống lục nương bĩu môi:
- Bây giờ thì có thể ngươi sẽ nghĩ như vậy, nhưng không chừng một ngày nào đó sẽ thay đổi. Gặp được người thích hợp, người đó sẽ không cho phép ngươi ở lại ngôi nhà cũ đã thiêu rụi đến hoang tàn đâu.
"Căn nhà cũ" đỏ bừng hết mặt, cũng may sắc trời tối tăm, lại có rượu làm lá chắn nên người bên ngoài cũng không nhìn ra được.
Vương thập nương xem thường:
- Dù sao cũng không phải ta.
Thẩm Nghi Thu giật mình, nếu có thể giữ Thập nương ở lại làm bạn thì... Nhưng dưới mắt bây giờ nàng mới có mười mấy tuổi, ở lại Đông cung thì nàng sẽ không có cơ hội được kết bạn với mấy tiểu lang quân khác. Cả một đời không biết được mùi vị của tình yêu, không biết được xem là may mắn hay bất hạnh.
Vương thập nương quay đầu nở nụ cười xinh đẹp với Thẩm Nghi Thu:
- Ta muốn ở lại bên cạnh a tỷ, nhưng không muốn với thân phận lương đệ của Thái tử, cho dù chỉ là cái danh hão cũng không muốn. Ta đã nói như thế với điện hạ, điện hạ hắn nói... Có thể phá lệ phong cho ta một chức quan, để cho ta phụ tá a tỷ, có quan hàm với bổng lộc hẳn hoi, là phần độc nhất của bản triều.
Nàng ngừng một chút lại nói:
- Nếu một ngày nào đó ta có nghĩ quẩn muốn gả cho người ta, thì cũng không có gì đáng ngại.
Thẩm Nghi Thu khẽ giật mình, lập tức mừng rỡ, nắm chặt tay của nàng, không biết nên nói gì cho phải.
Đúng lúc này, chợt nghe tiểu thái giám ở bên bờ kêu lên:
- Nương tử, Thái tử điện hạ mời nương tử đi gấp!
Ba người trên thuyền đều giật cả mình, vội vàng ngồi dậy.
Mấy tiểu thái giám cấp tốc chèo thuyền nhỏ đi vào giữa hồ, nhảy lên thuyền hoa rồi chèo thuyền đi vào bờ.
Thẩm Nghi Thu lên bờ, tạm biệt hai vị lương đệ sau đó thấp giọng hỏi tiểu thái giám vừa tới truyền lời:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Tiểu thái giám kia hạ giọng nói:
- Hồi bẩm nương nương, hình như là Hoa Thanh cung xảy ra chuyện...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.