Say Mộng Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 476: Sư tỷ dã man

Nguyệt Quan

13/02/2016

D

Dương Phàm vào Công Tôn phủ, tự thấy nếu không đi gặp chủ nhân thì khá thất lễ. Thiên Ái Nô liền dẫn hắn đi gặp Công Tôn tiên sinh và Bùi đại nương. Đi rẽ đường trái có giao viện, trong có hòn giả sơn, trên hòn giả sơn có tiểu đình, trong đình có hai cô gái, một người bụng to, người kia thì mặc y phục đỏ rực rỡ.

- Tiểu Man, kia là phu quân của muội sao?

Hồng Y nữ khoanh tay đứng ngạo nghễ, hỏi thiếu phụ mang thai.

- Ừm, huynh ấy sẽ là muội phu của tỷ đấy.

Tiểu Man mặt mày hớn hở, biết lang quân còn phải đi chào hỏi chủ nhân, nếu không thì nàng đã sớm chạy xuống đình để gặp nhau rồi.

Hồng y nữ tử nói:

- Tốt lắm! Ta muốn xem hắn có xứng với sư muội của ta không!

- Sư tỷ!

Tiểu Man bật thốt lên, chưa kịp ngăn cản, Hồng y nữ tử đã như một ngọn lửa từ trong đình lao ra như mũi tên bắn về phía Dương Phàm!

Dương Phàm và a Nô sóng vai đi vào trong viện, vừa xoay đầu lại, thấy dung nhan a Nô xinh đẹp như trước, cười nói:

- Sao nàng lại xuất hiện ở cửa vậy, chẳng lẽ là tâm đầu ý hợp, ta vừa đến cửa là biết?

A Nô lườm hắn một cái nói:

- Thật đúng là! Tiểu nương tử của ngươi từ lúc ngươi đi mười tháng hoài thai thì ngày nào cũng đếm xem bao giờ ngươi về, còn phái người để ý giùm nữa. Hiện tại các ngươi hơn ba trăm người trùng trùng điệp điệp vào thành Trường An, chạy một vòng đến Phường Vĩnh Khang trước, rồi một đường đuổi tới phủ Trường An, thanh thế lớn như vậy, ai mà không biết chứ?

Nói đến đây, a Nô nhìn hắn cười nói:

- Coi như ngươi có lương tâm, còn tưởng rằng ngươi muốn đi phủ nha trước rồi với quay về đây chứ.

- Công chúa là bất đắc dĩ gặp, về phần Lạc Dương lệnh...

Dương Phàm mới nói đến đây chợt trông thấy a Nô trợn to mắt, trong con ngươi của nàng xuất hiện ngọn lửa, ngọn lửa càng lúc càng thiêu đốt, càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn, nháy mắt gần như là che kín hết con ngươi của nàng.

A Nô đột nhiên giơ tay, tay áo xanh trượt xuống, lộ ra cổ tay thon trắng ngần, nàng vươn hai ngón tay thon dài trắng mịn sờ lên trâm bạc. Dương Phàm và nàng ở Hình Bộ ti gắn bó làm bạn lâu như vậy, đã biết rất nhiều về bí mật của nàng, tỷ như trâm cài tóc của nàng cũng là lợi khí giết người.

Vừa thấy nàng có động tác như vậy, tay Dương Phàm lập tức đáp lên chuôi đao, quay mạnh đầu lại. Đạc sao là một thanh bảo đao, hắn không thể để trên lưng ngựa cho tôi tớ dắt đi được, thanh đao này có thể cắt đứt sợi tóc thổi, hiện đang cắm ở bên hông hắn.

Dương Phàm quay đầu mà không né tránh, là vì a Nô đang ở phía sau hắn, nếu quả thật gặp nguy hiểm, hắn tùy tiện tránh ra, vậy thì a Nô sẽ hứng mũi chịu sào, thành mục tiêu đánh lén của người khác. Tuy rằng nhìn nét mặt là biết nàng cũng có chuẩn bị, Dương Phàm cũng biết rõ công phu của nàng, nhưng từ trước tới giờ hắn không có thói quen để nữ nhân của mình hứng chịu trước nguy hiểm.

Khi Dương Phàm quay đầu lại, Đạc sao đã xuất vỏ một nửa, sau đó hắn nhìn thấy một người giống như ngọn lửa cháy, người kiếm hợp nhất đang ào ào xông về phía hắn.

Thanh kiếm này rất dài, giống như thanh kiếm thời cổ, dài hơn rất nhiều so với thanh kiếm bình thường, nếu dắt nó sau lưng, nghĩ muốn rút ra cũng là một chuyện không dễ dàng.

Ít nhất mũi kiếm dài bốn thước, như một đạo ngân sương, nhanh như tia chớp thẳng tắp đâm tới cổ họng của Dương Phàm, phụ trợ sau đó là một đôi mắt cực kỳ sắc bén lợi hại, anh khí kinh người

Người thật nhanh, kiếm thật nhanh!

Ngay lúc khoảnh khắc Dương Phàm xoay người, đao đã rút ra khỏi vỏ được một nửa, lúc này rhayas rõ người và kiếm trước mắt, hắn lại “sạt” một tiếng, đao trong tay đã nằm lại trong vỏ rồi.

Mũi kiếm lóe tới chiếu vào đuôi lông mày màu chàm của Dương Phàm, tựa như một đường cầu vồng chớp, trường kiếm dán trượt tới cổ Dương Phàm, lướt qua ba thước, cứng rắn ngừng lại, giống như dòng thu thủy, lẳng lặng vượt qua trước mặt hắn.

Dương Phàm đưa mắt nhìn người nọ, chỉ thấy ánh mắt anh khí bừng bừng đang hung hãn trừng mắt với hắn. Đây là một giai nhân Hồng y, chân dài eo nhỏ, da trắng như tuyết, đặc biệt là đôi mắt đầy anh khí, cả người và kiếm vừa tăng thêm chút tính cứng rắn, lại bớt vài phần mềm mại, uyển chuyển.

Giai nhân hồng y mất hứng nói:

- Sao ngươi lại ngây ra như phỗng thế, không né tránh cũng chẳng xuất đao?

Ngữ khí của nàng hung hãn đấy, nhưng thanh âm rất trong trẻo, có cảm giác trung tính.



Dương Phàm khẽ nhếch khóe môi lên, thản nhiên đáp:

- Vì ta sợ ngươi thua!

Trong mắt a Nô hiện lên ý cười, Công Tôn cô nương thì mặt đỏ bừng, oán hận thu kiếm. Những lời này có lẽ người khác nghe không hiểu, nhưng ba người ở đây đều nghe hiểu rất rõ ràng. Công Tôn Lan Chỉ từng công khai tuyên bố ai có thể đánh bại kiếm của nàng, nàng sẽ gả cho người đó. Dương Phàm không ra đao, là vì sợ nàng thua, như vậy ngụ ý...

Lúc này, a Nô mới tò mò cười hỏi:

- Vì sao ngươi không phản kích?

Dương Phàm liếc mắt đánh giá thanh kiếm sắc trong tay Công Tôn cô nương, đáp:

- Bởi vì... động tác nàng đưa tay rất nhanh, nhưng khi rút trâm thì lại dừng lại, khoảnh khắc ta quay đầu vẫn có thể nhìn thấy trong ánh mắt nàng có tia bình thản, vậy chắc người kia không phải là kẻ địch rồi. Ta không biết người đến là ai, nhưng ta biết nàng tuyệt đối sẽ không hại ta!

A Nô nhìn hắn, sóng mắt tươi đẹp lập tức hóa thành làn thu thủy.

Dương Phàm lại nghiêm mặt, nói với nàng:

- Tuy nhiên, điều này thật sự là quá nguy hiểm đấy, với thế kiếm nhanh của Công Tôn cô nương, nếu ta né tránh lung tung, phương hướng né tránh lại không thỏa đáng, cô ấy thu kiếm về không kịp thì nàng sẽ thủ tiết rồi đấy. Sau này với kiểu phiêu lưu vô vị này, đừng mạo hiểm nữa nhé!

Câu nói này vừa thốt ra, mặt a Nô cũng đỏ lên. Nhưng tuy nàng xấu hổ, lại không hề phản bác lời của Dương Phàm, vì thế mặt càng đỏ hơ, như một đóa hoa đào nở rộ.

Hồng y nữ tử đứng bên trái tức đỏ mặt, mà nữ tử bên phải xấu hổ đỏ mặt, tôn nhau lên vô cùng thú vị. Dương Phàm đứng ở giữa, sa sầm mặt nói với Công Tôn Lan Chỉ:

- Giữa nam nữ, không phải là đấu võ đoạt quán quân đâu, nếu có thể đánh bại ngươi thì ngươi liền gả cho người đó, vậy thì quá không nghiêm túc rồi!

- Ta...

Công Tôn cô nương vừa mới há miệng, Dương Phàm lại nói tiếp:

- Ta biết, ngươi rất tự tin với kiếm thuật của mình, nhưng nhưng nhân ngoại hữu nhân, nếu có rất nhiều người có võ công cao hơn ngươi, ngươi lại không muốn gả cho người đó thì sao? Cô nương coi chuyện chung thân như trò đùa, dù là thật sự có người thích người thì bị người làm cho chạy mất rồi.

Công Tôn Lan Chỉ giận dữ nói:

- Ngươi đang dạy dỗ ta đó à?

- Đúng thế!

Công Tôn Lan Chỉ không ngờ hắn lại trực tiếp như vậy, lập tức ngây người.

Dương Phàm trầm mặt nói:

- Tùy hứng không nhận tội nhân thích, tùy hứng mà không biết nặng nhẹ, thật sự làm người ta ghét.

Dương Phàm nói những lời này hơi nặng nề, làm mặt Công Tôn Lan Chỉ lúc đỏ lại trắng.

A Nô có chút bất an, nhẹ nhàng giật giật góc áo của hắn.

Nam nhân luôn dễ dàng nhường nhịn đối với những nữ nhân xinh đẹp, tính cách của Dương Phàm lại khá hiền hòa, a Nô không rõ vì sao hôm nay Dương Phàm lại hà khắc với Công Tôn Lan Chỉ như vậy. Công Tôn Lan Chỉ không chỉ là một cô gái xinh đẹp, mà còn là sư tỷ của Tiểu Man nữa.

Dương Phàm nói như vậy, đương nhiên là có lý do của hắn. Mới vừa rồi Công Tôn cô nương một kích toàn lực, nếu tài nghệ thua xa hắn, hắn bỗng nhiên rút đao phản kích, khó tránh khỏi sẽ làm Công Tôn Lan Chỉ bị thương. Nếu bản lĩnh của cô ấy cao minh hơn hắn, nếu hắn né tránh thất thố, một kiếm như vậy cũng không chắc sẽ không làm hắn bị thương.

Mặc kệ là xuất hiện cục diện nào, kết quả đều là bi kịch. Hắn đến là thăm vợ con hắn, chứ không phải là biến người khác thành tàn phế hoặc là biến mình thành tàn phế. Một kiếm này đối với Công Tôn cô nương mà nói có lẽ là hành động hứng trí nhất thời, nhưng tạo nên sự phản cảm trong lòng Dương Phàm.

Một kích toàn lực, thử võ công người?

Hiện nay tâm tính của Dương Phàm đã chín chắn trưởng thành hơn, lại có thân phận địa vị, sao không cảm thấy vô vị đối với hành động kia chứ?

Hôm nay là Công Tôn Lan Chỉ không biết nặng nhẹ, còn trông cậy vào hắn miệng cười mà chống đỡ, khen vài câu Công Tôn đại cô nương kiếm pháp vô cùng cao minh, mọi người cùng cười ha hả, chào hỏi nhau. Thật nực cười!

Công Tôn Lan Chỉ bị Dương Phàm răn dạy xấu hổ vô cùng, thẹn quá thành giận giương kiếm nói:



- Dù ngươi là hôn phu của Tiểu Man, hôm nay ta cũng phải giáo huấn ngươi một chút! Dương Phàm! Nâng đao!

Dương Phàm ưỡn ngực, dùng khóe mắt liếc nàng, thản nhiên nói:

- Không có thời gian, không hứng thú, không ý nghĩa!

- Ngươi... Ngươi...

Công Tôn đại cô nương tức giận đến mức cái mũi xinh đẹp sắp lệch sang một bên.

- Lan Chỉ!

Theo một tiếng rống to, một lão đầu mập mạp đầu quấn khăn, mặc áo cổ tròn nổi giận đùng đùng đi tới, vừa đi vừa quát:

- Tiểu nha đầu xấu xí ngươi thật sự làm vi phụ tức chết rồi, càng ngày càng không hiểu quy củ, với khách nào cũng đông đao thương là sao hả!

Lão đầu đi lại mạnh mẽ có lực, tiếng rống mang mười phần trung khí, bộ dạng không hề bị tức chết, không biết có phải lão từ nhỏ đã hay quát tháo con gái bảo bối múa thương cầm bổng không mà luyện được yết hầu có bộ loa lớn như thế, tiếng rống còn chẳng chút nào thua kém Huân Kỳ Huân lão gia tử bộ tộc Bạch Man Diêu Châu kia.

- Về phòng tự hối lỗi cho ta! Hôm nay không được ăn cơm chiều!

Ông lão tiếng rống như tiếng sét, vang dội bên tai Dương Phàm. Quát con gái xong, lão đầu liền quay sang đánh giá Dương Phàm một lúc, rồi cười tủm tỉm, nói:

- Túc hạ chính là vị hôn phu của Tiểu Man?

Dương Phàm vội vàng chắp tay thi lễ:

- Đúng là vãn bối. Dương Phàm tham kiến Công Tôn lão bá.

- Tốt, tốt tốt!

Lão đầu nhi mặt mày hớn hở nói:

- Vừa nhìn là thấy một thiếu niên giỏi, tuổi trẻ tài cao, tính tình điềm đạm, chín chắn. Nha đầu Tiểu Man thật là tốt số nha!

Lão đầu nhi không để ý tới con gái nữa, cũng chẳng chút khách khí kéo Dương Phàm, vừa đi vừa cảm thán nói:

- Lan Chỉ đã bị ta chiều đến hư rồi, vẫn là nha đầu Tiểu Man kia nhu thuận biết điều, lão phu vẫn luôn coi nó như con ruột, chỉ hận nó thật sự không phải là con ruột của ta...

A Nô thấy Công Tôn Bất Phàm tự dẫn khách vào thì không đi cùng hắn nữa, mà quay lại cùng Công Tôn cô nương đang tức giận đi đến tiểu đình. Công Tôn Lan Chỉ mang theo kiếm, hầm hầm đi vào tiểu đình, câu nói đầu tiên là:

- Cha ta lại khen muội biết điều hơn ta đấy!

Câu nói thứ hai chính là:

- Lang quân này của muội không tệ đâu, là một hảo hán đấy! Còn mạnh hơn gấp nhiều lần cái đám kia, ta đấu võ chiêu thân, hắn thì làm con rùa rút đầu!

Tiểu Man cô nương nhìn Đại sư tỷ tính tình còn hào sảng hơn nam giới kia, chỉ biết cười khổ liên tục.

Lúc Dương Phàm đi vào phòng khách, phát hiện ở đây có một vị khách.

Nhìn thấy chủ nhân nơi này cùng Dương Phàm tiến vào, vị khách kia đặt chén trà xuống, chậm rãi đứng lên, mặt mang nụ cười. Người này tuổi xấp xỉ Dương Phà, mặt mày tuấn tú, tươi cười nhẹ nhàng khoan khoái, mặc áo trong màu xanh trang nhã, áo khoác ngoài trắng tuyết không nhiễm một hạt bụi, cả người khiến cho người khác một cảm giác vô cùng sạch sẽ.

Công Tôn Bất Phàm nói với Dương Phàm:

- Hà hả, nào nào, để lão phu giới thiệu với các ngươi một chút. Vị này là hiền chất vãn bối của lão phu, họ là Độc Cô, tên một chữ Vũ, nhà hắn và lão phu có thông gia, thường qua lại quý phủ của nhau. Độc Cô, vị này chính là Lang trung Hình Bộ Ti đương triều...

Độc Cô thị?

Trong lòng Dương Phàm bỗng nhiên khẽ xao động.

Dòng họ này tuy rằng không lớn thường thấy, nhưng họ Độc Cô không lớn thường thấy này đã xuất hiện ba vị Hoàng hậu, tuy rằng vị Độc Cô Vũ trước mặt này chưa hẳn là vị Độc Cô thị mà Dương Phàm nghĩ, nhưng nếu hắn ta cũng đang ở Trường An, lại có kết giao với đại tộc Trường An có thân phận không tầm thường là Công Tôn Bất Phàm, thì chưa chắc hắn ta không phải là Độc Cô thị kia?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Say Mộng Giang Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook