Say Mộng Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 58: Bí mật dưới ánh dương

Nguyệt Quan

13/02/2014

Liên tiếp năm ngày, việc nương tử của Dương Phàm bỏ trốn vẫn chưa lắng xuống. Dương Phàm vốn chủ tâm làm như vậy, hắn cố ý lợi dụng sự hiểu lầm của mọi người để che giấu chuyện đưa Thiên Ái Nô rời đi. Hắn được người ta hết lời an ủi như thể chuyện nương tử bỏ trốn kia là có thật vậy, khiến cho hắn cũng không cảm thấy thoải mái.

Mấy ngày nay hắn đã nghe quá nhiều lời hỏi thăm an ủi, nghe mà phát ốm cả lên, bởi trước nay hắn chưa bao giờ tưởng tượng được rằng nghe những lời an ủi lại khổ sở đến vậy. Mà điều trái khoáy là, khi người ngoài nhìn vào thì sẽ không hiểu được, họ chỉ thấy bộ dạng đau khổ của hắn nên lại càng tích cực an ủi hơn.

Lúc này, người đang tới an ủi hắn là Tiểu Đông cô nương.

Đối với những người bất hạnh kém may mắn hơn mình thì mọi người luôn có xu hướng cảm thông và có thể dễ dàng tha thứ cho dù trước đó họ đã mạo phạm tới mình. Khi Tiểu Đông cô nương nghe tin nương tử của Dương Phàm cùng người khác bỏ trốn thì nỗi tức giận của nàng cũng tan đi như lớp tuyết ngoài hiên. Và khi nàng trông thấy Dương Phàm, nàng lập tức dừng bước, kéo Dương Phàm lại rồi ân cần hỏi han, chẳng khác nào một người chị gái đang hết lời khuyên nhủ cậu em trai của mình vậy.

- Nhị Lang, ta nói nhiều như vậy, rốt cuộc huynh có nghe lọt chữ nào không đó? Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể vì chuyện nhi nữ thường tình đánh gục được, ả không cần huynh, đó là vì ả ta không có mắt. Huynh phải xốc lại tinh thần đi, đừng nên vì chuyện nhỏ nhặt này mà buồn bã âu sầu mãi thế, khiến cho ta cũng xem thường huynh.

- Phải phải phải, ta biết rồi, Tiểu Đông cô nương, có phải cô đang đi giao y phục cho người ta đúng không? Vậy thì mau đi đi, ta....nhất định sẽ phấn chấn lên mà.

Dương Phàm ưỡn ngực, nở nụ cười như ánh mặt trời ban mai, chỉ hy vọng vị tiểu cô nương có sự cảm thông quá mức sâu sắc này mau chóng buông tha cho mình.

- Tiểu Đông à, còn chưa đem y phục tới cho khách sao? Còn đứng nói chuyện với ai ở đó thế?

Hoa đại nương tỏ ra hết sức không vui, từ trong sân bước ra, vừa trông thấy người đang đứng trước mặt là Dương Phàm thì nỗi khó chịu cũng lập tức tiêu tan, thay vào đó là thái độ hòa nhã dễ gần đến bất ngờ.

- Tiểu Đông, mau đem xiêm y tới cho khách đi, đừng để người ta sốt ruột. Để nương (mẹ) trò chuyện với Nhị Lang mấy câu.

- Vâng.

Tiểu Đông đáp lại một tiếng, thay cho lời kết “công tác đả thông tư tưởng” của mình.

Tiểu Đông ôm đống quần áo, bước đi kiểu “không coi ai ra gì”. Hoa đại nương tỏ vẻ thân thiết tiến lại gần Dương Phàm nói:

- Nhị Lang à, chuyện của cậu, đại nương cũng nghe nói rồi, cậu nhất định không được để trong lòng đó. Đại trượng phu lo gì không có vợ, chứ đừng nói cậu tuấn tú như thế, còn sợ không tìm được thê tử tốt hay sao?

Dương Phàm thầm kêu khổ trong lòng:

“Xong rồi! Lại bắt đầu rồi...”

Hắn vội vàng đứng thẳng lưng, chỉnh lại tư thế, ra vẻ phấn chấn nói:

- Hoa đại nương, bà yên tâm, mấy ngày nay hàng xóm láng giềng cũng đã khuyên giải an ủi cháu rất nhiều rồi, cháu cũng nghĩ thông suốt rồi, hai cái đùi cóc thì còn khó tìm, chứ hai cái đùi phụ nữ thì nhiều vô kể, chuyện này ấy mà, cháu sẽ không để trong lòng nữa đâu.



- Thế mới phải chứ!

Hoa đại nương vỗ tay đánh đét một cái, hớn hở nói:

- Đại nương nói thật với cậu, ban đầu khi nghe tin có một cô nương con nhà thương nhân trốn trong nhà cậu, thật lòng đại nương không tán thành chút nào. Người làm công cho chúng ta thì không như vậy, thương nhân vốn trọng lợi khinh nghĩa mà. Cậu thử nghĩ xem, một đứa trẻ lớn lên trong một ngôi nhà như vậy có thể có nhân cách tốt được không?

Nhị Lang, nữ thương nhân đó chắc chắn không thể làm một người mẹ hiền dâu thảo đâu. Hai người vẫn chưa có danh phận gì với nhau, cô ta đi rồi thì cứ để cô ta đi, có gì mà phải phiền muộn âu sầu chứ! Sau này cậu sẽ còn gặp phải biết bao chuyện còn khó khăn hơn nữa kia.

Hoa đại nương đánh mắt sang tứ phía, kéo Dương Phàm tới chỗ cánh cửa dưới mái hiên, ra vẻ hết sức thần bí, hạ giọng nói:

- Hình Bộ tư lang trung Dương Minh Sanh của phường ta, cậu đã nghe nói qua về người này chưa?

Dương Phàm không biết tự nhiên sao Hoa đại nương lại nhắc đến Dương lang trung, nhưng Hoa đại nương này bên ngoài có tiếng là hung dữ, điều này khiến cho Dương Phàm không khỏi lo sợ, vội vàng gật đầu, tỏ ra hết sức lễ phép đáp:

- Vâng, tiểu chất cũng đã từng nghe nói qua rồi.

Hoa đại nương tỏ vẻ thần bí nói:

- Đại nương nói cho cậu nghe, vị phu nhân của Dương lang trung - Kỳ nương tử kia, chính là con gái nhà một thương nhân đó. Ả ta ấy, lúc còn trẻ cũng dan díu với biểu ca của mình đó. Cô con gái của Dương lang trung kia tám chín phần không phải con đẻ của ông ta. Lông mi, ánh mắt của nó nhìn thế nào cũng thấy giống biểu ca của ả đến bảy tám phần.

Dương Phàm không thể kiên nhẫn nghe mấy tin đồn kiểu này, nhưng Hoa đại nương thì đang kể chuyện hăng say như thế, hắn không dám cáo lui mà chỉ đành đáp bừa một câu cho xong chuyện. Hoa đại nương hớn ha hớn hở, nói:

- Cậu nói xem, lấy con gái thương nhân về làm vợ, chỉ nghe đã thấy không ổn chút nào rồi. Đám đàn bà ấy sẽ lén lút dan díu với gian phu, làm hỏng cả thanh danh của nhà chồng, mà không cẩn thận thì còn phải nuôi con cho người cũng nên.

Nói ra Dương lang trung năm đó cũng là bất đắc dĩ, mặc dù là người đọc sách nhưng gia cảnh lại hết sức khó khăn bần hàn. Mỗi lần gã đi thi đều là do nhà mẹ vợ dốc lòng giúp đỡ, sau này bước vào chốn quan trường, lại là do nhà mẹ vợ gã bỏ tiền ra khơi thông các mối quan hệ, giúp gã có được một chức quan nhỏ trong Hình Bộ.

Ta nhớ gã năm đó...ồ, đúng rồi, chưởng cố, là chưởng cố. Năm đó gã nắm cái chức Chưởng cố trong hình bộ, ra sức chèn ép ức hiếp người ta, nương tử của gã có thể không lộng hành ngang ngược được sao? Cậu nói cậu muốn cưới con gái thương nhân về làm vợ, có một nhạc phu lắm tiền như thế, liệu trước mặt vợ cậu có thể ngẩng cao đầu được không? Còn chẳng phải là luôn phải cúi đầu khuất phục, mặc cho người ta làm mưa làm gió đè đầu cưỡi cổ hay sao?

Dương lang trung kia ban đầu giữ cái chức Chưởng cố Hình Bộ, lớn nhỏ gì thì cũng vẫn là quan, thế mà gã hầu hạ nương tử ở nhà còn tận tâm tận lực hơn cả hầu hạ thượng quan trong nha môn. Con gái gã có lai lịch không rõ ràng, người ta đã đồn ầm lên rồi mà gã cũng giả câm giả điếc cho qua. Ngược lại nương tử của gã thì lại càng ngày càng ngang ngược kiêu ngạo. không coi ai ra gì.

Ta nhớ rõ năm đó khi Kỳ nương tử sắp chuyển dạ thì Dương chưởng cố phải rời khỏi Đông Đô tới Thiều Châu giải quyết công chuyện. Quãng đường ngàn dặm xa xôi , chuyến đi này ít cũng phải hai, ba tháng, rồi khi đứa trẻ sắp đầy tháng gã mới quay về. Kết quả, Kỳ nương tử nhất quyết không chịu, nói tướng công ả nghe lời đàm tiếu của mấy kẻ chuyên ngồi lê đôi mách rồi mượn cớ này để rời kinh. Ả dừng dằng tức giận ôm đứa trẻ bỏ về nhà mẹ đẻ.

Chẹp chẹp, ả đã làm chuyện có lỗi với tướng công lại còn dám ngang ngược như thế, rốt cuộc là dựa vào cái gì đây? Không phải là nhờ vào thế lực nhà mẹ đẻ hay sao? Dương Chưởng cố đáng thương kia vội vã tới nhà dập đầu quỳ lạy thỉnh tội trước mặt nhạc phụ, lúc bấy giờ mới mời được nương tử trở về.



Nhưng không được hai năm thì Dương Chưởng cố lại thăng quan, từ đó về sau vẫn không ngừng thăng quan tiến chức, đến nay đã đường đường làm tới chức Lang trung Hình Bộ, địa vị của gã không giống với trước kia nữa rồi. Dương lang trung quyền cao chức trọng, mấy năm này Kỳ nương tử và vị đại cô nương Dương gia kia cũng khó sống rồi.

Dương Phàm không muốn nghe bà ta lôi chuyện xấu nhà người ta ra kể như vậy, nhưng hắn đã ở Lạc Dương lâu như thế, từ đầu chí cuối vẫn luôn tra xét “Thiều Châu”. Hắn cực kì mẫn cảm với địa danh này, vừa nghe Hoa đại nương nhắc tới hai chữ “Thiều Châu” thì giật mình vội hỏi:

- Lời của Đại nương là thật chứ?

Hoa đại nương nói:

- Sao lại không thật? Trước kia đại nương ta là người ở cho nhà họ Dương đó mà, người ngoài có thể không biết, chứ người làm việc ngay trong phủ nhà họ có thể không rõ sao? Lúc ấy Kỳ nương tử lộng hành hống hách, coi trời băng vung thế nào, Dương Chưởng cố phải gồng mình nín nhịn ra sao, đại nương ta đều biết hết.

Dương Phàm vội nói:

- Không không không, tiểu chất là muốn hỏi, Dương lang trung tới Thiều Châu giải quyết công chuyện, việc này có thật không vậy? Dương lang trung lúc ấy không phải chỉ là một Chưởng cố nhỏ nhoi thôi sao, nếu triều đình có công sự cần phái người ngàn dặm xa xôi tới Thiều Châu, cũng không thể phái một quan cửu phẩm đi chứ?

Hoa đại nương nói:

- Hài, Đại nương ta nào hiểu được những chuyện chốn quan trường ấy, phái ai điều ai đi đâu làm gì đại nương ta sao biết được? Nhưng chuyện Dương Chưởng cố rời Đông Đô hai, ba tháng thì tuyệt đối không sai, lúc ấy ta ở ngay tại Dương gia, nghe rõ ràng như thế mà.

Lúc Kỳ nương tử giận dỗi Dương Chưởng cố thì đại nương đang ở ngay cạnh ả, tận tai nghe từng lời Dương Chưởng cố giải thích cho ả, nói gã phụng mệnh Thượng ti tới Thiều Châu xử lý một chuyện quan trọng nên mới về trễ như vậy. Gã nén giận giải thích đi giải thích lại nhiều lần, đại nương còn có thể nghe lầm hay sao?

- Ah... , đại nương, năm đó là năm nào vậy?

- Năm đó... ai da, cái này thì ta không nhớ rõ nữa, niên hiệu của triều đình cứ đổi tới đổi lui, đến năm này là năm gì đại nương ta cũng còn chả biết nữa là. Ôi dào, tóm lại là chuyện xảy ra trước hai tháng khi khuê nữ Dương gia chào đời. Cho nên mới nói không thể lấy con gái thương nhân về làm vợ được đâu, nhất là cậu lại không phải là quan, không có quyền, lại không có tiền, cho dù lấy được một cô vợ xinh đẹp nhưng để người ta đè đầu cưỡi cổ thì cũng đâu có sung sướng gì, đúng không?

- Vâng, đúng đúng đúng, lời Hoa đại nương tiểu chất hiểu rồi, tiểu chất đều ghi tạc trong lòng.

Dương Phàm không nói gì thêm, thầm ghi nhớ chuyện này. Khó khăn lắm mới khiến cho Hoa đại nương này ngừng nói mà vui vẻ hồi phủ, Dương Phàm cũng vội vàng rời khỏi.

Từ câu chuyện của Hoa đại nương hắn đã nắm được tin tức về Dương lang trung, nếu đường đột hỏi Hoa đại nương về tướng mạo của Dương lang trung hoặc hỏi đại tiểu thư nhà Dương lang trung bao nhiêu tuổi thì sau này khi gia đình nhà ông ta có chuyện, khó đảm bảo Hoa đại nương sẽ không nghĩ ngay đến mình, bởi vậy nên hắn mới phải tìm cách khác.

Dương Phàm chủ động tìm hiểu từ đám người thường tụ họp ngồi lê đôi mách trước cửa nhà, hắn chỉ cần nói bóng nói gió mấy câu là đã thu được biết bao thông tin hữu ích.

Cô nương nhà họ Dương năm nay chín tuổi. Chín năm trước là năm Vĩnh Thuần (niên hiệu vua Đường Cao Tông Lý Trị) thứ hai, cuối năm đó Đường Cao Tông đổi niên hiệu sang thành Hoàng Đạo nên năm sau trở thành năm Hoàng Đạo đầu tiên. Cô nương này sinh ra vào đầu mùa hè chín năm trước. Theo như lời của Hoa đại nương thì Dương lang trung đi Thiều Châu hai tháng trước khi đứa trẻ được sinh ra, một tháng sau khi đứa trẻ chào đời mới quay về, hoàn toàn khớp với thời điểm xảy ra vụ huyết án.

Dương Lang Trung này có phải là người hắn muốn tìm hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Say Mộng Giang Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook