Chương 65: Hung phạm sa lưới
Luyến Nguyệt Nhi
07/03/2016
..."Thái tử nói đúng, tuyệt đối không thể buông tha người hành hung..." Xà Vương ở một bên lên tiếng, thái độ cường ngạnh, bộ dáng tuyệt đối không chịu để yên.
"Đương nhiên." Sắc mặt hoàng đế cũng ngưng trọng, có người có gan dám ở trong hoàng cung ám sát thái tử phi, đương nhiên không thể khinh thường. Không chỉ gây thù với Mộng La quốc, mà còn khiêu chiến hoàng thất Nguyệt Diễm quốc.
Nghe được lời nói bọn họ, Kỉ Thanh Ngữ mặt cắt không còn giọt máu. Hay tay vô thức nắm chặt, trong lòng sợ hãi bị Sở Phàm khai ra. Nếu hắn khai ra, nếu nói ra tên của nàng, nàng sẽ rất thảm, ám sát thái tử phi là tử tội. Dù có là quận chúa, nhưng thái tử cùng hoàng đế Mộng La quốc cũng không chịu để yên, chỉ sợ nàng không có thể thoát khỏi tội chết.
"Đã bắt được thích khách."
Ngay khi nàng đang bất an, giọng nói của Lãnh Loan Loan vang lên.
Ông..
Nàng nghe được cái gì? Trong nháy mắt, nàng cơ hồ không có phản ứng. Tiểu nha đầu kia nói Sở Phàm đã bị bắt? Không, nàng không tin. Hiện tại không thể rối loạn, có lẽ chỉ là kế sách của bọn họ. Là muốn tìm ra người đằng sau. An ủi chính mình, nàng cần phải trấn định. Nhưng trong lòng vẫn thấy bất an.
"Nga, đã bắt được thích khách?" Hoàng đế có chút ngạc nhiên, cư nhiên thích khách đã bị bắt. Bất quá nếu đã bắt được, ngược lại cũng giảm đi rất nhiều chuyện cho hắn.
"Đem thích khách vào."
Theo phân phó của hoàng đế, hai gã thị vệ áp giải hắc y nhân Sở Phàm đến.
Kỉ Thanh Ngữ vừa nhìn đến hắn, nháy mắt suy sụp. Nàng biết lần này xong rồi.
Sở Phàm đi vào, ánh mắt nhìn Kỉ Thanh Ngữ. Kinh ngạc rồi không có phản ứng.
Kỉ Thanh Ngữ ở trước ánh mắt hoài nghi của mọi người, luống cuống trốn tránh ánh mắt Sở Phàm. Rốt cuộc hắn đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hắn thật sự khai ra mình sao? Hàm răng khẽ cắn, nàng bất an đứng ở một bên.
"Quỳ xuống."
Hai thị vệ đằng sau đá chân Sở Phàm, Sở Phàm bùm một tiếng quỳ xuống.
"Tháo mặt nạ của hắn xuống."
Hoàng đế nhìn hắc y nhân đeo mặt nạ bạc, trong lòng có chút hoang mang. Chẳng lẽ là người trong cung?
"Vâng..."
Hai thị vệ phụng mệnh tháo xuống mặt nạ Sở Phàm, mặt nạ hé ra lớp da trắng đến không bình thường, hẳn là nhiều năm đeo mặt nạ không tiếp xúc ánh sáng mặt trời đi. Trên mặt được khảm một đôi đồng tử thâm túy, giờ phút này mâu quang lạnh lùng, có vài phần giống bộ dáng một sát thủ.
"Ngươi là ai? Vì sao đột nhập hoàng cung?"
Hoàng đế cùng Xà Vương, Xà Hậu thẩm vấn Sở Phàm đang quỳ trên đất.
Sở Phàm không nói, vẻ mặt hờ hững.
"Làm càn, Hoàng Thượng đang hỏi ngươi đó." Chát, một thị vệ cho Sở Phàm một bạt tai.
Kỉ Thanh Ngữ tâm nhảy dựng, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Phàm, sợ hắn sẽ nói ra tên mình.
"Miệng cứng cỏi như vậy, trẫm sẽ nhìn xem ngươi có bao nhiêu cứng rắn. Cư nhiên dám làm hại Cửu công chúa của trẫm?" Xà Vương đã nhìn ra hắn bị pháp thuật Cửu Nhi khống chế, nhưng hiện tại hắn càng phải diễn thật sâu, để cho Sở Phàm thật tự nhiên.
"Người đâu, dùng xà hình." Hắn phân phó với tùy tùng.
"Vâng." Thanh sam thiếu niên bước lên, lấy ra một cái ống trúc từ trong người. Ống trúc mở ra, cư nhiên có vài vật nhỏ nhỏ (tiểu nhân) xà, xà này to giống giun bình thường, làm cho người ta trong lòng thấy ghê tởm.
"Ngươi không trả lời, trẫm sẽ đem xà nhét vào miệng ngươi, tiến vào cơ thể ngươi, cắn gan ngươi, sau đó theo lỗ mũi đi ra..."
Mọi người không biết xà hình là cái gì, hiện tại nghe Xà Vương nói, sắc mặt đều trắng bệch, có cảm giác sắp nôn mửa, rất khủng bố.
Kỉ Thanh Ngữ thất sắc nhìn Sở Phàm, hắn có thể chịu được xà hình sao?
Quả nhiên, Sở Phàm nghe được lời nói của Xà Vương, khuôn mặt lạnh lùng cũng biến sắc.
"Giết ta đi."
"Giết ngươi, như thế rất tiện nghi cho ngươi." Xà Vương nhướn mày, đôi mắt xẹt qua tia thị huyết tàn nhẫn. Vung tay lên, "Thanh Nhi, đem xà bỏ vào miệng hắn đi."
Thanh sam thiếu niên dùng gậy kẹp lấy xà, đưa đến trước mặt Sở Phàm. Xà nhỏ mấp máy, giương miệng nhỏ sắp cắn lấy Sở Phàm.
"Chờ một chút..." Sắc mặt Sở Phàm tái nhợt, trong mắt chỉ có xà nhỏ.
"Ta, ta nói."
Một lời hắn vừa thốt ra, Kỉ Thanh Ngữ thiếu chút nữa ngã xuống.
"Ngươi là ai? Ai sai ngươi đến ám sát thái tử phi?" Hoàng đế thấy không cần dùng xà hình, nhẹ nhàng thở ra, hắn thực sự sợ mình sẽ ở trước mặt mọi người mà nôn mửa.
"Ta tên Sở Phàm, được an bài là ám vệ của quận chúa. Ám sát thái tử phi là mệnh lệnh của quận chúa." Sở Phàm ngẩng đầu, nói hết tất cả.
"Cái gì?" Hoàng đế cùng Dạ Thần đều kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Kỉ Thanh Ngữ ở một bên sắc mặt tái nhợt.
"Hoàng Thượng, Thái tử biểu ca, đây là vu khống. Ngữ Nhi căn bản không biết hắn, thì sai khiến hắn thế nào?" Kỉ Thanh Ngữ bị bọn họ nhìn run lên, quỳ xuống, không muốn thừa nhận.
"Thảo dân nói thật, nếu Hoàng Thượng không tin, thảo dân có thể đưa cung thư chứng minh thân phận. Về phần ám sát thái tử phi, vì quận chúa không cam lòng vị trí thái tử phi bị nàng đoạt đi cho nên mới làm vậy." Sở Phàm tiếp tục nói.
"Ngươi..."
"Đương nhiên." Sắc mặt hoàng đế cũng ngưng trọng, có người có gan dám ở trong hoàng cung ám sát thái tử phi, đương nhiên không thể khinh thường. Không chỉ gây thù với Mộng La quốc, mà còn khiêu chiến hoàng thất Nguyệt Diễm quốc.
Nghe được lời nói bọn họ, Kỉ Thanh Ngữ mặt cắt không còn giọt máu. Hay tay vô thức nắm chặt, trong lòng sợ hãi bị Sở Phàm khai ra. Nếu hắn khai ra, nếu nói ra tên của nàng, nàng sẽ rất thảm, ám sát thái tử phi là tử tội. Dù có là quận chúa, nhưng thái tử cùng hoàng đế Mộng La quốc cũng không chịu để yên, chỉ sợ nàng không có thể thoát khỏi tội chết.
"Đã bắt được thích khách."
Ngay khi nàng đang bất an, giọng nói của Lãnh Loan Loan vang lên.
Ông..
Nàng nghe được cái gì? Trong nháy mắt, nàng cơ hồ không có phản ứng. Tiểu nha đầu kia nói Sở Phàm đã bị bắt? Không, nàng không tin. Hiện tại không thể rối loạn, có lẽ chỉ là kế sách của bọn họ. Là muốn tìm ra người đằng sau. An ủi chính mình, nàng cần phải trấn định. Nhưng trong lòng vẫn thấy bất an.
"Nga, đã bắt được thích khách?" Hoàng đế có chút ngạc nhiên, cư nhiên thích khách đã bị bắt. Bất quá nếu đã bắt được, ngược lại cũng giảm đi rất nhiều chuyện cho hắn.
"Đem thích khách vào."
Theo phân phó của hoàng đế, hai gã thị vệ áp giải hắc y nhân Sở Phàm đến.
Kỉ Thanh Ngữ vừa nhìn đến hắn, nháy mắt suy sụp. Nàng biết lần này xong rồi.
Sở Phàm đi vào, ánh mắt nhìn Kỉ Thanh Ngữ. Kinh ngạc rồi không có phản ứng.
Kỉ Thanh Ngữ ở trước ánh mắt hoài nghi của mọi người, luống cuống trốn tránh ánh mắt Sở Phàm. Rốt cuộc hắn đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hắn thật sự khai ra mình sao? Hàm răng khẽ cắn, nàng bất an đứng ở một bên.
"Quỳ xuống."
Hai thị vệ đằng sau đá chân Sở Phàm, Sở Phàm bùm một tiếng quỳ xuống.
"Tháo mặt nạ của hắn xuống."
Hoàng đế nhìn hắc y nhân đeo mặt nạ bạc, trong lòng có chút hoang mang. Chẳng lẽ là người trong cung?
"Vâng..."
Hai thị vệ phụng mệnh tháo xuống mặt nạ Sở Phàm, mặt nạ hé ra lớp da trắng đến không bình thường, hẳn là nhiều năm đeo mặt nạ không tiếp xúc ánh sáng mặt trời đi. Trên mặt được khảm một đôi đồng tử thâm túy, giờ phút này mâu quang lạnh lùng, có vài phần giống bộ dáng một sát thủ.
"Ngươi là ai? Vì sao đột nhập hoàng cung?"
Hoàng đế cùng Xà Vương, Xà Hậu thẩm vấn Sở Phàm đang quỳ trên đất.
Sở Phàm không nói, vẻ mặt hờ hững.
"Làm càn, Hoàng Thượng đang hỏi ngươi đó." Chát, một thị vệ cho Sở Phàm một bạt tai.
Kỉ Thanh Ngữ tâm nhảy dựng, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Phàm, sợ hắn sẽ nói ra tên mình.
"Miệng cứng cỏi như vậy, trẫm sẽ nhìn xem ngươi có bao nhiêu cứng rắn. Cư nhiên dám làm hại Cửu công chúa của trẫm?" Xà Vương đã nhìn ra hắn bị pháp thuật Cửu Nhi khống chế, nhưng hiện tại hắn càng phải diễn thật sâu, để cho Sở Phàm thật tự nhiên.
"Người đâu, dùng xà hình." Hắn phân phó với tùy tùng.
"Vâng." Thanh sam thiếu niên bước lên, lấy ra một cái ống trúc từ trong người. Ống trúc mở ra, cư nhiên có vài vật nhỏ nhỏ (tiểu nhân) xà, xà này to giống giun bình thường, làm cho người ta trong lòng thấy ghê tởm.
"Ngươi không trả lời, trẫm sẽ đem xà nhét vào miệng ngươi, tiến vào cơ thể ngươi, cắn gan ngươi, sau đó theo lỗ mũi đi ra..."
Mọi người không biết xà hình là cái gì, hiện tại nghe Xà Vương nói, sắc mặt đều trắng bệch, có cảm giác sắp nôn mửa, rất khủng bố.
Kỉ Thanh Ngữ thất sắc nhìn Sở Phàm, hắn có thể chịu được xà hình sao?
Quả nhiên, Sở Phàm nghe được lời nói của Xà Vương, khuôn mặt lạnh lùng cũng biến sắc.
"Giết ta đi."
"Giết ngươi, như thế rất tiện nghi cho ngươi." Xà Vương nhướn mày, đôi mắt xẹt qua tia thị huyết tàn nhẫn. Vung tay lên, "Thanh Nhi, đem xà bỏ vào miệng hắn đi."
Thanh sam thiếu niên dùng gậy kẹp lấy xà, đưa đến trước mặt Sở Phàm. Xà nhỏ mấp máy, giương miệng nhỏ sắp cắn lấy Sở Phàm.
"Chờ một chút..." Sắc mặt Sở Phàm tái nhợt, trong mắt chỉ có xà nhỏ.
"Ta, ta nói."
Một lời hắn vừa thốt ra, Kỉ Thanh Ngữ thiếu chút nữa ngã xuống.
"Ngươi là ai? Ai sai ngươi đến ám sát thái tử phi?" Hoàng đế thấy không cần dùng xà hình, nhẹ nhàng thở ra, hắn thực sự sợ mình sẽ ở trước mặt mọi người mà nôn mửa.
"Ta tên Sở Phàm, được an bài là ám vệ của quận chúa. Ám sát thái tử phi là mệnh lệnh của quận chúa." Sở Phàm ngẩng đầu, nói hết tất cả.
"Cái gì?" Hoàng đế cùng Dạ Thần đều kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Kỉ Thanh Ngữ ở một bên sắc mặt tái nhợt.
"Hoàng Thượng, Thái tử biểu ca, đây là vu khống. Ngữ Nhi căn bản không biết hắn, thì sai khiến hắn thế nào?" Kỉ Thanh Ngữ bị bọn họ nhìn run lên, quỳ xuống, không muốn thừa nhận.
"Thảo dân nói thật, nếu Hoàng Thượng không tin, thảo dân có thể đưa cung thư chứng minh thân phận. Về phần ám sát thái tử phi, vì quận chúa không cam lòng vị trí thái tử phi bị nàng đoạt đi cho nên mới làm vậy." Sở Phàm tiếp tục nói.
"Ngươi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.