Quyển 1 - Chương 489: Tửu sắc tài vận
Nguyệt Quan
13/02/2016
Trong lầu Phù Dung đầy kín người, lại không có nửa tiếng động, chỉ có gió
thổi vào qua cửa sổ bên này, rồi lại thổi qua cửa bên kia, mang theo vạt áo và tóc bay lên.
Dương Phàm khoanh chân ngồi trên chiếu, tư thế giống như đang ngồi thiền, bát phong bất động, điềm tĩnh tự nhiên.
Sau khi hắn phát hiện Độc Cô thị không phải là đơn thuần mời hắn đến như vậy , Dương Phàm bắt đầu có sự chuẩn bị rồi, hắn liền tìm đến Ẩn Tông.
Theo Dương Phàm, sự chuẩn bị này là đủ rồi, Độc Cô thị ngay cả có tính toán khác, cũng không thể động võ với hắn, nhiều lắm là có mục đích khác với hắn, nếu để đề phòng những biến cố bất ngờ có thể xảy ra, có sự trợ giúp âm thầm của Ẩn Tông là đủ. Hắn mang theo pháo hoa, cũng chỉ là dùng để làm công cụ liên lạc với Ẩn Tông mà thôi.
Nhưng khi hắn phát hiện ra có người theo dõi hắn phía sau, hắn liền cảm nhận được có thể có nguy hiểm rồi, nhưng lúc này mục tiêu đề phòng của hắn vẫn là Độc Cô Vũ.
Người bán hàng rong bên bờ biển uốn khúc kia chính là người mà Ẩn Tông phái tới, Dương Phàm mua bánh, vốn là muốn nói cho họ biết phát hiện của hắn, để bọn họ đề cao cảnh giác, nhưng nói tới miệng lại khiến hắn nghĩ tới một vấn đề, thế là, hắn sửa lại.
Vấn đề mà hắn nghĩ tới là: căn cơ của Sơn Đông Thế gia không phải ở Trường An, nhưng Hiển Tông và Ẩn Tông không biết là vì lý do gì, lần lượt lựa chọn Trường An và Tây Vực làm nơi sinh sống của họ. Mà mặc kệ là Quan Trung hay là Lũng Tây, đều là phạm vi cố hữu của tập đoàn Quan Lũng.
Tập đoàn Quan Lũng như con côn trùng có tới hàng trăm chân, đến nay tuy rằng thế lực đã yếu hơn, nhưng lại không chết, cũng không cương, bên cạnh giường có một con sông ngủ say như vậy, họ thật sự là không biết gì sao? hay là biết rồi nhưng lại nhẫn nhịn?
Nếu không phải là tình huống này, chỉ có một giải thích như này: Hiển Tông và Ẩn Tông không chỉ là một tổ chức bên ngoài của Thất Tông Ngũ Tính, rất có thể tập đoàn Quan Lũng cũng là một phần tử trong đó, ít nhất giữa họ là đạt được thỏa thuận gì đó, đây là một loại thỏa hiệp có được khi đại tộc Thế gia đối mặt với áp lực hoàng quyền của Võ Tắc Thiên.
Nếu như vậy, thân là Độc Cô Thế gia một trong những thành viên quan trọng nhất của tập đoàn Quan Lũng, nếu vì một nguyên nhân đặc thù gì đó muốn gây bất lợi với mình, và Ẩn Tông có muôn vàn mối quan hệ dây mơ rễ má, còn có thể tin cậy không? Nếu giữa Dương Phàm và tập đoàn Quan Lũng phải có một sự lựa chọn, Ẩn Tông sẽ chọn ai?
Thế là, Dương Phàm giữ lại sự tưởng tượng, hắn không thể xác định được thái độ của Ẩn Tông, càng không dám mượn thế lực của Ẩn Tông, hắn coi Ẩn Tông lúc này còn không biết nội tình là một lời đồn đại.
Khi Dương Phàm mua bánh, liền dặn dò mấy câu với tai mắt kia của Ẩn Tông:
- Việc này, các ngươi gánh không nổi rồi.
- Ta mặc kệ ngươi dùng cách nào, nhanh chóng thông báo cho Mã Kiều, để hắn mang binh tới.
- Thấy pháo hoa của ta, liền lập tức hành động, kẻ nào chống lại, giết không tha.
May mà Dương Phàm nhiều tâm kế, Ẩn Tông tuy chưa từng muốn gây bất lợi cho hắn, nhưng nếu họ phát hiện những người trên lầu Phù Dung là Lý lão thái công và Lư lão thái công, còn có cả một vị gia chủ của Cô Độc Thế gia, họ còn có dũng khí để chạy ra bảo vệ Dương Phàm hay không, thật là khó nói.
Gốc rễ của họ chính là Thế gia, Tông chủ của họ thấy hai người già này, cũng ngoan ngoãn đứng đóng giả là hiền tôn hiếu tử, bọn họ còn có thể làm gì?
Hôm nay Mã Kiều đuổi tới, quyền chủ động đã nắmchắc trong tay Dương Phàm, Dương Phàm đương nhiên không vội. Hắn là một người, đối phương chính là một gia tộc, hắn là một người đàn ông đầy nhiệt huyết, đối phương là một chính khách máu lạnh lăn lộn cả đời vì danh lợi, nói tới ném chuột sợ vỡ đồ, ai cần cẩn thận?
Trên lầu Phù Dung vẫn luôn lặng im, Dương Phàm ngồi khoanh chân, chợt cười cười, nói:
- Bây giờ, ta còn điều khiển được cục diện. Nhưng ta điều động nhiều binh mã như vậy, không giấu được người khác, đợi lát nữa khi Trường An Lệnh dẫn binh tới, lúc đó ai cũng không thể xoay chuyển trời đất được.
Câu này giống như một giọt nước lạnh đổ vào chảo dầu, cảnh tượng yên tĩnh rút cuộc trở nên rối loạn.
Lư Trọng Già không thể không nhượng bộ được. Lão điên cuồng, lão ngạo mạn, mắt lão vô tắc mạch, lão coi mạng người như cỏ rác, nhưng lão không bỏ được gia tộc, vinh hoa và quyền lực và kế thừa thiên thu vạn đại, mà tất cả những thứ này, một sự sơ sảy đều có thể giao vào tay lão. Gặp phải Dương Phàm một hậu sinh bất chấp hậu quả thế này, lão cũng không có cách nào.
Lão hận không thể băm thây Dương Phàm thành vạn mảnh, nhưng lý trí nói với lão, chỉ có thể nhượng bộ, vì Dương Phàm có thể đánh cược được, nhưng lão không cược được! Lư Trọng Già lại nháy mắt với Lý Mộ Bạch, lão không kéo được hết nét mặt già nua, không có cách nào để ngẩng cao đầu, chỉ có thể cầu xin Lý Mộ Bạch giúp đỡ. Dù sao là người có quan hệ cả đời, đâu sợ bất hòa với nhau, những việc này vẫn là có thể nhờ vả được.
Lý Mộ Bạch thở dài, lại nói với Dương Phàm:
- Con cháu của Lư Khách Chi tuy thiếu niên ngông cuồng, nhưng nó nhiều năm nay chưa từng cúi đầu với người khác l, hôm nay để nó đền tội kính rượu ngươi, đối với nó mà nói cũng là một bài học chomột thiếu niên không có chí khí, hà tất phải đối phó gay gắt với nó chứ?
Lý Mộ Bạch lại nói:
- Còn nữa, ta làm chủ thay cho Lư gia, cho ngươi điền ruộng làm vật bồi thường, ở nơi nào tùy ngươi chọn, ruộng nước ruộng cạn, tùy ngươi quyết định. Hoặc là, một phần ruộng muối Thông Thế ở Lưỡng Hoài, thế nào?
Độc Cô Vũ nghe xong không khỏi giật mình:
- Ngàn miếng ruộng tốt, chỉ dựa vào cái này, lập tức có thể trở thành một thân hào, cho dù còn cháu có thể phá sản, món tiền này cũng đủ để giữ được mấy đời phú quý của Dương gia. Hai đồng muối Thông Thế, đó là một trong những đồng muối của ba nhà lớn nhất khu Lưỡng Hoài, không ngờ đồng muối này lại là của Lư gia.
Một phần cổ phần? Đó chính là tài nguyên vô hạn, một ruộng muối bạc không ngừng sinh lãi, chỉ cần Lư gia không ngã, chỉ cần Dương gia không có những bọn phá gia chi tử đánh cược bằng cả tính mạng, thua mất cổ phần, vậy thì Lư gia như vậy thừa kế bao nhiêu năm, Dương gia có thể phụ thuộc vào món phú quý này mà che trời từng ấynăm.
Độc Cô Vũ không phải chưa từng nhìn thấy người của Thế gia, nhưng mặc dù y là Gia chủ của Độc Cô Thế gia, món tiền này đối với y mà nói cũng là một món tiền đáng kinh ngạc. Cái này, chỉ là một thành ý của lời xin lỗi? TThế gia danh mônngàn năm, tài sản tích lũy ngàn năm, quả nhiên là phi phàm. Quý tộc Quan Lũng chỉ là một số nhà giàu có về quân sự, lúc Tùy Đường quật khởithừa cơ đẩy thuyền, so với điều này, quả thực là một đám ăn mày.
Dương Phàm dường như căn bản không nghe thấy gì, hắn liếc nhìn ra phía cửa sổ, giả bộ như không có việc gì nói:
- Trận chiến như vậy, chỉ e binh mã khi hành động đã có người đi báo với phủ Lạc Dương rồi.
Liễu Huyễn Thiên nói rất nhanh đã đến rồi.
Trường An là nơi hoạt động dầy đặc nhất của những Thế gia nhà cao cửa rộng, vì ở đây không phải là nằm ngay dưới mắt của Võ Tắc Thiên, chỗ nào cũng chịu sự hạn chế, lại là thủ đô thứ hai của Võ Chu, có điều kiện trung tâm chính trị. Hơn nữa, đây là cố đô Đại đường, bọn họ tập trung ở đây, cũng có mục đích thổ lộ khuynh hướng chính trị.
Nhưng, cũng vì những nguyên nhân này, Võ Tắc Thiên coi trọng Trường An không kém Lạc Dương chút nào, thậm chí vì Trường An không thể lúc nào cũng nằm dưới sự quản lý của bà ta, bà ta càng chú ý hơn cả Lạc Dương, cho nên, ở Lạc Dương bà ta sao có thể không cắm thân tín của mình, giám sát những hành động bất thường của các Thế gia này?
Trường An Lệnh Liễu Huyến Thiên chính là một tai mắt của Võ Tắc Thiên cắm ở Lạc Dương, nếu đợi y đuổi tới, thông qua cái khứu giác nhạy bén của y ngửi ra một mùi vị đặc biệt nào đó, lúc đó…
Trong lòng Lư Trọng Già cuối cùng cũng hoang mang rồi, lão lại lo lắng quăng một cái nhìn cầu xin sự giúp đỡ về phía Lý Mộ Bạch, Lý Mộ Bạch cắn răng, nói:
- Thôi đi! Lần này Kiếm Nam, Kiềm Trung, Lĩnh Nam, loạn sự phân vân, ít ngày nữa Hoàng đế ắt có hành động, đến khi đó rất nhiều ghế quan chức sẽ trống! Chỉ cần việc hôm nay bỏ qua không nhắc tới, ngươi đích thân chọn ra ba người trong số bạn bè của ngươi báo lên, người có tài danh có thể cho hắn một chức quan văn, người không có tài danh giữ cho hắn một võ chức, ít nhất cũng là quan cửu phẩm, thế nào?
Đất đai, là nguồn rễ lập nghiệp: cổ phần muối, là cây rụng tiền không hết: cái này còn chưa tính, lại còn cho hắn ba chức quan. Quan của Đại Đường không dễ làm, càng không dễ thăng, bao nhiêu người nghèo túng cả đời, cũng khó mà nhập sĩ, sau khi nhập sĩ càng khó thăng lên một quan nửa chức.
Theo lời của Trương Giản Chi nói, ông xuất thân ở Tương Dương, danh môn Thế gia, lại là xuất thân tiến sĩ, một thân tài học, nhưng sáu mươi tuổi rồi vẫn làm một huyện úy bé nhỏ cửu phẩm của Huyện nha này, hôm nay chỉ cần Dương Phàm đề bạt người, chẳng sợ căn bản không có tư cách làm quan, cũng có thể giúp người đó làm quan, tất cả mọi người ở đây đều gật đầu thay hắn.
Thật ra, khi Lý Mộ Bạch đưa ra điều kiện thứ nhất, đổi lại người khác cũng liền gật đầu không ngừng rồi, nhưng Dương Phàm lại không tỏ thái độ, ép Lư gia dần dần tăng giá, điều kiện cuối cùng phong phú như vậy, huynh muội Cô Độc rõ ràng khâm phục sát đất bản lĩnh câu cá của hắn.
Nhưng….Dương Phàm ngồi ở đây, vẫn không hề bất động khiến người khác giật mình như vậy, khẩu vị của hắn rút cuộc là lớn cỡ nào?
Lư Khách Chi tức giận không kìm nổi nói:
- Dương Phàm! Ngươi đừng có khinh người quá đáng! Cho dù bên ngoài ngươi có trăm vạn hùng binh, tin hay không, ta một tiếng lệnh xuống, sẽ giết ngươi tại chỗ trước.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Ta tin! Nhưng cho dù ta chết ở đây, ngươi giết hết người của ta được sao? Chỉ cần ta còn một người sống đi ra khỏi đây, ngươi cũng phải chôn cùng cả gia tộc Lư thị! Sự nguy hiểm này, thái công nhà ngươi không dám mạo hiểm, Lý thái công không dám mạo hiểm, Cô Độc Thế gia cũng không dám mạo hiểm.
Lư Khách Chi khàn giọng nói:
- Ta bây giờ sẽ giết ngươi.
- Dừng tay.
Lư Trọng Già quát lên một tiếng, chuyển hướng sang Dương Phàm, kìm nén nỗi hận trong lòng, cười ha ha nói:
- Hậu sinh khả úy! Hậu sinh khả úy à! Lão phu bây giờ mới đúng là yêu thích ngươi. Như vậy nhé, chỗ đất đó và cổ phần đó, ngươi cũng không cần lựa chọn bất kỳ một cái nào, ba điều kiện đều cho cả ngươi. Ngoài ra, hôm qua vừa mua được một trăm thiếu nữ tới từ Tân La và Triều Tiên, dung mạo của ai cũng vô cùng quyến rũ, tiểu lang quân thiếu niên anh hùng, sao có thể không làm bạn được, hiện giờ làm lễ bồi thường, cũng tặng hết cho ngươi, thế nào?
Lư Trọng Già cười to nói:
- Ngươi đừng sợ nuôi không nổi, đợi ngươi có ruộng điền tốt rồi, có cổ phần đồng muối rồi, dù có thêm mỹ nữ hàng mười lần, ngươi cũng nuôi được.
Lư Trọng Già cười vui vẻ, trong lòng thực sự tới cực độ, chỉ là lòng dạ lão đủ sâu, chỉ nghe tiếng cười sang sảng của lão, nhìn gương mặt hiền lành, không có ai đoán được những suy nghĩ trong lòng của lão.
Đất đai, của cải, mỹ nhân, còn cả sự cúi đầu nhận sai của một Thế gia, tửu sắc tài vận đều có hết rồi, nhưng…Dương Phàm khẽ cười, chỉ là khẽ cười, nói:
- Lư thái công có đủ loại như vậy, đủ thấy thành ý rồi…
Lư Trọng Già biết hắn đã đồng ý, cười càng vui vẻ hơn, Lý Mộ Bạch và Độc Cô Vũ cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng. Đúng vậy, phú quý, danh lợi, mỹ nữ, sự theo đuổi cả đời của mỗi người đều có rồi, hơn nữa Lư gia cũng không phải người là dễ chọc, đồng ý rồi thì có tất cả, không đồng ý thì sẽ thêm cường địch, y sao có thể không đồng ý?
Ai ngờ Dương Phàm lại cố tình thở dài nói tiếp một câu:
- Nhưng, đây thực sự không phải là sự giải thích mà vãn bối muốn.
Dương Phàm khoanh chân ngồi trên chiếu, tư thế giống như đang ngồi thiền, bát phong bất động, điềm tĩnh tự nhiên.
Sau khi hắn phát hiện Độc Cô thị không phải là đơn thuần mời hắn đến như vậy , Dương Phàm bắt đầu có sự chuẩn bị rồi, hắn liền tìm đến Ẩn Tông.
Theo Dương Phàm, sự chuẩn bị này là đủ rồi, Độc Cô thị ngay cả có tính toán khác, cũng không thể động võ với hắn, nhiều lắm là có mục đích khác với hắn, nếu để đề phòng những biến cố bất ngờ có thể xảy ra, có sự trợ giúp âm thầm của Ẩn Tông là đủ. Hắn mang theo pháo hoa, cũng chỉ là dùng để làm công cụ liên lạc với Ẩn Tông mà thôi.
Nhưng khi hắn phát hiện ra có người theo dõi hắn phía sau, hắn liền cảm nhận được có thể có nguy hiểm rồi, nhưng lúc này mục tiêu đề phòng của hắn vẫn là Độc Cô Vũ.
Người bán hàng rong bên bờ biển uốn khúc kia chính là người mà Ẩn Tông phái tới, Dương Phàm mua bánh, vốn là muốn nói cho họ biết phát hiện của hắn, để bọn họ đề cao cảnh giác, nhưng nói tới miệng lại khiến hắn nghĩ tới một vấn đề, thế là, hắn sửa lại.
Vấn đề mà hắn nghĩ tới là: căn cơ của Sơn Đông Thế gia không phải ở Trường An, nhưng Hiển Tông và Ẩn Tông không biết là vì lý do gì, lần lượt lựa chọn Trường An và Tây Vực làm nơi sinh sống của họ. Mà mặc kệ là Quan Trung hay là Lũng Tây, đều là phạm vi cố hữu của tập đoàn Quan Lũng.
Tập đoàn Quan Lũng như con côn trùng có tới hàng trăm chân, đến nay tuy rằng thế lực đã yếu hơn, nhưng lại không chết, cũng không cương, bên cạnh giường có một con sông ngủ say như vậy, họ thật sự là không biết gì sao? hay là biết rồi nhưng lại nhẫn nhịn?
Nếu không phải là tình huống này, chỉ có một giải thích như này: Hiển Tông và Ẩn Tông không chỉ là một tổ chức bên ngoài của Thất Tông Ngũ Tính, rất có thể tập đoàn Quan Lũng cũng là một phần tử trong đó, ít nhất giữa họ là đạt được thỏa thuận gì đó, đây là một loại thỏa hiệp có được khi đại tộc Thế gia đối mặt với áp lực hoàng quyền của Võ Tắc Thiên.
Nếu như vậy, thân là Độc Cô Thế gia một trong những thành viên quan trọng nhất của tập đoàn Quan Lũng, nếu vì một nguyên nhân đặc thù gì đó muốn gây bất lợi với mình, và Ẩn Tông có muôn vàn mối quan hệ dây mơ rễ má, còn có thể tin cậy không? Nếu giữa Dương Phàm và tập đoàn Quan Lũng phải có một sự lựa chọn, Ẩn Tông sẽ chọn ai?
Thế là, Dương Phàm giữ lại sự tưởng tượng, hắn không thể xác định được thái độ của Ẩn Tông, càng không dám mượn thế lực của Ẩn Tông, hắn coi Ẩn Tông lúc này còn không biết nội tình là một lời đồn đại.
Khi Dương Phàm mua bánh, liền dặn dò mấy câu với tai mắt kia của Ẩn Tông:
- Việc này, các ngươi gánh không nổi rồi.
- Ta mặc kệ ngươi dùng cách nào, nhanh chóng thông báo cho Mã Kiều, để hắn mang binh tới.
- Thấy pháo hoa của ta, liền lập tức hành động, kẻ nào chống lại, giết không tha.
May mà Dương Phàm nhiều tâm kế, Ẩn Tông tuy chưa từng muốn gây bất lợi cho hắn, nhưng nếu họ phát hiện những người trên lầu Phù Dung là Lý lão thái công và Lư lão thái công, còn có cả một vị gia chủ của Cô Độc Thế gia, họ còn có dũng khí để chạy ra bảo vệ Dương Phàm hay không, thật là khó nói.
Gốc rễ của họ chính là Thế gia, Tông chủ của họ thấy hai người già này, cũng ngoan ngoãn đứng đóng giả là hiền tôn hiếu tử, bọn họ còn có thể làm gì?
Hôm nay Mã Kiều đuổi tới, quyền chủ động đã nắmchắc trong tay Dương Phàm, Dương Phàm đương nhiên không vội. Hắn là một người, đối phương chính là một gia tộc, hắn là một người đàn ông đầy nhiệt huyết, đối phương là một chính khách máu lạnh lăn lộn cả đời vì danh lợi, nói tới ném chuột sợ vỡ đồ, ai cần cẩn thận?
Trên lầu Phù Dung vẫn luôn lặng im, Dương Phàm ngồi khoanh chân, chợt cười cười, nói:
- Bây giờ, ta còn điều khiển được cục diện. Nhưng ta điều động nhiều binh mã như vậy, không giấu được người khác, đợi lát nữa khi Trường An Lệnh dẫn binh tới, lúc đó ai cũng không thể xoay chuyển trời đất được.
Câu này giống như một giọt nước lạnh đổ vào chảo dầu, cảnh tượng yên tĩnh rút cuộc trở nên rối loạn.
Lư Trọng Già không thể không nhượng bộ được. Lão điên cuồng, lão ngạo mạn, mắt lão vô tắc mạch, lão coi mạng người như cỏ rác, nhưng lão không bỏ được gia tộc, vinh hoa và quyền lực và kế thừa thiên thu vạn đại, mà tất cả những thứ này, một sự sơ sảy đều có thể giao vào tay lão. Gặp phải Dương Phàm một hậu sinh bất chấp hậu quả thế này, lão cũng không có cách nào.
Lão hận không thể băm thây Dương Phàm thành vạn mảnh, nhưng lý trí nói với lão, chỉ có thể nhượng bộ, vì Dương Phàm có thể đánh cược được, nhưng lão không cược được! Lư Trọng Già lại nháy mắt với Lý Mộ Bạch, lão không kéo được hết nét mặt già nua, không có cách nào để ngẩng cao đầu, chỉ có thể cầu xin Lý Mộ Bạch giúp đỡ. Dù sao là người có quan hệ cả đời, đâu sợ bất hòa với nhau, những việc này vẫn là có thể nhờ vả được.
Lý Mộ Bạch thở dài, lại nói với Dương Phàm:
- Con cháu của Lư Khách Chi tuy thiếu niên ngông cuồng, nhưng nó nhiều năm nay chưa từng cúi đầu với người khác l, hôm nay để nó đền tội kính rượu ngươi, đối với nó mà nói cũng là một bài học chomột thiếu niên không có chí khí, hà tất phải đối phó gay gắt với nó chứ?
Lý Mộ Bạch lại nói:
- Còn nữa, ta làm chủ thay cho Lư gia, cho ngươi điền ruộng làm vật bồi thường, ở nơi nào tùy ngươi chọn, ruộng nước ruộng cạn, tùy ngươi quyết định. Hoặc là, một phần ruộng muối Thông Thế ở Lưỡng Hoài, thế nào?
Độc Cô Vũ nghe xong không khỏi giật mình:
- Ngàn miếng ruộng tốt, chỉ dựa vào cái này, lập tức có thể trở thành một thân hào, cho dù còn cháu có thể phá sản, món tiền này cũng đủ để giữ được mấy đời phú quý của Dương gia. Hai đồng muối Thông Thế, đó là một trong những đồng muối của ba nhà lớn nhất khu Lưỡng Hoài, không ngờ đồng muối này lại là của Lư gia.
Một phần cổ phần? Đó chính là tài nguyên vô hạn, một ruộng muối bạc không ngừng sinh lãi, chỉ cần Lư gia không ngã, chỉ cần Dương gia không có những bọn phá gia chi tử đánh cược bằng cả tính mạng, thua mất cổ phần, vậy thì Lư gia như vậy thừa kế bao nhiêu năm, Dương gia có thể phụ thuộc vào món phú quý này mà che trời từng ấynăm.
Độc Cô Vũ không phải chưa từng nhìn thấy người của Thế gia, nhưng mặc dù y là Gia chủ của Độc Cô Thế gia, món tiền này đối với y mà nói cũng là một món tiền đáng kinh ngạc. Cái này, chỉ là một thành ý của lời xin lỗi? TThế gia danh mônngàn năm, tài sản tích lũy ngàn năm, quả nhiên là phi phàm. Quý tộc Quan Lũng chỉ là một số nhà giàu có về quân sự, lúc Tùy Đường quật khởithừa cơ đẩy thuyền, so với điều này, quả thực là một đám ăn mày.
Dương Phàm dường như căn bản không nghe thấy gì, hắn liếc nhìn ra phía cửa sổ, giả bộ như không có việc gì nói:
- Trận chiến như vậy, chỉ e binh mã khi hành động đã có người đi báo với phủ Lạc Dương rồi.
Liễu Huyễn Thiên nói rất nhanh đã đến rồi.
Trường An là nơi hoạt động dầy đặc nhất của những Thế gia nhà cao cửa rộng, vì ở đây không phải là nằm ngay dưới mắt của Võ Tắc Thiên, chỗ nào cũng chịu sự hạn chế, lại là thủ đô thứ hai của Võ Chu, có điều kiện trung tâm chính trị. Hơn nữa, đây là cố đô Đại đường, bọn họ tập trung ở đây, cũng có mục đích thổ lộ khuynh hướng chính trị.
Nhưng, cũng vì những nguyên nhân này, Võ Tắc Thiên coi trọng Trường An không kém Lạc Dương chút nào, thậm chí vì Trường An không thể lúc nào cũng nằm dưới sự quản lý của bà ta, bà ta càng chú ý hơn cả Lạc Dương, cho nên, ở Lạc Dương bà ta sao có thể không cắm thân tín của mình, giám sát những hành động bất thường của các Thế gia này?
Trường An Lệnh Liễu Huyến Thiên chính là một tai mắt của Võ Tắc Thiên cắm ở Lạc Dương, nếu đợi y đuổi tới, thông qua cái khứu giác nhạy bén của y ngửi ra một mùi vị đặc biệt nào đó, lúc đó…
Trong lòng Lư Trọng Già cuối cùng cũng hoang mang rồi, lão lại lo lắng quăng một cái nhìn cầu xin sự giúp đỡ về phía Lý Mộ Bạch, Lý Mộ Bạch cắn răng, nói:
- Thôi đi! Lần này Kiếm Nam, Kiềm Trung, Lĩnh Nam, loạn sự phân vân, ít ngày nữa Hoàng đế ắt có hành động, đến khi đó rất nhiều ghế quan chức sẽ trống! Chỉ cần việc hôm nay bỏ qua không nhắc tới, ngươi đích thân chọn ra ba người trong số bạn bè của ngươi báo lên, người có tài danh có thể cho hắn một chức quan văn, người không có tài danh giữ cho hắn một võ chức, ít nhất cũng là quan cửu phẩm, thế nào?
Đất đai, là nguồn rễ lập nghiệp: cổ phần muối, là cây rụng tiền không hết: cái này còn chưa tính, lại còn cho hắn ba chức quan. Quan của Đại Đường không dễ làm, càng không dễ thăng, bao nhiêu người nghèo túng cả đời, cũng khó mà nhập sĩ, sau khi nhập sĩ càng khó thăng lên một quan nửa chức.
Theo lời của Trương Giản Chi nói, ông xuất thân ở Tương Dương, danh môn Thế gia, lại là xuất thân tiến sĩ, một thân tài học, nhưng sáu mươi tuổi rồi vẫn làm một huyện úy bé nhỏ cửu phẩm của Huyện nha này, hôm nay chỉ cần Dương Phàm đề bạt người, chẳng sợ căn bản không có tư cách làm quan, cũng có thể giúp người đó làm quan, tất cả mọi người ở đây đều gật đầu thay hắn.
Thật ra, khi Lý Mộ Bạch đưa ra điều kiện thứ nhất, đổi lại người khác cũng liền gật đầu không ngừng rồi, nhưng Dương Phàm lại không tỏ thái độ, ép Lư gia dần dần tăng giá, điều kiện cuối cùng phong phú như vậy, huynh muội Cô Độc rõ ràng khâm phục sát đất bản lĩnh câu cá của hắn.
Nhưng….Dương Phàm ngồi ở đây, vẫn không hề bất động khiến người khác giật mình như vậy, khẩu vị của hắn rút cuộc là lớn cỡ nào?
Lư Khách Chi tức giận không kìm nổi nói:
- Dương Phàm! Ngươi đừng có khinh người quá đáng! Cho dù bên ngoài ngươi có trăm vạn hùng binh, tin hay không, ta một tiếng lệnh xuống, sẽ giết ngươi tại chỗ trước.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Ta tin! Nhưng cho dù ta chết ở đây, ngươi giết hết người của ta được sao? Chỉ cần ta còn một người sống đi ra khỏi đây, ngươi cũng phải chôn cùng cả gia tộc Lư thị! Sự nguy hiểm này, thái công nhà ngươi không dám mạo hiểm, Lý thái công không dám mạo hiểm, Cô Độc Thế gia cũng không dám mạo hiểm.
Lư Khách Chi khàn giọng nói:
- Ta bây giờ sẽ giết ngươi.
- Dừng tay.
Lư Trọng Già quát lên một tiếng, chuyển hướng sang Dương Phàm, kìm nén nỗi hận trong lòng, cười ha ha nói:
- Hậu sinh khả úy! Hậu sinh khả úy à! Lão phu bây giờ mới đúng là yêu thích ngươi. Như vậy nhé, chỗ đất đó và cổ phần đó, ngươi cũng không cần lựa chọn bất kỳ một cái nào, ba điều kiện đều cho cả ngươi. Ngoài ra, hôm qua vừa mua được một trăm thiếu nữ tới từ Tân La và Triều Tiên, dung mạo của ai cũng vô cùng quyến rũ, tiểu lang quân thiếu niên anh hùng, sao có thể không làm bạn được, hiện giờ làm lễ bồi thường, cũng tặng hết cho ngươi, thế nào?
Lư Trọng Già cười to nói:
- Ngươi đừng sợ nuôi không nổi, đợi ngươi có ruộng điền tốt rồi, có cổ phần đồng muối rồi, dù có thêm mỹ nữ hàng mười lần, ngươi cũng nuôi được.
Lư Trọng Già cười vui vẻ, trong lòng thực sự tới cực độ, chỉ là lòng dạ lão đủ sâu, chỉ nghe tiếng cười sang sảng của lão, nhìn gương mặt hiền lành, không có ai đoán được những suy nghĩ trong lòng của lão.
Đất đai, của cải, mỹ nhân, còn cả sự cúi đầu nhận sai của một Thế gia, tửu sắc tài vận đều có hết rồi, nhưng…Dương Phàm khẽ cười, chỉ là khẽ cười, nói:
- Lư thái công có đủ loại như vậy, đủ thấy thành ý rồi…
Lư Trọng Già biết hắn đã đồng ý, cười càng vui vẻ hơn, Lý Mộ Bạch và Độc Cô Vũ cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng. Đúng vậy, phú quý, danh lợi, mỹ nữ, sự theo đuổi cả đời của mỗi người đều có rồi, hơn nữa Lư gia cũng không phải người là dễ chọc, đồng ý rồi thì có tất cả, không đồng ý thì sẽ thêm cường địch, y sao có thể không đồng ý?
Ai ngờ Dương Phàm lại cố tình thở dài nói tiếp một câu:
- Nhưng, đây thực sự không phải là sự giải thích mà vãn bối muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.