Say Mộng Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 652: Bước thứ 2 dụ rắn.

Nguyệt Quan

15/04/2016

- Các ngươi sao bây giờ mới qua cửa thành? Bây giờ qua cửa thành thì cũng quá thời gian tìm chỗ trọ.

Thuế Đinh lười biếng nói, rồi thu thuế theo đầu người, vì Trương Khê Đồng lén đưa hắn haihai văn tiền nên thái độ cũng khách sáo hơn nhiều.

Thuế Đinh đã kiểm tra xong, những người này không phải là người làm ăn, mộtmột hồi không vui, chỉ có thể thu thuế quan theo đầu người.

Cả đoàn Dương Phàm lần này đi người không qua trạm, tùy lúc mà điền điểm xuất phát và đích đến, con dấu đại ấn bên trên là thật, không có sai sót nên Thuế Đinh cùng lính canh không thể làm khó, phải thả cho họ đi.

"Triều đăng lỗ dương quan

Hạp lộ tiễu thả thâm.

Lưu giản vạn dư trượng,

Vi mộc sổ thiên tầm.

Bào hổ hưởng cùng sơn,

Minh hạc quát không lâm."

Dịch nghĩa: ngước nhìn cửa Lỗ Dương, đường hẹp dựng đứng, mà lại sâu. Thác nước hơn vạn trượng…hổ gầm nơi rừng thiêng nước độc, hạc kêu chốn rừng hoang”

Đi bộ trong hẻm núi, không nghe thấy tiếng hổ gầm truyền lại, song lại có vài tiếng vượn kêu thê lương. Trên trời cũng không thấy hạc kêu, bay qua nhưng lại có hàng trăm con quạ bay đầy trời.

Cửa này tuy hiểm yếu nhưng con đường nơi hẻm núi vẫn rộng và bằng phẳng. Đây là do thiên nhiên tạo ra. Vốn có thể đi lại bằng xe ngựa.

Tuy vách núi dốc, bên trên không thể giấu người, xe ngựa của họ cũng tự đi vào bên mép hẻm núi, chỗ lõm bên trong mép núi rộng khoảng haihai trượng, nhưng nếu bên trên có người ném đá xuống cũng không thể khiến người bên dưới bị thương, vì thường có người thông đường trong những ngày hè, ngày mưa tuyết, đây cũng là con đường hay đi lại nên rất bằng phẳng, không có cỏ mọc.

Hoàng Húc Sưởng quay đầu nhìn lại, cổng thành đang dần khép, đem ánh hoàng hôn cắt đoạn bên ngoài hẻm núi, thì không khỏi thở dài than:

- Cuối cùng chúng ta cũng tới rồi.

Dương Phàm lại nhìn về phía trước, nghiêm trọng nói:

- Cuối cùng cũng tiến vào đường đến đô kỳ rồi.

Đi qua Lỗ Dương Quan, tiếp tục tiến về phía trước là hẻm núi dài hàng dặm, sau đó mới ra được ngoài. Họ đang tiến vào, Dương Phàm bỗng ghìm lại ngựa. Nghiêng tai lắng nghe, Hoàng Húc Sưởng thấy động tác kỳ lạ của Dương Phàm, cũng ghìm ngựa lại, hỏi:

- Sao thế?

Dương Phàm hơi nhăn mày, trầm giọng nói:

- Đằng sau có tiếng vó ngựa.

Vừa dứt lời, mọi người liền nghe thấy tiếng vó ngựa, tiếng chân như sấm, đó nhất định không phải chỉ là một người.

Họ là đoàn người cuối cùng đã xuất quan, sao phía sau lại còn tiếng vó ngựa? Họ là ai? Tất cả mọi người ngay lập tức nghĩ đến những thích khách mà Võ gia phái tới, cũng chỉ có họ mới có thể lấy ra tín vật lệnh cho quan ải mở cửa.

Dương Phàm nhanh chóng quyết định, rồi lớn tiếng nói:

- Không phải mất thời gian chờ chỗ này nữa, cho xe ngựa tăng tốc lên, nhanh xuất cốc.



****

Thẩm Hoằng Nghị là người của Võ Thừa Tự, thủa nhỏ là một hiệp khách ở Trường An. Vừa luyện kiếm vừa có tài văn chương nhất định. Sau được Võ Thừa Tự mời đến phủ, trở thành thực khách của Ngụy vương phủ.

Gã đang dò hỏi tin tức của nhóm Dương Phàm ở thị trấn Phong Sơn, thì nhóm người Dương Phàm bỗng xuất hiện ở Hướng Thành, thậm chí còn mua một đàn la, ngựa mà không hề mặc cả giá rồi hướng về phương bắc. Tin tức rất nhanh đã truyền đến tai hắn. Thị trấn Phong Sơn cách Hướng Thành không xa. Không cần nghĩ nhiều, Thẩm Hoằng Nghị lập tức ra lệnh cho binh lính xuất mã đuổi theo.

Áo choàng màu đỏ tươi bay phần phật, như đám mây đỏ, rủ xuống hẻm núi. Thực ra, mùa này không cần dùng đến áo choàng. Hơn nữa, nó cũng không thuận tiện khi đang phi ngựa nước đại, nhưng đây là thói quen từ thời làm hiệp khách ở Trường An lúc nhỏ. Rất uy phong, đúng không?

Khi dùng tín vật của Ngụy Vương kêu mở cổng Lỗ Dương Quan, gã đã hỏi rõ những đặc điểm của đoàn người Dương Phàm vừa qua đây không lâu. Thẩm Hoằng Nghị vội thúc ngựa, phi như vũ bão. Đang tiến vào cốc, bỗng lại thấy có người đứng kiên định trong cốc phía trước, lúc này ánh chiều tà đã xuống núi, trong cốc là một mảng trống trải, tịch mịch.

Một người, một ngựa. Con ngựa đang cố lục lọi, tìm những cọng cỏ, trong khi người cưỡi ngựa vẫn ngồi rất thoải mái, eo hơi hạ xuống. Mỗi khi con ngựa nhún xuống, người ngồi trên cũng nhấp nhô theo, bên mặt của người này trông rất điềm tĩnh, khá giống những người kia.

- Xuyy….

Thẩm Hoằng Nghị vội nén dây cương, dừng ngựa cách người kia khoảng 5- 6 trượng, khoảng mười khoái mã đằng sau cũng dừng lại, tiếng vó ngựa vẫn còn vọng trong cốc, nhưng họ đã đứng yên bất động, trông như những bức tượng sắt.

Dương Phàm gẩy gẩy bờm ngựa, dùng âm thanh trong trẻo hỏi:

- Người qua đường à?

Lý Đại Dũng, trợ thủ của Thẩm Hoằng Nghị giật mình, lên tiếng quát:

- Lý Hiển đang ở trong tay ngươi, có phải không?

Dương Phàm cười haha nói:

- Quả nhiên là đến vì Lư Lăng Vương.

- Sát.

Tiếng kiếm được rút ra khỏi vỏ phát ra, Dương Phàm cũng từ từ rút đao.

Lý Đại Dũng không kiên nhẫn vung tay, quát:

- Mọi người cùng xông lên, giết hắn cho ta.

- Từ từ

Thẩm Hoằng Nghị tức giận nhìn qua, từ khi vào phủ Ngụy vương, gã đã lâu không thử lại cảm giác làm hiệp khách rồi.

Hiệp khách mà, ca hát trên lưng ngựa, có rượu ngon cùng mỹ nhân, tức giận thì rút kiếm, khắp nơi đẫm máu. Gã cũng đã đứng tuổi, hai bên tóc mai đã có sợi bạc, đời hiệp khách cũng đã qua lâu rồi, ngay cả những nơi như Trường An, Lạc Dương, phần nhiều là lưu lại truyền thuyết năm xưa về bọn họ . Thẩm Hoằng Nghị rất muốn thử lại hương vị nhiệt huyết sôi trào thời thiếu niên.

Thẩm Hoằng Nghị dứt khoát tháo áo choàng, nắm lấy trường kiếm. Ánh mắt không dời khỏi Dương Phàm, trên mặt mang theo nụ cười nguy hiểm, nói:

- Để ta giải quyết hắn.

Lý Đại Dũng liếc mắt, lầm bầm nói:

- Lại thế rồi, cũng không phải hai đám lưu manh đánh nhau, thể hiện uy phong cái nỗi gì?

Thẩm Hoằng Nghị thúc chân vào bụng ngựa, một mình phi ngựa về phía trước, hô to:

- Tự khai tên họ, đánh với ta một trận.



- Ngươi do ai phái tới? Thật là ăn nói linh tinh.

Khi nói câu này, nửa câu trên Dương Phàm nói với ngữ điệu nhanh, bình thường, thân mình vẫn lười biếng dựa vào lưng ngựa, đến nửa câu sau, âm thanh xiết chặt, thân mình cũng bất ngờ dời khỏi yên ngựa, đao và người hợp nhất, như một luồng gió rít gào, đánh về hướng Thẩm Hoằng Nghị.

Cùng lúc đó, trong không trung vang lên từng tiếng quát chói tai, Nội Vệ và Bách Kỵ đứng ẩn mình tại chỗ lồi lõm bên vách núi cũng phi xuống, giơ đao, kiếm chém về phía đầu đối thủ, có người am hiểu ám khí bằng dao sắc bén như vậy thật khiến người khác phải ngậm miệng sớm. Trong không trung, hai tay không ngừng đem phi tiêu, kim châm phóng về phía bọn họ.

Thẩm Hoằng Nghị chợt thấy Dương Phàm bỏ ngựa, phi thân đến, khí thế kinh người thì cả kinh, lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đằng sau, biết là thuộc hạ và mình trúng mai phục, vừa sợ vừa giận:

- Người không làm theo luật giang hồ…

- Cạch

Đao của Dương Phàm đã đánh tới, Thẩm Hoằng Nghị đang trên lưng ngựa nên việc di chuyển thân pháp không thể linh hoạt như Dương Phàm đang bay, nhưng nhát đao này của Dương Phàm là dùng trọng lực toàn thân. Thẩm Hoằng Nghị không làm gì được. Đường kiếm rất nhẹ nhàng, linh hoạt. vốn không thể lấy cương thắng cương nhưng nếu không làm thế, gã chỉ có thể bỏ ngựa.

Có thể là do những tiếng kêu cứu thảm thiết phía sau khiến động tác của gã bị chậm một chút, hiện muốn bỏ ngựa cũng không kịp, Thẩm Hoằng Nghị cắn răng, chỉ có thể cầm trường kiếm nghênh đón đao của Dương Phàm.

Đao của Dương Phàm là hoành đao, không có lưỡi dài như kiếm, vỏ cũng rất sắc bén, căn bản không phải đau lòng, lo lắng tổn hại khi đập vào vật cứng, Một nhát đao kia mang theo thế rất hùng hồn, mạnh, như gió to cuốn sóng, Thẩm Hoằng Nghị một kiếm giơ lên. “Cạch” một tiếng, nửa thanh kiếm bay lên không trung.

Đao thế lại không chút chậm chạp, thuận thế đánh xuống, huyết quang chợt lóe, tay phải Thẩm Hoằng Nghị đã rời khỏi thân thể như nửa thanh kiếm kia.

- Bịch

Dương Phàm thuận thế ngã xuống, huých cùi chỏ vào phía dưới sườn trái, làm gãy bốn cái xương sườn của gã. Cả người bị đụng bay ra ngoài, một tay Dương Phàm ấn vào yên ngựa. Khi sắp rơi xuống đất, thân hình thu lại, thuận lợi nhảy lên lưng ngựa, lúc này mới phun ra bốnchữ:

- Thật là ngu ngốc.

Trận chiến trong cốc kết thúc rất nhanh, Dương Phàm muốn tốc chiến tốc thắng, vốn không có lòng hiếu chiến, giết kẻ địch khi họ không đề phòng, một lúc đã giải quyết một phần tư nhân mã của đối phương, nhóm người của Võ Thừa Tự bị đánh đến trở tay không kịp. Căn bản không thể phản kích.

Lý Đại Dũng thấy tình thế không ổn, liền chỉ huy số quân còn lại lui về hướng Lỗ Dương Quan. Dương Phàm cũng không đuổi theo, có chút thu hoạch liền lui quân, mang người của mình đi về đường cong phía sau,. Phi ngựa đuổi theo cỗ xe chở Lư Lăng Vương, theo hướng vài tên nội vệ trong cốc bỏ đi.

****

Buổi sáng ngày hôm sau, một đội quân kì quái đến huyện Lỗ Sơn, bọn họ có người ngồi trong xe, có người cưỡi ngựa, có người cưỡi la. Ngựa thì hung dũng, cường tráng như ngựa chiến, trên đùi ngựa còn có đóng dấu. Cũng có hộ nông dân dùng ngựa xấu để kéo xe, nhưng việc cưỡi la thì thật hiếm thấy.

Trông bọn họ cũng rất kỳ quái, có nam, có nữ, còn có cả bất nam bất nữ. Cả chặng đường đi gấp rút, chỉ được nghỉ ngơi buổi tối, hơn nữa, túi dung dịch hóa trang ở Cổ Túc Đình cũng đã dùng hết, không thể đưa cho các cô nương của Nội Vệ chỉnh trang nhan sắc, nên họ dần lộ ra diện mạo thật.

Cũng may, Dương Phàm vốn chỉ có ý dùng đội quân này thu hút bọn thích khách nên việc những cô gái này khôi phục lại dung mạo vốn có cũng không để ý nhiều. Vừa được bỏ lệnh cấm, các cô nương lập tức đi tẩy trang, khôi phục dáng vẻ con gái.

Tận mắt thấy rất nhiều nam tử và nữ tử dung mạo bình thường bỗng biến thành những cô gái mắt to, răng trắng, chưởng quầy nhà trọ ngạc nhiên đến nỗi trợn mắt há mồm.

Ngay sau đó, Văn Thiên Văn bộ đầu huyện Lỗ Sơn mang theo một đám quan sai bao vây nhà trọ, Những người kì quái đến huyện Lỗ Sơn, mang theo quân mã, Văn bộ đầu phụ trách trị an một phương nên không thể làm việc này một cách qua loa.

Chưởng quầy thầm kêu khổ, sợ bị liên lụy, ai ngờ Văn bộ đầu xông vào nhà trọ không đến nửa nén hương đã vãi quần, bò ra ngoài, vội vàng rút hết đám quan sai bộ khoái. Dân chúng đứng xem bên ngoài không hiểu ra sao.

Ngụy Dũng dọa Văn bổ đầu đi rồi, vừa cất quân phù của Bách Kỵ, thì bỗng nghe thấy tiếng thét kinh hãi ở trong phòng truyền ra, chính là tiếng của Lý Khoả Nhi. Nhũng người đứng xem bên hành lang bỗng thấy căng thẳng, nếu tiểu quận chúa gặp nguy hiểm, tuy sẽ không bị phán tội chết, nhưng không tránh khỏi việc giảm bớt những công lao từng liều sống liều chết lập được.

Mọi người vội vàng xông vào phòng, Lý Khỏa Nhi vẫn đứng trong phòng, chỉ về mặt nạ da “Lư Lăng Vương”, kinh hoảng nói:

- Hỏng rồi, hỏng rồi, Cổ tỷ tỷ…….A, không. Da mặt của phụ thân hỏng rồi, sau này làm sao lừa được người, phải làm thế nào đây?

Mọi người nhìn qua, chỉ thấy “Lư Lăng Vương” đứng đấy, nếp nhăn trên mặt đã bị trôi xuống một miếng, hiện ra một mảng da non mịn, trắng nõn, bất kì ai nhìn thấy cũng khó có thể tin đó là lớp da mới của một nam nhân, đó rõ ràng là làn da nhẵn mịn của một nữ nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Say Mộng Giang Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook