Quyển 1 - Chương 696: Sóng gió lại nổi lên.
Nguyệt Quan
15/04/2016
Đối với chuyến đi đến nhà Võ thị dự gia yến lần này, Dương Phàm cảm thấy thu hoạch được khá lớn.
Dương Phàm hiểu rất rõ, lúc này vẫn chưa phải thời điểm công khai quyết liệt với Võ thị, nếu có người đang lúc Võ Tắc Thiên chuẩn bị chọn người để nối nghiệp, thời khắc mẫn cảm an bài tương lai của đế quốc mà nhảy ra chống đối với gia tộc Võ thị thì nhất định sẽ bị Võ Tắc Thiên coi như kẻ thù mà tiêu diệt.
Cát Húc xui xẻo làm tân quý của triều đình, cũng bởi vì nhất thời giận dữ, gào lên vài câu với Võ Ý Trung, thái độ có vẻ hơi khinh miệt, đã bị Võ Tắc Thiên cách chức xuống làm huyện úy, rời khỏi kinh thành. Hơn nữa, lúc đó Võ Ý Tông vẫn còn thống lĩnh Đại Lâu Tử ở Hà Bắc, đã có công lớn lập quốc. Khiết Đan chia cắt, Khê Quốc quy thuận Đột Quyết, dưới tình hình như vậy, Nữ Đế vẫn thiên vị như cũ.
Dương Phàm lấy thân phận của Trung Lang tướng của Thiên Kỵ đấu với hộ bộ An thượng thư. Ban đầu vì không biết là ai ra lệnh cho An thượng thư, hơn nữa chuyện quân lương không thể trì hoãn, sau đó lại biết được Cừu thị lang và Võ Ý Tông có quan hệ thông gia, Dương Phàm thầm toát mồ hôi lạnh, thầm hối hận sự sơ suất của mình.
Lý Đa Tộ là tả tướng quân của Võ Lâm Vệ, là tướng lĩnh trong quân dòng chính của quân đội Bắc nha Cấm quân. Nhưng khi ông ở Hà Bắc, vì các tướng quân nhà Võ thị làm trò cười, liên tục thua trận, Hoàng thượng hạ chỉ cho quản lý quân đội, nhưng cuối cùng Võ Du Nghi, Võ Ý Tông vẫn làm theo ý mình như trước, hết sức chèn ép, ông cũng không làm gì được. Dương Phàm bây giờ còn chưa có được vị trí như Lý Đa Tộ, quân còn chưa đến ngàn rưỡi, dựa vào cái gì để đấu với nhà họ Võ?
Ngày thứ hai những binh lính náo loạn Hộ bộ, Võ Ý Tông cũng không xuất hiện, An thượng thư tức giận chịu thua, chuyện này có thể giải quyết một cách thuận lợi. Dương Phàm cũng không biết sở dĩ Võ Ý Tông không xuất hiện là vì bị Võ Tam Tư ngăn cản. Nếu không ngày đó cũng không có kết cục như vậy. Hắn phái những người đó đi, đương nhiên sẽ bị Võ Ý Tông bêu đầu thị chúng, gây nên một vụ huyết án động trời.
Một khi sự tình đã đến nước này, Dương Phàm không thể để cho các huynh đệ chết vô ích, trước khi binh lính đánh tới, mặc dù hắn có một ngàn hay mười ngàn lý do, cũng không thắng được sự sắc sảo của Võ Ý Tông, để hắn ta khiển trách một trận, hoặc là coi như mất chức, mà hắn phải trả giá như thế nào hoàn toàn là do Võ gia quyết định, hắn dùng những người bị Võ Tắc Thiên vứt bỏ. Mặc dù là thánh quân xưa kia cũng không công bằng, chí công vô tư được, huống hồ là Võ Tắc Thiên lại luôn luôn thiên vị đối với người nhà họ Võ.
Võ Tam Tư đối với thành ý của hắn, hắn có thể cảm giác được. Với địa vị hiện giờ của Võ Tam Tư, nếu không thành tâm mời chào, cũng không cần người có địa vị cao cúi đầu thể hiện thiện ý với người có địa vị thấp là hắn. Thông qua sự trung gian của Võ Tam Tư để giải quyết xung đột với Võ Ý Tông, hắn tin rằng hành trình đi Quân Khí Giám và Thái Phó Tự tiếp theo sẽ vô cùng thuận lợi.
Quả nhiên, hành trình đi Quân Khí Giám và Thái Phó Tự của Dương Phàm vô cùng thuận lợi. Dương Phàm đến Quân Khí Giám và Thái Phó Tự đi một vòng, thời gian cộng lại vẫn chưa tới nửa canh giờ, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết xong, Quân Khí Giám Võ Tự Trung, Thái Phó Tự Thừa Bạch Nhất Thọ đều nhất loại đồng ý giải quyết vấn đề quân khí và ngựa của Thiên Kỵ trong ba ngày.
Dương Phàm vui mừng khôn xiết, vốn hắn nghĩ nếu như có thuận lợi thì cũng cần một ngày mới đi được hết Quân Khí Giám và Thái Phó Tự, không nghĩ có thể thuận lợi như vậy. Làm xong xuôi chuyện quan trọng này, Dương Phàm thấy vẫn còn nửa ngày nữa, nhớ tới lúc trước có lời hứa với Hình bộ Trần Đông, liền đi tới Hình bộ.
Trần Đông nghe nói Dương Phàm muốn mời y tới “Kim Sai Túy” uống rượu, lập tức vui vẻ xin nghỉ, đi cùng Dương Phàm.
Tiệc ngon rượu ngon, dù sao cũng không phải là y tiêu tiền, chỉ cần thoải mái là được rồi.
Bốn Hồ cơ xinh đẹp diễm lệ được gọi ra. Hai người uốn éo như con rắn trước mặt y, nhảy một điệu nhảy mà rất dễ khiến cho đàn ông phải đỏ mặt, thở hổn hển, lòng hươu dạ vượn. Hai thân hình “mặt trăng đêm rằm trung thu” vừa lớn vừa tròn, thân hình mỏng manh, như con rắn nước uốntới uốn lui, tựa như nhìn thấy mặt trăng trong nước, một viên đá ném xuống mặt nước, khiến cho mặt nước gợn sóng.
Hai Hồ cơ khác thì lại giống như rắn quấn ở trên người Trần lang trung, đợi đến khi Trần lang trung chếnh choáng say, ba người liền dính lấy nhau, làm đủ các thứ chuyện khiến cho Dương Phàm không ngừng liếc mắt, hắn vốn không ngờ đến Trần lang trung nghiêm túc, luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, sau khi say lại có bộ dạng phong lưu như vậy.
Bốn cô gái chợt nghe nói người hôm nay trả tiền chính là tên mặt trắng bên cạnh, người này còn trẻ, anh tuấn, khiến nữ nhân thích hơn so với tên béo đen râu ria kia, đều nguyện ý đến bên cạnh hắn, huống hồ người này còn trẻ mà nhiều tiền. Hai người kia múa đến nỗi mồ hôi đổ đầm đìa rồi đi tới quấn lấy hắn.
Dương Phàm sợ hãi, vội tránh hai mỹ nữ rắn này ra, cười nói:
- Các nàng ra phía sau hầu hạ Trần tiên sinh đi, làm cho tốt, ta còn có việc phải đi trước, tiền thưởng ta sẽ để ở quầy, các nàng ai có thể khiến cho Trần tiên sinh vừa ý hơn thì sẽ được nhiều tiền hơn.
Nói xong, Dương Phàm liền bỏ trốn mất dạng, còn Trần lang trung vẫn đang tràn trề phóng túng, được hai được hai hồ cơ xinh đẹp nâng dậy, vừa bước đi về phía sau mái hiên, vừa đi vừa chầm chậm cất giọng:
- Mây cuốn mây bay, xem cửa trước chim tiến chim ra. Không quan tâm hơn thua, vọng hậu đình hoa nở hoa tàn...
Dương Phàm toát mồ hôi, không ngờ Trần Đông Trần đại lang vốn luôn luôn lạnh lùng nghiêm khắc lại cũng trở thành như vậy!
Trần đại lang biến thành tên tài tử miệng lưỡi, quân vương giường chiếu, với sức của một người đấu lại bốn hồ cơ tóc vàng mắt xanh, không biết bánh xe đại chiến động đào nguyên nào trước, cuối cùng có giữ được một chút hài cốt xương vỡ nào hay không, điều này đã không còn ở trong suy nghĩ của Dương Phàm rồi, trả cho Trần lang trung ân tình này, hắn đi về hướng quân doanh, về nhà với một đôi trẻ con đáng yêu.
******
Ba ngày sau, quả nhiên Quân Khí Giám đưa vũ khí tới đúng hẹn.
Vũ khí sẽ không phát trực tiếp đến tay các binh sĩ, cũng sẽ không mang đến quân doanh mà đưa đến kho giáp trượng để bảo quản. Khi huấn luyện, xuất binh, thực hiện nhiệm vụ mới có thể phát cho binh sĩ. Lần đầu tiên sẽ khắc tên người sử dụng lên binh khí, binh khí này từ nay về sau sẽ thuộc về người đó.
Trên vũ khí có tên của thợ làm ra, có tên người sử dụng, làm như vậy vừa tránh bị mất, cũng là để cho binh lính bảo quản tốt vũ khí, tránh bị tổn hại gì lớn. Nhưng sau khi khắc tên, binh khí lại bị thu về kho giáp trượng.
Cách làm này tới bây giờ vẫn được thực hiện, bất kể là quân đội hay là đồn cảnh sát, súng ống đạn dược, áo chống đạn nếu không phải trong lúc thực hiện nhiệm vụ thì đều được cất giữ trong kho. Cho nên khi Dương Phàm phái người đi làm loạn ở Hộ bộ, họ chỉ có tay không. sau đó khi giả bộ xung đột với thân binh của Dương Phàm, mới đoạt từ tay quan sai Hộ Bộ đánh nhau một trận.
Trong lúc Dương Phàm đang chơi cầu với binh lính ở trên sân, thắng với cầu pháp cao siêu hắn nhận được từng tràng vỗ tay ủng hộ. Hứa Lương biết vũ khí đã được vận chuyển đến, phía Giáp Trượng Khố đã kiểm nhận, lập tức đến bẩm báo với Dương Phàm, thấy hắn đang hăng hái chơi ở trên sân, cũng liền cười ha ha mà đứng ở trong đám người đang vây quanh để xem ủng hộ.
Chờ chơi xong một hiệp, Hứa Lương mới ngoắc tay ra hiệu với Dương Phàm. Dương Phàm chạy ra bên ngoài sân bóng, Hứa Lương hào hứng nói với hắn:
- Trung Lang Tướng, binh khí của chúng ta đã đến rồi.
Dương Phàm nghe vậy, mừng rỡ nói:
- Đi, chúng ta đi xem!
Lập tức hai người dẫn theo một con ngựa và vài người thân cận đi về phía Giáp Trượng Khố. Mỗi nơi vệ binh mã đóng quân đều có một Giáp Trượng Khố. Giáp Trượng Khố được xây dựng ở một góc của doanh trại, cách xa với khu hoạt động của quân lính, ở giữa có ba lớp đề phòng hỏa hoạn, bảo đảm an toàn cho kho vũ khí.
Lính bảo vệ kho vũ khí không phải người của vệ quân mà là của Quân Khí Giám, lệnh cho binh tướng vệ quân muốn sử dụng vũ khí đều phải chứng minh, lấy bao nhiêu vũ khí và thời gian bao lâu thì trả lại đều phải ghi chép toàn bộ trong sổ sách. Như vậy, trừ khi quân đội bất ngờ làm phản hoặc là tướng cao cấp làm giả quân lệnh, nếu không sẽ không có người nào có thể tự lĩnh lấy vũ khí.
Người trông giữ kho tuy rằng là người của Quân Khí giám nhưng quản lý bình thường lại là do người của nơi đóng quân phụ trách. Dương Phàm một nửa được coi như cấp trên của bọn họ, cho nên binh lính trông giữ kho vũ khí đều nhận ra Dương Phàm, vừa nhìn thấy Trung Lang Tướng đại nhân giá lâm, đội trưởng trông coi kho lập tức ra tiếp đón.
Dương Phàm vui mừng ra mặt mà nói:
- Vũ khí giáp trượng vận chuyển đến rồi hả?
Đội trưởng đó nói:
- Vâng, thuộc hạ vừa mới kiểm nhập vào kho, sắp xếp lên giá xong xuôi rồi.
Dương Phàm vui vẻ nói:
- Tốt. Mau mở kho vũ khí ra, bản tướng quân muốn kiểm tra một chút!
Viên đội trưởng làm đăng ký, mời Dương Phàm ký tên, Dương Phàm và Hứa Lương liền dẫn theo vài người thân cận đi vào bên trong kho vũ khí.
Kho vũ khí thật khổng lồ, bên trong có từng cái giá gỗ, trên mặt đất còn phủ một ít than củi phòng ẩm. Đối với thời tiết ẩm ướt của phía nam, Lạc Dương lại tiếp cận với khí hận của phương bắc, tương đối dễ dàng bảo quản vũ khí, cho nên nhiều biện pháp bảo dưỡng hơn cũng không nhiều.
Dương Phàm vừa vào trong kho vũ khí, liền nhìn thấy từng giá binh khí, áp giáp, cung tên, cờ, trống, nhung trướng tất cả đều được sắp xếp ngay ngắn, trong lòng rất vui liền nói với viên đội trưởng:
- Các ngươi làm việc rất cẩn thận, bản tướng quân mặc dù không có quyền quản lý các ngươi nhưng có quyền kiểm tra đánh giá, việc này ta sẽ ghi lại.
- Đa tạ Trung Lang Tướng!
Viên đội trưởng ôm quyền cảm tạ, sắc mặt có chút kỳ lạ. Dương Phàm nói với hắn nhưng ánh mắt lại nhìn về phía những binh khí kia nên vẫn không chú ý.
Đến lúc sắp đi, Hứa Lương bỗng phát hiện ra cách làm của từng chiếc áo giáp không giống nhau, ngoài phần cho binh lính, còn có quang yếu giáp, tế lân giáp, ô chùy giáp, bì giáp, tỏa tử giáp liền thân các loại, không khỏi nhíu mày.
Là cấm quân, nơi bọn họ bảo vệ là kinh thành, nhiệm vụ chủ yếu là làm cảnh vệ ở trong cung, duy trì an ninh trong cung. Áo giáp lớn, trình độ cao chỉ mang tính biểu tượng, mặc dù trăm năm cũng khó xuất hiện bạo loạn, cũng không cần áo giáp quá nặng, nếu không ngược lại lại ảnh hưởng đến sức chiến đấu.
Cho nên, những loại áo giáp nặng như là quang yếu giáp, tế lân giáp hoàn toàn không cần thiết, những loại áo giáp nhẹ nhàng như bì giáp, tạo quyên giáp mới là thứ bọn họ cần. Tổng số quân của Thiên Kỵ chỉ có ngàn người, Quân Khí Giám sẽ không thu thập áo giáp của một ngàn người không giống nhau để cho đủ số lượng chứ?
Hứa Lương nghi hoặc đi tới, cầm lấy một chiếc áo giáp, cất giọng choáng váng run rẩy, theo đó là âm thanh sắt thép va chạm vào nhau, bụi mù, cũng không biết những bộ áo giáp này đã được đặt bao lâu rồi, kèm theo còn có một vài âm thanh “ đinh đang” không hài hòa.
Ánh sáng ở trong kho không đủ, Dương Phàm gọi người mở cửa ra, lại cầm đèn lồng từ trong tay viên đội trưởng, xem xét cẩn thận từng chút. Trên mặt đất rõ ràng có mấy mảnh giáp. Dương Phàm kinh ngạc ngồi xuống nhặt lên, lại nhìn áo giáp ở trong tay Hứa Lương, thấy cả một vài mảnh kim loại hoặc chỉ bị bục ra.
Dương Phàm vừa đưa tay sờ, những sợi chỉ này không biết đã bao nhiêu năm, chưa từng được thay, cũng không được bảo dưỡng, dĩ nhiên là bị gỉ đến giòn ra rồi. Dương Phàm liền nổi giận, hắn đứng dậy, sắc mặt tối sầm phân phó:
- Lập tức điều tra, những vũ khí vào áo giáp này có vấn đề hay không!
Dương Phàm hiểu rất rõ, lúc này vẫn chưa phải thời điểm công khai quyết liệt với Võ thị, nếu có người đang lúc Võ Tắc Thiên chuẩn bị chọn người để nối nghiệp, thời khắc mẫn cảm an bài tương lai của đế quốc mà nhảy ra chống đối với gia tộc Võ thị thì nhất định sẽ bị Võ Tắc Thiên coi như kẻ thù mà tiêu diệt.
Cát Húc xui xẻo làm tân quý của triều đình, cũng bởi vì nhất thời giận dữ, gào lên vài câu với Võ Ý Trung, thái độ có vẻ hơi khinh miệt, đã bị Võ Tắc Thiên cách chức xuống làm huyện úy, rời khỏi kinh thành. Hơn nữa, lúc đó Võ Ý Tông vẫn còn thống lĩnh Đại Lâu Tử ở Hà Bắc, đã có công lớn lập quốc. Khiết Đan chia cắt, Khê Quốc quy thuận Đột Quyết, dưới tình hình như vậy, Nữ Đế vẫn thiên vị như cũ.
Dương Phàm lấy thân phận của Trung Lang tướng của Thiên Kỵ đấu với hộ bộ An thượng thư. Ban đầu vì không biết là ai ra lệnh cho An thượng thư, hơn nữa chuyện quân lương không thể trì hoãn, sau đó lại biết được Cừu thị lang và Võ Ý Tông có quan hệ thông gia, Dương Phàm thầm toát mồ hôi lạnh, thầm hối hận sự sơ suất của mình.
Lý Đa Tộ là tả tướng quân của Võ Lâm Vệ, là tướng lĩnh trong quân dòng chính của quân đội Bắc nha Cấm quân. Nhưng khi ông ở Hà Bắc, vì các tướng quân nhà Võ thị làm trò cười, liên tục thua trận, Hoàng thượng hạ chỉ cho quản lý quân đội, nhưng cuối cùng Võ Du Nghi, Võ Ý Tông vẫn làm theo ý mình như trước, hết sức chèn ép, ông cũng không làm gì được. Dương Phàm bây giờ còn chưa có được vị trí như Lý Đa Tộ, quân còn chưa đến ngàn rưỡi, dựa vào cái gì để đấu với nhà họ Võ?
Ngày thứ hai những binh lính náo loạn Hộ bộ, Võ Ý Tông cũng không xuất hiện, An thượng thư tức giận chịu thua, chuyện này có thể giải quyết một cách thuận lợi. Dương Phàm cũng không biết sở dĩ Võ Ý Tông không xuất hiện là vì bị Võ Tam Tư ngăn cản. Nếu không ngày đó cũng không có kết cục như vậy. Hắn phái những người đó đi, đương nhiên sẽ bị Võ Ý Tông bêu đầu thị chúng, gây nên một vụ huyết án động trời.
Một khi sự tình đã đến nước này, Dương Phàm không thể để cho các huynh đệ chết vô ích, trước khi binh lính đánh tới, mặc dù hắn có một ngàn hay mười ngàn lý do, cũng không thắng được sự sắc sảo của Võ Ý Tông, để hắn ta khiển trách một trận, hoặc là coi như mất chức, mà hắn phải trả giá như thế nào hoàn toàn là do Võ gia quyết định, hắn dùng những người bị Võ Tắc Thiên vứt bỏ. Mặc dù là thánh quân xưa kia cũng không công bằng, chí công vô tư được, huống hồ là Võ Tắc Thiên lại luôn luôn thiên vị đối với người nhà họ Võ.
Võ Tam Tư đối với thành ý của hắn, hắn có thể cảm giác được. Với địa vị hiện giờ của Võ Tam Tư, nếu không thành tâm mời chào, cũng không cần người có địa vị cao cúi đầu thể hiện thiện ý với người có địa vị thấp là hắn. Thông qua sự trung gian của Võ Tam Tư để giải quyết xung đột với Võ Ý Tông, hắn tin rằng hành trình đi Quân Khí Giám và Thái Phó Tự tiếp theo sẽ vô cùng thuận lợi.
Quả nhiên, hành trình đi Quân Khí Giám và Thái Phó Tự của Dương Phàm vô cùng thuận lợi. Dương Phàm đến Quân Khí Giám và Thái Phó Tự đi một vòng, thời gian cộng lại vẫn chưa tới nửa canh giờ, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết xong, Quân Khí Giám Võ Tự Trung, Thái Phó Tự Thừa Bạch Nhất Thọ đều nhất loại đồng ý giải quyết vấn đề quân khí và ngựa của Thiên Kỵ trong ba ngày.
Dương Phàm vui mừng khôn xiết, vốn hắn nghĩ nếu như có thuận lợi thì cũng cần một ngày mới đi được hết Quân Khí Giám và Thái Phó Tự, không nghĩ có thể thuận lợi như vậy. Làm xong xuôi chuyện quan trọng này, Dương Phàm thấy vẫn còn nửa ngày nữa, nhớ tới lúc trước có lời hứa với Hình bộ Trần Đông, liền đi tới Hình bộ.
Trần Đông nghe nói Dương Phàm muốn mời y tới “Kim Sai Túy” uống rượu, lập tức vui vẻ xin nghỉ, đi cùng Dương Phàm.
Tiệc ngon rượu ngon, dù sao cũng không phải là y tiêu tiền, chỉ cần thoải mái là được rồi.
Bốn Hồ cơ xinh đẹp diễm lệ được gọi ra. Hai người uốn éo như con rắn trước mặt y, nhảy một điệu nhảy mà rất dễ khiến cho đàn ông phải đỏ mặt, thở hổn hển, lòng hươu dạ vượn. Hai thân hình “mặt trăng đêm rằm trung thu” vừa lớn vừa tròn, thân hình mỏng manh, như con rắn nước uốntới uốn lui, tựa như nhìn thấy mặt trăng trong nước, một viên đá ném xuống mặt nước, khiến cho mặt nước gợn sóng.
Hai Hồ cơ khác thì lại giống như rắn quấn ở trên người Trần lang trung, đợi đến khi Trần lang trung chếnh choáng say, ba người liền dính lấy nhau, làm đủ các thứ chuyện khiến cho Dương Phàm không ngừng liếc mắt, hắn vốn không ngờ đến Trần lang trung nghiêm túc, luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, sau khi say lại có bộ dạng phong lưu như vậy.
Bốn cô gái chợt nghe nói người hôm nay trả tiền chính là tên mặt trắng bên cạnh, người này còn trẻ, anh tuấn, khiến nữ nhân thích hơn so với tên béo đen râu ria kia, đều nguyện ý đến bên cạnh hắn, huống hồ người này còn trẻ mà nhiều tiền. Hai người kia múa đến nỗi mồ hôi đổ đầm đìa rồi đi tới quấn lấy hắn.
Dương Phàm sợ hãi, vội tránh hai mỹ nữ rắn này ra, cười nói:
- Các nàng ra phía sau hầu hạ Trần tiên sinh đi, làm cho tốt, ta còn có việc phải đi trước, tiền thưởng ta sẽ để ở quầy, các nàng ai có thể khiến cho Trần tiên sinh vừa ý hơn thì sẽ được nhiều tiền hơn.
Nói xong, Dương Phàm liền bỏ trốn mất dạng, còn Trần lang trung vẫn đang tràn trề phóng túng, được hai được hai hồ cơ xinh đẹp nâng dậy, vừa bước đi về phía sau mái hiên, vừa đi vừa chầm chậm cất giọng:
- Mây cuốn mây bay, xem cửa trước chim tiến chim ra. Không quan tâm hơn thua, vọng hậu đình hoa nở hoa tàn...
Dương Phàm toát mồ hôi, không ngờ Trần Đông Trần đại lang vốn luôn luôn lạnh lùng nghiêm khắc lại cũng trở thành như vậy!
Trần đại lang biến thành tên tài tử miệng lưỡi, quân vương giường chiếu, với sức của một người đấu lại bốn hồ cơ tóc vàng mắt xanh, không biết bánh xe đại chiến động đào nguyên nào trước, cuối cùng có giữ được một chút hài cốt xương vỡ nào hay không, điều này đã không còn ở trong suy nghĩ của Dương Phàm rồi, trả cho Trần lang trung ân tình này, hắn đi về hướng quân doanh, về nhà với một đôi trẻ con đáng yêu.
******
Ba ngày sau, quả nhiên Quân Khí Giám đưa vũ khí tới đúng hẹn.
Vũ khí sẽ không phát trực tiếp đến tay các binh sĩ, cũng sẽ không mang đến quân doanh mà đưa đến kho giáp trượng để bảo quản. Khi huấn luyện, xuất binh, thực hiện nhiệm vụ mới có thể phát cho binh sĩ. Lần đầu tiên sẽ khắc tên người sử dụng lên binh khí, binh khí này từ nay về sau sẽ thuộc về người đó.
Trên vũ khí có tên của thợ làm ra, có tên người sử dụng, làm như vậy vừa tránh bị mất, cũng là để cho binh lính bảo quản tốt vũ khí, tránh bị tổn hại gì lớn. Nhưng sau khi khắc tên, binh khí lại bị thu về kho giáp trượng.
Cách làm này tới bây giờ vẫn được thực hiện, bất kể là quân đội hay là đồn cảnh sát, súng ống đạn dược, áo chống đạn nếu không phải trong lúc thực hiện nhiệm vụ thì đều được cất giữ trong kho. Cho nên khi Dương Phàm phái người đi làm loạn ở Hộ bộ, họ chỉ có tay không. sau đó khi giả bộ xung đột với thân binh của Dương Phàm, mới đoạt từ tay quan sai Hộ Bộ đánh nhau một trận.
Trong lúc Dương Phàm đang chơi cầu với binh lính ở trên sân, thắng với cầu pháp cao siêu hắn nhận được từng tràng vỗ tay ủng hộ. Hứa Lương biết vũ khí đã được vận chuyển đến, phía Giáp Trượng Khố đã kiểm nhận, lập tức đến bẩm báo với Dương Phàm, thấy hắn đang hăng hái chơi ở trên sân, cũng liền cười ha ha mà đứng ở trong đám người đang vây quanh để xem ủng hộ.
Chờ chơi xong một hiệp, Hứa Lương mới ngoắc tay ra hiệu với Dương Phàm. Dương Phàm chạy ra bên ngoài sân bóng, Hứa Lương hào hứng nói với hắn:
- Trung Lang Tướng, binh khí của chúng ta đã đến rồi.
Dương Phàm nghe vậy, mừng rỡ nói:
- Đi, chúng ta đi xem!
Lập tức hai người dẫn theo một con ngựa và vài người thân cận đi về phía Giáp Trượng Khố. Mỗi nơi vệ binh mã đóng quân đều có một Giáp Trượng Khố. Giáp Trượng Khố được xây dựng ở một góc của doanh trại, cách xa với khu hoạt động của quân lính, ở giữa có ba lớp đề phòng hỏa hoạn, bảo đảm an toàn cho kho vũ khí.
Lính bảo vệ kho vũ khí không phải người của vệ quân mà là của Quân Khí Giám, lệnh cho binh tướng vệ quân muốn sử dụng vũ khí đều phải chứng minh, lấy bao nhiêu vũ khí và thời gian bao lâu thì trả lại đều phải ghi chép toàn bộ trong sổ sách. Như vậy, trừ khi quân đội bất ngờ làm phản hoặc là tướng cao cấp làm giả quân lệnh, nếu không sẽ không có người nào có thể tự lĩnh lấy vũ khí.
Người trông giữ kho tuy rằng là người của Quân Khí giám nhưng quản lý bình thường lại là do người của nơi đóng quân phụ trách. Dương Phàm một nửa được coi như cấp trên của bọn họ, cho nên binh lính trông giữ kho vũ khí đều nhận ra Dương Phàm, vừa nhìn thấy Trung Lang Tướng đại nhân giá lâm, đội trưởng trông coi kho lập tức ra tiếp đón.
Dương Phàm vui mừng ra mặt mà nói:
- Vũ khí giáp trượng vận chuyển đến rồi hả?
Đội trưởng đó nói:
- Vâng, thuộc hạ vừa mới kiểm nhập vào kho, sắp xếp lên giá xong xuôi rồi.
Dương Phàm vui vẻ nói:
- Tốt. Mau mở kho vũ khí ra, bản tướng quân muốn kiểm tra một chút!
Viên đội trưởng làm đăng ký, mời Dương Phàm ký tên, Dương Phàm và Hứa Lương liền dẫn theo vài người thân cận đi vào bên trong kho vũ khí.
Kho vũ khí thật khổng lồ, bên trong có từng cái giá gỗ, trên mặt đất còn phủ một ít than củi phòng ẩm. Đối với thời tiết ẩm ướt của phía nam, Lạc Dương lại tiếp cận với khí hận của phương bắc, tương đối dễ dàng bảo quản vũ khí, cho nên nhiều biện pháp bảo dưỡng hơn cũng không nhiều.
Dương Phàm vừa vào trong kho vũ khí, liền nhìn thấy từng giá binh khí, áp giáp, cung tên, cờ, trống, nhung trướng tất cả đều được sắp xếp ngay ngắn, trong lòng rất vui liền nói với viên đội trưởng:
- Các ngươi làm việc rất cẩn thận, bản tướng quân mặc dù không có quyền quản lý các ngươi nhưng có quyền kiểm tra đánh giá, việc này ta sẽ ghi lại.
- Đa tạ Trung Lang Tướng!
Viên đội trưởng ôm quyền cảm tạ, sắc mặt có chút kỳ lạ. Dương Phàm nói với hắn nhưng ánh mắt lại nhìn về phía những binh khí kia nên vẫn không chú ý.
Đến lúc sắp đi, Hứa Lương bỗng phát hiện ra cách làm của từng chiếc áo giáp không giống nhau, ngoài phần cho binh lính, còn có quang yếu giáp, tế lân giáp, ô chùy giáp, bì giáp, tỏa tử giáp liền thân các loại, không khỏi nhíu mày.
Là cấm quân, nơi bọn họ bảo vệ là kinh thành, nhiệm vụ chủ yếu là làm cảnh vệ ở trong cung, duy trì an ninh trong cung. Áo giáp lớn, trình độ cao chỉ mang tính biểu tượng, mặc dù trăm năm cũng khó xuất hiện bạo loạn, cũng không cần áo giáp quá nặng, nếu không ngược lại lại ảnh hưởng đến sức chiến đấu.
Cho nên, những loại áo giáp nặng như là quang yếu giáp, tế lân giáp hoàn toàn không cần thiết, những loại áo giáp nhẹ nhàng như bì giáp, tạo quyên giáp mới là thứ bọn họ cần. Tổng số quân của Thiên Kỵ chỉ có ngàn người, Quân Khí Giám sẽ không thu thập áo giáp của một ngàn người không giống nhau để cho đủ số lượng chứ?
Hứa Lương nghi hoặc đi tới, cầm lấy một chiếc áo giáp, cất giọng choáng váng run rẩy, theo đó là âm thanh sắt thép va chạm vào nhau, bụi mù, cũng không biết những bộ áo giáp này đã được đặt bao lâu rồi, kèm theo còn có một vài âm thanh “ đinh đang” không hài hòa.
Ánh sáng ở trong kho không đủ, Dương Phàm gọi người mở cửa ra, lại cầm đèn lồng từ trong tay viên đội trưởng, xem xét cẩn thận từng chút. Trên mặt đất rõ ràng có mấy mảnh giáp. Dương Phàm kinh ngạc ngồi xuống nhặt lên, lại nhìn áo giáp ở trong tay Hứa Lương, thấy cả một vài mảnh kim loại hoặc chỉ bị bục ra.
Dương Phàm vừa đưa tay sờ, những sợi chỉ này không biết đã bao nhiêu năm, chưa từng được thay, cũng không được bảo dưỡng, dĩ nhiên là bị gỉ đến giòn ra rồi. Dương Phàm liền nổi giận, hắn đứng dậy, sắc mặt tối sầm phân phó:
- Lập tức điều tra, những vũ khí vào áo giáp này có vấn đề hay không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.