Quyển 1 - Chương 487: Mạng của ta, ta làm chủ
Nguyệt Quan
13/02/2016
Độc Cô Ninh Kha nhìn thấy ông già này xuất hiện, lập tức trầm tĩnh lại,
nàng không biết tại sao ông già này đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng ông ta tới rồi, thì sẽ không xảy ra việc gì nữa, mây bay, gió nhẹ, vạn sự
không. Lư Khách Chi lúc này giống như một con mèo nhỏ đang bú sữa mẹ.
Độc Cô Ninh Kha vui vẻ thi lễ với ông già kia, trong giọng nói lộ ra sự ngây thơ đối với bề trên:
- Ninh Kha ra mắt Lý lão thái công. Không biết Lý lão thái công có được bảo bối gì?
- Ha ha, lão phu đào được bảo bối đó nhưng phí rất nhiều công sức, con thấy nhất định vui mừng. Lão phu trước tiên phải giữ bí mật đã, không nói cho con biết, đợi con thấy rồi mới kinh ngạc.
Ông già nói xong, quay đầu nói:
- Hai người các ngươi hôm nay là ai thiết yến mời khách vậy?
Độc Cô Vũ tiến lên một bước, khoanh tay đáp:
- Lão thái công, là cháu khoản đãi khách đấy ạ.
Ông già cười ha ha nói:
- Vậy được, ta phải đi ngậm uống một chén rượu với ngươi mới được.
Lão thiên tử nói xong rồi, lại nói với Ninh Kha:
- Nha đầu, con cũng tới, ngồi với lão phu đi.
Nói tới đây, ông ta mới liếc nhìn Dương Phàm, cười híp mắt nói:
- Người bạn nhỏ này là bạn của Ninh Kha sao, vậy cũng tới đấy đi.
Ông già nói xong, lại bước chân giống như con hạc, một đôi guốc gỗ cao lẹp bẹp đi tới, đi đến bên cạnh Lư Khách Chi, dưới chân nện bước không ngừng, trong miệng nói:
- Còn cả ngươi nữa.
Độc Cô Vũ quay đầu nhìn Ninh Kha, lại nhìn Dương Phàm, Ninh Kha hiểu ý gật đầu với y, Độc Cô Vũ lúc này mới đuổi theo ông già. Lúc này y đã hoàn toàn yên tâm, có lão nhân gia ở đây, trừ phi Lư Khách Chi điên rồi, nếu không sao dám động võ nữa, trong trường hợp đó việc này giải quyết như vậy sao? Khó, khó đó.
Độc Cô Ninh Kha quay người nhin Dương Phàm, trên mặt liền lộ ra vài phần vui mừng, dịu dàng nói:
- Độc Cô Thế gia tiếp quý khách, thực sự rất xin lỗi, vẫn mong Dương huynh đừng trách.
- Dương huynh không ngại đi cùng vào Phù Dung viên, chỉ cần có Lý lão thái công ở đây, nhất định bảo đảm Dương huynh an toàn.
Trên cầu, Lư Khách Chi bại hoại nói:
- Lý lão thái công sao lại ở đây? Ai tìm ông ta tới?
Câu nói này đương nhiên không ai trả lời, Lư Khách Chi ngẫm nghĩ, ngoắc tay gọi một thị vệ tới, hạ giọng nói:
- Ngươi đi, mau chóng về phủ...
Giọng nói của Lư Khách Chi thấp dần, cố tới khi không còn nghe thấy nữa, thị vệ kia nghe xong gật đầu, phi như bay rời khỏi. Tám người đàn ông cầm nỏ chạy tới trước mặt Lư Khách Chi, Lư Khách Chi nháy mắt với họ, liền âm trầm mặt đuổi theo lão đầu kia.
Tám nỏ thủ lập tức tản ra nhìn thẳng Dương Phàm, xem ra chỉ cần hắn dám chạy trốn, những người này vẫn không khách sáo mà bắn hắn một mũi tên. Dĩ nhiên kế hoạch đã bày sẵn, lão già kia vừa tới, tuy tạm thời trì hoãn cục diện, việc này không có kết quả, sao có thể giải quyết như vậy?
Chiếc thuyền nhỏ của Độc Cô Ninh Kha tách ra bụi rậm, thản nhiên lay động, thuyền tới bến, Dương Phàm vẫn vững vàng đứng trên thuyền như vậy, Ninh Kha cô nương không quen bơi, khi thuyền đi đã ngồi xuống, tới bên bờ, thuyền nương kia lên bờ trước, buộc thuyền lại, sau đó đỡ Ninh Kha, Ninh Kha lúc này mới bước lên bờ.
Hai chân Dương Phàm vẫn đứng vững trên thuyền, cho tới khi Ninh Kha ô nương đứng vững trên bờ, lúc này mới từng bước đi lên, theo Ninh Kha cô nương đi tới Phù Dung viên, tám nỏ thủ kia thấy vậy, lúc này cũng buông lỏng cảnh giác, đứng ở phía sau bọn họ, giống như là áp giải phạm nhân.
Một Côn Luân nô chui ra từ trong nước, tay nâng một viên minh châu, la to, hô vài tiếng một cách quỷ dị, đạp đạp lên nước đứng trên sông, nhất thời không biết nên làm gì mới phải.
Ninh Kha cô nương nói với Dương Phàm:
- Dương huynh tuổi còn trẻ mà đã quản lý môn hộ rồi. Trong nhà lại có trưởng bối chi phong, chi thứ luôn luôn không chịu phục huynh ấy, thường đâm vào tật xấu của họ, gia huynh cần luôn cẩn thận, việc gì cũng phải chú ý, dần dà, liền dưỡng thành tính nhìn trước ngó sau, lúc này mới không biết hết sức giữ gìn, Dương huynh chớ trách ạ..
Bài nói này rất dài, Ninh Kha cô nương tuy nói nhỏ mà chậm, từng câu từng câu, nhưng vì vừa đi vừa nói, nên hơi thở không được thoáng,không kìm nổi ho khan. Dương Phàm khẽ cau mày, nói:
- Sức khỏe của Ninh Kha cô nương dường như không được tốt?
Ninh Kha thản nhiên cười, nói:
- Bệnh từ trong bào thai rồi, đã thành thói quen, không sao cả đâu.
Dương Phàm nói:
- Vừa rồi Độc Cô huynh bênh vực lẽ phải cho Dương mỗ, Dương mỗ đều thấy rõ. Trong tình cảnh như vậy, Độc Cô huynh cũng rất khó làm được gì hơn cho Dương mỗ, sao lại bắt huynh ấy cùng chết với Dương mỗ chứ? Dương mỗ tình nguyện để huynh ấy sống, mỗi lần ngày giỗ còn có đinh, có người đốt chút hương nến cho ta, gia quyến thân nhân cũng được quan tâm chăm sóc tới...
Ninh Kha thấp giọng nói:
- Đa ta Dương huynh thứ lỗi.
Dương Phàm sang sảng cười, nói:
- Chưa nói tới, Độc Cô huynh vừa rồi biểu hiện cũng là chuyện thường tình của con người, Dương mỗ không thể trách móc. Nhưng Ninh Kha cô nương đây nữ anh hùng không thua đấng mày râu, khiến Dương mỗ vô cùng ngưỡng mộ.
Dương Phàm cười nói rồi quay đầu lại, lúc này mới phát hiện nàng đã chậm ở phía sau minh hai bước, tuy hán đi không nhanh, nhưng Ninh Kha cô nương vẫn không đuổi kịp, hoặc là để có thể đuổi kịp bước chân của hắn, Ninh Kha đã đi tới mặt đỏ bừng, lại còn nhẫn nại, Dương Phàm nhìn thấy, vội vàng đi chậm lại.
Ninh Kha cảm thấy được sự nghỉ ngơi của hắn, dịu dàng cười với hắn.
Dương Phàm thầm nghĩ:
- Trước đây chỉ nghe nói yếu đuối mong manh, hôm nay thấy sức cơ thể kiều mị của Ninh Kha cô nương, mới coi như là lĩnh giáo chân chính.
***
Đây là một buổi yến hội cổ quái.
Ngồi trên ghế chủ nhân là một ông già không hiểu ra sao cả, ông già này từ lúc tới làchiếm luôn ghế chủ nhân, chủ nhân liền bị đẩysang một bên.
Lâm Tử Hùng và Dương Phàm coi như là người quen cũ, nhưng hai người luôn không nói chuyện với nhau, Lâm Tử Hùng đứng sau ông lão này, chỉ há miệng báo hiệu với Dương Phàm, xem ra trừ phi ông lão này tự giới thiệu, nếu không Lâm Tử Hùng tuyệt đối không được giới thiệu cho hắn.
Ninh Kha cô nương vốn không tham dự yến tiệc, nàng hôm nay sở dĩ tới bên hồ, ngoại trừ đi thuyền giải khuây ra, cũng chỉ là muốn gặp Dương Phàm, kết quả bây giờ không những có tiệc, hơn nữa được ông già này kéo ngồi ở vị trí thứ hai. Nhưng sự đãi ngộ của Ninh Kha so với ông già này vẫn cao hơn, phía sau chỗ ngồi của nàng là có chỗ tựa lưng, trên chỗ tựa còn đặt một tếm đệm mềm mại.
Độc Cô Vũ và Dương Phàm ngồi sóng vai, vì có trưởng bối ở phía trên, không tiện nói, hơn nữa mới vừa rồi nhất thời yếu đuối, khiến thiếu chủ nhân của Độc Cô thế gia ở phía trước mặt Dương Phàm có chút xấu hổ, không dám không ngẩng đầu bắt chuyện cùng hắn.
Lư Khách Chi ngồi đối diện với Dương Phàm, giống như là một con chó nóng lòng muốn thử, nhưng phía trên đang ngồi là Lý lão đầu, Lư Khách Chi có chút kiêng kỵ, không dám vọng động.
Dương Phàm không yên lòng suy đoán thân phận và lai lịch của những người này.
Lâm Tử Hùng là được Ẩn tông cử đi liên lạc với hắn, phía sau Ẩn tông là Thất tông ngũ tính. Lúc này gã đứng ở phía sau Lý lão đầu, ôn thuần giống như một con chó giữ nhà, vị Lý lão thái công này ngay cả Lư công tử điên cuồng gặp cũng không dám lỗ mãng, như vậy ông ta hẳn t là nhân vật quan trọng trong Thất tông ngũ tính, chỉ là không biết ông là Lũng Tây Lý hay là Triệu Quận Lý đây.
Thân phận của Lư Khách Chi đã thông qua Độc Bất Vũ và hắn biết trước được câu trả lời rõ ràng, Lư Khách Chi là Lư Thị Phạm Dương, lúc này ngay cả thân phận thực sự của Khương công tử cũng xác định rồi. Điều này đối với Dương Phàm mà nói là một việc tốt, hắn muốn đối phó với Khương công tử, biết lai lịch thực sự của Khương công tử, tương đương với nắm chắc được điểm yếu của Khương công tử.
Điều Dương Phàm kỳ quái là, cho dù là Lý thị hay là Lư thị đều là nhà giàu có ở Sơn Đông, Độc Cô thị lại là quý tộc ở Quan Lũng, lẽ nào hai phe đối lập này dưới sự chèn ép của Nữ hoàng đế đã ký kết liên minh?
Người già trên 80 tuổi nếu là tinh lực dồi dào, tính cách cởi mở, đại đa số đều có thể biến già thành trẻ, vị Lý lão thái công này cũng không ngoại lệ, trong số mọi người ở đây tuổi của ông ta là lớn nhất, nhưng tính cách ông ta lại giống như một đứa trẻ nhất. Vừa rồi, ở trên cầu, ông ta còn nói muốn giữ bí mật, đợi Ninh Kha tới phủ của ông ta thì ông ta sẽ cho nàng nhìn bảo bối đó gì đó, kết quả mới ngồi một lát, ông ta liền không kiềm chế được.
Thật không dễ gặp được bạn vong niên, lão đầu còn chưa kịp về nhà, vừa ngồi xuống, ông ta liền dương dương tự đắc để Ninh Kha đoán xem ông ta có được thứ gì, Ninh Kha mấy lần đều đoán sai, lão đầu sốt ruộtđến độ vò đầu bứt tai, kìm nén không được, liền công bố đáp án:
- Tề Hằng có cầm đặt tên là Hào Chung, Sở Vương có cầm đặt là Nhiễu Lương, Tư Mã có cầm đặt là Lục Khỉ, Thái Ung có cầm đặt là Tiêu Vỹ. Ninh Kha, con đoán ta có được cái gì trong đó?
Ninh Kha cô nương ngồi mệt mỏi, đang thả lỏng người dựa vào ghế, nghe câu nói này liền vui mừng, ngồi thẳng người, vui vẻ nói:
- Lão thái công đã có được một chiếc đàn cổ? Là Lục Khỉ hay là Tiêu Vĩ?
- Hào chung” và “Nhiễu lương” là danh cầm thời kỳXuân Thu Chiến quốc, niên đại thực sự quá lâu rồi, Lý lão thái công có được khả năng không lớn, đó chỉ có thể là “Lục Khỉ” hoặc “Tiêu Vĩ” một trong hai mà thôi.
Lão già vuốt râu, mặt mày hớn hở nói :
- Là Lục khỉ! Ha ha, chiếc đàn cổ này, hôm nay là thuộc về ta rồi.
- Thật sao?
Ánh mắt Ninh Kha cô nương sáng lên:
- Là Lục Khỉ của Tư Mã Tương Như từng tấu khúc “Phượng cầu hoàng” sao? Cháu muốn xem!
Lão già đắc chí mà nói:
- Con muốn xem cũng được, nhưng không được phép đòi hỏi lão phu! Ha ha, đợi lão phu chơi đủ rồi, ừm..., đợi sang năm khi sinh nhật con, lão phu sẽ tặng nó cho con như một món quà sinh nhật.
Ninh Kha vui vẻ ra mặt nói:
- Nhất ngôn cửu đỉnh.
- Ai.., ta còn có thể nói dối hay sao, đợi sinh nhật năm tới của con, Lục Khỉir này chính là thuộc về con! Ha ha,…
Lão già vừa nâng chén, Độc Cô Vũ và Lư Khách Chi lập tức bưng chén lên, Dương Phàm lại không cử động, đôi tay hắn đặt trên án, ánh mắt lạnh lùng.
Khi lão già nhìn sang hắn, Dương Phàm nghiêm mặt nói:
- Tiền bối, hôm nay vốn là Độc Cô huynh mời ta tới dự tiệc, tiền bối giọng khách át giọng chủ cũng không sao, vãn bối đương nhiên là nhận ra thân phận tôn quý của tiền bối.
Độc Cô Vũ kinh ngạc, lặng lẽ kéo áo của hắn.
Dương Phàm không để ý, nghiêm nghị nói:
- Tiền bối tại sao tới, vãn bối không biết, nhưng là Lư Khách Chi tụ chúng ám sát vãn bối, tin rằng tiền bối không phải không phát giác điều gì. Hôm nay tiền bối kéo bọn ta tới đây, ha ha, “nói chuyện cầm, thưởng rượu, việc này có thể không giải quyết được gì sao? Sự tình liên quan tới tính mạng của Dương mỗ, liên quan tới kỷ cương quốc pháp, lão nhân gia, thể diện của ông lớn như vậy, cục diện này, cũng không trấn áp được ta đâu.
Độc Cô Ninh Kha vui vẻ thi lễ với ông già kia, trong giọng nói lộ ra sự ngây thơ đối với bề trên:
- Ninh Kha ra mắt Lý lão thái công. Không biết Lý lão thái công có được bảo bối gì?
- Ha ha, lão phu đào được bảo bối đó nhưng phí rất nhiều công sức, con thấy nhất định vui mừng. Lão phu trước tiên phải giữ bí mật đã, không nói cho con biết, đợi con thấy rồi mới kinh ngạc.
Ông già nói xong, quay đầu nói:
- Hai người các ngươi hôm nay là ai thiết yến mời khách vậy?
Độc Cô Vũ tiến lên một bước, khoanh tay đáp:
- Lão thái công, là cháu khoản đãi khách đấy ạ.
Ông già cười ha ha nói:
- Vậy được, ta phải đi ngậm uống một chén rượu với ngươi mới được.
Lão thiên tử nói xong rồi, lại nói với Ninh Kha:
- Nha đầu, con cũng tới, ngồi với lão phu đi.
Nói tới đây, ông ta mới liếc nhìn Dương Phàm, cười híp mắt nói:
- Người bạn nhỏ này là bạn của Ninh Kha sao, vậy cũng tới đấy đi.
Ông già nói xong, lại bước chân giống như con hạc, một đôi guốc gỗ cao lẹp bẹp đi tới, đi đến bên cạnh Lư Khách Chi, dưới chân nện bước không ngừng, trong miệng nói:
- Còn cả ngươi nữa.
Độc Cô Vũ quay đầu nhìn Ninh Kha, lại nhìn Dương Phàm, Ninh Kha hiểu ý gật đầu với y, Độc Cô Vũ lúc này mới đuổi theo ông già. Lúc này y đã hoàn toàn yên tâm, có lão nhân gia ở đây, trừ phi Lư Khách Chi điên rồi, nếu không sao dám động võ nữa, trong trường hợp đó việc này giải quyết như vậy sao? Khó, khó đó.
Độc Cô Ninh Kha quay người nhin Dương Phàm, trên mặt liền lộ ra vài phần vui mừng, dịu dàng nói:
- Độc Cô Thế gia tiếp quý khách, thực sự rất xin lỗi, vẫn mong Dương huynh đừng trách.
- Dương huynh không ngại đi cùng vào Phù Dung viên, chỉ cần có Lý lão thái công ở đây, nhất định bảo đảm Dương huynh an toàn.
Trên cầu, Lư Khách Chi bại hoại nói:
- Lý lão thái công sao lại ở đây? Ai tìm ông ta tới?
Câu nói này đương nhiên không ai trả lời, Lư Khách Chi ngẫm nghĩ, ngoắc tay gọi một thị vệ tới, hạ giọng nói:
- Ngươi đi, mau chóng về phủ...
Giọng nói của Lư Khách Chi thấp dần, cố tới khi không còn nghe thấy nữa, thị vệ kia nghe xong gật đầu, phi như bay rời khỏi. Tám người đàn ông cầm nỏ chạy tới trước mặt Lư Khách Chi, Lư Khách Chi nháy mắt với họ, liền âm trầm mặt đuổi theo lão đầu kia.
Tám nỏ thủ lập tức tản ra nhìn thẳng Dương Phàm, xem ra chỉ cần hắn dám chạy trốn, những người này vẫn không khách sáo mà bắn hắn một mũi tên. Dĩ nhiên kế hoạch đã bày sẵn, lão già kia vừa tới, tuy tạm thời trì hoãn cục diện, việc này không có kết quả, sao có thể giải quyết như vậy?
Chiếc thuyền nhỏ của Độc Cô Ninh Kha tách ra bụi rậm, thản nhiên lay động, thuyền tới bến, Dương Phàm vẫn vững vàng đứng trên thuyền như vậy, Ninh Kha cô nương không quen bơi, khi thuyền đi đã ngồi xuống, tới bên bờ, thuyền nương kia lên bờ trước, buộc thuyền lại, sau đó đỡ Ninh Kha, Ninh Kha lúc này mới bước lên bờ.
Hai chân Dương Phàm vẫn đứng vững trên thuyền, cho tới khi Ninh Kha ô nương đứng vững trên bờ, lúc này mới từng bước đi lên, theo Ninh Kha cô nương đi tới Phù Dung viên, tám nỏ thủ kia thấy vậy, lúc này cũng buông lỏng cảnh giác, đứng ở phía sau bọn họ, giống như là áp giải phạm nhân.
Một Côn Luân nô chui ra từ trong nước, tay nâng một viên minh châu, la to, hô vài tiếng một cách quỷ dị, đạp đạp lên nước đứng trên sông, nhất thời không biết nên làm gì mới phải.
Ninh Kha cô nương nói với Dương Phàm:
- Dương huynh tuổi còn trẻ mà đã quản lý môn hộ rồi. Trong nhà lại có trưởng bối chi phong, chi thứ luôn luôn không chịu phục huynh ấy, thường đâm vào tật xấu của họ, gia huynh cần luôn cẩn thận, việc gì cũng phải chú ý, dần dà, liền dưỡng thành tính nhìn trước ngó sau, lúc này mới không biết hết sức giữ gìn, Dương huynh chớ trách ạ..
Bài nói này rất dài, Ninh Kha cô nương tuy nói nhỏ mà chậm, từng câu từng câu, nhưng vì vừa đi vừa nói, nên hơi thở không được thoáng,không kìm nổi ho khan. Dương Phàm khẽ cau mày, nói:
- Sức khỏe của Ninh Kha cô nương dường như không được tốt?
Ninh Kha thản nhiên cười, nói:
- Bệnh từ trong bào thai rồi, đã thành thói quen, không sao cả đâu.
Dương Phàm nói:
- Vừa rồi Độc Cô huynh bênh vực lẽ phải cho Dương mỗ, Dương mỗ đều thấy rõ. Trong tình cảnh như vậy, Độc Cô huynh cũng rất khó làm được gì hơn cho Dương mỗ, sao lại bắt huynh ấy cùng chết với Dương mỗ chứ? Dương mỗ tình nguyện để huynh ấy sống, mỗi lần ngày giỗ còn có đinh, có người đốt chút hương nến cho ta, gia quyến thân nhân cũng được quan tâm chăm sóc tới...
Ninh Kha thấp giọng nói:
- Đa ta Dương huynh thứ lỗi.
Dương Phàm sang sảng cười, nói:
- Chưa nói tới, Độc Cô huynh vừa rồi biểu hiện cũng là chuyện thường tình của con người, Dương mỗ không thể trách móc. Nhưng Ninh Kha cô nương đây nữ anh hùng không thua đấng mày râu, khiến Dương mỗ vô cùng ngưỡng mộ.
Dương Phàm cười nói rồi quay đầu lại, lúc này mới phát hiện nàng đã chậm ở phía sau minh hai bước, tuy hán đi không nhanh, nhưng Ninh Kha cô nương vẫn không đuổi kịp, hoặc là để có thể đuổi kịp bước chân của hắn, Ninh Kha đã đi tới mặt đỏ bừng, lại còn nhẫn nại, Dương Phàm nhìn thấy, vội vàng đi chậm lại.
Ninh Kha cảm thấy được sự nghỉ ngơi của hắn, dịu dàng cười với hắn.
Dương Phàm thầm nghĩ:
- Trước đây chỉ nghe nói yếu đuối mong manh, hôm nay thấy sức cơ thể kiều mị của Ninh Kha cô nương, mới coi như là lĩnh giáo chân chính.
***
Đây là một buổi yến hội cổ quái.
Ngồi trên ghế chủ nhân là một ông già không hiểu ra sao cả, ông già này từ lúc tới làchiếm luôn ghế chủ nhân, chủ nhân liền bị đẩysang một bên.
Lâm Tử Hùng và Dương Phàm coi như là người quen cũ, nhưng hai người luôn không nói chuyện với nhau, Lâm Tử Hùng đứng sau ông lão này, chỉ há miệng báo hiệu với Dương Phàm, xem ra trừ phi ông lão này tự giới thiệu, nếu không Lâm Tử Hùng tuyệt đối không được giới thiệu cho hắn.
Ninh Kha cô nương vốn không tham dự yến tiệc, nàng hôm nay sở dĩ tới bên hồ, ngoại trừ đi thuyền giải khuây ra, cũng chỉ là muốn gặp Dương Phàm, kết quả bây giờ không những có tiệc, hơn nữa được ông già này kéo ngồi ở vị trí thứ hai. Nhưng sự đãi ngộ của Ninh Kha so với ông già này vẫn cao hơn, phía sau chỗ ngồi của nàng là có chỗ tựa lưng, trên chỗ tựa còn đặt một tếm đệm mềm mại.
Độc Cô Vũ và Dương Phàm ngồi sóng vai, vì có trưởng bối ở phía trên, không tiện nói, hơn nữa mới vừa rồi nhất thời yếu đuối, khiến thiếu chủ nhân của Độc Cô thế gia ở phía trước mặt Dương Phàm có chút xấu hổ, không dám không ngẩng đầu bắt chuyện cùng hắn.
Lư Khách Chi ngồi đối diện với Dương Phàm, giống như là một con chó nóng lòng muốn thử, nhưng phía trên đang ngồi là Lý lão đầu, Lư Khách Chi có chút kiêng kỵ, không dám vọng động.
Dương Phàm không yên lòng suy đoán thân phận và lai lịch của những người này.
Lâm Tử Hùng là được Ẩn tông cử đi liên lạc với hắn, phía sau Ẩn tông là Thất tông ngũ tính. Lúc này gã đứng ở phía sau Lý lão đầu, ôn thuần giống như một con chó giữ nhà, vị Lý lão thái công này ngay cả Lư công tử điên cuồng gặp cũng không dám lỗ mãng, như vậy ông ta hẳn t là nhân vật quan trọng trong Thất tông ngũ tính, chỉ là không biết ông là Lũng Tây Lý hay là Triệu Quận Lý đây.
Thân phận của Lư Khách Chi đã thông qua Độc Bất Vũ và hắn biết trước được câu trả lời rõ ràng, Lư Khách Chi là Lư Thị Phạm Dương, lúc này ngay cả thân phận thực sự của Khương công tử cũng xác định rồi. Điều này đối với Dương Phàm mà nói là một việc tốt, hắn muốn đối phó với Khương công tử, biết lai lịch thực sự của Khương công tử, tương đương với nắm chắc được điểm yếu của Khương công tử.
Điều Dương Phàm kỳ quái là, cho dù là Lý thị hay là Lư thị đều là nhà giàu có ở Sơn Đông, Độc Cô thị lại là quý tộc ở Quan Lũng, lẽ nào hai phe đối lập này dưới sự chèn ép của Nữ hoàng đế đã ký kết liên minh?
Người già trên 80 tuổi nếu là tinh lực dồi dào, tính cách cởi mở, đại đa số đều có thể biến già thành trẻ, vị Lý lão thái công này cũng không ngoại lệ, trong số mọi người ở đây tuổi của ông ta là lớn nhất, nhưng tính cách ông ta lại giống như một đứa trẻ nhất. Vừa rồi, ở trên cầu, ông ta còn nói muốn giữ bí mật, đợi Ninh Kha tới phủ của ông ta thì ông ta sẽ cho nàng nhìn bảo bối đó gì đó, kết quả mới ngồi một lát, ông ta liền không kiềm chế được.
Thật không dễ gặp được bạn vong niên, lão đầu còn chưa kịp về nhà, vừa ngồi xuống, ông ta liền dương dương tự đắc để Ninh Kha đoán xem ông ta có được thứ gì, Ninh Kha mấy lần đều đoán sai, lão đầu sốt ruộtđến độ vò đầu bứt tai, kìm nén không được, liền công bố đáp án:
- Tề Hằng có cầm đặt tên là Hào Chung, Sở Vương có cầm đặt là Nhiễu Lương, Tư Mã có cầm đặt là Lục Khỉ, Thái Ung có cầm đặt là Tiêu Vỹ. Ninh Kha, con đoán ta có được cái gì trong đó?
Ninh Kha cô nương ngồi mệt mỏi, đang thả lỏng người dựa vào ghế, nghe câu nói này liền vui mừng, ngồi thẳng người, vui vẻ nói:
- Lão thái công đã có được một chiếc đàn cổ? Là Lục Khỉ hay là Tiêu Vĩ?
- Hào chung” và “Nhiễu lương” là danh cầm thời kỳXuân Thu Chiến quốc, niên đại thực sự quá lâu rồi, Lý lão thái công có được khả năng không lớn, đó chỉ có thể là “Lục Khỉ” hoặc “Tiêu Vĩ” một trong hai mà thôi.
Lão già vuốt râu, mặt mày hớn hở nói :
- Là Lục khỉ! Ha ha, chiếc đàn cổ này, hôm nay là thuộc về ta rồi.
- Thật sao?
Ánh mắt Ninh Kha cô nương sáng lên:
- Là Lục Khỉ của Tư Mã Tương Như từng tấu khúc “Phượng cầu hoàng” sao? Cháu muốn xem!
Lão già đắc chí mà nói:
- Con muốn xem cũng được, nhưng không được phép đòi hỏi lão phu! Ha ha, đợi lão phu chơi đủ rồi, ừm..., đợi sang năm khi sinh nhật con, lão phu sẽ tặng nó cho con như một món quà sinh nhật.
Ninh Kha vui vẻ ra mặt nói:
- Nhất ngôn cửu đỉnh.
- Ai.., ta còn có thể nói dối hay sao, đợi sinh nhật năm tới của con, Lục Khỉir này chính là thuộc về con! Ha ha,…
Lão già vừa nâng chén, Độc Cô Vũ và Lư Khách Chi lập tức bưng chén lên, Dương Phàm lại không cử động, đôi tay hắn đặt trên án, ánh mắt lạnh lùng.
Khi lão già nhìn sang hắn, Dương Phàm nghiêm mặt nói:
- Tiền bối, hôm nay vốn là Độc Cô huynh mời ta tới dự tiệc, tiền bối giọng khách át giọng chủ cũng không sao, vãn bối đương nhiên là nhận ra thân phận tôn quý của tiền bối.
Độc Cô Vũ kinh ngạc, lặng lẽ kéo áo của hắn.
Dương Phàm không để ý, nghiêm nghị nói:
- Tiền bối tại sao tới, vãn bối không biết, nhưng là Lư Khách Chi tụ chúng ám sát vãn bối, tin rằng tiền bối không phải không phát giác điều gì. Hôm nay tiền bối kéo bọn ta tới đây, ha ha, “nói chuyện cầm, thưởng rượu, việc này có thể không giải quyết được gì sao? Sự tình liên quan tới tính mạng của Dương mỗ, liên quan tới kỷ cương quốc pháp, lão nhân gia, thể diện của ông lớn như vậy, cục diện này, cũng không trấn áp được ta đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.