Quyển 1 - Chương 484: Độc Cô Ninh Kha
Nguyệt Quan
13/02/2016
Trừ khi vạn bất đắc dĩ, những tay nỏ thủ này cũng không muốn bắn chết Dương Phàm, bởi một khi bắn trúng hắn, trên cơ thể sẽ có vết thương. Nếu có
thể, đương nhiên tạo dựng cho hắn một cái chết tự nhiên vẫn là ít phiền
toái nhất, ví như... chết đuối.
Mỗi năm, số người chết đuối ở Khúc Giang không ít, có vụ do thuyền lật mà chết, có vụ do tắm sông mà chết. Mệnh quan triều đình cũng là người, sao lại không thể chết đuối? Nhưng nếu hắn đã áp sát công tử, thế thì thà bắn chết cũng không cho phép hắn trở thành mối uy hiếp đối với công tử, dù cho chỉ là một khả năng đi chăng nữa.
Dương Phàm nếu không vạn bất đắc dĩ, cũng không muốn lộ ra trong tầm bắn của bọn chúng, bay lên cao thì nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, dưới sự khống chế của tám chiếc nỏ quân dụng nếu ai muốn bay lên, lập tức có thể biến thành một con chim chết, một con chim chết ngu ngốc.
Vì vậy cơ thể hắn chỉ xoay tròn bên ngoài lan can đá, rồi lại đột nhiên xoay ngược trở về. Chẳng ngờ rằng chỉ với chút kẽ hở như vậy, bọn chúng cũng nắm bắt được thời cơ ra tay. Những người này đều là cao thủ dụng tiễn thật sự, không những bắn rất chuẩn xác, mà còn giỏi nắm bắt cơ hội.
Lúc thân hình Dương Phàm xoay ra phía ngoài rồi đột nhiên vòng trở về, hai mũi tên bắn sượt qua chân hắn. Dương Phàm xoay trở về cầu một lần nữa, hai chân đá vào lưng gấu của tay đô vật, đá hắn ngã cái rầm, đập mạnh đến mức cả mặt cầu rung lên.
Trên mặt nước thỉnh thoảng lại nổi lên mấy khuôn mặt ngăm đen tóc quăn. Đó là mấy tên nô lệ Côn Lôn nhảy xuống sông tìm ngọc. Bọn họ hít một hơi dài, rồi mạnh mẽ chui tọt xuống nước, lại một lần nữa lặn xuống dưới sông. Khả năng bơi lộ của bọn họ cực kỳ tốt, một vòng xoáy trên mặt nước xoáy xuống dưới theo cơ thể của bọn họ, lập tức hóa thành gợn sóng lăn tăn, ngay cả một chút bọt nước cũng không thấy bắn lên.
Độc Cô Vũ hồn bay phách lạc đứng đó. Hắn muốn xông lên ngăn lại, nhưng hắn vừa không có năng lực đó lại vừa không có dũng khí đó. Nếu bắt hắn nhìn mà như không thấy thì hắn lại không làm được. Độc Cô Vũ vô cùng thống khổ, trong lòng đấu tranh, sớm đã hận chết Lư Tân Chi.
Lư công tử lại xòe quạt ra, một con khổng tước xòe đuôi trước ngực hắn đang vù vù dao động.
Trên trời có đám mây bay qua, in bóng xuống mặt nước, tựa như một con cá lớn ẩn mình dưới đáy Khúc Giang.
Những tên nô lệ Côn Lôn tóc quăn ngăm đen thỉnh thoảng nổi lên khỏi mặt nước, chỉ hít một hơi dài, rồi lại mạnh mẽ chui xuống lòng sông.
Sáu tên nỏ thủ trên bờ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào trận đấu trên cầu, mũi tên sắc bén chộp được hình bóng Dương Phàm trong đám người động tác mau lẹ. Hai tay nỏ thủ khác lấy từ chiếc túi sau lưng ra hai cây thiết tiễn, không chút hoang mang đặt lên dây. Lực sát thương của nỏ còn mạnh hơn so với cung, có điều tốc độ lắp tên lại chậm hơn nhiều, nhưng với cục diện trước mắt, bọn hắn đương nhiên không vội.
Lư Tân Chi còn đang phe phẩy quạt. Dương Phàm bị bốn tên đô vật quấn lấy, không tấn công về hướng hắn nữa. Hai tên thị vệ trước người hắn cũng đã lui về, bốn người vây quanh bảo vệ hắn chặt chẽ.
Phía xa, sau đám cây cối phía đối diện và men theo hai bờ Khúc Giang xuất hiện một số người. Thỉnh thoảng có người đến gần, bọn họ liền lập tức ngăn cản, không biết nói gì, khuyên đối phương bỏ đi.
Gần khúc sông đó chỉ có một con thuyền nhỏ. Con thuyền nhỏ dài hẹp như một chiếc lá. Nó tựa như không hề động đậy, nhưng trong lúc bất tri bất giác, đã áp sát cây cầu dài.
Trời động, đất động, cảnh động, người động.
Thân hình Dương Phàm linh hoạt tựa như một bóng ma, ở giữa bốn tên đô vật to khỏe như gấu, chuyển động qua lại tựa như hồ điệp xuyên hoa. Bốn tay đô vật đều là cao thủ, nếu thân thủ hơi ngưng trệ thì chỉ cần bị một tên trong số chúng quấn lấy, ba tên khác đều có thể xông lên khống chế hắn, lúc đó hắn có bản lĩnh đầy mình cũng chẳng thể hiện được. Vì vậy Dương Phàm không dám ngừng lại chút nào.
Dương Phàm dường như vẫn muốn phá vỡ vòng vây của bốn tên, lao về phía Lư Tân Chi, nhưng bốn tên đại hán tạo thành một tổ chức phòng ngự và tấn công giống như một tấm lưới chắc chắn, Dương Phàm căn bản không thể nào xông ra ngoài. Dù cho có xông ra được, bên cạnh Lư Tân Chi cũng còn bốn tên nữa, hắn sao có thể công phá được phòng tuyến của đối phương.
Vì vậy, Dương Phàm lại từ từ nhích về phía mé cầu, xem dáng vẻ là muốn tìm cơ hội tẩu thoát. Thân pháp của hắn vô cùng khéo léo, từ đầu đến cuối quấn lấy bốn tên đô vật lúc gần lúc xa, mượn thân thể bọn họ, thay hắn ngăn cản nỏ tiễn phía sau.
Năm ngươi đang đánh nhau kịch liệt, bốn tay đô vật đó hiển nhiên không phát giác ra ý đồ của hắn. Lư công tử không phe phẩy quạt nữa. Hắn cau mày lại, thu quạt chỉ về phía trước, quát lên:
- Giết! Ta chỉ cần hắn chết!
Cùng với tiếng quát chói tai kia, hai thị vệ trước người hắn liền xông lên. Bốn tay đô vật ai nấy đều xuất ra tuyệt chiêu, một người phủ từ trên xuống, một người xông lên phía trước ôm cứng. hai người cúi xuống bắt lấy chân Dương Phàm là hai gã đô vật phía sau lưng. Thân hình họ vừa cúi xuống, liền để lộ ra nửa người trên của Dương Phàm, tám tên đại hán dùng quân nỏ liền lập tức chĩa về phía Dương Phàm, ngón tay đặt lên "huyền đao", lập tức có thể bắn tên.
Dương Phàm cong người lại, đầu gối đụng mạnh vào mặt tên đại hán đang tính ôm lấy hắn, song quyền cùng lúc vung ra, "châm lửa đốt trời", đánh về phía ngực của gã tráng sĩ đang phủ xuống. Nhưng lúc này, Dương Phàm lại tránh không khỏi hai gã ở đằng sau ôm lấy chân hắn.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, trong thời điểm đó, hắn còn dám dùng hư chiêu. Khoảnh khắc Dương Phàm vung nắm đấm lên, đột nhiên thu bụng khom người, đầu gối đang đụng vào mặt đại hán phía trước cùng rụt về, hai chân giẫm mạnh lên mặt đất, nghiêng người đâm xuyên qua lan can ở đầu cầu, lủi xuống sông.
Lúc thân thể Dương Phàm lao xuống dòng sông với một góc độ kì lạ, cánh tay to như hai gọng kiềm của hai gã đại hán vồ về phía chân Dương Phàm khép rầm lại, khó khăn chụp lấy khoảng không. Gã đại hán từ trên không trung phủ xuống mất đi mục tiêu, đập mạnh xuống đất. Gã đại hán từ phía đối diện nhào đến vừa thấy đầu gối đánh về hắn, bàn tay to như cái quạt hương bộ vốn xòe ra chụp tới vội vã thu về, che chắn phía trước.
Chỉ trong khoảnh khắc, Dương Phàm đã nhảy vọt xuống sông, giống như một áng mây trong không trung, lướt một đường bóng mờ trên mặt nước, tựa như một người cá còn nhỏ hơn nhiều so với bóng mây kia, từ dưới đáy sông đột ngột bơi qua.
- Hà ~~~
Một gã nô lệ Côn Lôn lại từ dưới đáy sông trồi lên, vừa mới hít một hơi dài, Dương Phàm đã đạp một chân lên đầu hắn. Tên nô lệ Côn Lôn "ớ" lên một tiếng, tựa như một cái cọc bị nện xuốt đất, đâm thẳng xuống lòng sông. Dương Phàm ở trên mặt nước mượn lực nhảy về phía trước năm thước.
Người phương Bắc ngoại trừ những người làm nghề đánh bắt cá, nếu không thì hiếm có người biết bơi.
Hoặc là những thiếu niên vùng quê phương Bắc, thuở nhỏ nghịch ngợm, ngày hè thường xuống sông chơi đùa, sẽ luyện tập khả năng bơi lội trong vùng ao hồ Hoàng Hà Trường giang. Nhưng người sống trong thành, đặc biệt là con em gia đình giàu có danh giá, hoàn toàn chẳng có lý do gì để luyện tập bơi lội. Lư Tân Chi biết Dương Phàm là đối thủ của đại huynh mình, nhưng lại không biết về lai lịch của hắn, không phải là nghe ngóng không ra, mà là chẳng thèm tìm hiểu.
Vì vậy, Lư Tân Chi không biết Dương Phàm biết bơi, lúc ngăn cản Dương Phàm, cũng không ngờ người này biết bơi, có thể nhân đó mà lẩn trốn dưới nước. Còn từ khi Dương Phàm bị chặn ở đầu cầu, biểu hiện cho đến giờ, cũng hoàn toàn không giống như là người biết bơi. Cho dù lúc này nằm trong tầm công kích của nỏ tiễn, hắn cũng không chui xuống nước, mà là mượn tên nô lệ Côn Lôn kia, cố gắng nhảy lên trong không trung.
Tất cả mọi biểu hiện, đều chứng minh rằng: Hắn không quen bơi lội.
Vì vậy, khi ba tay nỏ thủ ở góc độ tốt nhất lại chiếm vị trí phía trước chĩa mũi tên về phía Dương Phàm trên mặt nước, một người dáng vẻ như là thủ lĩnh ở phía sau ánh mắt chợt lóe lên, bước lên phía trước, đẩy khuỷu tay hai người, "vèo vèo" hai tiếng, hai tiếng nỏ tiễn xuyên mây bay đi. Hai người kinh ngạc quay đầu lại, người phía sau vội nói:
- Để hắn chết dưới sông, há chẳng phải vừa đúng lúc sao?
Bọn chúng không biết Dương Phàm có biết bơi hay không, nhưng cho dù biết bơi thì đã làm sao? Dưới sông hiện đang có chín tên nô lệ Côn Lôn sở trường về bơi lội, ở trong nước linh hoạt tựa như bốn con cá chạch. Cứ cho là hắn biết bơi, lẽ nào có thể giỏi hơn những tên nô lệ Côn Lôn này? Cứ cho là kỹ năng bơi lội của hắn thật sự rất giỏi, một đấu chín, hắn vẫn nhất định phải chết dưới sông.
Lư Tân Chi hiển nhiên cũng nhanh chóng nghĩ đến điểm này, khóe miệng hắn không khỏi lộ ra ý cười: Lần này, Dương Phàm thật sự tự sát rồi, cao thủ xử án và hành động ngang ngược giỏi giang nhất cũng đừng hòng tìm ra chút manh mối nào. Đáng tiếc, còn có một mũi tên đang bắn về phía Dương Phàm, Lư Tân Chi hiện giờ chỉ mong Dương Phàm gặp vận may, có thể tránh khỏi mũi tên này.
Dương Phàm đạp chân lên tên nô lệ Côn Lôn, bay thêm năm thước nữa, vẫn tránh khỏi phải rơi xuống nước, nhưng hắn vừa mới phóng qua được bốn thước, thì có một cây sào trúc sắc bén lăng không đâm đến. Cú đâm này tốc độ vô cùng nhanh, mũi nhọn sắc bén của cây sào hoàn toàn không thua kém trường mâu, nếu đâm trúng, hoàn toàn có thể xuyên thủng cơ thể hắn. Nhưng mũi sào lại đâm về chỗ cách trước mặt hắn ba thước, sao có thể làm hắn bị thương được?
Cây sào này, không phải là muốn làm người ta bị thương, mà là để cứu người.
Dương Phàm bay vọt lên trên không, dựa vào thính lực vô cùng cao minh của hắn thậm chí còn nghe thấy một tiếng kêu yểu điệu của thiếu nữ:
- Cứu hắn!
Dương Phàm vạn bất đắc dĩ quyết không chịu rơi xuống nước dĩ nhiên là có suy nghĩ của hắn. Nhưng đã đến lúc này, hắn cũng không còn cách nào khác, vốn đang muốn thuận thế lặn xuống, vừa thấy có người đưa cây sào qua, liền vội vã xóa đi ý nghĩ đó. Hắn vươn tay ra, nắm lấy cây sào. Cô gái chèo thuyền cầm sào dùng lực kéo về, Dương Phàm bèn vọt lên đầu thuyền.
Nỏ thủ có cao minh đi chăng nữa cũng không thể ngờ rằng Dương Phàm đang bay trên không còn có thể thay đối phương hướng xẹt ngang qua. Trong không trung không có chỗ mượn lực, đây vốn là chuyện không có khả năng, thế là một tiễn đó đã bắn uổng phí rồi. Mũi tên nhọn bằn vèo tới, cách đế giày Dương Phàm một thước.
- Bịch!
Một tiếng động nhẹ vang lên, Dương Phàm đáp xuống thuyền.Trong khoảnh khắc hắn đáp xuống, cô gái chèo thuyền tuổi quá trung tuần nhưng dung mạo vẫn đẹp như cũ đó đưa tay ra đỡ lấy hắn, vì vậy lực rơi xuống cực nhẹ, chỉ khiến con thuyền dạo động mạnh mấy cái.
Cô gái áo trắng ngồi ở một chỗ khác của thuyền, một tay nắm lấy mạn thuyền, tay kia che miệng, đang ho dữ dội. Con thuyền nhỏ dao động mấy cái, rồi từ từ bình ổn trở lại, tiếng ho của thiếu nữ trong thuyền cũng trở nên nhẹ hơn.
- Đừng động thủ! Đó là muội tử của ta!
Độc Cô Vũ từ nãy đến giờ vẫn đứng trên cầu tiến thoái lưỡng nan trông thấy tình cảnh này, đột nhiên tựa như lấy lại được hồn phách kêu lên. Hắn vừa kêu vừa lao về phía đầu cầu, vịn vào lan can cẩm thạch, hoảng hốt nói:
- Ninh Kha, muội... muội làm gì vậy?
Lư Tân Chi cau mày lại, vội vã giơ quạt lên, ra hiệu thủ hạ dừng tay. Dù sao tên Dương Phàm này cũng chạy không thoát, người của Độc Cô thế gia nếu có thể thì không kết oán vẫn tốt hơn. Lư Tân Chi hắn hoàn toàn không phải hạng chẳng biết nặng nhẹ, sở dĩ dám giết Dương Phàm là vì hành động kinh thế hãi tục cỡ này, chỉ cần làm đủ kín đáo, thì tuyệt đối chẳng nhằm nhò gì đến Lư gia hắn. Thế thì cho dù trời long đất lở, hắn cũng có gì mà phải sợ?
- Ninh Kha? Muội tử? Độc Cô... Ninh Kha!
Dương Phàm mới nghe được cái tên này từ miệng Thái Bình công chúa ngày hôm qua, chẳng ngờ rằng hôm nay đã trông thấy người, người con gái dừng chân giữa hồ sen, dịu dàng trầm tĩnh tựa như một đóa hoa sen này, lại có thể là Độc Cô Ninh Kha?
Mỗi năm, số người chết đuối ở Khúc Giang không ít, có vụ do thuyền lật mà chết, có vụ do tắm sông mà chết. Mệnh quan triều đình cũng là người, sao lại không thể chết đuối? Nhưng nếu hắn đã áp sát công tử, thế thì thà bắn chết cũng không cho phép hắn trở thành mối uy hiếp đối với công tử, dù cho chỉ là một khả năng đi chăng nữa.
Dương Phàm nếu không vạn bất đắc dĩ, cũng không muốn lộ ra trong tầm bắn của bọn chúng, bay lên cao thì nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, dưới sự khống chế của tám chiếc nỏ quân dụng nếu ai muốn bay lên, lập tức có thể biến thành một con chim chết, một con chim chết ngu ngốc.
Vì vậy cơ thể hắn chỉ xoay tròn bên ngoài lan can đá, rồi lại đột nhiên xoay ngược trở về. Chẳng ngờ rằng chỉ với chút kẽ hở như vậy, bọn chúng cũng nắm bắt được thời cơ ra tay. Những người này đều là cao thủ dụng tiễn thật sự, không những bắn rất chuẩn xác, mà còn giỏi nắm bắt cơ hội.
Lúc thân hình Dương Phàm xoay ra phía ngoài rồi đột nhiên vòng trở về, hai mũi tên bắn sượt qua chân hắn. Dương Phàm xoay trở về cầu một lần nữa, hai chân đá vào lưng gấu của tay đô vật, đá hắn ngã cái rầm, đập mạnh đến mức cả mặt cầu rung lên.
Trên mặt nước thỉnh thoảng lại nổi lên mấy khuôn mặt ngăm đen tóc quăn. Đó là mấy tên nô lệ Côn Lôn nhảy xuống sông tìm ngọc. Bọn họ hít một hơi dài, rồi mạnh mẽ chui tọt xuống nước, lại một lần nữa lặn xuống dưới sông. Khả năng bơi lộ của bọn họ cực kỳ tốt, một vòng xoáy trên mặt nước xoáy xuống dưới theo cơ thể của bọn họ, lập tức hóa thành gợn sóng lăn tăn, ngay cả một chút bọt nước cũng không thấy bắn lên.
Độc Cô Vũ hồn bay phách lạc đứng đó. Hắn muốn xông lên ngăn lại, nhưng hắn vừa không có năng lực đó lại vừa không có dũng khí đó. Nếu bắt hắn nhìn mà như không thấy thì hắn lại không làm được. Độc Cô Vũ vô cùng thống khổ, trong lòng đấu tranh, sớm đã hận chết Lư Tân Chi.
Lư công tử lại xòe quạt ra, một con khổng tước xòe đuôi trước ngực hắn đang vù vù dao động.
Trên trời có đám mây bay qua, in bóng xuống mặt nước, tựa như một con cá lớn ẩn mình dưới đáy Khúc Giang.
Những tên nô lệ Côn Lôn tóc quăn ngăm đen thỉnh thoảng nổi lên khỏi mặt nước, chỉ hít một hơi dài, rồi lại mạnh mẽ chui xuống lòng sông.
Sáu tên nỏ thủ trên bờ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào trận đấu trên cầu, mũi tên sắc bén chộp được hình bóng Dương Phàm trong đám người động tác mau lẹ. Hai tay nỏ thủ khác lấy từ chiếc túi sau lưng ra hai cây thiết tiễn, không chút hoang mang đặt lên dây. Lực sát thương của nỏ còn mạnh hơn so với cung, có điều tốc độ lắp tên lại chậm hơn nhiều, nhưng với cục diện trước mắt, bọn hắn đương nhiên không vội.
Lư Tân Chi còn đang phe phẩy quạt. Dương Phàm bị bốn tên đô vật quấn lấy, không tấn công về hướng hắn nữa. Hai tên thị vệ trước người hắn cũng đã lui về, bốn người vây quanh bảo vệ hắn chặt chẽ.
Phía xa, sau đám cây cối phía đối diện và men theo hai bờ Khúc Giang xuất hiện một số người. Thỉnh thoảng có người đến gần, bọn họ liền lập tức ngăn cản, không biết nói gì, khuyên đối phương bỏ đi.
Gần khúc sông đó chỉ có một con thuyền nhỏ. Con thuyền nhỏ dài hẹp như một chiếc lá. Nó tựa như không hề động đậy, nhưng trong lúc bất tri bất giác, đã áp sát cây cầu dài.
Trời động, đất động, cảnh động, người động.
Thân hình Dương Phàm linh hoạt tựa như một bóng ma, ở giữa bốn tên đô vật to khỏe như gấu, chuyển động qua lại tựa như hồ điệp xuyên hoa. Bốn tay đô vật đều là cao thủ, nếu thân thủ hơi ngưng trệ thì chỉ cần bị một tên trong số chúng quấn lấy, ba tên khác đều có thể xông lên khống chế hắn, lúc đó hắn có bản lĩnh đầy mình cũng chẳng thể hiện được. Vì vậy Dương Phàm không dám ngừng lại chút nào.
Dương Phàm dường như vẫn muốn phá vỡ vòng vây của bốn tên, lao về phía Lư Tân Chi, nhưng bốn tên đại hán tạo thành một tổ chức phòng ngự và tấn công giống như một tấm lưới chắc chắn, Dương Phàm căn bản không thể nào xông ra ngoài. Dù cho có xông ra được, bên cạnh Lư Tân Chi cũng còn bốn tên nữa, hắn sao có thể công phá được phòng tuyến của đối phương.
Vì vậy, Dương Phàm lại từ từ nhích về phía mé cầu, xem dáng vẻ là muốn tìm cơ hội tẩu thoát. Thân pháp của hắn vô cùng khéo léo, từ đầu đến cuối quấn lấy bốn tên đô vật lúc gần lúc xa, mượn thân thể bọn họ, thay hắn ngăn cản nỏ tiễn phía sau.
Năm ngươi đang đánh nhau kịch liệt, bốn tay đô vật đó hiển nhiên không phát giác ra ý đồ của hắn. Lư công tử không phe phẩy quạt nữa. Hắn cau mày lại, thu quạt chỉ về phía trước, quát lên:
- Giết! Ta chỉ cần hắn chết!
Cùng với tiếng quát chói tai kia, hai thị vệ trước người hắn liền xông lên. Bốn tay đô vật ai nấy đều xuất ra tuyệt chiêu, một người phủ từ trên xuống, một người xông lên phía trước ôm cứng. hai người cúi xuống bắt lấy chân Dương Phàm là hai gã đô vật phía sau lưng. Thân hình họ vừa cúi xuống, liền để lộ ra nửa người trên của Dương Phàm, tám tên đại hán dùng quân nỏ liền lập tức chĩa về phía Dương Phàm, ngón tay đặt lên "huyền đao", lập tức có thể bắn tên.
Dương Phàm cong người lại, đầu gối đụng mạnh vào mặt tên đại hán đang tính ôm lấy hắn, song quyền cùng lúc vung ra, "châm lửa đốt trời", đánh về phía ngực của gã tráng sĩ đang phủ xuống. Nhưng lúc này, Dương Phàm lại tránh không khỏi hai gã ở đằng sau ôm lấy chân hắn.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, trong thời điểm đó, hắn còn dám dùng hư chiêu. Khoảnh khắc Dương Phàm vung nắm đấm lên, đột nhiên thu bụng khom người, đầu gối đang đụng vào mặt đại hán phía trước cùng rụt về, hai chân giẫm mạnh lên mặt đất, nghiêng người đâm xuyên qua lan can ở đầu cầu, lủi xuống sông.
Lúc thân thể Dương Phàm lao xuống dòng sông với một góc độ kì lạ, cánh tay to như hai gọng kiềm của hai gã đại hán vồ về phía chân Dương Phàm khép rầm lại, khó khăn chụp lấy khoảng không. Gã đại hán từ trên không trung phủ xuống mất đi mục tiêu, đập mạnh xuống đất. Gã đại hán từ phía đối diện nhào đến vừa thấy đầu gối đánh về hắn, bàn tay to như cái quạt hương bộ vốn xòe ra chụp tới vội vã thu về, che chắn phía trước.
Chỉ trong khoảnh khắc, Dương Phàm đã nhảy vọt xuống sông, giống như một áng mây trong không trung, lướt một đường bóng mờ trên mặt nước, tựa như một người cá còn nhỏ hơn nhiều so với bóng mây kia, từ dưới đáy sông đột ngột bơi qua.
- Hà ~~~
Một gã nô lệ Côn Lôn lại từ dưới đáy sông trồi lên, vừa mới hít một hơi dài, Dương Phàm đã đạp một chân lên đầu hắn. Tên nô lệ Côn Lôn "ớ" lên một tiếng, tựa như một cái cọc bị nện xuốt đất, đâm thẳng xuống lòng sông. Dương Phàm ở trên mặt nước mượn lực nhảy về phía trước năm thước.
Người phương Bắc ngoại trừ những người làm nghề đánh bắt cá, nếu không thì hiếm có người biết bơi.
Hoặc là những thiếu niên vùng quê phương Bắc, thuở nhỏ nghịch ngợm, ngày hè thường xuống sông chơi đùa, sẽ luyện tập khả năng bơi lội trong vùng ao hồ Hoàng Hà Trường giang. Nhưng người sống trong thành, đặc biệt là con em gia đình giàu có danh giá, hoàn toàn chẳng có lý do gì để luyện tập bơi lội. Lư Tân Chi biết Dương Phàm là đối thủ của đại huynh mình, nhưng lại không biết về lai lịch của hắn, không phải là nghe ngóng không ra, mà là chẳng thèm tìm hiểu.
Vì vậy, Lư Tân Chi không biết Dương Phàm biết bơi, lúc ngăn cản Dương Phàm, cũng không ngờ người này biết bơi, có thể nhân đó mà lẩn trốn dưới nước. Còn từ khi Dương Phàm bị chặn ở đầu cầu, biểu hiện cho đến giờ, cũng hoàn toàn không giống như là người biết bơi. Cho dù lúc này nằm trong tầm công kích của nỏ tiễn, hắn cũng không chui xuống nước, mà là mượn tên nô lệ Côn Lôn kia, cố gắng nhảy lên trong không trung.
Tất cả mọi biểu hiện, đều chứng minh rằng: Hắn không quen bơi lội.
Vì vậy, khi ba tay nỏ thủ ở góc độ tốt nhất lại chiếm vị trí phía trước chĩa mũi tên về phía Dương Phàm trên mặt nước, một người dáng vẻ như là thủ lĩnh ở phía sau ánh mắt chợt lóe lên, bước lên phía trước, đẩy khuỷu tay hai người, "vèo vèo" hai tiếng, hai tiếng nỏ tiễn xuyên mây bay đi. Hai người kinh ngạc quay đầu lại, người phía sau vội nói:
- Để hắn chết dưới sông, há chẳng phải vừa đúng lúc sao?
Bọn chúng không biết Dương Phàm có biết bơi hay không, nhưng cho dù biết bơi thì đã làm sao? Dưới sông hiện đang có chín tên nô lệ Côn Lôn sở trường về bơi lội, ở trong nước linh hoạt tựa như bốn con cá chạch. Cứ cho là hắn biết bơi, lẽ nào có thể giỏi hơn những tên nô lệ Côn Lôn này? Cứ cho là kỹ năng bơi lội của hắn thật sự rất giỏi, một đấu chín, hắn vẫn nhất định phải chết dưới sông.
Lư Tân Chi hiển nhiên cũng nhanh chóng nghĩ đến điểm này, khóe miệng hắn không khỏi lộ ra ý cười: Lần này, Dương Phàm thật sự tự sát rồi, cao thủ xử án và hành động ngang ngược giỏi giang nhất cũng đừng hòng tìm ra chút manh mối nào. Đáng tiếc, còn có một mũi tên đang bắn về phía Dương Phàm, Lư Tân Chi hiện giờ chỉ mong Dương Phàm gặp vận may, có thể tránh khỏi mũi tên này.
Dương Phàm đạp chân lên tên nô lệ Côn Lôn, bay thêm năm thước nữa, vẫn tránh khỏi phải rơi xuống nước, nhưng hắn vừa mới phóng qua được bốn thước, thì có một cây sào trúc sắc bén lăng không đâm đến. Cú đâm này tốc độ vô cùng nhanh, mũi nhọn sắc bén của cây sào hoàn toàn không thua kém trường mâu, nếu đâm trúng, hoàn toàn có thể xuyên thủng cơ thể hắn. Nhưng mũi sào lại đâm về chỗ cách trước mặt hắn ba thước, sao có thể làm hắn bị thương được?
Cây sào này, không phải là muốn làm người ta bị thương, mà là để cứu người.
Dương Phàm bay vọt lên trên không, dựa vào thính lực vô cùng cao minh của hắn thậm chí còn nghe thấy một tiếng kêu yểu điệu của thiếu nữ:
- Cứu hắn!
Dương Phàm vạn bất đắc dĩ quyết không chịu rơi xuống nước dĩ nhiên là có suy nghĩ của hắn. Nhưng đã đến lúc này, hắn cũng không còn cách nào khác, vốn đang muốn thuận thế lặn xuống, vừa thấy có người đưa cây sào qua, liền vội vã xóa đi ý nghĩ đó. Hắn vươn tay ra, nắm lấy cây sào. Cô gái chèo thuyền cầm sào dùng lực kéo về, Dương Phàm bèn vọt lên đầu thuyền.
Nỏ thủ có cao minh đi chăng nữa cũng không thể ngờ rằng Dương Phàm đang bay trên không còn có thể thay đối phương hướng xẹt ngang qua. Trong không trung không có chỗ mượn lực, đây vốn là chuyện không có khả năng, thế là một tiễn đó đã bắn uổng phí rồi. Mũi tên nhọn bằn vèo tới, cách đế giày Dương Phàm một thước.
- Bịch!
Một tiếng động nhẹ vang lên, Dương Phàm đáp xuống thuyền.Trong khoảnh khắc hắn đáp xuống, cô gái chèo thuyền tuổi quá trung tuần nhưng dung mạo vẫn đẹp như cũ đó đưa tay ra đỡ lấy hắn, vì vậy lực rơi xuống cực nhẹ, chỉ khiến con thuyền dạo động mạnh mấy cái.
Cô gái áo trắng ngồi ở một chỗ khác của thuyền, một tay nắm lấy mạn thuyền, tay kia che miệng, đang ho dữ dội. Con thuyền nhỏ dao động mấy cái, rồi từ từ bình ổn trở lại, tiếng ho của thiếu nữ trong thuyền cũng trở nên nhẹ hơn.
- Đừng động thủ! Đó là muội tử của ta!
Độc Cô Vũ từ nãy đến giờ vẫn đứng trên cầu tiến thoái lưỡng nan trông thấy tình cảnh này, đột nhiên tựa như lấy lại được hồn phách kêu lên. Hắn vừa kêu vừa lao về phía đầu cầu, vịn vào lan can cẩm thạch, hoảng hốt nói:
- Ninh Kha, muội... muội làm gì vậy?
Lư Tân Chi cau mày lại, vội vã giơ quạt lên, ra hiệu thủ hạ dừng tay. Dù sao tên Dương Phàm này cũng chạy không thoát, người của Độc Cô thế gia nếu có thể thì không kết oán vẫn tốt hơn. Lư Tân Chi hắn hoàn toàn không phải hạng chẳng biết nặng nhẹ, sở dĩ dám giết Dương Phàm là vì hành động kinh thế hãi tục cỡ này, chỉ cần làm đủ kín đáo, thì tuyệt đối chẳng nhằm nhò gì đến Lư gia hắn. Thế thì cho dù trời long đất lở, hắn cũng có gì mà phải sợ?
- Ninh Kha? Muội tử? Độc Cô... Ninh Kha!
Dương Phàm mới nghe được cái tên này từ miệng Thái Bình công chúa ngày hôm qua, chẳng ngờ rằng hôm nay đã trông thấy người, người con gái dừng chân giữa hồ sen, dịu dàng trầm tĩnh tựa như một đóa hoa sen này, lại có thể là Độc Cô Ninh Kha?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.