Say Mộng Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 548: . Một cây mây

Nguyệt Quan

25/02/2016

Dương Phàm thấy trên giường thò thêm ra một chân, đầu tiên là thấy kinh sợ, sau đó đột nhiên biến sắc, bộp một tiếng liền kéo chiếc chăn thêu vào trong tay, vẻ mặt vô cùng giận dữ, sau đó hắn liền nhìn hai thân thểxinh đẹp trên giường, lập tức trợn mắt há hốc mồm.

A Nô vẫn còn duy trì tư thế nằm nghiêng như cung tên, nằm bên trong không phải là nam nhân, mà là một nữ nhân có dáng người còn nữ nhân hơn nàng, dáng người A Nô còn hơi có vẻ non nớt, dựa theo tiêu chuẩn của thời đại này thì có chút mỏng manh, nữ nhân bên cạnh kia đầy đặn hơn, bất kể là ngực là mông, đều có đường cong, rất có đường cong.

Nữ nhân kia... Ồ! Nữ nhân kia chính là Cổ Trúc Đình, nàng ta nằm trên giường, chân của A Nô cuộn tròn, một cái chân của nàng ta đang đặt ở dưới đùi A Nô, như vậy cái chân mình mới vừa động vào thật ra là...

Bởi vì không phải loại tình huống mà mình tưởng tượng, cơn giận dữ của Dương Phàm biến mất, nhìn nhìn lại bộ dáng ám muội của hai người, Dương Phàm lại có chút mê hoặc, trong đầu đột nhiên hiện lên một chữ ”Đồng tính” chạy song song với danh từ “Bách hợp”. A lẽ nào... cả hai lại có ham mê quái dị như vậy?

Ý nghĩ này chỉ là thoáng qua liền biến mất, có lẽ hai người chỉ ngủ cùng giường mà thôi, nói chuyện phiếm giải buồn thôi. Dương Phàm vì ý niệm xấu xa trong đầu chính mình mà xấu hổ, nhưng hắn lập tức liền phát hiện... Trên vai Cổ Trúc Đình buộc một băng vải bố, băng vải màu trắng ngà, trong đó còn mơ hồ chảy máu, ánh mắt của Dương Phàm nhất thời lại sắc bén trở lại.

Chăn bị Dương Phàm kéo xuống, A Nô và Cổ Trúc Đình giống như bị người khác cởi sạch sẽ, hai thầy trò đều sợ ngây người, nằm ở đó một lúc lâu sau cũng không có nhúc nhích. Một lúc lâu sau, A Nô mới phản ứng laij, tay nhanh như chớp, túm lấy chăn trong tay Dương Phàm, “bộp” một cái, phủ lên người.

A Nô ngượng ngùng giải thích:

- Ta... ta cùng Cổ sư vốn định ngủ chung, nói chuyện phiếm giải buồn, huynh... huynh vào gấp gáp, đến không kịp trốn tránh, cho nên... .

Hai thầy trò khuôn mặt đều rất đỏ ửng.

Nhất là Cổ Trúc Đình, mặt trốn ở sau vai đồ nhi, cũng không dám ngẩng lên, khuôn mặt bỏng đến có thể rán chín trứng gà.

Bởi vì nhà nàng ta làm việc cho triều đình không biết sinh tử ra sao, ngày thường thường thấy mẹ góa con côi, sinh ly tử biệt, cho nên nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới phải lấy chồng sinh con, có con rồi chẳng phải nàng vẫn phải tiếp tục cuộc đời đao liếm máu người sao? Cho nên nàng cho tới nay chưa có một gia đình, vẫn là một tiểu cô trong nhà, cô đơn không chồng.

Cơ thể từ trước tới nay chưa bị nam nhân chạm tới, hôm nay lại bị Dương Phàm chạm đến chỗ tư mật, hơn nữa còn là dưới tình huống ám muội như vậy, nàng hiện tại xấu hổ đến mức chỉ hận không thể đem giường sẽ chia ra hai nửa, đất nứt ra một cái hố, để cho nàng té xuống rồi khép lại, để nàng không bao giờ... phải xuất hiện trước mặt người khác nữa.

Nếu không phải trên vai Cổ Trúc Đình bị thương, Dương Phàm có lẽ sẽ tin lời A Nô vừa nói. Nhưng lúc này nghe xong lời giải thích của nàng, Dương Phàm ngược lại biết chắc chắc trong đó tất có một bí mật mà mình không hay biết. Hắn kéo tấm chăn qua một bên, ngồi xuống bên giường bởi vì hai nữ nhân trên giường một xấu hổ một kích động, hắn ngược lại trấn định lại:

- Nói đi, đến rốt cục là có chuyện gì xảy ra?

A Nô ánh mắt vừa mới mơ hồ một chút, Dương Phàm lập tức nói:

- Vết thương ở đầu vai Cổ cô nương, ta đã nhìn thấy. Ở giữa hai nàng còn đặt một mảnh vải trắng, một cái kéo, một cái hồ lô đựng kim sang dược, phương thức ngủ chung nói chuyện phiếm như vậy, ta chưa từng nghe nói qua!

A Nô lập tức ngậm miệng lại, không phản đối.

Cổ Trúc Đình nghe thấy bèn hết hồn, cả thân thể đều bắt đầu nóng lên:

- Nếu hắn ngay cả này vài thứ đều nhìn rõ ràng, vậy... như vậy... .

Kỳ thật nàng như thế là oan uổng cho Dương Phàm rồi, tuy rằng thân hình của nàng rất dễ khêu gợi dục cảm, nhưng Dương Phàm cũng không nhìn chằm chằm vào đó, càng không nói là dưới tình huống như vừa rồi, bên cạnh lại còn có A Nô. Dương Phàm sở dĩ chú ý tới đống đồ vật giữa hai người kia, là vì mấy thứ này hiện tại đặt ở trên giường thật sự rất kỳ quái.

Cổ Trúc Đình xưa nay giết người không chớp mắt, nhưng lúc này ngay cả mắt cũng không chớp nữa rồi, nàng xấu hổ đến nhắm chặt hai mắt, chỉ cảm thấy hai bên tai đều nóng hừng hực, tránh ở phía sau đồ đệ không nói tiếng nào.

A Nô bị Dương Phàm chặn họng, dù là nàng luôn luôn thông minh, nhất thời cũng nghĩ không ra thêm một lý do hợp lý, đối mặt với nét mặt uy nghiêm trước nay chưa từng có của Dương Phàm, nàng đành phải ngoan ngoãn giải thích.



Nữ nhi của Dương Phàm rơi vào trong tay của Khương Công Tử, A Nô có cảm giác, việc này liên quan trực tiếp đến nàng. Nàng thậm chí còn yêu thương Niệm Tổ hơn so với Tiểu Man, là vì nàng cảm thấy bản thân chưa có một đứa con cho Dương Phàm , mỗi khi thấy Tiểu Man chở che bao bọc cho con trai, nàng liền cảm thấy tự trách mình, nàng muốn dựa vào lực lượng của chính mình để cứu đứa bé ra.

Cổ Trúc Đình sau khi đến bên cạnh A Nô, trở thành trợ lực lớn nhất của nàng, hơn nữa Khương công tử chỉ vì giữ một bí mật, liền muốn giết chết Cổ Trúc Đình, điều này cũng khiến Cổ Trúc Đình vô cùng thù hận y, vẫn muốn tìm y lấy lại công đạo, hai thầy trò cứ như vậy kết làm đồng minh, đang tìm kiếm tung tích của Khương công tử.

Từ sau khi Khương công tử bị đuổi khỏi chức Tông chủ của Hiển Tông, lực lượng bí mật do y nắm giữ liền hoàn toàn bị giấu vào trong tối, ngay cả Dương Phàm dùng sức mạnh của Hiển Tông cũng đều tìm không thấy y, huống chi là hai nữ nhân này, các nàng mù quáng tìm kiếm vốn sẽ không có hiệu quả gì, chỉ có điều đây nói cho cùng cũng là một phần tâm ý mà thôi.

Nhưng, các nàng tuy rằng đơn độc, nhưng vận số lại tốt. Cổ Trúc Đình có một lần đi dạo trên đường Định Đỉnh nhìn thấy một thân tín của Khương công tử, ở thành Lạc Dương nhân khẩu hơn ngàn vạn này, sự tình cờ này xác xuất vô cùng nhỏ, nhưng nàng dù sao cũng đã gặp. Lúc ấy Cổ Trúc Đình đã ngụy trang, nàng lập tức theo dõi người này, đến tận chỗ gã ở.

Từ đó về sau, nàng và A Nô liền chuyên môn đi theo dõi người này, theo dõi nhất cử nhất động của gã, theo dõi mối quan hệ của gã với tất cả mọi người. Bởi vì A Nô không thể thường xuyên rời khỏi Dương phủ, nhiệm vụ này trên cơ bản chính là do một mình Cổ Trúc Đình thực hiện.

Tuy rằng bản lĩnh ẩn núp che giấu tung tích của nàng cực cao, cũng giỏi về cải trang, nhưng nàng dù sao chỉ có một người, tất cả mọi chuyện cần nàng làm, không ai phối hợp, không ai yểm hộ, ở trên đường theo dõi cũng không dễ dàng thay đổi trang phục, cho nên trong quá trình theo dõi thời gian dài, nàng vẫn bị người khác phát hiện ra chỗ dị thường.

Chẳng qua, đối phương cũng là một kẻ tâm tư kín đáo, lanh lợi xảo quyệt, sau khi gã phát hiện dường như có người theo dõi mình, cũng không để lộ ra một chútdị thường, chỉ âm thầm bố trí, sau đó dẫn người theo dõi vào trong mai phục mà gã đã bày sẵn.

Cổ Trúc Đình cũng là một người cực tỉnh táo, đối phương cũng không biết thực lực cao thấp của nàng, có chút khinh địch, bởi vậy để cho nàng có cơ hội chạy trốn ra ngoài, tuy nhiên nàng cũng bởi vậy mà bị thương, khi Dương Phàm xông vào chỗ ở của A Nô, A Nô vừa mới băng bó xong miệng vết thương cho nàng.

Dương Phàm nghe xong lời A Nô nói..., cũng trách cứ nàng, hắn suy tư một lát, nói:

- Người nọ họ Khổng, tên Khổng Duy Hạo, từng đảm nhiệm Huyện Lệnh Tống châu?

A Nô nói:

- Vâng, lúc trước, Cổ sư chỉ là thấy người này yết kiến công tử, biết gã là người của công tử nhưng lại không biết thân thế của gã. Sau khi tình cờ gặp gã ở trên đường Định Đỉnh, Cổ sư đã điều tra lai lịch của gã, đã biết tên họ địa chỉ, thân phận lai lịch của gã. Người này mặc dù là quan văn nhưng lại có võ công, văn võ song toàn, nguyên là Tống Châu huyện lệnh.

Sau khi từ quan, gã chuyên lấy thi văn tiêu khiển, sau cùng với bảy vị quan viên từ quan khác kết thành thi xã, tên “Lạc Thủy Bát lão” lấy làm thơ là chủ, thu hút khá đông người. Hiện giờ thi xã này đã không chỉ có tám người, chỉ có điều vẫn do tám người này cầm đầu. Thi xã này không xếp theo quan chức mà căn cứ tuổi tác già trẻ mà sắp xếp.

Tuy rằng liên hợp đơn giản là có hứng thú giống nhau nhưng những người này chẳng những đã làm quan, hơn nữa cũng là những trí sĩ có danh vọng cao, bọn họ cũng lập thi xã, tin tức thông nhau, có được uy vọng cực cao ở địa phương. Cho nên việc của Lý Trung Nghĩa tất do những kẻ này đề xướng, quan phủ giúp nạn thiên tai tế dân, xây dựng đê đập, thiết lập văn hoá giáo dục, thu nạp thuế phú, nhất định phải được những người này hưởng ứng, mới có thể thuận lợi.

Người như vậy tại địa phương đều là nhân vật hết sức quan trọng. Lạc Dương là nơi dưới chân thiên tử quan lớn chỗ nào cũng có, danh sĩ nối gót như mây cho nên những người tài giỏi này không bộc lộ nhiều, nếu đổi lại là một nơi khác, bọn họ có thể là đại nhân vật lớn tài giỏi vô cùng. Thiếp cảm thấy, Khương công tử hiện tại thế lực mỏng manh, một người như y không có khả năng bày đặt vô dụng, cho nên...

Dương Phàm trừng mắt nhìn các nàng nói:

- Cho nên các nàng đi rút dây động rừng rồi hả?

Sau một hồi giải thích của A Nô, nỗi xấu hổ của Cổ Trúc Đình nhạt dần đi, thấy Dương Phàm trách cứ, vội nhô đầu ra phía sau lưng A Nô, nói một cách rụt rè:

- Sau khi thuộc hạ trúng kế của Khổng Duy Hạo, mặc dù thân rơi vào trùng vây, cũng chưa từng bại lộ võ công độc môn... ,

Dương Phàm nhìn nàng một cái, Cổ Trúc Đình theo bản năng rụt rụt người lại, lúng ta lúng túng mà nói:

- Bọn họ... sẽ không biết ta là ai.



Dương Phàm nói:

- Nhưng lại có thể cho rằng ngươi là người của ta!

- Vâng!

Cổ Trúc Đình ngượng ngập cụp mi mắt xuống, bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng khác từ câu nói của Dương Phàm, trong lòng không khỏi hiện lên một chút ý niệm hoang đường, nhưng ý niệm hoang đường trong đầu này lập tức đã bị nàng xua tan đi.

Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút, cứng rắn nói:

- Các nàng về sau không được mạo hiểm như thế!

Lần này, a Nô cũng cụp mi mắt xuống, ngoan ngoãn đáp:

- Vâng!

Trong nội tâm nàng đến tột cùng có thật đồng ý hay không, Dương Phàm không biết, tuy nhiên thái độ này... đúng là rất khổ sở đáng thương.

Dương Phàm hài lòng gật gật đầu, đứng lên nói:

- Thôi đi, cho dù bọn họ trước nay chưa từng phát hiện ra Cổ cô nương, cũng sẽ hiểu ta vẫn tìm bọn họ, đây vốn là việc ở trong dự liệu, các nàng cũng không cần tự trách. Chuyện của các nàng, ta đã biết, không cần phải che che lấp lấp nữa, nếu cần mời đại phu lại coi, cũng đừng trì hoãn.

Dương Phàm hiểu biết rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra, liền lập tức rời đi phòng của A Nô. Trải qua cảnh tượng vừa rồi, hắn cũng có chút xấu hổ, lúc này cũng thấy may mắn vì không phải ở trong đó quá lâu. Dương Phàm sau khi rời đi, lập tức gọi vị đảm nhiệm thống lĩnh thị vệ của hắn đến thư phòng, cẩn thận sắp xếp một phen.

Cổ Trúc Đình chỉ có một người, dù có bản lãnh thông thiên cũng không thể nào chu toàn mọi việc, mà Dương Phàm lại không như thế, hắn có rất nhiều người có thể điều động. Mới vừa nghe A Nô nói qua, hắn liền nhạy bén cảm giác được, đây thật là một cơ hội lớn để tìm được Khương công tử.

Sự tồn tại của Thi Xã này bắt đầu từ thời Tùy Đường, mà loại thi xã này từ trước đến nay đều không chỉ là một đám người có chí hướng hợp nhau tụ cùng một chỗ vui chơi giải trí, ngâm thơ làm phú, loại liên hợp liên minh này, nghiễm nhiên có một loại cảm giác hình thức sơ khai của “Kế Tự Đường”, là những thân sĩ nổi tiếng tại địa phương đoàn kết lại, là phương thức để tạo sự ảnh hưởng mở rộng tầm ảnh hưởng chính trị của chính mình.

Dương Phàm tin tưởng trong đó tay chân thân tín của Khương công tử không chỉ có một người là Khổng Duy Hạo, Cổ Trúc Đình không có khả năng theo dõi lần lượt, nhưng hắn có, nếu không biết người đó là ai, vậy hắn sẽ theo dõi tất cả “Lạc Thủy Bát Lão”, nếu thế này còn chưa đủ, hắn sẽ đem toàn bộ những kẻ có danh vọng, có địa vị, có sức ảnh hưởng của “ Lạc Thủy thi xã” tất cả đều theo dõi, tất sẽ có một cây mây có thể bắt được Khương công tử.

Dương Phàm trở lại phòng ngủ của mình, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, Tiểu Man đang nằm nghiêng thân mình, vỗ nhè nhẹ cho đứa con đi vào giấc ngủ, mái tóc xõa tung, mềm mại quyến rũ lạ thường, thấy hắn tiến vào, Tiểu Man nói nhỏ:

- A huynh sáng sớm ngày mai còn đi Bạch Mã tự dự đại pháp hội, sao lại trễ thế này mới trở về?

Dương Phàm cười cười ấm áp với nàng, thấp giọng nói:

- Đi ngủ thôi!

Tiểu Man đứng dậy giúp hắn cởi áo bào, nam nhân là phải ngủ ở bên trong, Dương Phàm bước lên giường, thật cẩn thận lướt qua đứa con nhỏ, rồi nằm nghiêng xuống, Tiểu Man thổi tắt ánh nến, cũng lên giường.

Dương Phàm giang hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy thê tử và nhi tử, ngửi ngửi mùi hương trầm xen lẫn hương sữa trên người nhi tử truyền đến, tâm tình hơi có chút kích động.

Tuy rằng hắn luôn không nói, nhưng đối với chuyện của con gái mình, không phải là hắn không ngày đêm vướng bận! Trực giác của hắn cảm thấy, phát hiện của Cổ cô nương, khiến hy vọng cứu nữ nhi trở về của hắn lại lớn thêm vài phần...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Say Mộng Giang Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook