Chương 41: Muốn chúng nó ở cùng các ngươi sao?
Luyến Nguyệt Nhi
20/02/2016
“Thì ra xà này là do ngươi làm ra.”
Kỷ Thanh Ngữ hoảng sợ vươn ngón tay chỉ vào Lãnh Loan Loan, ánh mắt kia giống như gặp quỷ.
Nàng vừa nói ra, ánh mắt của mọi người cũng dừng trên người Lãnh Loan Loan.
“Cửu Nhi, xà này là do ngươi làm ra sao?”
Dạ Thần nhíu mày đẹp, đôi mắt màu tím có ánh sáng luân chuyển, nhìn không rõ là buồn hay là nghi hoặc. Yên lặng nhìn khôn mặt nhỏ bé nhàn nhã kia, môi mỏng khẽ mở, có chút không tin hỏi. Sẽ là nàng sao? Mặt đất trống rỗng bõng xuất hiện một đàn xà, cũng quá thần kỳ đi.
Lãnh Loan Loan miễn cưỡng nhìn lướt qua Kỷ Thanh Ngữ, bộ dáng hét chói tai của cái cô gái xinh đẹp e lệ này thật làm cho người ta chán ghét. Tay nàng giơ về phía đàn xà, đàn xà liền ngoan ngoãn cúi đầu.
“Đúng vậy! Chúng nó đều là bảo bối của ta, cho nên bất kỳ ai cũng đừng nghĩ thương tổn chúng nó.”
Môi mỏng giương lên nụ cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn đám nô tài đang đứng bên ngoài cửa. Lạnh như băng, giống như hàn băng xẹt qua.
Đám nô tài kia cả kinh, há hốc mồm nhìn nàng, sau đó lại dời ánh mắt về phía Dạ Thần:
Đến cùng có muốn lấy lưu hoàng hay không?
Lãnh ngạo như Dạ Thần cũng bị lời nói của Lãnh Loan Loan dọa sợ, con ngươi màu tím tinh tế đánh giá nàng. Rõ ràng là tiểu oa nhi mềm mại, làm sao có thể đưa đàn xà tới? Lông mày nhíu lại thành một nếp gấp thật sâu, đến tột cùng nàng có thân phận gì?
Hắn có thể cẩn thận suy nghĩ, nhưng Hoàng Hậu, Quận Chúa lại không chấp nhận được. Vừa nghe Lãnh Loan Loan trả lời, hai người đồng loạt đứng lên hét lớn, chỉ vào nàng reo lên:
“Nhanh giết chúng nó đi.”
Đàn xà cảm giác được các nàng đối với Cửu công chúa không có ý tốt, cùng quay đầu lại, nâng cao đầu rắn, nhe răng thè lưỡi, trong mắt nhiễm một mảnh ý nghĩ ngoan độc. Thậm chí, một ít tiểu xà chuyển cái đuôi dọc theo đùi hai người, cảm giác lạnh lẽo kia làm cho hai người thiếu chút nữa kinh hách nói không ra tiếng.
“Nhanh giết chúng nó đi, nhanh lên.”
Dạ Thần nhìn bộ dáng mẫu hậu sợ hãi, cuối cùng không đành lòng. Đôi mắt tím nhìn Lãnh Loan Loan, mang theo thỉnh cầu, hiện tại cũng chỉ có nàng mang được đám xà này đi.
“Cửu Nhi, bắt bọn nó đều đuổi đi được không?”
Nhìn mẫu hậu luôn luôn cao quý hiện tại khuôn mặt xinh đẹp sợ hãi thành như vậy, nghĩ nàng cũng đã quá sợ hãi. Lại thế nào, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn mẫu hậu bị dọa đến hỏng.
Lãnh Loan Loan giơ tay vẫy Thủy Dao, Thủy Dao hiểu ý mang một chiếc ghế dựa đến bên người nàng.
Lãnh Loan Loan ngồi lên ghế, nhíu mi một cái, lạnh lùng nhìn hai nữ nhân bị dọa đến mất hết hình tượng. Đôi môi nhẹ nhếch, thản nhiên nói:
“Muốn cho các bảo bối của ta rời đi không phải không được, bất quá, vị trí Thái tử phi ta định rồi.”
“Ngươi….”
Hoàng Hậu cùng Kỷ Thanh Ngữ nghe vậy oán hận trừng mắt nhìn tiểu oa nhi trước mặt, đáng chết, nàng rõ ràng là đang uy hiếp. Nếu không đáp ứng nàng, có phải làm cho đàn xà này vây quanh chúng ta hay không?
“Lập Thái tử phi là chuyện trọng đại, bản cung nói cũng không tính.”
“Ta biết, còn có Hoàng đế lão nhân.” Lãnh Loan Loan tuyệt không để ý. “Ta sẽ làm cho hắn đáp ứng.” Không đáp ứng cũng phải đáp ứng.
“Ngươi nằm mơ, Hoàng Thượng sẽ không có khả năng lập một tiểu nữ oa như ngươi làm Thái tử phi.” Hoàng Hậu lạnh lùng nói.
“Ừ?” Lãnh Loan Loan giương mi, quét mắt nhìn bảo bối xà ngoan ngoãn. Cuối cùng, ánh mắt rơi trên người Hoàng Hậu, lạnh lùng trả lời:
“Chẳng lẽ ngươi muốn chúng nó ở cùng các ngươi sao?”
Kỷ Thanh Ngữ hoảng sợ vươn ngón tay chỉ vào Lãnh Loan Loan, ánh mắt kia giống như gặp quỷ.
Nàng vừa nói ra, ánh mắt của mọi người cũng dừng trên người Lãnh Loan Loan.
“Cửu Nhi, xà này là do ngươi làm ra sao?”
Dạ Thần nhíu mày đẹp, đôi mắt màu tím có ánh sáng luân chuyển, nhìn không rõ là buồn hay là nghi hoặc. Yên lặng nhìn khôn mặt nhỏ bé nhàn nhã kia, môi mỏng khẽ mở, có chút không tin hỏi. Sẽ là nàng sao? Mặt đất trống rỗng bõng xuất hiện một đàn xà, cũng quá thần kỳ đi.
Lãnh Loan Loan miễn cưỡng nhìn lướt qua Kỷ Thanh Ngữ, bộ dáng hét chói tai của cái cô gái xinh đẹp e lệ này thật làm cho người ta chán ghét. Tay nàng giơ về phía đàn xà, đàn xà liền ngoan ngoãn cúi đầu.
“Đúng vậy! Chúng nó đều là bảo bối của ta, cho nên bất kỳ ai cũng đừng nghĩ thương tổn chúng nó.”
Môi mỏng giương lên nụ cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn đám nô tài đang đứng bên ngoài cửa. Lạnh như băng, giống như hàn băng xẹt qua.
Đám nô tài kia cả kinh, há hốc mồm nhìn nàng, sau đó lại dời ánh mắt về phía Dạ Thần:
Đến cùng có muốn lấy lưu hoàng hay không?
Lãnh ngạo như Dạ Thần cũng bị lời nói của Lãnh Loan Loan dọa sợ, con ngươi màu tím tinh tế đánh giá nàng. Rõ ràng là tiểu oa nhi mềm mại, làm sao có thể đưa đàn xà tới? Lông mày nhíu lại thành một nếp gấp thật sâu, đến tột cùng nàng có thân phận gì?
Hắn có thể cẩn thận suy nghĩ, nhưng Hoàng Hậu, Quận Chúa lại không chấp nhận được. Vừa nghe Lãnh Loan Loan trả lời, hai người đồng loạt đứng lên hét lớn, chỉ vào nàng reo lên:
“Nhanh giết chúng nó đi.”
Đàn xà cảm giác được các nàng đối với Cửu công chúa không có ý tốt, cùng quay đầu lại, nâng cao đầu rắn, nhe răng thè lưỡi, trong mắt nhiễm một mảnh ý nghĩ ngoan độc. Thậm chí, một ít tiểu xà chuyển cái đuôi dọc theo đùi hai người, cảm giác lạnh lẽo kia làm cho hai người thiếu chút nữa kinh hách nói không ra tiếng.
“Nhanh giết chúng nó đi, nhanh lên.”
Dạ Thần nhìn bộ dáng mẫu hậu sợ hãi, cuối cùng không đành lòng. Đôi mắt tím nhìn Lãnh Loan Loan, mang theo thỉnh cầu, hiện tại cũng chỉ có nàng mang được đám xà này đi.
“Cửu Nhi, bắt bọn nó đều đuổi đi được không?”
Nhìn mẫu hậu luôn luôn cao quý hiện tại khuôn mặt xinh đẹp sợ hãi thành như vậy, nghĩ nàng cũng đã quá sợ hãi. Lại thế nào, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn mẫu hậu bị dọa đến hỏng.
Lãnh Loan Loan giơ tay vẫy Thủy Dao, Thủy Dao hiểu ý mang một chiếc ghế dựa đến bên người nàng.
Lãnh Loan Loan ngồi lên ghế, nhíu mi một cái, lạnh lùng nhìn hai nữ nhân bị dọa đến mất hết hình tượng. Đôi môi nhẹ nhếch, thản nhiên nói:
“Muốn cho các bảo bối của ta rời đi không phải không được, bất quá, vị trí Thái tử phi ta định rồi.”
“Ngươi….”
Hoàng Hậu cùng Kỷ Thanh Ngữ nghe vậy oán hận trừng mắt nhìn tiểu oa nhi trước mặt, đáng chết, nàng rõ ràng là đang uy hiếp. Nếu không đáp ứng nàng, có phải làm cho đàn xà này vây quanh chúng ta hay không?
“Lập Thái tử phi là chuyện trọng đại, bản cung nói cũng không tính.”
“Ta biết, còn có Hoàng đế lão nhân.” Lãnh Loan Loan tuyệt không để ý. “Ta sẽ làm cho hắn đáp ứng.” Không đáp ứng cũng phải đáp ứng.
“Ngươi nằm mơ, Hoàng Thượng sẽ không có khả năng lập một tiểu nữ oa như ngươi làm Thái tử phi.” Hoàng Hậu lạnh lùng nói.
“Ừ?” Lãnh Loan Loan giương mi, quét mắt nhìn bảo bối xà ngoan ngoãn. Cuối cùng, ánh mắt rơi trên người Hoàng Hậu, lạnh lùng trả lời:
“Chẳng lẽ ngươi muốn chúng nó ở cùng các ngươi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.