Quyển 1 - Chương 365: Phúc thẩm
Nguyệt Quan
07/02/2016
Lúc vừa rồi Dương Phàm nói, Trần Đông vẫn không lên tiếng
Đây cũng không phải là Trần Đông đối mặt với sự chất vấn của một kẻ con ông cháu cha không có chuyên môn mà bởi vì đây là phép tắc, cho nên vẫn duy trì sự bình thản.
Phát biểu của Dương Phàm đúng là nghi ngờ y, bất kể là nghi ngờ hay là buộc tội, chỉ cần quan trên ở đây, lời của đối phương là nói với quan trên, như vậy đối phương nói cho hết lời, trước khi quan trên tiến hành trưng cầu ý kiến, y không thể phản bác ngay lập tức đấy.
Ở trên triều đình cũng vậy, nếu có Ngự Sử cáo trạng ngươi, ngươi chỉ có thể ở một bên mà nghe, cho dù hắn nói tất cả là giả dối hư ảo cơ bản là những lời nói hoang đường không có thật, trước khi hắn nói xong và Hoàng đế hỏi thì ngươi chỉ có thể giữ yên lặng, tuyệt đối không thể có chuyện đối phương mới nói được một nửa mà ngươi liền nhảy ra “tranh cãi, ồn ào”, đỏ mặt tía tai mà bắt đầu phun nước miếng về phía đối phương được.
Trong thời gian Dương Phàm trình bày, Trần Đông đã vội vàng suy nghĩ chọn lọc từ ngữ.
Đã đến lúc này rồi, y làm sao mà không rõ Dương Phàm giả làm heo gần một tháng nay, hiện giờ bắt đầu ăn hổ rồi. Cho nên phản ứng của Trần Đông vô cùng thận trọng.
Trần Đông suy nghĩ kỹ lưỡng một hồi, chắp tay hướng về phía Thôi Nguyên Tống nói:
- Thị Lang, hạ quan lần này phán quyết, nếu như nhìn trên phương diện pháp luật, tất nhiên có chút không ổn. Tuy nhiên…, hạ quan đã ở Pháp Tư nhiều năm, sao có thể ngay cả luật lại không thuộc như vậy? Hạ quan lần này phán quyết là đã suy nghĩ cặn kẽ đấy.
Thôi Nguyên Tống khẽ mỉm cười, nói:
- Ngươi nói!
Trần Đông kinh thường liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái, nói:
- Pháp lý không thể hơn tình nghĩa. Án này không phải là một vụ án giết người đơn giản, mà là mẹ chồng dạy dỗ con dâu, ra tay quá nặng gây nên chết người. Theo hiếu đạo suy xét, tình thân với cha mẹ lớn hơn tình vợ chồng. Bên trong án này, Thường Lâm đã mất vợ, nếu vì vợ hắn mà giết mẹ hắn đấy chẳng phải là phản lại hiếu đạo của trời sao. Hơn nữa mẫu thân của Thường Lâm từ khi bắt đầu vốn không có lòng giết người, hơn nữa bà ta tuổi tác đã cao, vì vậy hạ quan mới phán tội giảm một cấp.
Y cười cười. Miêu tả qua loa thêm một câu:
- Án này đã trình lên Thị Lang đấy, nếu Thị Lang tán thành phán quyết của hạ quan, cũng tin là hiểu được khổ tâm của hạ quan đã phát huy mạnh mẽ hiếu đạo rồi!
Thôi Nguyên Tống vuốt ve chòm râu, cười cười mà không tỏ rõ ý kiến, lại chuyển sang hướng Dương Phàm hỏi:
- Về lời giải thích của Trần Lang Trung, Dương Lang Trung nghĩ thế nào?
Dương Phàm bình tĩnh nói:
- Hạ quan cho là vô lý!
- Hả?
Thôi Nguyên Tống cười ha hả hai tiếng, nói:
- Nói ra lý lẽ của ngươi đi!
Dương Phàm nói:
- Pháp lý không thể hơn tình nghĩa. Điểm này, Dương mỗ hoàn toàn đồng ý. Đề xướng hiếu đạo, điểm này Dương mỗ càng hoàn toàn đồng ý! Nhưng mà hạ quan nghĩ, liên quan đến tình nghĩa không phải là lạm dụng tình người. Đề xướng hiếu đạo, không thể vì danh nghĩa hiếu đạo để làm những chuyện trái đạo được. Bằng không thì chính là ngụy hiếu!
Nếu như đơn thuần như thế, sự hiểu biết về pháp lý của Dương Phàm đương nhiên không thể nào vượt qua Trần Đông nửa đời người miệng khô ở Tư Pháp này rồi. Tuy nhiên nói tuy nhiên nói đến miệng lưỡi lợi hại, hắn cũng không chút nào kém đối phương, đối phương đào một hố to ở dưới, hắn chỉ một câu nói thì đã nhẹ nhàng linh hoạt mà đi vòng qua rồi.
Cái “Hố” đối phương đào chính là “Hiếu đạo”
Lại thấy, hiện giờ cả ngày cãi nhau luật pháp tôn nghiêm không thể xâm phạm, làm được sao? Đặt vào hơn một nghìn năm trước lại là một kiểu tình huống gì? Cái đó là thuần túy xã hội nhân trị, quyền hành lớn hơn pháp luật! Mà những người nắm giữ quyền lực đều đem chữ hiếu đặt đầu các đức đấy.
Nếu Dương Phàm kiên quyết làm một chiến binh tranh đấu vì pháp luật, kêu gào pháp luật không thể xâm phạm, quy định của pháp luật thì nên phán hình phạt treo cổ, lão phụ kia kiên quyết không thể buông tha, vậy thì hắn có thể dọn đồ về nhà. Trận này kiện cáo tới trước mặt Võ Tắc Thiên, hắn cũng đừng mơ tưởng thắng được. Một lão điêu phụ sống hay chết cùng với việc giương cao biểu dương giữ gìn hiếu đạo, cái nào quan trọng hơn?
Dương Phàm nói:
- Theo lời nói của con trai Thường gia thì thấy, Trình đại nương tử cũng không có tội tình gì. Gặp sắc mà nảy lòng tham, trù tính lừa người chính là nam tử họ Phan, ham đánh bạc thiếu nợ lớn là bản thân Thường Lâm, Thường lão bà lại trút giận lên con dâu, lại đánh một người phụ nữ đang sống thành chết!
Nói tới đây trong lòng Dương Phàm rất bi thảm.
Vụ án mạng Hình Bộ đã thẩm hạch, hôm trước hắn đã đọc hết rồi, mà vụ án tử này hôm qua đã kết án, cho nên lúc trước đó khi hắn đến lấy hồ sơ vụ án thì bên trong cũng không bao gồm cả cái vụ án này, lúc này hắn mới biết còn có cả vụ án giết người này nữa đều cùng chung một phán xét, nghĩ đến đêm Thất Tịch hôm đó chứng kiến người phụ nữ này vô tội hàm oan, bị chính mẹ chồng mình không màng tới đạo lý đánh chết, tâm tình kích động, khó có thể bình tĩnh được.
Dương Phàm chắp tay nói:
- Thị Lang, phải chăng người làm cha mẹ tuyệt đối sẽ không phạm tội, hoặc là có thể nắm giữ quyền sát sinh đối với nữ nhân trong tay? Trong pháp luật Đại Chu ta, không có điều này đấy. Thiên hạ vốn không phải là của cha mẹ, đó là đối với nữ nhân mà nói. Nên có hiếu chính là Thường Lâm, cho nên Thường Lâm không thể nào tố cáo, đó là chuyện bình thường của con người. Thường Chi Viễn là con trai của đứng lên tố cáo bà nội giết mẹ, cũng là thường tình của con người.
Mà án này làm cho dân chúng trên phố căm phẫn, tố cáo cho phường chính và Võ Hầu, sau đó họ trình báo lên phủ Lạc Dương đấy. Thường Lâm và con trai Thường Chi Viễn của hắn đều không có liên quan. Pháp Tư là cái gì, ở chỗ nào? Tại sao Triều đình phải lập nên Pháp Tư nha môn? Chẳng phải là để trông coi chuyện bất công trong thiên hạ sao? Chẳng phải là để giải quyết những oan khuất bất công của dân gian sao, để tin rằng triều điều này còn có công đạo sao? Trần Lang Trung cũng không phải là con của lão bà ngang ngược kia, hắn là thay ai mà thi hành hiếu đạo? Phán quyết bằng tính mạng của nương tử Trình gia kia, người nào cảm kích chứ!
Giọng của Dương Phàm hùng hồn mạnh mẽ, âm thanh vang dội:
- Cho nên, hạ quan nghĩ, Trần Lang Trung giả danh ngụy hiếu, khiến cho người vô tội uổng mạng, có chỗ bất công, nên phải được phúc thẩm lại!
Những lời nói này của Dương Phàm âm điệu mạnh mẽ, tràn đầy khí phách, thấu tình đạt lý. Hắn nói một hồi không thôi, mỗi người trong nội đường nghị sự mặt biến sắc, một không gian đầy yên tĩnh, một lúc lâu sau cũng không ai lên tiếng.
Sau một hồi rất lâu, Thôi Nguyên Tống mới hít một hơi thật dài, trầm giọng nói:
- Trần Lang Trung và Dương Lang Trung chấp nhất, bản quan cũng không nên độc đoán. Như vậy đi, mọi người cùng bàn luận, án này… có xử lại án này hay không?
Trần Đông ngồi ở đằng kia, mặt có vẻ cười lạnh, hơi hiện ra vẻ khinh thường.
Lời nói này của Dương Phàm nghe cũng khá cảm động đấy, nhưng ở đây toàn là những quan lại chìm nổi trên quan trường nhiều năm, không phải là không biết tiểu dân trên phố, nói dăm ba câu mà kích động được bọn họ nhiệt huyết sôi trào, đầu óc nóng lên để mặc cho người thao túng. Người trong quan trường người nào người nấy nói chuyện làm việc không phải là đem “Lợi” đặt đầu tiên, cân nhắc đi cân nhắc lại? Sẽ có người tán thành với ý kiến của Dương Phàm sao? Dương Phàm là gì chứ? Sẽ có người mạo hiểm làm mất lòng y mà liều đứng ở một bên Dương Phàm sao?
Trần Đông khe khẽ quẹt miệng, cầm chén nước trên bàn, nước cũng đã nguội rồi, không nóng tay, y vẫn làm bộ thổi vài cái, sau đó nhẹ nhàng nâng mí mắt lên, thản nhiên liếc qua Dương Phàm một cái, có vẻ vô cùng khiêu khích.
- Khụ!
Tôn Vũ Hiên nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói:
- Thị Lang, theo hạ quan thấy, án này nếu còn có bất đồng ý kiến, không ngại… thẩm tra xử lại!
Trần Đông ngẩn ra, có chút sửng sốt nhìn gã một cái:
“ Cái tên này cây cỏ đầu tường, làm sao mà hôm nay lại có chủ kiến thế nhỉ?”
Tôn Vũ Hiên cười híp mắt đấy, bề ngoài tỏ ra như vô hại, lại như tỏ ra giảng hòa. Ngày đó gã đã thấy được mạng lưới quan hệ của Dương Phàm, gã đã suy tính rõ ràng. Lúc này nói giúp Dương Phàm, đối với Dương Phàm mà nói thì đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Nếu Dương Phàm có thể tạo thành thế lực, gã chính là bằng hữu cùng đường.
Bây giờ Trần Đông đang chiếm thế thượng phong, nếu gã đứng ở bên Trần Đông, chẳng qua cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, nhiều lắm thì đổi lại được một chút sắc mặt tốt của Trần Đông, còn có thể được cái gì? Nếu lúc này giúp cho Dương Phàm giảng hòa, dù Dương Phàm thắng hay bại, thì trận hôm nay đối với Trần Đông mà nói ý nghĩa không quan trọng bằng Dương Phàm, chỉ là sau đó không quá hòa thuận mà thôi, chứ không đến mức làm cho Trần Đông tức giận.
Nghiêm Tiêu Quân cũng tính toán như gã. Chỉ có điều trong lòng hơi do dự một chút, thì đã bị Tôn Vũ Hiên giành trước. Mà Nghiêm Tiêu Quân lại mở miệng thì không thể giống như Tôn Vũ Hiên tỏ ra thản nhiên được, lúc này trong lòng có chút buồn phiền. Gã không biết rằng sở dĩ Tôn Vũ Hiên mở miệng trước là vì trưa hôm nào gã cũng đều uống rượu miễn phí của Dương Phàm, nên không thể không tỏ thái độ chút được.
Nghiêm Tiêu Quân che miệng “Khụ khụ” mà ho hai tiếng, nói với Thôi Nguyên Tống:
- Mạng người liên quan đến trời, hạ quan nghĩ, thận trọng để đạt được mục đích, thẩm tra lại cũng tốt.
Ngoài Thôi Nguyên Tống là Thị Lang, đang ngồi ở đây tổng cộng có năm Lang Trung. Bây giờ Dương Phàm và Trần Đông đã nêu rõ ràng quan điểm, tỏ rõ thái độ, Tôn Vũ Hiên và Nghiêm Tiêu Quân đều đã đồng ý phúc thẩm lại, trong năm Lang Trung thì đã có ba người cùng đồng ý thẩm tra lại rồi, mặc kệ Bì Nhị Đinh có biểu hiện thái độ hay không thì án này nhất định phải phúc thẩm lại rồi.
Bì Nhị Đinh quả thật cũng không muốn tỏ thái độ, y là người của Thôi Nguyên Tống, Dương Phàm và Trần Đông đấu đá, y thấy chính là chó cắn chó, ai cắn chết ai đều không quan hệ tới y, mà tốt nhất là cả hai đều xong đời.
Thôi Nguyên Tống trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc một chút:
“Dương Phàm này thật là thủ đoạn! Không biết đã lôi kéo Tôn Vũ Hiên và Nghiêm Tiêu Quân từ lúc nào, gắn bó gần gũi cùng hắn rồi, thế mà ta không hề phát hiện ra.”
Thôi Nguyên Tống cười híp mắt ngầm cẩn thận nói:
- Một khi đã như vậy, án này phúc thẩm lại đi!
Trần Đông không ngờ Tôn Vũ Hiên và Nghiêm Tiêu Quân lại nói giúp Dương Phàm, hai cái cây leo này từ sau khi Thôi Nguyên Tống vào làm chủ Hình Bộ đều phục tùng y, chẳng qua sự phục tùng của bọn hắn chỉ là chấp hành sự sắp xếp của Thôi Nguyên Tống, mà tuy bọn họ thuộc phe Thôi Nguyên Tống nhưng cũng chưa từng tỏ thái độ thay Thôi Nguyên Tống làm khó dễ mình, không nghĩ tới hôm nay...
Trần Đông nghĩ:
“Hay là Thôi Nguyên Tống từ đầu đến cuối muốn đánh đổ ta, có tâm dùng kế đuổi hổ nuốt sói, lợi dụng Dương Phàm với ta là địch, hắn ngồi tít trên cao có thể trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi?”
Nghe thấy Thôi Nguyên Tống nói vụ án này phúc thẩm lại. Trần Đông cũng nổi giận mà nói:
- Thị Lang, Trần mỗ phán quyết đều theo căn cứ. Lời nói của Dương Lang Trung, Trần mỗ không nên gật bừa, án này nếu có phúc thẩm lại, Trần mỗ vẫn sẽ phán quyết như thế!
Thôi Nguyên Tống cười híp mắt nói:
- Dương Lang Trung vừa có ý kiến khác, tất nhiên sẽ do Dương Lang Trung phúc thẩm rồi!
Trần Đông sửng sốt, trong lòng vô cùng hối hận:
“Cái lão hồ ly tinh này, lại nhân cơ hội cắn ta một miếng rồi.”
Từ lúc Thôi Nguyên Tống vào làm chủ Hình Bộ đã chịu không ít lần bị y cản trở, hiện giờ xắp đặt cho y một đường, trong lòng thoải mái, liền cười dài mà đứng lên nói:
- Được rồi, hôm nay đã làm mất nhiều thời gian, hội nghị dừng ở đây đi. Những hồ sơ còn lại, tuần sau lại bàn luận.
Dứt lời phất tay áo một cái, bất ngờ đi ra ngoài.
“ Lão cẩu này, hắn là cố ý đấy! Lợi dụng Dương Phàm đấu đá cùng ta, mặc kệ ai thắng ai thua, hắn tới thu cờ tàn!”
Trần Đông trở lại phòng công sự của mình, lập tức chửi ầm lên, những sai nha đứng bên ngoài biết rõ y chính là đang mắng Chính đường bản nha, cũng chỉ giả vờ làm ra vẻ lờ mờ không rõ.
Đúng lúc này, La Lập chạy vào như chớp, chuyện Trần Đông bị ăn quả đắng gã đương nhiên đã biết, nhưng không ngờ gã lại có một dáng điệu hớn hở như thế.
- Lang Trung, Lang Trung, có việc trọng đại!
La Lập nhón chân đi đến bên tai Trần Đông, thì thà thì thầm nói một hồi, Trần Đông ngẩn ra truy hỏi:
- Thật sao?
La Lập gật đầu nói:
- Cực kỳ chính xác!
Trần Đông “Cười xùy” một tiếng, âm hiểm nói:
- Ngươi muốn lấy vụ án này làm mất uy phong của Trần mỗ ta? Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, hiện giờ vụ án chết người này đã thành một củ khoai lang bỏng tay, ngươi muốn ném cho ta, ta cũng không nhận!
Đây cũng không phải là Trần Đông đối mặt với sự chất vấn của một kẻ con ông cháu cha không có chuyên môn mà bởi vì đây là phép tắc, cho nên vẫn duy trì sự bình thản.
Phát biểu của Dương Phàm đúng là nghi ngờ y, bất kể là nghi ngờ hay là buộc tội, chỉ cần quan trên ở đây, lời của đối phương là nói với quan trên, như vậy đối phương nói cho hết lời, trước khi quan trên tiến hành trưng cầu ý kiến, y không thể phản bác ngay lập tức đấy.
Ở trên triều đình cũng vậy, nếu có Ngự Sử cáo trạng ngươi, ngươi chỉ có thể ở một bên mà nghe, cho dù hắn nói tất cả là giả dối hư ảo cơ bản là những lời nói hoang đường không có thật, trước khi hắn nói xong và Hoàng đế hỏi thì ngươi chỉ có thể giữ yên lặng, tuyệt đối không thể có chuyện đối phương mới nói được một nửa mà ngươi liền nhảy ra “tranh cãi, ồn ào”, đỏ mặt tía tai mà bắt đầu phun nước miếng về phía đối phương được.
Trong thời gian Dương Phàm trình bày, Trần Đông đã vội vàng suy nghĩ chọn lọc từ ngữ.
Đã đến lúc này rồi, y làm sao mà không rõ Dương Phàm giả làm heo gần một tháng nay, hiện giờ bắt đầu ăn hổ rồi. Cho nên phản ứng của Trần Đông vô cùng thận trọng.
Trần Đông suy nghĩ kỹ lưỡng một hồi, chắp tay hướng về phía Thôi Nguyên Tống nói:
- Thị Lang, hạ quan lần này phán quyết, nếu như nhìn trên phương diện pháp luật, tất nhiên có chút không ổn. Tuy nhiên…, hạ quan đã ở Pháp Tư nhiều năm, sao có thể ngay cả luật lại không thuộc như vậy? Hạ quan lần này phán quyết là đã suy nghĩ cặn kẽ đấy.
Thôi Nguyên Tống khẽ mỉm cười, nói:
- Ngươi nói!
Trần Đông kinh thường liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái, nói:
- Pháp lý không thể hơn tình nghĩa. Án này không phải là một vụ án giết người đơn giản, mà là mẹ chồng dạy dỗ con dâu, ra tay quá nặng gây nên chết người. Theo hiếu đạo suy xét, tình thân với cha mẹ lớn hơn tình vợ chồng. Bên trong án này, Thường Lâm đã mất vợ, nếu vì vợ hắn mà giết mẹ hắn đấy chẳng phải là phản lại hiếu đạo của trời sao. Hơn nữa mẫu thân của Thường Lâm từ khi bắt đầu vốn không có lòng giết người, hơn nữa bà ta tuổi tác đã cao, vì vậy hạ quan mới phán tội giảm một cấp.
Y cười cười. Miêu tả qua loa thêm một câu:
- Án này đã trình lên Thị Lang đấy, nếu Thị Lang tán thành phán quyết của hạ quan, cũng tin là hiểu được khổ tâm của hạ quan đã phát huy mạnh mẽ hiếu đạo rồi!
Thôi Nguyên Tống vuốt ve chòm râu, cười cười mà không tỏ rõ ý kiến, lại chuyển sang hướng Dương Phàm hỏi:
- Về lời giải thích của Trần Lang Trung, Dương Lang Trung nghĩ thế nào?
Dương Phàm bình tĩnh nói:
- Hạ quan cho là vô lý!
- Hả?
Thôi Nguyên Tống cười ha hả hai tiếng, nói:
- Nói ra lý lẽ của ngươi đi!
Dương Phàm nói:
- Pháp lý không thể hơn tình nghĩa. Điểm này, Dương mỗ hoàn toàn đồng ý. Đề xướng hiếu đạo, điểm này Dương mỗ càng hoàn toàn đồng ý! Nhưng mà hạ quan nghĩ, liên quan đến tình nghĩa không phải là lạm dụng tình người. Đề xướng hiếu đạo, không thể vì danh nghĩa hiếu đạo để làm những chuyện trái đạo được. Bằng không thì chính là ngụy hiếu!
Nếu như đơn thuần như thế, sự hiểu biết về pháp lý của Dương Phàm đương nhiên không thể nào vượt qua Trần Đông nửa đời người miệng khô ở Tư Pháp này rồi. Tuy nhiên nói tuy nhiên nói đến miệng lưỡi lợi hại, hắn cũng không chút nào kém đối phương, đối phương đào một hố to ở dưới, hắn chỉ một câu nói thì đã nhẹ nhàng linh hoạt mà đi vòng qua rồi.
Cái “Hố” đối phương đào chính là “Hiếu đạo”
Lại thấy, hiện giờ cả ngày cãi nhau luật pháp tôn nghiêm không thể xâm phạm, làm được sao? Đặt vào hơn một nghìn năm trước lại là một kiểu tình huống gì? Cái đó là thuần túy xã hội nhân trị, quyền hành lớn hơn pháp luật! Mà những người nắm giữ quyền lực đều đem chữ hiếu đặt đầu các đức đấy.
Nếu Dương Phàm kiên quyết làm một chiến binh tranh đấu vì pháp luật, kêu gào pháp luật không thể xâm phạm, quy định của pháp luật thì nên phán hình phạt treo cổ, lão phụ kia kiên quyết không thể buông tha, vậy thì hắn có thể dọn đồ về nhà. Trận này kiện cáo tới trước mặt Võ Tắc Thiên, hắn cũng đừng mơ tưởng thắng được. Một lão điêu phụ sống hay chết cùng với việc giương cao biểu dương giữ gìn hiếu đạo, cái nào quan trọng hơn?
Dương Phàm nói:
- Theo lời nói của con trai Thường gia thì thấy, Trình đại nương tử cũng không có tội tình gì. Gặp sắc mà nảy lòng tham, trù tính lừa người chính là nam tử họ Phan, ham đánh bạc thiếu nợ lớn là bản thân Thường Lâm, Thường lão bà lại trút giận lên con dâu, lại đánh một người phụ nữ đang sống thành chết!
Nói tới đây trong lòng Dương Phàm rất bi thảm.
Vụ án mạng Hình Bộ đã thẩm hạch, hôm trước hắn đã đọc hết rồi, mà vụ án tử này hôm qua đã kết án, cho nên lúc trước đó khi hắn đến lấy hồ sơ vụ án thì bên trong cũng không bao gồm cả cái vụ án này, lúc này hắn mới biết còn có cả vụ án giết người này nữa đều cùng chung một phán xét, nghĩ đến đêm Thất Tịch hôm đó chứng kiến người phụ nữ này vô tội hàm oan, bị chính mẹ chồng mình không màng tới đạo lý đánh chết, tâm tình kích động, khó có thể bình tĩnh được.
Dương Phàm chắp tay nói:
- Thị Lang, phải chăng người làm cha mẹ tuyệt đối sẽ không phạm tội, hoặc là có thể nắm giữ quyền sát sinh đối với nữ nhân trong tay? Trong pháp luật Đại Chu ta, không có điều này đấy. Thiên hạ vốn không phải là của cha mẹ, đó là đối với nữ nhân mà nói. Nên có hiếu chính là Thường Lâm, cho nên Thường Lâm không thể nào tố cáo, đó là chuyện bình thường của con người. Thường Chi Viễn là con trai của đứng lên tố cáo bà nội giết mẹ, cũng là thường tình của con người.
Mà án này làm cho dân chúng trên phố căm phẫn, tố cáo cho phường chính và Võ Hầu, sau đó họ trình báo lên phủ Lạc Dương đấy. Thường Lâm và con trai Thường Chi Viễn của hắn đều không có liên quan. Pháp Tư là cái gì, ở chỗ nào? Tại sao Triều đình phải lập nên Pháp Tư nha môn? Chẳng phải là để trông coi chuyện bất công trong thiên hạ sao? Chẳng phải là để giải quyết những oan khuất bất công của dân gian sao, để tin rằng triều điều này còn có công đạo sao? Trần Lang Trung cũng không phải là con của lão bà ngang ngược kia, hắn là thay ai mà thi hành hiếu đạo? Phán quyết bằng tính mạng của nương tử Trình gia kia, người nào cảm kích chứ!
Giọng của Dương Phàm hùng hồn mạnh mẽ, âm thanh vang dội:
- Cho nên, hạ quan nghĩ, Trần Lang Trung giả danh ngụy hiếu, khiến cho người vô tội uổng mạng, có chỗ bất công, nên phải được phúc thẩm lại!
Những lời nói này của Dương Phàm âm điệu mạnh mẽ, tràn đầy khí phách, thấu tình đạt lý. Hắn nói một hồi không thôi, mỗi người trong nội đường nghị sự mặt biến sắc, một không gian đầy yên tĩnh, một lúc lâu sau cũng không ai lên tiếng.
Sau một hồi rất lâu, Thôi Nguyên Tống mới hít một hơi thật dài, trầm giọng nói:
- Trần Lang Trung và Dương Lang Trung chấp nhất, bản quan cũng không nên độc đoán. Như vậy đi, mọi người cùng bàn luận, án này… có xử lại án này hay không?
Trần Đông ngồi ở đằng kia, mặt có vẻ cười lạnh, hơi hiện ra vẻ khinh thường.
Lời nói này của Dương Phàm nghe cũng khá cảm động đấy, nhưng ở đây toàn là những quan lại chìm nổi trên quan trường nhiều năm, không phải là không biết tiểu dân trên phố, nói dăm ba câu mà kích động được bọn họ nhiệt huyết sôi trào, đầu óc nóng lên để mặc cho người thao túng. Người trong quan trường người nào người nấy nói chuyện làm việc không phải là đem “Lợi” đặt đầu tiên, cân nhắc đi cân nhắc lại? Sẽ có người tán thành với ý kiến của Dương Phàm sao? Dương Phàm là gì chứ? Sẽ có người mạo hiểm làm mất lòng y mà liều đứng ở một bên Dương Phàm sao?
Trần Đông khe khẽ quẹt miệng, cầm chén nước trên bàn, nước cũng đã nguội rồi, không nóng tay, y vẫn làm bộ thổi vài cái, sau đó nhẹ nhàng nâng mí mắt lên, thản nhiên liếc qua Dương Phàm một cái, có vẻ vô cùng khiêu khích.
- Khụ!
Tôn Vũ Hiên nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói:
- Thị Lang, theo hạ quan thấy, án này nếu còn có bất đồng ý kiến, không ngại… thẩm tra xử lại!
Trần Đông ngẩn ra, có chút sửng sốt nhìn gã một cái:
“ Cái tên này cây cỏ đầu tường, làm sao mà hôm nay lại có chủ kiến thế nhỉ?”
Tôn Vũ Hiên cười híp mắt đấy, bề ngoài tỏ ra như vô hại, lại như tỏ ra giảng hòa. Ngày đó gã đã thấy được mạng lưới quan hệ của Dương Phàm, gã đã suy tính rõ ràng. Lúc này nói giúp Dương Phàm, đối với Dương Phàm mà nói thì đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Nếu Dương Phàm có thể tạo thành thế lực, gã chính là bằng hữu cùng đường.
Bây giờ Trần Đông đang chiếm thế thượng phong, nếu gã đứng ở bên Trần Đông, chẳng qua cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, nhiều lắm thì đổi lại được một chút sắc mặt tốt của Trần Đông, còn có thể được cái gì? Nếu lúc này giúp cho Dương Phàm giảng hòa, dù Dương Phàm thắng hay bại, thì trận hôm nay đối với Trần Đông mà nói ý nghĩa không quan trọng bằng Dương Phàm, chỉ là sau đó không quá hòa thuận mà thôi, chứ không đến mức làm cho Trần Đông tức giận.
Nghiêm Tiêu Quân cũng tính toán như gã. Chỉ có điều trong lòng hơi do dự một chút, thì đã bị Tôn Vũ Hiên giành trước. Mà Nghiêm Tiêu Quân lại mở miệng thì không thể giống như Tôn Vũ Hiên tỏ ra thản nhiên được, lúc này trong lòng có chút buồn phiền. Gã không biết rằng sở dĩ Tôn Vũ Hiên mở miệng trước là vì trưa hôm nào gã cũng đều uống rượu miễn phí của Dương Phàm, nên không thể không tỏ thái độ chút được.
Nghiêm Tiêu Quân che miệng “Khụ khụ” mà ho hai tiếng, nói với Thôi Nguyên Tống:
- Mạng người liên quan đến trời, hạ quan nghĩ, thận trọng để đạt được mục đích, thẩm tra lại cũng tốt.
Ngoài Thôi Nguyên Tống là Thị Lang, đang ngồi ở đây tổng cộng có năm Lang Trung. Bây giờ Dương Phàm và Trần Đông đã nêu rõ ràng quan điểm, tỏ rõ thái độ, Tôn Vũ Hiên và Nghiêm Tiêu Quân đều đã đồng ý phúc thẩm lại, trong năm Lang Trung thì đã có ba người cùng đồng ý thẩm tra lại rồi, mặc kệ Bì Nhị Đinh có biểu hiện thái độ hay không thì án này nhất định phải phúc thẩm lại rồi.
Bì Nhị Đinh quả thật cũng không muốn tỏ thái độ, y là người của Thôi Nguyên Tống, Dương Phàm và Trần Đông đấu đá, y thấy chính là chó cắn chó, ai cắn chết ai đều không quan hệ tới y, mà tốt nhất là cả hai đều xong đời.
Thôi Nguyên Tống trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc một chút:
“Dương Phàm này thật là thủ đoạn! Không biết đã lôi kéo Tôn Vũ Hiên và Nghiêm Tiêu Quân từ lúc nào, gắn bó gần gũi cùng hắn rồi, thế mà ta không hề phát hiện ra.”
Thôi Nguyên Tống cười híp mắt ngầm cẩn thận nói:
- Một khi đã như vậy, án này phúc thẩm lại đi!
Trần Đông không ngờ Tôn Vũ Hiên và Nghiêm Tiêu Quân lại nói giúp Dương Phàm, hai cái cây leo này từ sau khi Thôi Nguyên Tống vào làm chủ Hình Bộ đều phục tùng y, chẳng qua sự phục tùng của bọn hắn chỉ là chấp hành sự sắp xếp của Thôi Nguyên Tống, mà tuy bọn họ thuộc phe Thôi Nguyên Tống nhưng cũng chưa từng tỏ thái độ thay Thôi Nguyên Tống làm khó dễ mình, không nghĩ tới hôm nay...
Trần Đông nghĩ:
“Hay là Thôi Nguyên Tống từ đầu đến cuối muốn đánh đổ ta, có tâm dùng kế đuổi hổ nuốt sói, lợi dụng Dương Phàm với ta là địch, hắn ngồi tít trên cao có thể trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi?”
Nghe thấy Thôi Nguyên Tống nói vụ án này phúc thẩm lại. Trần Đông cũng nổi giận mà nói:
- Thị Lang, Trần mỗ phán quyết đều theo căn cứ. Lời nói của Dương Lang Trung, Trần mỗ không nên gật bừa, án này nếu có phúc thẩm lại, Trần mỗ vẫn sẽ phán quyết như thế!
Thôi Nguyên Tống cười híp mắt nói:
- Dương Lang Trung vừa có ý kiến khác, tất nhiên sẽ do Dương Lang Trung phúc thẩm rồi!
Trần Đông sửng sốt, trong lòng vô cùng hối hận:
“Cái lão hồ ly tinh này, lại nhân cơ hội cắn ta một miếng rồi.”
Từ lúc Thôi Nguyên Tống vào làm chủ Hình Bộ đã chịu không ít lần bị y cản trở, hiện giờ xắp đặt cho y một đường, trong lòng thoải mái, liền cười dài mà đứng lên nói:
- Được rồi, hôm nay đã làm mất nhiều thời gian, hội nghị dừng ở đây đi. Những hồ sơ còn lại, tuần sau lại bàn luận.
Dứt lời phất tay áo một cái, bất ngờ đi ra ngoài.
“ Lão cẩu này, hắn là cố ý đấy! Lợi dụng Dương Phàm đấu đá cùng ta, mặc kệ ai thắng ai thua, hắn tới thu cờ tàn!”
Trần Đông trở lại phòng công sự của mình, lập tức chửi ầm lên, những sai nha đứng bên ngoài biết rõ y chính là đang mắng Chính đường bản nha, cũng chỉ giả vờ làm ra vẻ lờ mờ không rõ.
Đúng lúc này, La Lập chạy vào như chớp, chuyện Trần Đông bị ăn quả đắng gã đương nhiên đã biết, nhưng không ngờ gã lại có một dáng điệu hớn hở như thế.
- Lang Trung, Lang Trung, có việc trọng đại!
La Lập nhón chân đi đến bên tai Trần Đông, thì thà thì thầm nói một hồi, Trần Đông ngẩn ra truy hỏi:
- Thật sao?
La Lập gật đầu nói:
- Cực kỳ chính xác!
Trần Đông “Cười xùy” một tiếng, âm hiểm nói:
- Ngươi muốn lấy vụ án này làm mất uy phong của Trần mỗ ta? Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, hiện giờ vụ án chết người này đã thành một củ khoai lang bỏng tay, ngươi muốn ném cho ta, ta cũng không nhận!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.