Say Mộng Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 985: Hòa giải hay khiêu khích.

Nguyệt Quan

27/04/2016

Vào lúc Bá Thượng nổi lên sóng gió, các đại thế gia hoàn toàn không phát hiện ra; khi Bộ Hình và Ngự Sử Đài đang tranh đấu một mất một còn, họ còn cho rằng đây là thế lực của hai nhà Võ, Lý đang cướp đoạt địa bàn. Cho đến khi tình hình càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, họ mới phát hiện không biết từ khi nào họ đã trở thành những kẻ vô tội không may gặp tai họa.

Những cuộc tranh đấu khốc liệt chốn quan trường Trường An không thể nào khống chế được. Bọn họ lúc này mới kịp ngộ ra rằng, cứ tiếp tục như thế này thì ắt sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của họ. Lúc này họ mới vội vàng nảy sinh kế sách, thúc giục Thẩm Mộc thu dọn mớ hỗn độn đó. Sau khi Thôi Lâm đến thăm Thẩm phủ, Thẩm Mộc rất sung sướng đáp ứng, bởi vì chuyến đi Trường An lần này còn phải đối mặt nhiều gian nan, e rằng lúc đó lại xảy ra biến cố. Y còn viết một bức thư nhanh, yêu cầu hồng nhan tri kỉ của y là Công Tôn cô nương thay y đi gặp Dương Phàm.

Công Tôn cô nương là hồng nhan tri kỉ của y, là đồng môn với Tạ Tiểu Man-phu nhân chính thất của Dương Phàm. Với thân phận như thế thì không ai có thể thích hợp làm người hòa giải hơn nàng. Các đại thế gia rất vừa ý với phản ứng của Thẩm Mộc, nhưng về tính tình của Công Tôn cô nương thì bọn họ lại không hề hiểu rõ.

Huyện Lam Điền-Trường An có một tên lý điền, gã nghĩ ra một cách đó là cho quặng nitrat-kali vào trong ống pháo nổ, một lúc sau pháo sẽ nổ, tiếng vang làm người khác phải kinh ngạc.

Phủ Công Tôn-Trường An có một vị là Công Tôn cô nương, tính tình của nàng ta giống như pháo của Lam Điền, một tí là phát hỏa.

Đảo ở giữa hồ Long Khánh không phải là khu vực cấm địa. Nhưng mà kể từ khi có một vị Hầu gia và Trường An Phủ lệnh Liễu Tuẫn Thiên trước sau cùng xây dựng biệt thự ở đây, quan lại quyền quý lần lượt xem đây như là nơi để tổ chức ăn uống rượu tiệc, từ đó nơi đây trở thành khu vực cấm. Công Tôn Lan Chỉ đi qua đây, không hề thấy bóng dáng một người đi đường.

Lên đến đảo càng cảm thấy không khí tĩnh lặng hơn. Vừa bước vào rừng, chỉ nghe thấy tiếng chim hót và tiếng lá cây xào xạc mà không hề thấy bóng dáng một người nào cả. Thế nhưng, Dương Phàm đã một lần gặp phải thích khách. Liễu Tuẫn Thiên mời hắn đến đây an dưỡng, làm sao có thể không đề phòng cảnh giác, chẳng qua là dưới chỉ thị của Dương Phàm, trên đảo chỉ lưu lại người của hắn.

Binh lính của quan phủ đứng ở bên ngoài, xung quanh đảo có mấy chiếc thuyền đang nhẹ nhàng thong dong. Bên trên thuyền, ngoài người lái thuyền ra còn có cso thủ của Lục phiến môn.

Lúc đoàn người của Công Tôn cô nương lên đảo không có người nào ngăn cản, là bởi vì lúc đi đến lối đi duy nhất thông với đảo giữa hồ, đã được người xác nhận thân phận của nàng.

]Cổ Trúc Đình đẩy xe lăn chở Dương Phàm dạo bước trên bãi cỏ xanh rì. Dương Phàm bây giờ chuyển đến phường Long Khánh để an dưỡng, cách Bá Thượng càng gần, hễ có thời gian là nàng sẽ đến thăm, đám huynh đệ Cổ Thị và Nhâm Uy rải rác bốn phía, trông dáng vẻ của họ rất là tùy ý.

Dương Phàm dường như đã sớm nhận được tin từ ngoài đảo truyền vào, biết được có người yêu cầu, mà còn biết được là ai yêu cầu. Lúc nhìn thấy Công Tôn Lan Chỉ, mặt hắn không hề có chút ngạc nhiên hay bất ngờ nào cả. Công Tôn Lan Chỉ từ trong rừng bước ra, lúc ánh mặt trời rọi vào Hồng Y Bạch Mã của nàng, nàng liền bắt gặp nụ cười của Dương Phàm.

Công Tôn Lan Chỉ theo bản năng ghìm chặt lấy dây cương. Lập tức cảm thấy như thế là có phần tỏ ra yếu kém, đôi chân dài thon thả khẽ kẹp vào bụng ngựa, chậm rãi bước về phía Dương Phàm. Nàng ta với thân hình thắt đáy lưng ong, đôi chân dài, trông dáng người rất là cân đối, khỏe đẹp, phối hợp với bộ váy toàn thân màu đỏ, cùng với thanh kiếm dài ở sau vai, cưỡi ngựa mà đi, đúng là một tư thế hiên ngang.

- Chào đại sư tỉ

Dương Phàm che miệng ho khụ khụ hai tiếng, nói:

- Đại sư tỉ nghe tin tiểu đệ bị thương, đặc biệt tới thăm chăng?

Dương Phàm nhiều tuổi hơn Công Tôn Lan Chỉ, nhưng mà phải theo lí của Tiểu Man thì quả thực phải gọi nàng ta một tiếng sư tỉ.

Công Tôn Lan Chỉ hừ nhẹ một tiếng, cánh môi hồng mấp máy, hất cái cằm nhỏ tròn, chế nhạo nói:

- Ta còn tưởng rằng cái tên vong ân bội nghĩa nhà ngươi lần này về chầu ông vải rồi, ai dè người tốt không sống thọ, tai họa sống ngàn năm. Một mũi tên xuyên tim cũng không thể giết chết ngươi được, ngươi thật đúng là mạng lớn nhỉ!

Cổ Trúc Đình mặt liền biến sắc, cặp chân mày bắt đầu dựng lên.

Cặp lông mày của Dương Phàm vô thức nhăn lại, tỏ vẻ không vui nói:

- Mới nhìn dáng vẻ của đại tỉ, thật không thể ngờ rằng tính tình ghê gớm, vả vào miệng cũng không chịu buông tha cho người khác. Ta nghĩ Thẩm Mộc huynh trước kia chắc là bị vẻ ngoài của đại tỉ đánh lừa rồi, bây giờ chắc hối hận lắm, mới hết lần này đến lần khác từ chối, không chịu thành thân với người.

Công Tôn Lan Chỉ nghe xong, mặt liền biến sắc. Nàng ta hận nhất là ở chỗ: rành rành là một trái tim từ xưa đã gắn bó với Thẩm Mộc, lại không biết cái lão phong lưu háo sắc ấy tại sao lại biến thành một tên mù quáng như vậy, đáng ngạc nhiên là một đại mỹ nhân như nàng có kéo qua kéo lại, hắn cũng không chịu lấy nàng làm vợ.

Những lời nói lúc nãy của Dương Phàm như đâm vào nỗi đau của nàng, Công Tôn Lan Chỉ lập tức vung tay nắm chặt đuôi kiếm, trợn mắt nói:



- Ngươi dám vô lễ với ta như vậy sao!

Ba huynh đệ Cổ Thị đứng ở phía xa, trông thấy phía sau Công Tôn Lan Chỉ là bốn nữ kị sĩ áo xanh, tám nam kị sĩ áo xanh đứng bên rừng, người không cúi đầu, ngựa cũng không động đậy. Hàng ngũ đứng chỉnh tề, nhưng lại không tiến lên trước, bọn họ cũng án binh bất động.

Sắc mặt Dương Phàm lạnh lùng nói:

- Đại sư tỉ bày ra trận chiến lớn như vậy, chắc không phải vì muốn thăm bệnh tình của Dương mỗ. Vừa gặp mặt đã khiêu khích một phen, lại trách Dương mỗ bất kính với người sao?

Công Tôn Lan Chỉ ung dung nói:

- Nếu ngươi không vong ân bội nghĩa, ta sao có thể nói năng lỗ mãng như vậy. Nói đến phô trường, bản cô nương chưa một lần phô trương, bọn chúng không phải là người của Công Tôn thế gia. Nhà ta chưa từng có dáng điệu phô trương như vậy.

Dương Phàm động lòng, thật nhanh nhìn lướt qua đám nam nữ kị sĩ rõ ràng là huấn luyện có tố chất kia, trong lòng chợt ngộ ra. Công Tôn Lan Chỉ quả nhiên là hiếu chiến. Bản thân mình rơi vàng trạng thái đối địch với Thẩm Mộc như hiện nay, nàng ta lại một lòng chân thành với Thẩm Mộc, ôm lòng căm thù với mình cũng là lẽ đương nhiên rồi. Nhưng nàng ta không thể vừa mới gặp mặt đã dùng lời lẽ độc ác để giễu cợt mình như vậy. Điều đó không liên quan tới tính tình nóng nảy mà đó là vấn đề giáo dục.

Công Tôn Đại tiểu thư tính tình tuy rằng không tốt, nhưng giáo dục của nàng ta không đến mức kém như vậy. Nàng ta làm ra vẻ ta đây như vậy, chẳng lẽ…..nàng ta căn bản đã đến lúc tìm được cuộc chiến rồi. Trong lòng Dương Phàm vội vàng tính toán, nét mặt vô cảm, thản nhiên hỏi:

- Vong ân phụ nghĩa? Không biết ý Công Tôn cô nương muốn nói là gì?

Công Tôn Lan Chỉ liếc ánh mắt nhìn vẻ mặt đầy địch ý của Cổ Trúc Đình, Dương Phàm tỏ vẻ hiểu ý, nói:

- Không sao, người cứ nói tự nhiên, ở đây không có người ngoài.

Công Tôn Lan Chỉ gật gật đầu, lúc này mới ngạo mạn nói:

- Trước đây nếu như không có Thẩm Mộc huynh tinh mắt biết nhìn người, ngươi sẽ không thể lọt vào cơ sở của thế gia. Nếu như Thẩm Mộc huynh của ta không đấu Khương công tử, ngươi càng không thể ngồi lên được vị trí như bây giờ. Làm người thì nên biết báo ân. Còn ngươi thì sao? Một khi nắm được quyền, ngươi liền đứng lên đấu tranh với Thẩm Mộc huynh…

Dương Phàm cắt ngang lời nàng, nói:

- Lời nói này của Công Tôn cô nương ta cũng có thể nói lại y chang với Thẩm huynh. Chỉ có điều người có con mắt nhìn người như Bá Nhạc phải biến thành Khương công tử, còn cái vị bị người khác dẫn dắt kia lại biến thành Thẩm huynh rồi. không biết Thẩm huynh nghe xong sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ?

- Ngươi…..

Công Tôn Lan Chỉ thẹn quá hóa giận, cố nhẫn nhịn, nói:

- Thẩm Mộc huynh muốn theo Lac Dương tới Trường An rồi!

Dương Phàm nhíu mày, ung dung nói:

- Vậy thì thế nào?

Công Tôn Lan Chỉ nói:

- Vì vậy ta mới khuyên ngươi, ngươi phải tự mình giải quyết cho ổn thỏa!

Dương Phàm giận quá, cười to, nói:

- Dương mỗ không hiểu rõ những lời này của Công Tôn cô nương.



Công Tôn Lan Chỉ nói:

- Ngươi và Hà Nội vương tranh quyền, cũng không nên gây tai họa cho người vô tội. Ngày nay, triều đình đã có chỉ ý, Hà Nội vương Võ Ý Tông vài ngày nữa sẽ phải hồi quân về kinh thành. Nơi đây đã không còn người cùng ngươi tranh đấu nữa rồi, tốt nhất là ngươi nên dừng tay lại đây đi! Nếu không, triều đình làm lớn chuyện, toàn bộ quan nội sẽ đều là một mảnh gió tanh mưa máu. Kết quả là, chỉ có thể rơi vào kết cục đồng quy vu tận.

Cổ Trúc Đình cuối cùng không kìm nổi, nũng nịu nói:

- A Lang nhà ta bị người đánh lén, nếu không có Cát Nhân thiên tướng đã sớm mất mạng rồi. Công Tôn cô nương một câu nhẹ nhàng liền kêu A Lang nhà ta thu tay lại. Cho dù là có Thẩm công tử ở đây, hắn cũng không dám vênh mặt hất hàm sai khiến A Lang nhà ta như thế. Công Tôn cô nương, người có phần hơi ngông cuồng rồi.

Dương Phàm tiếp lời:

- Ban đâu khi ở Lạc Dương, có Thôi Lâm làm chứng, Dương mỗ và Thẩm huynh sớm đã hòa giải với nhau rồi. Ở Trường An lâu như vậy, Dương mỗ vẫn an phận thủ mình, không hề có hành động gì nhằm vào Ẩn Tông cả. Lúc này đây thật sự là Thiên tử sắp dời tới đây, Hình bộ và Ngự sử đài làm tiền trạm, muốn sửa trị Trường An lấy lòng Thiên tử, không hề động chạm đến lợi ích của quan thân Trường An, nhưng lại có kẻ điên cuồng ám sát khâm sai, Dương Phàm chỉ là “may mắn” gặp tai ương tai bay vạ gió.

Dương Phàm lạnh lùng nhìn sang phía mười hai tên nam nữ kị sĩ kia, trầm giọng nói:

- Với cá nhân ta mà nói, hi vọng quan thân Trường An có thể tìm ra hung thủ, trả cho ta một cái lẽ phải, còn các việc khác, hầu như không liên quan tới Dương mỗ ta. Dương mỗ ta cũng sẽ không ngang ngược gây cản trở.

Còn việc nói các đại thế gia lo lắng, ha ha, ngươi cho rằng đường đường khâm sai bị ám sát, triều đình sẽ dàn xếp ổn thỏa ư? Hay là nói Dương mỗ tấu sớ lên trên, nói rõ với hoàng đế để duy trì Trường An ổn định, không muốn truy cứu thủ phạm, Hoàng đế sẽ biết nghe lời phải, tin lời của Dương mỗ nói ư? Ấu trĩ!!! Công Tôn cô nương, nếu chỉ kiêu ngạo, ngông cuồng thì còn có thể trị được chứ vừa kiêu ngạo, ngông cuồng lại ngu xuẩn thì không thể nào trị nỗi rồi!

Công Tôn Lan Chỉ quả thật là tính tình nóng nảy, chỉ thấy hồng ảnh lóe lên, nàng ta đã giống như gió lướt xuống tuấn mã, năm ngón tay chụp vào Dương Phàm, mắt như phóng hỏa nói:

- Ngươi nói ai ngu xuẩn?

- BA~! Ba ba ba!

Dường như một trận pháo nổ vang, Cổ Trúc Đình từ phía sau Dương Phàm mà ra, giống như có ảo ảnh ngăn ở phía trước người hắn. Một chưởng hướng về phía cánh tay Công Tôn Lan Chỉ, kéo rộng hai tay của nàng.

Giữa các cô nương xinh đẹp nếu như ấn tượng đầu tiên về nhau là không tốt, thì càng nhìn càng thấy không thuận mắt, có thể lập tức kết thành thù oán ngay được. Huống hồ Công Tôn Lan Chỉ vừa đến đã nguyền rủa Dương Phàm chết sớm, Cổ Trúc Đình đã sớm hận thấu xương, một chiêu đã đạt được, ngay lập tức dùng chiêu “phản đạn tì bà”, vỗ vào khuôn mặt xinh đẹp của Công Tôn Lan Chỉ.

Vị đại cô nương này cũng chỉ ở trước mặt Dương Phàm mới giả vờ ngoan ngoãn như chú thỏ trắng, còn ở trước mặt người khác thì một chút tính tốt cũng không có. Công Tôn Lan Chỉ thấy thế giận quá, ngay lập tức dùng đòn đánh lại. tay của hai người giao nhau, va chạm, liền tức khắc quần chiến một chỗ.

Mười hai tên kị sĩ kia quả thực không phải là người của Công Tôn phủ, mà là người của thế gia phái đến để tạo ra một cảnh tượng cường tráng. Còn việc bên trong không có người theo dõi là có ý gì, thì chỉ có bản thân họ mới hiểu rõ.

Sau khi thông tin nữ hoàng muốn dời đô truyền ra, hàng năm các vị nguyên lão đại thế gia chiếm giữ ở Trường An đều nhộn nhịp trở về các quận của mình.

Một số đồ vật bên ngoài cũng dần dần chuyển sang hoạt động bí mất

Các vị quan viên có quan hệ bí mật với bọn họ tạm thời cắt đứt liên lạc. Mũi của các vị giống như lão gia kia nhạy như thế cơ mà.

Chính là vì cái nguyên nhân đó mà lúc bên này Trường An đột nhiên xuất hiện điều xảy ra ngoài ý muốn, bọn họ đã không kịp ra mặt nữa rồi. Thục trung không có đại tướng, liền đem Trịnh Vũ lên làm người tiên phong, kết quả là Trịnh Vũ ngây ngô đần độn ấy, ngay cả đối thủ cũng không tìm được đã thất bại thảm bại mà đi, bọn họ mới lại tìm được Thẩm Mộc.

Thẩm Mộc vội vàng chạy về, lại sợ rằng giữa đường xẩy ra bất trắc, nên phó thác cho Công Tôn Lan Chỉ đến để trấn an Dương Phàm. Công Tôn Lan Chỉ là sư tỉ của phu nhân chính thất của Dương Phàm. Dương Phàm lần trước đến Trường An đã ở tại Công phủ, dưới con mắt của quần thế gia thì Công Tôn cô nương đích thị là có điều kiện thuận lợi nhất để hòa giải. thậm chí còn có đủ tư cách hơn cả Thẩm Mộc.

Thế nhưng, nếu như bọn họ từ cái căn nguyên của sự việc lại đưa ra những phán đoán sai lầm, thì trên cơ sở đó làm sao có thể có phương pháp đúng đắn được chứ.

Như bây giờ, người được mời đến hòa giải chỉ được đưa ra không quá ba câu, không ngờ lại làm cho người của Dương Phàm ra tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Say Mộng Giang Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook