Say Mộng Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 689: Náo loạn Hộ Bộ.

Nguyệt Quan

15/04/2016

Nhóm quân hán này xuống ngựa, tay nắm hùng hùng hổ hổ xông vào "Công bếp, " vào trong nhà bếp, cầm thùng cơm, đoạt lấy thức ăn, làm nhóm đầu bếp mập mạp trợn mắt há hốc mồm, trước tròng mắt như muốn lòi ra ngoài kia, bọn họ phệt mông ngồi xuống chỗ ngồi dành cho đám quan sử quan lại.

Những quân hán này người nào cũng to lớn, tướng ăn cực kỳ khó coi, trực tiếp cầm lấy thìa cơm xới cơm, ăn thức ăn, đám quan sai nha dịch Hộ Bộ mắt nhìn một nhóm thô hán như vậy, người nào cũng có nắm quyền to như cái bát, một quyền đánh xuống là có thể đánh mình nát như phấn, còn ai dám tiến đến.

Lúc này, Hộ Bộ Thượng Thư và hai vị Thị lang đến chậm nghe nói vậy lập tức bước nhanh hơn, tới bếp ăn thì nhìn thấy hơn mười người đàn ông tráng kiện vạm vỡ toàn bộ ngồi trong công bếp, ăn đồ ăn bắn tung tóe, cơm bắn tung tóe, không khỏi giận tím mặt.

Hộ Bộ Thượng Thư ỷ vào mình là quan to Tam phẩm đương triều, nghĩ rằng chỉ một vài quân hán này chắc cũng không dám làm càn với mình, bèn quát lớn:

- To gan, còn có vương pháp hay không, các ngươi dám xông vào Hộ bộ, cướp bóc công bếp, ăn uống như thế, bản quan sẽ không dễ dàng bỏ qua, các ngươi là lão quân thuộc quản lý của ai, mau báo lai lịch bản thân.

Một lão quân tướng ăn vô cùng khó coi, rõ ràng là bị chân gà làm mắc họng, vừa ợ vừa uống bát canh để trôi họng, xong xuôi mới liếc nhìn y, nói:

- Khẩu khí rất lớn, ngươi là ai?

Hộ Bộ Thượng Thư ưỡn ngực, ngang nhiên nói:

- Bản quan họ An, giữ chức Thượng thư nha môn!

- Vậy ngươi chính là An Lăng Vũ?

Vị lão quân kia trợn mắt trâu lên, cầm nửa chân gà đang gặm dang dở chỉ vào mặt An Thượng thư hét lớn:

- Lão tử chính là tìm ngươi đấy.

- An Lăng Vũ kia! Hắn chính là cẩu quan! Đánh con chó cái đó đi.

Chúng quân sĩ ồn ào, trong lúc nhất thời bao xương gà, đuôi cá, canh thừa, cơm thừa như mưa không ngừng bắn tới An Thượng thư, An Thượng thư quá sợ hãi, lấy tay áo che mặt, chạy một mạch, đống rác rưởi đập phá đuổi theo sau y bắn ra ngoài, mấy tiểu quan thể hiện trung thành bảo vệ chủ xông về trước để bảo vệ An Lăng Vũ, trên người của bọn họ đều bị dính canh thừa văng trúng.

An Thượng Thư bao lâu nay chưa từng bị nhục nhã như vậy, từ đầu rơi xuống đến lưng đều bị dính đồ ăn canh thừa, rau chân vịt, còn có cả xương cá mắc vào nữa, tức giận đến run cả người:

- Quá nhục nhã, quá nhục nhã! Các ngươi dám ẩu đả mệnh quan triều đình là bản quan, các ngươi...

Một quân hán xê dịch cái mông lớn, An Thượng thư sợ tới mức vội vàng cuồng chân lên chạy, quân hán kia thả một quả rắm kêu vang trời, tóm lấy một cái phao câu gà nhồm nhoàm ăn tiếp, An Thượng thư thấy gã không đuổi theo mình, lúc này mới an tâm.

Hữu Thị Lang Lưu Thanh không tham dự hành động khó xử của “Thiên kỵ”, lúc này gã đã đoán được nhóm người tới là người nào, vội nhịn cười, ra vẻ lo lắng nói:

- Thượng thư, ngài không sao chứ? Đám quân hán này rõ ràng là...khụ khụ, ngài xem hiện tại nên làm thế nào mới phải đây?

An Thượng thư run rẩy chỉ vào công bếp, phân phó nói:

- Gọi sai dịch đến, bắt bọn chúng trói lại cho ta!

Tả Thị lang Cừu Linh Chi che miệng ho khan một tiếng, An Thượng thư lập tức giật mình tỉnh lại, khởi nguồn nguyên nhân là bọn họ làm khó dễ Thiên kỵ, để náo động quá lớn tất nhiên sẽ ầm ĩ đến ngự tiền, muốn đi cũng phải nhường Dương Phàm đi cáo trạng, nếu lúc này thật sự chuyện gây náo loạn lớn, Hộ bộ đã có thể mất chủ động rồi. An Thượng thư lập tức sửa lời nói:

- Đuổi bọn chúng đi, đuổi bọn chúng đi.



An Thượng thư chỉ bảo rồi, nhưng đám quan sai nha dịch này có dũng khí xông vào công bếp hay sao? Tướng sĩ trong Cấm quân người nào cũng lưng hùm vai gấu, dáng người cao to, một người đánh mười người cũng không nói chơi. Thiên kỵ là những binh lính kiệt xuất nhất được lựa chọn ra từ trong Cấm quân, người nào cũng cao to lực lượng, mạnh mẽ như dũng sĩ.

Lúc này đã sắp đến đầu hạ, hơn nưa đang dùng cơm, những người này nóng nực cởi hết áo bào quấn ngang hông, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn to gấp đôi người bình thường, cơ ngực dầy dặn như hai khối nham thạch dán ở đó, cơ bắp trên vai cuồn cuộn như hai sừng rồng, giống như một con trâu có thể sẽ bị bọn họ dễ dàng xé thành hai nửa, sao dám theo chân đấu với bọn họ chứ? Đó chẳng phải là sẽ bị đánh chết hay sao.

Đám quan sai nha dịch cứ chen chúc ở bên ngoài cửa đánh trống reo hò, mông này ủi mông kia, hai chân vẫn không nhúc nhích. Quân sĩ thấy bọn họ không dám đi vào, liền không nói lời nào, chỉ chú tâm vùi đầu vào ăn.

An Thượng thư đứng ở đàng kia không biết nên làm thế nào cho phải, Tả Thị Lang Cừu Linh Chi thấp giọng khuyên nhủ:

- Thượng thư không cần để ý tới đám quân nô thô hán như vậy, vả lại cứ để bọn chúng kiêu ngạo, đợi bọn họ rời đi, lên tiếng hỏi lai lịch bọn họ, sau đó đi vấn tội quan tướng bọn họ là được.

An Thượng thư không có cách nào khác, chỉ phải gật đầu.

Nhóm quân hán này đánh chén thức ăn ở công bếp sạch bách, một đám vừa ợ vừa đi ra ngoài, đám quan sai Hộ Bộ đang vây xem lập tức rẽ ra thành lối đi, nhóm quân hán này chẳng biết lấy được cọng cỏ cứng ở đâu, vừa xỉa răng vừa lười biếng vẫy vẫy cánh tay đi ra ngoài.

Những người này vừa rời khỏi công bếp, không ngờ tới trước cửa chính đường Hộ Bộ, lại ngồi xuống thềm đá ở đó, phơi nắng. An Thượng thư trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói:

- Bọn họ còn muốn làm gì?

Cừu Thị Lang đảo tròng mắt, thì thầm với An Thượng thư.

- Thượng thư, sợ là không thể giả bộ hồ đồ được rồi, khẩn trương phái người đến hỏi Dương Phàm, hắn dám ngồi yên không quan tâm, đó là hắn đã dung túng quân sĩ nhiễu loạn Hộ bộ, chúng ta dù là đi cáo trạng Ngự tiền, cũng đã chiếm lý rồi.

An Thượng thư oán hận cắn răng một cái, nói:

- Ngươi đi ngay, ngay lập tức đi đến đại doanh Thiên kỵ, gọi Dương Phàm đến quản lý bộ hạ của hắn!

Cừu Thị Lang kinh hãi nói:

- Hạ quan đi sao?

An Thượng thư trừng mắt với gã, nói:

- Ngươi không đi, chẳng lẽ ta đi?

An Thượng thư phất tay áo một cái, xoay người bỏ đi, Cừu Thị Lang nghĩ đến đám quân hán cao to lực lưỡng vừa đi kia, trong lòng sợ hãi, gã vừa nghiêng đầu, lại thấy Lang trung Kho Bộ Trịnh Trung Bác “mặt mày nhăn nhó khổ sở” đứng ở bên cạnh.

Cừu Thị Lang mừng rỡ, khẩn trương chỉ vào gã, nói:

- Trịnh Lang trung, ngươi ra roi thúc ngựa, đi Thiên kỵ doanh nói rõ tình huống, kêu tên Dương Phàm kia cần phải quản thúc sở bộ, nếu không chúng ta sẽ đến Ngự tiền cáo buộc hắn tội dung túng bộ hạ, nhiễu loạn Hộ bộ.

Trịnh lang trung đang đói bụng, không ngờ trời còn giáng xuống tai họa, lại còn phải đi giao tiếp với đám thô hán trong quân kia, mặt mũi lập tức nhăn như cái bánh bao, nói:

- Cừu Thị Lang, hạ quan...

- Đi!



Cừu Linh Chi phất tay áo rộng một cái, học bộ dạng của An Thượng Thư nghênh ngang bỏ đi. Trịnh Trung Bác ngơ ngác nhìn theo lưng của Cừu Thị Lang, mặt mày nhăn nhó nghiêng đầu nhìn, đám quan lại sai dịch bên cạnh gã lập tức vừa chạy vừa hô to với nhau:

- Đi đi, đến đê Lạc Thủy, ăn một chút đi.

Một đám như chim thú tản đi.

Trịnh lang trung mặt mày nhăn nhó thở dài, đành phải đi chuẩn bị ngựa.

*****

Lúc nhóm quan lại sai dịch Hộ Bộ ở bên đê Lạc Thủy vào một quán cơm ăn chút cơm trưa ở đó rồi quay lại, phát hiện những quân sĩ kia vẫn ngồi ở trên bậc thang phơi nắng, may mà bọn họ không sinh sự, chúng quan lại lúc này mới an tâm một chút.

Rất nhanh, vào lúc nghỉ trưa, tiếng chuông gõ vang, nha môn đi làm, nhân viên làm việc ở các nha môn khác tại Hộ Bộ lục tục đi vào cửa chính của Hộ Bộ. Nhóm quân sĩ nghỉ ngơi trưa lúc này đã tiêu hóa xong vừa thấy người của các Ti các nha tiến vào lập tức tinh thần phấn chấn.

Một người đàn ông cao to chỉ vào vết sẹo do đao thương trên người mình, đau khổ nói:

- Tất cả mọi người đến xem....! Mỗ gia là người của Cấm quân, đánh giặc cho triều đình, giết địch, lập tức công lao....nhưng bây giờ ngay cả quân lương cũng không được phát, người của Cấm quân mà không được phát quân lương, vậy thì chỉ sợ triều đình xong rồi.

Quân hán kia lấy từ trong người ra một bánh trấu đen sì, bi phẫn lên án:

- Các ngươi nhìn xem, các ngươi nhìn xem, quân lương dành cho binh lính ăn đây, thật là thiên kinh địa nghĩa mà! Nhưng hiện tại cả nhà ta đều phải ăn thứ này để sống qua ngày, đáng thương cho mẹ già hơn tám mươi tuổi của ta, con nhỏ ba tháng tuổi của ta, không còn đường sống rồi!

- Nhà của ta ngay cả loại bánh bộ này cũng không được ăn, Hộ bộ nói không có tiền, không có lương thực, mọi người xem xem, đây là thức ăn tại công bếp trưa nay của Hộ Bộ, các ngươi nhìn một chút đi, có gà có vịt, có cá có thịt, chỉ một đám qua sai tiểu lại mà được ăn ngon còn hơn là cả nhà chúng ta ăn bữa tất niên mừng lễ năm mới ấy.

Cũng không biết là ai, giống như ảo thuật bưng ra một bàn canh thừa thịt nguội, tố khổ ở trước cửa Hộ Bộ, nhân viên làm việc ở nha môn khác ước gì Hộ Bộ càng náo nhiệt càng tốt, còn nói nữa, nhìn mâm thức ăn của nhóm binh lính này bê ra thật sự là không thể chấp nhận nổi, trong lòng bọn họ sao mà thấy công bằng.

Cho dù là có cầu người của Hộ bộ, những người ở đây cũng không dám công khai bày tỏ sự thông cảm với nhóm quan binh, chỉ lắc đầu thở dài, vẻ mặt ảm đạm, hết thảy đều ở không biết nói gì, điều này làm cho Thượng thư đại nhân đang trốn ở trong hành lang nhìn qua khe cửa ra ngoài như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Y không dám đi ra, bởi vì những binh lính này thật sự có can đảm gây rối và cũng có can đảm đánh người, nếu như Thượng thư Hộ Bộ mà bị đám quân hán đánh ngay tại cửa nha môn của mình, vậy thì y quá mất mặt mũi rồi.

An Thượng thư không dám ra, lại không chịu nổi đám quân sĩ ở đây gây rối, gấp đến độ như kiến bò trên chảo, hiện tại chỉ ngóng trông Dương Phàm khẩn trương đến Hộ bộ, đưa đám binh lính gây rối của hắn trở về.

Trong lúc An Thượng thư nghển cổ mong ngóng, Dương Phàm rốt cuộc đã tới! Trịnh lang trung hai má đỏ sưng, quần áo hỗn độn, mũ quan trên đầu không có, tóc tai bù xù thật giống như bị người ta cường bạo, dẫn Dương Phàm đến đây.

Khi Trịnh lang trung đuổi tới đại doanh Thiên Kỵ, gọi người đi vào thông báo, binh sĩ kia vừa nghe nói gã là người của Hộ bộ, lập tức trở mặt, một đám binh sĩ nhào lên, đánh đập, Trịnh lang trung tức thì đầu choáng mắt hoa, biết là không xong rồi, cố gắng chống đỡ, mà khi gã đã bị đám binh chà đạp một trận rồi, Dương Phàm mới rề rà đi ra.

Cũng may đám binh lính này cũng nhớ lời dặn dò của Dương tướng quân, cũng không ra tay độc ác, Trịnh lang trung tuy rằng thảm hại, bị thương không nặng, Trịnh lang trung vừa tức vừa hận báo ý đồ mình đến với Dương Phàm. Dương Phàm lập tức giận tím mặt, lập tức chỉ bảo người đem đám binh lính dám ẩu đả mệnh quan triều đình xuống thi hành quân trượng.

Đáng tiếc Trịnh lang trung không thể nào được nhìn đám binh lính này bị đánh đòn, bởi vì Dương Phàm đã khẩn trương dắt ngựa đến, muốn gã đi theo hắn đến Hộ Bộ triệu hồi đám binh lính dám cả gan làm loạn này. Trịnh lang trung đành phải dẫn Dương Phàm ra roi thúc ngựa chạy về Hộ bộ, về phần gã bộ dạng thảm hại, dọc đường đi cũng cố ý không chỉnh trang lại, chính là muốn cấp trên thấy, gã đã vì Hộ Bộ mà chịu nhiều thiệt thòi.

- Là ai, là ai? Là ai to gan lớn mật, dám quấy rầy Hộ bộ?

Dương Phàm cầm theo roi ngựa, nổi giận đùng đùng xông vào Hộ bộ, An Thượng thư vẫn trốn trong hành lang không dám mở cửa vừa thấy Dương Phàm tới rồi, lập tức như gặp cứu tinh, vội vàng kéo áo mũ cho hỗn độn, vội vàng mở cửa hộ, bước nhanh đi ra ngoài đón, không biết ngượng, nói;

- Dương tướng quân, ngươi. . .cuối cùng đã tới rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Say Mộng Giang Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook