Quyển 1 - Chương 754: Chương 906.1: Tam Dương Cung
Nguyệt Quan
15/04/2016
Nhà kho Phu châu bị Đội quân Đoàn luyện tiếp quản, tạm dừng mọi hoạt động xuất nhập lương thực.
Bùi Quận mã quả thực làm tới cùng, ngày nào cũng đích thân đến nhà kho Phu Châu, đích thân kiểm tra từng kho lương một. Tất cả những hiện tượng khác thường đều nói lên một điều, số lượng quan lại tham gia vào vụ án tham ô lương thực này không hề ít. Chỉ có điều, dưới sự trực tiếp giám sát của Bùi Quận mã, bọn họ không dám manh động, cùng lắm cũng chỉ dám âm thầm ra lệnh cho người của chúng làm việc trễ nải để kéo dài thời gian.
Sổ sách của nhà kho Phu Châu rất rối rắm, ngay đến cả những cao thủ trong việc điều tra sổ sách cũng phải hao tốn rất nhiều thời gian. Hơn nữa Bùi Quận mã không hề biết rõ có bao nhiêu người ở Phu Châu tham gia vào vụ án này, cho nên hắn không dám để cho người phụ trách sổ sách của quan phủ địa phương đến làm việc. Bùi Quận mã ra lệnh niêm phong cất giữ những sổ sách đã được ghi chép lại, đưa cho thuộc hạ thân tín bảo quản và nhanh chóng cử người về phủ của mình mời người quản lý sổ sách đến hỗ trợ công việc.
Hiện tại công việc hàng ngày của Bùi Quận mã là đích thân tới nhà kho Phu Châu giám sát việc kiểm tra số lương thực, đến ban đêm thì niêm phong kho, cắt cử lại một vài têm gia nô mang từ Kinh thành tới để trông coi Nhà kho Phu Châu. Đợi cho toàn bộ kho lương được kiểm tra rõ ràng, nếu xảy ra điều gì thiếu xót thì tiếp tục phát nạn.
Trong quãng thời gian này, Bùi Quận mã cùng dành thời gian để thẩm tra đám Thương lệnh, Thương thừa. Những người này đương nhiên là một mực chối phăng, khẳng định kho lương không hề có sơ suất gì, chuyện xảy ra ngày hôm đó chẳng qua chỉ là vì tai nạn ngoài ý muốn. Đám người đó đều là quan viên, Bùi Quận mã chưa được ý chỉ của triều đình bèn đột ngột bắt giam bọn họ như vậy cũng có phần hơi quá đáng, đương nhiên là càng không thể dùng cực hình để chiêu cung.
Sang ngày thứ hai, Lý Thứ sử còn làm bộ đến Phủ Thứ sử để chào hỏi bàn giao. Tính khí nóng nảy của Bùi Quận mã lại bộc phát, không khách khí với Lý Hạo. Sự việc đã đến mức này thì ngay cả kẻ ngốc cũng biết rõ, chuyện tham ô lần này chắc chắn có liên quan đến Lý Thứ sử. Nếu không thì dưới sự cai quản của y, không có một ai ở Phu Châu này lại dám phạm tội nghiêm trọng đến như vậy. Bởi vì Quan Châu phủ hoàn toàn có quyền hạn và trách nhiệm giám sát Kho lương của địa phương quản lý.
Bùi Quận mã không ký tên, Lý Thứ sử không thể rời đi, chỉ đành uất ức mà về phủ. Bề ngoài Lý Hạo làm ra vẻ giận dữ vì bị nghi ngờ, nhưng thật ra trong lòng lại cảm thấy lo lắng. Đêm hôm đó, Lưu quản gia đã mang được cuốn sổ ghi chép về. Bốn kho lương bị đốt đó cho dù có tính là là bốn kho đầy thì vẫn còn mười vạn thạch lương thực nữa không khớp được với sổ sách.
Một con số lớn như vậy, không thể làm giả sổ sách hay vịn vào lý do không kịp thời ghi chép lại việc xuất nhập lương thực mà che giấu được. Lý Thứ sử vừa kinh ngạc vừa lo sợ. Y âm thầm đưa gia quyến đi trốn, cất giấu tài sản, thậm chí ngay cả hậu sự cũng đã bắt đầu chuẩn bị. Ai biết được rằng chính lúc đó, cái người mà y coi như Ác ma lại bỗng trở thành Bồ tát từ trên trời giáng xuống cứu giúp y.
Tên lái thương họ Thẩm ở cùng Quan Trung cho người đến mang tới cho y một tin cực kỳ tốt lành: Sẽ nhanh chóng hoàn trả số lương thực đã vay mượn.
Tuy Thẩm Mộc hoàn trả lại lương thực cho y, nhưng nay Nhà kho Phu Châu đang chịu sự quản lý khắt khe của Bùi Quận mã, làm sao có thể hợp tình hợp lý mà vận chuyển một số lượng lớn lương thực như vậy vào kho giữa bao nhiêu con mắt như vậy? Điều này quả thật khiến cho Lý Thứ sử phải đau đầu nghĩ cách.
Nhưng Lý Hạo không lo lắng đến điều này, y đau đầu nhất là không nghĩ ra cách nào để hợp thức hóa số lương thực đó. Còn việc vận chuyển vào kho.... thì sớm muộn gì cũng có cách thôi.
Những ngày này ngày càng có rất nhiều quan viên ra vào phủ Thứ sử. Có người thì mượn cớ đến tiễn lão Thứ sử, có một số người thì đến an ủi Thứ sử đã phải chịu thiệt thòi, còn một số khác thì cảm thấy bản thân không nhận được sự tín nhiệm của quan Thứ sử mới nên đến than khổ. Bùi Quận mã đều biết hết, nhưng không bận tâm đến những điều đó.
Y căn bản không để tâm xem hiện tại đã đắc tội với bao nhiêu người. Nếu như vụ án này không được điều tra rõ ràng, Bùi Quận mã giữ chức Thứ sử tại Phu Châu này sẽ mất đi sự phối hợp của các quan lại địa phương, chính lệnh ban ra vừa ra khỏi cửa phủ thì chẳng khác nào một tờ giấy lộn, như vậy thì chức quan này của hắn sẽ làm tiếp ra sao. Chốn quan trường không có chỗ cho những kẻ ngốc nghếch, nhưng đôi lúc đột nhiên xuất hiện một tên ngốc có gia thế, trước khi y cuốn gói biến đi thì cũng khiến cho người ta phải chịu đựng nhiều phiền phức.
Quãng thời gian này, Hồ Nguyên Lễ luôn ngóng chờ tin tức của vị Du hiệp thần bí đó đến truyền báo thông tin. Vậy nên y quyết định tự mình đích thân đi tìm kiếm manh mối của vụ án Nhà kho Phu Châu.
Nếu thực sự vụ án ở Nhà kho Phu Châu có điều nghi vấn, vậy thì số quan viên tham ô chắc chắn sẽ không chỉ bao gồm quan lại địa phương. Nếu Hồ Nguyên Lễ nhận định sai đối tượng có liên quan đến vụ án đến phối hợp điều tra, thì há chẳng phải là "xôi hỏng bỏng không" hay sao. Chính vì vậy nên y cũng giống như Bùi Quận mã, đều làm việc độc lập không phối hợp cùng quan sử Phu Châu.
Bùi Quận mã niêm phong sổ sách, kiểm tra số lượng lương thực thực tế, sau đó lại đi thị sát tứ phương để tìm kiếm những bằng chứng xác thực.
Trong thời đại này, bách tính sử dụng lương thực là hình thức chủ yếu để cống nộp thuế. Lý chính phụ trách thu thuế trong làng. Người dân đem lương thực nộp cho Lý chính, Lý chính gom lại nộp cho Huyện. Quan Huyện điển, Huyện úy kiểm tra thống kê xong xuôi thì cho nhập vào Châu thương. Châu thương lại căn cứ theo số liệu dự trù mà Hộ bộ thông báo để quyết định số lương thực đó hoặc giữ lại địa phương, hoặc vận chuyển về Kinh hoặc cho nhập kho.
Khắp nơi trong thiên hạ, dù có bao nhiêu châu huyện đi chăng nữa thì cũng cùng chung một quy trình như vậy. Nay ở Phu Châu, Lý chính đã có Bùi Quận mã đang điều tra, kiểm tra số lượng thực tế đang trữ trong kho, Hồ Ngự sử thì điều tra từ trên châu phủ xuống, bắt đầu từ châu, huyện, hương, hộ dân địa phương, bám sát vào bốn cái mắt xích quan trọng trong việc nộp thuế lương thực này mà điều tra lần lượt. Cho dù có ai đó làm giả sổ sách một cách vô cùng tài tình đến thế nào đi chăng nữa thì theo cách thức điều tra cặn kẽ từng lớp từng lớp như vậy vẫn có thể phát hiện ra những điểm khả nghi.
Bùi Quận mã quả thực làm tới cùng, ngày nào cũng đích thân đến nhà kho Phu Châu, đích thân kiểm tra từng kho lương một. Tất cả những hiện tượng khác thường đều nói lên một điều, số lượng quan lại tham gia vào vụ án tham ô lương thực này không hề ít. Chỉ có điều, dưới sự trực tiếp giám sát của Bùi Quận mã, bọn họ không dám manh động, cùng lắm cũng chỉ dám âm thầm ra lệnh cho người của chúng làm việc trễ nải để kéo dài thời gian.
Sổ sách của nhà kho Phu Châu rất rối rắm, ngay đến cả những cao thủ trong việc điều tra sổ sách cũng phải hao tốn rất nhiều thời gian. Hơn nữa Bùi Quận mã không hề biết rõ có bao nhiêu người ở Phu Châu tham gia vào vụ án này, cho nên hắn không dám để cho người phụ trách sổ sách của quan phủ địa phương đến làm việc. Bùi Quận mã ra lệnh niêm phong cất giữ những sổ sách đã được ghi chép lại, đưa cho thuộc hạ thân tín bảo quản và nhanh chóng cử người về phủ của mình mời người quản lý sổ sách đến hỗ trợ công việc.
Hiện tại công việc hàng ngày của Bùi Quận mã là đích thân tới nhà kho Phu Châu giám sát việc kiểm tra số lương thực, đến ban đêm thì niêm phong kho, cắt cử lại một vài têm gia nô mang từ Kinh thành tới để trông coi Nhà kho Phu Châu. Đợi cho toàn bộ kho lương được kiểm tra rõ ràng, nếu xảy ra điều gì thiếu xót thì tiếp tục phát nạn.
Trong quãng thời gian này, Bùi Quận mã cùng dành thời gian để thẩm tra đám Thương lệnh, Thương thừa. Những người này đương nhiên là một mực chối phăng, khẳng định kho lương không hề có sơ suất gì, chuyện xảy ra ngày hôm đó chẳng qua chỉ là vì tai nạn ngoài ý muốn. Đám người đó đều là quan viên, Bùi Quận mã chưa được ý chỉ của triều đình bèn đột ngột bắt giam bọn họ như vậy cũng có phần hơi quá đáng, đương nhiên là càng không thể dùng cực hình để chiêu cung.
Sang ngày thứ hai, Lý Thứ sử còn làm bộ đến Phủ Thứ sử để chào hỏi bàn giao. Tính khí nóng nảy của Bùi Quận mã lại bộc phát, không khách khí với Lý Hạo. Sự việc đã đến mức này thì ngay cả kẻ ngốc cũng biết rõ, chuyện tham ô lần này chắc chắn có liên quan đến Lý Thứ sử. Nếu không thì dưới sự cai quản của y, không có một ai ở Phu Châu này lại dám phạm tội nghiêm trọng đến như vậy. Bởi vì Quan Châu phủ hoàn toàn có quyền hạn và trách nhiệm giám sát Kho lương của địa phương quản lý.
Bùi Quận mã không ký tên, Lý Thứ sử không thể rời đi, chỉ đành uất ức mà về phủ. Bề ngoài Lý Hạo làm ra vẻ giận dữ vì bị nghi ngờ, nhưng thật ra trong lòng lại cảm thấy lo lắng. Đêm hôm đó, Lưu quản gia đã mang được cuốn sổ ghi chép về. Bốn kho lương bị đốt đó cho dù có tính là là bốn kho đầy thì vẫn còn mười vạn thạch lương thực nữa không khớp được với sổ sách.
Một con số lớn như vậy, không thể làm giả sổ sách hay vịn vào lý do không kịp thời ghi chép lại việc xuất nhập lương thực mà che giấu được. Lý Thứ sử vừa kinh ngạc vừa lo sợ. Y âm thầm đưa gia quyến đi trốn, cất giấu tài sản, thậm chí ngay cả hậu sự cũng đã bắt đầu chuẩn bị. Ai biết được rằng chính lúc đó, cái người mà y coi như Ác ma lại bỗng trở thành Bồ tát từ trên trời giáng xuống cứu giúp y.
Tên lái thương họ Thẩm ở cùng Quan Trung cho người đến mang tới cho y một tin cực kỳ tốt lành: Sẽ nhanh chóng hoàn trả số lương thực đã vay mượn.
Tuy Thẩm Mộc hoàn trả lại lương thực cho y, nhưng nay Nhà kho Phu Châu đang chịu sự quản lý khắt khe của Bùi Quận mã, làm sao có thể hợp tình hợp lý mà vận chuyển một số lượng lớn lương thực như vậy vào kho giữa bao nhiêu con mắt như vậy? Điều này quả thật khiến cho Lý Thứ sử phải đau đầu nghĩ cách.
Nhưng Lý Hạo không lo lắng đến điều này, y đau đầu nhất là không nghĩ ra cách nào để hợp thức hóa số lương thực đó. Còn việc vận chuyển vào kho.... thì sớm muộn gì cũng có cách thôi.
Những ngày này ngày càng có rất nhiều quan viên ra vào phủ Thứ sử. Có người thì mượn cớ đến tiễn lão Thứ sử, có một số người thì đến an ủi Thứ sử đã phải chịu thiệt thòi, còn một số khác thì cảm thấy bản thân không nhận được sự tín nhiệm của quan Thứ sử mới nên đến than khổ. Bùi Quận mã đều biết hết, nhưng không bận tâm đến những điều đó.
Y căn bản không để tâm xem hiện tại đã đắc tội với bao nhiêu người. Nếu như vụ án này không được điều tra rõ ràng, Bùi Quận mã giữ chức Thứ sử tại Phu Châu này sẽ mất đi sự phối hợp của các quan lại địa phương, chính lệnh ban ra vừa ra khỏi cửa phủ thì chẳng khác nào một tờ giấy lộn, như vậy thì chức quan này của hắn sẽ làm tiếp ra sao. Chốn quan trường không có chỗ cho những kẻ ngốc nghếch, nhưng đôi lúc đột nhiên xuất hiện một tên ngốc có gia thế, trước khi y cuốn gói biến đi thì cũng khiến cho người ta phải chịu đựng nhiều phiền phức.
Quãng thời gian này, Hồ Nguyên Lễ luôn ngóng chờ tin tức của vị Du hiệp thần bí đó đến truyền báo thông tin. Vậy nên y quyết định tự mình đích thân đi tìm kiếm manh mối của vụ án Nhà kho Phu Châu.
Nếu thực sự vụ án ở Nhà kho Phu Châu có điều nghi vấn, vậy thì số quan viên tham ô chắc chắn sẽ không chỉ bao gồm quan lại địa phương. Nếu Hồ Nguyên Lễ nhận định sai đối tượng có liên quan đến vụ án đến phối hợp điều tra, thì há chẳng phải là "xôi hỏng bỏng không" hay sao. Chính vì vậy nên y cũng giống như Bùi Quận mã, đều làm việc độc lập không phối hợp cùng quan sử Phu Châu.
Bùi Quận mã niêm phong sổ sách, kiểm tra số lượng lương thực thực tế, sau đó lại đi thị sát tứ phương để tìm kiếm những bằng chứng xác thực.
Trong thời đại này, bách tính sử dụng lương thực là hình thức chủ yếu để cống nộp thuế. Lý chính phụ trách thu thuế trong làng. Người dân đem lương thực nộp cho Lý chính, Lý chính gom lại nộp cho Huyện. Quan Huyện điển, Huyện úy kiểm tra thống kê xong xuôi thì cho nhập vào Châu thương. Châu thương lại căn cứ theo số liệu dự trù mà Hộ bộ thông báo để quyết định số lương thực đó hoặc giữ lại địa phương, hoặc vận chuyển về Kinh hoặc cho nhập kho.
Khắp nơi trong thiên hạ, dù có bao nhiêu châu huyện đi chăng nữa thì cũng cùng chung một quy trình như vậy. Nay ở Phu Châu, Lý chính đã có Bùi Quận mã đang điều tra, kiểm tra số lượng thực tế đang trữ trong kho, Hồ Ngự sử thì điều tra từ trên châu phủ xuống, bắt đầu từ châu, huyện, hương, hộ dân địa phương, bám sát vào bốn cái mắt xích quan trọng trong việc nộp thuế lương thực này mà điều tra lần lượt. Cho dù có ai đó làm giả sổ sách một cách vô cùng tài tình đến thế nào đi chăng nữa thì theo cách thức điều tra cặn kẽ từng lớp từng lớp như vậy vẫn có thể phát hiện ra những điểm khả nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.