Quyển 1 - Chương 248: Chiến lệnh gấp rút
Nguyệt Quan
05/07/2014
Vạn Sỹ Thanh Nguyên thử thăm dò nhích người ra khỏi lưỡi đao, lắp ba lắp bắp nói: - Ngươi… ngươi là ai, ngươi muốn gì? - Ta… ta là… Hùng Khai Sơn ấp a ấp úng nói không nên lời. Chợt nhớ lời dặn của Cao Xá Kê, gã đột nhiên lại nắm chặt lưỡi đao. Vạn Sỹ Thanh Nguyên nhìn thấy động tác nắm đao của gã, trong lòng hoảng hốt, vội lao tới ôm lấy chân hắn, van xin: - Xin ngươi đừng giết ta. Ta đảm bảo là không nhìn thấy gì hết. Ta chỉ là một quả phụ đáng thương mà thôi, cầu xin ngươi… Nàng ta lao đến ôm, khiến cho gương mặt chạm phải một chỗ đang cương cứng. Thì ra Hùng Khai Sơn đứng ngoài xem cả nửa buổi cảnh Hoạt Xuân Cung, cơ thể đã có phản ứng từ lâu. Vạn Sỹ Thanh Nguyên lập tức nhận ra là mình vẫn còn một chút vốn có thể giữ mạng. Nàng ta lập tức vươn bầu ngực căng tròn của mình lên, cố ý phô bày cặp mông tròn và đôi vú căng cứng của mình, dùng giọng điệu quyến rũ nói: - Ta hầu hạ ngươi, có được không? Hùng Khai Sơn đỏ mặt tía tai, chẳng biết nói sao cho phải. Bà chủ quán rượu chẳng nói chẳng rằng, đưa tay cởi thắt lưng của gã. Hùng Khai Sơn lập tức bị nàng ta nắm lấy điểm yếu, chỉ cảm thấy một cảm giác sung sướng khó tả dậy lên trong lòng, không kìm nổi rùng mình một cái… - Sao còn chưa ra? Bên ngoài, Diệp An bị đánh xỉu đã được vất vào trong xe, trói chặt, nhét giẻ vào mồm, thân mình bị rơm cỏ phủ lên. Đợi mãi vẫn không thấy Hùng Khai Sơn ra, Dương Phàm không khỏi nhíu mày buột miệng nói. Cao Xá Kê nói: - Để ta đi xem sao! Một lát sau, Cao Xá Kê bèn chạy về lại, nói: - Không sao, hắn… bị máu bắn văng vào người, đang kiếm quần áo để thay. Các người cứ đi trước đi, để lại hai cỗ ngựa! Dương Phàm cũng sợ để cỗ xe này đậu ở trước cửa quá lâu sẽ khiến người ta chú ý, nên ừ một tiếng rồi cùng với bọn Trương Nghĩa đi trước. Cao Xá Kê đi ra cửa, nắm lấy dây cương của hai con ngựa, quay đầu nhìn lại cánh cửa khép hờ bên trong, lại nhìn về phía chiếc xe đã rời xa, gương mặt co giựt vài cái, lộ vẻ hết sức quái dị. Trong doanh trướng của Trương Nghĩa, Diệp An bị trói gô quỳ ở đó, mặt mày xám ngoét. Gã vạn lần chẳng thể ngờ, suốt chặng đường gian nan hiểm trở đã vượt qua rồi, về đến cố hương, thăng quan phát tài rồi, mà còn bị người Đường bắt lại ngay trong đại thành của Đột Quyết. Gã hiểu rằng lần này chắc chắn sẽ không may mắn được như lần trước nữa. Đây là địa bàn của bọn gã , sao bọn người Hán này lại có thể lơ là? Dương Phàm hỏi: - Các ngươi chuẩn bị tấn công nơi nào? Diệp An cúi đầu ủ rũ nói: - Ta không biết! Nhưng thấy Trương Nghĩa cười lạnh, bước đến, Diệp An vội nói: - Ta thật là không biết mà! Dương Phàm hừ lạnh, nói: - Điều động nhiều binh mã, bày ra thế trận lớn như thế này, chắc chắn các ngươi sớm đã xác định sẽ đánh nơi nào rồi. Tin tình báo là do ngươi mang về, ngươi lại vừa mới được phong quan, mà không biết chuyện này sao? Vẻ mặt Diệp An như đưa đám, nói: - Thực ra vẫn chưa quyết định là sẽ đánh ở đâu! Có được những thông tin tình báo tỉ mỉ như vậy rồi, thực ra đánh ở đâu thì cũng nắm chắc phần thắng cả thôi. Còn về phần đánh ở đâu, thì Mặc Xuyết Đại Diệp Hộ cũng không tiện một mình quyết định. Ngài vẫn còn đang đợi ba vị Đại Diệp Hộ cùng tới rồi mới bàn bạc! Dương Phàm thấy hắn không có vẻ gì là nói dối, bèn nói: - Giải hắn xuống trước đã. Rồi chúng ta bắt thêm người về đối chứng! Trương Nghĩa khoát tay một cái, lập tức có hai đại hán bước lên, xốc Diệp An dậy đưa đi. Diệp An vừa bị đưa đi, Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn đã xuất hiện nơi cửa trướng Dương Phàm hỏi: - Người giết chưa? Không để lại dấu vết gì chứ? Hùng Khai Sơn đỏ mặt tía tai, lắp bắp nói: - Giết… giết rồi… không… không để lại dấu vết… Dương Phàm lấy làm lạ nhìn hắn, hỏi: - Ngươi uống say rồi sao? Hùng Khai Sơn ngượng ngùng đứng tránh sang một bên, Dương Phàm định thần nhìn lại, thì ra sau tấm thân to lớn của Hùng Khai Sơn còn có một người khác nữa. So với thân hình to lớn của Hùng Khai Sơn, thì dáng dấp nàng ta quả là nhỏ bé. Tuy trên người nàng ta đang mặc quần áo và đội mũ của người đàn ông Đột Quyết, nhưng ngũ quan lại toát lên vẻ yêu kiều riêng của nữ nhân, sắc mặt có vẻ hoảng sợ. Dương Phàm nhìn người phụ nữ, rồi lại nhìn Hùng Khai Sơn, vẻ mặt khó hiểu. Hùng Khai Sơn quỳ đánh “rầm” xuống đất, ngập ngừng một lúc lâu, mới cất giọng khàn khàn nói lên một câu: - Hãy cho nàng được sống, ta… còn chưa có vợ! Binh mã của Hãn Đình quả nhiên tinh nhuệ, trong trường hợp bị người ta phục kích, đánh úp vẫn còn có thể kéo tên A Sử Na Mộc Ti sống dở chết dở trốn vào Tiết Diên Đà thành. Đợi khi đám binh sĩ khắp người đẫm máu, vết thương chồng chất chạy đến Tiết Diên Đà thành, đầu tiên là khiến cho đám dũng sĩ các bộ lạc một trận cười nhạo. Đối với những kẻ không chính quy như bọn họ, luôn chịu sự kì thị và khinh miệt của bộ lạc Hãn Đình chính thống. Nhưng hôm nay đám dũng sĩ Hãn Đình rơi vào kết cục như vậy, bọn họ mới có thể cười trên nỗi đau của người khác. Lúc này, bọn họ vẫn cho rằng người Hãn Đình gặp bọn mã phỉ. Mà bọn họ chỉ có thể nghĩ như vậy. nếu không, ở đây còn có kẻ địch nào nữa? Kết quả là khi Tiêu Mục Mộc thống lĩnh binh sĩ trong tộc A Sử Đức xông vào Tiết Diên Đà , bọn họ mới phát giác có chuyện không ổn. Một số bộ lạc có khuynh hướng khác với bộ lạc của A Sử Na và A Sử Đức , hoặc là các bộ lạc vốn phân biệt lệ thuộc vào hai bộ lạc lớn kia lập tức khẩn trương lên. Đám quân lính tản mạn chung quanh đều trở lại nơi đóng quân báo chuyện này cho thủ lĩnh của bọn họ biết. Các bộ lạc có quan hệ mật thiết với nhau sau khi bàn bạc khẩn cấp,lập tức dỡ trại. Vốn có rất nhiều các bộ tộc khác nhau tới đây nhưng sự phân biệt lại hết sức rõ ràng. Tộc A Sử Đức cùng với các doanh trại của các bộ tộc phụ thuộc của chiếm giữ một góc ngoài của Tiết Diên Đà. Tộc A Sử Na và các bộ lạc phụ thuộc chiếm giữ một góc khác. Chỉ có một phần trung lập đều tập trung ở vị trí thứ ba ngoài thành Tiết Diên Đà, giữ khoảng cách với hai đội kia tương đương nhau, thể hiện trung lập. Doanh trại Trương Nghĩa vừa mới hạ xuống cũng ầm ĩ thu dọn theo mấy doanh trại kia, rồi lựa chọn lại chỗ dừng chân. Lúc này, xung quanh đều là những bộ lạc duy trì vị trí trung lập, nên không khiến người khác chú ý đến. Hỗn chiến lan tràn vào tận trong nội thành Tiết Diên Đà, Thủ lĩnh bộ lạc lớn Tiết Diên Đà là Bạt Dã Cổ cùng với với Đại Diệp Hộ Mục Ân của bộ lạc Mục A Cáp ngăn chặn trận biến động này, lệnh cưỡng chế binh sĩ của tộc A Sử Đức rút khỏi thành đi đồn trú, chuyện này mới chỉ mới là một chặng. Sau đó, Đại Diệp Hộ Chu Đồ của tộc A Sử Đức liền hùng hổ chạy tới Tiết Diên Đà thành. Trong lúc Mục Ân chất vấn các bộ lạc tại sao lại tập kích A Sử Na Mộc Ti, Chu Đồ lại truy cứu chuyện A Sử Na Mộc Ti đóng giả mã phỉ, cướp bóc bộ lạc bọn họ. Chu Đồ còn đưa rất nhiều người làm nhân chứng từ trong những bộ lạc bị hại đến. Không ngờ những người đó không chỉ có người trong tộc A Sử Đức mà còn có cả người của những bộ lạc khác nữa. Lần này, Chu Đồ cuối cùng phát hiện có chút không ổn. Ba bên tranh cãi đương nhiên không có kết quả. Bởi vì A Sử Na Mộc Ti còn bị thương, có muốn thanh minh cũng bất lực. Để tránh cho chuyện lan rộng, Chu Đồ đành phải liên kết với Bạt Dã Cổ để áp chế chuyện này trước. Từ đó đến vài ngày sau, một số bộ lạc lần lượt kéo về, lên án hành vi bạo ngược của A Sử Na Mộc Ti. Mặc dù trong số các bộ lạc bị phỉ mã tấn công cũng có bộ tộc của A Sử Na, nhưng vì những bộ lạc này đều gần với bộ lạc Tiết Diên Đà nên bị thiệt hại tương đối nhỏ, Chu Đò đâu chịu tin lời họ, một mực cho rằng đó là trò giảo hoạt của A Sử Na Mộc Ti, vì để cố ý che dấu thân phận, mới làm bộ làm tịch với bổn tộc bộ lạc. Thấy các bộ lạc cãi nhau loạn xạ, Mục Ân Đại Diệp Hộ sai người phi ngựa lao đi báo cho Mặc Xuyết. Y hi vọng Mặc Xuyết có thể đích thân đến giải quyết chuyện này. Mà một số bộ lạc vốn ở vị trí trung lập lại nhận được tin của người trong tộc, nói là các bộ lạc bị A Sử Na Mộc Ti cướp lũ lượt gia nhập phe của A Sử Đức. Tình thế song phương giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng. Dương Phàm quan sát thấy rằng nếu tình hình cứ tiếp tục phát triển như thế này, rồi gây nên một trận đại hỗn chiến giữa hai bên thì chuyện Nam chinh của họ sẽ thành bọt nước. Vì vậy hắn kiên nhẫn tiếp tục ở lại trong doanh trận trung lập. Dương Phàm cũng nghĩ đến chuyện mạo hiểm, phát động tập kích với một doanh trại nào đó, khơi màotrận đại chiến giữa hai bên. Nhưng trong thời điểm này giữa các bộ lạc vào ban ngày thì vẫn còn tốt chút, nhưng cứ tối đến toàn bộ đều như đối diện với đại quân của kẻ địch. Mà xung quanh là khoảng trống rộng lớn, nhất là cánh đồng tuyết, dù đêm có đen thế nào cũng có một chút ánh sáng sáng mờ mịt, khiến con người ta không thể nào ẩn trốn.
Bọn họ chỉ cần di chuyển lập tức sẽ khiến cho các bộ lạc xung quanh chú ý. Mà hai đại doanh trại đề phòng nghiêm mật là A Sử Na và A Sử Đức đã đưa đội trinh sát tuần tra tới tận khu vực ngoài ba mươi dặm, căn bản không thể tập kích thành công. Chỉ cần một chuyện làm không tốt, không chỉ toàn quân của mình bị diệt, mà cái kế chia rẽ này, cũng có thể bị đoán ra. Nếu vậy chẳng bằng cứ ở yên, mặc kệ chuyện này có thể giải quyết hòa bình được hay không, những cũng sẽ gieo được mầm mống nghi ngờ giữa hai đại bộ lạc.
Từng ngày từng ngày trôi qua, kế hoạch nam chinh được kéo dài vô thời hạn. Số lượng dê bò các bộ lạc mang theo tuy vẫn đủ ăn, nhưng chúng vốn bao gồm cả số tiêu hao trên đường nam chiến. Nếu cứ tiếp tục như thế này chắc chắn là không đủ vì vậy mà giữa các bộ lạc ngoài chuyện tranh cãi như cũ còn tăng thêm một nỗi lo nữa. Rất nhiều bộ lạc đã có ý rút lui.
Đúng vào lúc này, Mặc Xuyết phái người đến.
Mặc Xuyết cố ý phát binh xâm lược phía nam trong lúc Hãn huynh bệnh tình nguy kịch,tất có sự tính toán của y. Ngoài việc xây dựng lại một lực lượng quân tiến công lớn, cũng có mượn binh ngoại tộc để giảm bớt sự cản trở từ bên trong,để việc kế vị của Mặc Xuyết càng thêm dễ dàng. Nên nhớ, lần xuất quân này, quân chủ lực do Mặc Xuyết nắm giữ không nhiều. Mà toàn bộ quân chủ lực toàn là nhân mã của các bộ lạc khác. Nhũng người này xuất binh, thủ lĩnh của họ dù muốn ủng hộ con trai của Cốt Đốt Lộc, cũng phải do dự suy nghĩ. Đợi Mặc Xuyết bái tế thiên thần, chính thức kế thừa Hãn vị, thì mọi thứ đã được xác định xong xuôi.
Cho nên, Mặc Xuyết không muốn kế hoạch nam chinh bị trời hủy, cũng không thể rời Hãn Đình trong thời khắc quan trọng này được. Người mà Mặc Xuyết phái tới là một lão thần đức cao vọng trọng của nước Đột Quyết Hãn- A Hiền Thiết. Vì dự tính đến chuyện làm lỡ khoảng thời gian này có thể dẫn tới thiếu lương thực cho các bộ lạc, y còn hào hiệp đem tặng vạn con dê bò, phân phát cho các bộ lạc một cách không ràng buộc để bổ sung cái cần thiết cho tam quân.
Thiết là một chức quan chỉ xếp sau Khả Hãn và Diệp Hộ. A Hiền Thiết đã gần tám mươi, là một người công chính, tính tình nhã nhặn, và rất ít tham dự vào những chuyện giữa các bộ lạc. Quan hệ của lão với các bộ lạc cũng đều khá tốt, luôn luôn được hưởng danh dự cao quý trong các bộ lạc của Đột Quyết.
Cái quan trọng nhất là, cách đây không lâu ông vừa đón sinh nhật lần thứ bảy mươi tám của mình. Lúc đó Mặc Xuyết phái hai đứa cháu đến chúc thọ lão. Một trong hai người đó chính là A Sử Na Mộc Ti. Tuy thời gian A Sử Na Mộc Ti đi chúc thọ hoàn toàn không phải là là thời gian các bộ lạc Nam Cương gặp phải bọ mã phỉ, nhưng căn cứ vào vị trí mà nói, cứ cho là A Sử Na Mộc Ti đi cả ngày lẫn đêm cũng không thể tới kịp Nam Cương, giả mạo mã phỉ cướp bóc của cải.
Lão A Hiền long đong vất vả từ Bắc Cực vội vã về Tiết Diên Đà, triệu tập thủ lĩnh các bộ lạc lớn nhỏ, lấy danh nghĩa thiên thần mà thề, lấy danh dự cả đời của A Hiền ra đảm bảo, đối mặt xác thực A Sử Na Mộc Ti đi chúc thọ ông, đồng thời nói ra thời gian A Sử Na Mộc Ti rời khỏi bộ lạc của ông.
Nên nhớ rằng kẻ đầu tiên nói ra thân phận của A Sử Na Mộc Ti chính là Tiêu Mục Mộc. Từ bộ lạc của A Hiền đến bộ lạc của Tiêu Mục Mộc, cho dù gã đổi ngựa liên tục đi cả ngày lẫn đêm về phía nam cũng không thể đến Nam Cương nhanh như vậy. Mà trong cái thời đại này ngựa là phương tiện giao thông nhanh nhất.
Khuôn mặt của A Sử Đức đầy sự đau khổ và thù hận sâu sắc. Nhưng đám thủ lĩnh không có cách nào phủ nhận tất cả những gì thấy trước mắt. Tuy nhiên uy vọng của A Hiền thật sự là quá cao, nhất là cho tới tám mươi tuổi, cả đời lão không tranh quyền thế, cũng không thể dính dáng đến chuyện giả bộ làm chứng nhận để giúp người. Trong lúc nhất thời chân tướng khó bề phân biệt, khiến người ta không hiểu ra làm sao cả.
Sau đó, sứ giả của Mặc Xuyết lại hạ nghiêm lệnh, giao cho Chu Đồ, Mục Ân và A Sử Na Mộc Ti làm chủ soái như cũ. Ba nhân vật này ắt phải nhanh chóng vạch ra kế hoạch Nam chinh, quyết định thời gian phát binh. Nếu chuyện A Sử Na Mộc Ti giả mạo mã phỉ có gì dị nghị, đều đợi Nam chinh xong rồi lại giải quyết tiếp.
Mặc Xuyết cũng không phải không muốn bỏ cũ thay mới đối với đứa con trai của mình. Chỉ là lúc này y phải cứng rắn mạnh mẽ. Nếu y thay A Sử Na Mộc Ti ,những người thủ lĩnh trong tộc A Sử Đức vốn đã không thật sự tin tưởng lời đảm bảo của A Hiền, tất coi chuyện này xem như y có tật giật mình, sẽ gây ra hậu hoạn vô cùng.
Dương Phàm nhận được tin này, hoàn toàn thất vọng .
Ngày Diệp An bị hắn bắt đi, thành Tiết Diên Đà rung chuyển bởi cuộc hỗn chiến giữa hai tộc. Đây cũng coi như là yểm hộ giúp hắn, chuyện tình duyên giữa Diệp An- kẻ tự nhiên mất tích và bà chủ quán rượu- căn bản là không ai quan tâm, kiếm tìm. Hắn trà trộn vào doanh trại quân địch, an nhàn tự do vô cùng, chẳng một chút nguy hiểm nào.
Nhưng mục đích hắn đến là khơi mào tranh chấp giữa các bộ tộc Đột Quyết, thăm dò tin tức tình báo của bọn họ, thông báo tin tức cho quân mình ở biên ải trước khi chuyện xảy ra. Bây giờ tuy đã tóm được Diệp An- nhân chứng có thể chứng minh Khâu Thần Tích giở trò, nhưng hai chuyện lớn lại chưa hoàn thành.
Việc xúi giục hai bộ tộc tranh chấp chỉ làm chậm thời gian hành động của bọn họ, để biên quân tranh thủ thời gian điều binh khiển tướng, gia cố phòng thủ. Nhưng khoảng thời gian này còn không đủ để đảm bảo các cửa ải hiểm yếu ở biên ải yên bình không phải lo lắng. Nếu như cái lão A Hiền này chậm thêm một tháng nữa thì tốt. Đợi đến mùa xuân ấm áp hoa nở, chính là khoảng thời gian lao động sản xuất quan trọng nhất của dân du mục. Khi đó cho dù Mặc Xuyết lại muốn phát binh, cũng sẽ bị các bộ lạc cùng phản đối.
Dương Phàm “tiêu hóa” hết tất cả các thông tin tình báo thu thập được, đau khổ suy tư về đối sách.
Trước mắt, việc ttranh chấp giữa hai tộc A Sử Đức và A Sử Na đã trì hoãn một thời gian. Thậm chí Mặc Xuyết vì việc này đã hạ "Xúc chiến lệnh." Ba vị thống soái một khi đã quyết định mục tiêu hành động, có lẽ sẽ lập tức hành động, kết thúc thời gian trì hoãn. Nếu như vậy, cứ cho là bọn họ đưa tin tức trở về trước đại quân của Đột Quyết , nhưng cũng chỉ về trước được ba đến năm ngày, chỉ có thể khiến quân canh giữ các cửa ải trọng yếu ở biên ải đề cao cảnh giác còn quân chi viện phía sau vẫn không thể tới kịp.
Nhưng, còn cách nào tốt hơn?
Muốn ngăn cản hành động của một đại quân như vậy xem ra là chuyện không thể. Lẽ nào lần này mạo hiểm rất nhiều lẻn vào sa mạc, nhưng không ngờ lại cứ thế mà lui?
Không cam lòng!
Thật sự không cam lòng!
Dương Phàm thở dài, hễ quay đầu là thấy Hùng Khai Sơn ngồi trước mặt, cùng Cao Xá Kê mặt mày hớn hở nói chuyện phiếm. Tên này từ khi có hương vị của đàn bà, tính cách cởi mởi hơn nhiều.
Nhìn gã cười vui vẻ như vậy, Dương Phàm liền trừng mắt nhìn gã nói:
- Sang chỗ khác nói chuyện, quấy rầy người khác suy nghĩ!
Chức vụ của Dương Phàm vốn không cao hơn bọn họ là bao, nhưng do Dương Phàm từ Lạc kinh đến nên thân phận mới cao quý hơn bọn họ một chút. Nhưng hơn một tháng ở sa mạc phương bắc, trên thực tế Dương Phàm vẫn đảm nhận chức vụ thống soái hai nghìn người này, uy nghiêm được tích lũy lúc nào không hay.
Hùng Khai Sơn không dám phản bác, cáu kỉnh ha hả hai tiếng, nhấc đít đi ra. Dương Phàm vừa bực mình vừa buồn cười, lắc lắc đầu nói:
- Cái con gấu này, thật là chịu không nổi hắn!
Trương Nghĩa cười ha hả nói:
- Nghe tên Diệp An kia nói, cái nàng đó có vẻ tùy tiện một chút, nhưng nhìn Hùng Khai Sơn ở cùng, hai người như như trong mật thêm dầu khiến cho cô nương kia dường như cũng biến thành hiền thê lương mẫu rồi. Hắc! Cái htứ duyên phận này, thật kì lạ. Người khác nhìn không quen cũng chẳng sao! Bản thân hắn thấy được, đó mới thật sự được!
- Tự hắn thấy tốt….
Dương Phàm cười lặp lại được phân nửa, đột nhiên dừng lại. Hắn dường như nghĩ tới điều gì... .
Bên trong thành Tiết Diên Đà, tại bãi đất trống lều trại mọc lên như nấm. Đây là chỗ đóng quân tạm thời của A Sử Na Mộc Ti .
Lần này A Sử Na Mộc Ti đến Tiết Diên Đà, dẫn theo ba nghìn tinh binh, bị Tiêu Mục Mộc phục kích một trận tiêu hao mất hơn tám trăm người, bị thương nặng nhẹ cả thảy hơn một nghìn năm trăm người. Để tránh bộ lạc A Sử Đức tiếp tục trả thù, người của A Sử Na Mộc Ti đều được bộ lạc Tiết Diên Đà cho phép vào thành đóng quân.
Bên ngoài đám doanh trại này là nơi đồn trú của đám binh sĩ không bị thương. Đi vào bên trong là nơi dưỡng thương của đám binh sĩ bị thương. Sĩ khí của những người này có chút mờ nhạt, bởi vì bọn họ coi như trở thành người tàn tật.
Trên thảo nguyên, cái quan niệm cá lớn nuốt cá bé, quan niệm “cường nhân vi tôn” xâm nhập vào các ngóc nghách, mọi mặt của bộ lạc. Những binh sĩ tàn tật không có bất cứ một sự bảo đảm nào hết. Một khi tàn rồi thì hoàn toàn trở thành phế nhân, nếu trong nhà còn có anh em, chú cháu…..lao động khỏe mạnh thì còn đỡ, nếu không tương lai vô cùng tệ.
Bởi vậy, khi đã vào vòng vây, cố tình vô tình ai cũng đều có thể cảm nhận được một thứ áp lực đặc biệt. Đám binh sĩ chỉ biết thở dài thở ngắn, nét mặt u sầu, thần thái ủ rũ, nện những bước chân vô lực lười nhác, rồi đem cái ấn tượng này truyền vào lòng bạn. Bọn họ là những chiến sĩ dũng cảm nhất, bọn họ cũng là những chiến sĩ yếu ớt nhất. Cái sự dũng cảm không hoàn toàn đồng nghĩa với kiên cường.
Mục Ân vừa đi vào, cũng cảm nhận được không khí bi quan, phẫn uất và tuyệt vọng tràn ngập doanh trại, khiến cho y nhíu mày. Nhưng những người ở đây không phải là người trong bộ lạc của y nên cũng không tiện nói gì.
Mục Ân đi vào lều lớn của A Sử Na Mộc Ti. A Sử Na Mộc Ti đã được thông báo trước nên nhanh chóng ra đón.
A Sử Na Mộc Ti bị thương không nặng, ít nhất cũng không mất mạng. Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, y đã đi lại được như thường. Nếu không nhìn thấy băng vải dầy quấn quanh cổ, người ta không thể phát hiện trên người y có thương tích.
Bọn đánh lén kia đã bắn một mũi tên trúng vào A Sử Na Mộc Ti , nhưng cũng cứu y. A Sử Na Mộc Ti ngã xuống sau ngựa, gần như không bị thương thêm nữa. Trận mưa tên vô tình bắn vào đám thân vệ khiến cho những người này đều bị biến thành những con nhím còn A Sử Na Mộc Ti lại bình an vô sự. Mũi tên sắc nhọn kia như ngọn gió phá vỡ cổ họng y. Do vết thương chưa lành lại nên bây giờ chưa thể nói chuyện.
A Sử Na Mộc Ti thấy Mục Ân, ôm ngực hành lễ với y nhưng không nói gì. Bởi vì cả cổ đều bị vải băng quấn lại, làm cả nét mặt hắn cũng có chút đờ đẫn. A Sử Na Mộc Ti mời Mục Ân vào trại nói chuyện.
Bọn họ chỉ cần di chuyển lập tức sẽ khiến cho các bộ lạc xung quanh chú ý. Mà hai đại doanh trại đề phòng nghiêm mật là A Sử Na và A Sử Đức đã đưa đội trinh sát tuần tra tới tận khu vực ngoài ba mươi dặm, căn bản không thể tập kích thành công. Chỉ cần một chuyện làm không tốt, không chỉ toàn quân của mình bị diệt, mà cái kế chia rẽ này, cũng có thể bị đoán ra. Nếu vậy chẳng bằng cứ ở yên, mặc kệ chuyện này có thể giải quyết hòa bình được hay không, những cũng sẽ gieo được mầm mống nghi ngờ giữa hai đại bộ lạc.
Từng ngày từng ngày trôi qua, kế hoạch nam chinh được kéo dài vô thời hạn. Số lượng dê bò các bộ lạc mang theo tuy vẫn đủ ăn, nhưng chúng vốn bao gồm cả số tiêu hao trên đường nam chiến. Nếu cứ tiếp tục như thế này chắc chắn là không đủ vì vậy mà giữa các bộ lạc ngoài chuyện tranh cãi như cũ còn tăng thêm một nỗi lo nữa. Rất nhiều bộ lạc đã có ý rút lui.
Đúng vào lúc này, Mặc Xuyết phái người đến.
Mặc Xuyết cố ý phát binh xâm lược phía nam trong lúc Hãn huynh bệnh tình nguy kịch,tất có sự tính toán của y. Ngoài việc xây dựng lại một lực lượng quân tiến công lớn, cũng có mượn binh ngoại tộc để giảm bớt sự cản trở từ bên trong,để việc kế vị của Mặc Xuyết càng thêm dễ dàng. Nên nhớ, lần xuất quân này, quân chủ lực do Mặc Xuyết nắm giữ không nhiều. Mà toàn bộ quân chủ lực toàn là nhân mã của các bộ lạc khác. Nhũng người này xuất binh, thủ lĩnh của họ dù muốn ủng hộ con trai của Cốt Đốt Lộc, cũng phải do dự suy nghĩ. Đợi Mặc Xuyết bái tế thiên thần, chính thức kế thừa Hãn vị, thì mọi thứ đã được xác định xong xuôi.
Cho nên, Mặc Xuyết không muốn kế hoạch nam chinh bị trời hủy, cũng không thể rời Hãn Đình trong thời khắc quan trọng này được. Người mà Mặc Xuyết phái tới là một lão thần đức cao vọng trọng của nước Đột Quyết Hãn- A Hiền Thiết. Vì dự tính đến chuyện làm lỡ khoảng thời gian này có thể dẫn tới thiếu lương thực cho các bộ lạc, y còn hào hiệp đem tặng vạn con dê bò, phân phát cho các bộ lạc một cách không ràng buộc để bổ sung cái cần thiết cho tam quân.
Thiết là một chức quan chỉ xếp sau Khả Hãn và Diệp Hộ. A Hiền Thiết đã gần tám mươi, là một người công chính, tính tình nhã nhặn, và rất ít tham dự vào những chuyện giữa các bộ lạc. Quan hệ của lão với các bộ lạc cũng đều khá tốt, luôn luôn được hưởng danh dự cao quý trong các bộ lạc của Đột Quyết.
Cái quan trọng nhất là, cách đây không lâu ông vừa đón sinh nhật lần thứ bảy mươi tám của mình. Lúc đó Mặc Xuyết phái hai đứa cháu đến chúc thọ lão. Một trong hai người đó chính là A Sử Na Mộc Ti. Tuy thời gian A Sử Na Mộc Ti đi chúc thọ hoàn toàn không phải là là thời gian các bộ lạc Nam Cương gặp phải bọ mã phỉ, nhưng căn cứ vào vị trí mà nói, cứ cho là A Sử Na Mộc Ti đi cả ngày lẫn đêm cũng không thể tới kịp Nam Cương, giả mạo mã phỉ cướp bóc của cải.
Lão A Hiền long đong vất vả từ Bắc Cực vội vã về Tiết Diên Đà, triệu tập thủ lĩnh các bộ lạc lớn nhỏ, lấy danh nghĩa thiên thần mà thề, lấy danh dự cả đời của A Hiền ra đảm bảo, đối mặt xác thực A Sử Na Mộc Ti đi chúc thọ ông, đồng thời nói ra thời gian A Sử Na Mộc Ti rời khỏi bộ lạc của ông.
Nên nhớ rằng kẻ đầu tiên nói ra thân phận của A Sử Na Mộc Ti chính là Tiêu Mục Mộc. Từ bộ lạc của A Hiền đến bộ lạc của Tiêu Mục Mộc, cho dù gã đổi ngựa liên tục đi cả ngày lẫn đêm về phía nam cũng không thể đến Nam Cương nhanh như vậy. Mà trong cái thời đại này ngựa là phương tiện giao thông nhanh nhất.
Khuôn mặt của A Sử Đức đầy sự đau khổ và thù hận sâu sắc. Nhưng đám thủ lĩnh không có cách nào phủ nhận tất cả những gì thấy trước mắt. Tuy nhiên uy vọng của A Hiền thật sự là quá cao, nhất là cho tới tám mươi tuổi, cả đời lão không tranh quyền thế, cũng không thể dính dáng đến chuyện giả bộ làm chứng nhận để giúp người. Trong lúc nhất thời chân tướng khó bề phân biệt, khiến người ta không hiểu ra làm sao cả.
Sau đó, sứ giả của Mặc Xuyết lại hạ nghiêm lệnh, giao cho Chu Đồ, Mục Ân và A Sử Na Mộc Ti làm chủ soái như cũ. Ba nhân vật này ắt phải nhanh chóng vạch ra kế hoạch Nam chinh, quyết định thời gian phát binh. Nếu chuyện A Sử Na Mộc Ti giả mạo mã phỉ có gì dị nghị, đều đợi Nam chinh xong rồi lại giải quyết tiếp.
Mặc Xuyết cũng không phải không muốn bỏ cũ thay mới đối với đứa con trai của mình. Chỉ là lúc này y phải cứng rắn mạnh mẽ. Nếu y thay A Sử Na Mộc Ti ,những người thủ lĩnh trong tộc A Sử Đức vốn đã không thật sự tin tưởng lời đảm bảo của A Hiền, tất coi chuyện này xem như y có tật giật mình, sẽ gây ra hậu hoạn vô cùng.
Dương Phàm nhận được tin này, hoàn toàn thất vọng .
Ngày Diệp An bị hắn bắt đi, thành Tiết Diên Đà rung chuyển bởi cuộc hỗn chiến giữa hai tộc. Đây cũng coi như là yểm hộ giúp hắn, chuyện tình duyên giữa Diệp An- kẻ tự nhiên mất tích và bà chủ quán rượu- căn bản là không ai quan tâm, kiếm tìm. Hắn trà trộn vào doanh trại quân địch, an nhàn tự do vô cùng, chẳng một chút nguy hiểm nào.
Nhưng mục đích hắn đến là khơi mào tranh chấp giữa các bộ tộc Đột Quyết, thăm dò tin tức tình báo của bọn họ, thông báo tin tức cho quân mình ở biên ải trước khi chuyện xảy ra. Bây giờ tuy đã tóm được Diệp An- nhân chứng có thể chứng minh Khâu Thần Tích giở trò, nhưng hai chuyện lớn lại chưa hoàn thành.
Việc xúi giục hai bộ tộc tranh chấp chỉ làm chậm thời gian hành động của bọn họ, để biên quân tranh thủ thời gian điều binh khiển tướng, gia cố phòng thủ. Nhưng khoảng thời gian này còn không đủ để đảm bảo các cửa ải hiểm yếu ở biên ải yên bình không phải lo lắng. Nếu như cái lão A Hiền này chậm thêm một tháng nữa thì tốt. Đợi đến mùa xuân ấm áp hoa nở, chính là khoảng thời gian lao động sản xuất quan trọng nhất của dân du mục. Khi đó cho dù Mặc Xuyết lại muốn phát binh, cũng sẽ bị các bộ lạc cùng phản đối.
Dương Phàm “tiêu hóa” hết tất cả các thông tin tình báo thu thập được, đau khổ suy tư về đối sách.
Trước mắt, việc ttranh chấp giữa hai tộc A Sử Đức và A Sử Na đã trì hoãn một thời gian. Thậm chí Mặc Xuyết vì việc này đã hạ "Xúc chiến lệnh." Ba vị thống soái một khi đã quyết định mục tiêu hành động, có lẽ sẽ lập tức hành động, kết thúc thời gian trì hoãn. Nếu như vậy, cứ cho là bọn họ đưa tin tức trở về trước đại quân của Đột Quyết , nhưng cũng chỉ về trước được ba đến năm ngày, chỉ có thể khiến quân canh giữ các cửa ải trọng yếu ở biên ải đề cao cảnh giác còn quân chi viện phía sau vẫn không thể tới kịp.
Nhưng, còn cách nào tốt hơn?
Muốn ngăn cản hành động của một đại quân như vậy xem ra là chuyện không thể. Lẽ nào lần này mạo hiểm rất nhiều lẻn vào sa mạc, nhưng không ngờ lại cứ thế mà lui?
Không cam lòng!
Thật sự không cam lòng!
Dương Phàm thở dài, hễ quay đầu là thấy Hùng Khai Sơn ngồi trước mặt, cùng Cao Xá Kê mặt mày hớn hở nói chuyện phiếm. Tên này từ khi có hương vị của đàn bà, tính cách cởi mởi hơn nhiều.
Nhìn gã cười vui vẻ như vậy, Dương Phàm liền trừng mắt nhìn gã nói:
- Sang chỗ khác nói chuyện, quấy rầy người khác suy nghĩ!
Chức vụ của Dương Phàm vốn không cao hơn bọn họ là bao, nhưng do Dương Phàm từ Lạc kinh đến nên thân phận mới cao quý hơn bọn họ một chút. Nhưng hơn một tháng ở sa mạc phương bắc, trên thực tế Dương Phàm vẫn đảm nhận chức vụ thống soái hai nghìn người này, uy nghiêm được tích lũy lúc nào không hay.
Hùng Khai Sơn không dám phản bác, cáu kỉnh ha hả hai tiếng, nhấc đít đi ra. Dương Phàm vừa bực mình vừa buồn cười, lắc lắc đầu nói:
- Cái con gấu này, thật là chịu không nổi hắn!
Trương Nghĩa cười ha hả nói:
- Nghe tên Diệp An kia nói, cái nàng đó có vẻ tùy tiện một chút, nhưng nhìn Hùng Khai Sơn ở cùng, hai người như như trong mật thêm dầu khiến cho cô nương kia dường như cũng biến thành hiền thê lương mẫu rồi. Hắc! Cái htứ duyên phận này, thật kì lạ. Người khác nhìn không quen cũng chẳng sao! Bản thân hắn thấy được, đó mới thật sự được!
- Tự hắn thấy tốt….
Dương Phàm cười lặp lại được phân nửa, đột nhiên dừng lại. Hắn dường như nghĩ tới điều gì... .
Bên trong thành Tiết Diên Đà, tại bãi đất trống lều trại mọc lên như nấm. Đây là chỗ đóng quân tạm thời của A Sử Na Mộc Ti .
Lần này A Sử Na Mộc Ti đến Tiết Diên Đà, dẫn theo ba nghìn tinh binh, bị Tiêu Mục Mộc phục kích một trận tiêu hao mất hơn tám trăm người, bị thương nặng nhẹ cả thảy hơn một nghìn năm trăm người. Để tránh bộ lạc A Sử Đức tiếp tục trả thù, người của A Sử Na Mộc Ti đều được bộ lạc Tiết Diên Đà cho phép vào thành đóng quân.
Bên ngoài đám doanh trại này là nơi đồn trú của đám binh sĩ không bị thương. Đi vào bên trong là nơi dưỡng thương của đám binh sĩ bị thương. Sĩ khí của những người này có chút mờ nhạt, bởi vì bọn họ coi như trở thành người tàn tật.
Trên thảo nguyên, cái quan niệm cá lớn nuốt cá bé, quan niệm “cường nhân vi tôn” xâm nhập vào các ngóc nghách, mọi mặt của bộ lạc. Những binh sĩ tàn tật không có bất cứ một sự bảo đảm nào hết. Một khi tàn rồi thì hoàn toàn trở thành phế nhân, nếu trong nhà còn có anh em, chú cháu…..lao động khỏe mạnh thì còn đỡ, nếu không tương lai vô cùng tệ.
Bởi vậy, khi đã vào vòng vây, cố tình vô tình ai cũng đều có thể cảm nhận được một thứ áp lực đặc biệt. Đám binh sĩ chỉ biết thở dài thở ngắn, nét mặt u sầu, thần thái ủ rũ, nện những bước chân vô lực lười nhác, rồi đem cái ấn tượng này truyền vào lòng bạn. Bọn họ là những chiến sĩ dũng cảm nhất, bọn họ cũng là những chiến sĩ yếu ớt nhất. Cái sự dũng cảm không hoàn toàn đồng nghĩa với kiên cường.
Mục Ân vừa đi vào, cũng cảm nhận được không khí bi quan, phẫn uất và tuyệt vọng tràn ngập doanh trại, khiến cho y nhíu mày. Nhưng những người ở đây không phải là người trong bộ lạc của y nên cũng không tiện nói gì.
Mục Ân đi vào lều lớn của A Sử Na Mộc Ti. A Sử Na Mộc Ti đã được thông báo trước nên nhanh chóng ra đón.
A Sử Na Mộc Ti bị thương không nặng, ít nhất cũng không mất mạng. Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, y đã đi lại được như thường. Nếu không nhìn thấy băng vải dầy quấn quanh cổ, người ta không thể phát hiện trên người y có thương tích.
Bọn đánh lén kia đã bắn một mũi tên trúng vào A Sử Na Mộc Ti , nhưng cũng cứu y. A Sử Na Mộc Ti ngã xuống sau ngựa, gần như không bị thương thêm nữa. Trận mưa tên vô tình bắn vào đám thân vệ khiến cho những người này đều bị biến thành những con nhím còn A Sử Na Mộc Ti lại bình an vô sự. Mũi tên sắc nhọn kia như ngọn gió phá vỡ cổ họng y. Do vết thương chưa lành lại nên bây giờ chưa thể nói chuyện.
A Sử Na Mộc Ti thấy Mục Ân, ôm ngực hành lễ với y nhưng không nói gì. Bởi vì cả cổ đều bị vải băng quấn lại, làm cả nét mặt hắn cũng có chút đờ đẫn. A Sử Na Mộc Ti mời Mục Ân vào trại nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.