Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa
Chương 166: Sợ hãi
Diệp Trần Niên
29/11/2020
Ngực
bác sĩ Lý phập phồng kịch liệt, bộ dáng ôn hòa của hắn thay đổi, hai tay theo bản năng mà giơ lên phe phẩy tập tư liệu kia, múa may qua lại, lời hắn nói hoàn toàn phá vỡ nhận tri từ trước tới nay của mọi người, hắn
lại bổ sung: "Cậu thích cái người gọi là Hàn Nghiệp kia?"
Diệp Tố tức khắc hoảng loạn biệt nữu mà trốn tránh tầm mắt, vô cùng quẫn bách. Bác sĩ Lý cũng không giễu cợt hoặc có bất luận ý tứ bát quái nào khác, mà phân tích có trật tự: "Vì cái gì mà cậu thích Hàn Nghiệp? Đừng nói thích đều không có nguyên do, tướng mạo, phẩm chất, cảm giác, thậm chí gió thổi nhẹ khi gặp nhau cũng có thể là lý do của tình yêu, nhưng lần đầu tiên cậu thấy Hàn Nghiệp, lần thứ hai thấy Hàn Nghiệp, đều chỉ đơn thuần thưởng thức diện mạo của hắn, khẳng định tích cách của hắn. Những thứ đó đều là hảo cảm, là chuẩn bị trước khi tình yêu nảy mầm, loại chuẩn bị này có dài có ngắn, ngắn chỉ cần một giây đồng hồ, mà dài cũng có thể dài tới mức tích góp cả đời cũng không đủ để chuyển biến từ hảo cảm thành tình yêu."
"Hiện tại chúng ta phân tích một chút quá trình tích lũy của cậu. Từ lời cậu kể, cảm tình của cậu đối với Hàn Nghiệp có hai giai đoạn có chuyển biến quyết định, giai đoạn thứ nhất là khi hắn huấn luyện cho cậu, từ hảo cảm biến thành thích. Giai đoạn thứ hai chính là mười ngày cậu lựa chọn hôn mê, cậu yêu hắn. Cậu có nghĩ tới hay không, vì sao chuyển biến lại phát sinh vào hai thời kỳ đặc thù này hơn nữa thực nhanh chóng mà đột nhiên? Giai đoạn thứ nhất, hắn lừa gạt cậu, cũng khiến cậu bị đau khổ thực lớn, cậu hẳn nên hận hắn, nhưng khi cậu biết được gian khổ nhẫn nhục hắn phải chịu đựng, hắn là một anh hùng đáng để kính nể, cho nên cậu không chán ghét, ngược lại càng thêm đau lòng. Giai đoạn thứ hai, có chỗ tương đồng với giai đoạn thứ nhất, chính là do Hàn Nghiệp thể hiện đủ mị lực nhân cách vào hoàn cảnh thời điểm đại bộ phận người không hiểu không ủng hộ, hắn là một anh hùng hoàn toàn xứng đáng. Cho nên, tình cảm của cậu đối với hắn lại được tăng tiến một tầng, có thể dùng hai chữ để miêu tả, đó chính là tình kết, anh hùng tình kết."
Trên mặt bác sĩ Lý thoáng hiện ánh sáng cơ trí, hắn tiếp tục nói: "Tính chất đặc biệt của tinh thần Nhân loại đã chú định khi sinh ra đã có sẵn anh hùng tình kết. Mọi người thường thường sẽ nghĩ tới bản thân mình, thấy khuyết điểm của bản thân, điều này sẽ khiến chúng ta cảm thấy uể oải cùng bất an. Vô luận là do gặp phải bất hạnh hay xuất phát từ thức tỉnh bản thân, chúng ta đều hy vọng sẽ xuất hiện một anh hùng hoàn mỹ. Tới cứu vớt chúng ta, hoặc tới chứng minh Nhân loại chúng ta không khốn khổ như vậy. Anh hùng tình kết đã xuất hiện từ trong thần thoại. Khi não bộ con người có thể hoạt động đủ để tưởng tượng ra một thế giới, cậu liền xuất phát từ bản năng anh hùng tình kết mà tưởng tượng ra một Hàn Nghiệp hoàn mỹ, nhẫn nhục chịu đựng vì Nhân tộc. Nhưng trên thực tế, cậu cảm thấy có người như Hàn Nghiệp sao? Chỉ cần là người, liền có hạn mức áp lực nhất định, hắn làm sao có thể không sụp đổ?"
(hãy nghe bài 'waiting for superman' của Daughtry)
"Mỗi người đều muốn làm anh hùng, nhưng không có dũng khí gánh vác cô đơn cùng trách nhiệm nặng nề của anh hùng, cho nên cậu tưởng tượng người khác là anh hùng, mà không phải bản thân mình, nhưng cậu lại có tình kết, cho nên biến mình thành người theo đuổi anh hùng, cũng bởi loại tình kết này mà khiến bản thân thừa nhận một số thống khổ cậu khó có thể thừa nhận mà trở thành một cái tiểu anh hùng, cho nên cậu là một trong bảy người quan trọng. Khi tưởng tượng ra thế giới này, những người này, tình cảm cậu liền có thiên hướng đặt lên người Hàn Nghiệp, thích hoặc thậm chí yêu hắn cũng là đương nhiên. Kỳ thật, cẩn thận phân tích, kia thực sự là yêu sao? Khi cậu chịu khổ, nói với bản thân đó là vì Hàn Nghiệp, cậu còn không màng tất cả mà đi cứu Hàn Nghiệp, những hành động đó khiến cậu chịu dày vò cực độ mà cũng tự mình nhận được một loại thỏa mãn thăng hoa, đủ để đau đớn chuyển hóa thành khoái cảm (chơi SM hả trời), để cậu cảm thấy mình là người rất quan trọng, là người vô tư, đúng là loại trả giá này khiến tâm hồn cậu được an ủi, do đó khiến tình cảm của cậu đối với Hàn Nghiệp càng thêm sâu nặng. Đại khái... cũng giống như mối tình đầu, không biết mối tình đầu thích bao nhiêu, chính là thích bộ dáng mình nhớ mãi không quên cùng chân thành tha thiết mà thôi, loại thích cùng thỏa mãn bản thân và hoài niệm lúc trước chồng chéo lên nhau, mới khiến mối tình đầu có vẻ khắc cốt minh tâm."
Sắc mặt Diệp Tố càng lúc càng trắng bệch, hắn cúi đầu, như hiểu rõ lời bác sĩ Lý nói, lại như không hiểu, hắn chỉ nói: "Không thể là giả. Ngài không phải tôi, không tự mình trải qua, căn bản không biết thế giới bên kia chân thật thế nào, những người đó đều sống sờ sờ."
Bác sĩ Lý nói: "Độ khai phá 90% não bộ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra thế giới vô cùng chân thật. Kỳ thật người thường nằm mơ, ngẫu nhiên tỉnh lại cũng sẽ cảm thấy có chút chân thật như vậy."
"Không..." Diệp Tố cự tuyệt cách nói của bác sĩ Lý.
Bác sĩ Lý lộ ra tươi cười đúng chức nghiệp bác sĩ tâm lý, khoan dung, thông cảm, lý giải. Nhưng tươi cười như vậy vừa lúc khiến Diệp Tố càng thêm phản kháng, hắn cảm giác bác sĩ Lý tựa như đang nói "có bệnh phải mau trị."
Nhưng Diệp Tố lại không biết nên phản bác thế nào, hắn gần như lâm vào hoàn cảnh không lối thoát, vô luận hắn nói gì, bác sĩ Lý cũng sẽ không tin tưởng hắn. Hắn nhìn về phía Tiếu Thừa, Tiếu Thừa chỉ có thể cười khổ. Diệp Tố càng thêm suy sụp.
Bác sĩ Lý an ủi vỗ bả vai Diệp Tố: "Kỳ thật loại sự tình này, chỉ có bản thân chạm tới tầng giấy kia, mới có thể biết rốt cuộc có phải ảo giác hay không. Những điều kia cũng chỉ là suy đoán của tôi, sự thật đến tột cùng ra sao vẫn cần bản thân cậu thăm dò. Bất quá thăm dò cần tiền đề luôn giữ thái độ hoài nghi, nếu cậu quá mức khẳng định đó là một thế giới chân thật, tiềm thức cậu cũng sẽ ám chỉ đó là sự thật, cậu cũng sẽ vĩnh viễn không mò tới được chân tướng. Cho nên, không cần để ý, hãy hoài nghi Hàn Nghiệp, hoài nghi tính chân thật của thế giới kia."
Diệp Tố trầm mặc không nói gì.
Mà buổi tối hôm nay, hắn khó có khi ngủ được một giấc ngon, Diệp Tố thật sự sợ hãi, hắn không thể từ giấc mộng tới thế giới Tinh tế. Hắn ngồi bên giường suy nghĩ thật lâu, tuy rằng loại tình huống này đã từng phát sinh trước kia, nhưng lần này lại khiến hắn hoảng hốt cực độ. Hắn bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, có phải do hắn bị bác sĩ Lý nhắc nhở qua, cho nên tiềm thức có chuẩn bị, mới không tiếp tục ảo tưởng nữa?
Tưởng tượng tới khả năng này, Diệp Tố khó có thể ngủ yên, hắn làm sao có thể chấp nhận những người ở thế giới Tinh tế đều là giả, là hư ảo? Hắn đã từng cùng bọn La Thành rèn luyện, cùng Hàn Nghiệp coi như chung hoạn nạn, Trùng tộc dữ tợn còn rõ ràng trước mắt...
Hai ngày đêm liên tiếp đều như vậy, Diệp Tố cũng mơ một vài giấc mơ mơ hồ, nhưng đó tuyệt đối không phải thế giới Tinh tế, không có bất luận người vật quen thuộc nào. Diệp Tố hoảng loạn hết sức chỉ có thể liều mạng an ủi bản thân, là do 90% đại não kia mệt mỏi, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, dù sao hắn cũng đã không ngủ mười ngày liên tiếp ở thế giới Tinh tế. Ngủ nhiều mấy ngày là được rồi, trước kia cũng từng có loại tiền lệ này.
Diệp Tố tận lực bước nhẹ một chút, đi nơi nơi đây đó, phong cảnh tòa tiên đảo này thập phần mỹ lệ, sau đó lại phải tiếp tục tập trung vào thực nghiệm, trong mười ngày hắn hôn mê, Lý Hoằng Hậu bọn họ vẫn cẩn trọng tiến hành thực nghiệm như trước, tiến trình đã tiếp cận hồi kết.
Khi Diệp Tố trở về, tốc độ lại lần nữa được đẩy nhanh.
Ngày thứ năm sau khi Diệp Tố tỉnh lại, phòng thí nghiệm bộc phát ra tiếng hoan hô. Nguyên tố ký sinh rốt cuộc được hoàn chỉnh tách ra, độ hoàn chỉnh cao tới 99%! Cũng đủ để mã hóa tin tức sóng.
Đông đảo giáo sư đều sửa bộ dáng ấm áp trang trọng ngày xưa, hưng phấn ôm lấy nhau, chỉ vào số liệu mà cầm lòng không đậu sử dụng tiếng mẹ đẻ nói gì đó. Diệp Tố nghe không hiểu, nhưng có thể cảm nhận được tâm tình chung của bọn họ.
Diệp Tố nhìn chằm chằm các hạng mục số liệu của nguyên tố ký sinh sau khi được tách ra, nguyên tố ký sinh vô hình, an tĩnh di động trong bình chân không, chỉ có những số liệu đó chứng minh sự tồn tại của nó.
Nhìn không thấy nhưng xác thật chân thật tồn tại.
Diệp Tố nghĩ, nguyên tố ký sinh không phải là minh chứng cho sự tồn tại của thế giới Tinh tế sao? Bọn họ có thể tróc nguyên tố ký sinh chính là dựa vào khoa học kỹ thuật Tinh tế mới có thể thành công. Nếu muốn phủ định thế giới Tinh tế, liền phải phủ định khoa học kỹ thuật nơi đó, chẳng lẽ nguyên tố ký sinh cũng là do hắn ảo tưởng ra sao?
Diệp Tố tự nhận không có khả năng này.
Tại sao lại không có? Đáy lòng lại có một thanh âm khác chất vấn, trạng thái khai phá 90% đại não của mày hoàn toàn có thể dựa lý luận mà suy ra tồn tại của nguyên tố ký sinh! Chẳng qua lấy quá trình lịch sử dài dòng ở thế giới Tinh tế ra che dấu, trực tiếp lấy ra kết quả cuối cùng ở hiện thực.
Diệp Tố bỗng nhiên không biết phải làm sao, ý nghĩ đáng sợ một khi nảy ra liền khó có thể tiêu thất. Diệp Tố đành phải nghĩ tới những khoa học kỹ thuật khác ở thế giới Tinh tế, nhưng càng nghĩ càng hãi hùng khiếp vía. Ký ức của hắn rất mơ hồ, trừ khi hắn đầu tâm học tập thâm sâu khoa học kỹ thuật thế giới Tinh tế, hoàn toàn hiểu rõ, mới có thể nhớ kỹ.
Nhưng tại sao lại như vậy? Có phải do hắn ảo tưởng ra một dàn giáo của thế giới đó, còn chi tiết trong đó còn cần bổ sung. Hắn đang tiếp tục tưởng tượng ra, chi tiết bên trong còn chưa rõ ràng lắm, tựa như đang ở trong mộng, sự tình trong mộng không hợp lý lắm bạn cũng không thấy có gì lạ, trong ảo tưởng Diệp Tố cảm thấy khoa học kỹ thuật thế giới Tinh tế hoàn thiện mà phát đạt, nhưng liên hệ với hiện thực, loại ảo giác được xây dựng nên này không thể sử dụng được, xuất hiện hiện tượng ký ức mơ hồ. Cho nên khi Diệp Tố muốn học tri thức nào đó, 90% đại não kia của hắn mới lâm thời vận chuyển, suy tính ra lý luận thực sự, lúc này mới được Diệp Tố ở hiện thực "học được".
Diệp Tố đứng thẳng không xong, dựa vào bàn thực nghiệm, tay bưng kín mặt, hắn không dám tiếp tục suy nghĩ.
Lý Hoằng Hậu cùng những người khác còn tưởng Diệp Tố đang kích động, có thể thành công tróc nguyên tố ký sinh, công lao lớn nhất thuộc về Diệp Tố.
Sau khi tróc được nguyên tố ký sinh, cũng không có nghĩa tin tức sóng có thể lập tức được mã hóa, trong đó còn cần nhà vật lý quang học tiếp tục nghiên cứu thâm sâu biện pháp mã hóa, Lý Hoằng Hậu bọn họ cũng tham dự trong đó, dù sao hóa học vật lý cũng không tách biệt, những nhà hóa học bọn họ cũng nhiều ít có nghiên cứu với vật lý, có thể cùng những nhà vật lý quang học giúp đỡ lẫn nhau, nhanh chóng kết hợp nguyên tố ký sinh cùng tin tức sóng.
Diệp Tố đi theo Lý Hoằng Hậu tiếp tục nghiên cứu mã hóa tin tức sóng, Diệp Tố chung quy vẫn là học sinh, hiểu biết với vật lý quang học còn kém nhiều, lại không thành thạo với phòng thí nghiệm, nhưng Lý Hoằng Hậu thường xuyên chỉ điểm cho hắn, mở ra cho hắn sự thần bí của một ngành học khác, điều này hoặc nhiều hoặc ít giảm bớt lo âu của Diệp Tố.
Chẳng qua, mỗi khi tới ban đêm, sợ hãi cùng lo lắng liền như bóng đêm che trời lấp đất giáng xuống bao phủ hắn.
Bảy ngày qua đi, Diệp Tố lại một lần nữa mê mang từ trong mộng tỉnh lại, nhìn ánh mặt trời trong trẻo cùng gió biển ngoài cửa sổ, nặng nề vô thanh vô tức mà đè nặng hắn.
"Sắc mặt cậu tại sao lại kém như vậy?" Bác sĩ Lý gõ mở cửa phòng Diệp Tố, kinh ngạc hỏi.
Tầm mắt Diệp Tố tan rã, không biết khóc hay cười nói: "Bác sĩ Lý, tôi không thể trở lại."
Bác sĩ Lý thực mau liền ý thức được ý Diệp Tố nhắc tới cái gì, "Hôm nay tôi tới tìm cậu cũng là vì chuyện này, tôi vừa rồi luôn nói chuyện video cùng mấy người bạn già, tôi nói với bọn họ tình huống của cậu cùng một số giả thuyết kỳ lạ của tôi, đại bộ phận người đều suy đoán không khác tôi là mấy, nhưng trong đó cũng có người có quan điểm khác tôi, có lẽ cậu hẳn nên nghe một chút."
Diệp Tố tức khắc hoảng loạn biệt nữu mà trốn tránh tầm mắt, vô cùng quẫn bách. Bác sĩ Lý cũng không giễu cợt hoặc có bất luận ý tứ bát quái nào khác, mà phân tích có trật tự: "Vì cái gì mà cậu thích Hàn Nghiệp? Đừng nói thích đều không có nguyên do, tướng mạo, phẩm chất, cảm giác, thậm chí gió thổi nhẹ khi gặp nhau cũng có thể là lý do của tình yêu, nhưng lần đầu tiên cậu thấy Hàn Nghiệp, lần thứ hai thấy Hàn Nghiệp, đều chỉ đơn thuần thưởng thức diện mạo của hắn, khẳng định tích cách của hắn. Những thứ đó đều là hảo cảm, là chuẩn bị trước khi tình yêu nảy mầm, loại chuẩn bị này có dài có ngắn, ngắn chỉ cần một giây đồng hồ, mà dài cũng có thể dài tới mức tích góp cả đời cũng không đủ để chuyển biến từ hảo cảm thành tình yêu."
"Hiện tại chúng ta phân tích một chút quá trình tích lũy của cậu. Từ lời cậu kể, cảm tình của cậu đối với Hàn Nghiệp có hai giai đoạn có chuyển biến quyết định, giai đoạn thứ nhất là khi hắn huấn luyện cho cậu, từ hảo cảm biến thành thích. Giai đoạn thứ hai chính là mười ngày cậu lựa chọn hôn mê, cậu yêu hắn. Cậu có nghĩ tới hay không, vì sao chuyển biến lại phát sinh vào hai thời kỳ đặc thù này hơn nữa thực nhanh chóng mà đột nhiên? Giai đoạn thứ nhất, hắn lừa gạt cậu, cũng khiến cậu bị đau khổ thực lớn, cậu hẳn nên hận hắn, nhưng khi cậu biết được gian khổ nhẫn nhục hắn phải chịu đựng, hắn là một anh hùng đáng để kính nể, cho nên cậu không chán ghét, ngược lại càng thêm đau lòng. Giai đoạn thứ hai, có chỗ tương đồng với giai đoạn thứ nhất, chính là do Hàn Nghiệp thể hiện đủ mị lực nhân cách vào hoàn cảnh thời điểm đại bộ phận người không hiểu không ủng hộ, hắn là một anh hùng hoàn toàn xứng đáng. Cho nên, tình cảm của cậu đối với hắn lại được tăng tiến một tầng, có thể dùng hai chữ để miêu tả, đó chính là tình kết, anh hùng tình kết."
Trên mặt bác sĩ Lý thoáng hiện ánh sáng cơ trí, hắn tiếp tục nói: "Tính chất đặc biệt của tinh thần Nhân loại đã chú định khi sinh ra đã có sẵn anh hùng tình kết. Mọi người thường thường sẽ nghĩ tới bản thân mình, thấy khuyết điểm của bản thân, điều này sẽ khiến chúng ta cảm thấy uể oải cùng bất an. Vô luận là do gặp phải bất hạnh hay xuất phát từ thức tỉnh bản thân, chúng ta đều hy vọng sẽ xuất hiện một anh hùng hoàn mỹ. Tới cứu vớt chúng ta, hoặc tới chứng minh Nhân loại chúng ta không khốn khổ như vậy. Anh hùng tình kết đã xuất hiện từ trong thần thoại. Khi não bộ con người có thể hoạt động đủ để tưởng tượng ra một thế giới, cậu liền xuất phát từ bản năng anh hùng tình kết mà tưởng tượng ra một Hàn Nghiệp hoàn mỹ, nhẫn nhục chịu đựng vì Nhân tộc. Nhưng trên thực tế, cậu cảm thấy có người như Hàn Nghiệp sao? Chỉ cần là người, liền có hạn mức áp lực nhất định, hắn làm sao có thể không sụp đổ?"
(hãy nghe bài 'waiting for superman' của Daughtry)
"Mỗi người đều muốn làm anh hùng, nhưng không có dũng khí gánh vác cô đơn cùng trách nhiệm nặng nề của anh hùng, cho nên cậu tưởng tượng người khác là anh hùng, mà không phải bản thân mình, nhưng cậu lại có tình kết, cho nên biến mình thành người theo đuổi anh hùng, cũng bởi loại tình kết này mà khiến bản thân thừa nhận một số thống khổ cậu khó có thể thừa nhận mà trở thành một cái tiểu anh hùng, cho nên cậu là một trong bảy người quan trọng. Khi tưởng tượng ra thế giới này, những người này, tình cảm cậu liền có thiên hướng đặt lên người Hàn Nghiệp, thích hoặc thậm chí yêu hắn cũng là đương nhiên. Kỳ thật, cẩn thận phân tích, kia thực sự là yêu sao? Khi cậu chịu khổ, nói với bản thân đó là vì Hàn Nghiệp, cậu còn không màng tất cả mà đi cứu Hàn Nghiệp, những hành động đó khiến cậu chịu dày vò cực độ mà cũng tự mình nhận được một loại thỏa mãn thăng hoa, đủ để đau đớn chuyển hóa thành khoái cảm (chơi SM hả trời), để cậu cảm thấy mình là người rất quan trọng, là người vô tư, đúng là loại trả giá này khiến tâm hồn cậu được an ủi, do đó khiến tình cảm của cậu đối với Hàn Nghiệp càng thêm sâu nặng. Đại khái... cũng giống như mối tình đầu, không biết mối tình đầu thích bao nhiêu, chính là thích bộ dáng mình nhớ mãi không quên cùng chân thành tha thiết mà thôi, loại thích cùng thỏa mãn bản thân và hoài niệm lúc trước chồng chéo lên nhau, mới khiến mối tình đầu có vẻ khắc cốt minh tâm."
Sắc mặt Diệp Tố càng lúc càng trắng bệch, hắn cúi đầu, như hiểu rõ lời bác sĩ Lý nói, lại như không hiểu, hắn chỉ nói: "Không thể là giả. Ngài không phải tôi, không tự mình trải qua, căn bản không biết thế giới bên kia chân thật thế nào, những người đó đều sống sờ sờ."
Bác sĩ Lý nói: "Độ khai phá 90% não bộ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra thế giới vô cùng chân thật. Kỳ thật người thường nằm mơ, ngẫu nhiên tỉnh lại cũng sẽ cảm thấy có chút chân thật như vậy."
"Không..." Diệp Tố cự tuyệt cách nói của bác sĩ Lý.
Bác sĩ Lý lộ ra tươi cười đúng chức nghiệp bác sĩ tâm lý, khoan dung, thông cảm, lý giải. Nhưng tươi cười như vậy vừa lúc khiến Diệp Tố càng thêm phản kháng, hắn cảm giác bác sĩ Lý tựa như đang nói "có bệnh phải mau trị."
Nhưng Diệp Tố lại không biết nên phản bác thế nào, hắn gần như lâm vào hoàn cảnh không lối thoát, vô luận hắn nói gì, bác sĩ Lý cũng sẽ không tin tưởng hắn. Hắn nhìn về phía Tiếu Thừa, Tiếu Thừa chỉ có thể cười khổ. Diệp Tố càng thêm suy sụp.
Bác sĩ Lý an ủi vỗ bả vai Diệp Tố: "Kỳ thật loại sự tình này, chỉ có bản thân chạm tới tầng giấy kia, mới có thể biết rốt cuộc có phải ảo giác hay không. Những điều kia cũng chỉ là suy đoán của tôi, sự thật đến tột cùng ra sao vẫn cần bản thân cậu thăm dò. Bất quá thăm dò cần tiền đề luôn giữ thái độ hoài nghi, nếu cậu quá mức khẳng định đó là một thế giới chân thật, tiềm thức cậu cũng sẽ ám chỉ đó là sự thật, cậu cũng sẽ vĩnh viễn không mò tới được chân tướng. Cho nên, không cần để ý, hãy hoài nghi Hàn Nghiệp, hoài nghi tính chân thật của thế giới kia."
Diệp Tố trầm mặc không nói gì.
Mà buổi tối hôm nay, hắn khó có khi ngủ được một giấc ngon, Diệp Tố thật sự sợ hãi, hắn không thể từ giấc mộng tới thế giới Tinh tế. Hắn ngồi bên giường suy nghĩ thật lâu, tuy rằng loại tình huống này đã từng phát sinh trước kia, nhưng lần này lại khiến hắn hoảng hốt cực độ. Hắn bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, có phải do hắn bị bác sĩ Lý nhắc nhở qua, cho nên tiềm thức có chuẩn bị, mới không tiếp tục ảo tưởng nữa?
Tưởng tượng tới khả năng này, Diệp Tố khó có thể ngủ yên, hắn làm sao có thể chấp nhận những người ở thế giới Tinh tế đều là giả, là hư ảo? Hắn đã từng cùng bọn La Thành rèn luyện, cùng Hàn Nghiệp coi như chung hoạn nạn, Trùng tộc dữ tợn còn rõ ràng trước mắt...
Hai ngày đêm liên tiếp đều như vậy, Diệp Tố cũng mơ một vài giấc mơ mơ hồ, nhưng đó tuyệt đối không phải thế giới Tinh tế, không có bất luận người vật quen thuộc nào. Diệp Tố hoảng loạn hết sức chỉ có thể liều mạng an ủi bản thân, là do 90% đại não kia mệt mỏi, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, dù sao hắn cũng đã không ngủ mười ngày liên tiếp ở thế giới Tinh tế. Ngủ nhiều mấy ngày là được rồi, trước kia cũng từng có loại tiền lệ này.
Diệp Tố tận lực bước nhẹ một chút, đi nơi nơi đây đó, phong cảnh tòa tiên đảo này thập phần mỹ lệ, sau đó lại phải tiếp tục tập trung vào thực nghiệm, trong mười ngày hắn hôn mê, Lý Hoằng Hậu bọn họ vẫn cẩn trọng tiến hành thực nghiệm như trước, tiến trình đã tiếp cận hồi kết.
Khi Diệp Tố trở về, tốc độ lại lần nữa được đẩy nhanh.
Ngày thứ năm sau khi Diệp Tố tỉnh lại, phòng thí nghiệm bộc phát ra tiếng hoan hô. Nguyên tố ký sinh rốt cuộc được hoàn chỉnh tách ra, độ hoàn chỉnh cao tới 99%! Cũng đủ để mã hóa tin tức sóng.
Đông đảo giáo sư đều sửa bộ dáng ấm áp trang trọng ngày xưa, hưng phấn ôm lấy nhau, chỉ vào số liệu mà cầm lòng không đậu sử dụng tiếng mẹ đẻ nói gì đó. Diệp Tố nghe không hiểu, nhưng có thể cảm nhận được tâm tình chung của bọn họ.
Diệp Tố nhìn chằm chằm các hạng mục số liệu của nguyên tố ký sinh sau khi được tách ra, nguyên tố ký sinh vô hình, an tĩnh di động trong bình chân không, chỉ có những số liệu đó chứng minh sự tồn tại của nó.
Nhìn không thấy nhưng xác thật chân thật tồn tại.
Diệp Tố nghĩ, nguyên tố ký sinh không phải là minh chứng cho sự tồn tại của thế giới Tinh tế sao? Bọn họ có thể tróc nguyên tố ký sinh chính là dựa vào khoa học kỹ thuật Tinh tế mới có thể thành công. Nếu muốn phủ định thế giới Tinh tế, liền phải phủ định khoa học kỹ thuật nơi đó, chẳng lẽ nguyên tố ký sinh cũng là do hắn ảo tưởng ra sao?
Diệp Tố tự nhận không có khả năng này.
Tại sao lại không có? Đáy lòng lại có một thanh âm khác chất vấn, trạng thái khai phá 90% đại não của mày hoàn toàn có thể dựa lý luận mà suy ra tồn tại của nguyên tố ký sinh! Chẳng qua lấy quá trình lịch sử dài dòng ở thế giới Tinh tế ra che dấu, trực tiếp lấy ra kết quả cuối cùng ở hiện thực.
Diệp Tố bỗng nhiên không biết phải làm sao, ý nghĩ đáng sợ một khi nảy ra liền khó có thể tiêu thất. Diệp Tố đành phải nghĩ tới những khoa học kỹ thuật khác ở thế giới Tinh tế, nhưng càng nghĩ càng hãi hùng khiếp vía. Ký ức của hắn rất mơ hồ, trừ khi hắn đầu tâm học tập thâm sâu khoa học kỹ thuật thế giới Tinh tế, hoàn toàn hiểu rõ, mới có thể nhớ kỹ.
Nhưng tại sao lại như vậy? Có phải do hắn ảo tưởng ra một dàn giáo của thế giới đó, còn chi tiết trong đó còn cần bổ sung. Hắn đang tiếp tục tưởng tượng ra, chi tiết bên trong còn chưa rõ ràng lắm, tựa như đang ở trong mộng, sự tình trong mộng không hợp lý lắm bạn cũng không thấy có gì lạ, trong ảo tưởng Diệp Tố cảm thấy khoa học kỹ thuật thế giới Tinh tế hoàn thiện mà phát đạt, nhưng liên hệ với hiện thực, loại ảo giác được xây dựng nên này không thể sử dụng được, xuất hiện hiện tượng ký ức mơ hồ. Cho nên khi Diệp Tố muốn học tri thức nào đó, 90% đại não kia của hắn mới lâm thời vận chuyển, suy tính ra lý luận thực sự, lúc này mới được Diệp Tố ở hiện thực "học được".
Diệp Tố đứng thẳng không xong, dựa vào bàn thực nghiệm, tay bưng kín mặt, hắn không dám tiếp tục suy nghĩ.
Lý Hoằng Hậu cùng những người khác còn tưởng Diệp Tố đang kích động, có thể thành công tróc nguyên tố ký sinh, công lao lớn nhất thuộc về Diệp Tố.
Sau khi tróc được nguyên tố ký sinh, cũng không có nghĩa tin tức sóng có thể lập tức được mã hóa, trong đó còn cần nhà vật lý quang học tiếp tục nghiên cứu thâm sâu biện pháp mã hóa, Lý Hoằng Hậu bọn họ cũng tham dự trong đó, dù sao hóa học vật lý cũng không tách biệt, những nhà hóa học bọn họ cũng nhiều ít có nghiên cứu với vật lý, có thể cùng những nhà vật lý quang học giúp đỡ lẫn nhau, nhanh chóng kết hợp nguyên tố ký sinh cùng tin tức sóng.
Diệp Tố đi theo Lý Hoằng Hậu tiếp tục nghiên cứu mã hóa tin tức sóng, Diệp Tố chung quy vẫn là học sinh, hiểu biết với vật lý quang học còn kém nhiều, lại không thành thạo với phòng thí nghiệm, nhưng Lý Hoằng Hậu thường xuyên chỉ điểm cho hắn, mở ra cho hắn sự thần bí của một ngành học khác, điều này hoặc nhiều hoặc ít giảm bớt lo âu của Diệp Tố.
Chẳng qua, mỗi khi tới ban đêm, sợ hãi cùng lo lắng liền như bóng đêm che trời lấp đất giáng xuống bao phủ hắn.
Bảy ngày qua đi, Diệp Tố lại một lần nữa mê mang từ trong mộng tỉnh lại, nhìn ánh mặt trời trong trẻo cùng gió biển ngoài cửa sổ, nặng nề vô thanh vô tức mà đè nặng hắn.
"Sắc mặt cậu tại sao lại kém như vậy?" Bác sĩ Lý gõ mở cửa phòng Diệp Tố, kinh ngạc hỏi.
Tầm mắt Diệp Tố tan rã, không biết khóc hay cười nói: "Bác sĩ Lý, tôi không thể trở lại."
Bác sĩ Lý thực mau liền ý thức được ý Diệp Tố nhắc tới cái gì, "Hôm nay tôi tới tìm cậu cũng là vì chuyện này, tôi vừa rồi luôn nói chuyện video cùng mấy người bạn già, tôi nói với bọn họ tình huống của cậu cùng một số giả thuyết kỳ lạ của tôi, đại bộ phận người đều suy đoán không khác tôi là mấy, nhưng trong đó cũng có người có quan điểm khác tôi, có lẽ cậu hẳn nên nghe một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.