Say Mộng Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 811: Phong ba trước linh đường.

Nguyệt Quan

25/04/2016

Sáng sớm hôm sau, Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy đã tới nhà Văn Hội chủ. Là phụ tá đắc lực của Văn Hội chủ, bọn họ cũng không cần gác đêm cho ông ta, nhưng ban ngày cũng không canh giữ trước linh đường cũng không hợp lý lắm.

Hôm nay còn có thật nhiều bang phái hoặc mới nhận được tin hoặc hôm qua có nghe thanh sắc đến phúng viếng, Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy cùng Văn thiếu Hội chủ đều rộng lòng nghên đón, nhận lời an ủi.

Chứng kiến một loạt hành động quái dị của Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy sau cái chết của Văn Trường Hưng, hiển nhiên Văn Bân cũng nhận ra có điều không ổn, ngoài mặt y cũng không còn kiên trì muốn Thuận Tự Môn nữa, nhưng trong lòng rõ ràng có khoảng cách xa hơn với hai vị trưởng bối Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy.

Ba người vừa lo lắng hậu sự cho Văn Trường Hưng, vừa gấp rút lần lượt gặp mặt các quản sự trong bang, một trận đọ sức bán công khai trước linh đường đang diễn ra một cách lặng lẽ.

Thực ra Văn Bân cũng không biết rốt cuộc Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy muốn làm gì, y không đoán được, nhưng cũng không thể không phòng bị, cho nên sau khi biết được chuỗi hành động của hai người nọ, Văn Bân cũng lập tức tăng cường tiếp xúc với thế lực của Văn gia.

Nhưng các quản sự trung thành với Văn gia cũng không quá để ý tới những mạch nước ngầm đã bắt đầu nhộn nhạo này, bọn họ chỉ lo Giao Long hội sẽ mất đi tào khẩu. Trong một tào bang chỉ có rất ít tào khẩu, thậm chí chỉ có một người, lại có được vị trí ngang với tào quyền, trở thành trợ thủ đắc lực của bang chủ, cũng vì kẻ đó có một thứ tài nguyên đặc biệt – sức mạnh về phía chính phủ.

Mà sức mạnh từ phía chính phủ chính là một phần mà tào bang không thể thiếu. Không có chính phủ ủng hộ sau lưng, bang hội lớn trên trăm đầu thuyền, mấy ngàn huynh đệ như Giao Long hội vận lương từ Dương Châu tới Trường An, chỉ sợ phí tổn không chỉ tăng lên gấp đôi, sẽ rất khó duy trì.

Lúc này đã là vào đông, về cơ bản thì thủy vận năm nay đã kết thúc, sẽ có khoảng ba tháng nghỉ ngơi và chỉnh đốn nội bộ. Trong lúc này sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng sang đầu xuân năm sau, bọn họ không thể khai thông được con đường liên kết với quan phủ kia thì Giao Long hội coi như xong.

Có lẽ Quân Như Nhan biết được người quan trọng kết giao với quan phủ trong bang là ai, nhưng không có nghĩa là người này sẽ trực tiếp liên hệ với người sau này sẽ tiếp quản thay Quân Như Nhan..

Quy tắc ngầm lớn nhất đặc biệt nhất chính là một chữ “Giấu”. Những quan viên vì lợi ích cá nhân mà đồng ý mở rộng quan hệ với họ cũng không muốn công khai thu nhập ngoài của mình, điều đầu tiên bọn họ cần đến chính là an toàn, tuyệt đối an toàn, nếu nhỡ gặp chuyện không may có thể dính dáng tới cả bản thân họ.

Cho nên, nhất định phải bắt mối liên hệ từ những người mà họ tin tưởng, bọn họ mới đồng ý thành lập quan hệ, giống như Quân Như Nhan, hoặc là quan viên cùng trường, hoặc là môn hạ cùng thầy, hoặc là đồng hương bạn cũ, nói lại là có muôn vài mối quan hệ.

Rất khó tưởng tượng cảnh những người giang hồ đó không thông qua người dẫn dắt mà trực tiếp khiêng một rương vàng bạc đến nhà thăm hỏi, các quan viên sẽ thấy tiền hoa mắt, đáp ứng làm thần hộ mệnh cho bọn họ.

Nhưng lúc này điều Văn Bân lo lắng nhất là vị trí Hội chủ sẽ rơi vào tay kẻ khác, vị trí khác nhau, suy nghĩ cũng khác nhau, điều này cũng không có gì đáng trách. Mắt thấy các quản sự đều chán nản, y liền nghĩ tới cha vợ mình là bang chủ bang Thiên Ưng Ngụy Dũng Đường.

Ngụy Bang chủ là người tứ hải, vô cùng trượng nghĩa, huống chi người nói lời xin giúp đỡ lại là con rể tương lai? Vì thế, khi nhận lời nhắn cầu cứu viện của Văn Bân, Ngụy bang chủ lập tức lại đến Văn gia một lần nữa.

Ngụy Dũng Đường dẫn theo nữ nhi cung kính dâng một nén hương cho lão hữu, quay sang nói với Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy:

- Hắc gia, Nghiêm huynh, hai ngày nay Bá Thượng liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, chuyện của Giao Long hội hội cũng khiến cho người ta bàng hoàng. Vốn đây là chuyện của Giao Long hội, Ngụy mỗ cũng không nên xen vào, nhưng Ngụy mỗ và Văn Hội chủ là huynh đệ tốt, hiện giờ hai nhà lại sắp kết thân, về công về tư, Ngụy mỗ đều nên giúp đỡ một phần. Kính xin hai vị chớ ngại Ngụy mỗ mạo muội.

Nghiêm Thế Duy đáp lại:

- Ngụy bang chủ khách khí rồi. Không rõ ý của Ngụy bang chủ là?

Ngụy Dũng Đường nghiêm mặt:

- Ngu nghĩ, hiện giờ tốt nhất là nhanh chóng phò Văn hiền chất thượng vị, kế nhiệm Hội chủ, làm an lòng mọi người.

Lý Hắc sa sầm nét mặt, nhướn mí mắt:

- Lúc này Quân phó Hội chủ đang bệnh liệt giường, không thể nghị sự. Giao Long hội hiện nay còn đang thiếu tào khẩu chưởng đà, nếu không thể tổ chức đại lễ nhậm chức cho Hội chủ, chỉ sợ lòng người trong bang khó yên. Lúc này vẫn là nên chuyên tâm xử lý tang sự của Hội chủ thôi, việc thủy vận cũng phải nghỉ ngơi ba tháng nữa, tới khi đó mới tính đến việc Hội chủ mới cũng không vội.



Ngụy Dũng Đường khép hai mắt, hàm uy bất lộ:

- Hắc gia, từ xưa tới này có mấy người trúng gió mà có thể khỏi hẳn? Cho dù Quân phó Hội chủ có thể dần dần khôi phục, nhưng đại khái cũng sẽ không tiện đi lại, nói năng cũng sẽ không rõ, ghế Tào khẩu chưởng đà sớm muộn gì cũng phải giao ra cho người khác. Hắc gia còn muốn đợi Quân phó Hội chủ khỏi hẳn, không sợ người khác nói lời đàm tiếu sao?

Đột nhiên Nghiêm Thế Duy chen lời:

- Hắc gia nói có lý, cho dù Quân phó Hội chủ không thể khỏi hẳn, chúng ta cũng nên tìm một Tào khẩu, nếu không có tào khẩu, thiếu Hội chủ đăng cơ sẽ gặp nhiều khó khăn, khó có thể lệnh cho huynh đệ trong bang quy thuận, còn có thể khiến cho các bang phái khác chê cười.

Con mắt dài hẹp của Ngụy Dũng Đường hơi nheo lại, xưa nay lão vẫn luôn được biết là Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy không hợp, sao bây giờ hai người đó lại có cùng một suy nghĩ rồi? Trong lòng lão không khỏi thắc mắc, trầm ngâm một lát, lão hỏi:

- Vậy Hắc gia và Nghiêm huynh có ứng viên cho vị trí tào khẩu chưởng đà rồi sao?

Lý Hắc đáp:

- Phó Hội chủ là người giang hồ, không có sẵn được như nhà quan, biết đi đâu tìm được đây?

Ngụy Dũng Đường nói:

- Hay là, bang Thiên Ưng để cho tào khẩu chưởng đà sang giúp chúng ta một chút đi? Còn về phần ưu đãi, các ngươi vẫn trả ra bao nhiêu thì cứ trả bấy nhiêu, được không?

Nghiêm Thế Duy cười lạnh:

- Tào khẩu chưởng đà là người của Thiên Ưng bang, Hội chủ lại là con rể của ngươi. Ngụy bang chủ, đến lúc đó Giao Long hội còn tồn tại sao? Ngụy bang chủ ngài tính toán cũng thật giỏi, đây gọi là gả con gái đi lại rước được con rể về, ngay cả Giao Long hội cũng sẽ về Thiên Ưng luôn?

Ngụy Dũng Đường biến sắc:

- Nghiêm Thế Duy, ngươi có ý gì? Giao Long hội rơi vào tình trạng như thế này, Ngụy mỗ hảo tâm giúp đỡ, một là vì còn nhớ giao tình với Văn Hội chủ, hai là vì Văn thiếu Hội chủ của các ngươi sắp trở thành con rể của Ngụy mỗ ta, chưa từng có lấy nửa điểm tư tâm.

Văn Bân chen lời:

- Các vị tiền bối không cần tranh cãi nữa. Ta nguyện ý nhận sự giúp đỡ của nhạc phụ đại nhân!

Lý Hắc trừng mắt, lạnh lùng liếc y một cái:

- Bây giờ ngươi còn chưa phải là Hội chủ đâu, sao làm như thể Giao Long hội là của ngươi vậy?

Y nói những lời này không to tiếng, nhưng hàm ý lại nặng như núi. Văn Bân nghe vậy da mặt đỏ bừng, nhất thời không nói được nửa câu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ “Quả nhiên bọn họ có dị tâm. Quả nhiên bọn họ có dị tâm”

Ngụy Tiểu Tiêu vừa sợ vừa giận phản đối:

- Lý Hắc, ngươi nói vậy là có ý gì? Tuy hiện giờ Văn Bân không phải Hội chủ, nhưng ghế Hội chủ này còn có thể dành cho người ngoài sao? Ngươi đại nghịch bất đạo, khi sư diệt tổ!



Lý Hắc lườm nàng một cái, ung dung đáp lại:

- Đại nghịch bất đạo? Khi sư diệt tổ? Lão phu chẳng có bản lĩnh gì, chỉ là bối phận đủ cao! Ngay cả cha ngươi cũng phải gọi lão nhân ta một tiếng Hắc gia, cái tên Lý Hắc ngươi có thể gọi sao? Nha đầu không biết tôn ti, không biết trưởng ấu! Không nói đến chuyện ngươi còn chưa gả đến Giao Long hội, cho dù ngươi thực sự trở thành Hội chủ phu nhân, thì cũng có tư cách gì vung tay múa chân trong hội nghị? Cút ngay!

Những lời này chẳng chừa cho ai lấy nửa phân mặt mũi, Ngụy Tiểu Tiêu bị mắng đến mặt mày đỏ bừng. Ngụy Dũng Đường lập tức đen mặt, ha hả cười lạnh:

- Từ khi Văn Trường Hưng mất đi, Ngụy mỗ đã cảm thấy có gì đó không thích hợp, giờ thì đã phát hiện ra rồi. Được! Lý Hắc, ngươi có chiêu gì sử ra hết đi, ta tiếp!

Nghiêm Thế Duy nhướn mày kỳ quái hỏi:

- Chuyện của Giao Long hội ta từ khi nào cần đến Ngụy bang chủ ngươi tiếp hả?

Ngụy Dũng Đường nặng nề vỗ vỗ vai Văn Bân, thân thể yếu đuối của y suýt nữa bị một vỗ này vỗ cho ngã gục xuống. Ngụy Dũng Đường lạnh lùng nói:

- Chỉ bằng vào y là con rể của ta, ta là cha vợ, ra mặt cho con rể, có hợp quy củ trên đường không?

Hai bên tranh luận trước linh đường, ban đầu tiếng còn nhỏ, còn chưa ai biết, càng về sau càng thấy hai bên biến sắc, cũng chỉ biết có chuyện xảy ra, xung quanh đã yên tĩnh từ lâu, nhưng cũng không nghe rõ được song phương đang cãi nhau cái gì.

Lúc này Ngụy Dũng Đường nói một câu đầy khí phách, ai nấy đều nghe rõ ràng rành mạch, họ đều rõ có chuyện lớn xảy ra, người của các bang phái tới phúng viếng lập tức tiến lại, mà đằng trước, Lý Hắc, Nghiêm Thế Duy và Văn Bân cùng các quản sự của Giao Long hội vẫn trầm ngâm đứng đó.

- Tránh ra tránh ra. Vạn Niên Huyện làm việc, không có phận sự tránh hết ra!

Theo một tiếng hét to, mấy người đang giương cung bạt kiếm trước linh đường ngạc nhiên quay sang, chỉ thấy một đám bộ khoái áo xanh tay cầm gông chân đẹo yêu đao ngông nghênh xông vào, nhất thời, các hảo hán trong linh đường chỉ trợn mắt há mồm.

Xưa nay, Bá Thượng có xảy ra chuyện gì thì vẫn là Bá Thượng tự giải quyết, hoàn cảnh sinh tồn đặc biệt đã dưỡng thành một thói quen như vậy, có khi nào cần quan phủ nhúng tay? Ai mời quan phủ ra mặt chính là địch nhân của Bá Thượng. Các tổ chức yếu thế cũng không dám phá quy củ này. Người dám phá quy củ này lại không cần phải phá, cho nên, đến bây giờ nó vẫn không bị phá.

Các sai nha đến trước linh đường, nhanh nhẹn chia làm hai bên trái phải lộ ra một người ở giữa. Tuy nói huyện công huyện Vạn Niên khoảng mười ngàn năm không xuất hiện ở Bá Thượng, nhưng bọn họ cũng không lạ lẫm gì người này, vì lễ tết thường ngày họ vẫn phải đến nhà hiếu kính một chút.

Người đó chính là Huyện úy huyện Vạn Niên, họ Lang tên Ôn, trước kia thấy lão đều là vào dịp lễ tết mang hậu lễ đến nhà, Lang Huyện úy cũng vẫn luôn hòa ái tươi cười, nhưng hôm nay sắc mặt Lang Huyện úy lại âm trầm đáng sợ, khiến cho một vài người định tiến lên chào phải chùn bước.

Lang Huyện úy nhìn không chớp mắt, bước tới gần linh đường rồi đứng lại, rũ cụp mí mắt hỏi:

- Ai là Văn Bân?

Văn Bân không chỉ một lần thay cha đến nhà đưa lễ nạp thái cho Lang thế bá, hiện giờ thấy lão thế này cũng rất mơ hồ không hiểu, vội vàng tiến lên chắp tay:

- Lang thế bá, tiểu chất…

- Câm mồm! Ai là thế bá của ngươi?

Chữ quan có hai cái miệng, Lang Huyện úy tràn đầy chính khí hiên ngang lẫm lẫm nói:

- Văn Bân, chuyện của ngươi đã bị phát hiện. Người đâu, bắt y lại cho ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Say Mộng Giang Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook