Quyển 1 - Chương 503: Chương 611-615
Nguyệt Quan
16/02/2016
Chương 611: Giam lỏng
Tiểu Man ôm đứa con đang yên tĩnh vào lòng áp sát vào ngực một chút, cảnh giác hỏi:
- Muốn bàn chuyện gì?
Sát vào ngực, tiếng trái tim đập của mẫu thân càng rõ ràng hơn, nghe giống hệt như lúc nó vẫn còn đang trong bụng mẹ, tuy nhịp tim đập của mẫu thân bây giờ có chút dồn dập, nhưng đứa bé vẫn có thể phân biệt được rõ ràng.
Nó nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt cằm mẫu thân, cái mồm chúm chím trong suốt trắng mịn khẽ động đậy, cố gắng mấp máy ra một cái bong bóng. Vốn dĩ, lúc này phụ mẫu của nó và song thân phụ mẫu hai bên đều bao quanh nó, cười vui vì những động tác đáng yêu của trẻ con.
Nhưng hiện giờ bên cạnh chỉ có mẫu thân của nó, ngay cả mẫu thân của nó cũng không chú ý tới những động tác đáng yêu này của nó, nàng còn đang ôm chặt bảo bối của mình, cảnh giác nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt này, giống như là nhìn một tên cường đạo hung tàn.
Khương công tử bất đắc dĩ cười một chút, trong ánh mắt của Tiểu Man, y giống như là một tên cường đạo giết người cướp của, nhưng y không phải, y là một công tử Thế gia kế thừa của Thế gia thiên niên, còn thanh cao hơn cả Hoàng thất, còn cả sự tôn quý, y luôn luôn quan sát thế nhân theo một góc độ cao, từ trước tới giờ cũng không từng nghĩ sẽ bị người ta nhìn mình một cách không ra gì như vậy.
Y tận lực dùng giọng nói với âm điệu không màng danh lợi cao nhã để nói:
- Bắt cô tới, không phải là chủ ý của ta. Nhưng cô đã rơi vào tay ta rồi, ta cũng không để cô quay về, chồng của cô đang không biết tự lượng sức mình mà muốn đối nghịch với bổn công tử, bổn công tử không muốn để hắn hoặc là người nào khác cho rằng ta sợ hắn.
Khương công tử dừng lại một lát, không đợi Tiểu Man trả lời, lại thay đổi chủ đề một cách nhanh chóng:
- Cô ở đây, đặc biệt là bào thai mười tháng của cô, sắp tới kỳ sinh nở, sự mất tích của cô nhất định khiến tướng công của cô rất lo lắng. Cho nên, cô có thể viết một bức thư. Nói với hắn là cô an toàn, sau đó… bổn công tử có thể nói chuyện với hắn một cách bình tĩnh.
Tiểu Man chăm chú nhìn y, chăm chú nhìn lúc lâu, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút, cười nói:
- Ta nghe lang quân từng nhắc tới ngươi, thân thế của ngươi, địa vị của ngươi, quyền lực của ngươi, tất cả mọi thức đều không phải là thứ mà lang quân ta có thể sánh bằng, nhưng… bây giờ ngươi rất sợ lang quân ta, phải không?
Khóe môi Tiểu Man hơi nhếch lên. Khóe môi Khương công tử lại trĩu xuống, y dường như nghe thấy một sự chê cười buồn cười nhất.
Khương công tử “cười” một tiếng, khinh thường bĩu môi:
- Dương Phàm? Hắn cũng xứng sao! Ta chỉ là có chút việc muốn bàn bạc với hắn. Không muốn bị người khác làm phiền, có một bức thư viết tay của cô, có thể khiến hắn an tâm lại, bình tĩnh thương lượng việc với ta, ngoài ra không có tác dụng gì khác.
Khương công tử không thừa nhận sự kiêng kị của y đối với Dương Phàm hiện giờ. Đâu sợ y biết rõ tên Vưu Hạo Dương ngu xuẩn tự cho là thông minh kia gây ra sai lầm lớn cỡ nào, khiến y rơi vào thế bị động tuyệt đối, hôm nay y sẽ tiếp nhận sự áp lực nhiều mặt lớn thế này, nhưng y không thừa nhận bản lĩnh của Dương Phàm.
Thế giới này là thế giới của người phàm, không có sự tồn tại của siêu nhân, không ai có thể dựa vào thực lực của mình có thể hô mưa gọi gió, khống chế thiên hạ, Kể cả là nữ hoàng Võ Tắc Thiên hay là những thiên niên thế gia thất tông ngũ tính kia, bọn họ có thể muốn làm gì thì làm, là vì họ có thể dựa vào lợi ích chung để khống chế rất nhiều người và các nhiều thế mạnh phục vụ cho hắn.
Khương công tử cũng như vậy. Nếu y nắm trong tay tài lực, vật lực, nhân lực, y có thể giống như là một con chim phượng hoàng bị nhổ sạch lông, cũng không mạnh bằng một con gà, nhưng trước mặt Dương Phàm, y từ chối thừa nhận sức mạnh hiện có là bị ảnh hưởng bởi Dương Phàm là thuộc về năng lực của Dương Phàm.
Sắc mặt của Tiểu Man còn rất tiều tụy, bờ môi bị giảm đi ít huyết sắc, nhưng nụ cười của nàng lại càng ngày càng ngọt. Ai không thích người đàn ông của mình là một người đàn ông giỏi giang? Nàng nhìn ra, với sự cao ngạo của Khương công tử, đổi lại là trước kia, thậm chí còn không buồn phân trần với những lời nói của nàng.
Phỉ báng tùy cô, ta chính là ta, người nào sẽ ủng hộ cần một con kiến thừa nhận sự cao lớn của hắn?
Nhưng bây giờ Khương công tử chẳng những đang giải thích với nàng, hơn nữa, trong phong độ không chê vào đâu được kia dần lộ ra một sự chật vật.
Nàng mỉm cười lắc đầu, nói:
- Ngươi rất cao ngạo, cho nên ngươi không muốn thừa nhận người không từng bị ngươi coi ra gì, hiện giờ, ngươi chỉ có thể ngẩng đầu nói chuyện với hắn! Cho nên, những việc ngươi rõ ràng làm là rất ti tiện, lại cố gắng nghĩ muốn giữ gìn phong độ tao nhã của ngươi, ngươi biết không, đủ loại như vậy, để ngươi nói chuyện, làm việc đều trở nên rất không tự nhiên, rất đáng cười.
- Nói bậy!
Khương công tử không thể tiếp tục ngọt ngào nữa, ra vẻ khinh thường, y bắt đầu phản bác, giọng điệu kịch liệt:
- Sự hưng diệt của thế cục Nam cương, là việc hắn có thể đoán được sao? Tất cả những việc ngày hôm nay, một nửa được quyết do thiên ý, một nửa được quyết do Hoàng đế, y chỉ là đần độn bị lôi vào vị trí then chốt như vậy, vừa khéo trở thành một nhân vật quan trọng. Cho dù như vậy, sự sinh tử của hắn, ta vẫn có thể nắm trong tay.
Tiểu Man cắt ngang lời nói khoe khoang của y, lạnh lùng nói:
- Cái gọi là nắm giữ, chính là giống như cường đạo vung đao? Chẳng sợ ngươi còn có chút biện pháp gì có thể làm gì được lang quân của ta, cũng sẽ không dùng cách như vậy! Khương công tử, ngươi chỉ là một người chưa từng gặp qua một sự suy sụp và đau khổ thực sự, mắt cao hơn đầu, tự cao tự đại mà thôi, ngoài ra, ngươi chẳng phải là gì cả.
Nàng ngóc đầu lên, kiêu ngạo mà kiên định nói:
- Lang quân nhất định sẽ tới cứu ta, nhưng ta không muốn trói buộc chân tay của chàng, để chàng mặc ngươi xâm hại, nếu như vậy đổi lấy lại sự an toàn của ta và con ta, cho dù chúng ta có thể sống rời khỏi đây, ta còn có thể sót lại những gì? Ta không phải người đàn bà thông minh, nhưng ta biết ngươi sợ gì, ngươi lo lắng gì, ta làm gì cũng đúng, cho nên, ta sẽ không viết gì cả, ta chỉ đợi ở đây, đợi chàng tới.
Khương công tử trừng con mắt hung dữ lên nhìn nàng, nhưng Tiểu Man đã không nhìn hắn nữa, nàng cúi đầu xuống, nhìn đứa trẻ đang ngủ say trong lòng, hôn vào hai cái má non nớt của nó, cười một cách ngọt ngào và thỏa mãn, nhẹ nhàng nói:
- Bảo bối ngoan, cha con sẽ nhanh tới cứu con thôi, khi nhìn thấy con, cha con không biết sẽ vui mừng cỡ nào.
Một tia sáng ngoài cửa nhà giam, một thị vệ nhanh chóng bước vào, ghé vào tai Khương công tử thầm thì câu gì đó, hơi thở phả lên mặt Khương công tử, Khương công tử lập tức né đi, y không nghe thấy thị vệ kia nói gì nữa, lập tức lấy khăn tay màu trắng chà sát vào lỗ tai và gương mặt mình, giống như vừa có người nhổ nước bọt lên mặt hắn.
Cố gắng lau mặt, ngay cả da cũng đỏ ửng lên, y mới cau mày, chán ghét nói:
- Ngươi nói gì?
Thị vệ nâng cao giọng, nói:
- Huỳnh Dương Trịnh thị, Trịnh Vũ công tử, tới phủ hỏi thăm.
Khương công tử trừng mắt, chất vấn nói:
- Lư phủ đã “ trống” rồi, thăm hỏi ai?
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
- Mở cửa ra, mở cửa ra! Trịnh Vũ ta tới Lư gia của các ngươi, xa giá còn phải đợi ở bên ngoài sao? Thật là kỳ cục! Khi thế huynh ở phủ, còn không phô trương như vậy, mấy nô tài các ngươi, lúc nào lại to gan như vậy?
Trịnh Vũ dẫn mấy tên nô tài thản nhiên đi vào Lư phủ, vung tay múa chân làm cho bọn họ mở cửa trái ra.
Phủ đệ này là tài sản riêng của một vị tộc huynh của Khương công tử, bởi vì cả gia tộc đã rút về Phạm Dương. Ở đây chỉ còn lại có mười mấy nô bộc chăm sóc và một quản sự. Chủ nhân căn bản không ở trong phủ, hơn nữa là cả nhà rời đi, phải qua ba năm mới có thể trở về, Trịnh Vũ căn bản không có lý gì tới thăm, nhưng gã lại tới rồi.
Quản gia của Lư gia vẻ mặt đau khổ nói:
- Trịnh công tử, a lang nhà tôi mang theo gia quyến hồi hương rồi, lần này đi phải hai ba năm mới có thể trở về.
- Ta biết!
Trịnh Vũ hưng phấn nói:
- Bổn công tử hôm nay tới, không phải tới thăm Lư thế huynh.
- Vậy công tử là…
- Bổn công tử muốn yến khách, lão thái gia lại ngại ầm ĩ, e bị lão nhân gia mắng, đánh tìm nơi khác. Lư thế huynh có tòa nhà yên tĩnh mà rộng rãi, vừa lúc ta cần dùng, tạm thời mượn dùng, không sao chứ? Dựa vào giao tình giữa ta và Lư thế huynh, dựa vào giao tình giữa hai nhà Lư Trịnh, tin rằng Lư thế huynh ở phủ cũng sẽ không từ chối, khó không thành lão nô này nhà ngươi mới còn phải nhanh hỏi ý Lư thế huynh mới được?
Lão quản gia nghe mà trợn mắt há hốc mồm, sau đó lão liền phát hiện ra cửa nách bên ngoài bị mở, và ập vào một loạt xe ngựa, những ca kỹ vũ nữ ăn mặc trang điểm xinh đẹp trên xe bước xuống, y phục rực rỡ, xem ra lập tức muốn hát tuồng ở đây.
Cùng lúc đó, phía cửa bên phải của Lư phủ cũng bị người ta đòi mở, một người ở áo xanh mũ quả dưa của nhà Lư gia trừng mắt nhìn mười mấy tên đầu bếp béo ú đang ưỡn ngực ở phía trước, phía sau một đống những đồ như nguyên liệu nấu ăn, thiết lò, chậu đồng, lưới sắt, cây thăm bằng trúc, xem ra là muốn mở tiệc tối ở Lư gia.
Vương Tư Viễn của Thái Nguyên Vương thị, Vương Tư Nguyên một bước ba tấc bước vào, hi hi ha ha căn bản không coi Lư gia ra gì, mấy hầu gái xinh đẹp thanh tú giống như là những bà vợ bé bị khinh bỉ bước mảnh khảnh tới, đi sát theo sau mông của các chủ nhân.
Mấy cao thủ ở Thừa tự đường ở nơi bí mật phía sau nhìn thấy cảnh này cũng mờ mịt, phía sau bọn họ chính là những thế gia này, hiện nay những con cháu quý tộc của những thế gia này ngông nghênh xông tới, bọn họ có thể thế nào đây?
Những cao thủ mai phục ở bên ngoài không phải là tâm phúc của Khương công tử, rất nhiều người trong đó đều là cao thủ quyền thuật do các đại thế gia tới Thừa tự đường, hai cửa của Lư phủ giống như là hai cao thủ nấp trên cây chính là người của Thái Nguyên vương gia, mắt thấy tiểu công tử của mình vào cửa, bọn họ giống như là hóa đá, hoàn toàn không biết làm thế nào.
Trước cửa lớn của Lư gia, tứ công tử Thôi Ly, Thôi Dịch, Thôi Địch, và Thôi Thực của Thôi gia, như gió thu đập vào cây quạt, nện bước đều nhịp nện bước, cùng đi với điệu bộ như diễn tuồng xông vào trong, phía sau là một đám nhạc sư, ôm ấp tỳ bà, đang cầm cổ sênh, vui đùa thổi tiêu, khiêng trống…
Gần như cùng một lúc, mỗi một lối vào của tòa nhà này của Lư gia đều có mấy nô tài gõ cửa, sau đó không nói lời gì như thể chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà xông vào, mở cửa lớn xông vào để xa giá của công tử nhà mình bước vào, xa giá vào cũng không ngừng, liền lấp kín cửa.
Khương công tử đã vội vàng rời khỏi địa lao, quay lại phòng mình, một tin tức lần lượt truyền đi: con cháu thế gia ra vào cửa phủ, tiếp theo không có bất cứ cử động gì quá đáng, bọn họ không xông vào tư gia của Lư gia, hơn nữa tụ tập tới nơi rộng rãi nhất, thật sự bắt đầu yến tiệc, tiếng nhạc hoan hỉ và tiếng hát vui vẻ, đã rõ ràng truyền vào tai Khương công tử.
Khương công tử nhanh chóng hiểu rõ dụng ý của các đại thế gia, hành động quá khích của y đêm qua đã kích động tới các đại thế gia. Nếu đêm qua y giết chết Dương Phàm thành công thì tốt, như vậy y nhiều nhất cũng chỉ nhận được một sự cảnh cáo nghiêm khắc, cục diện rối rắm vẫn là do y tới thu dọn.
Nhưng Dương Phàm chưa chết, thế là các đại thế gia quyết tâm tự mình tới dọn dẹp cục diện đổ nát tới mức không thể cứu vãn được:
- Hắn….bị giam lỏng rồi.
Chương 612: Xông, ba người đi
Khương công tử bị giam lỏng một cách mỹ lệ.
Hành tung của y có thể giấu được người khác, chứ không thể giấu được các thế gia thất tông ngũ tính, vốn dĩ y bí mật trở về Trường An lần này không ai có ý định chủ động đi vạch trần, nhưng hành động ám sát Dương Phàm đêm qua của y, hành động này không thể không can thiệp.
Ám sát Dương Phàm, vốn dĩ thật sự là cách duy nhất để y thoát khỏi khốn cảnh.
Một mặt, sự tranh đấu gay gắt giữa hai tông Hiển Ẩn, các thế gia dần dần rơi vào cảm giác đuôi to khó vẫy, ở một mức độ nhất định nào đó đã thoát khỏi tầm nắm bắt của họ, cho nên muốn tạo ra một con người phát ngôn mới, từ trong tay Khương công tử phân ra một bộ phận chức quyền, hình thành kết cấu thế lực ba bên Minh, Hiển, Ẩn. Ba bên bổ sung cho nhau, giữ cân bằng với nhau, có thể bảo đảm được sự ổn định của Thừa tự đường.
Mặt khác, Hoàng đế cảm thấy thế lực của khối thịt Nam Cương này quá lớn, bà ta có ý muốn dùng Dương Phàm là nhân vật mấu chốt để phân chia lợi ích ở Nam Cương, như vậy, nếu có thể tránh được những mẫu thuẫn giữa các thế gia trở nên gay gắt hơn, lại có thể lợi dụng tình bạn giữa những thủ lĩnh đất Nam Cương và Dương Phàm để trấn an bọn họ, còn có thể thỏa mãn được nhu cầu thế lực một bên của mình ở mức độ lớn.
Hai việc làm cùng nhau, Dương Phàm liền trổ hết tài năng, trở thành họa lớn của Khương công tử.
Dương Phàm tiếp thế mà tới, hợp với tâm ý của Hoàng đế, lại đoán trước tâm ý của Thế gia, lại là nhân vật duy nhất không chịu sự mâu thuẫn ở đất tù Nam Cương, ngoài để hắn chết, Khương công tử cũng không có cách nào khác giải quyết, cho dù hắn trí kế vô song thế nào, cũng không thể dựa vào diệu kế ảnh hưởng tới bộ não thế lực nhiều mặt như vậy.
Giết chết Dương Phàm, cho dù Dương Phàm từng dùng ưu thế lớn cỡ nào, một người chết cũng không thể gây ra bất kỳ uy hiếp nào cho y. Cố nhiên, cái chết của Dương Phàm chắc chắn sẽ gây ra một hồi sóng to gió lớn, nhưng đối với khốn cảnh không thể phá vỡ, trận sóng gió này cũng không chịu nổi, cho nên ám sát Dương Phàm đương nhiên là một chiêu cờ hiểm, lại cũng là một cơ hội tốt để xoay chuyển cục diện.
Nhưng, Dương Phàm không chết!
Nếu chỉ là Dương Phàm không chết, điểm này thật sự giống như là hai đội trưởng nhà lao năm đó bị Vưu Hạo Dương mua chuộc, Dương Phàm cho dù hận y tới tận xương tủy, cũng không có cơ hội khác để báo thù, mà hắn cho dù bại một lần nữa, phải bị ép hại trao một phần quyền lực cho Dương Phàm, nhưng sau khi nằm sấp cũng chưa chắc có cơ hội nhào dậy.
Đáng tiếc, hành động tự cho là thông minh của Vưu Hạo Dương đã làm hắn thất bại. Bắt cóc một thai phụ mười tháng, cho dù là giúp thế gia của y cũng không còn gì để nói, việc này cho dù cường đạo sơn tặc thực sự, coi trọng đạo nghĩa cũng không làm được, huống hồ những thế gia lấy “thi thư gia truyền, nhân nghĩa kế thế” làm hình mẫu sống.
Thiên hạ không chỉ có sĩ tộc Sơn Đông, ít nhất việc này không giấu được các thế gia Quan Lũng, việc này nếu đứt đoạn, thanh danh của Sĩ tộc Sơn Đông sẽ mất, sau này cũng không cần ngẩng đầu nhìn người khác nữa, bọn họ mãi mãi sẽ không tránh được cái hậu quả quá nghiêm trọng trên lưng này lại, bọn họ không đảm đương nổi, cho nên Khương công tử mới kêu lên một cách bi thương:
- Trời sẽ diệt ta, không phải là lỗi của cuộc chiến.
Khổ chủ Dương Phàm này tuyệt không sẽ không bỏ qua cơ hội vồ lấy đạo nghĩa lẽ phải này.
Tập đoàn Quan Lũng khó nắm bắt được cơ hội đè đầu cưỡi cổ sĩ tộc Sơn Đông, nhất định sẽ lợi dụng việc này để rêu rao.
Còn sĩ tộc Sơn Đông cũng không phải bền chắc như thép, việc này không phải là lợi ích được mất của tất cả các thế gia, trái lại, nếu xử lý thích đáng, bọn họ sẽ đạt được một người phát ngôn tốt nhất, còn có thể hợp tình loại bỏ một người đã từng mất đi giá trị lợi ích như hắn, lại có thể xắp sếp Lư gia kéo xuống, địa vị của mọi người tăng lên, họ có thể bỏ qua cơ hội tốt này sao?
Trong lòng Khương công tử rất rõ, bây giờ dùng cách trở mặt này để giam lỏng y, là vì Thế gia hiện giờ còn chưa kịp thương lượng ra được một phương án giải quyết hoàn mỹ, đợi lớp lão nhân đó thương lượng ra cách giải quyết rồi, lúc đó sẽ tiến hành thẩm bán với y.
Nhưng Khương công tử luôn cao ngạo này lại sao là một người ngồi chờ chết chứ? Trong tay y nắm giữ đứa con bé nhỏ của Tiểu Man và Dương Phàm, tuonwg đương với việc khống chế Dương Phàm, có lẽ trải qua việc này, y mang tiếng xấu, nhưng ít nhất y còn nắm bắt được lợi ích thực sự, y còn có sức đánh một trận.
Đến lúc này, Khương công tử rốt cuộc đã từ bỏ tất cả mọi sự khoe khoang, dương dương tự đắc, tự biến mình thành một “thương nhân” truy thù tất khá. Y không muốn đợi đám người kia quyết định tương lai của y. Y phải rời khỏi đây, trở về Trường An, dựa vào căn cơ ở Phạm dương, trong Thừa tự đường hoàn toàn là do y nắm giữ, hơn nữa quay đầu lại mặc cả cùng với Thế gia.
Nhưng, muốn đi dễ như vậy sao? Thế gia đã trực tiếp để đám đệ tử của họ chặn ở cửa, sao có thể không đề phòng y thoát đi.
Lần này Khương công tử mang người tới Trường An, không phải đều là tam phúc tuyệt đối của y, bây giờ những người xung quanh đây không phải, trong số bọn họ có một số là tâm phúc của nhân vật thủ lĩnh khác trong Thừa tự đường, có người là sung nhập từ các đại thế gia, bọn họ chỉ cần nghe mệnh hành sự, trên thực tế không hiểu Tông chủ đang làm gì.
Hiện nay theo sự xâm nhập của công tử của các đại thế gia, những người này đã nghi ngờ, cảnh giác. Nữ sát thủ đỡ đẻ cho Tiểu Man kia là người của Thanh Hà Thôi gia, lúc này nàng ta đang nghi ngờ tự hỏi:
- Tông chủ…, rút cuộc đang làm gì?
Người bên cạnh Khương công tử cũng không phải vô cùng đáng tin cậy, y muốn chạy trốn, thì phải để những người này không hay biết gì mới được, nhưng muốn giấu được những người này, nói dễ hơn làm.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Người bán bánh ngọt đứng ở trước mặt Dương Phàm, nước trên mặt lượn thành vài dòng suối nhỏ.
Gã chạy rất vội, trong lòng rất căng thẳng, bây giờ áp lực cũng rất lớn.
Dương Phàm đứng trước mặt gã không cao không thấp, không béo không gầy, nhưng hắn cứ đứng như vậy, người bán hàng kia cảm thấy giống như một tòa nhà nguy nga cao lớn đang đứng trước mặt, hình như khuynh đảo xuống dưới, là có thể đè nát người gã, áp lực tâm lý này rất trầm trọng, cho nên khi đứng trước mặt Dương Phàm, mồ hồi của gã liền chảy ra.
- Có tin rồi?
Dương Phàm buông thõng hai tay đứng trước mặt gã, năm ngón tay nắm chặt, giống như nắm chặt một lưỡi dao, người bán hàng rong nâng tay áo lau mồ hôi, lắp bắp nói:
- Nghe…nghe ngóng rõ rồi, trong thành Trường An… thuộc phủ của Lư gia…, phủ đệ tổng cộng có mười…, một tòa, ở ngoại ô có bốn biệt thư xung quanh.
- Khương công tử ở đâu?
Dương Phàm trầm giọng quát, khiến người bán hàng kia sợ tới run rẩy, nhất thời cũng không lắp bắp nữa, rất rõ ràng trả lời:
- Có ba chỗ.
Lông mày Dương Phàm dương lên, lạnh lùng nói:
- Có ba chỗ?
- Vâng! Hỏi gấp, nên không có cách nào xác nhận chính xác chỗ hắn ở, bọn tôi dùng tất cả mọi cao thủ, chỉ tra ra được có ba phủ đệ là khả thi nhất…
Khi người bán hàng rong kia nói, ánh mắt hơi buông xuống.
Gã hơi chột dạ, bọn họ đã tra ra được chỗ ở chính xác của Khương công tử, nhưng bọn họ không dám trực tiếp nói cho Dương Phàm nghe. Tuy bọn họ rõ ràng là tranh đấu gay gắt với Hiển Tông, nhưng mọi thủ đoạn luôn phải thuộc quy tắc, thỉnh thoảng có hành động nào hơi quá khích, cũng là tình huống hai bên ngầm hiểu lẫn nhau.
Lúc này lại không giống nữa, Dương Phàm tuy là đồng mình của họ nhưng rút cuộc vẫn là người ngoài, nhìn bộ dạng Dương Phàm như vậy, lập tức như muốn giết người, nếu lộ tung tích của Khương công tử nói cho hắn, cho dù hắn mang binh tới hay là đơn thân độc mã tới, việc này đều không thể vãn hồi, lúc đó Ẩn Tông coi như là diễn một vai diễn gì đó ở giữa? Ăn cây táo, rào cây sung sao?
Cho dù là Dương Phàm mang binh tới làm thịt Khương công tử, hay là đơn thương độc mã đánh tới chỗ Khương công tử, vậy đều không phải là kết cục mà bọn họ ngờ được, nhưng Dương Phàm rõ ràng đã nổi cơn thịnh nộ, bọn họ cũng không dám đắc tội với hắn.
Hai lựa chọn, hai kết quả, đều là hậu quả mà họ không gánh nổi, Thẩm Mộc không có đây, không ai đưa ra chủ ý, cho nên, gã nói ra ba nơi:
- Hưng Ninh phường, Tĩnh An phường và Vĩnh Bình phường.
Trong ba nơi có một nơi là thật, như vậy sẽ không khiến Dương Phàm tức giận. Trong ba nơi, theo trình tự, một nơi xa nhất mới là thật, như vậy có thể cho Khương công tử thời gian đi và về.
Nếu Dương Phàm không phải dẫn đại quân đi, Khương công tử không cần lảng tránh cũng không quan trọng ba nơi này lần lượt xắp xếp ở ba nơi Đông, Nam, Tây, toàn bộ chạy một vòng hơn nửa vòng thành Trường An, lúc này đủ để các thế gia kia đứng ra điều đình rồi.
Bọn họ cũng coi như là tính toán chu toàn rồi, nhưng bọn họ đã biết Dương Phàm tức giận như vậy là vì the tử của hắn bị người ta bắt đi, hơn nữa thê tử của hắn đã mang thai mười tháng sắp tới ngày sinh nở, trong lòng khó mà không hoảng sợ, đâu dám đối diện với Dương Phàm.
Dương Phàm nóng lòng như lửa đốt, nhưng thật ra không phát hiện ra biểu hiện chột dạ của người bán hàng rong này, hắn bây giờ chỉ buồn là vì tìm không thấy chỗ, hắn vẫn không thể mang theo đao mà đi khắp thành Trường An, gặp một nhà liền xông vào. Dương Phàm lại hỏi rõ phủ đệ Lư thị ở chính xác nơi nào trong ba nơi này, tỉ mỉ kể lại, nói:
- Làm phiền rồi.
Dương Phàm vừa đi tới trước cửa, Thiên Ái Nô liền tuột xuống từ cột trụ hành lang, nàng mặc một bộ trang phục màu xanh, cổ tay áo và quần đều bó chặt, rõ ràng sớm đã có sự chuẩn bị, e là cái đồ chơi rất lâu rồi nàng không mang theo trên người kia lúc này đều đã chuẩn bị đầy đủ hết.
Hai cặp lông mày thanh tú của A Nô đầy một mảnh sát khí, dùng giọng nói mãnh liệt:
- Muội đi với huynh.
Dương Phàm gật đầu, hai người cũng không nói chuyện, sánh vai xông ra ngoài.
- Còn cả ta nữa.
Công Tôn Lan Chỉ cả thân mặc trang phục màu đỏ, buộc chiếc áo choàng màu đỏ bên ngoài, vai khiêng kiếm, vòng qua một lùm hoa và cây cảnh, uy phog lẫm liệt, cao giọng nói:
- Việc này, sao có thể thiếu được ta.
Dương Phàm chần chừ nói:
- Công Tôn cô nương, đây là việc nhà của Dương mỗ, cô…
Công Tôn Lan Chỉ hướng thanh đại kiếm xuống đất, đầy lực nói:
- Tiểu Man là sư muội của ta, ta không phải người ngoài.
Dương Phàm hít một hơi dài, dõng dạc nói:
- Được, vậy thì…
Ba người cùng đi, xông thẳng vào đầm rồng hang hổ của khương công tử.
Công Tôn Lan Chỉ Chỉ mừng rỡ, nhảy nhót nói :
- Ta đã chuẩn bị tuấn mã, hai người đi theo ta.
Bùi đại nương đứng ở một góc bên hành lang, trang phục gọn gàng một bộ võ phục, dưới cổ buộc khăn che mặt màu đen, mắt thấy mấy cô gái bảo bối rời đi theo Dương Phàm, muốn cản lại, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Trong sự sốt ruột có chút phân tâm, cho tới khi phát hiện thấy có người đang tới gần, Bùi đại nương kinh ngạc, bỗng xoay người lại, chỉ thấy chồng Công Tôn trong bộ áo xanh lạ lùng, khoanh tay đứng nhìn con gái đi xa, Bùi đại nương nhẹ nhàng thở ra, nói với Công Tôn Bất Phàm:
- Lang quân, ông mau đi khuyên nó đi.
- Lan Chỉ hiểu chuyện hơn bà nhiều.
Công Tôn Bất Phàm lạnh lùng cắt ngang lời nói của bà, trầm mặc một lát, quay người đi, trầm giọng nói:
- Làm sai chuyện, thì phải cố gắng bù lại, dốc toàn lực giúp con gái, xem chừng nó, bọn họ phải…bình an quay về.
Chương 613: Lão thái công hoảng sợ
Lý thái công vừa sáng sớm đã vòng đi vòng lại trong hồ nước, một đám ngỗng ở phía sau mông ông ta, ông ta bước đi thong thả đến đâu, đám ngỗng trắng kia đuổi đến đó, nhưng điều khiến bọn chúng tủi thânchính là: Chủ nhân của chúng chỉ đi đi lại lại, căn bản không có ý cho chúng ăn.
Lúc đầu khi thành lập “Thừa tự đường”, Lư gia sắp xếp trong Sơn Đông sĩ tộc vừa hay tạm thời đứng thứ nhất, hơn nữa, Lư Tân Mật dùng tên giả là Khương công tử thực sự là nhân tài kiệt xuất nhất trong số những con em quý tộc trẻ tuổi của các đại thế gia, trở thành lãnh tụ của “ Thừa tự đường”.
Cho tới bây giờ, bản lĩnh của Khương công tử đã càng ngày càng rõ, hoặc là nói năm đó khi thành lập tổ chức này, y là người lãnh đạo phù hợp nhất, nhưng theo tổ chức này ngày càng lớn mạnh, lồng ngực của y, ánh mắt của y và năng lực của y đã càng ngày càng khó mà khống chế được cái tổ chức này.
Đồng thời, tác dụng của “Thừa tự đường” đã không còn giống như năm đó, các thế gia đối với khối thịt béo cũng càng ngày càng đỏ mắt. Một tổ chức khổng lồ như vậy, tài nguyên mà nó có được lại phần lớn dùng cho Lư gia, mọi người đều không hài lòng, cho nên bọn họ sớm đã bắt đầu tiến hành điều chỉnh.
Thẩm Mộc mới xuất hiện mà đã ngăn được Khương công tử, Lư gia lại cũng không thể tùy ý tận dụng tài nguyên của “Thừa tự đường”, đây quả nhiên là bản lĩnh của Tham Mộc và sự nâng đỡ của Lý thái công, lại sao không có sự trợ giúp ủng hộ của những thế gia khác chứ? Bọn họ không hy vọng Lư gia một mình độc chiếm trong Thừa tự đường.
Lúc này, bọn họ càng ngày càng cảm thấy Khương công tử lưu lại trong “Thừa tự đường”, chỉ có thể không ngừng gây ra xung đột và mâu thuẫn cho tổ chức này, cách nghĩ và thủ đoạn của y không chỉ là cách xa với những vị lãnh tụ chủ yếu của “Thừa tự đường”, mà còn cách xa yêu cầu của những thế gia.
Nhưng muốn phế y lại cũng không phải là một việc dễ dàng như vậy. Hiện giờ Khương công tử tự ra hôn chiêu. Các lão nhân nghe nói mừng rỡ, bọn họ rút cuộc có một lý do chính đáng để khiến Lư gia không còn lời nào để nói, bắt đầu vạch trần “Thừa tự đường”. Nhưng, sự phấn đấu này phải suy nghĩ kỹ lưỡng, không thể vì điều này mà tạo ra sự phân biệt giữa các thế gia.
Mặt khác, Quan Lũng thế gia đi tới đường cùng, hiện giờ chịu áp lực của Võ Tắc Thiên đã càng đi càng gần với bà ta, rất nhiều việc đều cùng thương lượng, cùng tiến cùng lui, coi như là đồng minh. Nhưng đồng minh nay vừa là đối thủ cạnh tranh của bọn họ, vừa không thể không hợp tác, lại không thể không phòng bị.
Trước mắt việc này ắt sẽ bị Quan Lũng thế gia lợi dụng. Hòa giải thế nào, đưa ra điều kiện gì, đây cũng là điều cần phải thương lượng với người khác. Vừa sáng sớm, Bùi gia, Vi gia, Liễu gia đã lần lượt cử người tới cửa, dụng ý không hỏi cũng biết.
Lý thái công còn chưa thương lượng với các thế gia khác, không thể có câu trả lời rõ ràng cho đối phương, cho nên đã gọi người nhà tới từ chối khéo rồi. Nhưng việc này không thể kéo dài lâu, những Quan Lũng thế gia kia giống như con ngỗng trắng đang đuổi theo phía sau kia, đòi đồ ăn.
Khương công tử xử lý thế nào, còn chưa có ý kiến thống nhất. Làm sao để Quan Lũng thế gia im miệng. Cũng còn chưa có một kết cấu nào, buổi sáng sớm sau khi ông ta biết tin, đã cử người thông báo cho các thế gia khác tới thương nghị trước. Tuy nói như vậy làm rất dễ dẫn tới chủ ý Trường An lệnh Liễu Tuẫn Thiên, hiện giờ cũng không kịp rồi.
Nhưng tin tức đã đưa ra rất lâu, còn chưa thấy một ai tới. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, những gia chủ của thế gia này và những trưởng lão của gia tộc mình đang vội vàng thương lượng, thấy gia tộc của họ có thể có rất nhiều ưu đãi từ giữa. Nghĩ tới đây, Lý thái công chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài:
- Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi ích đến; thiên hạ hiểm nghèo, đều vì lợi ích đi…
Bỗng nhiên, Lâm Tử Hùng bước nhanh tới, làm kinh hãi đám ngỗng trắng đang ăn đứng phía sau Lý thái công kêu “cạc cạc”, hai cánh phất rất mạnh, bụi đất bay đầy.
Lý thái công nhíu mày, không vui nói:
- Vội gì chứ?
Lâm Tử Hùng vội vàng vái chào ông ta, bẩm báo nói:
- Thái công, Dương… Dương Phàm đơn thương độc mã, giết…giết tới Lư gia ở HNinh phường rồi.
Lý thái công hoảng hốt, ông ta sáng sớm đã nghe nói Khương công tử ám sát bắt người, liền sai Lâm Tử Hùng lưu ý động tĩnh ở phủ Công Tôn. Ông ta biết Dương Phàm nhất định sẽ nổi giận, nhưng ông ta bất luận tính toán thế nào, Dương Phàm cũng không thể xin quan phủ giúp đỡ, đó là uống thuốc độc, bao vây hôm nay coi như giải rồi, ngày mai dao của triều đình sẽ phải trảm tới đầu ông ta.
Còn trong tay Khương công tử nắm giữ sức mạnh khổng lồ, Dương Phàm cũng không thể nào chui đầu vào rọ. Cách làm có khả năng nhất của Dương Phàm chính là xin ông ta giúp đỡ, ông ta phái con cháu tới chỗ Khương công tử theo dõi y, mục đích chính là như vậy.
Theo đự định của ông ta, nhân cơ hội điều đình, đồng thời giải cứ Tiểu Man, để Lư công tử đuối lý mà nhường một bước, cắt giảm bớt quyền lực để giao cho Dương Phàm, đạt được kết quả hoàn mỹ tạo thế chân vạc.
Nhưng..
Lý thái công trợn mắt nói:
- Dương Phàm tới Lư gia ở Hưng Ninh phường làm gì?
Lâm Tử Hùng lau mồ hôi nói:
- Có lẽ hắn…nghe được tin tức từ đâu đó, cho rằng Khương công tử đang trốn ở đó, cho nên…
Lý thái công không đợi gã nói xong, hét lớn:
- Người đâu! Người đâu…
Tôi tớ đều vây quanh, Lý thái công vội vàng nói:
- Mau! Chuẩn bị xe, lão phu tới Hưng Ninh phường! Không cần xe bò, cần xe ngựa! Mau đi, mau đi.
- Quay lại! Nhớ tiếp đón chu đáo những người kia, đề phòng bất trắc.
- Quay lại! Gọi người mau tới Hưng Ninh phường, cần phong tỏa thông tin, tin Dương Phàm đại náo Lư gia, không thể truyền ra ngoài.
- Người, ngươi, ngươi.., lập tức báo tin này cho mấy đại thế gia Thôi Lý, Vương, Trịnh, hừ! Mấy lão già không chết đó, lão phu sớm đã truyền tin đi, tất cả không tới, một đám ở nhà tính kế, tính kế, đợi trời sập xuống rồi, bọn họ cái gì cũng không cần tính nữa.
Lý thái công lập tức rống lên mắng đám người đó và đuổi đi, liếc Lâm Tử Hùng nói:
- Cái này…chính là tính tình trầm ổn của ngươi nói, người xử xự thành thạo?
Lâm Tử Hùng cười gượng, cười khổ, cười mỉa, không phản bác nổi.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Chủ nhân của Lư gia ở Hưng Ninh phường theo bổn phận là tộc thúc của Khương công tử, trong Lư thị Trường An chính là một vị trưởng giả, cho nên, lão là người rời khỏi sớm nhất, bởi vì lão phải đi theo Khương lão thái công trở về Phạm Dương, bởi vì đi gấp, gia quyến vợ con đều để lại phía sau.
Không có chủ nhân ở nhà chủ chì đại cục, con cháu trong nhà lại ai cũng có gì thì bỏ lại không tiếc, cho tới hôm qua đại đội nhân mã mới rời khỏi, bởi vậy ở phủ bây giờ còn lại rất nhiều người, còn cần thời gian hai ba ngày mới có thể toàn bộ chuyển đi.
Dương Phàm và A Nô, Công Tôn Lan cưỡi khoái mã giết tới Lư phủ, không nói hai lời liền đạp cửa bước vào. Gia đình giàu có đều có hộ viện. Lư gia đương nhiên cũng không ngoại lệ, Lư gia không những có võ sư, hơn nữa đều là cao thủ, nhưng những người này đương nhiên không thể là đối thủ của Dương Phàm, A Nô và Công Tôn Lan Chỉ.
Vừa nhìn thấy ba người đánh tới tận cửa, võ sư Lư gia vừa sợ vừa giận, tiến lên cản lại, bọn họ không cản mới được, giơ tay cản lại, Dương Phàm liền tin Khương công tử ẩn thân ở đây rồi, e sợ bị y biết được tin mà chuồn mất. Đâu chịu nói lời vô nghĩa với những võ sư này, hai bên lập tức động thủ.
Lư gia đã chuẩn bị xong rất nhiều xe ngựa, chuẩn bị trở về quê cũ ở Phạm Dương, cho nên võ sư ở lại rất nhiều. Vấn đề là mãnh sư ba đầu khó chống đỡ, ba người Dương Phàm từ cửa xông vào, thế như chẻ tre, Lư gia tử thương vô số.
Rất nhiều đồ tể của Lư gia sớm đã chuyển đi rồi, còn lại phía sau đều là những kẻ ngốc nghếch, chất đầy trên xe, bên trong khó giấu được người, ba người Dương Phàm lo lắng người bị giấu trên xe, cả đường giết tới, không những lúc hết tất cả nhà không bỏ sót nơi nào. Buộc chặt xe ngựa và vải che mưa cũng cắt hết, tìm nơi mà Tiểu Man có khả năng ẩn thân.
Ba người tìm tòi, không ngừng có võ sư Lư gia ngăn cản, ba người vừa đánh vừa lục soát, thuộc hạ đâu còn có nặng nhẹ, một người của Bát Bảo Khảm Châu rơi xuống gương đồng, những cái hòm được khảm vàng bạc khắc hoa lật ra, quạt bình thúy ngọc cũng được điêu khắc, trở thành tơ lụa..
Ba người Dương Phàm cùng xông lên. Một đường giết tới, tìm tòi, xông vào nơi sâu nhất trong tòa nhà của Lư gia, tất cả phòng xá, hầm đều lục soát, tất cả xe chuẩn bị chuyển đi đều bổ nát ra. Cuối cùng không thấy bóng dáng của Khương công tử, cũng tìm không thấy Tiểu Man.
Dương Phàm trầm giọng nói:
- Tiểu Man không ở đây.
Thiên Ái Nô nói:
- Chúng ta tới Tĩnh An phường.
Công Tôn Lan chỉ càng rõ ràng:
- Đi.
Ba người xoay người đi tới, võ sư còn sót lại của Lư gia đã có kinh nghiệm, trái lại chủ nhân của Lư gia không ở đây, lão quản sự trung thành đối với chủ nhân của Lư gia kiếm đánh tới bất tỉnh rồi, có thể không liều mạng họ là kiên quyết không liều mạng, ai cũng cầm đao dương kiếm hét lớn đuổi theo họ, lại cách vài trượng, căn bản không dám tiến gần.
Cho tới khi Dương Phàm quyết tâm rời khỏi, cực kỳ chạy nhanh về phía trước, bọn họ giọng càng ngày càng to, gào khóc kêu chạy phía sau, giống như là tiễn đưa Dương Phàm.
- Đứng lại.
Ba người Dương Phàm vừa xông tới cửa, mười mấy người lập tức xông tới, Lý lão thái công gọi người dìu lấy, gần như chân không chạm đất, nhìn thấy họ mới thở dài, lập tức trừng mắt hô lớn, đồng thời xua tay gọi người nhanh chóng thả hắn ra.
Lý thái công thấy mười hai quạt ngọc bình ở dưới chân vô giá, lại nhìn thấy lụa trắng trên ngọn cây bị gió thổi, Lư gia giống như là gặp phải loạn binh vậy, đã không còn cách nào nhìn thấy.
Lý thái công cả giận nói:
- Tên tiểu tử hỗn xược ngươi, muốn làm gì?
Dương Phàm trầm giọng nói:
- Lão gia, xin tránh ra.
- Tránh ra?
Lý thái công dậm chân mắng to:
- Tên không có đầu óc ngươi, gây họa còn chưa đủ lớn sao? Có việc gì, không thể tới tìm lão phu thương lượng, ngươi xông thành bộ dạng như vậy, xử lý thế nào?
Dương Phàm cười, cười rất lạnh:
- Việc này lại có liên quan gì tới ông? Lão nhân gia phải đặt việc này trên người làm gì! Lão nhân gia tránh xa, tiểu tử phải đi tìm nương tử.
- Việc này, lão phu còn muốn nhúng tay vào.
Lý lão thái công nghiêm nghị hét lớn:
- Tiểu tử ngươi an phận đợi đi, việc này do lão phu xử lý.
- Tiểu tử không đợi được, xin tránh ra.
Lý lão thái công tức giận nói:
- Không được! Ngươi muốn đi, phải bước qua người lão nhân ta.
“Hừ” một tiếng, Dương Phàm liền nhảy qua đầu Lý lão thái công.
Dương Phàm bay qua đầu Lý lão thái công, cơ thể dừng ở ngoài cửa lớn, hai chân chỉ tiếp đất một chút, vượt qua bức tường, chỉ nghe thấy một tiếng ngựa hí phía sau, vó ngựa vang lên, chắc là hắn đã rơi trực tiếp lên lưng ngựa bên ngoài bức tường, dĩ nhiên đã thúc ngựa rời đi.
- A? Tên tiểu tử này..
Lý thái công còn chưa dứt lời, A Nô cô nương học theo, “Hô” một tiếng cũng nhảy qua đỉnh đầu của ông ta. Ngay sau đó Công Tôn Lan Chỉ cũng nhảy lên, lại thình thịch một tiếng đập xuống đất, ngượng ngùng thè lưỡi, nói:
- Lão thái công thứ tội.
Nói xong cũng như rắn bay qua người ông ta, “cười khúc khích” một tiếng nhảy ra ngoài cửa.
Lý lão thái công hai mắt trợn trừng, nhất thời có chút mờ mịt.
Lâm Tử Hùng ngượng ngùng nói:
- Thái công, bây giờ làm sao?
Chương 614: Làm loạn tại chúng Thế gia
Ninh Kha ngồi ở cửa sổ, hai tay vắt qua lan can, cằm gối lên mu bàn tay. Lặng lẽ ngắm sắc thu trong vườn.
Một chiếc váy màu tím với những bông hoa nhỏ bé có điểm chút trắng, tôn lên cái eo thon thả mềm mại của nàng, đôi lông mi dài hơi có chút u buồn nháy nháy, giống như đang trầm tư, thật ra nàng không ngờ, toàn bộ tinh thần dường như đều tán đều ra từng ngọn cây ngọn cỏ trong vườn, cùng tắm ánh mặt trời thu ấm áp cùng chúng.
Đây là thời khắc vui thích nhất, thoải mái nhất trong một ngày của nàng,
- Tiểu muội! Tiểu muội.
Độc Cô Vũ bị kích động tiến vào, khuôn mặt đỏ ửng vì kích động.
Ninh Kha liền vặn vẹo cái đầu lười biếng một cái, ánh mắt nhìn sang huynh song sinh, mỉm cười nói:
- Việc gì mà vui vậy?
Độc Cô Vũ ngửa mặt lên trời cười ha ha, rồi ngồi bên cạnh muội muội, vui vẻ nói:
- Lư Tân Mật không kìm nén được, tự ra hôn chiêu, đêm qua không ngờ phái người đi ám sát Dương Phàm.
Ninh Kha giật mình, đôi mắt xinh đẹp mở to, nhưng lập tức lại bình tĩnh lại, huynh trưởng vẻ mặt hưng phấn như vậy, có thể thấy Dương Phàm ắt bình an vô sự.
Độc Cô Vũ quả nhiên không nhắc tới chuyện của Dương Phàm, mà là đắc ý nói tới phản ứng của các thế gia:
- Mấy đại thế gia của Sơn Đông Sĩ tộc lúc này có thể có cớ rồi, có thể danh chính ngôn thuận trục xuất hắn, các Thế gia Quan Lũng như Bùi gia, Vi gia, Liễu gia cũng nhân lúc cháy nhà mà cướp của, bây giờ liên tiếp phái người gây áp lực cho các thế gia ở Sơn Đông, kế hoạch của chúng ta ắt có thể thành công.
Độc Cô Vũ rót chén nước, uống cạn hết, lại vui mừng nói:
- Muội nữ trung gia cát, đoán được là trúng, trong màn trướng khéo léo lập kế hoạch, liền tạo ra một vị đứng đầu hiển tông mới.
Ninh Kha vẫn nằm trên lan can, điềm tĩnh nhìn huynh trưởng, buông chén nước, nuốt nước còn đọng trong miệng, hạ giọng nói:
- Huynh cảm thấy, là Độc Cô gia chúng ta tạo nên thành tựu cho Nhị lang?
Độc Cô Vũ dương dương tự đắc nói:
- Lẽ nào không phải ?
- Không phải.
Ninh Kha nhẹ nhàng vươn eo, mặt trời thu xẹt qua mái tóc đen của nàng, làn da trắng của nàng, xinh đẹp chiếu cả người nàng.
- Tại sao chúng ta không chọn người khác? Bởi vì người khác không có tư cách này! Huynh, đây là bản lĩnh của bản thân người ta, không phải ai cũng có thể trở thành người này được! Hắn có tất cả điều kiện này, chúng ta chỉ là kích phát ra những điều kiện này mà thôi, để mọi người đều nghĩ ra, hắn chính là người thích hợp nhất thôi. Đây chính là hối…
Ninh Kha nghiêng đầu, nghịch ngợm cười:
- Giống như một vị đại tộc trưởng muốn phân huynh đệ trong gia tộc để tranh giành sự sinh tử của huynh, ai cũng không nhường. Còn có nhiều bằng hữu thân thiết, đều nghĩ muốn giúp người thân cận nhất với mình nếu giành như vậy, rất có thể cả gia tộc sẽ sụp đổ, mọi người coi như hết đời.
Nhưng lại có một người như vậy, uy vọng, danh tiếng, địa vị của hắn và mối quan hệ của hắn với những nhà khác, đủ để khiến hắn trở thành người điều đình tốt nhất, hơn nữa tất cả mọi người cũng đều phục hắn, chỉ là hắn không muốn làm cái này, khiến cho những người bận rộn không nghĩ tới hắn, còn chúng ta… ngẫu nhiên nghĩ tới.
Tinh thần của Ninh Kha hôm nay khá sung mãn nói chuyện rất có lực, hơn nữa rất dễ nghe.
Nàng nhận lấy chén nước ca ca đưa, cặp lông mi thanh tú, tiếp tục nói:
- Nhị lang chính là người này, xuất thân của hắn khiến Nữ hoàng yên tâm; quan hệ mật thiết giữa hắn và Võ thị, khiến một cỗ lực cản lớn nhất có thể sẽ trở thành sức mạnh của những người điều đình này.
Hắn vào sinh ra tử ở Nam Cương, và những tình bạn nơi tù ngục khắp nơi đều tín nhiệm hắn, nguyện nhận sự sắp xếp của hắn. Hắn và Ẩn tông sớm đã có quan hệ mật thiết, khiến các đại thế gia tín nhiệm hắn. Đủ loại như vậy, đã định người này chỉ có thể là hắn. Chúng ta cho dù có kế sách nhiều hơn nữa, nếu người đó không phải là hắn cũng căn bản không thể thành công! Cho nên…
Ninh Kha ngưng mắt nhìn huynh trưởng, nghiêm túc nói:
- Ngàn vạn lần không cần cho rằng, là chúng ta tạo ra hắn. Nếu huynh cảm thấy đây là một loiaj ân huệ của chúng ta dành cho hắn, vậy chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ mất đi tình hữu nghị.
Độc Cô Vũ thu lại nụ cười trên mặt, cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu, gật đầu rất mạnh:
- Ừ, ta hiểu rồi, chúng ta chỉ cần mãi mãi xếp ở vị trí là một người bạn là được.
Ninh Kha vui vẻ gật đầu.
Độc Cô Vũ nói:
- Ta vốn cảm thấy, thế lực các bên đều không khống chế được, lúc này Độc Cô gia chúng ta trái lại không ngại trốn ở phía sau. Nói như vậy, ta lập tức đi gặp Dương Phàm, xem xem có thể giúp gì cho hắn ko…
Ninh Kha mỉm cười, sắc mặt có chút thay đổi. Sắc mặt của nàng vốn trắng nõn, tinh xảo, mặt dường như là ngay cả làn da phía dưới cũng nhìn rõ:
- Nhị lang bị thương rồi?
Độc Cô Vũ nói:
- Không có… nếu bị thương cũng chỉ là thương nhẹ, là thê tử của hắn, bị Lư Tân Mật phái người bắt đi rồi! Hắc! Lư Tân Mật này vẫn thật là bị phát rồ rồi..
- Cái gì?
Ninh Kha bỗng đứng lên, cả người run rẩy, Độc Cô Vũ vội đỡ lấy nàng, kinh ngạc nói:
- Muội muội, muội sao vậy?
Ninh Kha tức giận nói:
- Huynh… việc quan trọng như vậy, sao huynh không nói?
Độc Cô Vũ mù tịt nói:
- Việc này, rất quan trọng sao?
Ninh Kha hất tay y ra, sẵng giọng:
- Thê tử bị người ta bắt đi, việc này còn không quan trọng?
Độc Cô Vũ không cho là đúng nói:
- Đại trượng phu kiến công lập nghiệp, phụ nữ mà…
Đón nhận ánh mắt phẫn nộ của tiểu muội, Độc Cô Vũ xoa xoa bàn tay, ngượng ngùng nói không ra lời.
Lúc này, có người bẩm báo ở cửa:
- A Lang.
Độc Cô Vũ quay đầu nhìn lại, thấy là người tùy tùng bên cạnh mình, hỏi:
- Việc gì?
Người kia nói:
- Vừa nhận được tin, Dương Phàm đuổi giết tới Hưng Ninh phường, đập phá Lư gia.
- Cái gì?
Độc Cô Vũ hoảng sợ:
- Hắn…hắn mang binh tới?
Người kia nói:
- Đơn thương độc mã! Ồ, đúng rồi, hắn còn mang hai vị cô nương, một vị trong đó là đại tiểu thư của Công Tôn thế gia.
Mắt Ninh Kha lóe sáng, môi hơi mỏng chu lên thành một đường cong.
Độc Cô Vũ lẩm bẩm:
- Dương Phàm…Dương Phàm…không được, đừng có gây ra đại họa à, việc này một khi bị phanh ra, truyền tới tai Liễu phủ quân, chỉ e có chuyện xấu.
Còn chưa dứt lời, lại có một gã tùy tùng chạy tới, ôm quyền bẩm:
- A Lang, Dương Phàm tức giận xông vào Lư phủ, nghe nói Lũng Tây Lý lão thái công đã tới ngăn cản.
Độc Cô Vũ nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Tạ trời, tạ đất, suýt nữa bị hắn làm hỏng việc rồi, vì một người phụ nữ, còn về hắn thì sao…
Thị vệ kia lại nói:
- Nhưng Lý lão thái công không ngăn nổi hắn, Dương Phàm… lại đi đập nhà lần thứ hai rồi..
Độc Cô Vũ đặt mông ngồi trên ghế, Ninh Kha cũng cắn chặt miệng lại, trên gương mắt trắng tuyết cũng nổi ra một chút huyết sắc.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Mười mấy người đàn ông vạm vỡ cưỡi ngựa cùng kéo tới Lư gia, chạy tới bức tường phía trước đột nhiên dừng lại.
Xe còn chưa dừng hẳn, Lý lão thái công liền chui ra khỏi xe, quơ cánh tay nói:
- Nâng ta xuống! Đỡ ta xuống! Cái thằng tiểu tử không có đầu óc kia ở đó, lần này phải …đểta.
Lý lão thái công nói được nửa câu, chợt thu lại tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc giật mình.
Hai ông già tóc trắng bạc lách đi ra khỏi bức tường, một người dựng cái trượng xuống, thở hổn hển, mặt giận dữ. Hai ông già này một là Gia Chủ Vương Van Thái Nguyên, một là Gia Chủ Trịnh gia Vinh Dương.
Lý thái công ngạc nhiên:
- Hai lão già các ông sao lại tới đây? Tên khốn khiếp Dương Phàm kia đâu?
Trịnh lão thái công tức giận quơ cây trượng, nói:
- Lão phu không tới kịp, ngươi hỏi lão ấy.
Vương lão thái công cầm cây trượng đột nhiên dừng lại:
- Đồ khốn khiếp không nể mặt chút nào à! Lúc lão phu tới, Lư gia đã giống như bị cướp rồi.
Lý lão thái công nói:
- Hắn ở đâu?
Vương lão thái công trừng mắt nói:
- Ông hỏi ta, ta hỏi ai? Đi thôi! Đi thôi.
Lý lão thái công ngồi trên xe, để phu xe vội đỡ lão, Lý lão thái công vội hỏi:
- Hắn…hắn sẽ không đập phá toàn bộ các phủ đệ Lư thị ở thành Trường An chứ?
Trịnh lão thái công híp mắt vuốt râu, gỡ hai nửa chòm râu, quả quyết nói:
- Không thể nào.
Lý lão thái công và Vương lão thái công đồng thời run lên, đồng thanh hỏi:
- Sao mà biết được?
Trịnh lão thái công ngực có thành ý nói:
- Từ Hưng Ninh phường đến Tĩnh An phường này, ở giữa còn có hai ba sản nghiệp của Lư thị, nhưng không ai thấy hắn.
Vương lão thái công mừng rỡ, xoa ngực nói:
- Đúng vậy! A di đà phật..Không đúng! Không đúng.
Vương lãi thái công lại bắt đầu dựng cây trượng, vô cùng tức giận nói:
- Điều này chứng tỏ… chứng tỏ hắn đã có chuẩn bị tới, hắn không xác định được cái đồ Khốn khiếp Lư gia kia giấu ở đâu, nhưng ít nhất đã xác định mấy nơi. Nếu như vậy, ông nói hắn có thể xuống một nhà liền tìm được chỗ ở thật sự không?
Hai ông già còn lại nghe thấy sự thay đổi này, Trịnh lão thái công hít một hơi nói:
- Đây cũng không được, do hắn khinh suất như vậy, mọi người đều xong đời.
Lý lão thái công nói :
- Tiểu tử đó của Lư gia thì sao, mau mau phái người đi, bất luận thế nào, không thể để Dương Phàm một đao làm thịt hắn được.
Vương lão thái công nói:
- Ta đã phái người đi rồi, nhưng nếu Dương Phàm đi tới nhà tiếp thì đúng nơi rồi, người lão phu cử đi e còn phải tụt lại phía sau hắn.
Lý lão thái công hít một hơi dài, lạnh lùng nói:
- Trong Lư phủ còn có người chủ quản không?
Quản sự của Lư gia cung kính hai vị lão thái công, đang đi phía sau bọn họ, nghe thấy vội tiến lên một bước, lạy dài nói:
- Tham kiến Lý lão thái công.
Lý thái công điềm nhiên nói:
- Nếu ngươi không muốn Lư gia xong đời mau đi thu dọn mọi thứ, hàng xóm láng giếng nếu ai nghe được phong phanh gì, ắt phải bịt miệng họ lại! Bất luận thế nào, việc này không thể để quản gia biết, nghe rõ chưa?
Quản gia kia cả người run lên, luôn miệng nói:
- Nghe rõ ạ, nghe rõ ạ.
Lý thái công phất tay nói:
- Cút đi.
Lý thái công đuổi quản sự của Lư gia đi rồi, nói với Trịnh thái công và Vương thái công:
- Mau điều động tất cả người của các công, cho dù Dương Phàm đi đâu, đều đuổi theo, cần phải lập tức áp chế nhiễu loạn lại, việc này chỉ có thể người của ta biết, tuyệt không thể truyền ra ngoài, không để phố phường và quan phủ nghe được một chút tin tức gì.
Hai ông già đầu bạc hiểu được sự lợi hại bên trong, gật đầu, tự trèo lên xe, xe còn chưa chạy, đã lệnh truyền xuống.
Bọn họ phải đồng tâm hiệp lực, vận dụng tình hình bên trong của Thiên niên thế gia, lợi dụng tất cả mọi mối quan hệ, áp chế cơn đại loạn xôn xao này trong phạm vi nhỏ nhất, thay Dương Phàm rửa sạch tàn tích.
Chương 615: Khương công tử biến mất tăm rồi
Đại trạch Lư gia tại Vĩnh Bình phường, trong phòng khách sắc màu rực rỡ, tráng lệ phấn sáp ngây ngây, tiếng nhạc lã lướt. Mười hai danh vũ váy đỏ xòe tung, mặt hướng lên trời phong tư quyến rũ, nhẹ nhàng khởi vũ. Nhạc công ngồi ở hai bên bình phong phía chái nhà phủ tranh lộng cầm, thổi khèn tấu sáo, tiếng đàn sáo kéo dài lọt vào tai.
Thôi Thực không dùng tay mà dùng cây tăm đâm vào một miếng "dưa vòm trời" bỏ vào mồm, cười dài nhìn vũ kỹ với kỹ thuật nhảy múa uyển chuyển uốn éo vòng eo mê hoặc như xà, gã rất thích cảm giác hiện tại, nhất là việc Lư Tân Mật Lư thị đang bị khốn khó, điều này làm cho gã có một loại hưng phấn mừng rỡ như điên. Đều là con cháu thế gia, đối phương bất kể là năng lực hay địa vị đều trên gã, điểm này vẫn làm cho lòng gã căm phẫn, hiện tại đối phương gặp rủi ro, trong lòng Thôi Thực đương nhiên vui sướng như nở hoa rồi.
"Dưa vòm trời" thơm ngon, lòng Thôi Thưc cũng đang ngọt, nhai nhai nuốt xuống, đang lúc gã chuẩn bị gắp miếng thứ hai, một đại hán mặc áo dài từ bên ngoài lảo đảo xông vào, đụng phải hai hàng vũ kỹ yểu điệu như liễu dạt sang hai bên, ca nhạc lập tức dừng lại.
Chúng công tử Thế gia tại sảnh đường đều sửng sốt, lập tức Vương Tư Viễn kêu lên:
- Triển Thiên, sao ngươi lại tới đây?
Vương Tư Viễn nhận ra đại hán xông vào phòng khách là người thân tín bên Lão Thái công. Triển Thiên vẫn còn chậm hơn so với Dương Phàm, nhưng gã ở Trường An đã lâu, quen thuộc đường lối, đi bằng đường tắt, cuối cùng đã tới trước Dương Phàm. Triển Thiên liền đem lời phân phó của Vương Thái công nói lại cho bọn họ, cả sảnh đường tức thì lặng ngắt như tờ.
Thôi Thực tuổi lớn nhất, ngồi ở vị trí đầu vỗ vỗ tay, ra hiệu cho nhạc công vũ kỹ đi ra ngoài, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của chúng công tử,. hỏi:
- Các vị, làm sao bây giờ?
Trịnh Vũ chần chờ nói:
- Vương thái công truyền tin tức tới, nhưng không bảo chúng ta phải nên làm gì, vậy...chúng ta nên làm gì bây giờ?
Thôi Thực không để ý tới đám mọt sách này, chỉ đưa ánh mắt nhìn Vương Tư Viễn.
Vương Tư Viễn nói:
- Lư Tân Mật tuyệt đối không thể chết vào tay Dương Phàm được!
Đệ đệ y là Vương Tư Nguyên bĩu môi nói:
- Nếu Dương Phàm thực sự tìm được hắn, chỉ sợ người chết là Dương Phàm hắn!
Trịnh Vũ nói:
- Lư Tân Mật không thể chết vào tay Dương Phàm, Dương Phàm cũng không thể chết ở tay Lư Tân Mật, nhưng bọn họ mà đối mặt, tất là cục diện không chết không được.
Một lời vô nghĩa này làm tất cả đều phớt lờ, mọi ánh mắt nhất loạt nhìn Thôi Thực, ai bảo trong mọi người gã là lớn tuổi nhất.
Trong lòng Thôi Thực dao động, nhưng trong thời gian ngắn cũng không có được biện pháp thỏa đáng, các đại thế gia còn chưa thương lượng ra kết quả, hiện tại không thể thả Lư Tân Mật ra ngoài, nhỡ Dương Phàm tìm tới đây, bất luận hai người kia ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ đều gánh không nổi.
Trịnh Vũ nói:
- Việc là hắn làm thì hắn phải chịu, tội danh này hắn muốn rũ bỏ cũng không được. Vốn để hắn ở lại đây là muốn các vị trưởng bối thương lượng một biện pháp thỏa đáng, nhưng nay Dương Phàm đã cho người tập kích tới, hai người bọn họ chạm mặt, tình thế sẽ không thể khống chế được.
Vương Tư Viễn nói:
- Tất cả đều là lời vô ích!
Mọt sách Trịnh Vũ cũng không tức giận, tiếp tục nói hết lời trong tâm can:
- Vương thái công đưa tin tới, đương nhiên là không muốn hai người họ xảy ra chuyện gì bất ngờ, theo ý ta, chúng ta đi gặp Lư Tân Mật, bắt thê tử của Dương Phàm tới, mà bản thân hắn ta thì để mặc cho hắn chạy trốn. Nói chung...không thể để Dương Phàm và hắn xảy ra xung đột chính diện được!
Thôi Thực lập tức nói:
- Hiền đệ nói chí phải! Lúc này thật sự không còn kế sách nào khác, tâm ý Trưởng gia đoán rằng cũng không có biện pháp nào nữa. Không bằng chúng ta dựa theo cách của Trịnh Vũ hiền đệ để làm, chư quân nghĩ như thế nào
Khóe miệng Lý Thượng Ẩn Lý thị Triệu Quận hơi nhếch lên, âm thầm oán trách:
- Chí lớn nhưng tài mọn, không thể làm được việc, không sợ bôi nhọ tên tuổi của Thôi thị Bác Lăng sao!
***
- Công tử, đều chuẩn bị xong rồi!
Khương công tử đang khoanh chân trầm tư suy nghĩ, một gã bạch y thị vệ nhẹ nhàng đi vào bẩm báo, Khương công tử cuốn tay áo, đứng lên.
Dưới hành lang đã có bốn chiếc xe ngựa đậu ở đó, mỗi một chiếc đều đóng chặt cửa sổ, không nhìn thấy rõ bên trong có gì, lái xe chính là xa bả thức kỹ thuật thành thạo nhất, ngựa là lương câu Tây Vực hùng tuấn khôi vĩ, chung quanh mỗi chiếc xe đều có thị vệ với nhân số tương đồng dắt ngựa đứng ở đó.
Chúng thế gia cho rằng giảm bớt tư thái là có thể đè ép được y, nhưng đã quên chó cùng rứt giậu, càng đã bỏ qua tâm tính cao ngạo của Khương công tử không muốn bị người khác bài bố.
Không thể dùng nhân viên bố trí ở bên ngoài, những người đó có quan hệ quá mật thiệt với các Đại thế gia, không phải là tâm phúc tuyệt đối của y, bình thường cố nhiên cúi đầu nghe lệnh y, nhưng lúc này y đang đối kháng với các Đại thế gia, giữ những người này bên mình trái lại là một tai họa, cho nên y dự tính sẽ loại trừ những người này ở bên ngoài.
Nhưng người này tuy rằng không đáng tin cậy, nhưng hiện tại các Đại thế gia còn chưa có biện pháp để xử lý y, cũng không có khả năng nhanh tìm được những người này, trực tiếp hạ lệnh gia tộc đối với bọn họ, cho nên đối với vị lãnh đạo trực tiếp là y "vượt ngục", những người này chỉ có thể bàng quan, mà chỉ dựa vào những vị Công tử thế gia kia, sao có thể ngăn cản được y?
Khương công tử bĩu môi, đang định bước đi, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, nhớ tới một người, y lập tức ngoắc một thị vệ tâm phúc tới, thì thầm:
- Ngươi đi giết chết Cổ Trúc Đình, sau khi thành công thì tự quay về Lạc Dương!
Thị vệ tâm phúc của Lư gia đều là tử sĩ, cũng không hỏi lý do, chỉ khẽ gật đầu, lắc mình chạy dọc theo hành lang!
***
Thôi Thực dẫn chúng con cháu Thế gia hấp tấp đi về phía hậu trạch, dọc đường đi gặp phải nô bộc Lư gia, liền quát hỏi:
- Lư Tân Mật ở đâu? Gọi hắn ra! Chúng ta biết hắn ở đây, có chuyện quan trọng muốn nói với hắn, gọi hắn ra ngay lập tức, chớ có phạm sai...
Chữ "lầm" còn chưa ra khỏi miệng, trong sân ở hậu trạch đột nhiên lao ra bốn chiếc xe ngựa, mỗi một chiếc xe đều có bảy tám kỵ sĩ mặc võ phục, đeo đao kiếm, phân chia làm bốn hướng lao đi
Chiếc xe đối diện với bọn họ, xe bả thức vung roi lên vun vút, giống như từng tia chớp, hung hãn quất lên mình ngựa, thúc tuấn mã buông ra bốn vó, coi đại viện Lư gia rộng mở trở thành thảo nguyên, bánh xe lăn qua đường lát đá vụn, phát ra những âm thanh "ầm ầm".
Thôi Thực hoảng sợ nhảy tránh sang một bên, trốn vào trong đám cỏ cây, xe ngựa kia cuồn cuộn lao đi, bảy tám gã mặc võ phục cũng chẳng thèm nhìn bọn họ, giống như cuồng phong gào thét mà qua, làm cho Thôi Thực, Trịnh Vũ há hốc mồm mắt trợn ngược.
Mất một lát sau, Thôi Thực mới nhảy dựng lên, vừa sợ vừa giận nói:
- Hắn...hắn thật là lớn mật! Phản rồi, hắn thật sự phản rồi!
Trịnh Vũ đứng lên, thì thào:
- Điên rồi! Thật sự là điên rồi! Dương Phàm điên rồi, Lư Tân Mật cũng điên rồi!
***
Dương Phàm và a Nô, Công Tôn Lan Chỉ ba kỵ song song khó khăn lắm mới vọt tới trước cổng lớn Lư gia ở phường Vĩnh Bình, thấy một chiếc xe ngựa được vài võ sĩ bảo vệ chạy ra khỏi phủ đệ, ánh mắt Dương Phàm chăm chú, lập tức ruổi ngựa tới ngăn cản.
Xe vẫn lao, ngựa vẫn chạy, không hề ngừng, mà Dương Phàm cũng không dừng, đao đã xuất ra.
Đám kỵ sĩ này không phải ai cũng biết Dương Phàm, nhưng vừa thấy hắn ruổi ngựa chào đón, lại rút đao ra khỏi võ, liền cũng lập tức rút vũ khí ra, giục ngựa vọt tới trước xe. Bọn họ nhận được lệnh là dù có chết cũng phải hộ tống xa giá ra khỏi thành, vừa thấy Dương Phàm có ý ngăn cản, lập tức hung hãn giết tới.
Một kỵ sĩ mặt đen xông tới trước nhất, vóc người cũng không quá cao to, nhưng vai rộng eo thon, ngồi trên lưng ngựa thân hình trầm ổn, cầm một thanh khảm đao trong tay, thế lực mạnh trầm. Thanh đao vẽ ra đường vòng cung sáng như tuyết bổ tới Dương Phàm.
Dương Phàm cũng không tránh, đạp bàn đạp một cái thật mạnh, chiến mã bốn vó lao nhanh, nhảy mạnh về phía trước, hai ngựa vừa giao qua, Dương Phàm đột nhiên giao đao sang tay trái, ánh đao xẹt một đường cong quỷ dị trên không trung, mà một đao của đại hán kia thì chém vào khoảng không, sượt sát qua người Dương Phàm.
'Thịch"
Tuấn mã tiếp tục phóng về phía trước, kỵ sĩ lập tức ầm ầm ngã xuống đất, thân gã bị chém mở toác, nội tạng và máu tươi từ vết thương trào ra, chỉ một đao thôi, gã đã bị chặt đứt nửa cơ thể.
"Rống"
Một thanh dao bầu hẹp dài mang theo tiếng nổ kinh tâm động phách phá không mà tới, cả người kỵ sỹ gần như đứng lên, hơi nghiêng về phía trước, giống như gặp phải kẻ địch không đội trời chung. Song phương vừa đối mạt, ngay cả một câu chưa nói thì đã vung tay, một người muốn giữ lai người, một người muốn trốn, sinh tử tương bác.
Dương Phàm còn rống to hơn, liên tiếp đánh vỡ hai căn nhà, cơn hận trong lòng bộc phát, trên mặt hắn không chút biểu cảm, chỉ có ánh mắt thì ngoan độc như dã thú. Hắn căn bản không cần nhìn thế tiến công của đối phương như nào, không lùi mà tiến tới, thân hình hơi nghiêng, một đao bổ vào mặt đao của đối phương, vẽ ra từng đốm lưu tinh, chém vào ngón tay gã.
Thiên Ái Nô không chút do dự thúc ngựa đuổi theo, giương kiếm lên, một mũi ám tiễn phá không lao đi, bắn vào mặt một kỵ sĩ đối diện, trường kiếm chặt xuyên qua ám tiễn, chỉ là góc độ thoáng trầm xuống, sắc bén cắt đứt yết hầu đối phương.
Công Tôn Lan Chỉ lúc xông vào phủ đệ Lư gia còn có chút giữ chừng mực, thầm nghĩ đả thương người chứ không muốn giết người, nhưng một đường chạy tới đây, tới rồi thì sát khí trong lòng sớm đã bị kích phát rồi, vừa thấy đối phương lao ra khỏi cửa phủ, không nói hai lời tấn công, quyết tuyệt, lạnh lùng, không chút do dự, lường trước sư muội chắc chắn ở trong chiếc xe đó, tinh thần không khỏi phấn chấn, thanh trường kiếm rung lên, cũng giống một Dương Phàm khác hung hãn nhào tới.
Ba người tạo thành hình tam giác, vững vàng chặn lối đi của đối phương, mặc cho đối phương như sóng dữ điên cuồng cũng không lùi nửa bước, hơn nữa còn càng lúc càng tiếp cận.
Bốn chiếc xe ngựa phân chia làm bốn hương chạy ra khỏi Lư gia, Thừa tự đường trước đó đã bố trí nhân thủ ở bên ngoài cũng không có bất luận mệnh lệnh gì, bọn họ mắt trợn trừng nhìn thị vệ tâm phúc của Tông chủ che chở cho một chiếc xe bịt kín ầm ầm rời đi, trong lòng mơ hồ đã hiểu, chỉ sợ là nội bộ đã xảy ra chuyện lớn.
***
Cổ Trúc Đình dựa vào dưới tàng cây đại thụ, nghi hoặc nhìn bức tường bên phải của cổng lớn vắng vẻ, nàng chính là nữ sát thủ đã đỡ đẻ cho Tiểu Man.
Thị vệ thân tín của Tông chủ che chở cho một chiếc xe ngựa từ trong đó mạnh mẽ xông ra, đụng vào xe ngựa của các con cháu Thế gia có ý định chặn trước cửa làm rối loạn bừa bãi, trước cửa có người bị đụng vào đứt xương gãy gân, đang nằm trên mặt đất kêu rên, có người dính đầy bụi đất đứng lên, vừa sợ hãi vừa quát mắng.
Cổ Trúc Đình hơi nheo mắt, âm thầm nghĩ:
- Trong nhà chính nhất định là có chuyện lớn xảy ra, Tông chủ không cáo mà biệt, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Cổ Trúc Đình vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên thân hình nhoáng lên, lập tức biến mất, giống như quỷ mị, một nam tử bạch sam gầy như gậy trúc đột nhiên xuất hiện dưới tàng cây, không chút nào kinh ngạc trước sự biến mất của nàng, chỉ lo che mặt, dùng giọng điệu âm u nói:
- Mật lệnh Tông chủ!
Ở trên cây Du, một thân hình mờ mờ khẽ giật mình, rồi xuất hiện mặt của Cổ Trúc Đình, rồi sau đó thân hình của nàng từ từ hiện ra, giống như con rắn dán trên thân cây trườn xuống, trầm giọng hỏi:
- Có gì phân phó?
Tiểu Man ôm đứa con đang yên tĩnh vào lòng áp sát vào ngực một chút, cảnh giác hỏi:
- Muốn bàn chuyện gì?
Sát vào ngực, tiếng trái tim đập của mẫu thân càng rõ ràng hơn, nghe giống hệt như lúc nó vẫn còn đang trong bụng mẹ, tuy nhịp tim đập của mẫu thân bây giờ có chút dồn dập, nhưng đứa bé vẫn có thể phân biệt được rõ ràng.
Nó nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt cằm mẫu thân, cái mồm chúm chím trong suốt trắng mịn khẽ động đậy, cố gắng mấp máy ra một cái bong bóng. Vốn dĩ, lúc này phụ mẫu của nó và song thân phụ mẫu hai bên đều bao quanh nó, cười vui vì những động tác đáng yêu của trẻ con.
Nhưng hiện giờ bên cạnh chỉ có mẫu thân của nó, ngay cả mẫu thân của nó cũng không chú ý tới những động tác đáng yêu này của nó, nàng còn đang ôm chặt bảo bối của mình, cảnh giác nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt này, giống như là nhìn một tên cường đạo hung tàn.
Khương công tử bất đắc dĩ cười một chút, trong ánh mắt của Tiểu Man, y giống như là một tên cường đạo giết người cướp của, nhưng y không phải, y là một công tử Thế gia kế thừa của Thế gia thiên niên, còn thanh cao hơn cả Hoàng thất, còn cả sự tôn quý, y luôn luôn quan sát thế nhân theo một góc độ cao, từ trước tới giờ cũng không từng nghĩ sẽ bị người ta nhìn mình một cách không ra gì như vậy.
Y tận lực dùng giọng nói với âm điệu không màng danh lợi cao nhã để nói:
- Bắt cô tới, không phải là chủ ý của ta. Nhưng cô đã rơi vào tay ta rồi, ta cũng không để cô quay về, chồng của cô đang không biết tự lượng sức mình mà muốn đối nghịch với bổn công tử, bổn công tử không muốn để hắn hoặc là người nào khác cho rằng ta sợ hắn.
Khương công tử dừng lại một lát, không đợi Tiểu Man trả lời, lại thay đổi chủ đề một cách nhanh chóng:
- Cô ở đây, đặc biệt là bào thai mười tháng của cô, sắp tới kỳ sinh nở, sự mất tích của cô nhất định khiến tướng công của cô rất lo lắng. Cho nên, cô có thể viết một bức thư. Nói với hắn là cô an toàn, sau đó… bổn công tử có thể nói chuyện với hắn một cách bình tĩnh.
Tiểu Man chăm chú nhìn y, chăm chú nhìn lúc lâu, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút, cười nói:
- Ta nghe lang quân từng nhắc tới ngươi, thân thế của ngươi, địa vị của ngươi, quyền lực của ngươi, tất cả mọi thức đều không phải là thứ mà lang quân ta có thể sánh bằng, nhưng… bây giờ ngươi rất sợ lang quân ta, phải không?
Khóe môi Tiểu Man hơi nhếch lên. Khóe môi Khương công tử lại trĩu xuống, y dường như nghe thấy một sự chê cười buồn cười nhất.
Khương công tử “cười” một tiếng, khinh thường bĩu môi:
- Dương Phàm? Hắn cũng xứng sao! Ta chỉ là có chút việc muốn bàn bạc với hắn. Không muốn bị người khác làm phiền, có một bức thư viết tay của cô, có thể khiến hắn an tâm lại, bình tĩnh thương lượng việc với ta, ngoài ra không có tác dụng gì khác.
Khương công tử không thừa nhận sự kiêng kị của y đối với Dương Phàm hiện giờ. Đâu sợ y biết rõ tên Vưu Hạo Dương ngu xuẩn tự cho là thông minh kia gây ra sai lầm lớn cỡ nào, khiến y rơi vào thế bị động tuyệt đối, hôm nay y sẽ tiếp nhận sự áp lực nhiều mặt lớn thế này, nhưng y không thừa nhận bản lĩnh của Dương Phàm.
Thế giới này là thế giới của người phàm, không có sự tồn tại của siêu nhân, không ai có thể dựa vào thực lực của mình có thể hô mưa gọi gió, khống chế thiên hạ, Kể cả là nữ hoàng Võ Tắc Thiên hay là những thiên niên thế gia thất tông ngũ tính kia, bọn họ có thể muốn làm gì thì làm, là vì họ có thể dựa vào lợi ích chung để khống chế rất nhiều người và các nhiều thế mạnh phục vụ cho hắn.
Khương công tử cũng như vậy. Nếu y nắm trong tay tài lực, vật lực, nhân lực, y có thể giống như là một con chim phượng hoàng bị nhổ sạch lông, cũng không mạnh bằng một con gà, nhưng trước mặt Dương Phàm, y từ chối thừa nhận sức mạnh hiện có là bị ảnh hưởng bởi Dương Phàm là thuộc về năng lực của Dương Phàm.
Sắc mặt của Tiểu Man còn rất tiều tụy, bờ môi bị giảm đi ít huyết sắc, nhưng nụ cười của nàng lại càng ngày càng ngọt. Ai không thích người đàn ông của mình là một người đàn ông giỏi giang? Nàng nhìn ra, với sự cao ngạo của Khương công tử, đổi lại là trước kia, thậm chí còn không buồn phân trần với những lời nói của nàng.
Phỉ báng tùy cô, ta chính là ta, người nào sẽ ủng hộ cần một con kiến thừa nhận sự cao lớn của hắn?
Nhưng bây giờ Khương công tử chẳng những đang giải thích với nàng, hơn nữa, trong phong độ không chê vào đâu được kia dần lộ ra một sự chật vật.
Nàng mỉm cười lắc đầu, nói:
- Ngươi rất cao ngạo, cho nên ngươi không muốn thừa nhận người không từng bị ngươi coi ra gì, hiện giờ, ngươi chỉ có thể ngẩng đầu nói chuyện với hắn! Cho nên, những việc ngươi rõ ràng làm là rất ti tiện, lại cố gắng nghĩ muốn giữ gìn phong độ tao nhã của ngươi, ngươi biết không, đủ loại như vậy, để ngươi nói chuyện, làm việc đều trở nên rất không tự nhiên, rất đáng cười.
- Nói bậy!
Khương công tử không thể tiếp tục ngọt ngào nữa, ra vẻ khinh thường, y bắt đầu phản bác, giọng điệu kịch liệt:
- Sự hưng diệt của thế cục Nam cương, là việc hắn có thể đoán được sao? Tất cả những việc ngày hôm nay, một nửa được quyết do thiên ý, một nửa được quyết do Hoàng đế, y chỉ là đần độn bị lôi vào vị trí then chốt như vậy, vừa khéo trở thành một nhân vật quan trọng. Cho dù như vậy, sự sinh tử của hắn, ta vẫn có thể nắm trong tay.
Tiểu Man cắt ngang lời nói khoe khoang của y, lạnh lùng nói:
- Cái gọi là nắm giữ, chính là giống như cường đạo vung đao? Chẳng sợ ngươi còn có chút biện pháp gì có thể làm gì được lang quân của ta, cũng sẽ không dùng cách như vậy! Khương công tử, ngươi chỉ là một người chưa từng gặp qua một sự suy sụp và đau khổ thực sự, mắt cao hơn đầu, tự cao tự đại mà thôi, ngoài ra, ngươi chẳng phải là gì cả.
Nàng ngóc đầu lên, kiêu ngạo mà kiên định nói:
- Lang quân nhất định sẽ tới cứu ta, nhưng ta không muốn trói buộc chân tay của chàng, để chàng mặc ngươi xâm hại, nếu như vậy đổi lấy lại sự an toàn của ta và con ta, cho dù chúng ta có thể sống rời khỏi đây, ta còn có thể sót lại những gì? Ta không phải người đàn bà thông minh, nhưng ta biết ngươi sợ gì, ngươi lo lắng gì, ta làm gì cũng đúng, cho nên, ta sẽ không viết gì cả, ta chỉ đợi ở đây, đợi chàng tới.
Khương công tử trừng con mắt hung dữ lên nhìn nàng, nhưng Tiểu Man đã không nhìn hắn nữa, nàng cúi đầu xuống, nhìn đứa trẻ đang ngủ say trong lòng, hôn vào hai cái má non nớt của nó, cười một cách ngọt ngào và thỏa mãn, nhẹ nhàng nói:
- Bảo bối ngoan, cha con sẽ nhanh tới cứu con thôi, khi nhìn thấy con, cha con không biết sẽ vui mừng cỡ nào.
Một tia sáng ngoài cửa nhà giam, một thị vệ nhanh chóng bước vào, ghé vào tai Khương công tử thầm thì câu gì đó, hơi thở phả lên mặt Khương công tử, Khương công tử lập tức né đi, y không nghe thấy thị vệ kia nói gì nữa, lập tức lấy khăn tay màu trắng chà sát vào lỗ tai và gương mặt mình, giống như vừa có người nhổ nước bọt lên mặt hắn.
Cố gắng lau mặt, ngay cả da cũng đỏ ửng lên, y mới cau mày, chán ghét nói:
- Ngươi nói gì?
Thị vệ nâng cao giọng, nói:
- Huỳnh Dương Trịnh thị, Trịnh Vũ công tử, tới phủ hỏi thăm.
Khương công tử trừng mắt, chất vấn nói:
- Lư phủ đã “ trống” rồi, thăm hỏi ai?
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
- Mở cửa ra, mở cửa ra! Trịnh Vũ ta tới Lư gia của các ngươi, xa giá còn phải đợi ở bên ngoài sao? Thật là kỳ cục! Khi thế huynh ở phủ, còn không phô trương như vậy, mấy nô tài các ngươi, lúc nào lại to gan như vậy?
Trịnh Vũ dẫn mấy tên nô tài thản nhiên đi vào Lư phủ, vung tay múa chân làm cho bọn họ mở cửa trái ra.
Phủ đệ này là tài sản riêng của một vị tộc huynh của Khương công tử, bởi vì cả gia tộc đã rút về Phạm Dương. Ở đây chỉ còn lại có mười mấy nô bộc chăm sóc và một quản sự. Chủ nhân căn bản không ở trong phủ, hơn nữa là cả nhà rời đi, phải qua ba năm mới có thể trở về, Trịnh Vũ căn bản không có lý gì tới thăm, nhưng gã lại tới rồi.
Quản gia của Lư gia vẻ mặt đau khổ nói:
- Trịnh công tử, a lang nhà tôi mang theo gia quyến hồi hương rồi, lần này đi phải hai ba năm mới có thể trở về.
- Ta biết!
Trịnh Vũ hưng phấn nói:
- Bổn công tử hôm nay tới, không phải tới thăm Lư thế huynh.
- Vậy công tử là…
- Bổn công tử muốn yến khách, lão thái gia lại ngại ầm ĩ, e bị lão nhân gia mắng, đánh tìm nơi khác. Lư thế huynh có tòa nhà yên tĩnh mà rộng rãi, vừa lúc ta cần dùng, tạm thời mượn dùng, không sao chứ? Dựa vào giao tình giữa ta và Lư thế huynh, dựa vào giao tình giữa hai nhà Lư Trịnh, tin rằng Lư thế huynh ở phủ cũng sẽ không từ chối, khó không thành lão nô này nhà ngươi mới còn phải nhanh hỏi ý Lư thế huynh mới được?
Lão quản gia nghe mà trợn mắt há hốc mồm, sau đó lão liền phát hiện ra cửa nách bên ngoài bị mở, và ập vào một loạt xe ngựa, những ca kỹ vũ nữ ăn mặc trang điểm xinh đẹp trên xe bước xuống, y phục rực rỡ, xem ra lập tức muốn hát tuồng ở đây.
Cùng lúc đó, phía cửa bên phải của Lư phủ cũng bị người ta đòi mở, một người ở áo xanh mũ quả dưa của nhà Lư gia trừng mắt nhìn mười mấy tên đầu bếp béo ú đang ưỡn ngực ở phía trước, phía sau một đống những đồ như nguyên liệu nấu ăn, thiết lò, chậu đồng, lưới sắt, cây thăm bằng trúc, xem ra là muốn mở tiệc tối ở Lư gia.
Vương Tư Viễn của Thái Nguyên Vương thị, Vương Tư Nguyên một bước ba tấc bước vào, hi hi ha ha căn bản không coi Lư gia ra gì, mấy hầu gái xinh đẹp thanh tú giống như là những bà vợ bé bị khinh bỉ bước mảnh khảnh tới, đi sát theo sau mông của các chủ nhân.
Mấy cao thủ ở Thừa tự đường ở nơi bí mật phía sau nhìn thấy cảnh này cũng mờ mịt, phía sau bọn họ chính là những thế gia này, hiện nay những con cháu quý tộc của những thế gia này ngông nghênh xông tới, bọn họ có thể thế nào đây?
Những cao thủ mai phục ở bên ngoài không phải là tâm phúc của Khương công tử, rất nhiều người trong đó đều là cao thủ quyền thuật do các đại thế gia tới Thừa tự đường, hai cửa của Lư phủ giống như là hai cao thủ nấp trên cây chính là người của Thái Nguyên vương gia, mắt thấy tiểu công tử của mình vào cửa, bọn họ giống như là hóa đá, hoàn toàn không biết làm thế nào.
Trước cửa lớn của Lư gia, tứ công tử Thôi Ly, Thôi Dịch, Thôi Địch, và Thôi Thực của Thôi gia, như gió thu đập vào cây quạt, nện bước đều nhịp nện bước, cùng đi với điệu bộ như diễn tuồng xông vào trong, phía sau là một đám nhạc sư, ôm ấp tỳ bà, đang cầm cổ sênh, vui đùa thổi tiêu, khiêng trống…
Gần như cùng một lúc, mỗi một lối vào của tòa nhà này của Lư gia đều có mấy nô tài gõ cửa, sau đó không nói lời gì như thể chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà xông vào, mở cửa lớn xông vào để xa giá của công tử nhà mình bước vào, xa giá vào cũng không ngừng, liền lấp kín cửa.
Khương công tử đã vội vàng rời khỏi địa lao, quay lại phòng mình, một tin tức lần lượt truyền đi: con cháu thế gia ra vào cửa phủ, tiếp theo không có bất cứ cử động gì quá đáng, bọn họ không xông vào tư gia của Lư gia, hơn nữa tụ tập tới nơi rộng rãi nhất, thật sự bắt đầu yến tiệc, tiếng nhạc hoan hỉ và tiếng hát vui vẻ, đã rõ ràng truyền vào tai Khương công tử.
Khương công tử nhanh chóng hiểu rõ dụng ý của các đại thế gia, hành động quá khích của y đêm qua đã kích động tới các đại thế gia. Nếu đêm qua y giết chết Dương Phàm thành công thì tốt, như vậy y nhiều nhất cũng chỉ nhận được một sự cảnh cáo nghiêm khắc, cục diện rối rắm vẫn là do y tới thu dọn.
Nhưng Dương Phàm chưa chết, thế là các đại thế gia quyết tâm tự mình tới dọn dẹp cục diện đổ nát tới mức không thể cứu vãn được:
- Hắn….bị giam lỏng rồi.
Chương 612: Xông, ba người đi
Khương công tử bị giam lỏng một cách mỹ lệ.
Hành tung của y có thể giấu được người khác, chứ không thể giấu được các thế gia thất tông ngũ tính, vốn dĩ y bí mật trở về Trường An lần này không ai có ý định chủ động đi vạch trần, nhưng hành động ám sát Dương Phàm đêm qua của y, hành động này không thể không can thiệp.
Ám sát Dương Phàm, vốn dĩ thật sự là cách duy nhất để y thoát khỏi khốn cảnh.
Một mặt, sự tranh đấu gay gắt giữa hai tông Hiển Ẩn, các thế gia dần dần rơi vào cảm giác đuôi to khó vẫy, ở một mức độ nhất định nào đó đã thoát khỏi tầm nắm bắt của họ, cho nên muốn tạo ra một con người phát ngôn mới, từ trong tay Khương công tử phân ra một bộ phận chức quyền, hình thành kết cấu thế lực ba bên Minh, Hiển, Ẩn. Ba bên bổ sung cho nhau, giữ cân bằng với nhau, có thể bảo đảm được sự ổn định của Thừa tự đường.
Mặt khác, Hoàng đế cảm thấy thế lực của khối thịt Nam Cương này quá lớn, bà ta có ý muốn dùng Dương Phàm là nhân vật mấu chốt để phân chia lợi ích ở Nam Cương, như vậy, nếu có thể tránh được những mẫu thuẫn giữa các thế gia trở nên gay gắt hơn, lại có thể lợi dụng tình bạn giữa những thủ lĩnh đất Nam Cương và Dương Phàm để trấn an bọn họ, còn có thể thỏa mãn được nhu cầu thế lực một bên của mình ở mức độ lớn.
Hai việc làm cùng nhau, Dương Phàm liền trổ hết tài năng, trở thành họa lớn của Khương công tử.
Dương Phàm tiếp thế mà tới, hợp với tâm ý của Hoàng đế, lại đoán trước tâm ý của Thế gia, lại là nhân vật duy nhất không chịu sự mâu thuẫn ở đất tù Nam Cương, ngoài để hắn chết, Khương công tử cũng không có cách nào khác giải quyết, cho dù hắn trí kế vô song thế nào, cũng không thể dựa vào diệu kế ảnh hưởng tới bộ não thế lực nhiều mặt như vậy.
Giết chết Dương Phàm, cho dù Dương Phàm từng dùng ưu thế lớn cỡ nào, một người chết cũng không thể gây ra bất kỳ uy hiếp nào cho y. Cố nhiên, cái chết của Dương Phàm chắc chắn sẽ gây ra một hồi sóng to gió lớn, nhưng đối với khốn cảnh không thể phá vỡ, trận sóng gió này cũng không chịu nổi, cho nên ám sát Dương Phàm đương nhiên là một chiêu cờ hiểm, lại cũng là một cơ hội tốt để xoay chuyển cục diện.
Nhưng, Dương Phàm không chết!
Nếu chỉ là Dương Phàm không chết, điểm này thật sự giống như là hai đội trưởng nhà lao năm đó bị Vưu Hạo Dương mua chuộc, Dương Phàm cho dù hận y tới tận xương tủy, cũng không có cơ hội khác để báo thù, mà hắn cho dù bại một lần nữa, phải bị ép hại trao một phần quyền lực cho Dương Phàm, nhưng sau khi nằm sấp cũng chưa chắc có cơ hội nhào dậy.
Đáng tiếc, hành động tự cho là thông minh của Vưu Hạo Dương đã làm hắn thất bại. Bắt cóc một thai phụ mười tháng, cho dù là giúp thế gia của y cũng không còn gì để nói, việc này cho dù cường đạo sơn tặc thực sự, coi trọng đạo nghĩa cũng không làm được, huống hồ những thế gia lấy “thi thư gia truyền, nhân nghĩa kế thế” làm hình mẫu sống.
Thiên hạ không chỉ có sĩ tộc Sơn Đông, ít nhất việc này không giấu được các thế gia Quan Lũng, việc này nếu đứt đoạn, thanh danh của Sĩ tộc Sơn Đông sẽ mất, sau này cũng không cần ngẩng đầu nhìn người khác nữa, bọn họ mãi mãi sẽ không tránh được cái hậu quả quá nghiêm trọng trên lưng này lại, bọn họ không đảm đương nổi, cho nên Khương công tử mới kêu lên một cách bi thương:
- Trời sẽ diệt ta, không phải là lỗi của cuộc chiến.
Khổ chủ Dương Phàm này tuyệt không sẽ không bỏ qua cơ hội vồ lấy đạo nghĩa lẽ phải này.
Tập đoàn Quan Lũng khó nắm bắt được cơ hội đè đầu cưỡi cổ sĩ tộc Sơn Đông, nhất định sẽ lợi dụng việc này để rêu rao.
Còn sĩ tộc Sơn Đông cũng không phải bền chắc như thép, việc này không phải là lợi ích được mất của tất cả các thế gia, trái lại, nếu xử lý thích đáng, bọn họ sẽ đạt được một người phát ngôn tốt nhất, còn có thể hợp tình loại bỏ một người đã từng mất đi giá trị lợi ích như hắn, lại có thể xắp sếp Lư gia kéo xuống, địa vị của mọi người tăng lên, họ có thể bỏ qua cơ hội tốt này sao?
Trong lòng Khương công tử rất rõ, bây giờ dùng cách trở mặt này để giam lỏng y, là vì Thế gia hiện giờ còn chưa kịp thương lượng ra được một phương án giải quyết hoàn mỹ, đợi lớp lão nhân đó thương lượng ra cách giải quyết rồi, lúc đó sẽ tiến hành thẩm bán với y.
Nhưng Khương công tử luôn cao ngạo này lại sao là một người ngồi chờ chết chứ? Trong tay y nắm giữ đứa con bé nhỏ của Tiểu Man và Dương Phàm, tuonwg đương với việc khống chế Dương Phàm, có lẽ trải qua việc này, y mang tiếng xấu, nhưng ít nhất y còn nắm bắt được lợi ích thực sự, y còn có sức đánh một trận.
Đến lúc này, Khương công tử rốt cuộc đã từ bỏ tất cả mọi sự khoe khoang, dương dương tự đắc, tự biến mình thành một “thương nhân” truy thù tất khá. Y không muốn đợi đám người kia quyết định tương lai của y. Y phải rời khỏi đây, trở về Trường An, dựa vào căn cơ ở Phạm dương, trong Thừa tự đường hoàn toàn là do y nắm giữ, hơn nữa quay đầu lại mặc cả cùng với Thế gia.
Nhưng, muốn đi dễ như vậy sao? Thế gia đã trực tiếp để đám đệ tử của họ chặn ở cửa, sao có thể không đề phòng y thoát đi.
Lần này Khương công tử mang người tới Trường An, không phải đều là tam phúc tuyệt đối của y, bây giờ những người xung quanh đây không phải, trong số bọn họ có một số là tâm phúc của nhân vật thủ lĩnh khác trong Thừa tự đường, có người là sung nhập từ các đại thế gia, bọn họ chỉ cần nghe mệnh hành sự, trên thực tế không hiểu Tông chủ đang làm gì.
Hiện nay theo sự xâm nhập của công tử của các đại thế gia, những người này đã nghi ngờ, cảnh giác. Nữ sát thủ đỡ đẻ cho Tiểu Man kia là người của Thanh Hà Thôi gia, lúc này nàng ta đang nghi ngờ tự hỏi:
- Tông chủ…, rút cuộc đang làm gì?
Người bên cạnh Khương công tử cũng không phải vô cùng đáng tin cậy, y muốn chạy trốn, thì phải để những người này không hay biết gì mới được, nhưng muốn giấu được những người này, nói dễ hơn làm.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Người bán bánh ngọt đứng ở trước mặt Dương Phàm, nước trên mặt lượn thành vài dòng suối nhỏ.
Gã chạy rất vội, trong lòng rất căng thẳng, bây giờ áp lực cũng rất lớn.
Dương Phàm đứng trước mặt gã không cao không thấp, không béo không gầy, nhưng hắn cứ đứng như vậy, người bán hàng kia cảm thấy giống như một tòa nhà nguy nga cao lớn đang đứng trước mặt, hình như khuynh đảo xuống dưới, là có thể đè nát người gã, áp lực tâm lý này rất trầm trọng, cho nên khi đứng trước mặt Dương Phàm, mồ hồi của gã liền chảy ra.
- Có tin rồi?
Dương Phàm buông thõng hai tay đứng trước mặt gã, năm ngón tay nắm chặt, giống như nắm chặt một lưỡi dao, người bán hàng rong nâng tay áo lau mồ hôi, lắp bắp nói:
- Nghe…nghe ngóng rõ rồi, trong thành Trường An… thuộc phủ của Lư gia…, phủ đệ tổng cộng có mười…, một tòa, ở ngoại ô có bốn biệt thư xung quanh.
- Khương công tử ở đâu?
Dương Phàm trầm giọng quát, khiến người bán hàng kia sợ tới run rẩy, nhất thời cũng không lắp bắp nữa, rất rõ ràng trả lời:
- Có ba chỗ.
Lông mày Dương Phàm dương lên, lạnh lùng nói:
- Có ba chỗ?
- Vâng! Hỏi gấp, nên không có cách nào xác nhận chính xác chỗ hắn ở, bọn tôi dùng tất cả mọi cao thủ, chỉ tra ra được có ba phủ đệ là khả thi nhất…
Khi người bán hàng rong kia nói, ánh mắt hơi buông xuống.
Gã hơi chột dạ, bọn họ đã tra ra được chỗ ở chính xác của Khương công tử, nhưng bọn họ không dám trực tiếp nói cho Dương Phàm nghe. Tuy bọn họ rõ ràng là tranh đấu gay gắt với Hiển Tông, nhưng mọi thủ đoạn luôn phải thuộc quy tắc, thỉnh thoảng có hành động nào hơi quá khích, cũng là tình huống hai bên ngầm hiểu lẫn nhau.
Lúc này lại không giống nữa, Dương Phàm tuy là đồng mình của họ nhưng rút cuộc vẫn là người ngoài, nhìn bộ dạng Dương Phàm như vậy, lập tức như muốn giết người, nếu lộ tung tích của Khương công tử nói cho hắn, cho dù hắn mang binh tới hay là đơn thân độc mã tới, việc này đều không thể vãn hồi, lúc đó Ẩn Tông coi như là diễn một vai diễn gì đó ở giữa? Ăn cây táo, rào cây sung sao?
Cho dù là Dương Phàm mang binh tới làm thịt Khương công tử, hay là đơn thương độc mã đánh tới chỗ Khương công tử, vậy đều không phải là kết cục mà bọn họ ngờ được, nhưng Dương Phàm rõ ràng đã nổi cơn thịnh nộ, bọn họ cũng không dám đắc tội với hắn.
Hai lựa chọn, hai kết quả, đều là hậu quả mà họ không gánh nổi, Thẩm Mộc không có đây, không ai đưa ra chủ ý, cho nên, gã nói ra ba nơi:
- Hưng Ninh phường, Tĩnh An phường và Vĩnh Bình phường.
Trong ba nơi có một nơi là thật, như vậy sẽ không khiến Dương Phàm tức giận. Trong ba nơi, theo trình tự, một nơi xa nhất mới là thật, như vậy có thể cho Khương công tử thời gian đi và về.
Nếu Dương Phàm không phải dẫn đại quân đi, Khương công tử không cần lảng tránh cũng không quan trọng ba nơi này lần lượt xắp xếp ở ba nơi Đông, Nam, Tây, toàn bộ chạy một vòng hơn nửa vòng thành Trường An, lúc này đủ để các thế gia kia đứng ra điều đình rồi.
Bọn họ cũng coi như là tính toán chu toàn rồi, nhưng bọn họ đã biết Dương Phàm tức giận như vậy là vì the tử của hắn bị người ta bắt đi, hơn nữa thê tử của hắn đã mang thai mười tháng sắp tới ngày sinh nở, trong lòng khó mà không hoảng sợ, đâu dám đối diện với Dương Phàm.
Dương Phàm nóng lòng như lửa đốt, nhưng thật ra không phát hiện ra biểu hiện chột dạ của người bán hàng rong này, hắn bây giờ chỉ buồn là vì tìm không thấy chỗ, hắn vẫn không thể mang theo đao mà đi khắp thành Trường An, gặp một nhà liền xông vào. Dương Phàm lại hỏi rõ phủ đệ Lư thị ở chính xác nơi nào trong ba nơi này, tỉ mỉ kể lại, nói:
- Làm phiền rồi.
Dương Phàm vừa đi tới trước cửa, Thiên Ái Nô liền tuột xuống từ cột trụ hành lang, nàng mặc một bộ trang phục màu xanh, cổ tay áo và quần đều bó chặt, rõ ràng sớm đã có sự chuẩn bị, e là cái đồ chơi rất lâu rồi nàng không mang theo trên người kia lúc này đều đã chuẩn bị đầy đủ hết.
Hai cặp lông mày thanh tú của A Nô đầy một mảnh sát khí, dùng giọng nói mãnh liệt:
- Muội đi với huynh.
Dương Phàm gật đầu, hai người cũng không nói chuyện, sánh vai xông ra ngoài.
- Còn cả ta nữa.
Công Tôn Lan Chỉ cả thân mặc trang phục màu đỏ, buộc chiếc áo choàng màu đỏ bên ngoài, vai khiêng kiếm, vòng qua một lùm hoa và cây cảnh, uy phog lẫm liệt, cao giọng nói:
- Việc này, sao có thể thiếu được ta.
Dương Phàm chần chừ nói:
- Công Tôn cô nương, đây là việc nhà của Dương mỗ, cô…
Công Tôn Lan Chỉ hướng thanh đại kiếm xuống đất, đầy lực nói:
- Tiểu Man là sư muội của ta, ta không phải người ngoài.
Dương Phàm hít một hơi dài, dõng dạc nói:
- Được, vậy thì…
Ba người cùng đi, xông thẳng vào đầm rồng hang hổ của khương công tử.
Công Tôn Lan Chỉ Chỉ mừng rỡ, nhảy nhót nói :
- Ta đã chuẩn bị tuấn mã, hai người đi theo ta.
Bùi đại nương đứng ở một góc bên hành lang, trang phục gọn gàng một bộ võ phục, dưới cổ buộc khăn che mặt màu đen, mắt thấy mấy cô gái bảo bối rời đi theo Dương Phàm, muốn cản lại, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Trong sự sốt ruột có chút phân tâm, cho tới khi phát hiện thấy có người đang tới gần, Bùi đại nương kinh ngạc, bỗng xoay người lại, chỉ thấy chồng Công Tôn trong bộ áo xanh lạ lùng, khoanh tay đứng nhìn con gái đi xa, Bùi đại nương nhẹ nhàng thở ra, nói với Công Tôn Bất Phàm:
- Lang quân, ông mau đi khuyên nó đi.
- Lan Chỉ hiểu chuyện hơn bà nhiều.
Công Tôn Bất Phàm lạnh lùng cắt ngang lời nói của bà, trầm mặc một lát, quay người đi, trầm giọng nói:
- Làm sai chuyện, thì phải cố gắng bù lại, dốc toàn lực giúp con gái, xem chừng nó, bọn họ phải…bình an quay về.
Chương 613: Lão thái công hoảng sợ
Lý thái công vừa sáng sớm đã vòng đi vòng lại trong hồ nước, một đám ngỗng ở phía sau mông ông ta, ông ta bước đi thong thả đến đâu, đám ngỗng trắng kia đuổi đến đó, nhưng điều khiến bọn chúng tủi thânchính là: Chủ nhân của chúng chỉ đi đi lại lại, căn bản không có ý cho chúng ăn.
Lúc đầu khi thành lập “Thừa tự đường”, Lư gia sắp xếp trong Sơn Đông sĩ tộc vừa hay tạm thời đứng thứ nhất, hơn nữa, Lư Tân Mật dùng tên giả là Khương công tử thực sự là nhân tài kiệt xuất nhất trong số những con em quý tộc trẻ tuổi của các đại thế gia, trở thành lãnh tụ của “ Thừa tự đường”.
Cho tới bây giờ, bản lĩnh của Khương công tử đã càng ngày càng rõ, hoặc là nói năm đó khi thành lập tổ chức này, y là người lãnh đạo phù hợp nhất, nhưng theo tổ chức này ngày càng lớn mạnh, lồng ngực của y, ánh mắt của y và năng lực của y đã càng ngày càng khó mà khống chế được cái tổ chức này.
Đồng thời, tác dụng của “Thừa tự đường” đã không còn giống như năm đó, các thế gia đối với khối thịt béo cũng càng ngày càng đỏ mắt. Một tổ chức khổng lồ như vậy, tài nguyên mà nó có được lại phần lớn dùng cho Lư gia, mọi người đều không hài lòng, cho nên bọn họ sớm đã bắt đầu tiến hành điều chỉnh.
Thẩm Mộc mới xuất hiện mà đã ngăn được Khương công tử, Lư gia lại cũng không thể tùy ý tận dụng tài nguyên của “Thừa tự đường”, đây quả nhiên là bản lĩnh của Tham Mộc và sự nâng đỡ của Lý thái công, lại sao không có sự trợ giúp ủng hộ của những thế gia khác chứ? Bọn họ không hy vọng Lư gia một mình độc chiếm trong Thừa tự đường.
Lúc này, bọn họ càng ngày càng cảm thấy Khương công tử lưu lại trong “Thừa tự đường”, chỉ có thể không ngừng gây ra xung đột và mâu thuẫn cho tổ chức này, cách nghĩ và thủ đoạn của y không chỉ là cách xa với những vị lãnh tụ chủ yếu của “Thừa tự đường”, mà còn cách xa yêu cầu của những thế gia.
Nhưng muốn phế y lại cũng không phải là một việc dễ dàng như vậy. Hiện giờ Khương công tử tự ra hôn chiêu. Các lão nhân nghe nói mừng rỡ, bọn họ rút cuộc có một lý do chính đáng để khiến Lư gia không còn lời nào để nói, bắt đầu vạch trần “Thừa tự đường”. Nhưng, sự phấn đấu này phải suy nghĩ kỹ lưỡng, không thể vì điều này mà tạo ra sự phân biệt giữa các thế gia.
Mặt khác, Quan Lũng thế gia đi tới đường cùng, hiện giờ chịu áp lực của Võ Tắc Thiên đã càng đi càng gần với bà ta, rất nhiều việc đều cùng thương lượng, cùng tiến cùng lui, coi như là đồng minh. Nhưng đồng minh nay vừa là đối thủ cạnh tranh của bọn họ, vừa không thể không hợp tác, lại không thể không phòng bị.
Trước mắt việc này ắt sẽ bị Quan Lũng thế gia lợi dụng. Hòa giải thế nào, đưa ra điều kiện gì, đây cũng là điều cần phải thương lượng với người khác. Vừa sáng sớm, Bùi gia, Vi gia, Liễu gia đã lần lượt cử người tới cửa, dụng ý không hỏi cũng biết.
Lý thái công còn chưa thương lượng với các thế gia khác, không thể có câu trả lời rõ ràng cho đối phương, cho nên đã gọi người nhà tới từ chối khéo rồi. Nhưng việc này không thể kéo dài lâu, những Quan Lũng thế gia kia giống như con ngỗng trắng đang đuổi theo phía sau kia, đòi đồ ăn.
Khương công tử xử lý thế nào, còn chưa có ý kiến thống nhất. Làm sao để Quan Lũng thế gia im miệng. Cũng còn chưa có một kết cấu nào, buổi sáng sớm sau khi ông ta biết tin, đã cử người thông báo cho các thế gia khác tới thương nghị trước. Tuy nói như vậy làm rất dễ dẫn tới chủ ý Trường An lệnh Liễu Tuẫn Thiên, hiện giờ cũng không kịp rồi.
Nhưng tin tức đã đưa ra rất lâu, còn chưa thấy một ai tới. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, những gia chủ của thế gia này và những trưởng lão của gia tộc mình đang vội vàng thương lượng, thấy gia tộc của họ có thể có rất nhiều ưu đãi từ giữa. Nghĩ tới đây, Lý thái công chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài:
- Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi ích đến; thiên hạ hiểm nghèo, đều vì lợi ích đi…
Bỗng nhiên, Lâm Tử Hùng bước nhanh tới, làm kinh hãi đám ngỗng trắng đang ăn đứng phía sau Lý thái công kêu “cạc cạc”, hai cánh phất rất mạnh, bụi đất bay đầy.
Lý thái công nhíu mày, không vui nói:
- Vội gì chứ?
Lâm Tử Hùng vội vàng vái chào ông ta, bẩm báo nói:
- Thái công, Dương… Dương Phàm đơn thương độc mã, giết…giết tới Lư gia ở HNinh phường rồi.
Lý thái công hoảng hốt, ông ta sáng sớm đã nghe nói Khương công tử ám sát bắt người, liền sai Lâm Tử Hùng lưu ý động tĩnh ở phủ Công Tôn. Ông ta biết Dương Phàm nhất định sẽ nổi giận, nhưng ông ta bất luận tính toán thế nào, Dương Phàm cũng không thể xin quan phủ giúp đỡ, đó là uống thuốc độc, bao vây hôm nay coi như giải rồi, ngày mai dao của triều đình sẽ phải trảm tới đầu ông ta.
Còn trong tay Khương công tử nắm giữ sức mạnh khổng lồ, Dương Phàm cũng không thể nào chui đầu vào rọ. Cách làm có khả năng nhất của Dương Phàm chính là xin ông ta giúp đỡ, ông ta phái con cháu tới chỗ Khương công tử theo dõi y, mục đích chính là như vậy.
Theo đự định của ông ta, nhân cơ hội điều đình, đồng thời giải cứ Tiểu Man, để Lư công tử đuối lý mà nhường một bước, cắt giảm bớt quyền lực để giao cho Dương Phàm, đạt được kết quả hoàn mỹ tạo thế chân vạc.
Nhưng..
Lý thái công trợn mắt nói:
- Dương Phàm tới Lư gia ở Hưng Ninh phường làm gì?
Lâm Tử Hùng lau mồ hôi nói:
- Có lẽ hắn…nghe được tin tức từ đâu đó, cho rằng Khương công tử đang trốn ở đó, cho nên…
Lý thái công không đợi gã nói xong, hét lớn:
- Người đâu! Người đâu…
Tôi tớ đều vây quanh, Lý thái công vội vàng nói:
- Mau! Chuẩn bị xe, lão phu tới Hưng Ninh phường! Không cần xe bò, cần xe ngựa! Mau đi, mau đi.
- Quay lại! Nhớ tiếp đón chu đáo những người kia, đề phòng bất trắc.
- Quay lại! Gọi người mau tới Hưng Ninh phường, cần phong tỏa thông tin, tin Dương Phàm đại náo Lư gia, không thể truyền ra ngoài.
- Người, ngươi, ngươi.., lập tức báo tin này cho mấy đại thế gia Thôi Lý, Vương, Trịnh, hừ! Mấy lão già không chết đó, lão phu sớm đã truyền tin đi, tất cả không tới, một đám ở nhà tính kế, tính kế, đợi trời sập xuống rồi, bọn họ cái gì cũng không cần tính nữa.
Lý thái công lập tức rống lên mắng đám người đó và đuổi đi, liếc Lâm Tử Hùng nói:
- Cái này…chính là tính tình trầm ổn của ngươi nói, người xử xự thành thạo?
Lâm Tử Hùng cười gượng, cười khổ, cười mỉa, không phản bác nổi.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Chủ nhân của Lư gia ở Hưng Ninh phường theo bổn phận là tộc thúc của Khương công tử, trong Lư thị Trường An chính là một vị trưởng giả, cho nên, lão là người rời khỏi sớm nhất, bởi vì lão phải đi theo Khương lão thái công trở về Phạm Dương, bởi vì đi gấp, gia quyến vợ con đều để lại phía sau.
Không có chủ nhân ở nhà chủ chì đại cục, con cháu trong nhà lại ai cũng có gì thì bỏ lại không tiếc, cho tới hôm qua đại đội nhân mã mới rời khỏi, bởi vậy ở phủ bây giờ còn lại rất nhiều người, còn cần thời gian hai ba ngày mới có thể toàn bộ chuyển đi.
Dương Phàm và A Nô, Công Tôn Lan cưỡi khoái mã giết tới Lư phủ, không nói hai lời liền đạp cửa bước vào. Gia đình giàu có đều có hộ viện. Lư gia đương nhiên cũng không ngoại lệ, Lư gia không những có võ sư, hơn nữa đều là cao thủ, nhưng những người này đương nhiên không thể là đối thủ của Dương Phàm, A Nô và Công Tôn Lan Chỉ.
Vừa nhìn thấy ba người đánh tới tận cửa, võ sư Lư gia vừa sợ vừa giận, tiến lên cản lại, bọn họ không cản mới được, giơ tay cản lại, Dương Phàm liền tin Khương công tử ẩn thân ở đây rồi, e sợ bị y biết được tin mà chuồn mất. Đâu chịu nói lời vô nghĩa với những võ sư này, hai bên lập tức động thủ.
Lư gia đã chuẩn bị xong rất nhiều xe ngựa, chuẩn bị trở về quê cũ ở Phạm Dương, cho nên võ sư ở lại rất nhiều. Vấn đề là mãnh sư ba đầu khó chống đỡ, ba người Dương Phàm từ cửa xông vào, thế như chẻ tre, Lư gia tử thương vô số.
Rất nhiều đồ tể của Lư gia sớm đã chuyển đi rồi, còn lại phía sau đều là những kẻ ngốc nghếch, chất đầy trên xe, bên trong khó giấu được người, ba người Dương Phàm lo lắng người bị giấu trên xe, cả đường giết tới, không những lúc hết tất cả nhà không bỏ sót nơi nào. Buộc chặt xe ngựa và vải che mưa cũng cắt hết, tìm nơi mà Tiểu Man có khả năng ẩn thân.
Ba người tìm tòi, không ngừng có võ sư Lư gia ngăn cản, ba người vừa đánh vừa lục soát, thuộc hạ đâu còn có nặng nhẹ, một người của Bát Bảo Khảm Châu rơi xuống gương đồng, những cái hòm được khảm vàng bạc khắc hoa lật ra, quạt bình thúy ngọc cũng được điêu khắc, trở thành tơ lụa..
Ba người Dương Phàm cùng xông lên. Một đường giết tới, tìm tòi, xông vào nơi sâu nhất trong tòa nhà của Lư gia, tất cả phòng xá, hầm đều lục soát, tất cả xe chuẩn bị chuyển đi đều bổ nát ra. Cuối cùng không thấy bóng dáng của Khương công tử, cũng tìm không thấy Tiểu Man.
Dương Phàm trầm giọng nói:
- Tiểu Man không ở đây.
Thiên Ái Nô nói:
- Chúng ta tới Tĩnh An phường.
Công Tôn Lan chỉ càng rõ ràng:
- Đi.
Ba người xoay người đi tới, võ sư còn sót lại của Lư gia đã có kinh nghiệm, trái lại chủ nhân của Lư gia không ở đây, lão quản sự trung thành đối với chủ nhân của Lư gia kiếm đánh tới bất tỉnh rồi, có thể không liều mạng họ là kiên quyết không liều mạng, ai cũng cầm đao dương kiếm hét lớn đuổi theo họ, lại cách vài trượng, căn bản không dám tiến gần.
Cho tới khi Dương Phàm quyết tâm rời khỏi, cực kỳ chạy nhanh về phía trước, bọn họ giọng càng ngày càng to, gào khóc kêu chạy phía sau, giống như là tiễn đưa Dương Phàm.
- Đứng lại.
Ba người Dương Phàm vừa xông tới cửa, mười mấy người lập tức xông tới, Lý lão thái công gọi người dìu lấy, gần như chân không chạm đất, nhìn thấy họ mới thở dài, lập tức trừng mắt hô lớn, đồng thời xua tay gọi người nhanh chóng thả hắn ra.
Lý thái công thấy mười hai quạt ngọc bình ở dưới chân vô giá, lại nhìn thấy lụa trắng trên ngọn cây bị gió thổi, Lư gia giống như là gặp phải loạn binh vậy, đã không còn cách nào nhìn thấy.
Lý thái công cả giận nói:
- Tên tiểu tử hỗn xược ngươi, muốn làm gì?
Dương Phàm trầm giọng nói:
- Lão gia, xin tránh ra.
- Tránh ra?
Lý thái công dậm chân mắng to:
- Tên không có đầu óc ngươi, gây họa còn chưa đủ lớn sao? Có việc gì, không thể tới tìm lão phu thương lượng, ngươi xông thành bộ dạng như vậy, xử lý thế nào?
Dương Phàm cười, cười rất lạnh:
- Việc này lại có liên quan gì tới ông? Lão nhân gia phải đặt việc này trên người làm gì! Lão nhân gia tránh xa, tiểu tử phải đi tìm nương tử.
- Việc này, lão phu còn muốn nhúng tay vào.
Lý lão thái công nghiêm nghị hét lớn:
- Tiểu tử ngươi an phận đợi đi, việc này do lão phu xử lý.
- Tiểu tử không đợi được, xin tránh ra.
Lý lão thái công tức giận nói:
- Không được! Ngươi muốn đi, phải bước qua người lão nhân ta.
“Hừ” một tiếng, Dương Phàm liền nhảy qua đầu Lý lão thái công.
Dương Phàm bay qua đầu Lý lão thái công, cơ thể dừng ở ngoài cửa lớn, hai chân chỉ tiếp đất một chút, vượt qua bức tường, chỉ nghe thấy một tiếng ngựa hí phía sau, vó ngựa vang lên, chắc là hắn đã rơi trực tiếp lên lưng ngựa bên ngoài bức tường, dĩ nhiên đã thúc ngựa rời đi.
- A? Tên tiểu tử này..
Lý thái công còn chưa dứt lời, A Nô cô nương học theo, “Hô” một tiếng cũng nhảy qua đỉnh đầu của ông ta. Ngay sau đó Công Tôn Lan Chỉ cũng nhảy lên, lại thình thịch một tiếng đập xuống đất, ngượng ngùng thè lưỡi, nói:
- Lão thái công thứ tội.
Nói xong cũng như rắn bay qua người ông ta, “cười khúc khích” một tiếng nhảy ra ngoài cửa.
Lý lão thái công hai mắt trợn trừng, nhất thời có chút mờ mịt.
Lâm Tử Hùng ngượng ngùng nói:
- Thái công, bây giờ làm sao?
Chương 614: Làm loạn tại chúng Thế gia
Ninh Kha ngồi ở cửa sổ, hai tay vắt qua lan can, cằm gối lên mu bàn tay. Lặng lẽ ngắm sắc thu trong vườn.
Một chiếc váy màu tím với những bông hoa nhỏ bé có điểm chút trắng, tôn lên cái eo thon thả mềm mại của nàng, đôi lông mi dài hơi có chút u buồn nháy nháy, giống như đang trầm tư, thật ra nàng không ngờ, toàn bộ tinh thần dường như đều tán đều ra từng ngọn cây ngọn cỏ trong vườn, cùng tắm ánh mặt trời thu ấm áp cùng chúng.
Đây là thời khắc vui thích nhất, thoải mái nhất trong một ngày của nàng,
- Tiểu muội! Tiểu muội.
Độc Cô Vũ bị kích động tiến vào, khuôn mặt đỏ ửng vì kích động.
Ninh Kha liền vặn vẹo cái đầu lười biếng một cái, ánh mắt nhìn sang huynh song sinh, mỉm cười nói:
- Việc gì mà vui vậy?
Độc Cô Vũ ngửa mặt lên trời cười ha ha, rồi ngồi bên cạnh muội muội, vui vẻ nói:
- Lư Tân Mật không kìm nén được, tự ra hôn chiêu, đêm qua không ngờ phái người đi ám sát Dương Phàm.
Ninh Kha giật mình, đôi mắt xinh đẹp mở to, nhưng lập tức lại bình tĩnh lại, huynh trưởng vẻ mặt hưng phấn như vậy, có thể thấy Dương Phàm ắt bình an vô sự.
Độc Cô Vũ quả nhiên không nhắc tới chuyện của Dương Phàm, mà là đắc ý nói tới phản ứng của các thế gia:
- Mấy đại thế gia của Sơn Đông Sĩ tộc lúc này có thể có cớ rồi, có thể danh chính ngôn thuận trục xuất hắn, các Thế gia Quan Lũng như Bùi gia, Vi gia, Liễu gia cũng nhân lúc cháy nhà mà cướp của, bây giờ liên tiếp phái người gây áp lực cho các thế gia ở Sơn Đông, kế hoạch của chúng ta ắt có thể thành công.
Độc Cô Vũ rót chén nước, uống cạn hết, lại vui mừng nói:
- Muội nữ trung gia cát, đoán được là trúng, trong màn trướng khéo léo lập kế hoạch, liền tạo ra một vị đứng đầu hiển tông mới.
Ninh Kha vẫn nằm trên lan can, điềm tĩnh nhìn huynh trưởng, buông chén nước, nuốt nước còn đọng trong miệng, hạ giọng nói:
- Huynh cảm thấy, là Độc Cô gia chúng ta tạo nên thành tựu cho Nhị lang?
Độc Cô Vũ dương dương tự đắc nói:
- Lẽ nào không phải ?
- Không phải.
Ninh Kha nhẹ nhàng vươn eo, mặt trời thu xẹt qua mái tóc đen của nàng, làn da trắng của nàng, xinh đẹp chiếu cả người nàng.
- Tại sao chúng ta không chọn người khác? Bởi vì người khác không có tư cách này! Huynh, đây là bản lĩnh của bản thân người ta, không phải ai cũng có thể trở thành người này được! Hắn có tất cả điều kiện này, chúng ta chỉ là kích phát ra những điều kiện này mà thôi, để mọi người đều nghĩ ra, hắn chính là người thích hợp nhất thôi. Đây chính là hối…
Ninh Kha nghiêng đầu, nghịch ngợm cười:
- Giống như một vị đại tộc trưởng muốn phân huynh đệ trong gia tộc để tranh giành sự sinh tử của huynh, ai cũng không nhường. Còn có nhiều bằng hữu thân thiết, đều nghĩ muốn giúp người thân cận nhất với mình nếu giành như vậy, rất có thể cả gia tộc sẽ sụp đổ, mọi người coi như hết đời.
Nhưng lại có một người như vậy, uy vọng, danh tiếng, địa vị của hắn và mối quan hệ của hắn với những nhà khác, đủ để khiến hắn trở thành người điều đình tốt nhất, hơn nữa tất cả mọi người cũng đều phục hắn, chỉ là hắn không muốn làm cái này, khiến cho những người bận rộn không nghĩ tới hắn, còn chúng ta… ngẫu nhiên nghĩ tới.
Tinh thần của Ninh Kha hôm nay khá sung mãn nói chuyện rất có lực, hơn nữa rất dễ nghe.
Nàng nhận lấy chén nước ca ca đưa, cặp lông mi thanh tú, tiếp tục nói:
- Nhị lang chính là người này, xuất thân của hắn khiến Nữ hoàng yên tâm; quan hệ mật thiết giữa hắn và Võ thị, khiến một cỗ lực cản lớn nhất có thể sẽ trở thành sức mạnh của những người điều đình này.
Hắn vào sinh ra tử ở Nam Cương, và những tình bạn nơi tù ngục khắp nơi đều tín nhiệm hắn, nguyện nhận sự sắp xếp của hắn. Hắn và Ẩn tông sớm đã có quan hệ mật thiết, khiến các đại thế gia tín nhiệm hắn. Đủ loại như vậy, đã định người này chỉ có thể là hắn. Chúng ta cho dù có kế sách nhiều hơn nữa, nếu người đó không phải là hắn cũng căn bản không thể thành công! Cho nên…
Ninh Kha ngưng mắt nhìn huynh trưởng, nghiêm túc nói:
- Ngàn vạn lần không cần cho rằng, là chúng ta tạo ra hắn. Nếu huynh cảm thấy đây là một loiaj ân huệ của chúng ta dành cho hắn, vậy chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ mất đi tình hữu nghị.
Độc Cô Vũ thu lại nụ cười trên mặt, cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu, gật đầu rất mạnh:
- Ừ, ta hiểu rồi, chúng ta chỉ cần mãi mãi xếp ở vị trí là một người bạn là được.
Ninh Kha vui vẻ gật đầu.
Độc Cô Vũ nói:
- Ta vốn cảm thấy, thế lực các bên đều không khống chế được, lúc này Độc Cô gia chúng ta trái lại không ngại trốn ở phía sau. Nói như vậy, ta lập tức đi gặp Dương Phàm, xem xem có thể giúp gì cho hắn ko…
Ninh Kha mỉm cười, sắc mặt có chút thay đổi. Sắc mặt của nàng vốn trắng nõn, tinh xảo, mặt dường như là ngay cả làn da phía dưới cũng nhìn rõ:
- Nhị lang bị thương rồi?
Độc Cô Vũ nói:
- Không có… nếu bị thương cũng chỉ là thương nhẹ, là thê tử của hắn, bị Lư Tân Mật phái người bắt đi rồi! Hắc! Lư Tân Mật này vẫn thật là bị phát rồ rồi..
- Cái gì?
Ninh Kha bỗng đứng lên, cả người run rẩy, Độc Cô Vũ vội đỡ lấy nàng, kinh ngạc nói:
- Muội muội, muội sao vậy?
Ninh Kha tức giận nói:
- Huynh… việc quan trọng như vậy, sao huynh không nói?
Độc Cô Vũ mù tịt nói:
- Việc này, rất quan trọng sao?
Ninh Kha hất tay y ra, sẵng giọng:
- Thê tử bị người ta bắt đi, việc này còn không quan trọng?
Độc Cô Vũ không cho là đúng nói:
- Đại trượng phu kiến công lập nghiệp, phụ nữ mà…
Đón nhận ánh mắt phẫn nộ của tiểu muội, Độc Cô Vũ xoa xoa bàn tay, ngượng ngùng nói không ra lời.
Lúc này, có người bẩm báo ở cửa:
- A Lang.
Độc Cô Vũ quay đầu nhìn lại, thấy là người tùy tùng bên cạnh mình, hỏi:
- Việc gì?
Người kia nói:
- Vừa nhận được tin, Dương Phàm đuổi giết tới Hưng Ninh phường, đập phá Lư gia.
- Cái gì?
Độc Cô Vũ hoảng sợ:
- Hắn…hắn mang binh tới?
Người kia nói:
- Đơn thương độc mã! Ồ, đúng rồi, hắn còn mang hai vị cô nương, một vị trong đó là đại tiểu thư của Công Tôn thế gia.
Mắt Ninh Kha lóe sáng, môi hơi mỏng chu lên thành một đường cong.
Độc Cô Vũ lẩm bẩm:
- Dương Phàm…Dương Phàm…không được, đừng có gây ra đại họa à, việc này một khi bị phanh ra, truyền tới tai Liễu phủ quân, chỉ e có chuyện xấu.
Còn chưa dứt lời, lại có một gã tùy tùng chạy tới, ôm quyền bẩm:
- A Lang, Dương Phàm tức giận xông vào Lư phủ, nghe nói Lũng Tây Lý lão thái công đã tới ngăn cản.
Độc Cô Vũ nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Tạ trời, tạ đất, suýt nữa bị hắn làm hỏng việc rồi, vì một người phụ nữ, còn về hắn thì sao…
Thị vệ kia lại nói:
- Nhưng Lý lão thái công không ngăn nổi hắn, Dương Phàm… lại đi đập nhà lần thứ hai rồi..
Độc Cô Vũ đặt mông ngồi trên ghế, Ninh Kha cũng cắn chặt miệng lại, trên gương mắt trắng tuyết cũng nổi ra một chút huyết sắc.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Mười mấy người đàn ông vạm vỡ cưỡi ngựa cùng kéo tới Lư gia, chạy tới bức tường phía trước đột nhiên dừng lại.
Xe còn chưa dừng hẳn, Lý lão thái công liền chui ra khỏi xe, quơ cánh tay nói:
- Nâng ta xuống! Đỡ ta xuống! Cái thằng tiểu tử không có đầu óc kia ở đó, lần này phải …đểta.
Lý lão thái công nói được nửa câu, chợt thu lại tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc giật mình.
Hai ông già tóc trắng bạc lách đi ra khỏi bức tường, một người dựng cái trượng xuống, thở hổn hển, mặt giận dữ. Hai ông già này một là Gia Chủ Vương Van Thái Nguyên, một là Gia Chủ Trịnh gia Vinh Dương.
Lý thái công ngạc nhiên:
- Hai lão già các ông sao lại tới đây? Tên khốn khiếp Dương Phàm kia đâu?
Trịnh lão thái công tức giận quơ cây trượng, nói:
- Lão phu không tới kịp, ngươi hỏi lão ấy.
Vương lão thái công cầm cây trượng đột nhiên dừng lại:
- Đồ khốn khiếp không nể mặt chút nào à! Lúc lão phu tới, Lư gia đã giống như bị cướp rồi.
Lý lão thái công nói:
- Hắn ở đâu?
Vương lão thái công trừng mắt nói:
- Ông hỏi ta, ta hỏi ai? Đi thôi! Đi thôi.
Lý lão thái công ngồi trên xe, để phu xe vội đỡ lão, Lý lão thái công vội hỏi:
- Hắn…hắn sẽ không đập phá toàn bộ các phủ đệ Lư thị ở thành Trường An chứ?
Trịnh lão thái công híp mắt vuốt râu, gỡ hai nửa chòm râu, quả quyết nói:
- Không thể nào.
Lý lão thái công và Vương lão thái công đồng thời run lên, đồng thanh hỏi:
- Sao mà biết được?
Trịnh lão thái công ngực có thành ý nói:
- Từ Hưng Ninh phường đến Tĩnh An phường này, ở giữa còn có hai ba sản nghiệp của Lư thị, nhưng không ai thấy hắn.
Vương lão thái công mừng rỡ, xoa ngực nói:
- Đúng vậy! A di đà phật..Không đúng! Không đúng.
Vương lãi thái công lại bắt đầu dựng cây trượng, vô cùng tức giận nói:
- Điều này chứng tỏ… chứng tỏ hắn đã có chuẩn bị tới, hắn không xác định được cái đồ Khốn khiếp Lư gia kia giấu ở đâu, nhưng ít nhất đã xác định mấy nơi. Nếu như vậy, ông nói hắn có thể xuống một nhà liền tìm được chỗ ở thật sự không?
Hai ông già còn lại nghe thấy sự thay đổi này, Trịnh lão thái công hít một hơi nói:
- Đây cũng không được, do hắn khinh suất như vậy, mọi người đều xong đời.
Lý lão thái công nói :
- Tiểu tử đó của Lư gia thì sao, mau mau phái người đi, bất luận thế nào, không thể để Dương Phàm một đao làm thịt hắn được.
Vương lão thái công nói:
- Ta đã phái người đi rồi, nhưng nếu Dương Phàm đi tới nhà tiếp thì đúng nơi rồi, người lão phu cử đi e còn phải tụt lại phía sau hắn.
Lý lão thái công hít một hơi dài, lạnh lùng nói:
- Trong Lư phủ còn có người chủ quản không?
Quản sự của Lư gia cung kính hai vị lão thái công, đang đi phía sau bọn họ, nghe thấy vội tiến lên một bước, lạy dài nói:
- Tham kiến Lý lão thái công.
Lý thái công điềm nhiên nói:
- Nếu ngươi không muốn Lư gia xong đời mau đi thu dọn mọi thứ, hàng xóm láng giếng nếu ai nghe được phong phanh gì, ắt phải bịt miệng họ lại! Bất luận thế nào, việc này không thể để quản gia biết, nghe rõ chưa?
Quản gia kia cả người run lên, luôn miệng nói:
- Nghe rõ ạ, nghe rõ ạ.
Lý thái công phất tay nói:
- Cút đi.
Lý thái công đuổi quản sự của Lư gia đi rồi, nói với Trịnh thái công và Vương thái công:
- Mau điều động tất cả người của các công, cho dù Dương Phàm đi đâu, đều đuổi theo, cần phải lập tức áp chế nhiễu loạn lại, việc này chỉ có thể người của ta biết, tuyệt không thể truyền ra ngoài, không để phố phường và quan phủ nghe được một chút tin tức gì.
Hai ông già đầu bạc hiểu được sự lợi hại bên trong, gật đầu, tự trèo lên xe, xe còn chưa chạy, đã lệnh truyền xuống.
Bọn họ phải đồng tâm hiệp lực, vận dụng tình hình bên trong của Thiên niên thế gia, lợi dụng tất cả mọi mối quan hệ, áp chế cơn đại loạn xôn xao này trong phạm vi nhỏ nhất, thay Dương Phàm rửa sạch tàn tích.
Chương 615: Khương công tử biến mất tăm rồi
Đại trạch Lư gia tại Vĩnh Bình phường, trong phòng khách sắc màu rực rỡ, tráng lệ phấn sáp ngây ngây, tiếng nhạc lã lướt. Mười hai danh vũ váy đỏ xòe tung, mặt hướng lên trời phong tư quyến rũ, nhẹ nhàng khởi vũ. Nhạc công ngồi ở hai bên bình phong phía chái nhà phủ tranh lộng cầm, thổi khèn tấu sáo, tiếng đàn sáo kéo dài lọt vào tai.
Thôi Thực không dùng tay mà dùng cây tăm đâm vào một miếng "dưa vòm trời" bỏ vào mồm, cười dài nhìn vũ kỹ với kỹ thuật nhảy múa uyển chuyển uốn éo vòng eo mê hoặc như xà, gã rất thích cảm giác hiện tại, nhất là việc Lư Tân Mật Lư thị đang bị khốn khó, điều này làm cho gã có một loại hưng phấn mừng rỡ như điên. Đều là con cháu thế gia, đối phương bất kể là năng lực hay địa vị đều trên gã, điểm này vẫn làm cho lòng gã căm phẫn, hiện tại đối phương gặp rủi ro, trong lòng Thôi Thực đương nhiên vui sướng như nở hoa rồi.
"Dưa vòm trời" thơm ngon, lòng Thôi Thưc cũng đang ngọt, nhai nhai nuốt xuống, đang lúc gã chuẩn bị gắp miếng thứ hai, một đại hán mặc áo dài từ bên ngoài lảo đảo xông vào, đụng phải hai hàng vũ kỹ yểu điệu như liễu dạt sang hai bên, ca nhạc lập tức dừng lại.
Chúng công tử Thế gia tại sảnh đường đều sửng sốt, lập tức Vương Tư Viễn kêu lên:
- Triển Thiên, sao ngươi lại tới đây?
Vương Tư Viễn nhận ra đại hán xông vào phòng khách là người thân tín bên Lão Thái công. Triển Thiên vẫn còn chậm hơn so với Dương Phàm, nhưng gã ở Trường An đã lâu, quen thuộc đường lối, đi bằng đường tắt, cuối cùng đã tới trước Dương Phàm. Triển Thiên liền đem lời phân phó của Vương Thái công nói lại cho bọn họ, cả sảnh đường tức thì lặng ngắt như tờ.
Thôi Thực tuổi lớn nhất, ngồi ở vị trí đầu vỗ vỗ tay, ra hiệu cho nhạc công vũ kỹ đi ra ngoài, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của chúng công tử,. hỏi:
- Các vị, làm sao bây giờ?
Trịnh Vũ chần chờ nói:
- Vương thái công truyền tin tức tới, nhưng không bảo chúng ta phải nên làm gì, vậy...chúng ta nên làm gì bây giờ?
Thôi Thực không để ý tới đám mọt sách này, chỉ đưa ánh mắt nhìn Vương Tư Viễn.
Vương Tư Viễn nói:
- Lư Tân Mật tuyệt đối không thể chết vào tay Dương Phàm được!
Đệ đệ y là Vương Tư Nguyên bĩu môi nói:
- Nếu Dương Phàm thực sự tìm được hắn, chỉ sợ người chết là Dương Phàm hắn!
Trịnh Vũ nói:
- Lư Tân Mật không thể chết vào tay Dương Phàm, Dương Phàm cũng không thể chết ở tay Lư Tân Mật, nhưng bọn họ mà đối mặt, tất là cục diện không chết không được.
Một lời vô nghĩa này làm tất cả đều phớt lờ, mọi ánh mắt nhất loạt nhìn Thôi Thực, ai bảo trong mọi người gã là lớn tuổi nhất.
Trong lòng Thôi Thực dao động, nhưng trong thời gian ngắn cũng không có được biện pháp thỏa đáng, các đại thế gia còn chưa thương lượng ra kết quả, hiện tại không thể thả Lư Tân Mật ra ngoài, nhỡ Dương Phàm tìm tới đây, bất luận hai người kia ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ đều gánh không nổi.
Trịnh Vũ nói:
- Việc là hắn làm thì hắn phải chịu, tội danh này hắn muốn rũ bỏ cũng không được. Vốn để hắn ở lại đây là muốn các vị trưởng bối thương lượng một biện pháp thỏa đáng, nhưng nay Dương Phàm đã cho người tập kích tới, hai người bọn họ chạm mặt, tình thế sẽ không thể khống chế được.
Vương Tư Viễn nói:
- Tất cả đều là lời vô ích!
Mọt sách Trịnh Vũ cũng không tức giận, tiếp tục nói hết lời trong tâm can:
- Vương thái công đưa tin tới, đương nhiên là không muốn hai người họ xảy ra chuyện gì bất ngờ, theo ý ta, chúng ta đi gặp Lư Tân Mật, bắt thê tử của Dương Phàm tới, mà bản thân hắn ta thì để mặc cho hắn chạy trốn. Nói chung...không thể để Dương Phàm và hắn xảy ra xung đột chính diện được!
Thôi Thực lập tức nói:
- Hiền đệ nói chí phải! Lúc này thật sự không còn kế sách nào khác, tâm ý Trưởng gia đoán rằng cũng không có biện pháp nào nữa. Không bằng chúng ta dựa theo cách của Trịnh Vũ hiền đệ để làm, chư quân nghĩ như thế nào
Khóe miệng Lý Thượng Ẩn Lý thị Triệu Quận hơi nhếch lên, âm thầm oán trách:
- Chí lớn nhưng tài mọn, không thể làm được việc, không sợ bôi nhọ tên tuổi của Thôi thị Bác Lăng sao!
***
- Công tử, đều chuẩn bị xong rồi!
Khương công tử đang khoanh chân trầm tư suy nghĩ, một gã bạch y thị vệ nhẹ nhàng đi vào bẩm báo, Khương công tử cuốn tay áo, đứng lên.
Dưới hành lang đã có bốn chiếc xe ngựa đậu ở đó, mỗi một chiếc đều đóng chặt cửa sổ, không nhìn thấy rõ bên trong có gì, lái xe chính là xa bả thức kỹ thuật thành thạo nhất, ngựa là lương câu Tây Vực hùng tuấn khôi vĩ, chung quanh mỗi chiếc xe đều có thị vệ với nhân số tương đồng dắt ngựa đứng ở đó.
Chúng thế gia cho rằng giảm bớt tư thái là có thể đè ép được y, nhưng đã quên chó cùng rứt giậu, càng đã bỏ qua tâm tính cao ngạo của Khương công tử không muốn bị người khác bài bố.
Không thể dùng nhân viên bố trí ở bên ngoài, những người đó có quan hệ quá mật thiệt với các Đại thế gia, không phải là tâm phúc tuyệt đối của y, bình thường cố nhiên cúi đầu nghe lệnh y, nhưng lúc này y đang đối kháng với các Đại thế gia, giữ những người này bên mình trái lại là một tai họa, cho nên y dự tính sẽ loại trừ những người này ở bên ngoài.
Nhưng người này tuy rằng không đáng tin cậy, nhưng hiện tại các Đại thế gia còn chưa có biện pháp để xử lý y, cũng không có khả năng nhanh tìm được những người này, trực tiếp hạ lệnh gia tộc đối với bọn họ, cho nên đối với vị lãnh đạo trực tiếp là y "vượt ngục", những người này chỉ có thể bàng quan, mà chỉ dựa vào những vị Công tử thế gia kia, sao có thể ngăn cản được y?
Khương công tử bĩu môi, đang định bước đi, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, nhớ tới một người, y lập tức ngoắc một thị vệ tâm phúc tới, thì thầm:
- Ngươi đi giết chết Cổ Trúc Đình, sau khi thành công thì tự quay về Lạc Dương!
Thị vệ tâm phúc của Lư gia đều là tử sĩ, cũng không hỏi lý do, chỉ khẽ gật đầu, lắc mình chạy dọc theo hành lang!
***
Thôi Thực dẫn chúng con cháu Thế gia hấp tấp đi về phía hậu trạch, dọc đường đi gặp phải nô bộc Lư gia, liền quát hỏi:
- Lư Tân Mật ở đâu? Gọi hắn ra! Chúng ta biết hắn ở đây, có chuyện quan trọng muốn nói với hắn, gọi hắn ra ngay lập tức, chớ có phạm sai...
Chữ "lầm" còn chưa ra khỏi miệng, trong sân ở hậu trạch đột nhiên lao ra bốn chiếc xe ngựa, mỗi một chiếc xe đều có bảy tám kỵ sĩ mặc võ phục, đeo đao kiếm, phân chia làm bốn hướng lao đi
Chiếc xe đối diện với bọn họ, xe bả thức vung roi lên vun vút, giống như từng tia chớp, hung hãn quất lên mình ngựa, thúc tuấn mã buông ra bốn vó, coi đại viện Lư gia rộng mở trở thành thảo nguyên, bánh xe lăn qua đường lát đá vụn, phát ra những âm thanh "ầm ầm".
Thôi Thực hoảng sợ nhảy tránh sang một bên, trốn vào trong đám cỏ cây, xe ngựa kia cuồn cuộn lao đi, bảy tám gã mặc võ phục cũng chẳng thèm nhìn bọn họ, giống như cuồng phong gào thét mà qua, làm cho Thôi Thực, Trịnh Vũ há hốc mồm mắt trợn ngược.
Mất một lát sau, Thôi Thực mới nhảy dựng lên, vừa sợ vừa giận nói:
- Hắn...hắn thật là lớn mật! Phản rồi, hắn thật sự phản rồi!
Trịnh Vũ đứng lên, thì thào:
- Điên rồi! Thật sự là điên rồi! Dương Phàm điên rồi, Lư Tân Mật cũng điên rồi!
***
Dương Phàm và a Nô, Công Tôn Lan Chỉ ba kỵ song song khó khăn lắm mới vọt tới trước cổng lớn Lư gia ở phường Vĩnh Bình, thấy một chiếc xe ngựa được vài võ sĩ bảo vệ chạy ra khỏi phủ đệ, ánh mắt Dương Phàm chăm chú, lập tức ruổi ngựa tới ngăn cản.
Xe vẫn lao, ngựa vẫn chạy, không hề ngừng, mà Dương Phàm cũng không dừng, đao đã xuất ra.
Đám kỵ sĩ này không phải ai cũng biết Dương Phàm, nhưng vừa thấy hắn ruổi ngựa chào đón, lại rút đao ra khỏi võ, liền cũng lập tức rút vũ khí ra, giục ngựa vọt tới trước xe. Bọn họ nhận được lệnh là dù có chết cũng phải hộ tống xa giá ra khỏi thành, vừa thấy Dương Phàm có ý ngăn cản, lập tức hung hãn giết tới.
Một kỵ sĩ mặt đen xông tới trước nhất, vóc người cũng không quá cao to, nhưng vai rộng eo thon, ngồi trên lưng ngựa thân hình trầm ổn, cầm một thanh khảm đao trong tay, thế lực mạnh trầm. Thanh đao vẽ ra đường vòng cung sáng như tuyết bổ tới Dương Phàm.
Dương Phàm cũng không tránh, đạp bàn đạp một cái thật mạnh, chiến mã bốn vó lao nhanh, nhảy mạnh về phía trước, hai ngựa vừa giao qua, Dương Phàm đột nhiên giao đao sang tay trái, ánh đao xẹt một đường cong quỷ dị trên không trung, mà một đao của đại hán kia thì chém vào khoảng không, sượt sát qua người Dương Phàm.
'Thịch"
Tuấn mã tiếp tục phóng về phía trước, kỵ sĩ lập tức ầm ầm ngã xuống đất, thân gã bị chém mở toác, nội tạng và máu tươi từ vết thương trào ra, chỉ một đao thôi, gã đã bị chặt đứt nửa cơ thể.
"Rống"
Một thanh dao bầu hẹp dài mang theo tiếng nổ kinh tâm động phách phá không mà tới, cả người kỵ sỹ gần như đứng lên, hơi nghiêng về phía trước, giống như gặp phải kẻ địch không đội trời chung. Song phương vừa đối mạt, ngay cả một câu chưa nói thì đã vung tay, một người muốn giữ lai người, một người muốn trốn, sinh tử tương bác.
Dương Phàm còn rống to hơn, liên tiếp đánh vỡ hai căn nhà, cơn hận trong lòng bộc phát, trên mặt hắn không chút biểu cảm, chỉ có ánh mắt thì ngoan độc như dã thú. Hắn căn bản không cần nhìn thế tiến công của đối phương như nào, không lùi mà tiến tới, thân hình hơi nghiêng, một đao bổ vào mặt đao của đối phương, vẽ ra từng đốm lưu tinh, chém vào ngón tay gã.
Thiên Ái Nô không chút do dự thúc ngựa đuổi theo, giương kiếm lên, một mũi ám tiễn phá không lao đi, bắn vào mặt một kỵ sĩ đối diện, trường kiếm chặt xuyên qua ám tiễn, chỉ là góc độ thoáng trầm xuống, sắc bén cắt đứt yết hầu đối phương.
Công Tôn Lan Chỉ lúc xông vào phủ đệ Lư gia còn có chút giữ chừng mực, thầm nghĩ đả thương người chứ không muốn giết người, nhưng một đường chạy tới đây, tới rồi thì sát khí trong lòng sớm đã bị kích phát rồi, vừa thấy đối phương lao ra khỏi cửa phủ, không nói hai lời tấn công, quyết tuyệt, lạnh lùng, không chút do dự, lường trước sư muội chắc chắn ở trong chiếc xe đó, tinh thần không khỏi phấn chấn, thanh trường kiếm rung lên, cũng giống một Dương Phàm khác hung hãn nhào tới.
Ba người tạo thành hình tam giác, vững vàng chặn lối đi của đối phương, mặc cho đối phương như sóng dữ điên cuồng cũng không lùi nửa bước, hơn nữa còn càng lúc càng tiếp cận.
Bốn chiếc xe ngựa phân chia làm bốn hương chạy ra khỏi Lư gia, Thừa tự đường trước đó đã bố trí nhân thủ ở bên ngoài cũng không có bất luận mệnh lệnh gì, bọn họ mắt trợn trừng nhìn thị vệ tâm phúc của Tông chủ che chở cho một chiếc xe bịt kín ầm ầm rời đi, trong lòng mơ hồ đã hiểu, chỉ sợ là nội bộ đã xảy ra chuyện lớn.
***
Cổ Trúc Đình dựa vào dưới tàng cây đại thụ, nghi hoặc nhìn bức tường bên phải của cổng lớn vắng vẻ, nàng chính là nữ sát thủ đã đỡ đẻ cho Tiểu Man.
Thị vệ thân tín của Tông chủ che chở cho một chiếc xe ngựa từ trong đó mạnh mẽ xông ra, đụng vào xe ngựa của các con cháu Thế gia có ý định chặn trước cửa làm rối loạn bừa bãi, trước cửa có người bị đụng vào đứt xương gãy gân, đang nằm trên mặt đất kêu rên, có người dính đầy bụi đất đứng lên, vừa sợ hãi vừa quát mắng.
Cổ Trúc Đình hơi nheo mắt, âm thầm nghĩ:
- Trong nhà chính nhất định là có chuyện lớn xảy ra, Tông chủ không cáo mà biệt, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Cổ Trúc Đình vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên thân hình nhoáng lên, lập tức biến mất, giống như quỷ mị, một nam tử bạch sam gầy như gậy trúc đột nhiên xuất hiện dưới tàng cây, không chút nào kinh ngạc trước sự biến mất của nàng, chỉ lo che mặt, dùng giọng điệu âm u nói:
- Mật lệnh Tông chủ!
Ở trên cây Du, một thân hình mờ mờ khẽ giật mình, rồi xuất hiện mặt của Cổ Trúc Đình, rồi sau đó thân hình của nàng từ từ hiện ra, giống như con rắn dán trên thân cây trườn xuống, trầm giọng hỏi:
- Có gì phân phó?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.