Chương 135: Thủy Dao vs Kiếm Ngân Vang
Luyến Nguyệt Nhi
17/07/2016
Đỉnh núi cao nhất Xà giới, cây cối rầm rì, hàng năm sương khói lượn lờ, xa xa nhìn lại, núi này như lâm vào đám mây.
Lãnh Loan Loan không để ý Xà Vương, Xà Hậu phản đối, chỉ dẫn theo Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang đi đến đỉnh núi. Thậm chí cả Xà Thái tử cũng bị nàng bỏ lại Xà cung, nhất thời khiến Xà Vương, Xà Hậu, Xà Thái Tử vừa giận vừa lo lắng. Nhưng Lãnh Loan Loan, một khi quyết định chuyện gì thì dù là Đại La thần tiên cũng khó khiến nàng hồi tâm chuyển ý.
Phía chân trời trắng sáng, đa số con dân Xà giới con đang ngủ. Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang vẫn ngồi kéo xe ngựa, đoàn người đi đến chân núi mới xuống xe ngựa, vút lên. Trên đường còn có tiếng chim hót, còn có tiếng của các loài dã thú, tụ lại một chỗ, âm trầm dị thường, khiến người ta sợ hãi.
Lên đến đỉnh núi là một mảnh xanh um. Đại thụ che trời, thảo nguyên rộng lớn. Ánh mặt trời từ phía chân trời phá mây đi ra, rơi ở đỉnh núi, ánh sáng hồng kim nhuộm cả ngọn núi thành tranh sơn dầu.
Ba người bất chấp cảnh đẹp, theo chỉ thị Xà Vương một đường thẳng đến sơn động linh quả sinh trưởng. Sơn động che đậy một mảnh màu lục. Vào sơn động cũng sáng, động như một gian phòng, trong động đầy hoa mộc quý hiếm, đỉnh còn có núi giả nhỏ giọt nước, giọt nước thanh thúy quanh quẩn trong sơn động. Đi dọc theo sơn động, nhìn thấy một viên ngọc trên cây trong hồ, cây kia cũng không cao lớn, ngược lại như một viên ngọc thành cây, trên cây có mấy trái cây màu đỏ, như quả lửa rồng, trong suốt, rất mê người.
"Đây hẳn là long quả."
Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, nhìn mấy trái cây hồng hồng, lẩm bẩm. Bất quá thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, chỉ là trông ăn ngon. Còn mãng xà thủ hộ linh qua đâu, sao không thấy?
"Chủ tử, thuộc hạ đi lấy linh quả."
Đôi mắt sáng ngời của Thủy Dao nhìn linh quả, nói, nói xong, bóng dáng màu trắng chợt lóe, chỉ thấy một tia sáng xẹt qua, nàng đã bay tới chỗ linh quả trong hồ.
Lãnh Loan Loan cả kinh, nhìn thấy hồ nước nổi lên gợn sóng, trong lòng biết có điều lạ, nhanh quát.
"A Dao, cẩn thận."
Lời nàng nói còn chưa dứt, từ hồ nước, một cự mãng nổi đầu lên, há miệng táp tới Thủy Dao.
Thủy Dao cả kinh, thân hình tránh được công kích của mãng xà, lại bị nước trúng người. Đúng lúc này, con rắn kia lại táp tới chỗ nàng, mắt thấy sẽ cắn được nàng.
"Ta đi giúp nàng."
Dứt lời, Kiếm Ngân Vang đã vút tới chỗ Thủy Dao. Một tay giơ lên, bắn một tia đỏ tới mãng xà, một tay nhanh chóng kéo Thủy Dao, thừa dịp mãng xà bị chói mắt, về chỗ Lãnh Loan Loan.
"Các ngươi không sao chứ?"
Lãnh Loan Loan đánh giá hai người, toàn thân Thủy Dao ướt nhẹp, trên người vô thương. Kiếm Ngân Vang cũng bình thường, không bị thương, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng khi thấy Kiếm Ngân Vang đi cứu Thủy Dao, trong đầu nàng lại nảy ra một ý niệm, có lẽ hai người họ có thể thành một đôi.
"Chúng ta không sao." Thủy Dao lắc đầu, tóc và y phục đều ướt nhẹp, dính vào người, thoạt nhìn chật vật, nhưng không lạnh lùng như ngày thường, dễ gần hơn. Ánh mắt quét qua Kiếm Ngân Vang, trong mắt xẹt qua tia ngượng ngùng, lại trở lại bình tĩnh.
"Cảm ơn đã cứu ta."
"Không có gì." Kiếm Ngân Vang lắc đầu, ánh mắt không dừng trên người nàng. Phi lễ chớ nhìn, Thủy Dao bị ướt hết, lộ ra thân thể hoàn mỹ, như không mặc gì.
Lãnh Loan Loan nhìn biểu tình hai người, trong lòng càng chắc chắc ngày sau phải đem hai người thành một cặp.
"Chủ tử, cự mãng canh giữ trong hồ, chỉ sợ muốn lấy linh quả không dễ dàng như vậy."
Đương nhiên Kiếm Ngân Vang không biết tiểu chủ nhân của hắn đã đánh chủ ý lên người hắn và Thủy Dao. Chỉ nhíu mi nhìn mãng xà đang thè lưỡi trong hồ.
Lãnh Loan Loan gật dầu, đánh giá cự mãng bảo hộ linh quả. Nói hình thể, con rắn này bất phân thắng bại với tiểu hoàng, bất đồng là trong mắt tiểu Hoàng có thị huyết nhưng trước mặt Lãnh Loan Loan lại dịu ngoan. Mà cự mãng này chẳng những có một đôi mắt như nước biển, mà trong mắt không có độ ấm, như một cái máy hình rắn, chỉ biết canh giữ ở đáy hồ, một khi có người muốn hái linh quả, không chút do dự từ trong hồ đi lên, lấy tính mạng của người ta. Nó, dường như không có cảm tình!
Cự mãng không động, mắt vẫn nhìn mấy người Lãnh Loan Loan. Giằng co mãi, giọt nước trong sơn động rơi xuống đất, linh quả vẫn ở trên cây, không biết rằng vì chúng mà khiến cho một hồi huyết vũ tinh phong.
Lãnh Loan Loan đón nhận ánh mắt của cự mãng, tựa tiếu phi tiếu. Nàng không tin mình sẽ thua cự mãng này, không phải thần quan kia nói nàng là Xà thần chuyển thế sao? Thân hình nho nhỏ nhoáng lên một cái, huyết ảnh như hỏa diễm vút tới cự mãng.
"Chủ tử...."
Lãnh Loan Loan không để ý Xà Vương, Xà Hậu phản đối, chỉ dẫn theo Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang đi đến đỉnh núi. Thậm chí cả Xà Thái tử cũng bị nàng bỏ lại Xà cung, nhất thời khiến Xà Vương, Xà Hậu, Xà Thái Tử vừa giận vừa lo lắng. Nhưng Lãnh Loan Loan, một khi quyết định chuyện gì thì dù là Đại La thần tiên cũng khó khiến nàng hồi tâm chuyển ý.
Phía chân trời trắng sáng, đa số con dân Xà giới con đang ngủ. Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang vẫn ngồi kéo xe ngựa, đoàn người đi đến chân núi mới xuống xe ngựa, vút lên. Trên đường còn có tiếng chim hót, còn có tiếng của các loài dã thú, tụ lại một chỗ, âm trầm dị thường, khiến người ta sợ hãi.
Lên đến đỉnh núi là một mảnh xanh um. Đại thụ che trời, thảo nguyên rộng lớn. Ánh mặt trời từ phía chân trời phá mây đi ra, rơi ở đỉnh núi, ánh sáng hồng kim nhuộm cả ngọn núi thành tranh sơn dầu.
Ba người bất chấp cảnh đẹp, theo chỉ thị Xà Vương một đường thẳng đến sơn động linh quả sinh trưởng. Sơn động che đậy một mảnh màu lục. Vào sơn động cũng sáng, động như một gian phòng, trong động đầy hoa mộc quý hiếm, đỉnh còn có núi giả nhỏ giọt nước, giọt nước thanh thúy quanh quẩn trong sơn động. Đi dọc theo sơn động, nhìn thấy một viên ngọc trên cây trong hồ, cây kia cũng không cao lớn, ngược lại như một viên ngọc thành cây, trên cây có mấy trái cây màu đỏ, như quả lửa rồng, trong suốt, rất mê người.
"Đây hẳn là long quả."
Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, nhìn mấy trái cây hồng hồng, lẩm bẩm. Bất quá thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, chỉ là trông ăn ngon. Còn mãng xà thủ hộ linh qua đâu, sao không thấy?
"Chủ tử, thuộc hạ đi lấy linh quả."
Đôi mắt sáng ngời của Thủy Dao nhìn linh quả, nói, nói xong, bóng dáng màu trắng chợt lóe, chỉ thấy một tia sáng xẹt qua, nàng đã bay tới chỗ linh quả trong hồ.
Lãnh Loan Loan cả kinh, nhìn thấy hồ nước nổi lên gợn sóng, trong lòng biết có điều lạ, nhanh quát.
"A Dao, cẩn thận."
Lời nàng nói còn chưa dứt, từ hồ nước, một cự mãng nổi đầu lên, há miệng táp tới Thủy Dao.
Thủy Dao cả kinh, thân hình tránh được công kích của mãng xà, lại bị nước trúng người. Đúng lúc này, con rắn kia lại táp tới chỗ nàng, mắt thấy sẽ cắn được nàng.
"Ta đi giúp nàng."
Dứt lời, Kiếm Ngân Vang đã vút tới chỗ Thủy Dao. Một tay giơ lên, bắn một tia đỏ tới mãng xà, một tay nhanh chóng kéo Thủy Dao, thừa dịp mãng xà bị chói mắt, về chỗ Lãnh Loan Loan.
"Các ngươi không sao chứ?"
Lãnh Loan Loan đánh giá hai người, toàn thân Thủy Dao ướt nhẹp, trên người vô thương. Kiếm Ngân Vang cũng bình thường, không bị thương, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng khi thấy Kiếm Ngân Vang đi cứu Thủy Dao, trong đầu nàng lại nảy ra một ý niệm, có lẽ hai người họ có thể thành một đôi.
"Chúng ta không sao." Thủy Dao lắc đầu, tóc và y phục đều ướt nhẹp, dính vào người, thoạt nhìn chật vật, nhưng không lạnh lùng như ngày thường, dễ gần hơn. Ánh mắt quét qua Kiếm Ngân Vang, trong mắt xẹt qua tia ngượng ngùng, lại trở lại bình tĩnh.
"Cảm ơn đã cứu ta."
"Không có gì." Kiếm Ngân Vang lắc đầu, ánh mắt không dừng trên người nàng. Phi lễ chớ nhìn, Thủy Dao bị ướt hết, lộ ra thân thể hoàn mỹ, như không mặc gì.
Lãnh Loan Loan nhìn biểu tình hai người, trong lòng càng chắc chắc ngày sau phải đem hai người thành một cặp.
"Chủ tử, cự mãng canh giữ trong hồ, chỉ sợ muốn lấy linh quả không dễ dàng như vậy."
Đương nhiên Kiếm Ngân Vang không biết tiểu chủ nhân của hắn đã đánh chủ ý lên người hắn và Thủy Dao. Chỉ nhíu mi nhìn mãng xà đang thè lưỡi trong hồ.
Lãnh Loan Loan gật dầu, đánh giá cự mãng bảo hộ linh quả. Nói hình thể, con rắn này bất phân thắng bại với tiểu hoàng, bất đồng là trong mắt tiểu Hoàng có thị huyết nhưng trước mặt Lãnh Loan Loan lại dịu ngoan. Mà cự mãng này chẳng những có một đôi mắt như nước biển, mà trong mắt không có độ ấm, như một cái máy hình rắn, chỉ biết canh giữ ở đáy hồ, một khi có người muốn hái linh quả, không chút do dự từ trong hồ đi lên, lấy tính mạng của người ta. Nó, dường như không có cảm tình!
Cự mãng không động, mắt vẫn nhìn mấy người Lãnh Loan Loan. Giằng co mãi, giọt nước trong sơn động rơi xuống đất, linh quả vẫn ở trên cây, không biết rằng vì chúng mà khiến cho một hồi huyết vũ tinh phong.
Lãnh Loan Loan đón nhận ánh mắt của cự mãng, tựa tiếu phi tiếu. Nàng không tin mình sẽ thua cự mãng này, không phải thần quan kia nói nàng là Xà thần chuyển thế sao? Thân hình nho nhỏ nhoáng lên một cái, huyết ảnh như hỏa diễm vút tới cự mãng.
"Chủ tử...."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.