Quyển 1 - Chương 732: Giết người không thấy máu
Nguyệt Quan
15/04/2016
Chương 884: Giết người không thấy máu
Vì Hoàng đế đặc biệt cho phép, Dương Phàm hơi có chút ngạc nhiên, nhưng hắn hắn nhìn thấy ánh mắt hiền lành của Võ Tắc Thiên, một hoàng đế luôn lạnh lùng và nghiêm nghị bỗng nhiên tỏ ra ôn tồn lại khiến cho hắn có chút không quen. Thị vệ lấy thêm cho hắn một chiếc chiếu, một cái bàn, Dương Phàm ngồi xuống dưới.
Uyển Nhi cũng không nhìn hắn một cái. Trong bữa tiệc có nhiều người, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ để lộ sơ hở. sau khi Dương Phàm nhậm chức Trung lang tướng của Thiên Kỵ, gần như là có thể tùy ý đi lại ở trong cung, cơ hội hẹn hò với Uyển Nhi cũng nhiều, tâm trạng hiện giờ đương nhiên không thấy khao khát bằng khi lâu ngày không gặp.
Còn Thái Bình công chúa lại rất thoải mái nhìn Dương Phàm một cái. Dù sao chuyện xấu giữa nàng và Dương Phàm thì ai cũng biết, người cần tránh chỉ có phò mã, mà bây giờ dù phò mã có thấy cũng coi như không thấy. Tiệc rượu kéo dài khoảng nửa canh giờ, Võ Tắc Thiên đặt chén rượu xuống, chậm rãi ngồi thẳng người.
Thượng Quan Phi đứng hầu ở bên cạnh thấy thế vội vàng phất tay, đàn sáo lập tức dừng lại, các vũ kỹ vội vàng lui ra. Tất cả mọi người biết Hoàng Thượng có chuyện muốn nói, đều dừng đũa ngồi im.
Võ Tắc Thiên thở dài, nhẹ nhàng nói: - Trẫm đã già rồi, đất nước này sớm muộn gì cũng phải giao cho mọi người. Trẫm hy vọng sau này các khanh vẫn có thể đồng tâm hiệp lực bảo vệ triều đình, trẫm hy vọng hai nhà họ Võ và họ Lý có thể vĩnh viễn sống hòa thuận!
Uyển Nhi nói: - Tất cả sẽ cố gắng như Hoàng Thượng mong muốn!
Mọi người đều đồng ý.
Võ Tắc Thiên chậm rãi gật đầu, đưa mắt nhìn mọi người nói: - Hôm nay ngồi đây, có vương tử của hai nhà Võ Lý, có con gái và phò mã của Trẫm, Trẫm rất thích không khí vui vẻ hòa hợp như ngày hôm nay. Trẫm hy vọng sau này cũng sẽ như vậy, họa phúc cùng hưởng, cùng nhay giúp đỡ bảo vệ giang sơn Đại Chu!
Mọi người đều rời chỗ, hành lễ với Hoàng Thượng.
Võ Tắc Thiên vui vẻ nâng ly, nói: - Nào, đầy ly!
Đợi mọi người rót đầy ly rượu, cầm chén lên, Võ Tắc Thiên xúc động nói:
- Vạn vật Đại Chu, giang sơn vững mạnh, giống như là mặt trời mọc ở phía đông. Sau này chư vương tử và chư vị thần công chỉ cần đi theo con đường mà trẫm đã đặt ra, tất có thể bảo vệ giang sợ Đại Chu thiên thu vạn tái!
- Cẩn tuân thánh mệnh!
Mọi người đồng thời hô vang, Tương Vương Lý Đán đột nhiên tiến lên một bước, lạy rồi nói: - Mẫu hoàng, các bậc hiền triết có nói rằng "tiên hiền hữu vân, quốc gia an tắc tiên đích trường, quốc gia nguy tắc tiên hữu công". Nay Đại Chu hưng thịnh, bốn biển thái bình, ngôi vị thái tử đáng lẽ nên truyền cho con trai trưởng của mẫu thân. Nhi thần bất tài, khiến mọi người thất vọng.
Nhi thần và Thất Lang đều là do mẫu hoàng sinh ra. Thất Lang là huynh, nhi thần là đệ, ngôi vị Thái tử đáng lẽ nên cho Thất Lang đảm đương. Thất Lang là người có trí tuệ, là người phù hợp nhất đảm đương ngôi vị Thái tử. Nhi thần nguyện từ ngôi vị Thái tử, xin mẫu hoàng lập Thất lang làm Thái tử, chính vị đông cung, vì sự phồng thịnh ngàn năm của đất nước!
Tin tức dịch lập Thái tử đã sớm truyền ra ngoài, mọi người đều kinh ngạc, chỉ có trong lòng Võ Tam Tư thì khác, tuy rằng đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng hôm nay chính mình biết, vẫn không khỏi khiến tinh thần chán nản.
Lý Hiển đương nhiên vội vàng đứng lên từ chối. Hai huynh đệ ở ngự tiền đẩy qua đẩy lại, biểu diễn màn biểu diễn tình huynh đệ trước các Tể tướng, tất cả đều đồng thanh đồng ý thay đổi Thái tử. Võ Tam Tư và Võ Du Kỵ cũng bất chấp đứng lên, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Võ Tắc Thiên chậm rãi gật đầu, vui vẻ nói: - Cổ nhân có câu: phụ nghĩa, mẫu từ, huynh hữu, đệ cung, tử hiếu, nội bình ngoại thành. Con ta có thể như vậy, trong lòng ta rất vui. Chuẩn tấu cho con, lập tức lập huynh trưởng con làm thái tử. Ngày mai sẽ tuyên bố cho triều đình và dân chúng, trong và ngoài nước!
Lý Hiển thấy mẫu thân lên tiếng, lúc này mới tiến lên tiếp chỉ, lần này long trọng một chút. Ông quỳ trước mặt mẫu thân, trịnh trọng lĩnh chỉ. Võ Tắc Thiên nói: - Làm quân vương, lấy kính để tu thân, lấy chính để cai quản, lấy cương để làm việc, lấy minh để quan sát xem xét, lấy trị để không tha, lấy quy tắc để thiên biến bản thân mình, lấy hòa khí để tự chí. Con làm thái tử, trước tiên cần học đạo làm vua, cầu chăm lo việc nước, tế thế khang dân!
Lý Hiển dập đầu nói: - Cẩn tuân sự chỉ dạy của mẫu hoàng!
Võ Tắc Thiên lại nói với các vị Tể tướng: - Các khanh văn võ đều là phụ thần, cần hết sức tận trung, phụ tá quân vương. Nếu quân có làm gì sai thì thần phải khuyên can, thảo luận trị luận hưng vong, lợi hại được mất. Vua sáng tôi hiền thì quốc gia mới hưng thịnh!
Các vị Tể tướng, các vị vương tử, thậm chí cả hai huynh đệ họ Trương cũng đều quỳ xuống đất, vì Võ Tắc Thiên nói là "các khanh văn võ", chữ Võ" này Dương Phàm cũng không chạy được, đành phải quỳ xuống theo các Tể tướng, trịnh trọng vâng mệnh.
Đối với Dương Phàm mà nói thì bộ dạng mọi người đều đồng lòng lập thái tử này đơn giản chỉ là một vở kịch, hơn nữa là một vở kịch đã sớm biết kết quả, vô cùng nhàm chán.
Mọi người tỏ ra một bộ dạng hùng hồn, phối hợp với Hoàng Thượng diễn xong vở tuồng lập thái tử này xong, các Tể tướng đều tỏ thái độ ủng hộ khen ngợi, ngày mai khi chính thức lập thái tử không cần lo có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, Võ Tắc Thiên đã sớm cảm thấy mệt mỏi liền trở về hậu cung.
Hoàng đế vừa đi, chúng thần tử sao còn có thể ngồi đây mà ăn uống tiệc tùng. Các vương gia, công chúa thậm chí là các Tể tướng cũng đều giải tán. Dương Phàm ra ngoài Huyền Vũ môn, Nhâm Uy đã sớm chờ ở đó, vừa thấy hắn đi ra, liền nói: - Thuộc hạ đã dặn dò xuống dưới, ngày mai là tin tức được truyền khắp Lạc Dương.
Dương Phàm khẽ mỉm cười, lại dặn dò: - Những bá tính biết rồi thì tác dụng không lớn, bọn họ phải để ý tới mới có tác dụng, nếu không để ý thì ngươi có phao tin ầm ĩ cũng có tác dụng gì? Muốn để cho mọi người biết tin, hai tên họ Trương xuất thân danh môn, giao du đều là quan chức, những người này mới có thể thật sự có ảnh hưởng với họ!
Trong mắt Nhâm Uy hiện ra ý cười, gật đầu nói: - Thuộc hạ hiểu rồi! Sở dĩ phải từ dưới mà lên, chỉ là khiến cho bọn họ không thể tìm ra mà thôi!
Buổi triều hôm sau, tin tức được long trọng tuyên bố: dịch lập Lư Lăng Vương Lý Hiển là Thái tử. Vui nhất chính là Nghĩa An quận chúa Lý Hinh Vũ rồi, nhưng người mấy hứng nhất cũng là nàng.
Vui là bởi vì nàng vừa mới bị giáng chức làm Huyện chủ, lập tức lại được trở lại làm Quận chúa. Mất hứng chính là, các tỷ muội đều được trở thành công chúa, còn nàng vẫn là quận chúa, điều này khiến cho Nghĩa An quân chúa rất thích tranh giàng vô cùng bất mãn. Nhưng nàng vừa mới bị trừng phạt cảnh cáo, liền lên làm công chúa, sự giáo huấn của Hoàng Thượng không khỏi biến thành chuyện cười, nàng đành chấp nhận thấp hơn các tỷ muội một bậc.
Đổi thái tử là chuyện mà ai cũng đã sớm biết, chỉ có điều mọi người không biết là khi nào sẽ thực hiện. Cho nên việc Lý Đán thoái vị, Lý Hiển lên làm thái tử cũng không khiến cho quần thần và dân chúng chấn động lắm. Ngược lại tin đôn về Tống Bá Tử và Long Cửu vào cung kết giao với hai huynh đệ họ Trương bắt đầu được lan truyền.
Trong lời đồn đại mà Dương Phàm bày ra thì Tống Bá Tử và Long Cửu Bộ bị miêu tả thành vô cùng thô tục, là kiểu nhà giàu mới nổi không hiểu biết lễ nghĩa, đây là tâm lý thường thấy ở những người này. Sau đó lại bịa ra rất nhiều chuyện lừa gạt trong khi buôn bán với người dân. Điều này cũng hợp với tâm lý khinh miệt thương nhân của người đọc sách, đồng thời cũng khơi lên sự căm thù của những dân chúng đã từng bị hại.
Vì thế những người này đều gia nhập vào đội ngũ đưa tin nói xấu. Điều này còn chưa là gì, còn có tin là đám người Tống Bá Tử và Long Cửu Bộ đã từng chế nhạo ngôn ngữ và văn hóa người kinh thành bắt đầu được truyền ra ngoài.
Tống Bá Tử đương nhiên cũng không nói những lời như vậy, nhưng những bách tính đó sẽ không nghi ngờ rốt cuộc là lúc đó ai đứng bên cạnh và nghe thấy những lời đó mà lại có thể kể tỉ mỉ đến như vậy. Đám người Tống Bá Tử lại không thể kéo từng người trên đường để giải thích. Mấy người Tống Bá Tử lập tức trở thành kẻ thù chung của kinh thành.
Lúc đó trận chiến lãnh thổ rất nghiêm trọng, kiểu phát ngôn "kỳ thị vùng miền" này của Tống Bá Tử rất dễ khiến cho dân chúng căm thù. Hơn nữa, bọn họ lại kỳ thị bách tính kinh thành, cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể. Đám người Tống Bá Tử liền trở thành chuột chạy qua đường, rất nhiều người qua đường hô đánh, khiến cho họ không dám ra cửa, ngay cả những người nói chuyện mang chút giọng nói của đất Thục cũng không dám ra khỏi cửa.
Sau đó, liền loáng thoáng có tin đồn nói đến yến tiệc trong cung. Bọn họ bị dẫn vào trong cung, kết quả lại có tin tức họ bị Hoàng Thượng khiển trách. Trong chuyện này, đám người Tống Bá Tử biến thành mấy tên nhà quê thô tục không hiểu biết. Bọn họ gặp phải biết bao sự chê cười trong cung, làm trò hề ở trong cung, thành trò cười của dân chúng trong kinh thành.
Sau đó, có người cố tình dò hỏi, bắt đầu loáng thoáng có một vài nhân sĩ linh thông tin tức bắt đầu lộ ra chút tin tức, dẫn bọn họ vào cung là hậu nhân Tể tướng, hiện giờ Phụng Thần Lệnh Trương công tử, còn có người nhắc tới, nghe nói y còn rất thưởng thức một nhánh Kim Ngưu mà tên nhà quê này tặng lên, bởi vậy Trương công tử là thuộc "ngưu" đấy.
Sự châm biếm đối với đám người Tống Bá Tử bắt đầu chuyển sang huynh đệ Trương thị
Ngay từ đầu đám người Tống Bá Tử tuy rằng có chút tức giận với những tin đồng nhảm ở trong kinh thành, nhưng vẫn không quá để tâm, dù sao vẫn phải lấy đạo lý "cây ngay không sợ chết đứng" ra để tự an ủi mình. Nhưng dần dần họ phát hiện, Trương Đồng Hưu và huynh đệ Trương gia bắt đầu xa lánh bọn họ, lại không nhận lời mời của bọn họ, đến nhà thăm hỏi thì cũng thường có cảnh "đóng cửa không tiếp khách"
Cuối cùng họ cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, đáng tiếc lúc này muốn xoay chuyển thì đã muộn. Huynh đệ Trương thị là con nhà gia thế, tiền tài đối với bọn họ mà nói thì cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, cũng không có sức hấp dẫn quá lớn, còn danh vọng mới là thứ bọn họ muốn có nhất.
Bây giờ tất cả chuyện này đều là do dư luận có thanh thế tạo ra. Đám người Tống Bá Tử độc thân ở nơi đất khách, hiểu rằng trong chuyện này là do thân phận của mình đã bị lộ, Hiển Tông đang âm thầm ra tay, nhưng họ nằm mơ cũng không thể nghĩ ra Hiển Tông lại dùng cách này.
Bọn họ tốn bao tâm tư, không tiếc số tiền lớn để tiếp cận được huynh đệ Trương thị, nhưng còn chưa làm cho mối quan hệ này có tác dụng gì thì đã bị chặt đứt.
- Không được chậm trễ!
Dương Phàm nghe Nhâm Uy bẩm báo, tưởng tưởng đến bộ dạng của đám người Tống Bá Tử, không kìm nổi cười lên: - Bọn họ thua rồi tất nhiên sẽ nghĩ cách khác, bây giờ ta phải chú ý theo dõi bọn họ. ta vẫn không biết tại sao họ đến. Mục đích của họ nhất định là nhược điểm lớn nhất của họ!
- Thuộc hạ hiểu rồi!
Nhâm Uy vừa trả lời một tiếng thì ở ngoài bỗng có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, tiếng lão quản gia vội vàng kêu lên: - A lang! Có chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!
Vì Hoàng đế đặc biệt cho phép, Dương Phàm hơi có chút ngạc nhiên, nhưng hắn hắn nhìn thấy ánh mắt hiền lành của Võ Tắc Thiên, một hoàng đế luôn lạnh lùng và nghiêm nghị bỗng nhiên tỏ ra ôn tồn lại khiến cho hắn có chút không quen. Thị vệ lấy thêm cho hắn một chiếc chiếu, một cái bàn, Dương Phàm ngồi xuống dưới.
Uyển Nhi cũng không nhìn hắn một cái. Trong bữa tiệc có nhiều người, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ để lộ sơ hở. sau khi Dương Phàm nhậm chức Trung lang tướng của Thiên Kỵ, gần như là có thể tùy ý đi lại ở trong cung, cơ hội hẹn hò với Uyển Nhi cũng nhiều, tâm trạng hiện giờ đương nhiên không thấy khao khát bằng khi lâu ngày không gặp.
Còn Thái Bình công chúa lại rất thoải mái nhìn Dương Phàm một cái. Dù sao chuyện xấu giữa nàng và Dương Phàm thì ai cũng biết, người cần tránh chỉ có phò mã, mà bây giờ dù phò mã có thấy cũng coi như không thấy. Tiệc rượu kéo dài khoảng nửa canh giờ, Võ Tắc Thiên đặt chén rượu xuống, chậm rãi ngồi thẳng người.
Thượng Quan Phi đứng hầu ở bên cạnh thấy thế vội vàng phất tay, đàn sáo lập tức dừng lại, các vũ kỹ vội vàng lui ra. Tất cả mọi người biết Hoàng Thượng có chuyện muốn nói, đều dừng đũa ngồi im.
Võ Tắc Thiên thở dài, nhẹ nhàng nói: - Trẫm đã già rồi, đất nước này sớm muộn gì cũng phải giao cho mọi người. Trẫm hy vọng sau này các khanh vẫn có thể đồng tâm hiệp lực bảo vệ triều đình, trẫm hy vọng hai nhà họ Võ và họ Lý có thể vĩnh viễn sống hòa thuận!
Uyển Nhi nói: - Tất cả sẽ cố gắng như Hoàng Thượng mong muốn!
Mọi người đều đồng ý.
Võ Tắc Thiên chậm rãi gật đầu, đưa mắt nhìn mọi người nói: - Hôm nay ngồi đây, có vương tử của hai nhà Võ Lý, có con gái và phò mã của Trẫm, Trẫm rất thích không khí vui vẻ hòa hợp như ngày hôm nay. Trẫm hy vọng sau này cũng sẽ như vậy, họa phúc cùng hưởng, cùng nhay giúp đỡ bảo vệ giang sơn Đại Chu!
Mọi người đều rời chỗ, hành lễ với Hoàng Thượng.
Võ Tắc Thiên vui vẻ nâng ly, nói: - Nào, đầy ly!
Đợi mọi người rót đầy ly rượu, cầm chén lên, Võ Tắc Thiên xúc động nói:
- Vạn vật Đại Chu, giang sơn vững mạnh, giống như là mặt trời mọc ở phía đông. Sau này chư vương tử và chư vị thần công chỉ cần đi theo con đường mà trẫm đã đặt ra, tất có thể bảo vệ giang sợ Đại Chu thiên thu vạn tái!
- Cẩn tuân thánh mệnh!
Mọi người đồng thời hô vang, Tương Vương Lý Đán đột nhiên tiến lên một bước, lạy rồi nói: - Mẫu hoàng, các bậc hiền triết có nói rằng "tiên hiền hữu vân, quốc gia an tắc tiên đích trường, quốc gia nguy tắc tiên hữu công". Nay Đại Chu hưng thịnh, bốn biển thái bình, ngôi vị thái tử đáng lẽ nên truyền cho con trai trưởng của mẫu thân. Nhi thần bất tài, khiến mọi người thất vọng.
Nhi thần và Thất Lang đều là do mẫu hoàng sinh ra. Thất Lang là huynh, nhi thần là đệ, ngôi vị Thái tử đáng lẽ nên cho Thất Lang đảm đương. Thất Lang là người có trí tuệ, là người phù hợp nhất đảm đương ngôi vị Thái tử. Nhi thần nguyện từ ngôi vị Thái tử, xin mẫu hoàng lập Thất lang làm Thái tử, chính vị đông cung, vì sự phồng thịnh ngàn năm của đất nước!
Tin tức dịch lập Thái tử đã sớm truyền ra ngoài, mọi người đều kinh ngạc, chỉ có trong lòng Võ Tam Tư thì khác, tuy rằng đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng hôm nay chính mình biết, vẫn không khỏi khiến tinh thần chán nản.
Lý Hiển đương nhiên vội vàng đứng lên từ chối. Hai huynh đệ ở ngự tiền đẩy qua đẩy lại, biểu diễn màn biểu diễn tình huynh đệ trước các Tể tướng, tất cả đều đồng thanh đồng ý thay đổi Thái tử. Võ Tam Tư và Võ Du Kỵ cũng bất chấp đứng lên, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Võ Tắc Thiên chậm rãi gật đầu, vui vẻ nói: - Cổ nhân có câu: phụ nghĩa, mẫu từ, huynh hữu, đệ cung, tử hiếu, nội bình ngoại thành. Con ta có thể như vậy, trong lòng ta rất vui. Chuẩn tấu cho con, lập tức lập huynh trưởng con làm thái tử. Ngày mai sẽ tuyên bố cho triều đình và dân chúng, trong và ngoài nước!
Lý Hiển thấy mẫu thân lên tiếng, lúc này mới tiến lên tiếp chỉ, lần này long trọng một chút. Ông quỳ trước mặt mẫu thân, trịnh trọng lĩnh chỉ. Võ Tắc Thiên nói: - Làm quân vương, lấy kính để tu thân, lấy chính để cai quản, lấy cương để làm việc, lấy minh để quan sát xem xét, lấy trị để không tha, lấy quy tắc để thiên biến bản thân mình, lấy hòa khí để tự chí. Con làm thái tử, trước tiên cần học đạo làm vua, cầu chăm lo việc nước, tế thế khang dân!
Lý Hiển dập đầu nói: - Cẩn tuân sự chỉ dạy của mẫu hoàng!
Võ Tắc Thiên lại nói với các vị Tể tướng: - Các khanh văn võ đều là phụ thần, cần hết sức tận trung, phụ tá quân vương. Nếu quân có làm gì sai thì thần phải khuyên can, thảo luận trị luận hưng vong, lợi hại được mất. Vua sáng tôi hiền thì quốc gia mới hưng thịnh!
Các vị Tể tướng, các vị vương tử, thậm chí cả hai huynh đệ họ Trương cũng đều quỳ xuống đất, vì Võ Tắc Thiên nói là "các khanh văn võ", chữ Võ" này Dương Phàm cũng không chạy được, đành phải quỳ xuống theo các Tể tướng, trịnh trọng vâng mệnh.
Đối với Dương Phàm mà nói thì bộ dạng mọi người đều đồng lòng lập thái tử này đơn giản chỉ là một vở kịch, hơn nữa là một vở kịch đã sớm biết kết quả, vô cùng nhàm chán.
Mọi người tỏ ra một bộ dạng hùng hồn, phối hợp với Hoàng Thượng diễn xong vở tuồng lập thái tử này xong, các Tể tướng đều tỏ thái độ ủng hộ khen ngợi, ngày mai khi chính thức lập thái tử không cần lo có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, Võ Tắc Thiên đã sớm cảm thấy mệt mỏi liền trở về hậu cung.
Hoàng đế vừa đi, chúng thần tử sao còn có thể ngồi đây mà ăn uống tiệc tùng. Các vương gia, công chúa thậm chí là các Tể tướng cũng đều giải tán. Dương Phàm ra ngoài Huyền Vũ môn, Nhâm Uy đã sớm chờ ở đó, vừa thấy hắn đi ra, liền nói: - Thuộc hạ đã dặn dò xuống dưới, ngày mai là tin tức được truyền khắp Lạc Dương.
Dương Phàm khẽ mỉm cười, lại dặn dò: - Những bá tính biết rồi thì tác dụng không lớn, bọn họ phải để ý tới mới có tác dụng, nếu không để ý thì ngươi có phao tin ầm ĩ cũng có tác dụng gì? Muốn để cho mọi người biết tin, hai tên họ Trương xuất thân danh môn, giao du đều là quan chức, những người này mới có thể thật sự có ảnh hưởng với họ!
Trong mắt Nhâm Uy hiện ra ý cười, gật đầu nói: - Thuộc hạ hiểu rồi! Sở dĩ phải từ dưới mà lên, chỉ là khiến cho bọn họ không thể tìm ra mà thôi!
Buổi triều hôm sau, tin tức được long trọng tuyên bố: dịch lập Lư Lăng Vương Lý Hiển là Thái tử. Vui nhất chính là Nghĩa An quận chúa Lý Hinh Vũ rồi, nhưng người mấy hứng nhất cũng là nàng.
Vui là bởi vì nàng vừa mới bị giáng chức làm Huyện chủ, lập tức lại được trở lại làm Quận chúa. Mất hứng chính là, các tỷ muội đều được trở thành công chúa, còn nàng vẫn là quận chúa, điều này khiến cho Nghĩa An quân chúa rất thích tranh giàng vô cùng bất mãn. Nhưng nàng vừa mới bị trừng phạt cảnh cáo, liền lên làm công chúa, sự giáo huấn của Hoàng Thượng không khỏi biến thành chuyện cười, nàng đành chấp nhận thấp hơn các tỷ muội một bậc.
Đổi thái tử là chuyện mà ai cũng đã sớm biết, chỉ có điều mọi người không biết là khi nào sẽ thực hiện. Cho nên việc Lý Đán thoái vị, Lý Hiển lên làm thái tử cũng không khiến cho quần thần và dân chúng chấn động lắm. Ngược lại tin đôn về Tống Bá Tử và Long Cửu vào cung kết giao với hai huynh đệ họ Trương bắt đầu được lan truyền.
Trong lời đồn đại mà Dương Phàm bày ra thì Tống Bá Tử và Long Cửu Bộ bị miêu tả thành vô cùng thô tục, là kiểu nhà giàu mới nổi không hiểu biết lễ nghĩa, đây là tâm lý thường thấy ở những người này. Sau đó lại bịa ra rất nhiều chuyện lừa gạt trong khi buôn bán với người dân. Điều này cũng hợp với tâm lý khinh miệt thương nhân của người đọc sách, đồng thời cũng khơi lên sự căm thù của những dân chúng đã từng bị hại.
Vì thế những người này đều gia nhập vào đội ngũ đưa tin nói xấu. Điều này còn chưa là gì, còn có tin là đám người Tống Bá Tử và Long Cửu Bộ đã từng chế nhạo ngôn ngữ và văn hóa người kinh thành bắt đầu được truyền ra ngoài.
Tống Bá Tử đương nhiên cũng không nói những lời như vậy, nhưng những bách tính đó sẽ không nghi ngờ rốt cuộc là lúc đó ai đứng bên cạnh và nghe thấy những lời đó mà lại có thể kể tỉ mỉ đến như vậy. Đám người Tống Bá Tử lại không thể kéo từng người trên đường để giải thích. Mấy người Tống Bá Tử lập tức trở thành kẻ thù chung của kinh thành.
Lúc đó trận chiến lãnh thổ rất nghiêm trọng, kiểu phát ngôn "kỳ thị vùng miền" này của Tống Bá Tử rất dễ khiến cho dân chúng căm thù. Hơn nữa, bọn họ lại kỳ thị bách tính kinh thành, cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể. Đám người Tống Bá Tử liền trở thành chuột chạy qua đường, rất nhiều người qua đường hô đánh, khiến cho họ không dám ra cửa, ngay cả những người nói chuyện mang chút giọng nói của đất Thục cũng không dám ra khỏi cửa.
Sau đó, liền loáng thoáng có tin đồn nói đến yến tiệc trong cung. Bọn họ bị dẫn vào trong cung, kết quả lại có tin tức họ bị Hoàng Thượng khiển trách. Trong chuyện này, đám người Tống Bá Tử biến thành mấy tên nhà quê thô tục không hiểu biết. Bọn họ gặp phải biết bao sự chê cười trong cung, làm trò hề ở trong cung, thành trò cười của dân chúng trong kinh thành.
Sau đó, có người cố tình dò hỏi, bắt đầu loáng thoáng có một vài nhân sĩ linh thông tin tức bắt đầu lộ ra chút tin tức, dẫn bọn họ vào cung là hậu nhân Tể tướng, hiện giờ Phụng Thần Lệnh Trương công tử, còn có người nhắc tới, nghe nói y còn rất thưởng thức một nhánh Kim Ngưu mà tên nhà quê này tặng lên, bởi vậy Trương công tử là thuộc "ngưu" đấy.
Sự châm biếm đối với đám người Tống Bá Tử bắt đầu chuyển sang huynh đệ Trương thị
Ngay từ đầu đám người Tống Bá Tử tuy rằng có chút tức giận với những tin đồng nhảm ở trong kinh thành, nhưng vẫn không quá để tâm, dù sao vẫn phải lấy đạo lý "cây ngay không sợ chết đứng" ra để tự an ủi mình. Nhưng dần dần họ phát hiện, Trương Đồng Hưu và huynh đệ Trương gia bắt đầu xa lánh bọn họ, lại không nhận lời mời của bọn họ, đến nhà thăm hỏi thì cũng thường có cảnh "đóng cửa không tiếp khách"
Cuối cùng họ cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, đáng tiếc lúc này muốn xoay chuyển thì đã muộn. Huynh đệ Trương thị là con nhà gia thế, tiền tài đối với bọn họ mà nói thì cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, cũng không có sức hấp dẫn quá lớn, còn danh vọng mới là thứ bọn họ muốn có nhất.
Bây giờ tất cả chuyện này đều là do dư luận có thanh thế tạo ra. Đám người Tống Bá Tử độc thân ở nơi đất khách, hiểu rằng trong chuyện này là do thân phận của mình đã bị lộ, Hiển Tông đang âm thầm ra tay, nhưng họ nằm mơ cũng không thể nghĩ ra Hiển Tông lại dùng cách này.
Bọn họ tốn bao tâm tư, không tiếc số tiền lớn để tiếp cận được huynh đệ Trương thị, nhưng còn chưa làm cho mối quan hệ này có tác dụng gì thì đã bị chặt đứt.
- Không được chậm trễ!
Dương Phàm nghe Nhâm Uy bẩm báo, tưởng tưởng đến bộ dạng của đám người Tống Bá Tử, không kìm nổi cười lên: - Bọn họ thua rồi tất nhiên sẽ nghĩ cách khác, bây giờ ta phải chú ý theo dõi bọn họ. ta vẫn không biết tại sao họ đến. Mục đích của họ nhất định là nhược điểm lớn nhất của họ!
- Thuộc hạ hiểu rồi!
Nhâm Uy vừa trả lời một tiếng thì ở ngoài bỗng có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, tiếng lão quản gia vội vàng kêu lên: - A lang! Có chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.