Sau Xuyên Sách Tôi Đè Luôn Công Chính
Chương 13: Tình và dục
Diệp Lâm Xuyên
22/06/2023
Do dự một hồi, tôi nhẹ nhàng chạm vào môi Cố Văn Tranh.
Được đáp lại, anh cong khoé miệng, mặt mày giãn ra, tôi rất ít thấy trạng thái này ở trên mặt anh.
Nói thế nào nhỉ, đại ừm giống như một con mèo trộm thịt thành công.
Trước mắt tôi hiện ra đôi mắt long lanh như ngọc, đó là dáng vẻ Cố Văn Tranh nhẹ giọng nói mình đã chuẩn bị xong hôm qua.
Ánh mắt ấy tựa như đang nói: Anh yêu em, anh bằng lòng cho em chiếm hữu.
Lúc ấy tôi chọn hôn lên đôi môi mỏng để lảng tránh đôi mắt cực nóng ấy, tôi làm tình với anh không phải xuất phát từ tình yêu.
Có lẽ tôi thích gương mặt anh, nhưng chưa tới mức yêu.
Nghĩ đến đây, tâm tình của tôi phức tạp, một thằng chồng cũ bị đổi lại xoắn xuýt vấn đề tình và dục giữa mình với thụ chính chợ hoa, thật nực cười.
Hơn nữa không biết có phải ảo giác của tôi không, nếu nói trước cuối tuần tôi và Cố Văn Tranh còn cách nhau một phiến lá vô hình thì hiện tại không những không còn vách ngăn nữa mà còn ràng buộc sâu hơn.
Theo như giả thiết ABO thì tôi đã đánh dấu anh.
Nhưng tôi vẫn chưa đánh dấu anh mà, không phải sao?
Trùm hết chăn lên người Cố Văn Tranh, tôi ngồi một bên dần dần thấy lạnh lẽo.
Tôi không nghĩ nữa, cũng không hỏi Cố Văn Tranh còn muốn ngủ nữa không mà kéo chăn ra, ôm anh về giường nằm.
Dù sao cũng không bận gì, chi bằng ngủ thêm tí nữa.
119
Sinh hoạt về đêm trong hai ngày cuối tuần của chúng tôi rất hài hòa, chỉ có hai việc làm tôi để ý.
Một là Cố Văn Tranh không tôi cơ hội trị liệu đầu v*.
Mới đầu tôi tưởng là mình nghĩ nhiều, mãi đến khi thấy anh dùng tay che lại nhiều lần.
Khi làm "nhiệm vụ", tôi muốn tư thế gì Cố Văn Tranh đều vô cùng phối hợp, trừ lúc tôi muốn mút quả ngọt.
Anh luôn căng mặt nhíu mày, chưa ăn bao lâu đã dùng hành động hối tôi tiến thành bước tiếp theo.
Nhiều lần tôi thấy anh muốn nói lại thôi, cuối cùng lại không có nói gì.
Đương nhiên là không muốn tôi chạm nhiều vào chỗ đó rồi.
Dù không xuất phát từ tình yêu đi nữa thì đàn ông nào cũng sinh ra cảm giác độc chiếm với người ngủ cùng mình, tôi cũng không ngoại lệ.
Dù là ảo giác do nhiều lần thân mật gây ra, nhưng khi tôi nghĩ đến cốt truyện của công thụ chính, tôi cực kỳ không thoải mái.
Công chính muốn ăn thì anh phối hợp, tôi muốn ăn thì anh không chịu?
Không cho chạm thì thôi, Phương Nghi An này không cần.
Thứ hai là về chuyện đánh dấu cả đời.
Theo thường thức ABO, chỉ có khi Omega tiến vào kỳ phát tình Alpha mới có thể tiến hành đánh dấu cả đời.
Tôi luôn không hiểu sao tác giả muốn cho công phản diện đánh dấu thụ chính cả đời, tuy sau này cũng bị công chính bao trùm, nhưng không phải rất kỳ cục trong truyện đổi công sao?
Song nhớ đến đây là chợ hoa, hình như cũng hợp lý.
Kỳ phát tình thông thường của Omega là hai ba tháng một lần, không biết kỳ phát tình của Cố Văn Tranh là khi nào.
Thể nào cũng nằm trong khoảng thời gian chúng tôi kết hôn, tóm lại sẽ có cơ hội để tôi hoàn thành tình tiết.
*
【 Nhật ký của Cố tổng – Đoạn trích 8】
Không biết Phương Nghi An có đam mê gì, cứ thích cắn chỗ đó của mình.
Mình không ghét nhưng vẫn muốn từ chối.
Nếu một Alpha mới bị người ta liếm vài cái ở đó đã muốn bắn ra thì thật xấu hổ!
Được đáp lại, anh cong khoé miệng, mặt mày giãn ra, tôi rất ít thấy trạng thái này ở trên mặt anh.
Nói thế nào nhỉ, đại ừm giống như một con mèo trộm thịt thành công.
Trước mắt tôi hiện ra đôi mắt long lanh như ngọc, đó là dáng vẻ Cố Văn Tranh nhẹ giọng nói mình đã chuẩn bị xong hôm qua.
Ánh mắt ấy tựa như đang nói: Anh yêu em, anh bằng lòng cho em chiếm hữu.
Lúc ấy tôi chọn hôn lên đôi môi mỏng để lảng tránh đôi mắt cực nóng ấy, tôi làm tình với anh không phải xuất phát từ tình yêu.
Có lẽ tôi thích gương mặt anh, nhưng chưa tới mức yêu.
Nghĩ đến đây, tâm tình của tôi phức tạp, một thằng chồng cũ bị đổi lại xoắn xuýt vấn đề tình và dục giữa mình với thụ chính chợ hoa, thật nực cười.
Hơn nữa không biết có phải ảo giác của tôi không, nếu nói trước cuối tuần tôi và Cố Văn Tranh còn cách nhau một phiến lá vô hình thì hiện tại không những không còn vách ngăn nữa mà còn ràng buộc sâu hơn.
Theo như giả thiết ABO thì tôi đã đánh dấu anh.
Nhưng tôi vẫn chưa đánh dấu anh mà, không phải sao?
Trùm hết chăn lên người Cố Văn Tranh, tôi ngồi một bên dần dần thấy lạnh lẽo.
Tôi không nghĩ nữa, cũng không hỏi Cố Văn Tranh còn muốn ngủ nữa không mà kéo chăn ra, ôm anh về giường nằm.
Dù sao cũng không bận gì, chi bằng ngủ thêm tí nữa.
119
Sinh hoạt về đêm trong hai ngày cuối tuần của chúng tôi rất hài hòa, chỉ có hai việc làm tôi để ý.
Một là Cố Văn Tranh không tôi cơ hội trị liệu đầu v*.
Mới đầu tôi tưởng là mình nghĩ nhiều, mãi đến khi thấy anh dùng tay che lại nhiều lần.
Khi làm "nhiệm vụ", tôi muốn tư thế gì Cố Văn Tranh đều vô cùng phối hợp, trừ lúc tôi muốn mút quả ngọt.
Anh luôn căng mặt nhíu mày, chưa ăn bao lâu đã dùng hành động hối tôi tiến thành bước tiếp theo.
Nhiều lần tôi thấy anh muốn nói lại thôi, cuối cùng lại không có nói gì.
Đương nhiên là không muốn tôi chạm nhiều vào chỗ đó rồi.
Dù không xuất phát từ tình yêu đi nữa thì đàn ông nào cũng sinh ra cảm giác độc chiếm với người ngủ cùng mình, tôi cũng không ngoại lệ.
Dù là ảo giác do nhiều lần thân mật gây ra, nhưng khi tôi nghĩ đến cốt truyện của công thụ chính, tôi cực kỳ không thoải mái.
Công chính muốn ăn thì anh phối hợp, tôi muốn ăn thì anh không chịu?
Không cho chạm thì thôi, Phương Nghi An này không cần.
Thứ hai là về chuyện đánh dấu cả đời.
Theo thường thức ABO, chỉ có khi Omega tiến vào kỳ phát tình Alpha mới có thể tiến hành đánh dấu cả đời.
Tôi luôn không hiểu sao tác giả muốn cho công phản diện đánh dấu thụ chính cả đời, tuy sau này cũng bị công chính bao trùm, nhưng không phải rất kỳ cục trong truyện đổi công sao?
Song nhớ đến đây là chợ hoa, hình như cũng hợp lý.
Kỳ phát tình thông thường của Omega là hai ba tháng một lần, không biết kỳ phát tình của Cố Văn Tranh là khi nào.
Thể nào cũng nằm trong khoảng thời gian chúng tôi kết hôn, tóm lại sẽ có cơ hội để tôi hoàn thành tình tiết.
*
【 Nhật ký của Cố tổng – Đoạn trích 8】
Không biết Phương Nghi An có đam mê gì, cứ thích cắn chỗ đó của mình.
Mình không ghét nhưng vẫn muốn từ chối.
Nếu một Alpha mới bị người ta liếm vài cái ở đó đã muốn bắn ra thì thật xấu hổ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.