Chương 17: Lớp Học
Vô Thanh
08/06/2021
Có không ít người trong lớp nhìn thấy Thành Ngự chở Thẩm Vân Hề đi học rồi tan học, sau khi kinh ngạc qua đi, bọn họ đều nhao nhao suy đoán mối quan hệ giữa hai người.
Khi Hạng Cần tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, cậu chỉ biết trợn mắt há mồm.
“Thành Ngự, sao trước kia tôi không phát hiện ra cậu yêu đương lại thích lộ liễu như vậy? Ban ngày ban mặt mà ân ái trước mặt bao nhiêu người, đây là Thành Ngự mà tôi biết hả?”
Thành Ngự cười như không cười, nhưng cặp mắt sáng ngời kia lại ngập tràn vui vẻ: “Trong mắt cẩu độc thân thì người khác làm gì cũng đều là ân ái.”
“Móa nó!” Lời này quá là khinh người!
Hạng Cần mắng Thành Ngự một câu, cuối cùng lại không cam lòng mà trêu chọc, “Cậu đừng quá đắc ý, nhớ phải kiềm chế thân thể.”
Hạng Cần nói xong liền khoác tay lên vai Trần Tư Duy, vẻ mặt thì buồn bã, cậu yếu ớt thở dài một hơi: “Haizzz, lão Trần này, từ nay về sau chỉ còn mình tôi với cậu cô đơn làm bạn.”
Trần Tư Duy ghét bỏ hất tay Hạng Cần, cậu phủi phủi đầu vai và nói: “Ai muốn cô đơn làm bạn với cậu.”
“Cậu nhìn cậu đi, không bao giờ chịu chấp nhận tôi. Đã mất đi Thành Ngự, cậu còn muốn mất thêm cả tôi hả?”
Đồ thần kinh! Trần Tư Duy buồn nôn nhíu mày, dáng vẻ không muốn phản ứng Hạng Cần.
Hạng Cần vuốt ngực làm như đau khổ: “Thành Ngự thoát kiếp cô đơn, còn lão Trần là tên máu lạnh. Không có ai thương tôi, sau này tôi biết sống sao?” Hạng Cần lúc này giống hệt một oán phụ.
Thành Ngự cười cười, cậu giơ chân đạp mông Hạng Cần: “Cậu diễn thành nghiện con mẹ nó rồi. Đừng thi tốt nghiệp cấp ba nữa, tôi đưa cậu đi làm diễn viên.”
“Ha ha ha, ý tưởng này không tồi, tôi cảm thấy mình có thể trở thành vua màn ảnh.”
Thỉnh thoảng Hạng Cần lại tưng tửng như vậy, Thành Ngự và Trần Tư Duy nhìn mãi cũng thành quen cái dáng vẻ lên cơn thần kinh của bạn mình.
Chỗ dãy bàn đầu, Hà Hủ nắm chặt cánh tay Thẩm Vân Hề để tra hỏi:
“A a a! Đồ không có lương tâm! Cậu và Thành Ngự quen nhau lúc nào vậy? Tớ chưa bao giờ thấy cậu ta thân thiết với nữ sinh, đã thế còn dùng xe đạp chở cậu đến trường… A a a! Cậu mau mau khai thật!”
Thẩm Vân Hề bị lắc choáng váng cả đầu óc, cô vội vàng ngăn lại động tác của Hà Hủ, sau đó trả lời qua loa: “Chân tớ bị đau nên mới ngồi xe cậu ấy… Chứ bọn tớ đâu có cái gì?!”
“Tớ không tin! Nói nhanh, có phải hai cậu đang quen nhau hay không?”
“Coi… coi như là thế đi.” Giọng Thẩm Vân Hề yếu ớt như muỗi kêu nhưng Hà Hủ vẫn nghe rõ ràng.
“A a a a a a a a a a! Thẩm Vân Hề, cậu đúng là trâu bò! Vừa chuyển đến đã thu phục được người đẹp trai nhất lớp!”
Có phải Hà Hủ quá kích động rồi không?
“Được rồi, được rồi, cậu buông tớ ra trước đã. Sau này tớ sẽ kể cho cậu nghe được không?”
Hà Hủ cũng biết ở trường không tiện nói chuyện này, cô đành miễn cưỡng đồng ý: “Được.”
“Nhưng mà…” Hà Hủ bổ sung, “Tớ muốn nghe chi tiết!”
Thẩm Vân Hề qua quýt ừm một tiếng. Lòng hiếu kỳ của Hà Hủ rất mạnh, cô bạn còn bừng bừng sức sống, vừa lắc vừa hỏi nên cô thật sự không đối phó nổi.
Thấy Thẩm Vân Hề đồng ý, trong lòng Hà Hủ vô cùng đắc ý. Cô cũng đâu có cách nào khác, ai bảo trai xinh gái đẹp yêu nhau, cô không thể không tò mò. Hơn nữa đối phương lại còn là Thành Ngự – người đẹp trai, học giỏi, lạnh nhạt với nữ sinh.
Kích động qua đi, Hà Hủ mới nhớ ra một chuyện: “À đúng rồi, hôm nay đến lượt hai chúng ta trực nhật, suýt chút nữa thì tớ quên mất.”
“Hả, đã đến lượt chúng ta rồi sao?”
Cả ngày hôm nay Thẩm Vân Hề không rời mông khỏi chỗ ngồi, cảm giác khó chịu giữa hai chân khiến cô lười hoạt động. Đen đủi hôm nay lại đúng ngày trực nhật, cô bỗng thấy hơi không vui.
Buổi chiều tan học, mọi người lục đục rời khỏi lớp, chẳng mấy chốc mà phòng học gần như không còn ai.
Thành Ngự thấy Thẩm Vân Hề vẫn ngồi yên tại chỗ, cậu tiến tới vỗ nhẹ vào sau gáy cô rồi lên tiếng nhắc nhở: “Cậu không về?”
Thẩm Vân Hề nhăn mặt, cô ngẩng nhìn Thành Ngự, ánh mắt vô cùng đáng thương: “Tớ phải trực nhật…”
Giọng nói mềm mại của người con gái giống như làm nũng, khiến trái tim cứng rắn của Thành Ngự cũng phải mềm nhũn. Đồng thời cậu tự trách bản thân mình tối qua quá xúc động… thời điểm không đúng, đáng lẽ không nên vội vàng muốn cô. Hôm nay nhìn cô mệt mỏi yếu ớt, tay chân không còn sức lực, cậu vừa thương vừa đau lòng.
Thẩm Vân Hề đứng dậy, Thành Ngự vuốt ve mấy lọn tóc ngắn của cô, sau đó ấn cô ngồi xuống ghế và dịu dàng nói: “Cậu ngồi yên đây, trực nhật để tớ làm.”
Thế là Thẩm Vân Hề ngoan ngoãn ngồi ở ghế nhìn Thành Ngự cầm chổi quét dọn lớp.
Hà Hủ cầm cây lau nhà quay trở lại lớp thì thấy Thành Ngự đang loay hoay quét dọn, cô kinh ngạc đến nỗi đứng đần người tại chỗ.
Thật lâu sau Hà Hủ mới lên tiếng: “Chuyện này…”
Thành Ngự quay đầu lại nhìn: “Cậu về trước đi, tôi giúp Vân Hề quét dọn là được rồi.” Giọng nói từ tính không cho phép người ta cự tuyệt.
Lúc này Hà Hủ mới bừng tỉnh, cô nhìn về phía Thẩm Vân Hề… được lắm được lắm, người ta thì trực nhật, còn bạn của cô thì cúi đầu làm bài tập, dáng vẻ vô cùng tập trung.
Quả nhiên hai người họ thật sự đang yêu đương.
Cảm giác như mình đang được xem câu chuyện tình yêu ngọt ngào phiên bản vườn trường, Hà Hủ gật đầu liên tục, cô vừa cười vừa nói: “Được được… vậy cậu nhớ chăm sóc Vân Hề cho tốt, tớ không quấy rầy hai người nữa.”
Hà Hủ buông cây lau nhà trong tay, sau đó xoay người rời đi.
Thẩm Vân Hề làm xong một bài tập, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Thành Ngự đang lau bảng.
Chân dài đúng là có lợi, lau bảng không tốn tí sức nào! Không giống cô, mỗi lần lau bảng là phải nhảy lên nhảy xuống mới có thể lau hết.
Thành Ngự lau xong bảng, cậu thả miếng lau bảng xuống dưới, hai tay vỗ vỗ bụi phấn rồi đi ra khỏi phòng học.
Nền lớp học rất sạch sẽ, phía trên còn vài giọt nước đọng chưa khô, có thể dễ dàng thấy là mới lau nền xong.
Thẩm Vân Hề đứng dậy nhìn xung quanh một vòng, thấy Thành Ngự tiến lại gần, cô bèn hỏi: “Hà Hủ đâu rồi?”
Thành Ngự đứng trước bàn Thẩm Vân Hề, hai tay cậu rũ xuống, giọt nước từ đầu ngón tay rỏ xuống nền nhà, “Tớ bảo cậu ấy về trước rồi.”
“À.” Thẩm Vân Hề cất sách vở vào cặp, “Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi.” Cô vừa nói xong thì không cẩn thận làm rơi cây bút.
Thành Ngự cúi người, cậu nhặt cây bút màu đỏ rơi chỗ chân bàn rồi thả vào hộp bút đang mở của Thẩm Vân Hề.
Trên thân bút còn lưu lại vệt nước nhàn nhạt, mà vừa nãy lúc Thành Ngự cúi đầu, Thẩm Vân Hề nhìn thấy trên đỉnh đầu cậu dính ít bọt xà phòng. Cô vươn tay kéo góc áo Thành Ngự, Thành Ngự rũ mắt nhìn cô: “Hề Hề sao thế?”
“Cậu cúi đầu xuống.”
Mặc dù trong lòng Thành Ngự mang theo nghi ngờ nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chăm chú về phía cô.
Thành Ngự cúi đầu nhưng vẫn rất cao, Thẩm Vân Hề phải nhón chân mới với tới. Cô vươn tay xoa đỉnh đầu Thành Ngự, đầu ngón tay lau sạch bọt nước dính trên sợi tóc đen nhánh.
Ngay tại giây phút Thẩm Vân Hề chạm vào đỉnh đầu mình, Thành Ngự cảm giác có một thứ gì đó rất kỳ lạ chạy thẳng tới trái tim, không nói rõ được và cũng không thể miêu tả được. Nếu như bắt buộc phải hình dung thì nó giống như mặt trời ngả bóng phía đằng Tây, dù tiết trời mùa đông có rét mướt nhưng vẫn được ánh mặt trời sưởi ấm, ngay cả trong lòng cũng có một dòng nước ấm chảy qua.
Mùa đông nắng ấm, dịu dàng và yên tĩnh.
“Được rồi.” Thẩm Vân Hề rụt tay về, gót chân cũng chạm xuống đất, hai mắt hoa đào cong cong như vầng trăng khuyết.
Thành Ngự ôm eo nhỏ của Thẩm Vân Hề, cậu tiến về trước một bước, để cô tựa người lên tường.
“Này…” Thành Ngự dựa sát vào người mình nên Thẩm Vân Hề đương nhiên phát hiện ra ý đồ của cậu, cô xấu hổ cúi thấp đầu, hai tay đẩy ngực thiếu niên, “Tớ muốn ăn cơm.”
Một tay Thành Ngự nâng cằm Thẩm Vân Hề, tay phải đan vào tay trái cô, cậu nắm thật chặt và nhấn tay cô trên tường, hầu kết khẽ động tạo nên một đường cong mê người: “Cậu phải để cho tớ hôn trước đã.”
Vừa nói dứt lời, hai người môi kề môi vuốt ve âu yếm, đầu lưỡi cậu linh hoạt cạy mở hàm răng cô, rồi vô cùng dịu dàng trêu đùa cái lưỡi thơm tho của người con gái.
Thành Ngự không còn vội vàng và ngấu nghiến như trước đây, lần này cậu hôn rất nhẹ nhàng.
Thẩm Vân Hề có thể cảm nhận được sự nâng niu quý trọng của Thành Ngự dành cho mình. Cuối cùng Thẩm Vân Hề cũng quên đi mọi thứ xung quanh, tay cô nắm chặt ngực áo cậu, sau đó hé môi và động tình đáp lại.
Lưỡi hai người quấn quít bên nhau, ai cũng đều đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào.
Nụ hôn này dịu dàng như trời chiều mùa thu, nhưng nó còn triền miên kéo dài hơn trời chiều rất nhiều.
Bốn phía vắng lặng, ngoại trừ tiếng rèm cửa đung đưa do cơn gió đông thổi qua khe cửa sổ.
Bên ngoài cánh cửa phía cuối lớp học, một chiếc bóng mờ mờ đổ trên mặt đất, thật lâu sau mới rời đi.
Trong phòng học, thiếu niên đè thiếu nữ lên vách tường, bóng lưng rộng lớn bao phủ hoàn toàn dáng người nhỏ nhắn xinh xắn. Tư thế cúi đầu hôn môi kết hợp với mười ngón tay đan chặt… thật sự không giấu nổi sự thiết tha thâm tình của thiếu niên.
Khi Hạng Cần tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, cậu chỉ biết trợn mắt há mồm.
“Thành Ngự, sao trước kia tôi không phát hiện ra cậu yêu đương lại thích lộ liễu như vậy? Ban ngày ban mặt mà ân ái trước mặt bao nhiêu người, đây là Thành Ngự mà tôi biết hả?”
Thành Ngự cười như không cười, nhưng cặp mắt sáng ngời kia lại ngập tràn vui vẻ: “Trong mắt cẩu độc thân thì người khác làm gì cũng đều là ân ái.”
“Móa nó!” Lời này quá là khinh người!
Hạng Cần mắng Thành Ngự một câu, cuối cùng lại không cam lòng mà trêu chọc, “Cậu đừng quá đắc ý, nhớ phải kiềm chế thân thể.”
Hạng Cần nói xong liền khoác tay lên vai Trần Tư Duy, vẻ mặt thì buồn bã, cậu yếu ớt thở dài một hơi: “Haizzz, lão Trần này, từ nay về sau chỉ còn mình tôi với cậu cô đơn làm bạn.”
Trần Tư Duy ghét bỏ hất tay Hạng Cần, cậu phủi phủi đầu vai và nói: “Ai muốn cô đơn làm bạn với cậu.”
“Cậu nhìn cậu đi, không bao giờ chịu chấp nhận tôi. Đã mất đi Thành Ngự, cậu còn muốn mất thêm cả tôi hả?”
Đồ thần kinh! Trần Tư Duy buồn nôn nhíu mày, dáng vẻ không muốn phản ứng Hạng Cần.
Hạng Cần vuốt ngực làm như đau khổ: “Thành Ngự thoát kiếp cô đơn, còn lão Trần là tên máu lạnh. Không có ai thương tôi, sau này tôi biết sống sao?” Hạng Cần lúc này giống hệt một oán phụ.
Thành Ngự cười cười, cậu giơ chân đạp mông Hạng Cần: “Cậu diễn thành nghiện con mẹ nó rồi. Đừng thi tốt nghiệp cấp ba nữa, tôi đưa cậu đi làm diễn viên.”
“Ha ha ha, ý tưởng này không tồi, tôi cảm thấy mình có thể trở thành vua màn ảnh.”
Thỉnh thoảng Hạng Cần lại tưng tửng như vậy, Thành Ngự và Trần Tư Duy nhìn mãi cũng thành quen cái dáng vẻ lên cơn thần kinh của bạn mình.
Chỗ dãy bàn đầu, Hà Hủ nắm chặt cánh tay Thẩm Vân Hề để tra hỏi:
“A a a! Đồ không có lương tâm! Cậu và Thành Ngự quen nhau lúc nào vậy? Tớ chưa bao giờ thấy cậu ta thân thiết với nữ sinh, đã thế còn dùng xe đạp chở cậu đến trường… A a a! Cậu mau mau khai thật!”
Thẩm Vân Hề bị lắc choáng váng cả đầu óc, cô vội vàng ngăn lại động tác của Hà Hủ, sau đó trả lời qua loa: “Chân tớ bị đau nên mới ngồi xe cậu ấy… Chứ bọn tớ đâu có cái gì?!”
“Tớ không tin! Nói nhanh, có phải hai cậu đang quen nhau hay không?”
“Coi… coi như là thế đi.” Giọng Thẩm Vân Hề yếu ớt như muỗi kêu nhưng Hà Hủ vẫn nghe rõ ràng.
“A a a a a a a a a a! Thẩm Vân Hề, cậu đúng là trâu bò! Vừa chuyển đến đã thu phục được người đẹp trai nhất lớp!”
Có phải Hà Hủ quá kích động rồi không?
“Được rồi, được rồi, cậu buông tớ ra trước đã. Sau này tớ sẽ kể cho cậu nghe được không?”
Hà Hủ cũng biết ở trường không tiện nói chuyện này, cô đành miễn cưỡng đồng ý: “Được.”
“Nhưng mà…” Hà Hủ bổ sung, “Tớ muốn nghe chi tiết!”
Thẩm Vân Hề qua quýt ừm một tiếng. Lòng hiếu kỳ của Hà Hủ rất mạnh, cô bạn còn bừng bừng sức sống, vừa lắc vừa hỏi nên cô thật sự không đối phó nổi.
Thấy Thẩm Vân Hề đồng ý, trong lòng Hà Hủ vô cùng đắc ý. Cô cũng đâu có cách nào khác, ai bảo trai xinh gái đẹp yêu nhau, cô không thể không tò mò. Hơn nữa đối phương lại còn là Thành Ngự – người đẹp trai, học giỏi, lạnh nhạt với nữ sinh.
Kích động qua đi, Hà Hủ mới nhớ ra một chuyện: “À đúng rồi, hôm nay đến lượt hai chúng ta trực nhật, suýt chút nữa thì tớ quên mất.”
“Hả, đã đến lượt chúng ta rồi sao?”
Cả ngày hôm nay Thẩm Vân Hề không rời mông khỏi chỗ ngồi, cảm giác khó chịu giữa hai chân khiến cô lười hoạt động. Đen đủi hôm nay lại đúng ngày trực nhật, cô bỗng thấy hơi không vui.
Buổi chiều tan học, mọi người lục đục rời khỏi lớp, chẳng mấy chốc mà phòng học gần như không còn ai.
Thành Ngự thấy Thẩm Vân Hề vẫn ngồi yên tại chỗ, cậu tiến tới vỗ nhẹ vào sau gáy cô rồi lên tiếng nhắc nhở: “Cậu không về?”
Thẩm Vân Hề nhăn mặt, cô ngẩng nhìn Thành Ngự, ánh mắt vô cùng đáng thương: “Tớ phải trực nhật…”
Giọng nói mềm mại của người con gái giống như làm nũng, khiến trái tim cứng rắn của Thành Ngự cũng phải mềm nhũn. Đồng thời cậu tự trách bản thân mình tối qua quá xúc động… thời điểm không đúng, đáng lẽ không nên vội vàng muốn cô. Hôm nay nhìn cô mệt mỏi yếu ớt, tay chân không còn sức lực, cậu vừa thương vừa đau lòng.
Thẩm Vân Hề đứng dậy, Thành Ngự vuốt ve mấy lọn tóc ngắn của cô, sau đó ấn cô ngồi xuống ghế và dịu dàng nói: “Cậu ngồi yên đây, trực nhật để tớ làm.”
Thế là Thẩm Vân Hề ngoan ngoãn ngồi ở ghế nhìn Thành Ngự cầm chổi quét dọn lớp.
Hà Hủ cầm cây lau nhà quay trở lại lớp thì thấy Thành Ngự đang loay hoay quét dọn, cô kinh ngạc đến nỗi đứng đần người tại chỗ.
Thật lâu sau Hà Hủ mới lên tiếng: “Chuyện này…”
Thành Ngự quay đầu lại nhìn: “Cậu về trước đi, tôi giúp Vân Hề quét dọn là được rồi.” Giọng nói từ tính không cho phép người ta cự tuyệt.
Lúc này Hà Hủ mới bừng tỉnh, cô nhìn về phía Thẩm Vân Hề… được lắm được lắm, người ta thì trực nhật, còn bạn của cô thì cúi đầu làm bài tập, dáng vẻ vô cùng tập trung.
Quả nhiên hai người họ thật sự đang yêu đương.
Cảm giác như mình đang được xem câu chuyện tình yêu ngọt ngào phiên bản vườn trường, Hà Hủ gật đầu liên tục, cô vừa cười vừa nói: “Được được… vậy cậu nhớ chăm sóc Vân Hề cho tốt, tớ không quấy rầy hai người nữa.”
Hà Hủ buông cây lau nhà trong tay, sau đó xoay người rời đi.
Thẩm Vân Hề làm xong một bài tập, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Thành Ngự đang lau bảng.
Chân dài đúng là có lợi, lau bảng không tốn tí sức nào! Không giống cô, mỗi lần lau bảng là phải nhảy lên nhảy xuống mới có thể lau hết.
Thành Ngự lau xong bảng, cậu thả miếng lau bảng xuống dưới, hai tay vỗ vỗ bụi phấn rồi đi ra khỏi phòng học.
Nền lớp học rất sạch sẽ, phía trên còn vài giọt nước đọng chưa khô, có thể dễ dàng thấy là mới lau nền xong.
Thẩm Vân Hề đứng dậy nhìn xung quanh một vòng, thấy Thành Ngự tiến lại gần, cô bèn hỏi: “Hà Hủ đâu rồi?”
Thành Ngự đứng trước bàn Thẩm Vân Hề, hai tay cậu rũ xuống, giọt nước từ đầu ngón tay rỏ xuống nền nhà, “Tớ bảo cậu ấy về trước rồi.”
“À.” Thẩm Vân Hề cất sách vở vào cặp, “Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi.” Cô vừa nói xong thì không cẩn thận làm rơi cây bút.
Thành Ngự cúi người, cậu nhặt cây bút màu đỏ rơi chỗ chân bàn rồi thả vào hộp bút đang mở của Thẩm Vân Hề.
Trên thân bút còn lưu lại vệt nước nhàn nhạt, mà vừa nãy lúc Thành Ngự cúi đầu, Thẩm Vân Hề nhìn thấy trên đỉnh đầu cậu dính ít bọt xà phòng. Cô vươn tay kéo góc áo Thành Ngự, Thành Ngự rũ mắt nhìn cô: “Hề Hề sao thế?”
“Cậu cúi đầu xuống.”
Mặc dù trong lòng Thành Ngự mang theo nghi ngờ nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chăm chú về phía cô.
Thành Ngự cúi đầu nhưng vẫn rất cao, Thẩm Vân Hề phải nhón chân mới với tới. Cô vươn tay xoa đỉnh đầu Thành Ngự, đầu ngón tay lau sạch bọt nước dính trên sợi tóc đen nhánh.
Ngay tại giây phút Thẩm Vân Hề chạm vào đỉnh đầu mình, Thành Ngự cảm giác có một thứ gì đó rất kỳ lạ chạy thẳng tới trái tim, không nói rõ được và cũng không thể miêu tả được. Nếu như bắt buộc phải hình dung thì nó giống như mặt trời ngả bóng phía đằng Tây, dù tiết trời mùa đông có rét mướt nhưng vẫn được ánh mặt trời sưởi ấm, ngay cả trong lòng cũng có một dòng nước ấm chảy qua.
Mùa đông nắng ấm, dịu dàng và yên tĩnh.
“Được rồi.” Thẩm Vân Hề rụt tay về, gót chân cũng chạm xuống đất, hai mắt hoa đào cong cong như vầng trăng khuyết.
Thành Ngự ôm eo nhỏ của Thẩm Vân Hề, cậu tiến về trước một bước, để cô tựa người lên tường.
“Này…” Thành Ngự dựa sát vào người mình nên Thẩm Vân Hề đương nhiên phát hiện ra ý đồ của cậu, cô xấu hổ cúi thấp đầu, hai tay đẩy ngực thiếu niên, “Tớ muốn ăn cơm.”
Một tay Thành Ngự nâng cằm Thẩm Vân Hề, tay phải đan vào tay trái cô, cậu nắm thật chặt và nhấn tay cô trên tường, hầu kết khẽ động tạo nên một đường cong mê người: “Cậu phải để cho tớ hôn trước đã.”
Vừa nói dứt lời, hai người môi kề môi vuốt ve âu yếm, đầu lưỡi cậu linh hoạt cạy mở hàm răng cô, rồi vô cùng dịu dàng trêu đùa cái lưỡi thơm tho của người con gái.
Thành Ngự không còn vội vàng và ngấu nghiến như trước đây, lần này cậu hôn rất nhẹ nhàng.
Thẩm Vân Hề có thể cảm nhận được sự nâng niu quý trọng của Thành Ngự dành cho mình. Cuối cùng Thẩm Vân Hề cũng quên đi mọi thứ xung quanh, tay cô nắm chặt ngực áo cậu, sau đó hé môi và động tình đáp lại.
Lưỡi hai người quấn quít bên nhau, ai cũng đều đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào.
Nụ hôn này dịu dàng như trời chiều mùa thu, nhưng nó còn triền miên kéo dài hơn trời chiều rất nhiều.
Bốn phía vắng lặng, ngoại trừ tiếng rèm cửa đung đưa do cơn gió đông thổi qua khe cửa sổ.
Bên ngoài cánh cửa phía cuối lớp học, một chiếc bóng mờ mờ đổ trên mặt đất, thật lâu sau mới rời đi.
Trong phòng học, thiếu niên đè thiếu nữ lên vách tường, bóng lưng rộng lớn bao phủ hoàn toàn dáng người nhỏ nhắn xinh xắn. Tư thế cúi đầu hôn môi kết hợp với mười ngón tay đan chặt… thật sự không giấu nổi sự thiết tha thâm tình của thiếu niên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.