Chương 51: Lúc em đẹp nhất
Yên Đan (Amber)
10/02/2023
Trở về nước, Hạc Đệ càng thêm yêu chiều cô. Thấy tủ quần áo của Y Thoa không có nhiều trang phục, anh liền chủ động đưa cô đến trung tâm mua sắm. Ngay từ đầu cô đã bảo không cần thiết, nhưng anh vẫn nhất quyết muốn đưa cô đi sắm đồ mới. Cuối cùng Y Thoa cũng không nói lại anh, chỉ đành ngoan ngoãn đi cùng Uông Hạc Đệ khó ưa, lắm chuyện.
- Cô thử bộ này đi.
Dù anh bảo cô cứ chọn lựa tự nhiên, thích bộ trang phục nào anh sẽ mua cho cô, ấy vậy mà Y Thoa cứ ngại rồi đứng ngây ra nên anh đành phải ra tay, đích thân chọn đồ cho cô.
- Bộ này...có hơi ngắn...
Nói cô lựa đồ thì cô không chọn, đến khi anh đưa trang phục thì cô lại bảo ngắn. Hạc Đệ đặt bộ váy vào tay cô rồi đốc thúc:
- Không ngắn, mau mặc thử tôi xem.
Cô chỉ đành nhận lấy bộ váy áo rồi miễn cưỡng vào phòng thay đồ. Đột nhiên hôm nay anh đưa cô đi mua sắm rồi còn đòi cùng nhau xem phim ở rạp. Chẳng lẽ anh muốn hăm nóng tình cảm sao? Nhưng giữa cả hai đã có mối quan hệ rõ ràng đâu chứ.
Cánh cửa phòng thay đồ hé mở, cô ngượng ngùng bước nhẹ nhàng ra ngoài. Bộ váy ngắn trên gối, tuy phần cổ áo vuông khá kín đáo cùng tay áo phồng thời trang nhã nhặn nhưng sao cô cứ có cảm giác thiếu vải.
- Tôi thấy...thật sự là hơi ngắn.
Trong mắt của người làm về thời trang như anh, cô ăn vận thế này thật sự rất đẹp, vô cùng phù hợp với dáng vóc mảnh mai, đặc biệt khoe khéo được đôi chân dài miên man.
- Lấy bộ này đi.
Anh dùng cách phớt lờ để chỉnh đốn lại phong cách ăn mặc của cô. Trong khi cô cảm thấy không hài lòng với bộ trang phục nhưng anh cứ muốn cô phải mặc.
- Nhưng tôi...
Hạc Đệ không chần chừ mà đưa thêm cho cô một đống trang phục.
- Thử thêm số đồ này nữa.
Chẳng đợi cô phản ứng lại, anh xoay cô nửa vòng tròn rồi đẩy nhẹ Y Thoa vào phòng thay đồ.
- Mau thử đi.
Đến khi về nhà, cô vẫn không ngừng cằn nhằn anh về số đồ cầm nặng cả hai tay, hệt như nóc nhà đang càu nhàu chồng.
- Tôi đã bảo không thích váy ngắn, sao anh mua nhiều vậy chứ? Cả mớ đồ này tôi chỉ vừa ý có hai bộ thôi.
Anh đặt những túi đồ xuống bàn, bây giờ cưng chiều cô cũng trở thành tội, tội không nghe lời, tội ép cô mặc váy đầm mà cô không thích.
- Cô mặc những trang phục này trông rất đẹp, đừng mãi cứng ngắt và khuôn khổ như vậy.
Dù tâm trạng có chút bực bội nhưng nghe lời nói có ý khen ngợi từ anh, cô lại thầm mỉm cười trong lòng: "Ý anh ấy đang khen mình xinh sao?".
- Anh mua nhiều như vậy tôi cũng không mặc hết, thật phí phạm.
Được mua cho đồ đẹp cô lại chẳng vui, anh ngồi xuống giường rồi kéo cô ngồi vào lòng mình.
- Sao lại không hết? Mỗi ngày mặc một bộ, thậm chí còn không đủ để mặc.
Cô liền phản bác:
- Mỗi ngày một bộ? Tôi có hay đi ra ngoài đâu mà mặc hằng ngày chứ?
Anh đưa tay vuốt nhẹ sống mũi cô, tiện thể véo nhẹ chóp mũi nhỏ nhắn một cái cho bỏ ghét vì cứ thích cãi.
- Cần gì ra ngoài, cứ mặc ở nhà cho tôi ngắm.
Ý kiến của anh đến mức này thì cô cũng đành chịu. Anh mua cho cô toàn đồ hiệu đắt đỏ, bộ nào cũng mang kiểu dáng thời trang, phong cách, chẳng ai lại ăn mặc sang trọng, kiểu cách đến mức như vậy khi ở nhà. Dẫu biết phụ nữ phải chăm chút bản thân để có thể đẹp mọi lúc mọi nơi, nhưng thế này thì lố lăng thật.
- Anh nghĩ gì vậy chứ? Thật hết nói nổi.
Cô đứng dậy, bước đến bàn để lấy trang phục từ những túi giấy ra xem lại một lần nữa. Y Thoa ướm thử một bộ đầm lên người rồi nhìn về phía anh.
- Đã hai dây lại còn ngắn trên gối, mặc như vậy mà anh thấy đẹp sao?
Từ trước đến giờ anh đã từng thấy qua vô số trang phục, đối với anh dù kín đáo hay sexy đều là thời trang. Quan trọng ở sự khéo léo trong cắt xẻ của kiểu dáng, đừng quá thô hay táo bạo chạm mức phản cảm là được.
- Thật ra, tôi thấy em mặc gì cũng không đẹp.
Cô chau mày, vừa nãy còn bảo cô rất hợp với những bộ trang phục này, vậy mà bây giờ anh lại lật lọng nói khác.
- Vậy anh còn mua đống đồ này làm gì?
Cô ném chiếc đầm mình vừa ướm thử lên người xuống bàn rồi bước đến giường nằm xuống và kéo chăn phủ qua đầu. Hình thức giận dỗi này anh chưa từng thấy qua, hôm nay cô cũng biết làm nũng với anh, con đường trở thành nóc nhà quyền lực không còn xa nữa.
Hạc Đệ chống tay nằm xuống cạnh cô, Anh muốn kéo chăn xuống nhưng cô liền lập tức giữ chặt chiếc chăn lại, thậm chí còn chỉnh tư thế mà quay lưng về phía anh phũ phàng.
- Giận tôi sao?
Cô chẳng rõ do anh thật sự không biết hay là cố tình hỏi lại để chọc tức cô. Nhìn người ta đã đang dỗi rành rành ra đó mà còn vờ ngây ngô.
- Anh cứ mặc tôi.
Hạc Đệ nở nụ cười, anh nằm xuống, chẳng chút liêm sỉ cất lời:
- Tôi thấy em mặc gì cũng không đẹp, vì em không mặc gì là đẹp nhất.
- Cô thử bộ này đi.
Dù anh bảo cô cứ chọn lựa tự nhiên, thích bộ trang phục nào anh sẽ mua cho cô, ấy vậy mà Y Thoa cứ ngại rồi đứng ngây ra nên anh đành phải ra tay, đích thân chọn đồ cho cô.
- Bộ này...có hơi ngắn...
Nói cô lựa đồ thì cô không chọn, đến khi anh đưa trang phục thì cô lại bảo ngắn. Hạc Đệ đặt bộ váy vào tay cô rồi đốc thúc:
- Không ngắn, mau mặc thử tôi xem.
Cô chỉ đành nhận lấy bộ váy áo rồi miễn cưỡng vào phòng thay đồ. Đột nhiên hôm nay anh đưa cô đi mua sắm rồi còn đòi cùng nhau xem phim ở rạp. Chẳng lẽ anh muốn hăm nóng tình cảm sao? Nhưng giữa cả hai đã có mối quan hệ rõ ràng đâu chứ.
Cánh cửa phòng thay đồ hé mở, cô ngượng ngùng bước nhẹ nhàng ra ngoài. Bộ váy ngắn trên gối, tuy phần cổ áo vuông khá kín đáo cùng tay áo phồng thời trang nhã nhặn nhưng sao cô cứ có cảm giác thiếu vải.
- Tôi thấy...thật sự là hơi ngắn.
Trong mắt của người làm về thời trang như anh, cô ăn vận thế này thật sự rất đẹp, vô cùng phù hợp với dáng vóc mảnh mai, đặc biệt khoe khéo được đôi chân dài miên man.
- Lấy bộ này đi.
Anh dùng cách phớt lờ để chỉnh đốn lại phong cách ăn mặc của cô. Trong khi cô cảm thấy không hài lòng với bộ trang phục nhưng anh cứ muốn cô phải mặc.
- Nhưng tôi...
Hạc Đệ không chần chừ mà đưa thêm cho cô một đống trang phục.
- Thử thêm số đồ này nữa.
Chẳng đợi cô phản ứng lại, anh xoay cô nửa vòng tròn rồi đẩy nhẹ Y Thoa vào phòng thay đồ.
- Mau thử đi.
Đến khi về nhà, cô vẫn không ngừng cằn nhằn anh về số đồ cầm nặng cả hai tay, hệt như nóc nhà đang càu nhàu chồng.
- Tôi đã bảo không thích váy ngắn, sao anh mua nhiều vậy chứ? Cả mớ đồ này tôi chỉ vừa ý có hai bộ thôi.
Anh đặt những túi đồ xuống bàn, bây giờ cưng chiều cô cũng trở thành tội, tội không nghe lời, tội ép cô mặc váy đầm mà cô không thích.
- Cô mặc những trang phục này trông rất đẹp, đừng mãi cứng ngắt và khuôn khổ như vậy.
Dù tâm trạng có chút bực bội nhưng nghe lời nói có ý khen ngợi từ anh, cô lại thầm mỉm cười trong lòng: "Ý anh ấy đang khen mình xinh sao?".
- Anh mua nhiều như vậy tôi cũng không mặc hết, thật phí phạm.
Được mua cho đồ đẹp cô lại chẳng vui, anh ngồi xuống giường rồi kéo cô ngồi vào lòng mình.
- Sao lại không hết? Mỗi ngày mặc một bộ, thậm chí còn không đủ để mặc.
Cô liền phản bác:
- Mỗi ngày một bộ? Tôi có hay đi ra ngoài đâu mà mặc hằng ngày chứ?
Anh đưa tay vuốt nhẹ sống mũi cô, tiện thể véo nhẹ chóp mũi nhỏ nhắn một cái cho bỏ ghét vì cứ thích cãi.
- Cần gì ra ngoài, cứ mặc ở nhà cho tôi ngắm.
Ý kiến của anh đến mức này thì cô cũng đành chịu. Anh mua cho cô toàn đồ hiệu đắt đỏ, bộ nào cũng mang kiểu dáng thời trang, phong cách, chẳng ai lại ăn mặc sang trọng, kiểu cách đến mức như vậy khi ở nhà. Dẫu biết phụ nữ phải chăm chút bản thân để có thể đẹp mọi lúc mọi nơi, nhưng thế này thì lố lăng thật.
- Anh nghĩ gì vậy chứ? Thật hết nói nổi.
Cô đứng dậy, bước đến bàn để lấy trang phục từ những túi giấy ra xem lại một lần nữa. Y Thoa ướm thử một bộ đầm lên người rồi nhìn về phía anh.
- Đã hai dây lại còn ngắn trên gối, mặc như vậy mà anh thấy đẹp sao?
Từ trước đến giờ anh đã từng thấy qua vô số trang phục, đối với anh dù kín đáo hay sexy đều là thời trang. Quan trọng ở sự khéo léo trong cắt xẻ của kiểu dáng, đừng quá thô hay táo bạo chạm mức phản cảm là được.
- Thật ra, tôi thấy em mặc gì cũng không đẹp.
Cô chau mày, vừa nãy còn bảo cô rất hợp với những bộ trang phục này, vậy mà bây giờ anh lại lật lọng nói khác.
- Vậy anh còn mua đống đồ này làm gì?
Cô ném chiếc đầm mình vừa ướm thử lên người xuống bàn rồi bước đến giường nằm xuống và kéo chăn phủ qua đầu. Hình thức giận dỗi này anh chưa từng thấy qua, hôm nay cô cũng biết làm nũng với anh, con đường trở thành nóc nhà quyền lực không còn xa nữa.
Hạc Đệ chống tay nằm xuống cạnh cô, Anh muốn kéo chăn xuống nhưng cô liền lập tức giữ chặt chiếc chăn lại, thậm chí còn chỉnh tư thế mà quay lưng về phía anh phũ phàng.
- Giận tôi sao?
Cô chẳng rõ do anh thật sự không biết hay là cố tình hỏi lại để chọc tức cô. Nhìn người ta đã đang dỗi rành rành ra đó mà còn vờ ngây ngô.
- Anh cứ mặc tôi.
Hạc Đệ nở nụ cười, anh nằm xuống, chẳng chút liêm sỉ cất lời:
- Tôi thấy em mặc gì cũng không đẹp, vì em không mặc gì là đẹp nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.