Quyển 1 - Chương 736: Ác nhân cáo trạng trước.
Nguyệt Quan
15/04/2016
Dương Phàm một đường dẫn binh tiến đánh Kim Ngô Vệ, tới trước đại doanh
trung quân, thả huynh đệ bị treo trên thành, cưỡi chiến mã rời đi, bọn
họ tới nhanh đi cũng nhanh, tuy chỉ là một trận nhỏ nhưng giằng co long
trời lở đất tại quân doanh Kim Ngô Vệ.
Đám người Cao Sơ bị treo ngược một ngày một đêm, ban đêm còn có thể chịu đựng, nhưng ban ngày phơi dưới ánh nắng gay gắt đến nỗi nước miếng cũng cạn khô, sau khi được thả xuống hơn phân nửa đã ngất xỉu, với tình hình này chỉ cần treo thêm nửa ngày, bọn họ thật sự sẽ chết khát. Võ Ý Tông quả thật to gan lớn mật, dám lợi dụng chút sơ hở liền đem người của hắn nhốt tại quân doanh đến chết đi sống lại như vậy.
Những người này sau khi được đặt lên ngựa, lập tức cho bọn họ uống chút nước, mọi người dần tỉnh lại, đám người Sở Cuồng Ca, Hoàng Húc Sưởng cứu được huynh đệ mình, vô cùng vui mừng muốn cưỡi ngựa trở về quân doanh, lại bị Dương Phàm ngăn lại.
Đây là sơn tặc đánh cướp sao? Đánh cướp xong rồi bỏ đi sao? Đừng quên trên còn có thiên tử, làm ra hành vi kinh hãi thế tục như vậy rồi phủi mông trở về quân doanh? Dương Phàm dẫn theo bọn hắn rời khỏi Kim Ngô Vệ thẳng tiến kinh thành, "cáo trạng trước" với hoàng đế.
Lục Mao Phong không tham gia vào lần tập kích đại doanh Kim Ngô Vệ lần này, khi Dương Phàm khoác lên giáp trụ dẫn binh xuất trận, y liền thúc ngựa chạy về kinh thành. Canh giữ Huyền Vũ môn chính là Độc Cô Húy Chi, Lục Mao Phong không kịp liên lạc với Trương Đồng Hưu để tìm Nhị Trương, mà là trực tiếp chạy vội tới Huyền Vũ môn, kêu Độc Cô Húy Chi vào hoàng cung đưa tin.
Chốc lát sau, Phụng Thần lệnh Trương Dịch Chi phái một tiểu thái giám đến Huyền Vũ môn đưa cho y một tấm lệnh bài xuất nhập cung, dẫn y đến thẳng Phụng Thần Vệ. Lục Mao Phong đợi ở Phụng Thần Vệ gần nửa canh giờ, âm thầm lặng lẽ ly khai hoàng cung. Trong khi đó, hai huynh đệ Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông đang ở Lệ Xuân Đài hầu hạ nữ hoàng đế.
Dương Phàm đuổi tới trước cửa hoàng cung, Trương Xương Tông vừa thổi xong một khúc tiêu, sau đó đến lượt Trương Dịch Chi chơi cờ cùng Võ Tắc Thiên. Hai người chơi cờ chỉ thuần túy là tiêu khiển, tuyệt không quan tâm tới thắng thua, vì Võ Tắc Thiên tuổi tác đã lớn không thể tiêu hao nhiều khí lực.
Hai người thường kể cho Võ Tắc Thiên nghe những câu chuyện thú vị trong thành Lạc Dương, từ nhỏ đã nhập cung, hồng nhan Võ Tắc Thiên lúc tóc hoa râm lại thích nghe những chuyện ngoài cung, có lẽ người càng lớn tuổi càng nhớ chuyện xưa, quyền lực cửu ngũ chí tôn bà sớm nắm trong tay, nhưng bà không thể giữ mãi thanh xuân. Còn đọng lại cũng chỉ là ký ức.
Thời thiếu nữ của bà đều ở ngoài cung, vì vậy nghe những châu chuyện ngoài cung làm lòng bà thoái mái vui vẻ hơn.
Hai người nói chuyện trên trời dưới đất một lúc lại nói đến trận chiến của Kim Ngô Vệ cùng với Thiên Kỵ binh.
Từ xưa, binh sĩ ẩu đấu là chuyện thường phát sinh. Nhưng trong lời nói đưa đẩy của hai người, lại trở thành hai gã nam tử tranh cãi mà động thủ, chẳng qua cũng chỉ là quyền cước ẩu đả, lại cố ý nói hài hước một chút, Võ Tắc Thiên nghe vào cảm thấy thú vị, không một chút cảm giác có gì nghiêm trọng.
Trương Dịch Chi một bên chơi cờ, một bên cười nói: - Tên Dương Phàm kia lá gan cũng thật lớn, dám đối nghịch cùng Kim Ngô Vệ.
Trương Xương Tông cầm khay băng lại gần Võ Tắc Thiên, dùng chùy đập nát một khối để nhanh chóng hạ nhiệt, nói: - Thiên Kỵ binh đó là binh sĩ thân cận của bệ hạ, chẳng lẽ không sánh bằng Kim Ngô Vệ sao. Như thế nào lại không thể đối nghịch với chúng?
Trương Dịch Chi lườm Y một cái, nói: - Ngươi thật chẳng có đầu óc gì cả. Đánh chó cần phải xem mặt chủ, cũng không nghĩ lại coi trấn thủ Kim Ngô Vệ là ai. Người của Dương Phàm đánh người của Kim Ngô Vệ, không phải quá coi thường Võ Ý Tông đại tướng quân sao? Ngươi coi, hiện nay hai mươi bốn vệ quan binh nam bắc có ai dám bất kính với Võ đại tướng quân không?
Trương Xương Tông không phục mà nói: - Đương nhiên có a!
Y đếm trên đầu ngón tay: - Võ Du Nghi Đại tướng quân tính một đi? Còn có... Còn có...
Trương Xương Tông vặn đầu ngón tay, cũng không thể tính thêm người nào, Trương Dịch Chi cười nói: - Thế nào? Cũng chỉ còn lại Dương Phàm phải không, Thiên Kỵ binh của Dương Phàm cũng có thể tính là Võ Lâm vệ. Haiz! Hai mươi bốn cấm vệ quân, không chỉ có Võ Lâm vệ, ngươi coi những vị tướng quân khác là kẻ ngốc hết sao? Tại sao họ không muốn đắc tội với người này?
Võ Tắc Thiên vẫn mỉm cười lắng nghe như trước, nhưng nụ cười có phần cứng ngắc.
Trương Dịch Chi rất tinh ý, biết điểm dừng ở nơi nào, tuyệt không nói nhiều, chỉ cố ý tranh chấp cũng huynh đệ vào câu liền chuyển đề tài, nói tới câu chuyện kỳ lạ tại ngoại ô thành có một tên tá điền tên Vu Tình đỗ song lục cá cược cùng chủ nhân, kết quả chẳng những thắng được ruộng đất, nhà cửa, liền nương tử của chủ nhân cũng thuộc về gã. Cuối cùng, chủ nhân thành tá điền, tá điền lại thành chủ nhân.
Người thời Đường phần lớn thích cá cược, Đường Thái Tông thích " ác tố", thời Lý không có sở thích gì đặc biệt , nhưng Võ Tắc Thiên lại thích " song lục", vừa nghe chuyện này, thoáng dứt bỏ tâm sự, chuyên chú nghe câu chuyện của hai huynh đệ. Trương Dịch Chi kể chuyện cứ như y được tận mắt chứng kiến, Võ Tắc Thiên đang nhập thần nghe kể, Thượng Quan Uyển Nhi đi đến.
- Bệ hạ, Uyển Nhi nghe Tiểu Hoàng Môn xuất cung làm việc nói, binh mã Thiên Kỵ đang quỳ trước Huyền Vũ môn, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thượng Quan Uyển Nhi vừa dứt lời, đang nghiêng người dựa vào đệm gấm mềm mại, Võ Tắc Thiên lập tức kinh sợ bật dậy, vội hỏi: - Quan binh dập dầu nhận tội là vì cớ gì?
Thượng Quan Uyển Nhi lắc đầu nói: - Uyển nhi không rõ nên đã cho người đi hỏi.
Vừa dứt lời, tùy tùng ngự tiền nội thị Tiểu Hải liền chạy vào bẩm báo:
- Thánh nhân, Quy Đức Trung Lang Tướng Dương Phàm muốn diện thánh!
Võ Tắc Thiên vừa nghe liền biết tình hình trước Huyền Vũ môn tất có liên quan đến Dương Phàm, liền khẩn trương nói: - Cho hắn tiến vào!
Lệnh vừa truyền ra, Dương Phàm ngang nhiên vào diện kiến, Võ Tắc Thiên vừa nhìn thấy mắt liền trợn tròn: Dương Phàm hạ thân chỉ mặc tiết khố, mang một đôi giày, thân trên lại là để trần, hai tay bị trói, sau lưng là mấy cành cây mận gai, đây làđây chẳng phải là muốn chịu đòn nhận tội?
Trương Xương Tông che miệng cười nói: - Dương tướng quân ngươi như vậy là muốn làm gì, cho dù người muốn làm Liêm Pha, nhưng ở đây lại không có Tương Như nha.
Dương Phàm quỳ một gối theo lễ nghi quân đội, trầm giọng nói: - Phụng thần thừa nói đùa rồi, Dương mỗ đến đây là muốn thỉnh tội với bệ hạ.
Võ Tắc Thiên giận tái mặt, gằn giọng hỏi: - Đã xảy ra chuyện gì?
Dương Phàm nói: - Thần tuân theo chỉ dạy lúc trước của bệ hạ, trước đi đến chỗ Lương vương, nhưng khi quay lại quân doanh lại nghe nói binh lính dưới trướng nảy sinh xung đột cùng Kim Ngô Vệ, mười sáu người bị bắt, có mấy người bị thương trốn về quân doanh, một vị Lang tướng đã tiến đến Kim Ngô Vệ cứu người. Thần vội bình ổn quân tâm, án binh bất động chờ đợi. Tối đến, vị Lang tướng kia trở về chuyển lời của Võ Ý Tông đại tướng quân, muốn lấy lại binh lính trừ phi thần tự mình tới đó.
Võ Tắc Thiên nhíu mi nói: - Vậy ngươi liền đi một chuyến có sao đâu.
Dương Phàm nói: - Võ đại tướng quân có nói, thần phải từ cửa viên môn một bước một lạy tới lều lớn thỉnh tội mới đồng ý thả người!
BA!
Võ Tắc Thiên vỗ một chưởng lên bàn, đánh đỏ ván cờ, lớn tiếng quát: - Khốn khiếp! Hắn cho hắn là ai?
Dương Phàm khấu đầu nói: - Thần thân là cận quân của thiên tử, không dám làm nhục thiên nhan, nhưng sắc trời đã tối, nếu lúc ấy vào thành chỉ sợ cửa thành đã đóng, cho nên muốn đợi đến sáng vào thành mời Lương vương làm trung gian hòa giải. Không ngờ, thần sáng sớm tính vào thành bỗng có người báo tin binh lính dưới trướng thần bị Kim Ngô Vệ bắt đi, trước bị quất roi, thương tích đầy mình, huyết nhục mơ hồ, sau lại bị treo ngược dưới cái nắng gay gắt, một ngày một đêm chưa có ngụm nước nào. Hiện giờ đã có nhiều người sắp không trụ nổi.
Sắc mặt Võ Tắc Thiên ngày càng âm trầm, Dương Phàm đau xót kể lại: - Tam quân nghe thấy hết sức lo lắng cho đồng đội của mình, phẫn nộ không kìm nén được. Thần thực sự không thể bình ổn quân tâm, hơn nữa Võ đại tướng quân lại cậy thế khi dễ như thế
Dương Phàm cúi đầu nghẹn ngào hai tiếng, cũng không biết có phải rơi vài giọt anh hùng lệ.
Thượng Quan Uyển Nhi khẩn trương nghiêng đầu, sợ nhìn thấy bộ dáng làm bộ làm tịch của lang quân sẽ không thể nhịn cười. Nhưng nghĩ lại, hôm nay lang quân thật sự đã gây ra họa lớn. Tuy có nghĩ đến biện pháp đối phó, nhưng bệ hạ hỉ nộ khó dò, không biết có thể bình an vô sự hay không, vừa nghĩ vậy liền cảm thấy bất an.
Dương Phàm bỗng ngẩng đầu lên, thanh âm hùng hậu, vang vọng trong cung điện: - Thần là một nam tử hán, cũng là một kẻ cầm binh! Nếu như thần vẫn tiếp tục nhân nhượng lùi bước như trước kia, làm sao có thể thu phục quân tâm, làm sao có thể thống lĩnh Thiên Kỵ? Thần bất đắc dĩ, dẫn toàn bộ binh lính tướng sĩ đến quân doanh Kim Ngô vệ, khẩn cầu Võ đại tướng quân khai ân.
Dưới cái nắng gắt chói chang như thế, chúng thần đứng chờ một canh giờ, người bị ngất xỉu không đếm xuể, kết quả không gặp được Võ đại tướng quân, chỉ nghe được mệnh lệnh, hoặc là thần một bước một lạy, quỳ gối dập đầu tới soái trướng thỉnh tội, hoặc là trở về, bỏ mặc những huynh đệ đang phơi mình dưới cái nắng gay gắt tự sinh tự diệt.
Thần khẩn cầu cũng đã khẩn cầu, cúi đầu cũng đã cúi đầu, đổi lại chỉ là Võ đại tướng quân một tấc lại muốn tiến thêm một tấc, thần muốn nhẫn nhưng không thể! Thần muốn lui lại không có đường lui! Thần bất đắc dĩ, dẫn dắt binh sĩ tiến vào Kim Ngô Vệ cứu huynh đệ.
May mắn thần đến kịp lúc, mặc dù bọn họ đã ngất, nhưng đã được cứu tỉnh, tuy rằng còn yếu nhưng không nguy hiểm tới tính mạng. thần cũng biết, cho dù thần có mười ngàn lý do, cũng là thần sai lầm. Thần biết mình phạm phải tội lớn, đã phụ thánh ân, nay đến chịu đòn nhận tội, có chết cũng không oán không hối!
Dương Phàm dứt lời, khấu đầu không nói lời nào, đại điện lập tức yên tĩnh, nhưg bên tai mỗi người dường như vẫn quanh quẩn âm thanh hữu lực của hắn. Võ Tắc Thiên không lộ chút biểu tình nào, qua hồi lâu mới nói: - Như vậy, ngươi dẫn binh dập đầu nhận tội, là muốn như thế nào?
Dương Phàm vội nói: - Thiên Kỵ dập dầu nhận tội trước của hoàng cung không phải vì muốn trần tình, chỉ muốn thỉnh tội với bệ hạ!
Dương Phàm ngừng một chút lại nói: - Thần biết mình có tội, thần nguyện chịu sự trừng phạt của quốc pháp! Về phần binh sĩ Thiên Kỵ, chỉ là tuân lệnh hành sự, kính xin bệ hạ hông ân khoan thứ!
Võ Tắc Thiên nói:
- Người cứu được từ Kim Ngô Vệ về đâu rồi?
Dương Phàm trả lời: - Thần phái người chăm sóc cho bọn họ, mặc dù đã tỉnh nhưng vẫn còn rất yếu, e sợ có chuyển biến xấu, vì vậy, sau khi vào thành thần trước đưa bọn họ vào y quán trị liệu.
Võ Tắc Thiên nghe xong vẻ mặt có chút thả lỏng, muốn biết một người có dụng tâm hay không, từ một chút chuyên nhỏ cũng có thể nhìn ra, nếu Dương Phàm không đem những binh sĩ nửa sống nửa chết đo trước đi trị liệu mà lại bảo họ ra cung thành đập đầu nhận tội cho bà xem, còn luôn miệng thỉnh tội thay huynh đệ, vậy người này chết cũng không oan.
Nhưng phải giải quyết việc này như thế nào? Nếu chỉ là binh sĩ ẩu đả thì chẳng có chuyện gì, đằng này chủ tướng một đội quân xông vào quân doanh, sao có thể giải quyết đơn giản như vậy. Võ Tắc Thiên đang khổ tâm suy nghĩ, Võ Ý Tông được hai tiểu thái giám mập mạp đỡ vào điện, mũi chân vừa chạm đất, liền lảo đảo bước lên.
Kỵ Trư tướng quân đang vội vàng leo lên cây, kết quả chỉ vì một con côn trùng nhỏ bé mà sợ đến mức rớt xuống. Xui xẻo thế nào, trên mặt đất có một khối đá sắt nhọn đâm trúng xương cụt của gã, vì thế, gã liền biến thành bộ dáng như vậy
Đám người Cao Sơ bị treo ngược một ngày một đêm, ban đêm còn có thể chịu đựng, nhưng ban ngày phơi dưới ánh nắng gay gắt đến nỗi nước miếng cũng cạn khô, sau khi được thả xuống hơn phân nửa đã ngất xỉu, với tình hình này chỉ cần treo thêm nửa ngày, bọn họ thật sự sẽ chết khát. Võ Ý Tông quả thật to gan lớn mật, dám lợi dụng chút sơ hở liền đem người của hắn nhốt tại quân doanh đến chết đi sống lại như vậy.
Những người này sau khi được đặt lên ngựa, lập tức cho bọn họ uống chút nước, mọi người dần tỉnh lại, đám người Sở Cuồng Ca, Hoàng Húc Sưởng cứu được huynh đệ mình, vô cùng vui mừng muốn cưỡi ngựa trở về quân doanh, lại bị Dương Phàm ngăn lại.
Đây là sơn tặc đánh cướp sao? Đánh cướp xong rồi bỏ đi sao? Đừng quên trên còn có thiên tử, làm ra hành vi kinh hãi thế tục như vậy rồi phủi mông trở về quân doanh? Dương Phàm dẫn theo bọn hắn rời khỏi Kim Ngô Vệ thẳng tiến kinh thành, "cáo trạng trước" với hoàng đế.
Lục Mao Phong không tham gia vào lần tập kích đại doanh Kim Ngô Vệ lần này, khi Dương Phàm khoác lên giáp trụ dẫn binh xuất trận, y liền thúc ngựa chạy về kinh thành. Canh giữ Huyền Vũ môn chính là Độc Cô Húy Chi, Lục Mao Phong không kịp liên lạc với Trương Đồng Hưu để tìm Nhị Trương, mà là trực tiếp chạy vội tới Huyền Vũ môn, kêu Độc Cô Húy Chi vào hoàng cung đưa tin.
Chốc lát sau, Phụng Thần lệnh Trương Dịch Chi phái một tiểu thái giám đến Huyền Vũ môn đưa cho y một tấm lệnh bài xuất nhập cung, dẫn y đến thẳng Phụng Thần Vệ. Lục Mao Phong đợi ở Phụng Thần Vệ gần nửa canh giờ, âm thầm lặng lẽ ly khai hoàng cung. Trong khi đó, hai huynh đệ Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông đang ở Lệ Xuân Đài hầu hạ nữ hoàng đế.
Dương Phàm đuổi tới trước cửa hoàng cung, Trương Xương Tông vừa thổi xong một khúc tiêu, sau đó đến lượt Trương Dịch Chi chơi cờ cùng Võ Tắc Thiên. Hai người chơi cờ chỉ thuần túy là tiêu khiển, tuyệt không quan tâm tới thắng thua, vì Võ Tắc Thiên tuổi tác đã lớn không thể tiêu hao nhiều khí lực.
Hai người thường kể cho Võ Tắc Thiên nghe những câu chuyện thú vị trong thành Lạc Dương, từ nhỏ đã nhập cung, hồng nhan Võ Tắc Thiên lúc tóc hoa râm lại thích nghe những chuyện ngoài cung, có lẽ người càng lớn tuổi càng nhớ chuyện xưa, quyền lực cửu ngũ chí tôn bà sớm nắm trong tay, nhưng bà không thể giữ mãi thanh xuân. Còn đọng lại cũng chỉ là ký ức.
Thời thiếu nữ của bà đều ở ngoài cung, vì vậy nghe những châu chuyện ngoài cung làm lòng bà thoái mái vui vẻ hơn.
Hai người nói chuyện trên trời dưới đất một lúc lại nói đến trận chiến của Kim Ngô Vệ cùng với Thiên Kỵ binh.
Từ xưa, binh sĩ ẩu đấu là chuyện thường phát sinh. Nhưng trong lời nói đưa đẩy của hai người, lại trở thành hai gã nam tử tranh cãi mà động thủ, chẳng qua cũng chỉ là quyền cước ẩu đả, lại cố ý nói hài hước một chút, Võ Tắc Thiên nghe vào cảm thấy thú vị, không một chút cảm giác có gì nghiêm trọng.
Trương Dịch Chi một bên chơi cờ, một bên cười nói: - Tên Dương Phàm kia lá gan cũng thật lớn, dám đối nghịch cùng Kim Ngô Vệ.
Trương Xương Tông cầm khay băng lại gần Võ Tắc Thiên, dùng chùy đập nát một khối để nhanh chóng hạ nhiệt, nói: - Thiên Kỵ binh đó là binh sĩ thân cận của bệ hạ, chẳng lẽ không sánh bằng Kim Ngô Vệ sao. Như thế nào lại không thể đối nghịch với chúng?
Trương Dịch Chi lườm Y một cái, nói: - Ngươi thật chẳng có đầu óc gì cả. Đánh chó cần phải xem mặt chủ, cũng không nghĩ lại coi trấn thủ Kim Ngô Vệ là ai. Người của Dương Phàm đánh người của Kim Ngô Vệ, không phải quá coi thường Võ Ý Tông đại tướng quân sao? Ngươi coi, hiện nay hai mươi bốn vệ quan binh nam bắc có ai dám bất kính với Võ đại tướng quân không?
Trương Xương Tông không phục mà nói: - Đương nhiên có a!
Y đếm trên đầu ngón tay: - Võ Du Nghi Đại tướng quân tính một đi? Còn có... Còn có...
Trương Xương Tông vặn đầu ngón tay, cũng không thể tính thêm người nào, Trương Dịch Chi cười nói: - Thế nào? Cũng chỉ còn lại Dương Phàm phải không, Thiên Kỵ binh của Dương Phàm cũng có thể tính là Võ Lâm vệ. Haiz! Hai mươi bốn cấm vệ quân, không chỉ có Võ Lâm vệ, ngươi coi những vị tướng quân khác là kẻ ngốc hết sao? Tại sao họ không muốn đắc tội với người này?
Võ Tắc Thiên vẫn mỉm cười lắng nghe như trước, nhưng nụ cười có phần cứng ngắc.
Trương Dịch Chi rất tinh ý, biết điểm dừng ở nơi nào, tuyệt không nói nhiều, chỉ cố ý tranh chấp cũng huynh đệ vào câu liền chuyển đề tài, nói tới câu chuyện kỳ lạ tại ngoại ô thành có một tên tá điền tên Vu Tình đỗ song lục cá cược cùng chủ nhân, kết quả chẳng những thắng được ruộng đất, nhà cửa, liền nương tử của chủ nhân cũng thuộc về gã. Cuối cùng, chủ nhân thành tá điền, tá điền lại thành chủ nhân.
Người thời Đường phần lớn thích cá cược, Đường Thái Tông thích " ác tố", thời Lý không có sở thích gì đặc biệt , nhưng Võ Tắc Thiên lại thích " song lục", vừa nghe chuyện này, thoáng dứt bỏ tâm sự, chuyên chú nghe câu chuyện của hai huynh đệ. Trương Dịch Chi kể chuyện cứ như y được tận mắt chứng kiến, Võ Tắc Thiên đang nhập thần nghe kể, Thượng Quan Uyển Nhi đi đến.
- Bệ hạ, Uyển Nhi nghe Tiểu Hoàng Môn xuất cung làm việc nói, binh mã Thiên Kỵ đang quỳ trước Huyền Vũ môn, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thượng Quan Uyển Nhi vừa dứt lời, đang nghiêng người dựa vào đệm gấm mềm mại, Võ Tắc Thiên lập tức kinh sợ bật dậy, vội hỏi: - Quan binh dập dầu nhận tội là vì cớ gì?
Thượng Quan Uyển Nhi lắc đầu nói: - Uyển nhi không rõ nên đã cho người đi hỏi.
Vừa dứt lời, tùy tùng ngự tiền nội thị Tiểu Hải liền chạy vào bẩm báo:
- Thánh nhân, Quy Đức Trung Lang Tướng Dương Phàm muốn diện thánh!
Võ Tắc Thiên vừa nghe liền biết tình hình trước Huyền Vũ môn tất có liên quan đến Dương Phàm, liền khẩn trương nói: - Cho hắn tiến vào!
Lệnh vừa truyền ra, Dương Phàm ngang nhiên vào diện kiến, Võ Tắc Thiên vừa nhìn thấy mắt liền trợn tròn: Dương Phàm hạ thân chỉ mặc tiết khố, mang một đôi giày, thân trên lại là để trần, hai tay bị trói, sau lưng là mấy cành cây mận gai, đây làđây chẳng phải là muốn chịu đòn nhận tội?
Trương Xương Tông che miệng cười nói: - Dương tướng quân ngươi như vậy là muốn làm gì, cho dù người muốn làm Liêm Pha, nhưng ở đây lại không có Tương Như nha.
Dương Phàm quỳ một gối theo lễ nghi quân đội, trầm giọng nói: - Phụng thần thừa nói đùa rồi, Dương mỗ đến đây là muốn thỉnh tội với bệ hạ.
Võ Tắc Thiên giận tái mặt, gằn giọng hỏi: - Đã xảy ra chuyện gì?
Dương Phàm nói: - Thần tuân theo chỉ dạy lúc trước của bệ hạ, trước đi đến chỗ Lương vương, nhưng khi quay lại quân doanh lại nghe nói binh lính dưới trướng nảy sinh xung đột cùng Kim Ngô Vệ, mười sáu người bị bắt, có mấy người bị thương trốn về quân doanh, một vị Lang tướng đã tiến đến Kim Ngô Vệ cứu người. Thần vội bình ổn quân tâm, án binh bất động chờ đợi. Tối đến, vị Lang tướng kia trở về chuyển lời của Võ Ý Tông đại tướng quân, muốn lấy lại binh lính trừ phi thần tự mình tới đó.
Võ Tắc Thiên nhíu mi nói: - Vậy ngươi liền đi một chuyến có sao đâu.
Dương Phàm nói: - Võ đại tướng quân có nói, thần phải từ cửa viên môn một bước một lạy tới lều lớn thỉnh tội mới đồng ý thả người!
BA!
Võ Tắc Thiên vỗ một chưởng lên bàn, đánh đỏ ván cờ, lớn tiếng quát: - Khốn khiếp! Hắn cho hắn là ai?
Dương Phàm khấu đầu nói: - Thần thân là cận quân của thiên tử, không dám làm nhục thiên nhan, nhưng sắc trời đã tối, nếu lúc ấy vào thành chỉ sợ cửa thành đã đóng, cho nên muốn đợi đến sáng vào thành mời Lương vương làm trung gian hòa giải. Không ngờ, thần sáng sớm tính vào thành bỗng có người báo tin binh lính dưới trướng thần bị Kim Ngô Vệ bắt đi, trước bị quất roi, thương tích đầy mình, huyết nhục mơ hồ, sau lại bị treo ngược dưới cái nắng gay gắt, một ngày một đêm chưa có ngụm nước nào. Hiện giờ đã có nhiều người sắp không trụ nổi.
Sắc mặt Võ Tắc Thiên ngày càng âm trầm, Dương Phàm đau xót kể lại: - Tam quân nghe thấy hết sức lo lắng cho đồng đội của mình, phẫn nộ không kìm nén được. Thần thực sự không thể bình ổn quân tâm, hơn nữa Võ đại tướng quân lại cậy thế khi dễ như thế
Dương Phàm cúi đầu nghẹn ngào hai tiếng, cũng không biết có phải rơi vài giọt anh hùng lệ.
Thượng Quan Uyển Nhi khẩn trương nghiêng đầu, sợ nhìn thấy bộ dáng làm bộ làm tịch của lang quân sẽ không thể nhịn cười. Nhưng nghĩ lại, hôm nay lang quân thật sự đã gây ra họa lớn. Tuy có nghĩ đến biện pháp đối phó, nhưng bệ hạ hỉ nộ khó dò, không biết có thể bình an vô sự hay không, vừa nghĩ vậy liền cảm thấy bất an.
Dương Phàm bỗng ngẩng đầu lên, thanh âm hùng hậu, vang vọng trong cung điện: - Thần là một nam tử hán, cũng là một kẻ cầm binh! Nếu như thần vẫn tiếp tục nhân nhượng lùi bước như trước kia, làm sao có thể thu phục quân tâm, làm sao có thể thống lĩnh Thiên Kỵ? Thần bất đắc dĩ, dẫn toàn bộ binh lính tướng sĩ đến quân doanh Kim Ngô vệ, khẩn cầu Võ đại tướng quân khai ân.
Dưới cái nắng gắt chói chang như thế, chúng thần đứng chờ một canh giờ, người bị ngất xỉu không đếm xuể, kết quả không gặp được Võ đại tướng quân, chỉ nghe được mệnh lệnh, hoặc là thần một bước một lạy, quỳ gối dập đầu tới soái trướng thỉnh tội, hoặc là trở về, bỏ mặc những huynh đệ đang phơi mình dưới cái nắng gay gắt tự sinh tự diệt.
Thần khẩn cầu cũng đã khẩn cầu, cúi đầu cũng đã cúi đầu, đổi lại chỉ là Võ đại tướng quân một tấc lại muốn tiến thêm một tấc, thần muốn nhẫn nhưng không thể! Thần muốn lui lại không có đường lui! Thần bất đắc dĩ, dẫn dắt binh sĩ tiến vào Kim Ngô Vệ cứu huynh đệ.
May mắn thần đến kịp lúc, mặc dù bọn họ đã ngất, nhưng đã được cứu tỉnh, tuy rằng còn yếu nhưng không nguy hiểm tới tính mạng. thần cũng biết, cho dù thần có mười ngàn lý do, cũng là thần sai lầm. Thần biết mình phạm phải tội lớn, đã phụ thánh ân, nay đến chịu đòn nhận tội, có chết cũng không oán không hối!
Dương Phàm dứt lời, khấu đầu không nói lời nào, đại điện lập tức yên tĩnh, nhưg bên tai mỗi người dường như vẫn quanh quẩn âm thanh hữu lực của hắn. Võ Tắc Thiên không lộ chút biểu tình nào, qua hồi lâu mới nói: - Như vậy, ngươi dẫn binh dập đầu nhận tội, là muốn như thế nào?
Dương Phàm vội nói: - Thiên Kỵ dập dầu nhận tội trước của hoàng cung không phải vì muốn trần tình, chỉ muốn thỉnh tội với bệ hạ!
Dương Phàm ngừng một chút lại nói: - Thần biết mình có tội, thần nguyện chịu sự trừng phạt của quốc pháp! Về phần binh sĩ Thiên Kỵ, chỉ là tuân lệnh hành sự, kính xin bệ hạ hông ân khoan thứ!
Võ Tắc Thiên nói:
- Người cứu được từ Kim Ngô Vệ về đâu rồi?
Dương Phàm trả lời: - Thần phái người chăm sóc cho bọn họ, mặc dù đã tỉnh nhưng vẫn còn rất yếu, e sợ có chuyển biến xấu, vì vậy, sau khi vào thành thần trước đưa bọn họ vào y quán trị liệu.
Võ Tắc Thiên nghe xong vẻ mặt có chút thả lỏng, muốn biết một người có dụng tâm hay không, từ một chút chuyên nhỏ cũng có thể nhìn ra, nếu Dương Phàm không đem những binh sĩ nửa sống nửa chết đo trước đi trị liệu mà lại bảo họ ra cung thành đập đầu nhận tội cho bà xem, còn luôn miệng thỉnh tội thay huynh đệ, vậy người này chết cũng không oan.
Nhưng phải giải quyết việc này như thế nào? Nếu chỉ là binh sĩ ẩu đả thì chẳng có chuyện gì, đằng này chủ tướng một đội quân xông vào quân doanh, sao có thể giải quyết đơn giản như vậy. Võ Tắc Thiên đang khổ tâm suy nghĩ, Võ Ý Tông được hai tiểu thái giám mập mạp đỡ vào điện, mũi chân vừa chạm đất, liền lảo đảo bước lên.
Kỵ Trư tướng quân đang vội vàng leo lên cây, kết quả chỉ vì một con côn trùng nhỏ bé mà sợ đến mức rớt xuống. Xui xẻo thế nào, trên mặt đất có một khối đá sắt nhọn đâm trúng xương cụt của gã, vì thế, gã liền biến thành bộ dáng như vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.