Sau Xuyên Sách Tôi Đè Luôn Công Chính
Chương 20: Phần thưởng 1.0
Diệp Lâm Xuyên
03/07/2023
Tắm xong, Cố Văn Tranh không khoác áo choàng tắm như mọi khi mà mặc đồ ngủ ngay ngắn.
Tôi hơi khó chịu, đây chẳng phải là làm chuyện dư thừa sao?
Một lát sau, tôi không còn tâm trạng nghĩ gì nữa, bởi vì đã tới giờ nhận thưởng rồi.
Cố Văn Tranh tìm vị trí ngồi xuống giường, đợi thêm một lát nữa, anh mới giơ tay cởi nút áo.
Như nghĩ đến cái gì đó, anh ngừng động tác, nâng mắt nhìn tôi.
Anh nói: "Em muốn nhận thưởng thì tự tới lãnh đi."
Đồng tử của tôi co lại, kinh ngạc nhìn về phía Cố Văn Tranh đang bình thản ung dung.
Mợ, thụ chợ hoa là vậy sao?
Khuôn mặt cao lãnh, miệng nói những lời mê hoặc lòng người.
175
Cố Văn Tranh là kiểu người có thân hình gầy nhưng cơ bắp hữu lực, thế nên anh có cả cơ ngực lẫn cơ bụng.
Tuy không đồ sộ như dân chuyên, nhưng cơ ngực anh cũng thuộc dạng rắn chắc.
Bản thân tôi không có đam mê với cơ ngực mà còn bị hấp dẫn nữa là.
Có điều trọng điểm hôm nay không phải cơ ngực.
176
Tôi lần nữa tập trung nhìn trái ngon.
Khác với nhấm nháp qua loa ngày xưa, đêm nay tôi đã có thể ăn thoả thích.
Bởi vì sờ rất đã nên tôi hay sờ trước ăn sau.
176
Đến khi bắt đầu mút, tôi mới biết hoá ra Cố Văn Tranh không bình tĩnh như vẻ ngoài.
Tôi định bảo anh hãy thả lỏng, nhưng ngước thấy hàng mi run run của anh, tôi nuốt lời định nói vào trong.
Ừm, tôi có lý do chính đáng nghi ngờ mình mà nói ra, Cố Văn Tranh sẽ căng thẳng hơn.
176
Rối rắm một hồi, tôi chọn ăn trái hồng trước.
Đương nhiên bao gồm hột nằm bên trong ruột.
Tôi dễ dàng moi hột bên trong ra, chỉ là chẳng bao lâu sau nó lại quay về vị trí cũ, tôi rất không hài lòng.
Tôi duỗi lưỡi liếm khe hở giữa hột và ruột, sau đó tiếp tục moi hột ra ngặm cắn.
178
Cố Văn Tranh dựa lưng vào đầu giường, gương mặt kiềm nén gợi cảm vô cùng.
Anh ngửa đầu, mồ hôi chảy xuống cổ.
Tôi lơ đãng nhìn anh, nhất thời không khống chế lực mút.
Ngón tay Cố Văn Tranh đang cào tóc tôi lập tức siết lại, anh cong eo, thở hổn hển.
Tôi có thể nhận ra anh rất hài lòng với kỹ thuật ăn trái cây của tôi, không khỏi hơi đắc ý.
Nếu trước đây Cố Văn Tranh chịu cho tôi ăn lâu một chút thì hiện giờ tôi đã làm tốt hơn rồi.
178
Lúc tôi nghỉ ngơi chuẩn bị đổi bên, hình như Cố Văn Tranh cho rằng tôi đã kết thúc, anh nhíu mày, mất tự nhiên quay mặt đi.
Thấy anh như vậy, tôi không lên tiếng mà háo hức chờ đợi.
Qua một lát sau, như đã đấu tranh tư tưởng xong, anh nhẹ giọng nói: "Còn bên trái..."
Tôi vui lắm, không ngờ Cố Văn Tranh định nói cái này.
Ha, trước kia không cho tôi cơ hội chữa trị, hiện giờ lại sai bảo tôi.
Cố Văn Tranh có biết tôi vất vả lắm mới trị xong một bên không?
179
Tôi lại dời mắt nhìn trái hồng.
Bên ngoài ướt đẫm, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy vệt nước trong suốt.
Trái hồng cuối cùng cũng bị tôi mút đỏ au, hột cũng bị tôi moi ra khỏi ruột.
Có thể nói là trái hồng non xưa kia đã chín mọng nước.
Nếp gấp trong hột bị căng ra, dường như khều một cái sẽ chảy nước.
179
Cố Văn Tranh như quá chén, hai má đỏ bừng, ánh mắt tan rã không có tiêu cự.
Nhìn biểu hiện bên ngoài của anh, tôi không khỏi hoài nghi mình có làm gì quá đáng không.
Nếu không tại sao chỉ ăn trái hồng mà anh đã biến thành như thế này...
180
Tôi vốn định vừa ăn vừa làm việc chính, nhưng Cố Văn Tranh không nghĩ như vậy.
Anh túm chặt quần, hai chúng tôi rơi vào thế giằng co.
Hoá ra tắm rửa xong ăn mặc chỉnh tề như vậy là đề phòng điều này.
Tôi muốn quậy.
Cố Văn Tranh bẫy tôi vào tròng, cho ăn không cho ngủ!
Rõ ràng trước nay anh luôn là người đầu tiên tiến vào trạng thái, hiện giờ không phải bẫy tôi thì là gì?
Tôi bĩu môi, giả vờ bỏ tay ra, sau đó thừa dịp Cố Văn Tranh không kịp phản ứng, nhanh chóng sờ chỗ kia.
Ủa!?
Sao lại mềm?
Tôi nghệch ra.
Không thể nào, trước đây có như vậy đâu?
Chẳng lẽ Cố Văn Tranh không thích tôi ăn trái hồng quá lâu?
Nhưng phản ứng khi đó không giống vậy mà, tôi hoảng loạn ngẩng đầu nhìn Cố Văn Tranh.
Anh cắn chặt môi dưới, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa bực bội, tựa như con mèo xù lông.
Dưới cái nhìn chằm chằm của tôi, Cố Văn Tranh nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường.
Anh há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì, kéo chăn dưới người tôi ra rồi chui vào.
181
Ưm.
Tay giữ đầu Cố Văn Tranh, mặt tôi dần nóng lên.
Nếu Cố Văn Tranh không muốn thì thôi không làm!
182
Hôm sau.
Tôi vốn định nghiệm thu thành quả trị liệu hôm qua, nào ngờ Cố Văn Tranh ra ngoài từ sớm, khi tôi tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai.
Tiếc ghê, hơi muốn Cố Văn Tranh về nhà sớm.
*
【 Nhật ký của Cố tổng- Đoạn trích 14】
Mặc quần ngủ là quyết định chính xác nhất tối nay.
Quá xấu hổ.
(Trang giấy bị rách)
......
Trước đây không cảm thấy thụt núm vú có vấn đề gì to tát, mãi đến khi bị Phương Nghi An làm đến mức không thụt lại được.
Mặc áo khoác tây trang vào bị ma sát khó chịu.
Mình nhớ trước đây nhà có băng dán, may mà hôm nay dậy sớm nên có thể che lại.
Tôi hơi khó chịu, đây chẳng phải là làm chuyện dư thừa sao?
Một lát sau, tôi không còn tâm trạng nghĩ gì nữa, bởi vì đã tới giờ nhận thưởng rồi.
Cố Văn Tranh tìm vị trí ngồi xuống giường, đợi thêm một lát nữa, anh mới giơ tay cởi nút áo.
Như nghĩ đến cái gì đó, anh ngừng động tác, nâng mắt nhìn tôi.
Anh nói: "Em muốn nhận thưởng thì tự tới lãnh đi."
Đồng tử của tôi co lại, kinh ngạc nhìn về phía Cố Văn Tranh đang bình thản ung dung.
Mợ, thụ chợ hoa là vậy sao?
Khuôn mặt cao lãnh, miệng nói những lời mê hoặc lòng người.
175
Cố Văn Tranh là kiểu người có thân hình gầy nhưng cơ bắp hữu lực, thế nên anh có cả cơ ngực lẫn cơ bụng.
Tuy không đồ sộ như dân chuyên, nhưng cơ ngực anh cũng thuộc dạng rắn chắc.
Bản thân tôi không có đam mê với cơ ngực mà còn bị hấp dẫn nữa là.
Có điều trọng điểm hôm nay không phải cơ ngực.
176
Tôi lần nữa tập trung nhìn trái ngon.
Khác với nhấm nháp qua loa ngày xưa, đêm nay tôi đã có thể ăn thoả thích.
Bởi vì sờ rất đã nên tôi hay sờ trước ăn sau.
176
Đến khi bắt đầu mút, tôi mới biết hoá ra Cố Văn Tranh không bình tĩnh như vẻ ngoài.
Tôi định bảo anh hãy thả lỏng, nhưng ngước thấy hàng mi run run của anh, tôi nuốt lời định nói vào trong.
Ừm, tôi có lý do chính đáng nghi ngờ mình mà nói ra, Cố Văn Tranh sẽ căng thẳng hơn.
176
Rối rắm một hồi, tôi chọn ăn trái hồng trước.
Đương nhiên bao gồm hột nằm bên trong ruột.
Tôi dễ dàng moi hột bên trong ra, chỉ là chẳng bao lâu sau nó lại quay về vị trí cũ, tôi rất không hài lòng.
Tôi duỗi lưỡi liếm khe hở giữa hột và ruột, sau đó tiếp tục moi hột ra ngặm cắn.
178
Cố Văn Tranh dựa lưng vào đầu giường, gương mặt kiềm nén gợi cảm vô cùng.
Anh ngửa đầu, mồ hôi chảy xuống cổ.
Tôi lơ đãng nhìn anh, nhất thời không khống chế lực mút.
Ngón tay Cố Văn Tranh đang cào tóc tôi lập tức siết lại, anh cong eo, thở hổn hển.
Tôi có thể nhận ra anh rất hài lòng với kỹ thuật ăn trái cây của tôi, không khỏi hơi đắc ý.
Nếu trước đây Cố Văn Tranh chịu cho tôi ăn lâu một chút thì hiện giờ tôi đã làm tốt hơn rồi.
178
Lúc tôi nghỉ ngơi chuẩn bị đổi bên, hình như Cố Văn Tranh cho rằng tôi đã kết thúc, anh nhíu mày, mất tự nhiên quay mặt đi.
Thấy anh như vậy, tôi không lên tiếng mà háo hức chờ đợi.
Qua một lát sau, như đã đấu tranh tư tưởng xong, anh nhẹ giọng nói: "Còn bên trái..."
Tôi vui lắm, không ngờ Cố Văn Tranh định nói cái này.
Ha, trước kia không cho tôi cơ hội chữa trị, hiện giờ lại sai bảo tôi.
Cố Văn Tranh có biết tôi vất vả lắm mới trị xong một bên không?
179
Tôi lại dời mắt nhìn trái hồng.
Bên ngoài ướt đẫm, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy vệt nước trong suốt.
Trái hồng cuối cùng cũng bị tôi mút đỏ au, hột cũng bị tôi moi ra khỏi ruột.
Có thể nói là trái hồng non xưa kia đã chín mọng nước.
Nếp gấp trong hột bị căng ra, dường như khều một cái sẽ chảy nước.
179
Cố Văn Tranh như quá chén, hai má đỏ bừng, ánh mắt tan rã không có tiêu cự.
Nhìn biểu hiện bên ngoài của anh, tôi không khỏi hoài nghi mình có làm gì quá đáng không.
Nếu không tại sao chỉ ăn trái hồng mà anh đã biến thành như thế này...
180
Tôi vốn định vừa ăn vừa làm việc chính, nhưng Cố Văn Tranh không nghĩ như vậy.
Anh túm chặt quần, hai chúng tôi rơi vào thế giằng co.
Hoá ra tắm rửa xong ăn mặc chỉnh tề như vậy là đề phòng điều này.
Tôi muốn quậy.
Cố Văn Tranh bẫy tôi vào tròng, cho ăn không cho ngủ!
Rõ ràng trước nay anh luôn là người đầu tiên tiến vào trạng thái, hiện giờ không phải bẫy tôi thì là gì?
Tôi bĩu môi, giả vờ bỏ tay ra, sau đó thừa dịp Cố Văn Tranh không kịp phản ứng, nhanh chóng sờ chỗ kia.
Ủa!?
Sao lại mềm?
Tôi nghệch ra.
Không thể nào, trước đây có như vậy đâu?
Chẳng lẽ Cố Văn Tranh không thích tôi ăn trái hồng quá lâu?
Nhưng phản ứng khi đó không giống vậy mà, tôi hoảng loạn ngẩng đầu nhìn Cố Văn Tranh.
Anh cắn chặt môi dưới, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa bực bội, tựa như con mèo xù lông.
Dưới cái nhìn chằm chằm của tôi, Cố Văn Tranh nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường.
Anh há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì, kéo chăn dưới người tôi ra rồi chui vào.
181
Ưm.
Tay giữ đầu Cố Văn Tranh, mặt tôi dần nóng lên.
Nếu Cố Văn Tranh không muốn thì thôi không làm!
182
Hôm sau.
Tôi vốn định nghiệm thu thành quả trị liệu hôm qua, nào ngờ Cố Văn Tranh ra ngoài từ sớm, khi tôi tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai.
Tiếc ghê, hơi muốn Cố Văn Tranh về nhà sớm.
*
【 Nhật ký của Cố tổng- Đoạn trích 14】
Mặc quần ngủ là quyết định chính xác nhất tối nay.
Quá xấu hổ.
(Trang giấy bị rách)
......
Trước đây không cảm thấy thụt núm vú có vấn đề gì to tát, mãi đến khi bị Phương Nghi An làm đến mức không thụt lại được.
Mặc áo khoác tây trang vào bị ma sát khó chịu.
Mình nhớ trước đây nhà có băng dán, may mà hôm nay dậy sớm nên có thể che lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.