Quyển 1 - Chương 314: Hai con chó điên
Nguyệt Quan
06/08/2015
Chu Hưng vừa nghe. Vội vàng tạ tội nói:
- Thần ngu muội, nếu không có bệ hạ thánh minh, suýt nữa lầm hại trung lương!
Tô Lương Tự nghe Võ Tắc Thiên giải vây cho mình, nước mắt cảm kích tuôn trào, dập đầu liên tục nói:
- Bệ hạ minh giám! Bệ hạ minh giám! Lão thần đa tạ bệ hạ!
Võ Tắc Thiên thở dài, khoát tay nói:
- Được rồi! Tô tể tướng mang bệnh trong người không cần phải hành đại lễ thế này nữa. Hãy về nhà nghỉ dưỡng cho tốt, Trẫm sẽ không trách tội khanh đâu.
- Lão thần tạ ơn bệ hạ! Lão thần đa tạ bệ hạ!
Tô Lương Tự lại dập đầu ba cái, chật vật đứng dậy, nhưng lão tuổi tác đã cao, lại bị bệnh nặng, lại bị dọa cho thất kinh, giờ bỗng nhiên không còn lo lắng, chỉ thấy tim đập chân run, mềm nhũn cả người, chật vật mãi vẫn không đứng dậy được, mà lại ngã bò nhoài ra đất, nhất thời hôn mê bất tỉnh.
Trong cung được một phen hỗn loạn, Địch Nhân Kiệt ôm Tô Lương Tự vào lòng, cuống quýt xoa bóp khắp người lão, Võ Tắc Thiên thấy thế, liền kêu nội thị Tiểu Hải lấy chính cái chén ngọc của mình ở trên bàn, rót cho Tô Lương Tự hai hớp nước nóng, Tô Lương Tự lúc này mới từ từ tỉnh lại.
Võ Tắc Thiên thấy lão mặt như giấy vàng, quả thực là không còn sức đứng lên nữa, liền cho truyền gọi hai ngự y tới, lại, lại cho hai người điều khiển khiễn liễn, hộ tống về tới phủ.
Ai ngờ Tô Lương Tự lúc này đã gần đất xa trời, lại phải trải qua chuyện rắc rối này, lão chưa về đến nhà đã tắt thở. Tin tức truyền quay về cung, bá quan nghe xong thất sắc, Võ Tắc Thiên nghe xong cũng rất không vui, buổi lâm triều bởi vậy buồn bã mà tan.
Sau khi lâm triều giải tán, mấy vị đại thần có giao tình với đám tể tướng ai nấy đều vây quanh các mồm năm miệng mười, tỏ vẻ oán hận. Các tể tướng cũng có cảm giác mèo khóc chuột, nhưng bây giờ vẫn phải kiềm chế tâm tình của mình, cật lực trấn an các đại thần khác.
Trấn an mọi người thật vất vả, mấy vị tể tướng về đến trung thư, còn chưa đặt đít xuống đến ghế, Lý Chiêu Đức liền không kìm nổi giận dữ quát:
- Cái lũ đạo tặc nguông cuồng như thế! Bây giờ thì tốt rồi, Vi tể tướng nhận tội rồi, ông ta chắc chắn đi đời rồi! Tô tể tuy không có tội, nhưng cũng chịu liên lụy mà chết! Trong vòng một ngày, một vị Tể tướng thành tù nhân, một vị Tể tướng thành quỷ chết oan, ta đường đường là tể tướng, cuối cùng lại cũng chỉ là một con rối tùy ý bỡn cợt trong tay bọn ác quan kia!
Sầm Trường Thiện nói:
- Chu Hưng nếu không có mưu đồ, sao có thể trở mặt với tể tướng? Lúc trước y mắc tù oan là vì phỏng đoán ý trên, hùa theo kim thượng. Lần này Chu Hưng mưu hại Vi tể tướng, lại rõ ràng không phải là ý của kim thượng, phía sau nhất định có người làm chủ.
Địch Nhân Kiệt cười lạnh nói:
- Sầm tể tướng tuổi cũng cao rồi, tai mắt không còn nhanh nhẹn nữa, ngươi không biết là Chu Hưng bây giờ đã đến nhà Võ thừa Tự rồi sao? Hành động này đương nhiên là Võ Thừa Tự bày mưu đặt kế là không thể nghi ngờ!
Lý Chiêu Đức cả giận nói:
- Hai người các ngươi tranh luận mấy thứ này có tác dụng gì! Là chủ ý của Võ Thừa Tự cũng được, là con chó điên Chu Hưng cắn người cũng được! Tóm lại, Vi Phương Chất đã trở thành tội phạm, Tô Lương Tự đã chết, ta và ngài chẳng lẽ lại nghoảnh mặt với chuyện này sao? Cứ tiếp tục thế này, tiếp sau đó sẽ đến lượt ta và ngài rồi!
Sầm Trường Thiện nói:
- Ta chờ thời cơ cho hắn biết tay! Chỉ có điều….Chu Hưng có tình có lý, ta có thể làm được gì?
Địch Nhân Kiệt vuốt vuốt bộ râu dài của mình trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:
- Tể tướng đứng đầu văn võ bá quan, hiện giờ bá quan đều đang nhìn hành động của chúng ta. Nếu chúng ta cứ hành động lặng lẽ, không chỉ khiến cho bá quan thất vọng đau khổ, còn cổ vũ khí thế cho Ngụy Vương, mà còn rất có thể sẽ như lời Lý tể tướng nói, tiếp theo sẽ là chúng ta. Chiêu này của Ngụy Vương, chúng ta tiếp cũng phải tiếp. Không tiếp cũng phải tiếp!
Địch Nhân Kiệt nói tới đây, chầm chậm nhướng đôi lông mày hoa râm lên, trầm giọng nói:
- Chúng ta nếu còn ngồi chờ thời cơ, cũng không phải là không có cách….chuyện xảy ra trên triều hôm nay, Lai Tuấn Thần lại như không chút nào quan tâm.
Lai Tuấn Thần là một kẻ dị nhân, không giống với Chu Hưng, Khâu Thần Tích và lũ ác quan ở chỗ lũ người này trước nay xử án đều có một mục đích chính trị rõ ràng, hoặc là để loại bỏ những kẻ đối lập, đả kích đối thủ, hoặc là để vừa lòng bề trên, cầu đoạt quan cao lộc hậu.
Mà Lai Tuấn Thần chưa bao giờ để ý mấy thứ đó. Y là một kẻ cô thần, vừa không kết bè kéo cánh, cũng không dựa dẫm vào bất kì quyền thần nào, y chỉ chung thành với duy nhất một mình Võ Hậu. Võ Hậu bảo y cắn người, y sẽ dốc hết sức đi cắn người, cắn cho bằng chết, tiếp theo cũng cắn chết hết thảy tam thân lục cố.
Y không kết bè kết phái, cũng không xen vào việc chính trị, nhưng đối với tranh chấp trên chính đàn y trước nay không quan tâm. Y thậm chí còn chưa từng nghĩ đến đường rút của mình, cũng chưa từng nghĩ võ Tắc Thiên tuổi tác đã cao, nếu bà băng hà, một mình biết dựa vào ai.
Ngoại trừ vâng mệnh cho Võ Tắc Thiên, vì bà xử hết mấy tên quan làm điều trái ngược, y chỉ quan tâm có hai chuyện.
Một là phụ nữ đã có chồng, một là dụng hình.
Trong tứ đại ác quan, Chu Hưng và Khâu Thần Tích mải miết theo đuổi quyền thế, Tác Nguyên Lễ là một kẻ người Hồ quan tâm nhất là của cải; mà cái mà Lai Tuấn Thần để ý lại chỉ có nữ nhân và dụng hình. Nếu có người đắc tội y, y nhất định phải trả thù. Vấn đề là, có ai lại chủ động chọc vào con chó điên này.
Lai Tuấn Thần đặc biệt đam mê những thiếu phụ xinh đẹp, sau đó mới là dụng hình. Như Chu Hưng, Tác Nguyên Lễ này thiết kế đủ loại cực hình, chính là để ép buộc những kẻ chịu hình ngoan ngoãn nghe theo những gì chúng xếp đặt, một khi đã đạt được mục đích, bọn họ cũng không nhất thiết phải dùng cực hình nữa.
Nhưng Lai Tuấn Thần thì khác, cái y thưởng thức là quá trình dùng hình, y sở dĩ thiết kế đủ loại cực hình là bởi vì y thích nhìn cái bộ dạng đám người chịu hình thịt xương bấy nát, thích nghe tiếng kêu thét thảm thiết của người bị dụng hình
Cho nên phạm nhân sợ nhất là rơi vào tay Lai Tuấn Thần, bởi vì dù bọn họ có hoàn toàn nghe theo yêu cầu của Lai Tuấn Thần khai hết mọi chuyện, y cũng vẫn phải tiếp tục dụng hình, chỉ đến khi y xem chán rồi, nghe đến khi tinh thần sảng khoái rồi mới chịu dừng tay.
Tên này căn bản là một tên điên chính hãng.
Cái tên điên này lúc này đang chấp nhất một chuyện, chính là đoạt được Tạ Tiểu Man.
Càng là không chiếm được, y lại càng khát vọng. Lai Tuấn Thần đối với Nữu Nữu bây giờ quả thực là cơm nước không thành.
Trên triều đình, khi người của Võ Thừa Tự và người của đám tể tướng tranh cãi kịch liệt, người của phe Võ Tam Tư đều ở ngoài quan sát, tên Lai Tuấn Thần cô độc này cũng đứng ở một bên quan sát. Y căn bản không quan tâm rốt cuộc là phe tể tướng thắng hay là Võ Tam Tư thành công.
Lúc đó y đang thần phách trên mây, ảo tưởng chuyện y chiếm được thiếu phụ mĩ miều ngày đêm mong nhớ kia, dùng mọi thủ đoạn giày vò. Ngay tại cung điện, tên biến thái Lai Tuấn Thần ảo tưởng đến mức phấn khích, cái vật dưới háng cứng lên như thanh trường kích trong tay những võ sĩ đứng điện, may mắn là quan bào trước nay đều khá rộng…..
Khi lâm triều giải tán, bá quan oán giận bất bình, lũ lượt vây quanh đám tể tướng kêu oan, thì Lai Tuấn Thần không việc gì thảnh thơi trở về ngự sử đài, khi y về đến nơi, y thích thú trông thấy, tên thị vệ tâm phúc đã đứng đợi y ở đó, hơn nữa còn mang đến cho lão một tin tốt lành.
- Ngươi nói là, con phố Nam thị kia, cả mười bảy hộ thương gia, đều là sản nghiệp của Dương Phàm?
Vâng! Hơn nữa, chính vào ngày thành thân của hắn, có người tặng cho hắn đấy! chuyện này tuy có bí ẩn, nhưng nếu hắn nhận hơn mười cửa tiệm này, sao có thể hoàn toàn dập tắt tin tức được đây? Tiểu nhân vốn nghĩ, tóm cổ mấy tên chủ tiệm lại dùng hình khảo tra, chỉ là Trung thừa không cho phép tiểu nhân rút dây động rừng, nên tiểu nhân mới được nhiều hối lộ, mua chuộc được mấy tên tiểu nhị của mấy cửa tiệm đó, lúc này mới hỏi ra chân tướng!
Lai Tuấn Thần sờ lên cằm, chậm rãi nói:
- Vụ này lớn thật!
Vệ Toại Trung nói:
- Đúng vậy a! Hắn là một tên lang tướng, có cần đến mức phải tặng hắn cả một lễ hậu như thế không?
Lai Tuấn Thần cười hì hì, phân phó:
- Ngươi để ta tiếp tục tìm, nếu có thể tìm được chứng cứ không hợp pháp của người này thì là điều tốt nhất. Nếukhông tìm được, bố đây sẽ tặng nó vài cái tội danh là được!
Vệ Toại Trung nói:
- Vâng! Chỉ có điều... Tiết sư, Lương Vương còn có Thái Bình công chúa...
Lai Tuấn Thần trừng mắt với gã, nói:
- Nếu không ngại bọn họ vướng tay vướng chân thì bố đây đã sớm bắt hắn từ lâu rồi, còn cần ngươi điều tra cái gì chứ? Ngươi yên tâm, đến lúc đó, có các tội danh ở đó, bản quan sẽ tặng hắn một tội danh thật lớn, xem ai dám nhiều chuyện không!
***
Sau ngày thứ hai lâm triều, Võ Tắc Thiên vào điện Võ Thành, Thượng Quan Uyển Nhi bưng lên cho bà một bát rượu nếp than mà bà thích uống nhất, rồi nhẹ nhàng lui sang một bên.
Trên điện có hai người, một người là Hộ bộ lang trung Tiết Lăng Tuyết, một người là công bộ Viên Ngoại Lang Cao Diên Lễ, hai người đã đợi ở đây từ khi buổi chầu sáng còn chưa kết thúc, Thượng Quan Uyển Nhi đã biết được ý đồ đến đây của họ, nên tự nhiên cực kì cẩn thận.
Quả nhiên, Võ Tắc Thiên vừa nghe hai người nói rõ mục đích đến đây của hai người, sắc mặt lập tức âm trầm xuống.
Hai người đúng là đến đây để tố cáo
- Thần ngu muội, nếu không có bệ hạ thánh minh, suýt nữa lầm hại trung lương!
Tô Lương Tự nghe Võ Tắc Thiên giải vây cho mình, nước mắt cảm kích tuôn trào, dập đầu liên tục nói:
- Bệ hạ minh giám! Bệ hạ minh giám! Lão thần đa tạ bệ hạ!
Võ Tắc Thiên thở dài, khoát tay nói:
- Được rồi! Tô tể tướng mang bệnh trong người không cần phải hành đại lễ thế này nữa. Hãy về nhà nghỉ dưỡng cho tốt, Trẫm sẽ không trách tội khanh đâu.
- Lão thần tạ ơn bệ hạ! Lão thần đa tạ bệ hạ!
Tô Lương Tự lại dập đầu ba cái, chật vật đứng dậy, nhưng lão tuổi tác đã cao, lại bị bệnh nặng, lại bị dọa cho thất kinh, giờ bỗng nhiên không còn lo lắng, chỉ thấy tim đập chân run, mềm nhũn cả người, chật vật mãi vẫn không đứng dậy được, mà lại ngã bò nhoài ra đất, nhất thời hôn mê bất tỉnh.
Trong cung được một phen hỗn loạn, Địch Nhân Kiệt ôm Tô Lương Tự vào lòng, cuống quýt xoa bóp khắp người lão, Võ Tắc Thiên thấy thế, liền kêu nội thị Tiểu Hải lấy chính cái chén ngọc của mình ở trên bàn, rót cho Tô Lương Tự hai hớp nước nóng, Tô Lương Tự lúc này mới từ từ tỉnh lại.
Võ Tắc Thiên thấy lão mặt như giấy vàng, quả thực là không còn sức đứng lên nữa, liền cho truyền gọi hai ngự y tới, lại, lại cho hai người điều khiển khiễn liễn, hộ tống về tới phủ.
Ai ngờ Tô Lương Tự lúc này đã gần đất xa trời, lại phải trải qua chuyện rắc rối này, lão chưa về đến nhà đã tắt thở. Tin tức truyền quay về cung, bá quan nghe xong thất sắc, Võ Tắc Thiên nghe xong cũng rất không vui, buổi lâm triều bởi vậy buồn bã mà tan.
Sau khi lâm triều giải tán, mấy vị đại thần có giao tình với đám tể tướng ai nấy đều vây quanh các mồm năm miệng mười, tỏ vẻ oán hận. Các tể tướng cũng có cảm giác mèo khóc chuột, nhưng bây giờ vẫn phải kiềm chế tâm tình của mình, cật lực trấn an các đại thần khác.
Trấn an mọi người thật vất vả, mấy vị tể tướng về đến trung thư, còn chưa đặt đít xuống đến ghế, Lý Chiêu Đức liền không kìm nổi giận dữ quát:
- Cái lũ đạo tặc nguông cuồng như thế! Bây giờ thì tốt rồi, Vi tể tướng nhận tội rồi, ông ta chắc chắn đi đời rồi! Tô tể tuy không có tội, nhưng cũng chịu liên lụy mà chết! Trong vòng một ngày, một vị Tể tướng thành tù nhân, một vị Tể tướng thành quỷ chết oan, ta đường đường là tể tướng, cuối cùng lại cũng chỉ là một con rối tùy ý bỡn cợt trong tay bọn ác quan kia!
Sầm Trường Thiện nói:
- Chu Hưng nếu không có mưu đồ, sao có thể trở mặt với tể tướng? Lúc trước y mắc tù oan là vì phỏng đoán ý trên, hùa theo kim thượng. Lần này Chu Hưng mưu hại Vi tể tướng, lại rõ ràng không phải là ý của kim thượng, phía sau nhất định có người làm chủ.
Địch Nhân Kiệt cười lạnh nói:
- Sầm tể tướng tuổi cũng cao rồi, tai mắt không còn nhanh nhẹn nữa, ngươi không biết là Chu Hưng bây giờ đã đến nhà Võ thừa Tự rồi sao? Hành động này đương nhiên là Võ Thừa Tự bày mưu đặt kế là không thể nghi ngờ!
Lý Chiêu Đức cả giận nói:
- Hai người các ngươi tranh luận mấy thứ này có tác dụng gì! Là chủ ý của Võ Thừa Tự cũng được, là con chó điên Chu Hưng cắn người cũng được! Tóm lại, Vi Phương Chất đã trở thành tội phạm, Tô Lương Tự đã chết, ta và ngài chẳng lẽ lại nghoảnh mặt với chuyện này sao? Cứ tiếp tục thế này, tiếp sau đó sẽ đến lượt ta và ngài rồi!
Sầm Trường Thiện nói:
- Ta chờ thời cơ cho hắn biết tay! Chỉ có điều….Chu Hưng có tình có lý, ta có thể làm được gì?
Địch Nhân Kiệt vuốt vuốt bộ râu dài của mình trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:
- Tể tướng đứng đầu văn võ bá quan, hiện giờ bá quan đều đang nhìn hành động của chúng ta. Nếu chúng ta cứ hành động lặng lẽ, không chỉ khiến cho bá quan thất vọng đau khổ, còn cổ vũ khí thế cho Ngụy Vương, mà còn rất có thể sẽ như lời Lý tể tướng nói, tiếp theo sẽ là chúng ta. Chiêu này của Ngụy Vương, chúng ta tiếp cũng phải tiếp. Không tiếp cũng phải tiếp!
Địch Nhân Kiệt nói tới đây, chầm chậm nhướng đôi lông mày hoa râm lên, trầm giọng nói:
- Chúng ta nếu còn ngồi chờ thời cơ, cũng không phải là không có cách….chuyện xảy ra trên triều hôm nay, Lai Tuấn Thần lại như không chút nào quan tâm.
Lai Tuấn Thần là một kẻ dị nhân, không giống với Chu Hưng, Khâu Thần Tích và lũ ác quan ở chỗ lũ người này trước nay xử án đều có một mục đích chính trị rõ ràng, hoặc là để loại bỏ những kẻ đối lập, đả kích đối thủ, hoặc là để vừa lòng bề trên, cầu đoạt quan cao lộc hậu.
Mà Lai Tuấn Thần chưa bao giờ để ý mấy thứ đó. Y là một kẻ cô thần, vừa không kết bè kéo cánh, cũng không dựa dẫm vào bất kì quyền thần nào, y chỉ chung thành với duy nhất một mình Võ Hậu. Võ Hậu bảo y cắn người, y sẽ dốc hết sức đi cắn người, cắn cho bằng chết, tiếp theo cũng cắn chết hết thảy tam thân lục cố.
Y không kết bè kết phái, cũng không xen vào việc chính trị, nhưng đối với tranh chấp trên chính đàn y trước nay không quan tâm. Y thậm chí còn chưa từng nghĩ đến đường rút của mình, cũng chưa từng nghĩ võ Tắc Thiên tuổi tác đã cao, nếu bà băng hà, một mình biết dựa vào ai.
Ngoại trừ vâng mệnh cho Võ Tắc Thiên, vì bà xử hết mấy tên quan làm điều trái ngược, y chỉ quan tâm có hai chuyện.
Một là phụ nữ đã có chồng, một là dụng hình.
Trong tứ đại ác quan, Chu Hưng và Khâu Thần Tích mải miết theo đuổi quyền thế, Tác Nguyên Lễ là một kẻ người Hồ quan tâm nhất là của cải; mà cái mà Lai Tuấn Thần để ý lại chỉ có nữ nhân và dụng hình. Nếu có người đắc tội y, y nhất định phải trả thù. Vấn đề là, có ai lại chủ động chọc vào con chó điên này.
Lai Tuấn Thần đặc biệt đam mê những thiếu phụ xinh đẹp, sau đó mới là dụng hình. Như Chu Hưng, Tác Nguyên Lễ này thiết kế đủ loại cực hình, chính là để ép buộc những kẻ chịu hình ngoan ngoãn nghe theo những gì chúng xếp đặt, một khi đã đạt được mục đích, bọn họ cũng không nhất thiết phải dùng cực hình nữa.
Nhưng Lai Tuấn Thần thì khác, cái y thưởng thức là quá trình dùng hình, y sở dĩ thiết kế đủ loại cực hình là bởi vì y thích nhìn cái bộ dạng đám người chịu hình thịt xương bấy nát, thích nghe tiếng kêu thét thảm thiết của người bị dụng hình
Cho nên phạm nhân sợ nhất là rơi vào tay Lai Tuấn Thần, bởi vì dù bọn họ có hoàn toàn nghe theo yêu cầu của Lai Tuấn Thần khai hết mọi chuyện, y cũng vẫn phải tiếp tục dụng hình, chỉ đến khi y xem chán rồi, nghe đến khi tinh thần sảng khoái rồi mới chịu dừng tay.
Tên này căn bản là một tên điên chính hãng.
Cái tên điên này lúc này đang chấp nhất một chuyện, chính là đoạt được Tạ Tiểu Man.
Càng là không chiếm được, y lại càng khát vọng. Lai Tuấn Thần đối với Nữu Nữu bây giờ quả thực là cơm nước không thành.
Trên triều đình, khi người của Võ Thừa Tự và người của đám tể tướng tranh cãi kịch liệt, người của phe Võ Tam Tư đều ở ngoài quan sát, tên Lai Tuấn Thần cô độc này cũng đứng ở một bên quan sát. Y căn bản không quan tâm rốt cuộc là phe tể tướng thắng hay là Võ Tam Tư thành công.
Lúc đó y đang thần phách trên mây, ảo tưởng chuyện y chiếm được thiếu phụ mĩ miều ngày đêm mong nhớ kia, dùng mọi thủ đoạn giày vò. Ngay tại cung điện, tên biến thái Lai Tuấn Thần ảo tưởng đến mức phấn khích, cái vật dưới háng cứng lên như thanh trường kích trong tay những võ sĩ đứng điện, may mắn là quan bào trước nay đều khá rộng…..
Khi lâm triều giải tán, bá quan oán giận bất bình, lũ lượt vây quanh đám tể tướng kêu oan, thì Lai Tuấn Thần không việc gì thảnh thơi trở về ngự sử đài, khi y về đến nơi, y thích thú trông thấy, tên thị vệ tâm phúc đã đứng đợi y ở đó, hơn nữa còn mang đến cho lão một tin tốt lành.
- Ngươi nói là, con phố Nam thị kia, cả mười bảy hộ thương gia, đều là sản nghiệp của Dương Phàm?
Vâng! Hơn nữa, chính vào ngày thành thân của hắn, có người tặng cho hắn đấy! chuyện này tuy có bí ẩn, nhưng nếu hắn nhận hơn mười cửa tiệm này, sao có thể hoàn toàn dập tắt tin tức được đây? Tiểu nhân vốn nghĩ, tóm cổ mấy tên chủ tiệm lại dùng hình khảo tra, chỉ là Trung thừa không cho phép tiểu nhân rút dây động rừng, nên tiểu nhân mới được nhiều hối lộ, mua chuộc được mấy tên tiểu nhị của mấy cửa tiệm đó, lúc này mới hỏi ra chân tướng!
Lai Tuấn Thần sờ lên cằm, chậm rãi nói:
- Vụ này lớn thật!
Vệ Toại Trung nói:
- Đúng vậy a! Hắn là một tên lang tướng, có cần đến mức phải tặng hắn cả một lễ hậu như thế không?
Lai Tuấn Thần cười hì hì, phân phó:
- Ngươi để ta tiếp tục tìm, nếu có thể tìm được chứng cứ không hợp pháp của người này thì là điều tốt nhất. Nếukhông tìm được, bố đây sẽ tặng nó vài cái tội danh là được!
Vệ Toại Trung nói:
- Vâng! Chỉ có điều... Tiết sư, Lương Vương còn có Thái Bình công chúa...
Lai Tuấn Thần trừng mắt với gã, nói:
- Nếu không ngại bọn họ vướng tay vướng chân thì bố đây đã sớm bắt hắn từ lâu rồi, còn cần ngươi điều tra cái gì chứ? Ngươi yên tâm, đến lúc đó, có các tội danh ở đó, bản quan sẽ tặng hắn một tội danh thật lớn, xem ai dám nhiều chuyện không!
***
Sau ngày thứ hai lâm triều, Võ Tắc Thiên vào điện Võ Thành, Thượng Quan Uyển Nhi bưng lên cho bà một bát rượu nếp than mà bà thích uống nhất, rồi nhẹ nhàng lui sang một bên.
Trên điện có hai người, một người là Hộ bộ lang trung Tiết Lăng Tuyết, một người là công bộ Viên Ngoại Lang Cao Diên Lễ, hai người đã đợi ở đây từ khi buổi chầu sáng còn chưa kết thúc, Thượng Quan Uyển Nhi đã biết được ý đồ đến đây của họ, nên tự nhiên cực kì cẩn thận.
Quả nhiên, Võ Tắc Thiên vừa nghe hai người nói rõ mục đích đến đây của hai người, sắc mặt lập tức âm trầm xuống.
Hai người đúng là đến đây để tố cáo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.