Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa
Chương 154: Phục kích
Diệp Trần Niên
29/11/2020
Địch Cảnh cùng những người khác, ai cũng không thuyết phục được ai.
Bạch Huyễn tranh luận cùng bọn họ cũng không ra được kết quả gì, chỉ có thể gọi điện báo cáo cục khai thác mỏ về tình huống bọn họ phát hiện Thuần thạch cùng bốn vạn Trùng tộc, thấy câu trả lời của đối phương cũng không quá nghiêm túc, Bạch Huyễn thở dài, "Đợi lần này trở về Đông Cực tinh, chúng ta liền thuận đường qua xem, dù sao cũng cảm thấy có chút không an tâm." Hắn xoa xoa trán, suy tư mà đi về phòng.
Diệp Tố đã sớm muốn ngủ, khái niệm nhận thức cơ sở của hắn với thế giới Tinh tế cũng không sâu, không rõ ràng lắm thứ Địch Cảnh nhìn thấy đến tột cùng có ý nghĩa gì, cũng không nghĩ ra được sáng kiến hữu hiệu gì, đành phải lanh lẹ mà chuồn về phòng, để lại bọn họ trừng mắt tranh luận, một bên chứng minh một bên bác bỏ.
Sau khi săn giết ở ngoại tinh hệ hơn một tháng, bọn họ gặp nan đề.
Không đủ Trùng tộc.
Một mảng khu vực ngoại tinh hệ nơi này, tuyệt tích bóng Trùng tộc trong phạm vi năm trăm năm ánh sáng, vũ khí cụ tượng hóa của Lý Ngôn không thể truyền ảo giác đi quá xa, khiến Trùng tộc tới hôm nay thập phần thưa thớt. Diệp Tố nhìn thấy con Trùng thưa thớt, cũng ngại đại sát lúc giữa trưa, tuy rằng hắn cảm thấy thập phần bức thiết muốn phân hóa hai loại cảm thái.
Diệp Tố gấp, những người khác còn gấp hơn.
Lý Ngôn triệu tập các đội trưởng, sau khi thương lượng một giờ liền quyết định tiếp tục thâm nhập. Không có ai dị nghị, nếu lúc trước bọn họ còn do dự vài phần về việc tới ngoại tinh hệ, nhưng trải qua một tháng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi này, khiến bọn họ cảm thấy, 1000 người này có thể đi càn quét đại bản doanh Trùng tộc.
Tinh hạm lại lần nữa tung tăng nhảy nhót xuất phát về phía sâu trong ngoại tinh hệ, giữa vũ trụ đen đặc ngẫu nhiên mới có hành tinh lưu lạc xẹt qua, đội ngũ một ngàn người dường như hết sức nhỏ bé, dưới tiếng cười càng nhỏ bé hơn của đám học sinh, dần dần tiến vào phương xa tối đen như mực.
Sau khi đội ngũ phi hành ước chừng bảy tám năm ánh sáng, liền ngừng lại.
So với lần đầu tiên tiến vào ngoại tinh hệ, bọn họ càng nhanh chóng thuận tay mà tiến vào cuộc săn giết Trùng tộc, Lý Ngôn không nghỉ ngơi, liền viết chữ lên vũ khí cụ tượng hóa của hắn, thực mau, liền có nhóm Trùng tộc đầu tiên khoảng hai mươi vạn con tới gần. Một mảnh đen mênh mông nghìn nghịt này không những không tạo thành sợ hãi, mà ngược lại, khiến bọn họ có loại cảm giác kiên định sung sướng tràn đầy. Bọn họ xoa tay hầm hừ, hưng phấn ngao ngao kêu nhìn đám Trùng tộc ngây thơ vô tri tiến đến.
Diệp Tố thấy kỳ cao phong của mình đã qua, chỉ có thể bất đắc dĩ định cầm đao nề nếp chém, trong lòng vô cùng chờ mong tới ngày hoàn toàn phân hóa được hai loại cảm thái, lúc đó cho dù tinh thần lực có thấp một chút, nhưng sử dụng cảm thái phá hư cũng sẽ đạt được thành tích tốt một chút đi.
"Địch Cảnh, cậu đang làm gì vậy?" Diệp Tố thấy cơ giáp Địch Cảnh vẫn không nhúc nhích đứng đó, tựa như đang ngẩn người.
Sau một lúc lâu, Diệp Tố mới nghe thấy Địch Cảnh trả lời, nhưng hắn thực mau liền ý thức được, đây là truyền tới từ hệ thống liên lạc trong dong binh đoàn của bọn họ, thật cẩn thận, tựa hồ như sợ quấy nhiễu đến ai, "Tôi lại thấy hắn."
"Ai?"
"Hướng hai giờ của cậu."
Diệp Tố lập tức nhìn qua, chỉ có chân không mênh mông vô bờ.
"Không thấy!" Địch Cảnh nhanh chóng điều khiển cơ giáp, đuổi theo hướng kia. Diệp Tố nhìn thế nào cũng không thấy, lại không yên tâm để Địch Cảnh một mình, đành chưa kịp thông báo với những người khác mà theo sát phía sau Địch Cảnh.
Hai người một trước một sau thực mau rời xa mọi người, Diệp Tố đi theo Địch Cảnh vòng quanh vũ trụ trống vắng, vòng vòng tới khi hắn bắt đầu phân biệt không rõ phương hướng, Địch Cảnh rốt cuộc ngừng lại, ngữ điệu tức giận lại bất đắc dĩ: "Hắn chạy trốn thực nhanh, nháy mắt liền đào thoát khỏi tầm mắt tôi."
Diệp Tố không biết hắn rốt cuộc thấy cái gì, cũng không định tham dự vào tranh luận giữa hắn cùng Trương Diêu Phong, nhưng nghe lời Địch Cảnh nói cũng không khỏi hoài nghi là hắn nhìn nhầm rồi, "Thứ gì có thể có được tốc độ nhanh như vậy?"
Địch Cảnh nghe vậy liền tức giận nói: "Cậu cũng không tin tôi?"
Diệp Tố vội giải thích: "Không phải không tin, chỉ là không tưởng tượng ra, vật gì có thể khiến mắt thường nhìn không thấy, dụng cụ cũng không dò xét được, lại tồn tại tinh thần lực, tốc độ còn nhanh như vậy, nếu hắn có cơ giáp hoặc phi hành khí thì khi khởi động sẽ dẫn tới dao động năng lượng, nhưng mà, chúng ta cái gì cũng không phát hiện được."
"Đúng vậy, cho dù tộc Đại nhạc cũng vô pháp dựa vào thiên phú thể năng đạt tới tốc độ nhanh như vậy. Phàm có phi hành khí, sẽ không có khả năng tránh thoát được dao động năng lượng. Kỳ thật, nếu thân thể vật kia đạt tới tốc độ chạy thoát như vậy, cũng nên có dao động năng lượng cực đại." Địch Cảnh có chút suy sụp, nhưng ngữ khí hắn vẫn kiên định, "Nhưng không thể vì không tưởng tượng nổi mà phủ nhận sự tồn tại của hắn, vũ trụ lớn như vậy, cho dù Vạn tộc cũng chỉ mới khám phá ra một góc của nó mà thôi, chúng ta chưa từng vượt qua giới hạn, chưa từng khám phá từng ngõ ngách của vũ trụ, liền nhận định đồ vật nào đó không tồn tại là không khoa học."
Diệp Tố kỳ thật cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: "Cho dù hắn tồn tại, chúng ta cũng không có biện pháp bắt được hắn. Nếu hắn thật sự tồn tại, cũng có thể đã tồn tại vô số năm tháng trong vũ trụ, chỉ là trùng hợp bị cậu thấy được, cứ như vậy, nên có thái độ bình thường với sự tồn tại của hắn, không cần để ý như vậy. Dù sao trăm vạn năm đều đã như vậy."
Địch Cảnh trầm mặc không lên tiếng, một lát sau, liền không tiếng động mà điều khiển cơ giáp trở về, Diệp Tố âm thầm thở dài đuổi theo.
Trên đường liền gặp La Thành đồng dạng không yên tâm mà tìm tới, Diệp Tố nói với hắn tiền căn hậu quả, La Thành cũng không có lời nào để nói, nghĩ nghĩ, vẫn dùng EQ ít ỏi của hắn an ủi Địch Cảnh: "Coi như nhìn nhầm đi, cậu mỗi ngày đều phải nhìn ánh sáng mờ nhạt của Trùng tộc như vậy, rất hại mắt."
Địch Cảnh hừ một tiếng, tăng tốc, bỏ lại bọn họ ở phía sau.
"Tựa hồ điều hắn không thể chịu đựng được nhất là mọi người nói con mắt thứ ba của hắn sai rồi." Diệp Tố nói nhỏ với La Thành.
La Thành:......
Thời điểm hai người trở lại đàn Trùng tộc, Địch Cảnh đã không nói một lời mà rút súng bắn chết Trùng tộc, còn cách đám Trùng tộc rất xa, rất có phong phạm tay súng thiện xạ, hắn lại đang dùng hành động thực tế chứng minh mắt hắn còn tốt đây.
La Thành cùng Diệp Tố liếc mắt nhìn nhau, thấy được đồng cảm trong mắt đối phương.
Địch Cảnh càng lúc càng trầm mặc ít lời, mỗi ngày nếu không đang chứng minh mình là một tay súng thiện xạ thì là đang ôm quang não đọc một số tư liệu kỳ quái, có quyết tâm nhất định không bỏ qua vật kia.
Diệp Tố vẫn đang nỗ lực phân hóa Cảm thái, sau khi có thể phân tách Cảm thái vào kỳ cao phong, hắn dần dần mày mò phương pháp phân hóa ở thời điểm tinh thần lực thấp, hiệu quả chậm rãi nhưng đích xác có tiến bộ rõ ràng. Một tấm vải bền chắc, bị rách một góc nhỏ, tiếp tục kéo rách liền rất dễ dàng.
Lại một lần phát tiết vui sướng tràn trề, Diệp Tố rời khỏi trung tâm đàn Trùng tộc, nhiệt tình không thuyên giảm mà tiếp tục nghiên cứu phân hóa Cảm thái trong lúc chiến đấu. Trùng tộc nơi này rất nhiều, dưới tình huống mọi người đối phó càng lúc càng thêm thuần thục cũng không lo thiếu, số lượng Trùng tộc bọn họ chém giết được mỗi ngày đều gia tăng, thủ đoạn chém Trùng tộc càng lúc càng nhanh càng sắc bén, bọn họ thậm chí nhắm mắt cũng có thể rong ruổi giữa đàn Trùng tộc, dường như đã trở thành một loại bản năng.
Vào lúc Diệp Tố tính thời gian, sắp đến thời điểm tỉnh lại trong hiện thực, lại có một đám Trùng tộc từ phương xa bị hấp dẫn tới, xa xa tiến tới như một mảnh mây đen mênh mông tràn tới từ phía chân trời, mang theo khí thế bão táp.
Lần này, số lượng Trùng tộc có điểm nhiều.
Học trưởng chỉ đạo gửi số liệu tinh hạm dò xét được cho Lý Ngôn, ước chừng có ba mươi vạn Trùng tộc. Đây là đàn Trùng tộc đông nhất bọn họ gặp được ở ngoại tinh hệ trong vòng 40 ngày qua.
Lý Ngôn lập tức liên hệ cùng đội trưởng các đội, "Có tin tưởng sao? Muốn thử một chút hay không?"
"Đương nhiên, ba mươi vạn hẳn không thành vấn đề." Nói xong, bọn họ liền đẩy nhanh tốc độ chém giết Trùng tộc trước mặt, để tạo thành sân trống chuẩn bị cho đại chiến sắp tới.
Không có người dị nghị, Lý Ngôn cười một cái, nói: "Tốt, các cậu thông tri đội viên của mình, chuẩn bị sẵn sàng, đừng rối loạn trận tuyến đầu, ba mươi vạn Trùng tộc chia ra bình quân mỗi người cũng chỉ là ba trăm con mà thôi."
Ba trăm vạn Trùng tộc đã từng khiến bọn họ đối phó hơn nửa giờ, hiện tại lại có thể vừa đối phó vừa cười đùa. Hơn nữa một ngàn người đối mặt ba mươi vạn Trùng tộc rất khác một người đối mặt ba trăm Trùng tộc, nhưng mọi người đều không cảm thấy bản thân hay những người khác không đối phó được, đây là một niềm tin vững chắc tích lũy từ bốn mươi ngày qua, tro bụi thi thể Trùng tộc dày bao nhiêu, bọn họ liền tin tưởng vững chắc bấy nhiêu.
Sau khi mỗi đội trưởng báo cho đội viên mình tin tức ba mươi vạn Trùng tộc, bọn họ ăn ý mà kéo dãn khoảng cách, để có thể tiếp xúc diện tích lớn nhất với Trùng tộc. Diệp Tố nghĩ nghĩ, đại khái còn nửa tiếng hắn mới tỉnh lại ở hiện thực, nhân thời gian này giải quyết đám Trùng tộc kia đi.
Mọi người chờ mong.
Bỗng nhiên, có một tinh hạm ở ngoại vi phát ra thanh âm cảnh báo chói tai, tiếng còi thình lình cắt qua bóng tối truyền tin dữ đến cho bọn họ, từ một phương hướng khác xuất hiện hai mươi vạn Trùng tộc, hơn nữa đang hướng nơi này tới. Lý Ngôn nhíu mày, năm mươi vạn, có điểm quá sức, nhưng cũng có thể thử một lần.
Không đợi hắn trấn an mọi người, lại một tiếng còi bén nhọn vang lên, lại xuất hiện một đàn Trùng tộc, số lượng cũng khoảng từ hai mươi vạn tới ba mươi vạn!
Lúc này, những giáo sư giám sát đều đứng ngồi không yên, chuẩn bị tùy thời cứu viện. Nhưng khiến bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, tiếng còi liên tiếp vang lên, liên tiếp có năm tinh hạm dò xét được Trùng tộc từ năm phương hướng phân biệt tiến đến, tổng số tuyệt đối vượt qua trăm vạn!
Đám giáo sư đều biến sắc, vội vàng khởi động tinh hạm, định chia làm mấy đội, phân biệt đi các hướng để chặn lại một phần Trùng tộc, trên tinh hạm bọn họ đều có vũ khí quang học có sát thương quy mô lớn, cũng đủ tiêu diệt lượng lớn Trùng tộc, chỉ để lại phần nhỏ để học sinh rèn luyện.
Trong lúc bọn họ nhanh chóng phân phối đội ngũ chuẩn bị xuất phát, thanh âm cảnh báo khiến người ta kinh sợ lại vang lên, bốn phương tám hướng, tất cả đều có Trùng tộc đang tiến về đây, như chúng nó đã thương lượng trước, ước định mà tới, số lượng tổng cộng đã vượt quá hai trăm vạn.
Tiếng còi vang lên hết đợt này tới đợt khác khiến bọn học sinh còn đang chém giết Trùng tộc đều ngây người, Lý Ngôn sắc mặt trắng bệch, khó tin nổi kêu lên: "Vũ khí cụ tượng hóa của tôi căn bản không thể ảnh hưởng nhiều Trùng tộc như vậy!"
Nhưng sự thật đã phát sinh, các giáo sư lập tức hành động, liên hệ cùng trường mình, để bọn họ làm tốt chuẩn bị phòng thủ.
La Thành đột nhiên biến sắc, nghĩ đến cái gì liền quay đầu hô to: "Diệp Tố! Cậu mau về tinh hạm nhanh!"
Christine thập phần bất mãn với câu nói này của La Thành: "Đến lúc này, còn để hắn trở về?"
Diệp Tố cũng kinh hoảng tột độ, hắn sắp tỉnh ở thế giới hiện thực, căn bản không có khả năng cầm cự lâu trong đám Trùng triều bất ngờ này, nếu đột nhiên ngủ quên, hậu quả thực không dám tưởng tượng!
Diệp Tố cũng không nhìn ánh mắt nào đó của những đám người không rõ chân tướng, vội vàng điều khiển cơ giáp lao tới phía tinh hạm nơi xa.
Tinh hạm đang vọt tới hướng Trùng tộc, hy vọng tận lực khả năng tiêu diệt nhiều Trùng tộc.
Trên tinh hạm đội ngũ La Thành, Bạch Huyễn cũng ý thức được đội ngũ mình còn có cái biến số Diệp Tố, vội vàng nói với các giáo sư: "Từ từ, Diệp Tố! Hắn cần ngủ!"
Không được... Diệp Tố hoảng hốt một trận, ý thức của hắn bị từ từ rút ra, dường như bởi vì khẩn trương cùng nôn nóng khiến giấc ngủ của hắn ở hiện thực không ổn định, chuẩn bị tỉnh lại sớm hơn thời gian đã định.
Thấy cơ giáp Diệp Tố bắt đầu trôi nổi trong vũ trụ, Bạch Huyễn liền hãi hùng khiếp vía, lấy ra cơ giáp của mình chạy tới cửa khoang, "Giáo sư, các ngài đi đối phó Trùng tộc trước, tôi đi đón Diệp Tố!"
Bạch Huyễn tranh luận cùng bọn họ cũng không ra được kết quả gì, chỉ có thể gọi điện báo cáo cục khai thác mỏ về tình huống bọn họ phát hiện Thuần thạch cùng bốn vạn Trùng tộc, thấy câu trả lời của đối phương cũng không quá nghiêm túc, Bạch Huyễn thở dài, "Đợi lần này trở về Đông Cực tinh, chúng ta liền thuận đường qua xem, dù sao cũng cảm thấy có chút không an tâm." Hắn xoa xoa trán, suy tư mà đi về phòng.
Diệp Tố đã sớm muốn ngủ, khái niệm nhận thức cơ sở của hắn với thế giới Tinh tế cũng không sâu, không rõ ràng lắm thứ Địch Cảnh nhìn thấy đến tột cùng có ý nghĩa gì, cũng không nghĩ ra được sáng kiến hữu hiệu gì, đành phải lanh lẹ mà chuồn về phòng, để lại bọn họ trừng mắt tranh luận, một bên chứng minh một bên bác bỏ.
Sau khi săn giết ở ngoại tinh hệ hơn một tháng, bọn họ gặp nan đề.
Không đủ Trùng tộc.
Một mảng khu vực ngoại tinh hệ nơi này, tuyệt tích bóng Trùng tộc trong phạm vi năm trăm năm ánh sáng, vũ khí cụ tượng hóa của Lý Ngôn không thể truyền ảo giác đi quá xa, khiến Trùng tộc tới hôm nay thập phần thưa thớt. Diệp Tố nhìn thấy con Trùng thưa thớt, cũng ngại đại sát lúc giữa trưa, tuy rằng hắn cảm thấy thập phần bức thiết muốn phân hóa hai loại cảm thái.
Diệp Tố gấp, những người khác còn gấp hơn.
Lý Ngôn triệu tập các đội trưởng, sau khi thương lượng một giờ liền quyết định tiếp tục thâm nhập. Không có ai dị nghị, nếu lúc trước bọn họ còn do dự vài phần về việc tới ngoại tinh hệ, nhưng trải qua một tháng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi này, khiến bọn họ cảm thấy, 1000 người này có thể đi càn quét đại bản doanh Trùng tộc.
Tinh hạm lại lần nữa tung tăng nhảy nhót xuất phát về phía sâu trong ngoại tinh hệ, giữa vũ trụ đen đặc ngẫu nhiên mới có hành tinh lưu lạc xẹt qua, đội ngũ một ngàn người dường như hết sức nhỏ bé, dưới tiếng cười càng nhỏ bé hơn của đám học sinh, dần dần tiến vào phương xa tối đen như mực.
Sau khi đội ngũ phi hành ước chừng bảy tám năm ánh sáng, liền ngừng lại.
So với lần đầu tiên tiến vào ngoại tinh hệ, bọn họ càng nhanh chóng thuận tay mà tiến vào cuộc săn giết Trùng tộc, Lý Ngôn không nghỉ ngơi, liền viết chữ lên vũ khí cụ tượng hóa của hắn, thực mau, liền có nhóm Trùng tộc đầu tiên khoảng hai mươi vạn con tới gần. Một mảnh đen mênh mông nghìn nghịt này không những không tạo thành sợ hãi, mà ngược lại, khiến bọn họ có loại cảm giác kiên định sung sướng tràn đầy. Bọn họ xoa tay hầm hừ, hưng phấn ngao ngao kêu nhìn đám Trùng tộc ngây thơ vô tri tiến đến.
Diệp Tố thấy kỳ cao phong của mình đã qua, chỉ có thể bất đắc dĩ định cầm đao nề nếp chém, trong lòng vô cùng chờ mong tới ngày hoàn toàn phân hóa được hai loại cảm thái, lúc đó cho dù tinh thần lực có thấp một chút, nhưng sử dụng cảm thái phá hư cũng sẽ đạt được thành tích tốt một chút đi.
"Địch Cảnh, cậu đang làm gì vậy?" Diệp Tố thấy cơ giáp Địch Cảnh vẫn không nhúc nhích đứng đó, tựa như đang ngẩn người.
Sau một lúc lâu, Diệp Tố mới nghe thấy Địch Cảnh trả lời, nhưng hắn thực mau liền ý thức được, đây là truyền tới từ hệ thống liên lạc trong dong binh đoàn của bọn họ, thật cẩn thận, tựa hồ như sợ quấy nhiễu đến ai, "Tôi lại thấy hắn."
"Ai?"
"Hướng hai giờ của cậu."
Diệp Tố lập tức nhìn qua, chỉ có chân không mênh mông vô bờ.
"Không thấy!" Địch Cảnh nhanh chóng điều khiển cơ giáp, đuổi theo hướng kia. Diệp Tố nhìn thế nào cũng không thấy, lại không yên tâm để Địch Cảnh một mình, đành chưa kịp thông báo với những người khác mà theo sát phía sau Địch Cảnh.
Hai người một trước một sau thực mau rời xa mọi người, Diệp Tố đi theo Địch Cảnh vòng quanh vũ trụ trống vắng, vòng vòng tới khi hắn bắt đầu phân biệt không rõ phương hướng, Địch Cảnh rốt cuộc ngừng lại, ngữ điệu tức giận lại bất đắc dĩ: "Hắn chạy trốn thực nhanh, nháy mắt liền đào thoát khỏi tầm mắt tôi."
Diệp Tố không biết hắn rốt cuộc thấy cái gì, cũng không định tham dự vào tranh luận giữa hắn cùng Trương Diêu Phong, nhưng nghe lời Địch Cảnh nói cũng không khỏi hoài nghi là hắn nhìn nhầm rồi, "Thứ gì có thể có được tốc độ nhanh như vậy?"
Địch Cảnh nghe vậy liền tức giận nói: "Cậu cũng không tin tôi?"
Diệp Tố vội giải thích: "Không phải không tin, chỉ là không tưởng tượng ra, vật gì có thể khiến mắt thường nhìn không thấy, dụng cụ cũng không dò xét được, lại tồn tại tinh thần lực, tốc độ còn nhanh như vậy, nếu hắn có cơ giáp hoặc phi hành khí thì khi khởi động sẽ dẫn tới dao động năng lượng, nhưng mà, chúng ta cái gì cũng không phát hiện được."
"Đúng vậy, cho dù tộc Đại nhạc cũng vô pháp dựa vào thiên phú thể năng đạt tới tốc độ nhanh như vậy. Phàm có phi hành khí, sẽ không có khả năng tránh thoát được dao động năng lượng. Kỳ thật, nếu thân thể vật kia đạt tới tốc độ chạy thoát như vậy, cũng nên có dao động năng lượng cực đại." Địch Cảnh có chút suy sụp, nhưng ngữ khí hắn vẫn kiên định, "Nhưng không thể vì không tưởng tượng nổi mà phủ nhận sự tồn tại của hắn, vũ trụ lớn như vậy, cho dù Vạn tộc cũng chỉ mới khám phá ra một góc của nó mà thôi, chúng ta chưa từng vượt qua giới hạn, chưa từng khám phá từng ngõ ngách của vũ trụ, liền nhận định đồ vật nào đó không tồn tại là không khoa học."
Diệp Tố kỳ thật cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: "Cho dù hắn tồn tại, chúng ta cũng không có biện pháp bắt được hắn. Nếu hắn thật sự tồn tại, cũng có thể đã tồn tại vô số năm tháng trong vũ trụ, chỉ là trùng hợp bị cậu thấy được, cứ như vậy, nên có thái độ bình thường với sự tồn tại của hắn, không cần để ý như vậy. Dù sao trăm vạn năm đều đã như vậy."
Địch Cảnh trầm mặc không lên tiếng, một lát sau, liền không tiếng động mà điều khiển cơ giáp trở về, Diệp Tố âm thầm thở dài đuổi theo.
Trên đường liền gặp La Thành đồng dạng không yên tâm mà tìm tới, Diệp Tố nói với hắn tiền căn hậu quả, La Thành cũng không có lời nào để nói, nghĩ nghĩ, vẫn dùng EQ ít ỏi của hắn an ủi Địch Cảnh: "Coi như nhìn nhầm đi, cậu mỗi ngày đều phải nhìn ánh sáng mờ nhạt của Trùng tộc như vậy, rất hại mắt."
Địch Cảnh hừ một tiếng, tăng tốc, bỏ lại bọn họ ở phía sau.
"Tựa hồ điều hắn không thể chịu đựng được nhất là mọi người nói con mắt thứ ba của hắn sai rồi." Diệp Tố nói nhỏ với La Thành.
La Thành:......
Thời điểm hai người trở lại đàn Trùng tộc, Địch Cảnh đã không nói một lời mà rút súng bắn chết Trùng tộc, còn cách đám Trùng tộc rất xa, rất có phong phạm tay súng thiện xạ, hắn lại đang dùng hành động thực tế chứng minh mắt hắn còn tốt đây.
La Thành cùng Diệp Tố liếc mắt nhìn nhau, thấy được đồng cảm trong mắt đối phương.
Địch Cảnh càng lúc càng trầm mặc ít lời, mỗi ngày nếu không đang chứng minh mình là một tay súng thiện xạ thì là đang ôm quang não đọc một số tư liệu kỳ quái, có quyết tâm nhất định không bỏ qua vật kia.
Diệp Tố vẫn đang nỗ lực phân hóa Cảm thái, sau khi có thể phân tách Cảm thái vào kỳ cao phong, hắn dần dần mày mò phương pháp phân hóa ở thời điểm tinh thần lực thấp, hiệu quả chậm rãi nhưng đích xác có tiến bộ rõ ràng. Một tấm vải bền chắc, bị rách một góc nhỏ, tiếp tục kéo rách liền rất dễ dàng.
Lại một lần phát tiết vui sướng tràn trề, Diệp Tố rời khỏi trung tâm đàn Trùng tộc, nhiệt tình không thuyên giảm mà tiếp tục nghiên cứu phân hóa Cảm thái trong lúc chiến đấu. Trùng tộc nơi này rất nhiều, dưới tình huống mọi người đối phó càng lúc càng thêm thuần thục cũng không lo thiếu, số lượng Trùng tộc bọn họ chém giết được mỗi ngày đều gia tăng, thủ đoạn chém Trùng tộc càng lúc càng nhanh càng sắc bén, bọn họ thậm chí nhắm mắt cũng có thể rong ruổi giữa đàn Trùng tộc, dường như đã trở thành một loại bản năng.
Vào lúc Diệp Tố tính thời gian, sắp đến thời điểm tỉnh lại trong hiện thực, lại có một đám Trùng tộc từ phương xa bị hấp dẫn tới, xa xa tiến tới như một mảnh mây đen mênh mông tràn tới từ phía chân trời, mang theo khí thế bão táp.
Lần này, số lượng Trùng tộc có điểm nhiều.
Học trưởng chỉ đạo gửi số liệu tinh hạm dò xét được cho Lý Ngôn, ước chừng có ba mươi vạn Trùng tộc. Đây là đàn Trùng tộc đông nhất bọn họ gặp được ở ngoại tinh hệ trong vòng 40 ngày qua.
Lý Ngôn lập tức liên hệ cùng đội trưởng các đội, "Có tin tưởng sao? Muốn thử một chút hay không?"
"Đương nhiên, ba mươi vạn hẳn không thành vấn đề." Nói xong, bọn họ liền đẩy nhanh tốc độ chém giết Trùng tộc trước mặt, để tạo thành sân trống chuẩn bị cho đại chiến sắp tới.
Không có người dị nghị, Lý Ngôn cười một cái, nói: "Tốt, các cậu thông tri đội viên của mình, chuẩn bị sẵn sàng, đừng rối loạn trận tuyến đầu, ba mươi vạn Trùng tộc chia ra bình quân mỗi người cũng chỉ là ba trăm con mà thôi."
Ba trăm vạn Trùng tộc đã từng khiến bọn họ đối phó hơn nửa giờ, hiện tại lại có thể vừa đối phó vừa cười đùa. Hơn nữa một ngàn người đối mặt ba mươi vạn Trùng tộc rất khác một người đối mặt ba trăm Trùng tộc, nhưng mọi người đều không cảm thấy bản thân hay những người khác không đối phó được, đây là một niềm tin vững chắc tích lũy từ bốn mươi ngày qua, tro bụi thi thể Trùng tộc dày bao nhiêu, bọn họ liền tin tưởng vững chắc bấy nhiêu.
Sau khi mỗi đội trưởng báo cho đội viên mình tin tức ba mươi vạn Trùng tộc, bọn họ ăn ý mà kéo dãn khoảng cách, để có thể tiếp xúc diện tích lớn nhất với Trùng tộc. Diệp Tố nghĩ nghĩ, đại khái còn nửa tiếng hắn mới tỉnh lại ở hiện thực, nhân thời gian này giải quyết đám Trùng tộc kia đi.
Mọi người chờ mong.
Bỗng nhiên, có một tinh hạm ở ngoại vi phát ra thanh âm cảnh báo chói tai, tiếng còi thình lình cắt qua bóng tối truyền tin dữ đến cho bọn họ, từ một phương hướng khác xuất hiện hai mươi vạn Trùng tộc, hơn nữa đang hướng nơi này tới. Lý Ngôn nhíu mày, năm mươi vạn, có điểm quá sức, nhưng cũng có thể thử một lần.
Không đợi hắn trấn an mọi người, lại một tiếng còi bén nhọn vang lên, lại xuất hiện một đàn Trùng tộc, số lượng cũng khoảng từ hai mươi vạn tới ba mươi vạn!
Lúc này, những giáo sư giám sát đều đứng ngồi không yên, chuẩn bị tùy thời cứu viện. Nhưng khiến bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, tiếng còi liên tiếp vang lên, liên tiếp có năm tinh hạm dò xét được Trùng tộc từ năm phương hướng phân biệt tiến đến, tổng số tuyệt đối vượt qua trăm vạn!
Đám giáo sư đều biến sắc, vội vàng khởi động tinh hạm, định chia làm mấy đội, phân biệt đi các hướng để chặn lại một phần Trùng tộc, trên tinh hạm bọn họ đều có vũ khí quang học có sát thương quy mô lớn, cũng đủ tiêu diệt lượng lớn Trùng tộc, chỉ để lại phần nhỏ để học sinh rèn luyện.
Trong lúc bọn họ nhanh chóng phân phối đội ngũ chuẩn bị xuất phát, thanh âm cảnh báo khiến người ta kinh sợ lại vang lên, bốn phương tám hướng, tất cả đều có Trùng tộc đang tiến về đây, như chúng nó đã thương lượng trước, ước định mà tới, số lượng tổng cộng đã vượt quá hai trăm vạn.
Tiếng còi vang lên hết đợt này tới đợt khác khiến bọn học sinh còn đang chém giết Trùng tộc đều ngây người, Lý Ngôn sắc mặt trắng bệch, khó tin nổi kêu lên: "Vũ khí cụ tượng hóa của tôi căn bản không thể ảnh hưởng nhiều Trùng tộc như vậy!"
Nhưng sự thật đã phát sinh, các giáo sư lập tức hành động, liên hệ cùng trường mình, để bọn họ làm tốt chuẩn bị phòng thủ.
La Thành đột nhiên biến sắc, nghĩ đến cái gì liền quay đầu hô to: "Diệp Tố! Cậu mau về tinh hạm nhanh!"
Christine thập phần bất mãn với câu nói này của La Thành: "Đến lúc này, còn để hắn trở về?"
Diệp Tố cũng kinh hoảng tột độ, hắn sắp tỉnh ở thế giới hiện thực, căn bản không có khả năng cầm cự lâu trong đám Trùng triều bất ngờ này, nếu đột nhiên ngủ quên, hậu quả thực không dám tưởng tượng!
Diệp Tố cũng không nhìn ánh mắt nào đó của những đám người không rõ chân tướng, vội vàng điều khiển cơ giáp lao tới phía tinh hạm nơi xa.
Tinh hạm đang vọt tới hướng Trùng tộc, hy vọng tận lực khả năng tiêu diệt nhiều Trùng tộc.
Trên tinh hạm đội ngũ La Thành, Bạch Huyễn cũng ý thức được đội ngũ mình còn có cái biến số Diệp Tố, vội vàng nói với các giáo sư: "Từ từ, Diệp Tố! Hắn cần ngủ!"
Không được... Diệp Tố hoảng hốt một trận, ý thức của hắn bị từ từ rút ra, dường như bởi vì khẩn trương cùng nôn nóng khiến giấc ngủ của hắn ở hiện thực không ổn định, chuẩn bị tỉnh lại sớm hơn thời gian đã định.
Thấy cơ giáp Diệp Tố bắt đầu trôi nổi trong vũ trụ, Bạch Huyễn liền hãi hùng khiếp vía, lấy ra cơ giáp của mình chạy tới cửa khoang, "Giáo sư, các ngài đi đối phó Trùng tộc trước, tôi đi đón Diệp Tố!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.