Quyển 1 - Chương 557: Chương 693-695
Nguyệt Quan
25/02/2016
Chương 693: Lưu manh, bằng hữu
Cho tới nay, Dương Phàm gặp không ít người thông minh, có những người chỉ mới nói nửa câu, đã hiểu ý của hắn, thông minh giống như Ninh Kha tinh quái vậy, hắn không cần nói, nàng cũng hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì.
Dương Phàm chưa bao giờ gặp phải một kẻ ngây thơ và vô cùng bướng bỉnh như Tiết Hoài Nghĩa, đến nỗi hắn dùng hết mọi lý lẽ, đến cuối cùng lại không biết phải tiếp tục nói gì với Tiết Hoài Nghĩa. Hắn vắt óc suy nghĩ cũng không tìm ra cách nào có thể đả thông Tiết Hoài Nghĩa, khiến y hiểu được tình cảnh hung hiểm hiện nay của mình.
Tiết Hoài Nghĩa thấy cả người hắn đang phát run, không biết vì cái đầu gỗ của mình làm cho hắn phải tức giận, không khống chế được mà muốn hung hăng đánh mình một trận, còn tưởng rằng hắn đang lo lắng cho bản thân, trái lại còn thật lòng an ủi hắn:
- Được rồi! Tửu gia biết ngươi nghĩ như vậy cũng vì lo lắng cho ta. Ngươi yên tâm, những lời này tuy người khác nghe được sẽ cho đó là những lời đại nghịch bất đạo, nhưng trong mắt tửu gia ta, lại không là gì, chỉ từ miệng ngươi vào tai ta, tuyệt sẽ không có người thứ ba nghe được.
Dương Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, không biết nói gì hơn, hắn thật sự không biết nên giải thích như thế nào cho tên đầu trâu kia hiểu được.
Khi Dương Phàm rời khỏi chùa Bạch Mã, hắn khóc không ra nước mắt!
Hắn bị đánh bại, bại bởi tên Tiết Hòai Nghĩa ngu xuẩn!
Tiết Hoài Nghĩa vẫn kiên quyết cho rằng, y là nam nhân của Võ Chiếu, một nữ nhân cùng y cùng giường chung gối hơn mười năm, làm sao có thể vì hai gian phòng mà nhẫn tâm giết nam nhân của nàng? Nhất dạ phu thê bách dạ ân, cho dù nàng có thay lòng đổi dạ,cũng không có khả năng thương tổn y, giúp y che giấu sự thật về việc thiêu hủy Minh đường và Thiên đường, vẫn giao cho y phụ trách trùng tu Minh đường và Thiên đường, điều này đã đủ chứng minh mọi việc.
- Thập Thất, ngươi tới rồi!
Dương Phàm đang ủ rũ bước ra ngoài, vừa lúc bọn Hoằng Nhất, Hoằng Lục tiến vào, một thân đầy mùi rượu, không biết đi chỗ nào khoái hoạt mới trở về.
Vừa nhìn thấy sắc mặt của Dương Phàm, Hoằng Lục liền xua tay cho bọn huynh đệ rời đi, chỉ có y cùng Hoằng Nhất lưu lại, hai người bọn họ có mối quan hệ thân thiết nhất với Dương Phàm, cẩn thận hỏi:
- Thập Thất, làm sao vậy?
Dương Phàm nhìn thấy bọn họ liền cười khổ, lời tới miệng rồi lại nuốt trở về, chần chừ một lát, mới nói ra lo lắng của hắn, chỉ là lời nói lúc này không còn sắc bén như trước, những lời kia chỉ có thể nói với Tiết Hoài Nghĩa.
Hoằng Nhất cùng Hoằng Lục vừa nghe xong, tinh thần lập tức khẩn trương hẳn lên.
Dương Phàm nói:
- Có lẽ… ta đã sai, dù sao đây cũng chỉ là do ta tự phỏng đoán mà thôi, bất quá…
Hoằng Lục trầm mặt nói:
- Ta thấy Thập Thất nói không sai, đại sư huynh cảm thấy thế nào?
Hoằng Lục gật đầu:
- Ta cũng cảm thấy Thập Thất lo lắng như vậy nhất định có vấn đề!
Dương Phàm thật sự không ngờ, hắn không nghĩ tới mình hao tâm tổn trí giải bày sự thật, giảng đạo lý, cuối cùng cũng không thể khiến cho Tiết Hoài Nghĩa hiểu được, nhưng hắn chỉ nói ra lo lắng của mình, một lời giải thích cũng không có, vậy mà hai huynh đệ này lại tin tưởng hắn không chút nghi ngờ, xem ra vẫn còn những kẻ thông minh a, Dương Phàm không khỏi khôi phục một chút lòng tin về tài ăn nói của mình.
Không ngờ Hoằng Nhất lại nói tiếp:
- Thập Thất đệ là ai? Nói ra những lời đại nghịch bất đạo. Thầy trò huynh đệ chúng ta cũng chỉ là một đám ô hợp, trong đó cũng bao gồm sư phụ lão nhân gia người. Chân chính bằng bản lĩnh của mình tạo nên tên tuổi vẫn là Thập Thất. Đệ xem tiền đồ của Thập Thất, những việc đại sự trong quân ngũ, trong hình bộ, trong sử bộ, ta vẫn luôn phục Thập Thất, Thập Thất nói như vậy nhất định không sai được!
Dương Phàm ngẩn người, không nghĩ tới Hoằng Nhất tin vào lời nói cảu hắn không phải vì hắn phân tích có lý, mà vì … sùng bái mù quáng?
Hoằng Lục cũng đồng tình nói:
- Vốn nghe sư phụ nói, ta cũng cảm thấy vinh dự, Thập Thất vừa nói một câu, ta liền hạch toán lại, không phải sao, người ta ngay cả sản nghiệp trượng phu lưu lại cho nhi tử đều có thể cướp đoạt, ngay cả nhi tử thân sinh, tôn tử đều có thể giết chết mà không chớp mắt, sẽ quan tâm tới sư phụ sao.
Dương Phàm tĩnh tâm trở lại, cũng không quản hai người kia vì nguyên nhân gì mà tin tưởng mình…, bọn họ tin là tốt rồi.
Dương Phàm khẩn trương nói:
- Đại sư huynh, lục sư huynh, Tiết sư luôn tín nhiệm hai người nhất, còn phiền hai huynh khuyên nhủ Tiết sư, lúc này đào tẩu vẫn còn kịp,tin tưởng… nếu Tiết sư đào tẩu, hoàng đế ngược lại sẽ không đuổi cùng diệt tận. Còn có, các huynh… tốt nhất cũng sớm phòng bị.
Hoằng Nhất cùng Hoằng Lục quả nhiên là những kẻ phi thường sùng bái Dương Phàm, đối với lời nói của hắn tôn kính như thần, hai người dùng sức gật đầu:
- Ngươi yên tâm, chúng ta lập tức trở về khuyên nhủ sư phụ, cũng khuyên nhủ các sư huynh đệ khác sớm về nhà thu thập một chút trước khi chạy trốn, phải xem xét tình hình rồi mới hành sự, tránh cho bọn chúng bắt gọn một ổ.
Dương Phàm đầu, chần chờ một chút, lại thấp giọng bổ sung:
Nếu Tiết sư vẫn không nghe chúng ta khuyên nhủ, đệ cảm thấy… hai huynh… cũng nên sớm có tính toán, nếu đệ đoán không sai, hoàng đế sẽ không khoan nhượng quá lâu, chỉ cần luồng gió về trận đại hỏa qua đi, sẽ lập tức…
Hoằng Nhất cùng Hoằng Lục liếc nhìn nhau một cái, Hoằng Nhất nói với Dương Phàm:
- Thập Thất, đệ hãy yên tâm! Đệ là người có gia có nghiệp, có thể vì sư phụ mà mạo hiểm như vậy, sư phụ cùng huynh đệ chúng ta sẽ không phụ giao phó của đệ, có chúng ta ở đây, đệ hãy yên tâm, đoạn thời gian này đệ đừng đến nữa, tránh bị liên lụy, chúng ta chỉ là một đám lưu manh, đệ có thê có tử, đệ hãy nghĩ cho người nhà.
Dương phàm hiểu ý của hai người, bất ngờ nói:
- Đại sư huynh, các người…
Hoằng Lục vẫn cười nói:
- Thập Thất, đệ là người có bản lĩnh, chúng ta thì không phải, chúng ta chỉ là kẻ lưu manh đầu đường xó chợ, nếu không có sư phụ, đừng nói là ăn sung mặc sướng, mà sớm đã bị người đánh chết, trở thành một thi thể trong khe cống ngầm rồi. Nếu sư phụ chịu đi, chúng ta sẽ theo người, nếu y không đi, chúng ta hai cái mạng hèn, không đáng giá, bồi thường cho y là được rồi.
Dương Phàm kinh ngạc nhìn y, Hoằng Lục cũng không cảm thấy mình đã nới ra những lời hung hồn gì, Hoằng Nhất gật đầu, cũng nghĩ đó là một điều hiển nhiên.
Bọn họ không phải là người tốt lành gì, còn là những kẻ lưu manh chọc người chán ghét trên phố, ức hiếp người lương thiện, ăn quỵt, chiếm tiện nghi của những đại cô nương, tiểu thiếp đều là những chuyện thường ngày, thần ghét qủy oán, không còn gì để nói, nhưng trong mắt bọn họ, nghĩa khí so với cái mệnh hèn của bọn họ quý hơn gấp vạn lần!
Dương Phàm bị sự ngu xuẩn của Tiết Hoài Nghĩa đả kích khiến cho thương tích đầy mình, nhưng lời nói ngu xuẩn của hai người này lại vô ý làm hắn xúc động, hắn lặng yên nhìn chăm chú hai người thật lâu, vỗ nhẹ bả vai càu Hoằng Lục, nghiêm mặt nói:
- Trượng nghĩa một lần giết hơn một kiếp chó! Tốt! Tốt! Tốt!
Dương Phàm xoay người rời đi, nhanh chóng ra khỏi chùa Bạch Mã, giờ khắc này, hắn âm thầm hạ quyết định, bất luận như thế nào, cũng phải cứu Tiết Hoài Nghĩa, tuy rằng y ương ngạnh lại ngu xuẩn, bất kể là người cao quý hay kẻ nghèo hèn đều chán ghét y, tuy y sống giống như một tên hề nhưng y là bằng hữu của ta!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Khương công tử không có bằng hữu.
Y cao cao tại thường, ngay cả hoàng đế y cũng không để ở trong mắt.
Y có bệnh thích sạch sẽ, những nữ nhân xinh đẹp nhất trên thế gian này trong mắt y cũng là những kẻ dơ bẩn.
Nhưng hiện tại y thà có một người bằng hữu, cũng không sợ đó chỉ là một bằng hữu lưu manh, có thể cung y hàn huyên, uống chút rượu.
Y hiện tại tình nguyện có một nữ nhân, chẳng sợ đó chỉ là một kỹ nữ thanh lâu vạn người cưỡi, có người đẹp bầu bạn, tay thon non mềm nâng cốc, khiến y say ngất ngây.
Y lẻ loi ngồi một mình trong gian phòng sach sẽ đó, từ sớm đến tối, dường như đã ngồi hết một ngày, ngay cả tư thế cũng không đổi.
Ngoại trừ suy nghĩ của y, mọi thứ dường như đã chết.
Ngoài cửa phòng, Viên Đình Vân đi tới đi lui hơn mười lần, trước sau vẫn không có dũng khí mở cửa, không người nào dám quấy rầy y, không người nào dám an ủi y, không người nào hỏi y có muốn ăn chút gì không, thậm chí không một ai dám thể hiện sự quan tâm của mình dành cho y. Vì y luôn là người ra lệnh cho kẻ khác.
Có lẽ, chỉ có một người không sợ y, đó là một bé gái, là do y đặt tên: Khí Nô!
Khí Nô lúc cao hứng sẽ khanh khách cười, lúc không vui sẽ khóa oa oa, là người duy nhất coi thường sự tồn tại của y, không quan tâm tâm tình y là tốt hay xấu.
Vì lo lắng quấy rầy y, vú nuôi đã đem đứa nhỏ ôm đến căn phòng phía đông, y bây giờ không thể nghe thấy tiếng khóc, tiếng cười của đứa nhỏ đó nữa, điều này khiến cho Khương công tử trong lòng có một chút nuối tiếc.
Y hiện tại muốn nghe thấy bất kì một thanh âm nào, ít nhất cũng cho thấy y đang còn sống, sự yên tĩnh tuyệt đối, khiến cho bất luận tiếng vang nhỏ nào cũng làm tai y có cảm giác đau nhứt.
Y bị đánh bại, bại một cách thê thảm.
Nhưng y không phục, làm sao y có thể phục được?
Tất cả mọt chuyên, từ đầu tới cuối đều không có một chút công lao nào của tên Dương Phàm may mắn kia, hắn chỉ toàn dựa vào vận khí tốt của mình, mà có được chiến thắng của cuộc quyết đấu này.
Ai sẽ nghĩ tới tên Tiết Hoài Nghĩa khốn khiếp kia, chỉ vỉ ghen tuông sinh hận mà dám thiêu hủy Thiên đường và Minh đường?
Ai sẽ nghĩ tới hoàng đế lại chuyển cơn giận đó lên người của kẻ ngu ngốc giả thần giả quỷ lão ni Hà Nội kia.
Lũ ngự sử lựa gió bỏ buồn kia như một bầy chó do hoàng đế nuôi dưỡng, chủ nhân không vừa mắt ai, chúng nó lập tức xông ra sử càn!
Vì thế, lão ni Hà Nội ngã xuống, Hồ nhân Ma lặc ngã xuống, Thập Phương đạo nhân cũng ngã xuống…
Tên chó điên Lai Tuấn Thần kia vừa lúc được lệnh quản lý việc này, thủ đoạn “la chức kinh”, theo những người bị liên lụy, tóm gọn những kẻ dựa dẫm vào ba tên giả thần giả quỷ đó vơ vét của cải.
Vì muốn mau chóng thu được một số tiền có thể vận hành, y đã dốc toàn lực, dùng đến nhân lực, vật lực, tào lực cuối cùng của y để bắt cho được ba kẻ kia, đến nay đã ba kẻ kia đã bị Lai Tuần Thần tóm gọn cùng với y một kẻ trắng tay.
Y bại rồi, trận này còn chưa đánh mà y đã bại rồi, nhưng trong trận chiến này, nào có công lao gì của Dương Phàm?
Dương Phàm căn bản không có xuất chiêu, chiến thắng chỉ vì vận khí.
Y bại một cách không rõ ràng, y không phải bại bởi Dương Phàm, y bại là bởi thiên mệnh, bại bởi vận khí, y thật sự không cam lòng!
Chết không cam lòng!
Nhưng y còn có thể làm gì đây? Không có sự trợ giúp của gia tộc, y ở Lạc Dương đã không thể làm gì được nữa.
Khương công tử đang ngồi ngẩn người, bỗng nhiên cất tiếng cười to mà đứng lên, cười một lúc lâu, sau đó nước mắt chảy dài, nước mắt trong im lặng.
Đương nhiên, cửa sổ vẫn đóng chặt, không một ai nhìn thấy y rơi lệ, y trước mặt kẻ khác, vĩnh viễn đều cao cao tại thượng, một nhân vật thần tiên chốn nhân gian, vĩnh viễn không để cho kẻ khác nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình.
Bọn thuộc hạ trung thành đang canh giữ ngoài phòng vô cùng lo lắng, họ chỉ nghe được tiếng cười của công tử mà không thấy được nước mắt của y.
Đương nhiên, bọn họ cũng không phát giác, phủ đệ đại học sĩ đã bị người âm thầm giám sát, tạo thành một trong những “ lạc thủy bát lão”, Dương Phàm sao có thể bỏ qua việc giám sát nơi đó.
Chương 694: Danh tiết nặng tựa Thái sơn.
Dương Phàm sau khi quyết định xong chủ ý phải cứu cái tên Tiết Hoài Nghĩa hồ đồ kia, nhưng một khi hoàng đế đã chìa ra con dao mổ của mình, Dương Phàm có muốn cứu y cũng không còn kịp nữa, Dương Phàm trên đường trở về nhà liền trầm tư suy nghĩ, chờ khi về tới nhà, hắn cuối cùng cũng đã nghĩ ra một biện pháp tốt.
Chủ ý đã quyết, Dương Phàm cũng yên lòng, bước vào phủ đi vào hậu trạch, Đào Mai khoác lên mình chiếc áo mới, vừa nhìn thấy Dương Phàm liền quỳ gối thi lễ:
- A lang!
- Ừ!
Dương Phàm gật đầu với nàng, cất bước vào phòng khách, trong đại sảnh nghe được tiếng chào hỏi của Đào Mai liền chạy ra, vừa nhìn thấy Dương Phàm mỉm cười, nhỏ nhẹ nói:
- Lang quân, chàng mau vào nhà đi, hãy xem ai đã tới này.
- Ai tới vậy?
Tiểu Man không đáp, chỉ mỉm cười, Dương Phàm nhìn thấy vẻ mặt thần bí của nàng cũng không hỏi nữa, cất bước vào phòng, chỉ thấy một người xoay lưng ghé vào chiếc giường La Hán đùa nghịch với Dương Niệm Tổ.
Người này thân hình cao to, trên đầu vấn khăn màu xanh đính ngọc, khoác trên người một chiếc áo choàng lụa màu xanh, một cái quần lụa cùng màu, mang một cái đai lưng bằng da thuộc, vô cung lả lướt mềm mại.
Dương Phàm không khỏi mừng rỡ nói:
- Uyển nhi!
Người nọ mải mê đùa nghịch với đứa nhỏ, mãi đến khi nghe tiếng kinh hô của Dương Phàm, lúc này mới phát giác hắn đã vào phòng, vội vàng quay đầu lại, cũng là một vẻ mặt vui sướng.
Tiểu Man đi vào cùng Dương Phàm, mỉm cười nói:
- Các ngươi trước trò chuyện, ta mang Niệm Tổ ra hậu viện đi dạo!
Nói đến bên giường ôm lấy Niệm Tổ.
- Đừng để con bị lạnh!
Dương Phàm nói xong, gỡ chiếc áo khoác nhung bằng da dê mềm mại từ giá áo quấn quanh người đứa nhỏ.
Uyển nhi mỉm cười nhìn Tiểu Man đem con bế ra ngoài, ánh mắt quyến luyến, trước sau vẫn đặt trên mình đứa nhỏ, đợi cho Tiểu Man biết mất ở cửa, mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Dương Phàm kéo nàng ngồi vào nhuyễn tháp bằng gỗ hương đàm khảm ngọc san hô, dịu dàng hỏi:
- Hôm nay như thế nào có thời gian đến đây? Phải báo cáo sao với hoàng thượng?
Y phục mùa đông của Uyển nhi không thể che giấu được dáng người đầy đặn, mĩ lệ của nàng, nàng mỉm cười kéo lại vạt áo của mình, nói:
- Làm sao có thể thường xuyên xin nghỉ, hôm nay là vì lời mời của Thái Bình công chúa mới có thể xuất cung.
Dương Phàm lấy một đĩa trái cây khô từ chiếc kỷ ngọc cho nàng, nghi hoặc hỏi:
- Thái Bình mời nàng đến làm gì? Thái Bình đã mời nàng, sao nàng lại đến đây?
Nói xong, hắn theo bản năng nhìn thoáng về phía cửa phòng.
Uyển nhi cười nói:
- Không cần nhìn, nàng ấy chưa tới. Ta là vì lời mời của nàng ấy mới xuất cung, nhưng khi sắp đến phủ công chúa, ta mới biết nàng ấy đã mời người nào đến phủ dự tiệc, ta không muốn đi, liền đổi ý tới phủ của chàng xem thử, chỉ một lúc là ta phải hồi cung.
- Thái Bình mời người nào mà nàng lại không muốn đi?
Dương Phàm dìu nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng cầmm lấy bàn tay mềm mại của nàng, bàn tay Uyển nhi vô cùng mềm mại, mịn màng, có chút cảm giác lành lạnh như cảm giác khi cầm ngọc trên tay, xem ra cũng là mới vừa từ bên ngoài vào không lâu.
Uyển nhi quệt quệt khóe miệng, nói:
- Huệ Phạm hòa thượng, Cao Tiễn, ba huynh đệ Trương Đồng Hưu, còn có bốn huynh đệ Thôi Thực cùng với vài vị tài tử trong kinh thành, đều là những nhân vật nổi tiếng.
Dương Phàm cười nói:
- Vậy thật đúng lúc, nàng chưởng quản thư quán cùng sử quán, thay triều đình chủ trì phong nhã, bình phẩm thiên hạ thi văn, những thi nhân tài giỏi đều là môn khách của nàng, nên cùng những người đó kết giao không phải sao?
Uyển nhi nói:
- Thái Bình mời ta tới là muốn ta đồng ý liên danh tiến cử mấy người vào triều làm học sĩ. Chỉ có điều…
Uyển nhi nói tới đây, hơi chút chần chờ, hai má ửng chút đỏ như đáo anh đào:
- Chì là… chỉ là gần đây trong cung có mấy lời đồn khó nghe…
Dương Phàm ngạc nhiên nói:
- Tin đồn gì? Ah… nàng là nói đám người Huệ Phạm, Cao Tiễn, Thôi Thực cùng Thái Bình công chúa có mối quan hệ mờ ám, thậm chí còn có lời đồn bọ họ cùng nhau phóng đãng?
Yuển nhi kinh ngạc nói:
- Chàng biết?
Dương Phàm cười cười nói:
- Đương nhiên biết!
Uyển nhi trừng lớn mắt hạnh, một bộ dáng đáng yêu:
- Chàng không thèm để ý?
Dương Phàm không cho là đúng, nói:
- Mỹ nữ cùng nam nhân có hơi nhiều tiếp xúc, lời tán gẫu tựa như hai cây cách nhau rất gần, lập tức liền có con nhện kết lưới giống như trong tự nhiên. Luôn có những con người thích suy đoán kẻ khác như vậy, cũng có những kẻ thích nghe những chuyện như vậy, đồn đãi như vậy, bất kể quá khứ, hiện tại hay tương lai cũng đều sẽ như vậy. Ha hả, vị công chúa này, đã quen làm theo ý mình, tuyệt không quan tâm tới những lời đồn đại bên ngoài, một đại nam nhân như ta, lẽ nào không bì kịp lòng dạ nữ nhân như nàng ta sao.
Uyển nhi trầm ngâm suy nghĩ, lắc đầu nói:
- Lang quân tấm lòng rộng lượng, đây là phúc khí của nữ nhi gia. Nhưng nữ nhân lấy danh tiết làm trọng, còn đang tự ái, chỉ sợ lời đồn ác ý, cũng tận lực tránh né, bị người đời đồn đại khó nghe như vậy, chung quy không phải chuyện tốt đẹp gì.
Dương Phàm nói:
- Trừ phi nàng không làm chuyện gì, cam nguyện ở trong khuê phòng, không bước ra khỏi cửa. Hiện giờ, hoàng đế sủng hạnh Nhị Trương, trải qua sự tiến cử của Nhị Trương, rất nghiều con cháu danh môn đều được vào triều, hơn nữa, quan lại trong triều trải qua vài lần phong ba, tổn thất hơn nửa, những quan viên mới vào triều rất nhiều người còn quá trẻ, nàng chấp chưởng trung khu, sau này phải qua lại với mấy viên quan đại thần này, lúc đó biết trôn tránh ở nơi nào?
Dương Phàm nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng, dịu dàng nói:
- Ta biết, nàng vì ta, cũng vì muốn đứng vững trong chốn cung đình nhiều mưu mô xảo trá này, cũng đang cố gắng mở rộng quan hệ, nếu lo ngại miệng lưỡi nhân gian, khó tránh khỏi bị ràng buộc khắp nơi. Vả lại, nàng đã tính đến phủ công chúa trước, lại nửa đường trở về, một khi nàng ta hiểu được nguyên do trong đó, khó tránh khỏi không hài lòng, không cần để ý đến những lời đồn đại đó.
Uyển nhi nói:
- Nhưng …
Dương Phàm nói:
- Được rồi, ta đang có chuyện muốn nhờ Thái Bình hỗ trợ, chúng ta cùng đi thôi, nàng đã rời khỏi đó thì cũng không cần quay lại, lúc trở về cứ nói trong cung có chuyện gấp cần giài quyết, vì vậy mới vội vàng trở về. Đi, chúng ta ra ngoài trước, lên xe lại chậm rãi nói rõ ràng.
Uyển nhi không còn cách nào, đành để Dương Phàm lôi kéo, không tình nguyện bước ra ngoài.
Dương Phàm vô cùng thấu triệt, những lời đồn đãi ác ý này, trước giờ luôn là những câu chuyện ngồi lê đôi mách của mọi người. Một nữ nhân xinh đẹp, chỉ sợ vì công việc mà phải giao tiếp cung nam nhân, tất nhiên cũng sẽ bị đồn đãi bởi những con người chỉ biết suy bụng ta ra bụng người. Huống chi là cái niên đại này.
Cho dù là hoàng đế, hoàng hậu thông gian hay tháo tử nuôi dưỡng luyến đồng, công chúa nuôi dưỡng nam sủng, quan lại triều đình cũng vậy, dân gian cũng thế, đều không dám nói, nếu Uyển nhi thực có chuyện xấu gì, không có khả năng từ hoàng đế đến dân chũng không một người đồn đãi, gần ba trăm năm trong triều, chưa có một lời đồn đãi nào liên quan đến nàng, chẳng sợ đôi ba lời đồn đãi.
Tuy như vậy, nhưng cũng không thể tránh thoát bị người đời phỉ báng. Đến thời Ngũ Đại Thập Quốc, thời đại loạn hoa Sa Đà, Lưu Húc bắt đầu sáng tác “ Đường thư”, theo tư liệu lịch sử thời Đường đã phát hiện một câu nói của Thượng Quan Uyển nhi “Ngoại thông kết đảng, khinh lộng quyền thế, triều đình lâm nguy.” Như nhặt được chí bảo, sửng sốt đem từ “ thông” này giải thích thành mối quan hệ lưỡng tính với người tư thông, những kẻ khác người cũng đổ xô theo y, không ngừng giúp y bổ sung hoàn thiện, cuối cùng thay đổi sự thật lịch sử.
Võ Chu là một thời kì đặc biệt nhất của thời Đường, vì đây là giai đoạn duy nhất trong lịch sử có nữ hoàng đế, cho nên những nữ nhân có thân phận đặc thù như Thượng Quan Uyển nhi, Thái Bình công chúa, có thể tham gia việc triều chính quan trọng mà những triều đại khác không được cho phép.
Nếu Uyển nhi không nhậm chức ở ngự tiền, như vậy phái bảo lý sẽ mất đi một tai mắt quan trọng bên cạnh hoàng thượng, rất nhiều phương châm chính sách quan trọng của triều đình, bọn họ sẽ nhận thức muộn màng, rất khó nói những tin tức này sẽ không bị chậm trễ, gây ra những sai lầm lớn không thể khắc phục.
Nếu Thái Bình công chúa không lợi dụng thân phận đặc thù của mình: công chúa đại Đường, con dâu Võ thị để thu hút quần thần, bảo vệ lực lượng của lý phái, như vậy đợi đến lúc Võ Tắc Thiên băng hà, những chức vị trọng yếu trong triều có thể bị người tộc Võ thị chiếm cứ, việc bảo vệ lực lượng lý phái sẽ trở thành lực bất tòng tâm.
Dương Phàm không muốn Uyển nhi vì vậy mà bị trói buộc, hiểu rõ lực lượng trong triều của bọn họ còn rất yếu, mà bọn họ muốn lợi dụng chính biến cung đình phục hưng Lý Đường, Uyển nhi ở trong cung còn hữu dụng hơn một trăm ngàn đại quân, tuyệt không thể để nàng có tâm lý gánh nặng trên lưng.Bởi vậy, Dương Phàm cố gắng xua tan những băn khoăn lo lắng của Uyển nhi.
Nỗi băn khoăn của Uyển nhi cùng Trương Thuyết bất đồng, Trương Thuyết một thế hệ tài tử, cực kỳ coi trọng thanh danh của bản thân, chỉ vì những lời đồn đãi mà rời xa Thái Bình, nhưng Uyển nhi lo lắng như vậy, chín phần cũng là vì không muốn làm cho Dương Phàm không vui, lang quân có thể thấu hiểu nỗi khó xử của nàng, vì vậy khúc mắc của Uyển nhi được cởi bỏ, không còn bất kì băn khoăn lo lắng nào.
Hai người vừa đi vừa nói, đợi khi khúc mắc được cởi bỏ, liền không khỏi nói đến những lời tâm tình ngọt ngào. Tuy hai người sớm đã là vợ chồng chân chính, nhưng nỗi khổ tương tư, chỉ vài lời ân ái của Dương Phàm, làm Uyển nhi trong lòng so với mật còn ngọt hơn. Trong lòng vui sướng chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, khó có được thời khắc yên bình như lúc này, nhưng nháy mắt một cái đã đến phường Thượng Thiện.
Phía xa kia chính là cầu Thiên Tân, Dương Phàm liền cùng Uyển nhi lưu luyến chia tay, ngồi trở lại chiến mã của mình, nhìn xe ngựa của Uyển nhi đi qua cầu Thiên Tân, mới thúc ngựa chuyển hướng phường Thượng Thiện.
Trước đó khi Uyển nhi tới phủ Thái Bình công chúa, Thái Bình công chúa đã nhận được tin tức, Uyển nhi là do nàng mời tới, nên sớm phái người đợi trước phủ, xa xa thấy xe ngựa của Uyển nhi, phía trên còn có biểu ngữ của quan phủ, như thế nào không biết nàng đã tới. Không đợi xe ngựa tới gần, người hầu trong phủ liền chạy đi báo tin. Kết quả đợi Thái Bình công chúa ra cửa nghênh đón, Thượng Quan Uyển nhi đã đổi hướng rời khỏi.
Tính cách Thái Bình công chúa chính là tùy tiện làm càn, làm theo ý mình, yêu hận tùy tâm, tích cực chủ động, xem thường những kẻ không có quan hệ với mình, xem họ là chó má, căn bản không để trong mắt, không biết được tâm tư tinh tế của Uyển nhi để ý tới những lời đồn đại kia.
Thượng Quan Uyển nhi đến mà lại quay về làm cho công chúa không sao hiểu nổi, còn tưởng rằng trong cung có tin tức khẩn cấp triệu Thượng Quan hồi cung đợi lệnh, cho nên nàng không hề tức giận, ngược lại còn có chút không yên, không biết trong cung lại xảy ra đại sự gì.
Vốn những vị khách mời đều ngồi chơi trong đại sảnh, phải đợi Uyển nhi tới rồi mới khai tiệc, nhưng Uyển nhi vô cớ quay về, không để lại lời nào, Thái Bình công chúa liền hạ lệnh khai tiệc, khách nhân an vị, bắt đầu ăn uống chơi hành tửu lệnh.
Lúc này, Cao Tiễn vừa nghĩ ra một tửu lệnh:
- Uống rượu tận đêm, không say không về.
Đây là một câu trong Kinh thi, người khác phải đối tửu lệnh, không chỉ đưa ra vế đối chiếu theo uẩn ý, hình thức, vần chân của người đối lệnh đầu tiên mà còn phải là một câu trong kinh thi.
Đây là một hoạt động kết giao thông thường của văn nhân, đặc biệt là thi giảo học vấn, những kẻ giả danh tri thức học đòi làm thơ, gặp những trường hợp này lập tức lòi đuôi cáo. Dù là Dương Phàm có nền tảng lúc nhỏ, cũng không thể ứng phó được trường hợp văn nhân uống rượu hành lệnh này.
Cao Tiễn người đầu tiên đưa ra vế đối đã làm khó mọi người, Thôi Thực vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên dùng đũa gõ vào ly rượu, cười lớn nói:
- Có rồi! Mưa gió mịt mù, gà gáy không ngừng!
Mọi người vỗ tay cười to, liền khen vế đối hay, Thái Bình công chúa mỉm cười, đang muốn phạt Cao Tiễn một chung rượu, một gã tùy tùng lặng yên đi tới, nói vào tai nàng:
- Điện hạ, Dương Phàm cầu kiến!
Chương 695: Dấu vết
- Các vị chầm chậm uống, bổn cung có việc phải rời khỏi một lát!
Thái Bình công chúa cầm khăn lụa trắng ưu nhã lau khóe miệng, mỉm cười gật đầu với những khách nhân đang mải mê uống rượu vui chơi.
Tất cả mọi người đều uống rượu, chỉ có Huệ Phạm hòa thượng đang pha trà, ông ấy vừa cho thêm một thìa muối vào ấm trà, nghe thấy lời nói của công chúa, không nhịn được cười nói:
- Điện hạ không phải là đối không được tửu lệnh của Cao tư lễ, muốn trốn rượu sao?
Mọi người cười to, Thái Bình công chúa không nói một lời nào, chỉ mỉm cười với mọi người, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển, khoan thai rời đi.
Trong thư phòng, Dương phàm tùy tiện đọc một cuốn kinh thư, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập, vừa ngẩng đầu đã thấy Thái Bình công chúa đứng trước mặt, xinh đạp quyến rũ như một đóa hoa tươi thắm.
- Nhị lang, sao hôm nay chàng lại tới đây?
- Đương nhiên là có việc …
Dương phàm còn chưa nói xong, Thái Bình công chúa đã bước qua, thân mình vừa chuyển không khách khí ngồi trên đùi Dương Phàm, Dương Phàm thuận thế nắm lấy eo nàng, tay kia đặt trên cặp đùi mượt mà nhẹ vỗ hai cái, cười nói:
- Hơi nặng rồi!
Thái bình công chúa khanh khách cười:
- Không có biện pháp, đang phải giả trang mang thai, không dễ gì xuất môn, đá cầu càng không được luyện, so với năm trước mập lên chút ít.
Mắt nàng dao động, liếc nhìn Dương Phàm nói:
- Mập lên rất khó coi sao?
Dương Phàm hai tay làm cằm, xoa nhẹ hai quả bán cầu, một bộ dáng nghiền ngẫm nghiên cứu, cuối cùng còn nghiêm túc gật đầu nói:
- Còn tốt, chỗ nên đều đặn thì đều đặn, đôi chân thon dài, cái eo nhỏ nhắn vẫn không mập lên chút nào!
Thái Bình công chúa phì cười, đánh rớt bàn tay đang tác quái của hắn, hai tay ôm cổ hắn, dịu dàng hỏi:
- Được rồi, nam nhân bận rộn của ta, chàng nếu vô sự sẽ không đăng điện tam bảo. Nói đi, có chuyện gì muốn tìm ta thương lượng?
Dương Phàm nghiêm mặt nói:
- Chuyện này có chút xíu phiền toái, ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Lệnh Nguyệt cuả ta đi làm mới thỏa đáng nhất.
Thái Bình công chúa nghe hắn gọi tên mình liền thấy trong lòng ngọt ngào, lại hờn dỗi liếc hắn nói:
- Bớt vuốt mông ngựa, nói vào vấn đề chính đi.
- Được!
Dương phàm thuận theo ý nàng. Trước vỗ “ba” một cái trên mông lớn của nàng, trên tay lưu lại xúc cảm đầy đặn co dãn, sau mới nói đến chuyện của mình.
Thái Bình công chúa nghe xong, nụ cười nhạt trên mặt biến mất, nhăn mày không vui nói:
- Sinh tử của y, lang quân để tâm đến làm gì, vì người này mà phải mạo hiểm, tội tình gì mà phải như thế?
Dương Phàm nói:
- Không có lý do gì, chỉ là một phần giao tình!
Thái Bình công chúa chăm chú nhìn hắn một lúc, nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Chàng nha. Không nên làm theo cảm tính như vậy.
Dương Phàm nói:
- Ta muốn trực tiếp đem y đi cũng không phải không có cách, chie là hy vọng… y có thể nhìn rõ sự thật, chính mình hết hy vọng. Nếu không, ta giúp y, y còn tưởng rằng ta hại y. Nếu y không như vậy, ta cũng đã không cầu nàng giúp đỡ.
Thái Bình công chúa thấy hắn quyết ý như vậy. Không khỏi cười khổ một tiếng, ngưng mắt suy tư một lát. Chậm rãi lắc đầu:
- Người này…, căn bản chính là một tai họa! chàng đem y cứu ra, y lại gây ra sai lầm nào, để lộ sự tình, sẽ ảnh hưởng đến đại kế của ta và chàng!
Dương Phàm nói:
- Về chuyện sau này, nàng cứ việc yên tâm, ta định đưa y tới một nơi cách xa kinh thành, cho dù y làm trời sụp xuống, hoàng đế cũng sẽ không hay biết. Huống chi, ta cũng đã có biện pháp không cho y gây họa, dù hắn có ngông cuồng cỡ nào, vừa gặp người ta phái đến quản lý y, cũng phải thuận theo.
Dương Phàm nói:
- Chí có điều, nếu ta trực tiếp đem y đi, y chẳng những không chết tâm, mà còn trách ta nhiều chuyện. Chung quy cũng phải để y tự nhìn rõ đại họa đang lâm đầu, y mới có thể tỉnh ngộ. Cho nên ta mới nhờ nàng cùng ta diễn vở tuồng này, hơn nữa… việc này cũng không phải cỉ có phiền toái, làm như vậy, nàng cũng có thể làm cho hoàng thượng vui lòng.
Thái Bình công chúa nhẹ cắn đôi môi đỏ mọng của mình, cân nhắc hồi lâu mới khẽ gật đầu, oán giận nói:
- Oan gia, người ta luôn cự tuyệt không được chàng! Thôi, mọi chuyện làm theo ý chàng!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Cửa phòng mở ra, Khương công tử xuất hiện trước cửa phòng.
Vẫn như trước không nhiễm một hạt bụi, tinh khiết như tuyêt trắng, vẫn cao cao tại thượng như trước, hàn băng như tuyết trên núi Côn Luân, như một vị thần cao ngạo đứng trên đỉnh núi Côn Luân coi thường chúng sinh như những con kiến đang dãy giụa.
- Thu thập hành lý, trở về Phạm Dương!
Thản nhiên bỏ lại một câu nói như vậy, Khương công tử lại “rầm” một tiếng đóng cửa lại, tâm tình của y còn chưa hoàn toàn ổn định lại, y không muốn thuộc hạ nhìn thấy bộ mặt yếu ớt của mình.
Theo tiếng cửa đóng lại, Viên Đình Vân vẻ mặt phấn khởi hẳn lên:
- Công tử rốt cuộc đã nghĩ thông suốt!
Y lập tức xoay người, nhẹ nhàng sắp xếp mọi việc để tránh ảnh hưởng công tử nghỉ ngơi.
Bangười giám sát phủ Hướng đại học sĩ của Hướng Quân, đầu lĩnh họ Phùng, tên Phùng Cao Nhân.
Cha của Phùng Cao Nhân năm đó một trong những Lục Lâm, nhưng sau khi thiên hạ dần dần ổn định, không thể tiếp tục cướp bóc, lúc này mới rửa tay quy điền.
Phùng lão cha nửa đời người làm sơn tặc, cũng không tích lũy được bao nhiêu của cải, chỉ có thể mua vài mẫu đất cằn cỗi, xem như có một chỗ yên thân. Lúc này, Phùng lão cha đã hơn bốn mươi, đã an cư lạc nghiệp, liền bắt đầu tính đến việc thành thân sinh con nối dõi tông đường.
Nhưng ông ta vừa không giàu có, vừa là một ngoại nhân không họ hàng thân thích, muốn tìm được một người vợ thật có chút khó khăn. Sau mất rất nhiều công sức mới có người mai mối cho.
Kỳ thật vợ ông ta là một người phụ nữ xinh đạp, làn da trắng nõn, nhà mẹ vợ lại mở xưởng ép dầu, bất kể phương diện nào đều không tệ, đáng tiếc là nàng có vóc dáng quá cao, một cô gái gần một mét bảy, ở thời đại đó quả là một cơn ác mộng, không có một nam nhân nào nguyện ý cưới một nữ nhân cao hơn mình một cái đầu.
Nam nhân cao hơn nàng không phải không có, nhưng phải môn đăng hộ đối, vậy chẳng phải còn khó hơn lên trời. Mắt thấy khuê nữ tuổi ngày càng lớn, vì nàng không gả được, ba ca ca lại lo lắng phân chia gia sản cho nàng, suốt ngày mặt lạnh nhìn nàng, khiến nàng trở thành một nha đầu suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, lúc này mới chấp nhận Phùng lão cha.
Phùng lão cha vóc dáng không cao, lúc còn làm sơn tặc đây là một lợi thế của ông, cho nên gần 20 năm, trong vô số lần bị quan binh truy bắt, ông luôn có thể biến nguy thành an, nhưng cưới một người vợ cao hơn mình như vậy, Phùng lão cha cũng là “Alexander”, một khoảng thời gian rất dài, ông luôn ra đồng, về nhà sai lệch giờ với mọi người trong thôn, miễn cho cùng đường, bị người ta lấy việc này ra chê cười.
Ông đặt tên cho con là “Cao Nhân”. Đem kỳ vọng lớn nhất đời mình ký thác trên người đứa con, không trông mong gì nhiều, chỉ mong đứa con cao lớn một chút, đừng dẫm vào vết xe đổ của ông, bởi vì có người vợ vóc dáng cao lớn mà bị chê cười.
Đáng tiếc, Phùng Cao Nhân phụ sự kỳ vọng của cha, y kế thừa vóc dáng từ cha mình, vì vậy, từ nhỏ đã chịu nhiều đánh đập từ cha, vừa đánh ông vừa chửi ầm lên:
- Đồ khốn khiếp. Mày bộ dạng giống tao làm gì? Mày bộ dạng giống tao làm gì?
Tuy nhiên thấp cũng có chỗ tốt của nó, ít nhất y hiện tại đầu đội khăn trùm, đeo tạp dề, tại một sạp nhỏ trong ngõ bán bành nướng. Ai trông thấy đều cho rằng y trời sinh chính là để làm nghề này, cho nên những người lui tới phủ, đều không còn nhìn chằm chằm y như trước.
Phùng Cao Nhân nhiệt tình mời chào bán hàng, cũng chưa từng nhìn về phía phủ, nhưng những người ra vào phủ đều phải đi qua sạp bán bánh của y.
Phùng Cao Nhân là người được khẩn cấp từ bên ngoài điều tới, không phải Dương Phàm không tín nhiệm đội nhân mã mà y trực tiếp tiếp quản từ Trường An, mà vì những người này vốn dĩ là những kẻ thân cận Khương công tử. Kẻ luôn mặt ngước lên trời, không coi ai ra gì như Khương công tử có thể không nhớ tới bộ dạng của họ, nhưng kẻ luôn theo bên mình y là Viên Đình Vân nhất định nhớ được, cho nên phải dùng những gương mặt lạ.
Từ khi thân phận Huyện lệnh Tống châu của Khổng Duy Hạo bị Cổ Trúc Đình phát hiện, Dương Phàm đã tiến hành điều tra tất cả nhân vật trong “Lạc Thủy thi xã”, Hướng lão học sĩ đúng là một trong những người khởi xướng “ Lạc Thủy thi xã”.
Trong lúc tân xuân, Hướng Phủ luôn lạnh lẽo vắng vẻ cũng nhộn nhịp, tấp nập người qua kẻ lại, ảnh hưởng đến việc giám sát của Phùng Cao Nhân. Tuy nhiên, thông qua việc quan sát tỉ mỉ của y cũng không có gì bất thường xảy ra. Đặc biệt là những nhân vật trong bức họa mà y đã nhìn qua cũng chưa từng xuất hiện.
Hôm nay, Phùng Cao Nhân còn tưởng rằng sẽ lại trải qua một ngày nhàm chán, bước sang năm mới, người dân cũng hào phóng hẳn lên, rất nhiều người tới mua bánh nướng, Phùng Cao Nhân vội vàng nướng bánh, bán bánh, thu tiền, mà trước cửa Hướng phủ vẫn không có chút động tĩnh gì.
Nhưng trong lúc y cố ý chọn hai cái bánh nướng lớn hơn một chút, gói vào giấy dầu, cười híp mắt đưa cho hai tiểu hài tử, cửa chính Hướng Phủ đột nhiên mở ra, đầu tiên là mấy tên kị sĩ dắt ngựa bước ra, ngay sau là một chiếc xe chạy nhanh ra ngoài.
Phía sau xe ngựa có vài người tháp tùng, đều là kị sĩ, mỗi người dát ngựa đều là những tên cường tráng sức lực dồi dào, yên trước treo đao, yên sau treo túi. Bọn kị sĩ đều mặc áo da dê, quần da dê, trên đầu đội mũ trùm che tai bàng da cẩu, áo choàng da dê. Đã sắp đến tháng giêng, thời tiết không còn rét lạnh, ăn mặc như thế, chỉ có thể là… chạy đường dài.
Quả tim Phùng Cao Nhân nhảy thót một nhịp, lập tức liền khôi phục bình thường.
- Mấy vị khách quan, xin chờ cho một chút, để tiểu nhân lấy mấy cái bánh nướng này ra đã.
Phùng Cao Nhân nói với mấy vị khách chờ mua bánh, mở lồng hấp ra, cầm lấy cái kẹp trúc, lấy một mẻ bánh vừa mới hấp chín để lên cái mẹt bên cạnh, một đôi mắt tinh ranh lúc hơi nước bốc lên lượn lờ trước mặt liền liếc nhìn về cửa chính của Hướng phủ.
- Ồ! Hướng lão học sĩ đây là muốn đi xa nhà sao?
Một người hàng xóm ngẫu nhiên đi ngang qua, cười hỏi Hướng lão học sĩ đang cầm quải trượng đi ra.
Hướng lão học sĩ là quan, người hàng xóm kia là dân, nhưng làm quan không nên làm cao với hàng xóm láng giềng, người ta dù chuyện lón chuyện nhỏ mời ngươi đến, ngươi cũng không được làm cao, nên tặng lễ thì tặng lễ, nên đến thăm nhà thì đến thăm, chúc tết là cấp bật lễ nghĩ không thể thiếu, bằng không danh dự sẽ bị tổn hại, nước bọt tuy nhỏ nhưng có thể dìm chết ngươi.
Cho nên Hướng lão học sĩ cười dài, khách khí trả lời:
- Ồ! Tiểu khuyển ở Phạm Dương làm quan, có công vụ trong người, không thể hồi kinh. Hôm nay, lão phu để con dâu qua chăm sóc hắn một thời gian, để cho chúng nó vợ chồng son có thể gặp mặt.
- Ha ha, lão học sĩ thương yêu con trai quá!
Người hàng xóm kia cười hì hì, khách khí nói hẹn gặp lại rồi bước đi.
Phùng Cao Nhân híp mắt nhìn, giống bị hơi nước làm nóng mắt.
Hướng lão học sĩ muốn cho con trai và con dâu đoàn tụ, không có vấn đề, đứa con để con dâu lại hầu hạ cha, đó là hiếu tâm cảu người con. Cha để con dâu qua chăm sóc cho con trai, đây là tình yêu của người cha. Nhưng Hướng phủ là gia đình tri thức, lại ngược đời con dâu ngồi trong xe để cha chồng đứng ở cửa đưa tiễn.
Cho dù gia quy nghiêm ngặt, con dâu không được xuất đầu lộ diện, cho dù trên đầu đội đỉnh “ Thiển lộ” thì không nói, nào có đạo lý bề trên ra trước cửa đưa tiễn, con dâu ngồi trong xe không lộ diện?
Y vừa mới nghĩ đến đây, một tên dắt ngựa đầu đội mũ trùm che tai vỗ vỗ cỗ ngựa nhìn thoáng qua bên này, Phùng Cao Nhân lập tức cúi đầu, chăm chú lấy chiếc bánh nướng cuối cùng ra, nhiệt tình tiếp đón khách nhân:
- Làm huynh đợi lâu, huynh muốn mua mấy cái?
Tên kị sĩ kia chỉ nghiêng một bên mặt, Phùng Cao Nhân đã thấy rõ hình dáng của hắn, căn cứ vào bức họa, người nọ chính là thủ lĩnh thị vệ bên người Khương công tử Viên Đình Vân.
- Tìm được rồi, lại bị ta tìm được rồi!
Tim Phùng Cao Nhân như muốn nhảy ra bên ngoài…
Cho tới nay, Dương Phàm gặp không ít người thông minh, có những người chỉ mới nói nửa câu, đã hiểu ý của hắn, thông minh giống như Ninh Kha tinh quái vậy, hắn không cần nói, nàng cũng hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì.
Dương Phàm chưa bao giờ gặp phải một kẻ ngây thơ và vô cùng bướng bỉnh như Tiết Hoài Nghĩa, đến nỗi hắn dùng hết mọi lý lẽ, đến cuối cùng lại không biết phải tiếp tục nói gì với Tiết Hoài Nghĩa. Hắn vắt óc suy nghĩ cũng không tìm ra cách nào có thể đả thông Tiết Hoài Nghĩa, khiến y hiểu được tình cảnh hung hiểm hiện nay của mình.
Tiết Hoài Nghĩa thấy cả người hắn đang phát run, không biết vì cái đầu gỗ của mình làm cho hắn phải tức giận, không khống chế được mà muốn hung hăng đánh mình một trận, còn tưởng rằng hắn đang lo lắng cho bản thân, trái lại còn thật lòng an ủi hắn:
- Được rồi! Tửu gia biết ngươi nghĩ như vậy cũng vì lo lắng cho ta. Ngươi yên tâm, những lời này tuy người khác nghe được sẽ cho đó là những lời đại nghịch bất đạo, nhưng trong mắt tửu gia ta, lại không là gì, chỉ từ miệng ngươi vào tai ta, tuyệt sẽ không có người thứ ba nghe được.
Dương Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, không biết nói gì hơn, hắn thật sự không biết nên giải thích như thế nào cho tên đầu trâu kia hiểu được.
Khi Dương Phàm rời khỏi chùa Bạch Mã, hắn khóc không ra nước mắt!
Hắn bị đánh bại, bại bởi tên Tiết Hòai Nghĩa ngu xuẩn!
Tiết Hoài Nghĩa vẫn kiên quyết cho rằng, y là nam nhân của Võ Chiếu, một nữ nhân cùng y cùng giường chung gối hơn mười năm, làm sao có thể vì hai gian phòng mà nhẫn tâm giết nam nhân của nàng? Nhất dạ phu thê bách dạ ân, cho dù nàng có thay lòng đổi dạ,cũng không có khả năng thương tổn y, giúp y che giấu sự thật về việc thiêu hủy Minh đường và Thiên đường, vẫn giao cho y phụ trách trùng tu Minh đường và Thiên đường, điều này đã đủ chứng minh mọi việc.
- Thập Thất, ngươi tới rồi!
Dương Phàm đang ủ rũ bước ra ngoài, vừa lúc bọn Hoằng Nhất, Hoằng Lục tiến vào, một thân đầy mùi rượu, không biết đi chỗ nào khoái hoạt mới trở về.
Vừa nhìn thấy sắc mặt của Dương Phàm, Hoằng Lục liền xua tay cho bọn huynh đệ rời đi, chỉ có y cùng Hoằng Nhất lưu lại, hai người bọn họ có mối quan hệ thân thiết nhất với Dương Phàm, cẩn thận hỏi:
- Thập Thất, làm sao vậy?
Dương Phàm nhìn thấy bọn họ liền cười khổ, lời tới miệng rồi lại nuốt trở về, chần chừ một lát, mới nói ra lo lắng của hắn, chỉ là lời nói lúc này không còn sắc bén như trước, những lời kia chỉ có thể nói với Tiết Hoài Nghĩa.
Hoằng Nhất cùng Hoằng Lục vừa nghe xong, tinh thần lập tức khẩn trương hẳn lên.
Dương Phàm nói:
- Có lẽ… ta đã sai, dù sao đây cũng chỉ là do ta tự phỏng đoán mà thôi, bất quá…
Hoằng Lục trầm mặt nói:
- Ta thấy Thập Thất nói không sai, đại sư huynh cảm thấy thế nào?
Hoằng Lục gật đầu:
- Ta cũng cảm thấy Thập Thất lo lắng như vậy nhất định có vấn đề!
Dương Phàm thật sự không ngờ, hắn không nghĩ tới mình hao tâm tổn trí giải bày sự thật, giảng đạo lý, cuối cùng cũng không thể khiến cho Tiết Hoài Nghĩa hiểu được, nhưng hắn chỉ nói ra lo lắng của mình, một lời giải thích cũng không có, vậy mà hai huynh đệ này lại tin tưởng hắn không chút nghi ngờ, xem ra vẫn còn những kẻ thông minh a, Dương Phàm không khỏi khôi phục một chút lòng tin về tài ăn nói của mình.
Không ngờ Hoằng Nhất lại nói tiếp:
- Thập Thất đệ là ai? Nói ra những lời đại nghịch bất đạo. Thầy trò huynh đệ chúng ta cũng chỉ là một đám ô hợp, trong đó cũng bao gồm sư phụ lão nhân gia người. Chân chính bằng bản lĩnh của mình tạo nên tên tuổi vẫn là Thập Thất. Đệ xem tiền đồ của Thập Thất, những việc đại sự trong quân ngũ, trong hình bộ, trong sử bộ, ta vẫn luôn phục Thập Thất, Thập Thất nói như vậy nhất định không sai được!
Dương Phàm ngẩn người, không nghĩ tới Hoằng Nhất tin vào lời nói cảu hắn không phải vì hắn phân tích có lý, mà vì … sùng bái mù quáng?
Hoằng Lục cũng đồng tình nói:
- Vốn nghe sư phụ nói, ta cũng cảm thấy vinh dự, Thập Thất vừa nói một câu, ta liền hạch toán lại, không phải sao, người ta ngay cả sản nghiệp trượng phu lưu lại cho nhi tử đều có thể cướp đoạt, ngay cả nhi tử thân sinh, tôn tử đều có thể giết chết mà không chớp mắt, sẽ quan tâm tới sư phụ sao.
Dương Phàm tĩnh tâm trở lại, cũng không quản hai người kia vì nguyên nhân gì mà tin tưởng mình…, bọn họ tin là tốt rồi.
Dương Phàm khẩn trương nói:
- Đại sư huynh, lục sư huynh, Tiết sư luôn tín nhiệm hai người nhất, còn phiền hai huynh khuyên nhủ Tiết sư, lúc này đào tẩu vẫn còn kịp,tin tưởng… nếu Tiết sư đào tẩu, hoàng đế ngược lại sẽ không đuổi cùng diệt tận. Còn có, các huynh… tốt nhất cũng sớm phòng bị.
Hoằng Nhất cùng Hoằng Lục quả nhiên là những kẻ phi thường sùng bái Dương Phàm, đối với lời nói của hắn tôn kính như thần, hai người dùng sức gật đầu:
- Ngươi yên tâm, chúng ta lập tức trở về khuyên nhủ sư phụ, cũng khuyên nhủ các sư huynh đệ khác sớm về nhà thu thập một chút trước khi chạy trốn, phải xem xét tình hình rồi mới hành sự, tránh cho bọn chúng bắt gọn một ổ.
Dương Phàm đầu, chần chờ một chút, lại thấp giọng bổ sung:
Nếu Tiết sư vẫn không nghe chúng ta khuyên nhủ, đệ cảm thấy… hai huynh… cũng nên sớm có tính toán, nếu đệ đoán không sai, hoàng đế sẽ không khoan nhượng quá lâu, chỉ cần luồng gió về trận đại hỏa qua đi, sẽ lập tức…
Hoằng Nhất cùng Hoằng Lục liếc nhìn nhau một cái, Hoằng Nhất nói với Dương Phàm:
- Thập Thất, đệ hãy yên tâm! Đệ là người có gia có nghiệp, có thể vì sư phụ mà mạo hiểm như vậy, sư phụ cùng huynh đệ chúng ta sẽ không phụ giao phó của đệ, có chúng ta ở đây, đệ hãy yên tâm, đoạn thời gian này đệ đừng đến nữa, tránh bị liên lụy, chúng ta chỉ là một đám lưu manh, đệ có thê có tử, đệ hãy nghĩ cho người nhà.
Dương phàm hiểu ý của hai người, bất ngờ nói:
- Đại sư huynh, các người…
Hoằng Lục vẫn cười nói:
- Thập Thất, đệ là người có bản lĩnh, chúng ta thì không phải, chúng ta chỉ là kẻ lưu manh đầu đường xó chợ, nếu không có sư phụ, đừng nói là ăn sung mặc sướng, mà sớm đã bị người đánh chết, trở thành một thi thể trong khe cống ngầm rồi. Nếu sư phụ chịu đi, chúng ta sẽ theo người, nếu y không đi, chúng ta hai cái mạng hèn, không đáng giá, bồi thường cho y là được rồi.
Dương Phàm kinh ngạc nhìn y, Hoằng Lục cũng không cảm thấy mình đã nới ra những lời hung hồn gì, Hoằng Nhất gật đầu, cũng nghĩ đó là một điều hiển nhiên.
Bọn họ không phải là người tốt lành gì, còn là những kẻ lưu manh chọc người chán ghét trên phố, ức hiếp người lương thiện, ăn quỵt, chiếm tiện nghi của những đại cô nương, tiểu thiếp đều là những chuyện thường ngày, thần ghét qủy oán, không còn gì để nói, nhưng trong mắt bọn họ, nghĩa khí so với cái mệnh hèn của bọn họ quý hơn gấp vạn lần!
Dương Phàm bị sự ngu xuẩn của Tiết Hoài Nghĩa đả kích khiến cho thương tích đầy mình, nhưng lời nói ngu xuẩn của hai người này lại vô ý làm hắn xúc động, hắn lặng yên nhìn chăm chú hai người thật lâu, vỗ nhẹ bả vai càu Hoằng Lục, nghiêm mặt nói:
- Trượng nghĩa một lần giết hơn một kiếp chó! Tốt! Tốt! Tốt!
Dương Phàm xoay người rời đi, nhanh chóng ra khỏi chùa Bạch Mã, giờ khắc này, hắn âm thầm hạ quyết định, bất luận như thế nào, cũng phải cứu Tiết Hoài Nghĩa, tuy rằng y ương ngạnh lại ngu xuẩn, bất kể là người cao quý hay kẻ nghèo hèn đều chán ghét y, tuy y sống giống như một tên hề nhưng y là bằng hữu của ta!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Khương công tử không có bằng hữu.
Y cao cao tại thường, ngay cả hoàng đế y cũng không để ở trong mắt.
Y có bệnh thích sạch sẽ, những nữ nhân xinh đẹp nhất trên thế gian này trong mắt y cũng là những kẻ dơ bẩn.
Nhưng hiện tại y thà có một người bằng hữu, cũng không sợ đó chỉ là một bằng hữu lưu manh, có thể cung y hàn huyên, uống chút rượu.
Y hiện tại tình nguyện có một nữ nhân, chẳng sợ đó chỉ là một kỹ nữ thanh lâu vạn người cưỡi, có người đẹp bầu bạn, tay thon non mềm nâng cốc, khiến y say ngất ngây.
Y lẻ loi ngồi một mình trong gian phòng sach sẽ đó, từ sớm đến tối, dường như đã ngồi hết một ngày, ngay cả tư thế cũng không đổi.
Ngoại trừ suy nghĩ của y, mọi thứ dường như đã chết.
Ngoài cửa phòng, Viên Đình Vân đi tới đi lui hơn mười lần, trước sau vẫn không có dũng khí mở cửa, không người nào dám quấy rầy y, không người nào dám an ủi y, không người nào hỏi y có muốn ăn chút gì không, thậm chí không một ai dám thể hiện sự quan tâm của mình dành cho y. Vì y luôn là người ra lệnh cho kẻ khác.
Có lẽ, chỉ có một người không sợ y, đó là một bé gái, là do y đặt tên: Khí Nô!
Khí Nô lúc cao hứng sẽ khanh khách cười, lúc không vui sẽ khóa oa oa, là người duy nhất coi thường sự tồn tại của y, không quan tâm tâm tình y là tốt hay xấu.
Vì lo lắng quấy rầy y, vú nuôi đã đem đứa nhỏ ôm đến căn phòng phía đông, y bây giờ không thể nghe thấy tiếng khóc, tiếng cười của đứa nhỏ đó nữa, điều này khiến cho Khương công tử trong lòng có một chút nuối tiếc.
Y hiện tại muốn nghe thấy bất kì một thanh âm nào, ít nhất cũng cho thấy y đang còn sống, sự yên tĩnh tuyệt đối, khiến cho bất luận tiếng vang nhỏ nào cũng làm tai y có cảm giác đau nhứt.
Y bị đánh bại, bại một cách thê thảm.
Nhưng y không phục, làm sao y có thể phục được?
Tất cả mọt chuyên, từ đầu tới cuối đều không có một chút công lao nào của tên Dương Phàm may mắn kia, hắn chỉ toàn dựa vào vận khí tốt của mình, mà có được chiến thắng của cuộc quyết đấu này.
Ai sẽ nghĩ tới tên Tiết Hoài Nghĩa khốn khiếp kia, chỉ vỉ ghen tuông sinh hận mà dám thiêu hủy Thiên đường và Minh đường?
Ai sẽ nghĩ tới hoàng đế lại chuyển cơn giận đó lên người của kẻ ngu ngốc giả thần giả quỷ lão ni Hà Nội kia.
Lũ ngự sử lựa gió bỏ buồn kia như một bầy chó do hoàng đế nuôi dưỡng, chủ nhân không vừa mắt ai, chúng nó lập tức xông ra sử càn!
Vì thế, lão ni Hà Nội ngã xuống, Hồ nhân Ma lặc ngã xuống, Thập Phương đạo nhân cũng ngã xuống…
Tên chó điên Lai Tuấn Thần kia vừa lúc được lệnh quản lý việc này, thủ đoạn “la chức kinh”, theo những người bị liên lụy, tóm gọn những kẻ dựa dẫm vào ba tên giả thần giả quỷ đó vơ vét của cải.
Vì muốn mau chóng thu được một số tiền có thể vận hành, y đã dốc toàn lực, dùng đến nhân lực, vật lực, tào lực cuối cùng của y để bắt cho được ba kẻ kia, đến nay đã ba kẻ kia đã bị Lai Tuần Thần tóm gọn cùng với y một kẻ trắng tay.
Y bại rồi, trận này còn chưa đánh mà y đã bại rồi, nhưng trong trận chiến này, nào có công lao gì của Dương Phàm?
Dương Phàm căn bản không có xuất chiêu, chiến thắng chỉ vì vận khí.
Y bại một cách không rõ ràng, y không phải bại bởi Dương Phàm, y bại là bởi thiên mệnh, bại bởi vận khí, y thật sự không cam lòng!
Chết không cam lòng!
Nhưng y còn có thể làm gì đây? Không có sự trợ giúp của gia tộc, y ở Lạc Dương đã không thể làm gì được nữa.
Khương công tử đang ngồi ngẩn người, bỗng nhiên cất tiếng cười to mà đứng lên, cười một lúc lâu, sau đó nước mắt chảy dài, nước mắt trong im lặng.
Đương nhiên, cửa sổ vẫn đóng chặt, không một ai nhìn thấy y rơi lệ, y trước mặt kẻ khác, vĩnh viễn đều cao cao tại thượng, một nhân vật thần tiên chốn nhân gian, vĩnh viễn không để cho kẻ khác nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình.
Bọn thuộc hạ trung thành đang canh giữ ngoài phòng vô cùng lo lắng, họ chỉ nghe được tiếng cười của công tử mà không thấy được nước mắt của y.
Đương nhiên, bọn họ cũng không phát giác, phủ đệ đại học sĩ đã bị người âm thầm giám sát, tạo thành một trong những “ lạc thủy bát lão”, Dương Phàm sao có thể bỏ qua việc giám sát nơi đó.
Chương 694: Danh tiết nặng tựa Thái sơn.
Dương Phàm sau khi quyết định xong chủ ý phải cứu cái tên Tiết Hoài Nghĩa hồ đồ kia, nhưng một khi hoàng đế đã chìa ra con dao mổ của mình, Dương Phàm có muốn cứu y cũng không còn kịp nữa, Dương Phàm trên đường trở về nhà liền trầm tư suy nghĩ, chờ khi về tới nhà, hắn cuối cùng cũng đã nghĩ ra một biện pháp tốt.
Chủ ý đã quyết, Dương Phàm cũng yên lòng, bước vào phủ đi vào hậu trạch, Đào Mai khoác lên mình chiếc áo mới, vừa nhìn thấy Dương Phàm liền quỳ gối thi lễ:
- A lang!
- Ừ!
Dương Phàm gật đầu với nàng, cất bước vào phòng khách, trong đại sảnh nghe được tiếng chào hỏi của Đào Mai liền chạy ra, vừa nhìn thấy Dương Phàm mỉm cười, nhỏ nhẹ nói:
- Lang quân, chàng mau vào nhà đi, hãy xem ai đã tới này.
- Ai tới vậy?
Tiểu Man không đáp, chỉ mỉm cười, Dương Phàm nhìn thấy vẻ mặt thần bí của nàng cũng không hỏi nữa, cất bước vào phòng, chỉ thấy một người xoay lưng ghé vào chiếc giường La Hán đùa nghịch với Dương Niệm Tổ.
Người này thân hình cao to, trên đầu vấn khăn màu xanh đính ngọc, khoác trên người một chiếc áo choàng lụa màu xanh, một cái quần lụa cùng màu, mang một cái đai lưng bằng da thuộc, vô cung lả lướt mềm mại.
Dương Phàm không khỏi mừng rỡ nói:
- Uyển nhi!
Người nọ mải mê đùa nghịch với đứa nhỏ, mãi đến khi nghe tiếng kinh hô của Dương Phàm, lúc này mới phát giác hắn đã vào phòng, vội vàng quay đầu lại, cũng là một vẻ mặt vui sướng.
Tiểu Man đi vào cùng Dương Phàm, mỉm cười nói:
- Các ngươi trước trò chuyện, ta mang Niệm Tổ ra hậu viện đi dạo!
Nói đến bên giường ôm lấy Niệm Tổ.
- Đừng để con bị lạnh!
Dương Phàm nói xong, gỡ chiếc áo khoác nhung bằng da dê mềm mại từ giá áo quấn quanh người đứa nhỏ.
Uyển nhi mỉm cười nhìn Tiểu Man đem con bế ra ngoài, ánh mắt quyến luyến, trước sau vẫn đặt trên mình đứa nhỏ, đợi cho Tiểu Man biết mất ở cửa, mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Dương Phàm kéo nàng ngồi vào nhuyễn tháp bằng gỗ hương đàm khảm ngọc san hô, dịu dàng hỏi:
- Hôm nay như thế nào có thời gian đến đây? Phải báo cáo sao với hoàng thượng?
Y phục mùa đông của Uyển nhi không thể che giấu được dáng người đầy đặn, mĩ lệ của nàng, nàng mỉm cười kéo lại vạt áo của mình, nói:
- Làm sao có thể thường xuyên xin nghỉ, hôm nay là vì lời mời của Thái Bình công chúa mới có thể xuất cung.
Dương Phàm lấy một đĩa trái cây khô từ chiếc kỷ ngọc cho nàng, nghi hoặc hỏi:
- Thái Bình mời nàng đến làm gì? Thái Bình đã mời nàng, sao nàng lại đến đây?
Nói xong, hắn theo bản năng nhìn thoáng về phía cửa phòng.
Uyển nhi cười nói:
- Không cần nhìn, nàng ấy chưa tới. Ta là vì lời mời của nàng ấy mới xuất cung, nhưng khi sắp đến phủ công chúa, ta mới biết nàng ấy đã mời người nào đến phủ dự tiệc, ta không muốn đi, liền đổi ý tới phủ của chàng xem thử, chỉ một lúc là ta phải hồi cung.
- Thái Bình mời người nào mà nàng lại không muốn đi?
Dương Phàm dìu nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng cầmm lấy bàn tay mềm mại của nàng, bàn tay Uyển nhi vô cùng mềm mại, mịn màng, có chút cảm giác lành lạnh như cảm giác khi cầm ngọc trên tay, xem ra cũng là mới vừa từ bên ngoài vào không lâu.
Uyển nhi quệt quệt khóe miệng, nói:
- Huệ Phạm hòa thượng, Cao Tiễn, ba huynh đệ Trương Đồng Hưu, còn có bốn huynh đệ Thôi Thực cùng với vài vị tài tử trong kinh thành, đều là những nhân vật nổi tiếng.
Dương Phàm cười nói:
- Vậy thật đúng lúc, nàng chưởng quản thư quán cùng sử quán, thay triều đình chủ trì phong nhã, bình phẩm thiên hạ thi văn, những thi nhân tài giỏi đều là môn khách của nàng, nên cùng những người đó kết giao không phải sao?
Uyển nhi nói:
- Thái Bình mời ta tới là muốn ta đồng ý liên danh tiến cử mấy người vào triều làm học sĩ. Chỉ có điều…
Uyển nhi nói tới đây, hơi chút chần chờ, hai má ửng chút đỏ như đáo anh đào:
- Chì là… chỉ là gần đây trong cung có mấy lời đồn khó nghe…
Dương Phàm ngạc nhiên nói:
- Tin đồn gì? Ah… nàng là nói đám người Huệ Phạm, Cao Tiễn, Thôi Thực cùng Thái Bình công chúa có mối quan hệ mờ ám, thậm chí còn có lời đồn bọ họ cùng nhau phóng đãng?
Yuển nhi kinh ngạc nói:
- Chàng biết?
Dương Phàm cười cười nói:
- Đương nhiên biết!
Uyển nhi trừng lớn mắt hạnh, một bộ dáng đáng yêu:
- Chàng không thèm để ý?
Dương Phàm không cho là đúng, nói:
- Mỹ nữ cùng nam nhân có hơi nhiều tiếp xúc, lời tán gẫu tựa như hai cây cách nhau rất gần, lập tức liền có con nhện kết lưới giống như trong tự nhiên. Luôn có những con người thích suy đoán kẻ khác như vậy, cũng có những kẻ thích nghe những chuyện như vậy, đồn đãi như vậy, bất kể quá khứ, hiện tại hay tương lai cũng đều sẽ như vậy. Ha hả, vị công chúa này, đã quen làm theo ý mình, tuyệt không quan tâm tới những lời đồn đại bên ngoài, một đại nam nhân như ta, lẽ nào không bì kịp lòng dạ nữ nhân như nàng ta sao.
Uyển nhi trầm ngâm suy nghĩ, lắc đầu nói:
- Lang quân tấm lòng rộng lượng, đây là phúc khí của nữ nhi gia. Nhưng nữ nhân lấy danh tiết làm trọng, còn đang tự ái, chỉ sợ lời đồn ác ý, cũng tận lực tránh né, bị người đời đồn đại khó nghe như vậy, chung quy không phải chuyện tốt đẹp gì.
Dương Phàm nói:
- Trừ phi nàng không làm chuyện gì, cam nguyện ở trong khuê phòng, không bước ra khỏi cửa. Hiện giờ, hoàng đế sủng hạnh Nhị Trương, trải qua sự tiến cử của Nhị Trương, rất nghiều con cháu danh môn đều được vào triều, hơn nữa, quan lại trong triều trải qua vài lần phong ba, tổn thất hơn nửa, những quan viên mới vào triều rất nhiều người còn quá trẻ, nàng chấp chưởng trung khu, sau này phải qua lại với mấy viên quan đại thần này, lúc đó biết trôn tránh ở nơi nào?
Dương Phàm nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng, dịu dàng nói:
- Ta biết, nàng vì ta, cũng vì muốn đứng vững trong chốn cung đình nhiều mưu mô xảo trá này, cũng đang cố gắng mở rộng quan hệ, nếu lo ngại miệng lưỡi nhân gian, khó tránh khỏi bị ràng buộc khắp nơi. Vả lại, nàng đã tính đến phủ công chúa trước, lại nửa đường trở về, một khi nàng ta hiểu được nguyên do trong đó, khó tránh khỏi không hài lòng, không cần để ý đến những lời đồn đại đó.
Uyển nhi nói:
- Nhưng …
Dương Phàm nói:
- Được rồi, ta đang có chuyện muốn nhờ Thái Bình hỗ trợ, chúng ta cùng đi thôi, nàng đã rời khỏi đó thì cũng không cần quay lại, lúc trở về cứ nói trong cung có chuyện gấp cần giài quyết, vì vậy mới vội vàng trở về. Đi, chúng ta ra ngoài trước, lên xe lại chậm rãi nói rõ ràng.
Uyển nhi không còn cách nào, đành để Dương Phàm lôi kéo, không tình nguyện bước ra ngoài.
Dương Phàm vô cùng thấu triệt, những lời đồn đãi ác ý này, trước giờ luôn là những câu chuyện ngồi lê đôi mách của mọi người. Một nữ nhân xinh đẹp, chỉ sợ vì công việc mà phải giao tiếp cung nam nhân, tất nhiên cũng sẽ bị đồn đãi bởi những con người chỉ biết suy bụng ta ra bụng người. Huống chi là cái niên đại này.
Cho dù là hoàng đế, hoàng hậu thông gian hay tháo tử nuôi dưỡng luyến đồng, công chúa nuôi dưỡng nam sủng, quan lại triều đình cũng vậy, dân gian cũng thế, đều không dám nói, nếu Uyển nhi thực có chuyện xấu gì, không có khả năng từ hoàng đế đến dân chũng không một người đồn đãi, gần ba trăm năm trong triều, chưa có một lời đồn đãi nào liên quan đến nàng, chẳng sợ đôi ba lời đồn đãi.
Tuy như vậy, nhưng cũng không thể tránh thoát bị người đời phỉ báng. Đến thời Ngũ Đại Thập Quốc, thời đại loạn hoa Sa Đà, Lưu Húc bắt đầu sáng tác “ Đường thư”, theo tư liệu lịch sử thời Đường đã phát hiện một câu nói của Thượng Quan Uyển nhi “Ngoại thông kết đảng, khinh lộng quyền thế, triều đình lâm nguy.” Như nhặt được chí bảo, sửng sốt đem từ “ thông” này giải thích thành mối quan hệ lưỡng tính với người tư thông, những kẻ khác người cũng đổ xô theo y, không ngừng giúp y bổ sung hoàn thiện, cuối cùng thay đổi sự thật lịch sử.
Võ Chu là một thời kì đặc biệt nhất của thời Đường, vì đây là giai đoạn duy nhất trong lịch sử có nữ hoàng đế, cho nên những nữ nhân có thân phận đặc thù như Thượng Quan Uyển nhi, Thái Bình công chúa, có thể tham gia việc triều chính quan trọng mà những triều đại khác không được cho phép.
Nếu Uyển nhi không nhậm chức ở ngự tiền, như vậy phái bảo lý sẽ mất đi một tai mắt quan trọng bên cạnh hoàng thượng, rất nhiều phương châm chính sách quan trọng của triều đình, bọn họ sẽ nhận thức muộn màng, rất khó nói những tin tức này sẽ không bị chậm trễ, gây ra những sai lầm lớn không thể khắc phục.
Nếu Thái Bình công chúa không lợi dụng thân phận đặc thù của mình: công chúa đại Đường, con dâu Võ thị để thu hút quần thần, bảo vệ lực lượng của lý phái, như vậy đợi đến lúc Võ Tắc Thiên băng hà, những chức vị trọng yếu trong triều có thể bị người tộc Võ thị chiếm cứ, việc bảo vệ lực lượng lý phái sẽ trở thành lực bất tòng tâm.
Dương Phàm không muốn Uyển nhi vì vậy mà bị trói buộc, hiểu rõ lực lượng trong triều của bọn họ còn rất yếu, mà bọn họ muốn lợi dụng chính biến cung đình phục hưng Lý Đường, Uyển nhi ở trong cung còn hữu dụng hơn một trăm ngàn đại quân, tuyệt không thể để nàng có tâm lý gánh nặng trên lưng.Bởi vậy, Dương Phàm cố gắng xua tan những băn khoăn lo lắng của Uyển nhi.
Nỗi băn khoăn của Uyển nhi cùng Trương Thuyết bất đồng, Trương Thuyết một thế hệ tài tử, cực kỳ coi trọng thanh danh của bản thân, chỉ vì những lời đồn đãi mà rời xa Thái Bình, nhưng Uyển nhi lo lắng như vậy, chín phần cũng là vì không muốn làm cho Dương Phàm không vui, lang quân có thể thấu hiểu nỗi khó xử của nàng, vì vậy khúc mắc của Uyển nhi được cởi bỏ, không còn bất kì băn khoăn lo lắng nào.
Hai người vừa đi vừa nói, đợi khi khúc mắc được cởi bỏ, liền không khỏi nói đến những lời tâm tình ngọt ngào. Tuy hai người sớm đã là vợ chồng chân chính, nhưng nỗi khổ tương tư, chỉ vài lời ân ái của Dương Phàm, làm Uyển nhi trong lòng so với mật còn ngọt hơn. Trong lòng vui sướng chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, khó có được thời khắc yên bình như lúc này, nhưng nháy mắt một cái đã đến phường Thượng Thiện.
Phía xa kia chính là cầu Thiên Tân, Dương Phàm liền cùng Uyển nhi lưu luyến chia tay, ngồi trở lại chiến mã của mình, nhìn xe ngựa của Uyển nhi đi qua cầu Thiên Tân, mới thúc ngựa chuyển hướng phường Thượng Thiện.
Trước đó khi Uyển nhi tới phủ Thái Bình công chúa, Thái Bình công chúa đã nhận được tin tức, Uyển nhi là do nàng mời tới, nên sớm phái người đợi trước phủ, xa xa thấy xe ngựa của Uyển nhi, phía trên còn có biểu ngữ của quan phủ, như thế nào không biết nàng đã tới. Không đợi xe ngựa tới gần, người hầu trong phủ liền chạy đi báo tin. Kết quả đợi Thái Bình công chúa ra cửa nghênh đón, Thượng Quan Uyển nhi đã đổi hướng rời khỏi.
Tính cách Thái Bình công chúa chính là tùy tiện làm càn, làm theo ý mình, yêu hận tùy tâm, tích cực chủ động, xem thường những kẻ không có quan hệ với mình, xem họ là chó má, căn bản không để trong mắt, không biết được tâm tư tinh tế của Uyển nhi để ý tới những lời đồn đại kia.
Thượng Quan Uyển nhi đến mà lại quay về làm cho công chúa không sao hiểu nổi, còn tưởng rằng trong cung có tin tức khẩn cấp triệu Thượng Quan hồi cung đợi lệnh, cho nên nàng không hề tức giận, ngược lại còn có chút không yên, không biết trong cung lại xảy ra đại sự gì.
Vốn những vị khách mời đều ngồi chơi trong đại sảnh, phải đợi Uyển nhi tới rồi mới khai tiệc, nhưng Uyển nhi vô cớ quay về, không để lại lời nào, Thái Bình công chúa liền hạ lệnh khai tiệc, khách nhân an vị, bắt đầu ăn uống chơi hành tửu lệnh.
Lúc này, Cao Tiễn vừa nghĩ ra một tửu lệnh:
- Uống rượu tận đêm, không say không về.
Đây là một câu trong Kinh thi, người khác phải đối tửu lệnh, không chỉ đưa ra vế đối chiếu theo uẩn ý, hình thức, vần chân của người đối lệnh đầu tiên mà còn phải là một câu trong kinh thi.
Đây là một hoạt động kết giao thông thường của văn nhân, đặc biệt là thi giảo học vấn, những kẻ giả danh tri thức học đòi làm thơ, gặp những trường hợp này lập tức lòi đuôi cáo. Dù là Dương Phàm có nền tảng lúc nhỏ, cũng không thể ứng phó được trường hợp văn nhân uống rượu hành lệnh này.
Cao Tiễn người đầu tiên đưa ra vế đối đã làm khó mọi người, Thôi Thực vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên dùng đũa gõ vào ly rượu, cười lớn nói:
- Có rồi! Mưa gió mịt mù, gà gáy không ngừng!
Mọi người vỗ tay cười to, liền khen vế đối hay, Thái Bình công chúa mỉm cười, đang muốn phạt Cao Tiễn một chung rượu, một gã tùy tùng lặng yên đi tới, nói vào tai nàng:
- Điện hạ, Dương Phàm cầu kiến!
Chương 695: Dấu vết
- Các vị chầm chậm uống, bổn cung có việc phải rời khỏi một lát!
Thái Bình công chúa cầm khăn lụa trắng ưu nhã lau khóe miệng, mỉm cười gật đầu với những khách nhân đang mải mê uống rượu vui chơi.
Tất cả mọi người đều uống rượu, chỉ có Huệ Phạm hòa thượng đang pha trà, ông ấy vừa cho thêm một thìa muối vào ấm trà, nghe thấy lời nói của công chúa, không nhịn được cười nói:
- Điện hạ không phải là đối không được tửu lệnh của Cao tư lễ, muốn trốn rượu sao?
Mọi người cười to, Thái Bình công chúa không nói một lời nào, chỉ mỉm cười với mọi người, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển, khoan thai rời đi.
Trong thư phòng, Dương phàm tùy tiện đọc một cuốn kinh thư, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập, vừa ngẩng đầu đã thấy Thái Bình công chúa đứng trước mặt, xinh đạp quyến rũ như một đóa hoa tươi thắm.
- Nhị lang, sao hôm nay chàng lại tới đây?
- Đương nhiên là có việc …
Dương phàm còn chưa nói xong, Thái Bình công chúa đã bước qua, thân mình vừa chuyển không khách khí ngồi trên đùi Dương Phàm, Dương Phàm thuận thế nắm lấy eo nàng, tay kia đặt trên cặp đùi mượt mà nhẹ vỗ hai cái, cười nói:
- Hơi nặng rồi!
Thái bình công chúa khanh khách cười:
- Không có biện pháp, đang phải giả trang mang thai, không dễ gì xuất môn, đá cầu càng không được luyện, so với năm trước mập lên chút ít.
Mắt nàng dao động, liếc nhìn Dương Phàm nói:
- Mập lên rất khó coi sao?
Dương Phàm hai tay làm cằm, xoa nhẹ hai quả bán cầu, một bộ dáng nghiền ngẫm nghiên cứu, cuối cùng còn nghiêm túc gật đầu nói:
- Còn tốt, chỗ nên đều đặn thì đều đặn, đôi chân thon dài, cái eo nhỏ nhắn vẫn không mập lên chút nào!
Thái Bình công chúa phì cười, đánh rớt bàn tay đang tác quái của hắn, hai tay ôm cổ hắn, dịu dàng hỏi:
- Được rồi, nam nhân bận rộn của ta, chàng nếu vô sự sẽ không đăng điện tam bảo. Nói đi, có chuyện gì muốn tìm ta thương lượng?
Dương Phàm nghiêm mặt nói:
- Chuyện này có chút xíu phiền toái, ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Lệnh Nguyệt cuả ta đi làm mới thỏa đáng nhất.
Thái Bình công chúa nghe hắn gọi tên mình liền thấy trong lòng ngọt ngào, lại hờn dỗi liếc hắn nói:
- Bớt vuốt mông ngựa, nói vào vấn đề chính đi.
- Được!
Dương phàm thuận theo ý nàng. Trước vỗ “ba” một cái trên mông lớn của nàng, trên tay lưu lại xúc cảm đầy đặn co dãn, sau mới nói đến chuyện của mình.
Thái Bình công chúa nghe xong, nụ cười nhạt trên mặt biến mất, nhăn mày không vui nói:
- Sinh tử của y, lang quân để tâm đến làm gì, vì người này mà phải mạo hiểm, tội tình gì mà phải như thế?
Dương Phàm nói:
- Không có lý do gì, chỉ là một phần giao tình!
Thái Bình công chúa chăm chú nhìn hắn một lúc, nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Chàng nha. Không nên làm theo cảm tính như vậy.
Dương Phàm nói:
- Ta muốn trực tiếp đem y đi cũng không phải không có cách, chie là hy vọng… y có thể nhìn rõ sự thật, chính mình hết hy vọng. Nếu không, ta giúp y, y còn tưởng rằng ta hại y. Nếu y không như vậy, ta cũng đã không cầu nàng giúp đỡ.
Thái Bình công chúa thấy hắn quyết ý như vậy. Không khỏi cười khổ một tiếng, ngưng mắt suy tư một lát. Chậm rãi lắc đầu:
- Người này…, căn bản chính là một tai họa! chàng đem y cứu ra, y lại gây ra sai lầm nào, để lộ sự tình, sẽ ảnh hưởng đến đại kế của ta và chàng!
Dương Phàm nói:
- Về chuyện sau này, nàng cứ việc yên tâm, ta định đưa y tới một nơi cách xa kinh thành, cho dù y làm trời sụp xuống, hoàng đế cũng sẽ không hay biết. Huống chi, ta cũng đã có biện pháp không cho y gây họa, dù hắn có ngông cuồng cỡ nào, vừa gặp người ta phái đến quản lý y, cũng phải thuận theo.
Dương Phàm nói:
- Chí có điều, nếu ta trực tiếp đem y đi, y chẳng những không chết tâm, mà còn trách ta nhiều chuyện. Chung quy cũng phải để y tự nhìn rõ đại họa đang lâm đầu, y mới có thể tỉnh ngộ. Cho nên ta mới nhờ nàng cùng ta diễn vở tuồng này, hơn nữa… việc này cũng không phải cỉ có phiền toái, làm như vậy, nàng cũng có thể làm cho hoàng thượng vui lòng.
Thái Bình công chúa nhẹ cắn đôi môi đỏ mọng của mình, cân nhắc hồi lâu mới khẽ gật đầu, oán giận nói:
- Oan gia, người ta luôn cự tuyệt không được chàng! Thôi, mọi chuyện làm theo ý chàng!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Cửa phòng mở ra, Khương công tử xuất hiện trước cửa phòng.
Vẫn như trước không nhiễm một hạt bụi, tinh khiết như tuyêt trắng, vẫn cao cao tại thượng như trước, hàn băng như tuyết trên núi Côn Luân, như một vị thần cao ngạo đứng trên đỉnh núi Côn Luân coi thường chúng sinh như những con kiến đang dãy giụa.
- Thu thập hành lý, trở về Phạm Dương!
Thản nhiên bỏ lại một câu nói như vậy, Khương công tử lại “rầm” một tiếng đóng cửa lại, tâm tình của y còn chưa hoàn toàn ổn định lại, y không muốn thuộc hạ nhìn thấy bộ mặt yếu ớt của mình.
Theo tiếng cửa đóng lại, Viên Đình Vân vẻ mặt phấn khởi hẳn lên:
- Công tử rốt cuộc đã nghĩ thông suốt!
Y lập tức xoay người, nhẹ nhàng sắp xếp mọi việc để tránh ảnh hưởng công tử nghỉ ngơi.
Bangười giám sát phủ Hướng đại học sĩ của Hướng Quân, đầu lĩnh họ Phùng, tên Phùng Cao Nhân.
Cha của Phùng Cao Nhân năm đó một trong những Lục Lâm, nhưng sau khi thiên hạ dần dần ổn định, không thể tiếp tục cướp bóc, lúc này mới rửa tay quy điền.
Phùng lão cha nửa đời người làm sơn tặc, cũng không tích lũy được bao nhiêu của cải, chỉ có thể mua vài mẫu đất cằn cỗi, xem như có một chỗ yên thân. Lúc này, Phùng lão cha đã hơn bốn mươi, đã an cư lạc nghiệp, liền bắt đầu tính đến việc thành thân sinh con nối dõi tông đường.
Nhưng ông ta vừa không giàu có, vừa là một ngoại nhân không họ hàng thân thích, muốn tìm được một người vợ thật có chút khó khăn. Sau mất rất nhiều công sức mới có người mai mối cho.
Kỳ thật vợ ông ta là một người phụ nữ xinh đạp, làn da trắng nõn, nhà mẹ vợ lại mở xưởng ép dầu, bất kể phương diện nào đều không tệ, đáng tiếc là nàng có vóc dáng quá cao, một cô gái gần một mét bảy, ở thời đại đó quả là một cơn ác mộng, không có một nam nhân nào nguyện ý cưới một nữ nhân cao hơn mình một cái đầu.
Nam nhân cao hơn nàng không phải không có, nhưng phải môn đăng hộ đối, vậy chẳng phải còn khó hơn lên trời. Mắt thấy khuê nữ tuổi ngày càng lớn, vì nàng không gả được, ba ca ca lại lo lắng phân chia gia sản cho nàng, suốt ngày mặt lạnh nhìn nàng, khiến nàng trở thành một nha đầu suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, lúc này mới chấp nhận Phùng lão cha.
Phùng lão cha vóc dáng không cao, lúc còn làm sơn tặc đây là một lợi thế của ông, cho nên gần 20 năm, trong vô số lần bị quan binh truy bắt, ông luôn có thể biến nguy thành an, nhưng cưới một người vợ cao hơn mình như vậy, Phùng lão cha cũng là “Alexander”, một khoảng thời gian rất dài, ông luôn ra đồng, về nhà sai lệch giờ với mọi người trong thôn, miễn cho cùng đường, bị người ta lấy việc này ra chê cười.
Ông đặt tên cho con là “Cao Nhân”. Đem kỳ vọng lớn nhất đời mình ký thác trên người đứa con, không trông mong gì nhiều, chỉ mong đứa con cao lớn một chút, đừng dẫm vào vết xe đổ của ông, bởi vì có người vợ vóc dáng cao lớn mà bị chê cười.
Đáng tiếc, Phùng Cao Nhân phụ sự kỳ vọng của cha, y kế thừa vóc dáng từ cha mình, vì vậy, từ nhỏ đã chịu nhiều đánh đập từ cha, vừa đánh ông vừa chửi ầm lên:
- Đồ khốn khiếp. Mày bộ dạng giống tao làm gì? Mày bộ dạng giống tao làm gì?
Tuy nhiên thấp cũng có chỗ tốt của nó, ít nhất y hiện tại đầu đội khăn trùm, đeo tạp dề, tại một sạp nhỏ trong ngõ bán bành nướng. Ai trông thấy đều cho rằng y trời sinh chính là để làm nghề này, cho nên những người lui tới phủ, đều không còn nhìn chằm chằm y như trước.
Phùng Cao Nhân nhiệt tình mời chào bán hàng, cũng chưa từng nhìn về phía phủ, nhưng những người ra vào phủ đều phải đi qua sạp bán bánh của y.
Phùng Cao Nhân là người được khẩn cấp từ bên ngoài điều tới, không phải Dương Phàm không tín nhiệm đội nhân mã mà y trực tiếp tiếp quản từ Trường An, mà vì những người này vốn dĩ là những kẻ thân cận Khương công tử. Kẻ luôn mặt ngước lên trời, không coi ai ra gì như Khương công tử có thể không nhớ tới bộ dạng của họ, nhưng kẻ luôn theo bên mình y là Viên Đình Vân nhất định nhớ được, cho nên phải dùng những gương mặt lạ.
Từ khi thân phận Huyện lệnh Tống châu của Khổng Duy Hạo bị Cổ Trúc Đình phát hiện, Dương Phàm đã tiến hành điều tra tất cả nhân vật trong “Lạc Thủy thi xã”, Hướng lão học sĩ đúng là một trong những người khởi xướng “ Lạc Thủy thi xã”.
Trong lúc tân xuân, Hướng Phủ luôn lạnh lẽo vắng vẻ cũng nhộn nhịp, tấp nập người qua kẻ lại, ảnh hưởng đến việc giám sát của Phùng Cao Nhân. Tuy nhiên, thông qua việc quan sát tỉ mỉ của y cũng không có gì bất thường xảy ra. Đặc biệt là những nhân vật trong bức họa mà y đã nhìn qua cũng chưa từng xuất hiện.
Hôm nay, Phùng Cao Nhân còn tưởng rằng sẽ lại trải qua một ngày nhàm chán, bước sang năm mới, người dân cũng hào phóng hẳn lên, rất nhiều người tới mua bánh nướng, Phùng Cao Nhân vội vàng nướng bánh, bán bánh, thu tiền, mà trước cửa Hướng phủ vẫn không có chút động tĩnh gì.
Nhưng trong lúc y cố ý chọn hai cái bánh nướng lớn hơn một chút, gói vào giấy dầu, cười híp mắt đưa cho hai tiểu hài tử, cửa chính Hướng Phủ đột nhiên mở ra, đầu tiên là mấy tên kị sĩ dắt ngựa bước ra, ngay sau là một chiếc xe chạy nhanh ra ngoài.
Phía sau xe ngựa có vài người tháp tùng, đều là kị sĩ, mỗi người dát ngựa đều là những tên cường tráng sức lực dồi dào, yên trước treo đao, yên sau treo túi. Bọn kị sĩ đều mặc áo da dê, quần da dê, trên đầu đội mũ trùm che tai bàng da cẩu, áo choàng da dê. Đã sắp đến tháng giêng, thời tiết không còn rét lạnh, ăn mặc như thế, chỉ có thể là… chạy đường dài.
Quả tim Phùng Cao Nhân nhảy thót một nhịp, lập tức liền khôi phục bình thường.
- Mấy vị khách quan, xin chờ cho một chút, để tiểu nhân lấy mấy cái bánh nướng này ra đã.
Phùng Cao Nhân nói với mấy vị khách chờ mua bánh, mở lồng hấp ra, cầm lấy cái kẹp trúc, lấy một mẻ bánh vừa mới hấp chín để lên cái mẹt bên cạnh, một đôi mắt tinh ranh lúc hơi nước bốc lên lượn lờ trước mặt liền liếc nhìn về cửa chính của Hướng phủ.
- Ồ! Hướng lão học sĩ đây là muốn đi xa nhà sao?
Một người hàng xóm ngẫu nhiên đi ngang qua, cười hỏi Hướng lão học sĩ đang cầm quải trượng đi ra.
Hướng lão học sĩ là quan, người hàng xóm kia là dân, nhưng làm quan không nên làm cao với hàng xóm láng giềng, người ta dù chuyện lón chuyện nhỏ mời ngươi đến, ngươi cũng không được làm cao, nên tặng lễ thì tặng lễ, nên đến thăm nhà thì đến thăm, chúc tết là cấp bật lễ nghĩ không thể thiếu, bằng không danh dự sẽ bị tổn hại, nước bọt tuy nhỏ nhưng có thể dìm chết ngươi.
Cho nên Hướng lão học sĩ cười dài, khách khí trả lời:
- Ồ! Tiểu khuyển ở Phạm Dương làm quan, có công vụ trong người, không thể hồi kinh. Hôm nay, lão phu để con dâu qua chăm sóc hắn một thời gian, để cho chúng nó vợ chồng son có thể gặp mặt.
- Ha ha, lão học sĩ thương yêu con trai quá!
Người hàng xóm kia cười hì hì, khách khí nói hẹn gặp lại rồi bước đi.
Phùng Cao Nhân híp mắt nhìn, giống bị hơi nước làm nóng mắt.
Hướng lão học sĩ muốn cho con trai và con dâu đoàn tụ, không có vấn đề, đứa con để con dâu lại hầu hạ cha, đó là hiếu tâm cảu người con. Cha để con dâu qua chăm sóc cho con trai, đây là tình yêu của người cha. Nhưng Hướng phủ là gia đình tri thức, lại ngược đời con dâu ngồi trong xe để cha chồng đứng ở cửa đưa tiễn.
Cho dù gia quy nghiêm ngặt, con dâu không được xuất đầu lộ diện, cho dù trên đầu đội đỉnh “ Thiển lộ” thì không nói, nào có đạo lý bề trên ra trước cửa đưa tiễn, con dâu ngồi trong xe không lộ diện?
Y vừa mới nghĩ đến đây, một tên dắt ngựa đầu đội mũ trùm che tai vỗ vỗ cỗ ngựa nhìn thoáng qua bên này, Phùng Cao Nhân lập tức cúi đầu, chăm chú lấy chiếc bánh nướng cuối cùng ra, nhiệt tình tiếp đón khách nhân:
- Làm huynh đợi lâu, huynh muốn mua mấy cái?
Tên kị sĩ kia chỉ nghiêng một bên mặt, Phùng Cao Nhân đã thấy rõ hình dáng của hắn, căn cứ vào bức họa, người nọ chính là thủ lĩnh thị vệ bên người Khương công tử Viên Đình Vân.
- Tìm được rồi, lại bị ta tìm được rồi!
Tim Phùng Cao Nhân như muốn nhảy ra bên ngoài…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.