Chương 23: Giằng Co
Vô Thanh
08/06/2021
“Lộ rõ như vậy sao?” Thẩm Vân Hề cúi đầu nhìn cái bóng của chính mình, cô thì thào tự nói.
Diệp Trăn giữ chặt cánh tay Thẩm Vân Hề, cậu đợi cô dừng lại rồi mới thả tay ra, “Ai bắt nạt cậu?”
“Tớ không thể nói rõ ngay lúc này, cậu cũng không cần phải tìm hiểu đến cùng.” Thẩm Vân Hề không muốn nói nhiều, cô tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Trăn há miệng định hỏi thêm gì đó, nhưng nhìn bóng lưng Thẩm Vân Hề thì cậu lại từ bỏ.
Trên đường đi, Diệp Trăn năm lần bảy lượt muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được nội tâm mình, cậu trầm giọng hỏi một câu: “Là nam hay nữ thì vẫn có thể nói chứ?”
Thẩm Vân Hề chậm rãi bước lên cầu thang: “Là nữ.”
Trở lại phòng học, Thẩm Vân Hề bắt đầu thu dọn sách vở.
Trong phòng học không có ai, Diệp Trăn ngồi ghế nhìn Thẩm Vân Hề dọn đồ, cậu kinh ngạc hỏi: “Cậu về bây giờ hả?”
Động tác trên tay Thẩm Vân Hề vẫn không ngừng, cô “ừm” một tiếng.
“Cậu không xem văn nghệ?”
“Không xem.”
“Vậy tớ đưa cậu….” Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, ngắt lời Diệp Trăn đang nói.
Thẩm Vân Hề nhã nhặn từ chối, nhưng Diệp Trăn lại bảo cô đợi một lát, sau đó cậu lấy điện thoại trong túi ra nghe.
“Cậu đợi tớ năm phút, tớ đi đưa đồ cho bạn, lập tức quay lại ngay.” Vẻ mặt Diệp Trăn cực kỳ chân thành, cậu còn nói thêm, “Sẽ nhanh thôi, cậu về một mình không an toàn, tớ thực sự không yên tâm.”
“Không cần phải phiền phức như vậy. Tớ từng học taekwondo, cậu có thể yên tâm.”
Diệp Trăn thấy không thể thuyết phục được Thẩm Vân Hề, cậu bỏ lại câu “Tớ sẽ nhanh chóng quay lại”, rồi vội vàng ra khỏi phòng học.
Thẩm Vân Hề không quan tâm, cô cầm khẩu trang, găng tay và cặp sách, sau đó rời đi.
Sau khi chào tạm biệt bạn mình, Diệp Trăn chạy vội về phía dãy nhà của khối mười hai. Cậu chạy nhanh vào tòa nhà, mỗi lần bước ba bốn bậc cầu thang, một mạch hướng thẳng tầng ba.
Khi thấy phòng học phía cuối hành lang không còn ánh đèn, cậu thở hồng hộc rồi thả chậm bước chân, khuôn mặt đầy vẻ mất mát, tâm tình cũng chìm xuống đáy vực sâu.
Phía trước vẫn có phòng học còn sáng đèn, nhưng đó là lớp khác. Tuy nhiên trong lòng Diệp Trăn vẫn ôm hy vọng…
Nhỡ đâu Thẩm Vân Hề quen ai đó trong lớp này nên qua đó thì sao…
Đi đến cửa sau của phòng học, bên trong truyền ra tiếng ồn ào nói chuyện, Diệp Trăn nhìn chung quanh một vòng … mấy nữ sinh trong lớp người thì đưa lưng về phía cậu, người thì ngồi nghiêng, nhưng cậu không thấy Thẩm Vân Hề.
Diệp Trăn nhấc chân rời đi, được vài bước thì cậu đột nhiên dừng lại và nhìn chằm chằm người dưới tầng.
Diệp Trăn bước từng bước xuống tầng, bước đến bậc thang cuối cùng thì có một người đi về phía cậu. Lửa giận trong lòng Diệp Trăn nháy mắt bùng cháy, nhưng cậu cố gắng kiềm chế, vờ như không thấy rồi sải bước đi qua cậu ta.
Thành Ngự gọi Diệp Trăn: “Cậu có nhìn thấy Thẩm Vân Hề không?”
Nhìn dáng vẻ thong dong của Thành Ngự, Diệp Trăn lập tức nổi nóng, cậu không nhịn được mà mỉa mai: “Bây giờ cậu mới đi tìm cô ấy, không phải quá muộn rồi sao?” Diệp Trăn nói xong liền tiếp tục đi đường của mình.
Lúc cô ấy bị người ta bắt nạt thì Thành Ngự ở đâu? Qua lâu như vậy mới đi tìm người, cậu ta có quan tâm gì đến cô ấy đâu.
Thành Ngự liếc mắt nhìn về phía phòng học, sau đó nhanh chóng chặn đường Diệp Trăn, khuôn mặt cậu lạnh như băng: “Có chuyện gì thì cậu nói cho rõ ràng.”
Diệp Trăn nhìn Thành Ngự: “Cậu không biết hiện tại đang là thời điểm cực kỳ quan trọng à? Không chỉ làm ảnh hưởng việc học tập của Thẩm Vân Hề, lại còn gây phiền phức cho cô ấy, cậu định hại cô ấy như thế này sao?”
Nói chuyện không rõ ràng đã khiến Thành Ngự không vui, bây giờ nghe những lời này thì cậu càng khó chịu. Thành Ngự lạnh lùng nhìn Diệp Trăn: “Ăn không nên đọi, nói chẳng nên lời (*), lại còn tự cho mình là đúng rồi chạy đến dạy dỗ tôi??? Trong mắt tôi, cậu còn không được tính là tình địch, cho nên cậu càng không có tư cách xen vào chuyện của hai người bọn tôi!”
Câu này của Thành Ngự đánh trúng Diệp Trăn, khiến cậu phải chịu đả kích lớn.
Thành Ngự nói xong cũng không quan tâm đến phản ứng của cậu ta, cậu quay người đi về hướng cổng trường.
Dù có xảy ra chuyện gì thì quan trọng nhất vẫn là tìm được Hề Hề.
Lúc này Thẩm Vân Hề đang lẳng lặng đứng trước cửa nhà. Cô do dự một lúc lâu rồi mới mở cửa. Nhìn thấy phòng khách tối om, cô mới nhớ ra chú Thành và cô Thành có việc đi đến tỉnh khác, ngày về còn chưa xác định.
Thẩm Vân Hề lập tức thả lỏng… may quá, thật sự may quá.
Nếu tối nay cô Thành mà nhìn thấy vết cào trên mặt mình, nhất định cô ấy sẽ lo lắng và còn truy hỏi nguyên nhân.
Thẩm Vân Hề chậm rãi đi lên tầng, cô tiến vào phòng ngủ rồi đứng trước gương, nhìn vết đỏ trên má mình, cô thầm nghĩ khoảng một hai ngày chắc sẽ không thấy gì.
Thẩm Vân Hề lấy quần áo đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào át mất tiếng chuông điện thoại đang reo ở trên giường.
Thành Ngự gọi điện suốt trên đường về mà không có ai nghe máy, cũng may về gần đến nhà, cậu nhìn thấy nhà mình có ánh đèn, lúc này trong lòng mới thoáng an tâm.
Thành Ngự đóng cửa cẩn thận, cậu đi lên tầng, tay thì vịn vào thành cầu thang, đôi chân dài mạnh mẽ bước một lần hẳn sáu bậc, chẳng mấy chốc mà lên tới trên tầng.
“Cộc cộc cộc.” Bên trong không có động tĩnh, Thành Ngự xoay tay nắm cửa rồi đi vào phòng không chút nghĩ ngợi. Cậu vừa nhìn vào trong, đúng lúc thấy Thẩm Vân Hề ra khỏi phòng tắm.
Hai người yên lặng mất mấy giây.
Gò má trắng nõn của Thẩm Vân Hề xuất hiện hai vệt đỏ vô cùng chói mắt. Thành Ngự bước nhanh về phía trước, cậu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng nói vừa trầm vừa lạnh: “Ai đã làm??”
____
Giải nghĩa:
(*) “Ăn không nên đọi, nói chẳng nên lời” chỉ sự vụng về trong việc ăn nói, không biết cách xử sự sao cho đẹp và phù hợp.
Miền Trung, xứ Nghệ gọi cái bát là “đọi”.
Diệp Trăn giữ chặt cánh tay Thẩm Vân Hề, cậu đợi cô dừng lại rồi mới thả tay ra, “Ai bắt nạt cậu?”
“Tớ không thể nói rõ ngay lúc này, cậu cũng không cần phải tìm hiểu đến cùng.” Thẩm Vân Hề không muốn nói nhiều, cô tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Trăn há miệng định hỏi thêm gì đó, nhưng nhìn bóng lưng Thẩm Vân Hề thì cậu lại từ bỏ.
Trên đường đi, Diệp Trăn năm lần bảy lượt muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được nội tâm mình, cậu trầm giọng hỏi một câu: “Là nam hay nữ thì vẫn có thể nói chứ?”
Thẩm Vân Hề chậm rãi bước lên cầu thang: “Là nữ.”
Trở lại phòng học, Thẩm Vân Hề bắt đầu thu dọn sách vở.
Trong phòng học không có ai, Diệp Trăn ngồi ghế nhìn Thẩm Vân Hề dọn đồ, cậu kinh ngạc hỏi: “Cậu về bây giờ hả?”
Động tác trên tay Thẩm Vân Hề vẫn không ngừng, cô “ừm” một tiếng.
“Cậu không xem văn nghệ?”
“Không xem.”
“Vậy tớ đưa cậu….” Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, ngắt lời Diệp Trăn đang nói.
Thẩm Vân Hề nhã nhặn từ chối, nhưng Diệp Trăn lại bảo cô đợi một lát, sau đó cậu lấy điện thoại trong túi ra nghe.
“Cậu đợi tớ năm phút, tớ đi đưa đồ cho bạn, lập tức quay lại ngay.” Vẻ mặt Diệp Trăn cực kỳ chân thành, cậu còn nói thêm, “Sẽ nhanh thôi, cậu về một mình không an toàn, tớ thực sự không yên tâm.”
“Không cần phải phiền phức như vậy. Tớ từng học taekwondo, cậu có thể yên tâm.”
Diệp Trăn thấy không thể thuyết phục được Thẩm Vân Hề, cậu bỏ lại câu “Tớ sẽ nhanh chóng quay lại”, rồi vội vàng ra khỏi phòng học.
Thẩm Vân Hề không quan tâm, cô cầm khẩu trang, găng tay và cặp sách, sau đó rời đi.
Sau khi chào tạm biệt bạn mình, Diệp Trăn chạy vội về phía dãy nhà của khối mười hai. Cậu chạy nhanh vào tòa nhà, mỗi lần bước ba bốn bậc cầu thang, một mạch hướng thẳng tầng ba.
Khi thấy phòng học phía cuối hành lang không còn ánh đèn, cậu thở hồng hộc rồi thả chậm bước chân, khuôn mặt đầy vẻ mất mát, tâm tình cũng chìm xuống đáy vực sâu.
Phía trước vẫn có phòng học còn sáng đèn, nhưng đó là lớp khác. Tuy nhiên trong lòng Diệp Trăn vẫn ôm hy vọng…
Nhỡ đâu Thẩm Vân Hề quen ai đó trong lớp này nên qua đó thì sao…
Đi đến cửa sau của phòng học, bên trong truyền ra tiếng ồn ào nói chuyện, Diệp Trăn nhìn chung quanh một vòng … mấy nữ sinh trong lớp người thì đưa lưng về phía cậu, người thì ngồi nghiêng, nhưng cậu không thấy Thẩm Vân Hề.
Diệp Trăn nhấc chân rời đi, được vài bước thì cậu đột nhiên dừng lại và nhìn chằm chằm người dưới tầng.
Diệp Trăn bước từng bước xuống tầng, bước đến bậc thang cuối cùng thì có một người đi về phía cậu. Lửa giận trong lòng Diệp Trăn nháy mắt bùng cháy, nhưng cậu cố gắng kiềm chế, vờ như không thấy rồi sải bước đi qua cậu ta.
Thành Ngự gọi Diệp Trăn: “Cậu có nhìn thấy Thẩm Vân Hề không?”
Nhìn dáng vẻ thong dong của Thành Ngự, Diệp Trăn lập tức nổi nóng, cậu không nhịn được mà mỉa mai: “Bây giờ cậu mới đi tìm cô ấy, không phải quá muộn rồi sao?” Diệp Trăn nói xong liền tiếp tục đi đường của mình.
Lúc cô ấy bị người ta bắt nạt thì Thành Ngự ở đâu? Qua lâu như vậy mới đi tìm người, cậu ta có quan tâm gì đến cô ấy đâu.
Thành Ngự liếc mắt nhìn về phía phòng học, sau đó nhanh chóng chặn đường Diệp Trăn, khuôn mặt cậu lạnh như băng: “Có chuyện gì thì cậu nói cho rõ ràng.”
Diệp Trăn nhìn Thành Ngự: “Cậu không biết hiện tại đang là thời điểm cực kỳ quan trọng à? Không chỉ làm ảnh hưởng việc học tập của Thẩm Vân Hề, lại còn gây phiền phức cho cô ấy, cậu định hại cô ấy như thế này sao?”
Nói chuyện không rõ ràng đã khiến Thành Ngự không vui, bây giờ nghe những lời này thì cậu càng khó chịu. Thành Ngự lạnh lùng nhìn Diệp Trăn: “Ăn không nên đọi, nói chẳng nên lời (*), lại còn tự cho mình là đúng rồi chạy đến dạy dỗ tôi??? Trong mắt tôi, cậu còn không được tính là tình địch, cho nên cậu càng không có tư cách xen vào chuyện của hai người bọn tôi!”
Câu này của Thành Ngự đánh trúng Diệp Trăn, khiến cậu phải chịu đả kích lớn.
Thành Ngự nói xong cũng không quan tâm đến phản ứng của cậu ta, cậu quay người đi về hướng cổng trường.
Dù có xảy ra chuyện gì thì quan trọng nhất vẫn là tìm được Hề Hề.
Lúc này Thẩm Vân Hề đang lẳng lặng đứng trước cửa nhà. Cô do dự một lúc lâu rồi mới mở cửa. Nhìn thấy phòng khách tối om, cô mới nhớ ra chú Thành và cô Thành có việc đi đến tỉnh khác, ngày về còn chưa xác định.
Thẩm Vân Hề lập tức thả lỏng… may quá, thật sự may quá.
Nếu tối nay cô Thành mà nhìn thấy vết cào trên mặt mình, nhất định cô ấy sẽ lo lắng và còn truy hỏi nguyên nhân.
Thẩm Vân Hề chậm rãi đi lên tầng, cô tiến vào phòng ngủ rồi đứng trước gương, nhìn vết đỏ trên má mình, cô thầm nghĩ khoảng một hai ngày chắc sẽ không thấy gì.
Thẩm Vân Hề lấy quần áo đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào át mất tiếng chuông điện thoại đang reo ở trên giường.
Thành Ngự gọi điện suốt trên đường về mà không có ai nghe máy, cũng may về gần đến nhà, cậu nhìn thấy nhà mình có ánh đèn, lúc này trong lòng mới thoáng an tâm.
Thành Ngự đóng cửa cẩn thận, cậu đi lên tầng, tay thì vịn vào thành cầu thang, đôi chân dài mạnh mẽ bước một lần hẳn sáu bậc, chẳng mấy chốc mà lên tới trên tầng.
“Cộc cộc cộc.” Bên trong không có động tĩnh, Thành Ngự xoay tay nắm cửa rồi đi vào phòng không chút nghĩ ngợi. Cậu vừa nhìn vào trong, đúng lúc thấy Thẩm Vân Hề ra khỏi phòng tắm.
Hai người yên lặng mất mấy giây.
Gò má trắng nõn của Thẩm Vân Hề xuất hiện hai vệt đỏ vô cùng chói mắt. Thành Ngự bước nhanh về phía trước, cậu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng nói vừa trầm vừa lạnh: “Ai đã làm??”
____
Giải nghĩa:
(*) “Ăn không nên đọi, nói chẳng nên lời” chỉ sự vụng về trong việc ăn nói, không biết cách xử sự sao cho đẹp và phù hợp.
Miền Trung, xứ Nghệ gọi cái bát là “đọi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.