Quyển 1 - Chương 764: Tự đào hầm.
Nguyệt Quan
15/04/2016
Tạ Vũ Bân cười nói:
- - Tới kịp, tới kịp! Tạ mỗ lập tức sẽ phái người báo cho các phủ huyện hương thôn, yêu cầu các địa phương cung cấp xe ngựa, hộ tống Kỳ lão đến Duyênn Châu, nhận hoành ân của Thiên tử! Năm ngày sau, kể cả người ở nơi xa nhất châu ta chỉ cần nhanh chân một chút cũng sẽ tới.
Dương Phàm mỉm cười gật đầu, hai người nói chuyện vài câu, hắn có vẻ mệt mỏi, bèn cáo từ Thái thú. Tạ Vũ Bân lập tức gọi gia nhân, dẫn “Dương Nhị” tới dịch trạm của bản châu, thu xếp đâu vào đấy.
Dương Phàm vừa đi, Tạ Vũ Bân liền gọi hai vị ngoại quản sự đến, phân việc cho từng người:
- Ngươi, lập tức đi đuổi tất cả thương nhân ở chợ thành tây, ép buộc bọn họ phải rời đi, trong vòng nửa tháng không được về Duyên Châu! Cửa hàng cửa hiệu trong thành cũng phải dọn dẹp, cái gì chướng mắt đều phải biến mất cho ta. Giống như lần trước Trình Ngự sử tuần sát vậy!
Viên quản sự kia vội lui ra, Tạ Vũ Bân quay sang nói với người thứ hai:
- Ngươi lập tức phái người đi mời Lư Biệt Giá, Diệp Trường Sử, Lận Ti mã cùng Lục Tào Tham quân, Ti thương ti hộ ti điền, bao gồm cả Chư Công Tào tới phủ gặp ta. Nói rằng có chuyện quan trọng cần thương lượng!
Dứt lời, Tạ Thái thú mới nói với quản sự Lý Nham bên trong:
- Ngươi chuẩn bị một chút lễ vật, Dương Nhị của Phụng Thần Giam này tới đương nhiên ở trong dịch quán, ngươi chuẩn bị một phần hậu lễ, đưa cả nữ nhân tới hầu hạ hắn, tránh cho việc năm ngày hắn ở đây lại đi làm loạn khắp thành, hỏng mất đại sự của ta.
Lý quản sự chần chừ:
- A Lang, nghe nói nam nhân trong Phụng Thần Giam đều là nam phi của Nữ hoàng, tặng lễ là hiển nhiên rồi, còn nữ nhân, có nên không…
Tạ Thái thú âm hiểm cười:
- Cứ làm vậy đi. Y ăn vụng đồ của chúng ta mới không mở miệng ra được!
Lý quản sự bừng tỉnh đại ngộ, giơ ngón tay cái khen:
- A Lang anh minh. Tiểu nhân sẽ làm ngay!
Chỉ chốc lát sau, Lý quản sự đã chọn ra được một tiểu mỹ nhân. Mỹ nhân này cũng họ Lý, năm ngoái đã đến ở cùng y, khuê danh Bình Lan. Nàng vội vàng trang điểm sửa soạn một hồi, thay váy áo xinh đẹp rồi theo y rời đi. Lúc này, Nhị nương đã chuẩn bị cẩn thận lễ vật, Lý quản sự đón lấy, bảo người bỏ vào trong xe ngựa, mở cửa ngách, vội vàng đánh xe ra ngoài, thẳng đến dịch quán.
Đại nương của Thái sử phủ đương nhiên là chính thê của Tạ Vũ Bân, đã sớm chướng mắt ả thiếu phụ kia rồi. Hơn nữa, thiếu phụ kia tướng mạo không đẹp, xuất thân cũng bình thường, đối nhân xử thế cũng khó mà thanh nhã, lui tới với các nữ quyến quan thân cũng không làm cho Tạ Thái thú khó chịu.
Tuy bỏ vợ là tối kỵ trong quan trường, Tạ Thái thú có ở cái nơi trời cao Hoàng đế xa cũng không muốn phạm phải kiêng kỵ này, bèn nhận nuôi thiếu phụ kia, ăn ngon mặc đẹp, mọi thứ đều không thiếu, chỉ có điều không cho nàng bước chân vào sân nhà chính. Hiện giờ quản sự phủ Thái thú là Nhị nương, là Bình phu nhân mà Tạ Thái thú nạp khi còn làm Thiếu khanh Đại Lý Tự ở Lạc Dương. Hiện giờ nghiễm nhiên là người đứng đầu hậu trạch.
Còn Bình Lan cô nương vừa được Lý quản sự đón ra từ sau nhà cũng không phải thiếp thất của Tạ Thái thú. Dương Phàm chỉ đóng giả làm một tiểu điển sự của Phụng Thần Giam, chỉ là một chức quan to hơn hạt đậu xanh, nếu không phải tấm biển huy hoàng treo trong cung, Tạ Thái thú cũng chẳng buồn nhìn bằng nửa con mắt.
Cho dù là thế, đường đường là Thái thú một phương, cũng không có chuyện để cho thiếp thất của mình đi tiếp hắn. Trong phủ Thái thú có nuôi một dàn vũ cơ nhạc nữ, khi hứng trí, Tạ Thái thú cũng đến, cũng được các nàng hầu ngủ. Nhưng nữ nhân như vậy lại chẳng có được danh phận gì, Tạ Thái thú cũng không xem các nàng là nữ nhân của mình, có khi, đám người Trường sử Biệt giá uống say, buổi tối ngủ lại trong phòng khách của phủ Thái thú, lão cũng để cho các vũ cơ nhạc nữ này đi hầu hạ. Từ thời Xuân Thu chiến quốc tới nay, đây vẫn là thói quen trong các nhà quyền quý.
Lý quản sự đưa Bình Lan cô nương ra ngoài theo cửa ngách được chừng hai khắc thời gian, Lư Biệt giá, Diệp Trường sử, Lận ti mã cùng lục sự tham quân, Ti thương ti hộ ti điền, Chư Công Tào đều đã lần lượt tới phủ Thái thú.
Ở đây, Biệt giá tên Lư Chấn Binh, là người đứng thứ hai ở phủ Duyên Châu, địa vị gần với Tạ Thứ sử nhất, chịu trách nhiệm về các công việc liên quan đến tố tụng hình ngục ti pháp của châu. Diệp Trường sử có Lý thị Lũng Tây chống lưng, hiện tại thuộc Ẩn Tông, tên Diệp Lạc Vũ, chủ yếu y phụ trách các công việc liên quan đến dân chính.
Ngoài ra còn có Ti mã Lận Băng quản việc chiến sự, quân phú, thay mặt Thứ sử quản chuyện luyện binh thường ngày, địa vị dưới Biệt giá và Trường sử. Lại có Lục Tào Tham quân Lý Tần Sơn, là cánh tay của Chư Công tào, là người Tạ Thái thú đặc biệt gọi đến ngoài ba vị Công tào quan của ti thương, ti hộ, ti điền.
Mọi người đều đến, Tạ Thái thú bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện một lần, dặn dò:
- Vị khâm sai này đến là để thăm hỏi Kỳ lão, nhưng dù sao bọn họ cũng đến từ Kinh thành, không thể sơ suất. Nếu để bọn họ nhìn thấy cái gì, khó tránh khỏi sẽ là một mầm tai họa. Chư quân làm việc cẩn thận một chút.
Mọi người đều vội vàng đồng ý, Tạ Thái thú nói với Công tào ti thương, ti điền:
- Trương Xương Tông này đến thay mặt Thiên tử thăm hỏi Kỳ lão, việc này cũng không phải trách nhiệm của y, nhưng phòng ngừa vạn nhất, người ở đó đều được xử lý tốt, công tư phân minh.
Hai người hiểu ý, biết lời này là Thái thú nhắc nhở bọn họ, phải nhốt đám người tham ô lại, vạn lần không được giữ lại trong quan thương. Nhỡ chẳng mai Trương Xương Tông nổi hứng hoặc quả thực có sứ mệnh gì đặc biệt khác, thấy các đại hộ đều đầy kho lương thực, cũng không phải chuyện xấu.
Tạ Thái thú nói với Diệp Trường sử:
- Diệp Trường sử nhanh chóng thảo hai phần công văn. Một phần, lệnh các phủ huyện hương thôn đưa Kỳ lão tới Duyên Châu. Kiều ti hộ, ngươi giúp Diệp Trường sử, còn kẻ không quản được miệng kia, báo một câu bệnh là được, không cần để bọn họ tới. Ai tới cũng phải dặn, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đừng để bọn họ nói bậy!
Kiều ti hộ vội vàng gật đầu. Lão nói tiếp:
- Trường sử nhanh chóng thảo thêm một phần công văn, bảo các phủ huyện tạm dừng áp giải thuế má lương thảo tới Châu thành. Nói các Châu phải tiếp đãi khâm sai, không có thời gian nhận, chờ khâm sai về rồi tính.
Diệp Trường sử nhíu chặt hai hàng lông mày, trong lòng mơ hồ càm thấy hơi bất an. Nghe Tạ Thái thú nói vậy vội vàng gật đầu đồng ý. Là một thành viên Ẩn Tông, đương nhiên y biết rõ chuyện liên tiếp xảy ra ở phủ Thái Nguyên, phủ Đan Châu và phủ Phu Châu, bởi vậy, nghe tin có khâm sai quang lâm Duyên Châu, y cũng hơi cảnh giác.
Tuy nhiên, Thái Nguyên, Đan Châu và Phu Châu đều có nhà kho, mà Duyên Châu không có. Theo lý mà nói, Hiển Tông không thể nào chú ý tới nơi này mới phải. Còn nữa, trước đây ít năm, Nữ hoàng đã tổ chức một “Thiên tẩu yến” kỷ niệm tuổi thọ của mình, đột nhiên hứng khởi, an ủi kỳ lão thiên hạ, kêu gọi tôn lão kính lão, có vẻ cũng không bất ngờ.
Nghĩ vậy, Diệp Trường sử dần yên tâm hơn. Thực ra, có thể dẹp sự nghi ngờ trong lòng nhanh như vậy còn có một nguyên nhân nữa mà chính y cũng không biết. Vừa rồi y đi cầu cũng có nghĩ tới sẽ chẳng làm nên chuyện gì đâu. Cái lỗ thủng to tướng Duyên Châu này, hoặc là không đâm, chứ đâm không tới đáy được.
Diệp Trường phủ đã đến Duyên Châu phủ từ sáu năm trước, sau vài năm bị hắt hủi ở Kinh thành. Lý thị Lũng Tây đã âm thầm vận động cho y có được một chức quan có thực quyền, được phái ra ngoài, kết quả được đưa tới Duyên Châu. Trên có Thái thú và Biệt giá lạnh nhạt, dưới có Tư mã, Công tào và vài vị quan nữa, bằng mặt mà không bằng lòng, Diệp Trường sử đành làm chức quan lơ lửng giữa không trung, cao thấp đều không với được.
Cứ bình bình an an như vậy hơn nửa năm y mới dần nhạn ra, toàn bộ quan trường Duyên Châu xa lánh mình cũng là có nguyên nhân. Diệp Trường sử muốn được mọi người ủng hộ, muốn năm được quyền lực thực sự chỉ có thể cố gắng hòa hợp. Ngay từ đầu, Tạ Vũ Bân, Lư Chấn Vinh và những người khác cũng không dám để cho y biết quá nhiều ngay từ đầu, chỉ giao thử cho y một vài việc nho nhỏ, chờ y từng bước rơi vào vòng xoáy, buộc phải cùng tiến cùng thoái với mọi người, mới có thể thôi không giữ khoảng cách, không cần phải đề phòng gì y nữa. Y cũng biết, lúc này y đã trở thành một phần trong số đó.
Từ trên xuống dưới đều đoàn kết hợp lực, khiến cho y cảm thấy an toàn, nhưng hiện tại y đột nhiên lại cảm thấy bất an. Quyền lực mà y đã kiên nhẫn có được, đột nhiên lúc này lại như hòn than nóng bỏng trên tay. Nhưng y đã bước vào quá sâu, còn có đường lui ra sao? Diệp Trường sử chỉ cso thể thầm khẩn cầu, chỉ mong vị nam sủng của Hoàng đế kia thật sự chỉ đến để thăm hỏi các vị kỳ lão…
******
Dịch trạm Duyên Châu có kết cấu thất tiến ngũ khai, xây bằng gỗ và đất, rất ít gạch đá, nhìn từ xa rất có hương vị thôn dã, bên trong cũng có nước có ao, có phố có ấm, cuộc sống hàng ngày cũng thoải mái.
Thời đó, quán dịch và dịch trạm đã hợp nhất, vừa là nơi tiếp đón quan viên qua lại, vừa là nơi trạm phu truyền công văn, khi chiến tranh còn có trách nhiệm truyền lệnh chỉ huy phân chia quân nhu từ trên xuống dưới.
Đầu năm nay, giao thông cực kỳ ỳ trệ, đường núi khó đi, lại xa, khiến cho người ta nhìn là sợ. Duyên Châu ở nơi cao nguyên hoàng thổ, ít tiếp xúc với bên ngoài, cùng lắm trong thành cũng chỉ có thương bang Tây Vực, mà dịch trạm ở Duyên Châu đương nhiên không phải nơi những người này có thể lui tới. Bên trong vô cùng an tĩnh.
Đam phu, Đâu phu, Sao đơn phu, Tẩu đệ phu, Giải tỷ phu, đủ loại người làm trong dịch quan đều rảnh rỗi ngồi ngoài hiên, dịch trạm thừa chỗ cũng không ở, không hiểu đang làm gì. Gia nhân của phủ Thái thú dẫn Dương Phàm tới dịch trạm, muốn hỏi xem còn chỗ không cũng chẳng muốn hỏi họ, bèn gọi một gã quản sự tới, hỏi:
- Vị này chính là khâm sai trong Kinh tới. Thái thú đã ra lệnh, cực kỳ khoản đãi.
Viên quản sự kia nghe nói là người trong Kinh thành đến, lại có lời dặn của chính Thái thú, lập tức đổi sang nét mặt ân cần, vội vàng sắp xếp cho Dương Phàm một gian tiểu viện một cửa một sân. Tiểu viện gồm có ba gian, bên trái là phòng ngủ bên phải là thư phòng, ở giữa là nhà chính, trong viện có một chiếc bàn được đẽo theo kiểu cổ, hai cây đại thụ, một cây hoa quế, cả vườn thoang thoảng hương thơm ngát, còn có một cây lựu quả lớn lúc lỉu.
Thu xếp cho Dương Phàm xong xuôi, gia nhân phủ Thái thú liền rời đi. Viên quản sự ân cần hỏi:
- Không biết đêm nay khâm sai muốn ăn gì?
- Làm phiền quản sự cứ tự sắp xếp đi, làm mấy món đặc biệt của quý châu, lại thêm bầu rượu là được. Ồ, đúng rồi, xin chuẩn bị chút nước tắm, ta muốn tắm.
- Được được được. Ngài cứ nghỉ ngơi trước, tại hạ lập tức đi chuẩn bị.
Viên quản sự kia vội vàng ra ngoài, một lát sau đã vang lên tiếng y quát mắng. Nước ấm rất nhanh được đưa tới, tràn một thùng tắm. Dương Phàm đóng cửa phòng, cởi quần áo ngâm nước nóng, rất thoải mái dễ chịu. Xong xuôi, thay quần áo sạch sẽ, hắn muốn gọi người tới thu dọn.
Vừa mở cửa phòng chỉ thấy quản sự phủ Thái thú Lý Nham dẫn theo một nữ tử da mặt rắng nõn, mắt phượng mày ngài xinh đẹp nõn nà bước vào…
- - Tới kịp, tới kịp! Tạ mỗ lập tức sẽ phái người báo cho các phủ huyện hương thôn, yêu cầu các địa phương cung cấp xe ngựa, hộ tống Kỳ lão đến Duyênn Châu, nhận hoành ân của Thiên tử! Năm ngày sau, kể cả người ở nơi xa nhất châu ta chỉ cần nhanh chân một chút cũng sẽ tới.
Dương Phàm mỉm cười gật đầu, hai người nói chuyện vài câu, hắn có vẻ mệt mỏi, bèn cáo từ Thái thú. Tạ Vũ Bân lập tức gọi gia nhân, dẫn “Dương Nhị” tới dịch trạm của bản châu, thu xếp đâu vào đấy.
Dương Phàm vừa đi, Tạ Vũ Bân liền gọi hai vị ngoại quản sự đến, phân việc cho từng người:
- Ngươi, lập tức đi đuổi tất cả thương nhân ở chợ thành tây, ép buộc bọn họ phải rời đi, trong vòng nửa tháng không được về Duyên Châu! Cửa hàng cửa hiệu trong thành cũng phải dọn dẹp, cái gì chướng mắt đều phải biến mất cho ta. Giống như lần trước Trình Ngự sử tuần sát vậy!
Viên quản sự kia vội lui ra, Tạ Vũ Bân quay sang nói với người thứ hai:
- Ngươi lập tức phái người đi mời Lư Biệt Giá, Diệp Trường Sử, Lận Ti mã cùng Lục Tào Tham quân, Ti thương ti hộ ti điền, bao gồm cả Chư Công Tào tới phủ gặp ta. Nói rằng có chuyện quan trọng cần thương lượng!
Dứt lời, Tạ Thái thú mới nói với quản sự Lý Nham bên trong:
- Ngươi chuẩn bị một chút lễ vật, Dương Nhị của Phụng Thần Giam này tới đương nhiên ở trong dịch quán, ngươi chuẩn bị một phần hậu lễ, đưa cả nữ nhân tới hầu hạ hắn, tránh cho việc năm ngày hắn ở đây lại đi làm loạn khắp thành, hỏng mất đại sự của ta.
Lý quản sự chần chừ:
- A Lang, nghe nói nam nhân trong Phụng Thần Giam đều là nam phi của Nữ hoàng, tặng lễ là hiển nhiên rồi, còn nữ nhân, có nên không…
Tạ Thái thú âm hiểm cười:
- Cứ làm vậy đi. Y ăn vụng đồ của chúng ta mới không mở miệng ra được!
Lý quản sự bừng tỉnh đại ngộ, giơ ngón tay cái khen:
- A Lang anh minh. Tiểu nhân sẽ làm ngay!
Chỉ chốc lát sau, Lý quản sự đã chọn ra được một tiểu mỹ nhân. Mỹ nhân này cũng họ Lý, năm ngoái đã đến ở cùng y, khuê danh Bình Lan. Nàng vội vàng trang điểm sửa soạn một hồi, thay váy áo xinh đẹp rồi theo y rời đi. Lúc này, Nhị nương đã chuẩn bị cẩn thận lễ vật, Lý quản sự đón lấy, bảo người bỏ vào trong xe ngựa, mở cửa ngách, vội vàng đánh xe ra ngoài, thẳng đến dịch quán.
Đại nương của Thái sử phủ đương nhiên là chính thê của Tạ Vũ Bân, đã sớm chướng mắt ả thiếu phụ kia rồi. Hơn nữa, thiếu phụ kia tướng mạo không đẹp, xuất thân cũng bình thường, đối nhân xử thế cũng khó mà thanh nhã, lui tới với các nữ quyến quan thân cũng không làm cho Tạ Thái thú khó chịu.
Tuy bỏ vợ là tối kỵ trong quan trường, Tạ Thái thú có ở cái nơi trời cao Hoàng đế xa cũng không muốn phạm phải kiêng kỵ này, bèn nhận nuôi thiếu phụ kia, ăn ngon mặc đẹp, mọi thứ đều không thiếu, chỉ có điều không cho nàng bước chân vào sân nhà chính. Hiện giờ quản sự phủ Thái thú là Nhị nương, là Bình phu nhân mà Tạ Thái thú nạp khi còn làm Thiếu khanh Đại Lý Tự ở Lạc Dương. Hiện giờ nghiễm nhiên là người đứng đầu hậu trạch.
Còn Bình Lan cô nương vừa được Lý quản sự đón ra từ sau nhà cũng không phải thiếp thất của Tạ Thái thú. Dương Phàm chỉ đóng giả làm một tiểu điển sự của Phụng Thần Giam, chỉ là một chức quan to hơn hạt đậu xanh, nếu không phải tấm biển huy hoàng treo trong cung, Tạ Thái thú cũng chẳng buồn nhìn bằng nửa con mắt.
Cho dù là thế, đường đường là Thái thú một phương, cũng không có chuyện để cho thiếp thất của mình đi tiếp hắn. Trong phủ Thái thú có nuôi một dàn vũ cơ nhạc nữ, khi hứng trí, Tạ Thái thú cũng đến, cũng được các nàng hầu ngủ. Nhưng nữ nhân như vậy lại chẳng có được danh phận gì, Tạ Thái thú cũng không xem các nàng là nữ nhân của mình, có khi, đám người Trường sử Biệt giá uống say, buổi tối ngủ lại trong phòng khách của phủ Thái thú, lão cũng để cho các vũ cơ nhạc nữ này đi hầu hạ. Từ thời Xuân Thu chiến quốc tới nay, đây vẫn là thói quen trong các nhà quyền quý.
Lý quản sự đưa Bình Lan cô nương ra ngoài theo cửa ngách được chừng hai khắc thời gian, Lư Biệt giá, Diệp Trường sử, Lận ti mã cùng lục sự tham quân, Ti thương ti hộ ti điền, Chư Công Tào đều đã lần lượt tới phủ Thái thú.
Ở đây, Biệt giá tên Lư Chấn Binh, là người đứng thứ hai ở phủ Duyên Châu, địa vị gần với Tạ Thứ sử nhất, chịu trách nhiệm về các công việc liên quan đến tố tụng hình ngục ti pháp của châu. Diệp Trường sử có Lý thị Lũng Tây chống lưng, hiện tại thuộc Ẩn Tông, tên Diệp Lạc Vũ, chủ yếu y phụ trách các công việc liên quan đến dân chính.
Ngoài ra còn có Ti mã Lận Băng quản việc chiến sự, quân phú, thay mặt Thứ sử quản chuyện luyện binh thường ngày, địa vị dưới Biệt giá và Trường sử. Lại có Lục Tào Tham quân Lý Tần Sơn, là cánh tay của Chư Công tào, là người Tạ Thái thú đặc biệt gọi đến ngoài ba vị Công tào quan của ti thương, ti hộ, ti điền.
Mọi người đều đến, Tạ Thái thú bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện một lần, dặn dò:
- Vị khâm sai này đến là để thăm hỏi Kỳ lão, nhưng dù sao bọn họ cũng đến từ Kinh thành, không thể sơ suất. Nếu để bọn họ nhìn thấy cái gì, khó tránh khỏi sẽ là một mầm tai họa. Chư quân làm việc cẩn thận một chút.
Mọi người đều vội vàng đồng ý, Tạ Thái thú nói với Công tào ti thương, ti điền:
- Trương Xương Tông này đến thay mặt Thiên tử thăm hỏi Kỳ lão, việc này cũng không phải trách nhiệm của y, nhưng phòng ngừa vạn nhất, người ở đó đều được xử lý tốt, công tư phân minh.
Hai người hiểu ý, biết lời này là Thái thú nhắc nhở bọn họ, phải nhốt đám người tham ô lại, vạn lần không được giữ lại trong quan thương. Nhỡ chẳng mai Trương Xương Tông nổi hứng hoặc quả thực có sứ mệnh gì đặc biệt khác, thấy các đại hộ đều đầy kho lương thực, cũng không phải chuyện xấu.
Tạ Thái thú nói với Diệp Trường sử:
- Diệp Trường sử nhanh chóng thảo hai phần công văn. Một phần, lệnh các phủ huyện hương thôn đưa Kỳ lão tới Duyên Châu. Kiều ti hộ, ngươi giúp Diệp Trường sử, còn kẻ không quản được miệng kia, báo một câu bệnh là được, không cần để bọn họ tới. Ai tới cũng phải dặn, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đừng để bọn họ nói bậy!
Kiều ti hộ vội vàng gật đầu. Lão nói tiếp:
- Trường sử nhanh chóng thảo thêm một phần công văn, bảo các phủ huyện tạm dừng áp giải thuế má lương thảo tới Châu thành. Nói các Châu phải tiếp đãi khâm sai, không có thời gian nhận, chờ khâm sai về rồi tính.
Diệp Trường sử nhíu chặt hai hàng lông mày, trong lòng mơ hồ càm thấy hơi bất an. Nghe Tạ Thái thú nói vậy vội vàng gật đầu đồng ý. Là một thành viên Ẩn Tông, đương nhiên y biết rõ chuyện liên tiếp xảy ra ở phủ Thái Nguyên, phủ Đan Châu và phủ Phu Châu, bởi vậy, nghe tin có khâm sai quang lâm Duyên Châu, y cũng hơi cảnh giác.
Tuy nhiên, Thái Nguyên, Đan Châu và Phu Châu đều có nhà kho, mà Duyên Châu không có. Theo lý mà nói, Hiển Tông không thể nào chú ý tới nơi này mới phải. Còn nữa, trước đây ít năm, Nữ hoàng đã tổ chức một “Thiên tẩu yến” kỷ niệm tuổi thọ của mình, đột nhiên hứng khởi, an ủi kỳ lão thiên hạ, kêu gọi tôn lão kính lão, có vẻ cũng không bất ngờ.
Nghĩ vậy, Diệp Trường sử dần yên tâm hơn. Thực ra, có thể dẹp sự nghi ngờ trong lòng nhanh như vậy còn có một nguyên nhân nữa mà chính y cũng không biết. Vừa rồi y đi cầu cũng có nghĩ tới sẽ chẳng làm nên chuyện gì đâu. Cái lỗ thủng to tướng Duyên Châu này, hoặc là không đâm, chứ đâm không tới đáy được.
Diệp Trường phủ đã đến Duyên Châu phủ từ sáu năm trước, sau vài năm bị hắt hủi ở Kinh thành. Lý thị Lũng Tây đã âm thầm vận động cho y có được một chức quan có thực quyền, được phái ra ngoài, kết quả được đưa tới Duyên Châu. Trên có Thái thú và Biệt giá lạnh nhạt, dưới có Tư mã, Công tào và vài vị quan nữa, bằng mặt mà không bằng lòng, Diệp Trường sử đành làm chức quan lơ lửng giữa không trung, cao thấp đều không với được.
Cứ bình bình an an như vậy hơn nửa năm y mới dần nhạn ra, toàn bộ quan trường Duyên Châu xa lánh mình cũng là có nguyên nhân. Diệp Trường sử muốn được mọi người ủng hộ, muốn năm được quyền lực thực sự chỉ có thể cố gắng hòa hợp. Ngay từ đầu, Tạ Vũ Bân, Lư Chấn Vinh và những người khác cũng không dám để cho y biết quá nhiều ngay từ đầu, chỉ giao thử cho y một vài việc nho nhỏ, chờ y từng bước rơi vào vòng xoáy, buộc phải cùng tiến cùng thoái với mọi người, mới có thể thôi không giữ khoảng cách, không cần phải đề phòng gì y nữa. Y cũng biết, lúc này y đã trở thành một phần trong số đó.
Từ trên xuống dưới đều đoàn kết hợp lực, khiến cho y cảm thấy an toàn, nhưng hiện tại y đột nhiên lại cảm thấy bất an. Quyền lực mà y đã kiên nhẫn có được, đột nhiên lúc này lại như hòn than nóng bỏng trên tay. Nhưng y đã bước vào quá sâu, còn có đường lui ra sao? Diệp Trường sử chỉ cso thể thầm khẩn cầu, chỉ mong vị nam sủng của Hoàng đế kia thật sự chỉ đến để thăm hỏi các vị kỳ lão…
******
Dịch trạm Duyên Châu có kết cấu thất tiến ngũ khai, xây bằng gỗ và đất, rất ít gạch đá, nhìn từ xa rất có hương vị thôn dã, bên trong cũng có nước có ao, có phố có ấm, cuộc sống hàng ngày cũng thoải mái.
Thời đó, quán dịch và dịch trạm đã hợp nhất, vừa là nơi tiếp đón quan viên qua lại, vừa là nơi trạm phu truyền công văn, khi chiến tranh còn có trách nhiệm truyền lệnh chỉ huy phân chia quân nhu từ trên xuống dưới.
Đầu năm nay, giao thông cực kỳ ỳ trệ, đường núi khó đi, lại xa, khiến cho người ta nhìn là sợ. Duyên Châu ở nơi cao nguyên hoàng thổ, ít tiếp xúc với bên ngoài, cùng lắm trong thành cũng chỉ có thương bang Tây Vực, mà dịch trạm ở Duyên Châu đương nhiên không phải nơi những người này có thể lui tới. Bên trong vô cùng an tĩnh.
Đam phu, Đâu phu, Sao đơn phu, Tẩu đệ phu, Giải tỷ phu, đủ loại người làm trong dịch quan đều rảnh rỗi ngồi ngoài hiên, dịch trạm thừa chỗ cũng không ở, không hiểu đang làm gì. Gia nhân của phủ Thái thú dẫn Dương Phàm tới dịch trạm, muốn hỏi xem còn chỗ không cũng chẳng muốn hỏi họ, bèn gọi một gã quản sự tới, hỏi:
- Vị này chính là khâm sai trong Kinh tới. Thái thú đã ra lệnh, cực kỳ khoản đãi.
Viên quản sự kia nghe nói là người trong Kinh thành đến, lại có lời dặn của chính Thái thú, lập tức đổi sang nét mặt ân cần, vội vàng sắp xếp cho Dương Phàm một gian tiểu viện một cửa một sân. Tiểu viện gồm có ba gian, bên trái là phòng ngủ bên phải là thư phòng, ở giữa là nhà chính, trong viện có một chiếc bàn được đẽo theo kiểu cổ, hai cây đại thụ, một cây hoa quế, cả vườn thoang thoảng hương thơm ngát, còn có một cây lựu quả lớn lúc lỉu.
Thu xếp cho Dương Phàm xong xuôi, gia nhân phủ Thái thú liền rời đi. Viên quản sự ân cần hỏi:
- Không biết đêm nay khâm sai muốn ăn gì?
- Làm phiền quản sự cứ tự sắp xếp đi, làm mấy món đặc biệt của quý châu, lại thêm bầu rượu là được. Ồ, đúng rồi, xin chuẩn bị chút nước tắm, ta muốn tắm.
- Được được được. Ngài cứ nghỉ ngơi trước, tại hạ lập tức đi chuẩn bị.
Viên quản sự kia vội vàng ra ngoài, một lát sau đã vang lên tiếng y quát mắng. Nước ấm rất nhanh được đưa tới, tràn một thùng tắm. Dương Phàm đóng cửa phòng, cởi quần áo ngâm nước nóng, rất thoải mái dễ chịu. Xong xuôi, thay quần áo sạch sẽ, hắn muốn gọi người tới thu dọn.
Vừa mở cửa phòng chỉ thấy quản sự phủ Thái thú Lý Nham dẫn theo một nữ tử da mặt rắng nõn, mắt phượng mày ngài xinh đẹp nõn nà bước vào…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.