Quyển 1 - Chương 770: . Cơn lốc xoáy.
Nguyệt Quan
15/04/2016
Ban trưởng Duyên Châu phủ Dương Thành Võ mặc y phục đầy mụn vá, đầu quấn khăn cũ nát, hông đeo hoành đao mòn vỏ đến lộ ra cả lưỡi đao, ưỡn ngực
ưỡn bụng đứng ở dưới cổng thành nam, bên cạnh có vài khoái thủ chấp côn
đứng.
Dương Ban trưởng đã lâu rồi không mặc y phục cũ nát như vậy rồi, vì tìm kiếm bộ trang phục và đạo cụ này mà gã còn cố ý chạy đến nhà thượng lão bộ khoái quen biết nhiều năm để lấy dùng.
Mấy ngày nay Duyên châu phủ bị loạn đến gà bay chó sửa, hiện giờ cửa thành vô cùng tiêu điều, Dương Ban trưởng ngáp dài, đang định dặn dò mọi người để ý một chút để gã lên đầu thành chợp mắt, xa xa bỗng thấy bụi đất tung bay.
Dương Ban trưởng còn tưởng rằng là người của phủ huyện nào tới đưa lương thực, trong lòng tức giận: “Tiên sư bà nó chứ, không biết là người của phủ nào, không phải là châu nha đã gửi công văn sớm rồi sao, sao lại còn mang đồ đến?
Dương Ban trưởng đang định quát người đi cản lại, chợt phát hiện có gì đó rất lạ, hình như từ xa đang có một quân đội tới?
Dương Ban trưởng tay che trán nhìn thật kỹ, quả nhiên là một đường binh mã, cờ phướn phấp phới, hành quân rất nhanh. Đang lúc Dương ban trương nghi hoặc thì đội nhân mã này đã đuổi tới trước mặt, trên ba bốn con ngựa phía trước đều là quan tướng. Dương ban trưởng kinh ngạc, hỏi:
- Các vị là phủ quân của Phu Thi Vệ, sao lại vào thành?
Một người ruổi ngựa tiến lên, mặc quần áo dệt cổ tròn có hoa màu chàm trầm, đầu đội khăn rộng, eo buộc một đai lưng nhỏ bằng kim ngân, bên trên giắt yêu đao, đá mài, đá lấy lửa vân vân, rõ ràng là cách ăn mặc của võ quan cấp ngũ phẩm trở lên. Người này tuổi còn rất trẻ, hai mắt sáng như sao, phóng khoáng tuấn lãng, khẽ mỉm cười với Dương Ban trưởng lộ ra hàm răng trắng tinh, nói:
- Dương ban trưởng, không nhận ra ta sao?
Dương ban trưởng lập tức nhìn kỹ, sau đó thì kêu lên thất thanh:
- A, ngươi...ngươi là Dương điển sự?
Dương Phàm cười ha hả, dùng roi ngựa chỉ về phía trước, nói:
- Đúng là Dương mỗ. Mau mau mở cửa thành đi.
Dương ban trưởng cười ha hả nói:
- Dương điển sự đây là..., đây là binh mã ở đâu vậy?
Dương Phàm liếc mắt nhìn gã một cái, thản nhiên nói:
- Dương ban trưởng, làm tốt chuyện của mình đi, có một số việc ngươi không nên nghe đấy.
Dương Ban trưởng mặt đỏ bừng lên, ngượng ngùng khoát tay với vài khoái thủ, mấy khoái thủ kia vội vàng mở chướng ngại vật chắn ở trước cửa thành, mở cổng thành ra, Dương Phàm thúc ngựa, cùng mấy quan tướng cưỡi ngựa kia một loạt lao vào, đại đội nhân mã phía sau chân bước chỉnh tề, nối đuôi nhau theo vào.
Dương ban trưởng nhìn đội binh mã này vào thành, kinh ngạc vỗ đầu, lẩm bẩm:
- Xem cách ăn mặc của hắn ít nhất là quan ngũ phẩm...Ta còn tưởng rằng hắn chỉ là một tiểu người hầu trước mặt Khâm sai, không ngờ lại là phẩm cấp Điển sự cao như vậy ở trong kinh. Tể tướng môn tiền quan thất phẩm, đương nhiên là thật không thể giả, mà ta cũng là chân chạy đi làm việc, sao có thể so sánh với người ta chứ...
Trương Xương Tông nói bốc nói phét, nói bao lời hoa mỹ, nhưng cứ nói cứ nói những chuyện y bịa đặt nửa ngày mà không thấy bóng dáng của Dương Phàm đâu, đành phải chấm dứt nói chuyện, phân phó yến tiệc bắt đầu.
Trong sảnh khách của viện tử thứ hai trong Phủ thứ sử đã bày bàn tiệc rượu phong phú, Tạ Thái thủ, Diệp Trưởng Sử đã tiếp rượu Khâm sai. Diệp Lạc Vũ vốn có chút bận tâm, tới giờ khắc này tiệc rượu đã mở, không có chút gì khác thường thì mới yên tâm.
Mọi người ăn vài món ăn, uống vài chén rượu, Tạ thái thú cùng một đám quan viên liền cùng Trương Xương Tông đi ra ngoài mời rượu mấy lão nhân, mỗi người tới một chỗ, các lão nhân đều đứng lên, hàn huyên với nhau, vô cùng náo nhiệt.
Trương Xương Tông chầm chậm kính rượu toàn bộ chính viện, rồi chuyển ra “Bằng hộ khu” ở bên ngoài đông khóa viện, rượu trong chén chỉ vơi đi hơn phân nửa, mỗi lần uống y chỉ nhấp nhấp một một chút thôi.
Đúng lúc này, xa xa một đội nhân mã lao tới, đao thương sáng rực, thương kích như rừng, mọi người đều nhìn lại, vẻ mặt ngạc nhiên.
Các Kỳ lão đang ngồi trên ghế đều đứng lên, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trức mắt, chỉ thấy đội quan binh kia từ xa chạy tới, chưa tới trước mặt đã phân chia tả hữu, bọc đánh toàn bộ “Bằng hộ khu”. Cổ lão đại và Cổ lão nhị thấy vậy, lập tức đứng về trước, gạt mở Tạ Thứ sử và Lư Biệt giá đang đi tiếp rượu đứng bên cạnh Trương Xương Tông.
Trương Xương Tông hưng phấn nói:
- Bọn hắn đến rồi?
Không đợi người bên cạnh trả lời, y đã thấy Dương Phàm. Dương Phàm và vài tướng lĩnh Phủ quân cưỡi khoái mã lao đến gần, đồng loạt xuống ngựa đi đến phía trước, phía sau là hai đội quan binh đi theo đằng đằng sát khí.
Trương Xương Tông mừng rỡ, bước nhanh tiến ra đón, Dương Phàm lập tức chắp tay với y, cao giọng nói:
- Mạt tướng Dương Phàm, tuân mệnh của Khâm sai, dẫn hai ngàn hai trăm tướng sĩ Lục phủ Phu châu đến đây, cẩn theo sự chỉ bảo của Trương Phụng thần!
Dương Phàm không muốn xuất đầu, không nói đến quan viên trong Duyên Châu phủ đều là những người có bối cảnh, mà trước mặt hắn là “ông trùm giấu mặt” hắn không cần thiết đắc tội, đó đều là những người có quan hệ với những quan viên khác trong triều đấy, cũng không nên đem thù hận này kéo trên người mình.
“Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi”, quần thể tầng lớp được hình thành mấy ngàn năm qua, dưới hoàn cảnh chính trị coi khinh cá nhân, chỉ sợ nhân vật giỏi, cho dù là có quyền hành nghiêng nước thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đàn kiến gặm thành xương trắng, nghĩ đến việc ôm đùi Hoàng đế là có thể không có kẻ địch thì đúng là ngu xuẩn sớm muộn gì cũng xong đời.
(Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi: Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn)
Trương Xương Tông kia là cây ngọc đón gió, ở trong lòng Dương Phàm là lá chắn thịt phòng ngự cực kỳ rắn chắc, từ lúc bắt đầu đã định khiên thịt này là bảo bối rồi, lúc này mà không lấy ra dùng thì còn đợi khi nào?
Trương Xương Tông cũng không giác ngộ được, vừa thấy Dương Phàm vô cùng kính lễ với mình, còn giao chuyện bắt giữ quan lại trên dưới Duyên Châu vào tay mình thì trong lòng vô cùng mừng rỡ, lập tức phân phó:
- Dương Phàm nghe lệnh, lập tức bắt hết tất cả quan trên dưới Duyên Châu từ Chính ấn quan, Tá nhị quan, Thủ lĩnh quan, Tạp chức quan lại cho ta.
Trương Xương Tông nói xong mới phát giác trong tay mình còn bưng chén rượu, lúc này nên ném chén làm hiệu mới có kịch tính chứ! Trương Xương Tông không chút nghĩ ngợi, lập tức hung hăng ném chén rượu trong tay xuống đất vỡ choang, quát to:
- Động thủ!
Chén rượu rơi xuống đất, nát tươm, lần này khí thế xem như đủ, lại không biết một cú ném này đã thu hút bao nhiêu mục tiêu oán hận đây.
- Mạt tướng tuân mệnh!
Dương Phàm phi thường phối hợp, lớn tiếng lĩnh mệnh, Lục phủ chiết Xung đô úy Lý Y Bạch dữ tợn cười một tiếng, cầm trong tay đao vung lên, quát:
- Động thủ!
Một đám tướng sĩ dưới tay như lang như hổ một loạt mà lên, ấn Tạ thứ sử, Lư Biệt giá, Diệp Trưởng sử, Lận Tư Mã và một đám quan viên trên đấ, trước tiên tước mũ quan quan y, sau đó dùng dây thừng trói chặt, tay chân lanh lẹ vô cùng.
Kỳ lão tứ phương thấy một màn này thì giật mình trợn mắt há hốc mồm, Dương Phàm thấy thế, khẩn trương tiến đến bên Trương Xương Tông thấp giọng nói:
- Trương Phụng thần, giờ là lúc trấn an Kỳ lão tứ phương đấy.
Những an bài trước đó Dương Phàm luôn chuyên quyền độc đoán, trong lòng Trương Xương Tông đã hơi không thoải mái rồi, giờ thấy đúng là thời điểm nên náo động, Dương Phàm lại nhất nhất chỉ nghe lệnh y, chút không thoải mái kia liền tan thành mây khói.
Trương Xương Tông hài lòng gật gật đầu với Dương Phàm, tiến lên hai bước, giang hai tay ra, cao giọng nói:
- Kỳ lão tứ phương không phải lo sợ, bản quan phụng chỉ bắt giữ xử lí một đám tham quan Duyên Châu, các phụ lão vô can. Hôm nay có mời chư vị trưởng giả làm chứng, đồng thời bản quan còn việc phó thác các Kỳ lão, mong các các vị trưởng giả an tâm, an tâm.
Diệp Lạc Vũ bị vài vệ sĩ Phù Lục phủ ấn ngã xuống trên mặt đất, tước đi quan y, ngoại trừ khăn vấn đầu, còn bị dùng dây thừng trói lại như trói giết heo, hai má áp sát vào bùn đất, trừng mắt lên nhìn Dương Phàm, sau một lúc lâu thì ảm đạm thở dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Toàn bộ Duyên Châu phủ đã loạn, khắp nơi đều là quan binh bắt người, cũng may nhóm quan viên có mặt mũi đều ở trong phủ Thứ sử, nên bắt giữ rất dễ dàng. Trong đó có những người không cần phải bắt trói đấy, ví dụ như văn học bác sĩ, y học bác sĩ, còn có một vài “Tống lão quan” không quyền không thế, lúc này cũng không phân biệt, trước tiên cứ bắt toàn bộ, đăng ký danh sách hỏi rõ thân phận rồi sau đó bỏ qua là được.
Về phần tiểu quan lại quan sai, đều là vài nhân vật nhỏ chạy việc, tuy nói Dương Phàm có lòng diệt cỏ tận gốc, nhưng cũng hiểu những người này có căn cơ nhất địa chấp chính, không thể một cuốc là đào bới toàn bộ được. Huống chi những tiểu quan lại quan sai này đều là mặt hàng "Thượng bất chính. Hạ so le", nếu thượng quan thanh liêm thì họ cũng không dám làm xằng làm bậy, nếu thượng quan tham lam bọn họ tự nhiên cũng sẽ không có hành vi thường ngày. Đổi một nhóm người đi lên thì cũng vẫn là như vậy, đi đâu mà tim nhiều quân tử tự thủ thanh liêm chứ, nên những người này đều buông tha.
Duyên Châu phủ phong vân thảm biến, khi quan binh Phù Lục phủ dọc theo phủ thứ sử một đường lục soát, ngoài ý muốn phát hiện hậu trạch ẩn sâu trong khu rừng như thơ như họa. Đại viện này vô cùng tráng lệ, thể hiện sự giàu có của Tạ Thái thú, vẹn vẹn hậu trạch của Tạ gia, bọn họ đã lục soát ra vô số của cải kim châu ngọc bảo chồng chất như núi kim.
Đương nhiên, bọn quan binh mượn gió bẻ măng, sờ chút tài vật nhỏ dễ che giấu thì lấy trộm là điều khó tránh khỏi. Thật ra, bao gồm cả Bộ quan binh Tuy Châu Sử Liệt trị quân khá nghiêm khi lục soát phủ đệ của tham quan cũng có chút hành vi mượn gió bẻ măng chiếm chút tiền tài, loại việc này cũng không thể tránh được. Trương Xương Tông lười quản, Dương Phàm thì mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Từ vừa mới bắt đầu, tính toán của Dương Phàm chỉ là tóm đầu đảng tội ác, bắt con cọp lớn, thả con chuột nhỏ, đám chuột nhỏ trong lòng có quỷ bất an không yên ôm y tưởng có công chống đỡ tội, trong khoảng thời gian này đương nhiên là vô cùng lo sợ, làm việc ra sức hơn. Còn nữa, quan trên bị bắt, quân đội tiến vào chiếm giữ, trong bọn họ có người muốn gây sóng gió cũng chỉ có thể khóc chứ chẳng làm được gì.
Hơn nữa Dương Phàm trước tiên tìm cớ, trực tiếp đem quan lại trực tiếp quản hạt nông thông triệu tập nhóm Kỳ lão tới Duyên Châu phủ, nói với bọn họ rõ ràng tình hình, để bọn họ cần trấn an dân chúng tốt trước khi triều đình cắt cử quan viên mới đến nhậm chức tại địa phương. Những người này tại địa phương đều là những nhân vật có mặt mũi, bản thân chính là tộc trưởng dại tộc cường hào địa chủ, ở trong hương thôn là người có tiếng nói, đương nhiên có tác dụng ổn định thế cục hỗn loạn của địa phương, một trận sóng gió chính trị ngập trời không ngờ bởi vậy mà như chưa từng làm rung chuyển Duyên Châu.
Đây cũng là yêu cầu trước đó của Võ Tắc Thiên, trong lòng Hoàng đế, toàn bộ thiên hạ đều là của bà, không ai thật lòng thật dạ muốn chống lại tham nhũng hơn bà. Nhưng quan trường là giảng chính trị đấy, quan chi thiết lập, vốn chính là vì thống trị, vì chính trị mà phục vụ, bà không thể vì đánh mấy một con chuột lớn, mà đập nát tất cả xong chảo chum vại của nhà mình được.
Trương Xương Tông và Dương Phàm ở Duyên Châu đợi nhiều ngày, thẳng đến khi triều đình lại phái tới một chi cấm quân đàn áp cục diện, và cắt cử tân quan viên châu trị làm Thứ sử, Biệt Giá, Trưởng sử ..., Hình Bộ và Ngự Sử Đài cũng phái tới một số nhân viên tới giải quyết tốt hậu quả, hai người lúc này mới áp giải phạm quan có chứng cứ phạm tội dĩ nhiên vô cùng xác thực hồi kinh.
Từ lúc cơn gió xoay nổi lên lúc đến quan viên phủ huyện vẻn vẹn bị Trương Xương Tông và Dương Phàm trực tiếp mang về kinh đến hỏi tội còn có hơn sáu mươi nhân, những người trước đó sợ hãi đã tự sát hơn hơn mười người, dù vậy, trận lốc xoáy này cũng chỉ là một sự bắt đầu.
Tuy rằng vụ án hạng người như Chu Hưng, Lai Tuấn Thần kinh thiên động địa tương tự đã hóa thành bụi bậm, nhưng án này quá mức trọng đại như vậy, không có quan viên phá án thì cảm thấy khinh thường chậm trễ, khi đã tra ra nhiều manh mối rồi thì trận gió xoáy lốc này lại khuếch tán khắp nơi không thể tránh được nữa.
Lúc này, Thẩm Mộc đã đuổi tới Lạc Dương, bởi vì ảnh hưởng của cơn gió lốc quan trường chính trị Duyên Châu, một trận gió lớn đang biến hóa phức tạp ở Lạc Dương cũng mơ hồ thành hình rồi
Dương Ban trưởng đã lâu rồi không mặc y phục cũ nát như vậy rồi, vì tìm kiếm bộ trang phục và đạo cụ này mà gã còn cố ý chạy đến nhà thượng lão bộ khoái quen biết nhiều năm để lấy dùng.
Mấy ngày nay Duyên châu phủ bị loạn đến gà bay chó sửa, hiện giờ cửa thành vô cùng tiêu điều, Dương Ban trưởng ngáp dài, đang định dặn dò mọi người để ý một chút để gã lên đầu thành chợp mắt, xa xa bỗng thấy bụi đất tung bay.
Dương Ban trưởng còn tưởng rằng là người của phủ huyện nào tới đưa lương thực, trong lòng tức giận: “Tiên sư bà nó chứ, không biết là người của phủ nào, không phải là châu nha đã gửi công văn sớm rồi sao, sao lại còn mang đồ đến?
Dương Ban trưởng đang định quát người đi cản lại, chợt phát hiện có gì đó rất lạ, hình như từ xa đang có một quân đội tới?
Dương Ban trưởng tay che trán nhìn thật kỹ, quả nhiên là một đường binh mã, cờ phướn phấp phới, hành quân rất nhanh. Đang lúc Dương ban trương nghi hoặc thì đội nhân mã này đã đuổi tới trước mặt, trên ba bốn con ngựa phía trước đều là quan tướng. Dương ban trưởng kinh ngạc, hỏi:
- Các vị là phủ quân của Phu Thi Vệ, sao lại vào thành?
Một người ruổi ngựa tiến lên, mặc quần áo dệt cổ tròn có hoa màu chàm trầm, đầu đội khăn rộng, eo buộc một đai lưng nhỏ bằng kim ngân, bên trên giắt yêu đao, đá mài, đá lấy lửa vân vân, rõ ràng là cách ăn mặc của võ quan cấp ngũ phẩm trở lên. Người này tuổi còn rất trẻ, hai mắt sáng như sao, phóng khoáng tuấn lãng, khẽ mỉm cười với Dương Ban trưởng lộ ra hàm răng trắng tinh, nói:
- Dương ban trưởng, không nhận ra ta sao?
Dương ban trưởng lập tức nhìn kỹ, sau đó thì kêu lên thất thanh:
- A, ngươi...ngươi là Dương điển sự?
Dương Phàm cười ha hả, dùng roi ngựa chỉ về phía trước, nói:
- Đúng là Dương mỗ. Mau mau mở cửa thành đi.
Dương ban trưởng cười ha hả nói:
- Dương điển sự đây là..., đây là binh mã ở đâu vậy?
Dương Phàm liếc mắt nhìn gã một cái, thản nhiên nói:
- Dương ban trưởng, làm tốt chuyện của mình đi, có một số việc ngươi không nên nghe đấy.
Dương Ban trưởng mặt đỏ bừng lên, ngượng ngùng khoát tay với vài khoái thủ, mấy khoái thủ kia vội vàng mở chướng ngại vật chắn ở trước cửa thành, mở cổng thành ra, Dương Phàm thúc ngựa, cùng mấy quan tướng cưỡi ngựa kia một loạt lao vào, đại đội nhân mã phía sau chân bước chỉnh tề, nối đuôi nhau theo vào.
Dương ban trưởng nhìn đội binh mã này vào thành, kinh ngạc vỗ đầu, lẩm bẩm:
- Xem cách ăn mặc của hắn ít nhất là quan ngũ phẩm...Ta còn tưởng rằng hắn chỉ là một tiểu người hầu trước mặt Khâm sai, không ngờ lại là phẩm cấp Điển sự cao như vậy ở trong kinh. Tể tướng môn tiền quan thất phẩm, đương nhiên là thật không thể giả, mà ta cũng là chân chạy đi làm việc, sao có thể so sánh với người ta chứ...
Trương Xương Tông nói bốc nói phét, nói bao lời hoa mỹ, nhưng cứ nói cứ nói những chuyện y bịa đặt nửa ngày mà không thấy bóng dáng của Dương Phàm đâu, đành phải chấm dứt nói chuyện, phân phó yến tiệc bắt đầu.
Trong sảnh khách của viện tử thứ hai trong Phủ thứ sử đã bày bàn tiệc rượu phong phú, Tạ Thái thủ, Diệp Trưởng Sử đã tiếp rượu Khâm sai. Diệp Lạc Vũ vốn có chút bận tâm, tới giờ khắc này tiệc rượu đã mở, không có chút gì khác thường thì mới yên tâm.
Mọi người ăn vài món ăn, uống vài chén rượu, Tạ thái thú cùng một đám quan viên liền cùng Trương Xương Tông đi ra ngoài mời rượu mấy lão nhân, mỗi người tới một chỗ, các lão nhân đều đứng lên, hàn huyên với nhau, vô cùng náo nhiệt.
Trương Xương Tông chầm chậm kính rượu toàn bộ chính viện, rồi chuyển ra “Bằng hộ khu” ở bên ngoài đông khóa viện, rượu trong chén chỉ vơi đi hơn phân nửa, mỗi lần uống y chỉ nhấp nhấp một một chút thôi.
Đúng lúc này, xa xa một đội nhân mã lao tới, đao thương sáng rực, thương kích như rừng, mọi người đều nhìn lại, vẻ mặt ngạc nhiên.
Các Kỳ lão đang ngồi trên ghế đều đứng lên, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trức mắt, chỉ thấy đội quan binh kia từ xa chạy tới, chưa tới trước mặt đã phân chia tả hữu, bọc đánh toàn bộ “Bằng hộ khu”. Cổ lão đại và Cổ lão nhị thấy vậy, lập tức đứng về trước, gạt mở Tạ Thứ sử và Lư Biệt giá đang đi tiếp rượu đứng bên cạnh Trương Xương Tông.
Trương Xương Tông hưng phấn nói:
- Bọn hắn đến rồi?
Không đợi người bên cạnh trả lời, y đã thấy Dương Phàm. Dương Phàm và vài tướng lĩnh Phủ quân cưỡi khoái mã lao đến gần, đồng loạt xuống ngựa đi đến phía trước, phía sau là hai đội quan binh đi theo đằng đằng sát khí.
Trương Xương Tông mừng rỡ, bước nhanh tiến ra đón, Dương Phàm lập tức chắp tay với y, cao giọng nói:
- Mạt tướng Dương Phàm, tuân mệnh của Khâm sai, dẫn hai ngàn hai trăm tướng sĩ Lục phủ Phu châu đến đây, cẩn theo sự chỉ bảo của Trương Phụng thần!
Dương Phàm không muốn xuất đầu, không nói đến quan viên trong Duyên Châu phủ đều là những người có bối cảnh, mà trước mặt hắn là “ông trùm giấu mặt” hắn không cần thiết đắc tội, đó đều là những người có quan hệ với những quan viên khác trong triều đấy, cũng không nên đem thù hận này kéo trên người mình.
“Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi”, quần thể tầng lớp được hình thành mấy ngàn năm qua, dưới hoàn cảnh chính trị coi khinh cá nhân, chỉ sợ nhân vật giỏi, cho dù là có quyền hành nghiêng nước thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đàn kiến gặm thành xương trắng, nghĩ đến việc ôm đùi Hoàng đế là có thể không có kẻ địch thì đúng là ngu xuẩn sớm muộn gì cũng xong đời.
(Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi: Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn)
Trương Xương Tông kia là cây ngọc đón gió, ở trong lòng Dương Phàm là lá chắn thịt phòng ngự cực kỳ rắn chắc, từ lúc bắt đầu đã định khiên thịt này là bảo bối rồi, lúc này mà không lấy ra dùng thì còn đợi khi nào?
Trương Xương Tông cũng không giác ngộ được, vừa thấy Dương Phàm vô cùng kính lễ với mình, còn giao chuyện bắt giữ quan lại trên dưới Duyên Châu vào tay mình thì trong lòng vô cùng mừng rỡ, lập tức phân phó:
- Dương Phàm nghe lệnh, lập tức bắt hết tất cả quan trên dưới Duyên Châu từ Chính ấn quan, Tá nhị quan, Thủ lĩnh quan, Tạp chức quan lại cho ta.
Trương Xương Tông nói xong mới phát giác trong tay mình còn bưng chén rượu, lúc này nên ném chén làm hiệu mới có kịch tính chứ! Trương Xương Tông không chút nghĩ ngợi, lập tức hung hăng ném chén rượu trong tay xuống đất vỡ choang, quát to:
- Động thủ!
Chén rượu rơi xuống đất, nát tươm, lần này khí thế xem như đủ, lại không biết một cú ném này đã thu hút bao nhiêu mục tiêu oán hận đây.
- Mạt tướng tuân mệnh!
Dương Phàm phi thường phối hợp, lớn tiếng lĩnh mệnh, Lục phủ chiết Xung đô úy Lý Y Bạch dữ tợn cười một tiếng, cầm trong tay đao vung lên, quát:
- Động thủ!
Một đám tướng sĩ dưới tay như lang như hổ một loạt mà lên, ấn Tạ thứ sử, Lư Biệt giá, Diệp Trưởng sử, Lận Tư Mã và một đám quan viên trên đấ, trước tiên tước mũ quan quan y, sau đó dùng dây thừng trói chặt, tay chân lanh lẹ vô cùng.
Kỳ lão tứ phương thấy một màn này thì giật mình trợn mắt há hốc mồm, Dương Phàm thấy thế, khẩn trương tiến đến bên Trương Xương Tông thấp giọng nói:
- Trương Phụng thần, giờ là lúc trấn an Kỳ lão tứ phương đấy.
Những an bài trước đó Dương Phàm luôn chuyên quyền độc đoán, trong lòng Trương Xương Tông đã hơi không thoải mái rồi, giờ thấy đúng là thời điểm nên náo động, Dương Phàm lại nhất nhất chỉ nghe lệnh y, chút không thoải mái kia liền tan thành mây khói.
Trương Xương Tông hài lòng gật gật đầu với Dương Phàm, tiến lên hai bước, giang hai tay ra, cao giọng nói:
- Kỳ lão tứ phương không phải lo sợ, bản quan phụng chỉ bắt giữ xử lí một đám tham quan Duyên Châu, các phụ lão vô can. Hôm nay có mời chư vị trưởng giả làm chứng, đồng thời bản quan còn việc phó thác các Kỳ lão, mong các các vị trưởng giả an tâm, an tâm.
Diệp Lạc Vũ bị vài vệ sĩ Phù Lục phủ ấn ngã xuống trên mặt đất, tước đi quan y, ngoại trừ khăn vấn đầu, còn bị dùng dây thừng trói lại như trói giết heo, hai má áp sát vào bùn đất, trừng mắt lên nhìn Dương Phàm, sau một lúc lâu thì ảm đạm thở dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Toàn bộ Duyên Châu phủ đã loạn, khắp nơi đều là quan binh bắt người, cũng may nhóm quan viên có mặt mũi đều ở trong phủ Thứ sử, nên bắt giữ rất dễ dàng. Trong đó có những người không cần phải bắt trói đấy, ví dụ như văn học bác sĩ, y học bác sĩ, còn có một vài “Tống lão quan” không quyền không thế, lúc này cũng không phân biệt, trước tiên cứ bắt toàn bộ, đăng ký danh sách hỏi rõ thân phận rồi sau đó bỏ qua là được.
Về phần tiểu quan lại quan sai, đều là vài nhân vật nhỏ chạy việc, tuy nói Dương Phàm có lòng diệt cỏ tận gốc, nhưng cũng hiểu những người này có căn cơ nhất địa chấp chính, không thể một cuốc là đào bới toàn bộ được. Huống chi những tiểu quan lại quan sai này đều là mặt hàng "Thượng bất chính. Hạ so le", nếu thượng quan thanh liêm thì họ cũng không dám làm xằng làm bậy, nếu thượng quan tham lam bọn họ tự nhiên cũng sẽ không có hành vi thường ngày. Đổi một nhóm người đi lên thì cũng vẫn là như vậy, đi đâu mà tim nhiều quân tử tự thủ thanh liêm chứ, nên những người này đều buông tha.
Duyên Châu phủ phong vân thảm biến, khi quan binh Phù Lục phủ dọc theo phủ thứ sử một đường lục soát, ngoài ý muốn phát hiện hậu trạch ẩn sâu trong khu rừng như thơ như họa. Đại viện này vô cùng tráng lệ, thể hiện sự giàu có của Tạ Thái thú, vẹn vẹn hậu trạch của Tạ gia, bọn họ đã lục soát ra vô số của cải kim châu ngọc bảo chồng chất như núi kim.
Đương nhiên, bọn quan binh mượn gió bẻ măng, sờ chút tài vật nhỏ dễ che giấu thì lấy trộm là điều khó tránh khỏi. Thật ra, bao gồm cả Bộ quan binh Tuy Châu Sử Liệt trị quân khá nghiêm khi lục soát phủ đệ của tham quan cũng có chút hành vi mượn gió bẻ măng chiếm chút tiền tài, loại việc này cũng không thể tránh được. Trương Xương Tông lười quản, Dương Phàm thì mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Từ vừa mới bắt đầu, tính toán của Dương Phàm chỉ là tóm đầu đảng tội ác, bắt con cọp lớn, thả con chuột nhỏ, đám chuột nhỏ trong lòng có quỷ bất an không yên ôm y tưởng có công chống đỡ tội, trong khoảng thời gian này đương nhiên là vô cùng lo sợ, làm việc ra sức hơn. Còn nữa, quan trên bị bắt, quân đội tiến vào chiếm giữ, trong bọn họ có người muốn gây sóng gió cũng chỉ có thể khóc chứ chẳng làm được gì.
Hơn nữa Dương Phàm trước tiên tìm cớ, trực tiếp đem quan lại trực tiếp quản hạt nông thông triệu tập nhóm Kỳ lão tới Duyên Châu phủ, nói với bọn họ rõ ràng tình hình, để bọn họ cần trấn an dân chúng tốt trước khi triều đình cắt cử quan viên mới đến nhậm chức tại địa phương. Những người này tại địa phương đều là những nhân vật có mặt mũi, bản thân chính là tộc trưởng dại tộc cường hào địa chủ, ở trong hương thôn là người có tiếng nói, đương nhiên có tác dụng ổn định thế cục hỗn loạn của địa phương, một trận sóng gió chính trị ngập trời không ngờ bởi vậy mà như chưa từng làm rung chuyển Duyên Châu.
Đây cũng là yêu cầu trước đó của Võ Tắc Thiên, trong lòng Hoàng đế, toàn bộ thiên hạ đều là của bà, không ai thật lòng thật dạ muốn chống lại tham nhũng hơn bà. Nhưng quan trường là giảng chính trị đấy, quan chi thiết lập, vốn chính là vì thống trị, vì chính trị mà phục vụ, bà không thể vì đánh mấy một con chuột lớn, mà đập nát tất cả xong chảo chum vại của nhà mình được.
Trương Xương Tông và Dương Phàm ở Duyên Châu đợi nhiều ngày, thẳng đến khi triều đình lại phái tới một chi cấm quân đàn áp cục diện, và cắt cử tân quan viên châu trị làm Thứ sử, Biệt Giá, Trưởng sử ..., Hình Bộ và Ngự Sử Đài cũng phái tới một số nhân viên tới giải quyết tốt hậu quả, hai người lúc này mới áp giải phạm quan có chứng cứ phạm tội dĩ nhiên vô cùng xác thực hồi kinh.
Từ lúc cơn gió xoay nổi lên lúc đến quan viên phủ huyện vẻn vẹn bị Trương Xương Tông và Dương Phàm trực tiếp mang về kinh đến hỏi tội còn có hơn sáu mươi nhân, những người trước đó sợ hãi đã tự sát hơn hơn mười người, dù vậy, trận lốc xoáy này cũng chỉ là một sự bắt đầu.
Tuy rằng vụ án hạng người như Chu Hưng, Lai Tuấn Thần kinh thiên động địa tương tự đã hóa thành bụi bậm, nhưng án này quá mức trọng đại như vậy, không có quan viên phá án thì cảm thấy khinh thường chậm trễ, khi đã tra ra nhiều manh mối rồi thì trận gió xoáy lốc này lại khuếch tán khắp nơi không thể tránh được nữa.
Lúc này, Thẩm Mộc đã đuổi tới Lạc Dương, bởi vì ảnh hưởng của cơn gió lốc quan trường chính trị Duyên Châu, một trận gió lớn đang biến hóa phức tạp ở Lạc Dương cũng mơ hồ thành hình rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.