Quyển 1 - Chương 1074: Khư khư cố chấp.
Nguyệt Quan
27/04/2016
Võ Tắc Thiên nghe xong những lời của Trương Thuyết có chút không nói nên lời. Chu Công quả thực có thay nhà Chu nhiếp chính, nhưng đó là Chu Vương tuổi nhỏ, Y Doãn cũng đích thực từng lưu đày quân chủ của y, nhưng đó là do quân vương vô đạo, đợi sau đó thành vương hối cải triệt để, Y Doãn lại trả lại cho ông ta.
Đương nhiên, giờ này ngày này cho dù quân vương vô đạo, thần tử mà làm vậy thì cũng là đại nghịch bất đạo rồi. Nhưng đó là việc của nghìn năm về trước, trăm nghìn năm nay, Y Doãn, Chu Công sớm đã được hậu nhân tôn sùng là vi thần điển hình, trở thành hiền tướng lưu danh sử sách, như vậy thì sao có thể phán Trương Thuyết có tội được chứ.
Trương Thuyết đã xé toang bộ mặt với Nhị Trương, thẳng thắn nói ra tất cả, cảm khái nói:
- Bệ hạ, Trương Dịch Chi đã từng nói với thần, chỉ cần thần làm chứng giả cho bọn hắn, đảm bảo thần sẽ được đảm nhiệm Thị lang, sau dó sẽ tiến cử thần làm Tể tướng.
Thần cũng hiểu rõ, hôm nay nếu hùa theo Nguỵ công, một khi tội danh của hắn xác lập, Trương Thuyết cũng là tội ác tày trời. Nhưng thần thực sự không dám làm ngụy chứng trái với lương tâm.
- Ngươi nói láo! Ngươi… Thánh nhân, thần oan uổng, thần oan uống quá! Trương Thuyết giúp Nguỵ Nguyên Trung cởi tội, cố ý hãm hại vi thần, nhờ thánh nhân chủ trì công đạo cho thần!
Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông hoảng hồn, vội vàng quỳ xuống trước mặt Võ Tắc Thiên. Việc đã đến nước này, bọn chúng chỉ có thể hoàn toàn phủ nhận, căn bản không thừa nhận từng lén lút tiếp xúc với Trương Thuyết.
Đám người Dương Tái Tư và Tô Vị Đạo ngơ ngác nhìn nhau, không hẹn mà cùng chọn cách tiếp tục giả câm giả điếc. Diêu Sủng lại bước ra, nói lớn:
- Bệ hạ, Nhị Trương hãm hại Tể tướng, việc này không phải là nhỏ, thần mời bệ hạ tra rõ án này!
Võ Tắc Thiên nhìn Trương Thuyết chẳng những không thể chứng minh Nguỵ Nguyên Trung có tội, ngược lại còn làm Nhị Trương thành nghi phạm hãm hại trung lương, trong lòng thực sự phẫn nộ vô cùng. Bà ta trước đó đã có diện tấu của Nhị Trương, biết Trương Thuyết đồng ý làm chứng giúp bọn hắn. Bây giờ lại ngược lại, khiến Võ Tắc Thiên ghét cay ghét đắng.
Võ Tắc Thiên vỗ án đứng dậy, trầm giọng nói:
- Đem Nguỵ Nguyên Trung và Cao Tiễn giam vào đại lao, đợi sau tái thẩm!
Diêu Sùng vợi la lên:
- Bệ hạ!
Võ Tắc Thiên không thèm để ý, phất tay áo nói:
- Trương Thuyết là nhân chứng quan trọng của án này, cũng đem nhốt lại, đợi thẩm vấn!
Diêu Sùng cả giận nói:
- Bệ hạ, nay đã không thể chứng minh Nguỵ tướng có tội, vậy thì nên thả người!
Võ Tắc Thiên mặt trầm như nước, không nói một lời, chỉ quay người rời đi.
Diêu Sùng sắc mặt tái xanh, lập tức đi ra khỏi Trường sinh viện, đứng ở bậc đá đem chuyện xảy ra trong điện lên án với quần thần một lượt, việc này lập tức làm dậy lên một làn sóng lớn trong văn võ bá quan.
Ngày triều hội hôm sau, Chính gián đại phu, đồng Bình Chương Sự Chu Kính giữa triều nói:
- Bệ hạ! Nguỵ Nguyên Trung được xưng trung chính, nay Nhị Trương lấy Trương Thuyết làm chứng, Trương Thuyết lại phản chứng nói Nguỵ Nguyên Trunh vô tội, tình huống như vậy, Bệ hạ cũng nên phóng thích trung thần, Bệ hạ vẫn giam giữ Nguỵ tướng và Cao ti thừa, đến người làm chứng là Trương xá nhân cũng đều giam giữ, bất công như vậy chẳng phải khiến thiên hạ thất tâm sao?
Cũng có người ngôn từ kịch liệt, nhắm thẳng vào bản thân Võ Tắc Thiên:
- Bệ hạ mới cách mạng, vẫn có thể xem là nạp gián chi chủ: tuổi già đã đến, nhưng lại chịu xu nịnh sao? Từ khi Nguyên Trung bị giam, đường phố ồn ào, đều cho rằng bệ hạn uỷ tin kẻ xấu, xua đuổi hiền lương. Trung thần liệt sĩ, đều đau lòng về tư phòng mà im miệng về công triều, lo sợ thế lực của anh em Dịch Chi, đợi chết vô ích. Ngày nay thuế khoá lao dịch phiền trọng, bách tính điêu tệ, lại thêm tiểu nhân buông thả, hình thưởng điên đảo, lòng người e sợ bất an, đừng sinh hắn thay đổi, tranh phong vào cửa Chu tước, vấn đỉnh trước Đại minh cung, Bệ hạ dùng cái gì để cảm tạ? Dùng cái gì để điều khiển?
Võ Tắc Thiên giận tím mặt, hô tướng quân bên điện, chỉ tay phẫn nộ quát:
- Đem bọn chúng lôi ra ngoài, lôi hết ra ngoài!
Triều hội tan rã trong buồn bã, Thái Bình công chúa nghe tin mừng rỡ, mời Dương Phàm qua phủ, hứng trí bừng bừng nói với hắn:
- Nhị lang, lần này chàng phán đoán sai rồi, hì hì, Nhị Trương mong lấy Trương Thuyết làm chứng, nay ngược lại làm bọn hắn rối loạn trận tuyến. Cả triều văn võ tinh thần dào dạt, đúng là để cho ta sử dụng. Ta dự định ngày mai vào cung khuyên can mẫu hậu, ứng cứu Nguỵ tướng và Cao ti thừa ra tù.
Dương Phàm ở ngự tiền có Uyển Nhi làm tai mắt, không có ai có thể nắm rõ tâm thái lúc này của Võ Tắc Thiên hơn hắn. Võ Tắc Thiên sau khi chơi khúc nhạc dạo đầu ngày hôm đó trên triều, nộ khí đùng đùng trở về hậu cung, câu đầu tiên là:
- Trương Thuyết, đúng là tên tiểu nhân phản phúc, đáng khinh đáng hận, khiến trẫm ghét cay ghét đắng!
Cái gì gọi là tiểu nhân phản phúc? Trương Thuyết trước đây cũng không hề nói một lời bậy bạ nào về Nguỵ Nguyên Trung và Cao Tiễn, làm gì có phản phúc? Câu nói vô tình này của Võ Tắc Thiên không những chỉ rõ bà ta đã biết trước sự việc Nhị Trương mua chuộc Trương Thuyết làm ngụy chứng, mà còn nổi giận đùng đùng với tên Trương Thuyết ăn ngay nói thật hiện nay.
Dương Phàm thấy Thái Bình khờ dại như vậy, không khỏi lắc đầu nói:
- Lệnh Nguyệt, không nên đắc ý vênh váo. Hiện giờ không phải là lúc nàng mình trần ra trận.
Thái Bình công chúa phàn nàn:
- Chàng đó, lần trước nếu không nghe lời chàng, người ta sớm đã ra mặt, nói không chừng đã cứu được người ra. Bây giờ chàng còn muốn ngăn cản người ta, thế cục rtong triều hiện giờ, lẽ nào chàng còn nhìn không ra? Hai vị huynh trưởng kia của ta trước mặt mẫu hậu trước nay vốn nhát gan, ta nếu cũng không ra mặt, chẳng phải khiến trung thần thất vọng đau khổ sao?
Dương Phàm nghiêm mặt nói:
- Trong triều thế cục thế nào, ta đương nhiên biết rất rõ, nhưng nắm rõ rồi thì thế nào? Quyết định việc này, cuối cùng vẫn là hoàng đế, mà tâm ý của hoàng đế thế nào lẽ nào nàng không rõ. Trương Thuyết trước mặt mọi người làm chứng, chân tướng đã rõ ràng, Thiên tử vì sao vẫn không miễn tội cho Nguỵ tướng và Cao Tiễn, mà lại đem Trương Thuyết cũng nhốt vào nhà giam?
Nếu nàng tuỳ tiện ra mặt, chọc giận Thiên tử, bị Thiên tử tước quyền xây nha dựng phủ, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao? Ngày xưa Câu Tiễn nằm gai nếm mật, làm kẻ ti tiện, cũng không thấy thần thuộc Việt Quốc thất vọng đau khổ bỏ hắn mà đi, nàng rốt cuộc là lo lắng cái gì? Hay là quá ham thích quyền lực, không muốn buông bỏ cơ hội lôi kéo lòng người này?
Thái Bình công chúa biến sắc, Dương Phàm thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vuốt ve mái tóc nàng, dịu dàng nói:
- Chủ soái tam quân, sao có thể dễ dàng mạo hiểm, đâm vào cạm bẫy. Thế này đi, nàng đợi thêm ba ngày, nếu trong ba ngày mà hoàng đế vẫn không đưa ra quyết định, nàng sẽ ra mặt vì Nguỵ tướng, Cao ti thừa và Trương xá nhân cầu thỉnh. Nếu trong ba ngày hoàng đế có quyết định bất lợi đối với Nguỵ tướng, ta sẽ đồng ý với nàng, cùng nàng đồng mưu Nhi Trương.
Thái Bình công chúa trầm ngâm hồi lâu, khẽ gật gật đầu.
Võ Tắc Thiên trên triều đình giận dữ, cho đuổi mấy viên quan lại đang khuyên bảo ra khỏi đại điện, nhưng đám quần thần không chịu bỏ qua. Bà ta trở về hậu cung, tấu chương của triều thần liên tiếp dâng lên, lời nói công kích cũng ngày một kịch liệt. Những hành động bỏ bê lan pháp của Võ Tắc Thiên đã hoàn toàn chọc giận những quan viên này.
Rất nhiều quan viên của phe Thái tử, phe Tương Vương vốn dĩ không có tư giao gì với Nguỵ Nguyên Trung, Trương Thuyết và Cao Tiễn, cũng không nhận được gợi ý của Thái tử hay Tương Vương, cho nên vẫn thờ ơ, lúc này cũng giận dữ tham gia vào đội ngũ khuyên can. Đây không chỉ vì chấp niệm chính nghĩa mà họ vẫn kiên trì, mà còn một cảm giác đau buồn giống như thỏ chết cáo thương vậy.
Võ Tắc Thiên già cả tính tình cố chấp dị thường. Đối mặt với thư tấu của quần thần như tuyết rơi, Võ Tắc Thiên ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ có điều hạ chiếu, lệnh cho Hà Nội Vương Võ Ý Tông cùng các Tể tướng cùng thẩm án này. Võ Ý Tông là ác quan kế sau một số người như Chu Hưng, Lai Tuấn Thần, Sách Nguyên Lễ, Khâu Thần Tích, Võ Tắc Thiên hy vọng y có thể có được đột phá, nắm lấy những chứng cứ có lợi cho Nhị Trương.
Thế nhưng, Trương Xương Tông lần gièm pha trước hại chết một con trai và một con gái của Thái tử, lại còn hại chết con cả của Võ Thừa Tự, càng khiến cho Võ Thừa Tự đang bệnh nặng hộc máu mà chết. Việc này khiến những người khác của hai nhà Võ Lý đồng cảm, cùng dậy lên mối căm thù đối với Nhị Trương. Võ Ý Tông tuy hiểu rõ tâm ý của Cô mẫu, nhưng lại cũng không muốn trợ giúp lạm dụng Nhị Trương.
Quan chủ thẩm đều đánh xì dầu (đánh đấm giả bộ cho có khí thế), thẩm lý tự nhiên cũng không có chút kết quả nào. Lời khuyên bảo của quần thần trong tình huống này cũng càng thêm kịch liệt, mắt thấy thế cục sắp không thể khống chế, Võ Tắc Thiên ngang nhiên bỏ qua Tam pháp ti, không để ý đến không có bất kỳ nhân chứng vật chứng nào trực tiếp hạ chỉ can thiệp tư pháp.
Võ Tắc Thiên lấy tội danh “Nói năng vô lễ, khi quân phạm thượng” để giáng Nguỵ Nguyên Trung làm Cao yếu uý (Quảng Đông Cao yếu huyện hiện nay), còn Cao Tiễn và Trương Thuyết là tòng phạm của Nguỵ Nguyên Trung nên đày đến Lĩnh Nam.
Thượng quan Uyển Nhi từ mười bốn tuổi đã phụng dưỡng bên cạnh Võ Tắc Thiên. Hai mươi năm huy hoàng nhất trong đời Võ Tắc Thiên chính là mười năm sau cùng bà ta làm thái hậu và mười năm đầu làm hoàng đế. Trong hai mươi năm này, Uyển Nhi luôn ở bên cạnh bà ta, nàng hiểu rõ nhất phong cách của bà ta.
Hiện giờ Võ Tắc Thiên hạ một chỉ ý như vậy mà ngay cả người biết rõ tác phong của bà ta như Thượng quan Uyển Nhi đều thấy kinh ngạc. Nhân cơ hội này, sau khi lén báo cho Dương Phàm về chỉ ý còn chưa được công bố chính thức này, Uyển Nhi khẽ thở dài cảm thán với Dương Phàm:
- Bệ hạ thay đổi rồi…
Dương Phàm nhìn nàng, Uyển Nhi xa xăm nói:
- Trước đây, Bệ hạ cho dù muốn làm việc gì, coi như người biết rõ là oan uổng cho người, thậm chí là muốn oan uổng ngươi, nhưng trên pháp luật, người luôn biết cách làm không có chút sơ hở nào. Nhưng lần này, Bệ hạ có quyết định hoàn toàn trái ngược với luật pháp. Đây là lần đầu tiên trong đời người công khai làm trái luật!
Dương Phàm trầm mặc một hồi, bùi ngùi nói:
- Khi một người tuổi đã quá cao, không chỉ có thân thể họ sẽ già yếu, tinh lực cũng không nhiều thì trí tuệ và tư duy của họ cũng sẽ bị ảnh hưởng. Càng nguy hiểm hơn nữa là....
rất nhiều người già còn có thể thay đổi tính nết, thay đổi đến mức tệ hại và cố chấp. Nếu người này chỉ là chủ của một nhà, hoặc chỉ là con cái bị trách mắng nhiều một chút. Nếu người này là chủ một nước…
Dương Phàm chậm rãi mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Nhưng việc này đối với chúng ta mà nói chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt. Lần này, Bệ hạ không có cách nào thông qua Tam pháp ti định tội Nguỵ Nguyên Trung, người chỉ có thể vượt qua Tam pháp ti, lợi dụng hoàng quyền cường thế áp chế, điều này chứng tỏ… quyền lực của người đối với triều đình đã ngày càng nhỏ rồi.
Dương Phàm giương mắt nhìn hoàng hôn nơi chân trời, thảm nhiên nói:
- Mặt trời mọc thì tất có lúc phải lặn. Mặt trời lần này, sắp xuống núi rồi…
****
Dương Phàm vừa rời Huyền Võ môn, Nhâm Uy liền hướng hắn nao nao miệng.
Dương Phàm ngẩng đầu nhìn, liền thấy một cỗ thanh du xa đang lẳng lặng dừng ở bên đường rộng rãi, đối diện con đường đó là bức thành cung màu vàng nhạt, đang đắm chìm trong ánh trời chiều. Dương Phàm thấy đứng hầu tả hữu cho chiếc xe là bốn nữ tướng vồ thủ vai rộng eo thon, liền biết đó là xe của ai, vì thế chậm rãi đi qua.
Dương Phàm chậm rãi đi đến trước xe, cửa xe mở ra không tiếng động. Dương Phàm tự nhiên bước lên xe, cửa xe ở phía sau hắn đóng lại, xe bắt đầu chạy ra phía ngoài. Thị vệ nhân mã của Thái Bình công chúa vây quanh xe, thị vệ của Dương Phàm lại đừng phía xa xa đằng sau xe. Thái Bình công chúa nhìn Dương Phàm, mặt mày ảm đạm nói:
- Nhị lang, chàng nói đúng rồi!
Dương Phàm thở dài không nói gì. Thái Bình công chúa trầm mặc một lúc, chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn, thấp giọng nói:
- Chàng từng nói, chàng sẽ giúp ta.
Dương Phàm gật gật đầu, dịu giọng nói:
- Ta sẽ giúp nàng!
Có được lời hứa của Dương Phàm, trong mắt Thái Bình lập tức tràn đầy suối nước, nàng bỗng nhiên nhào vào lòng Dương Phàm, ôm chặt lấy hắn. Dương Phàm nhẹ nhàng vỗ về bờ lưng mềm mại của nàng. Thái Bình công chúa tựa vào bờ vai dày rộng rắn chắc của hắn, cảm thụ sự âu yếm của hắn, nước mắt theo khoé mi nhè nhàng trào ra.
Từ sau khi mẫu thân cho phép nàng bước chân vào chính đàn, quyền bính của nàng lớn hơn trước đây rất nhiều, áp lực theo đó cũng nặng nề hơn so với trước kia. Một mặt, nàng không thể đoạt phong đầu của Thái tử ca ca, một mặt nàng lại phải cố gắng gánh vác trách nhiệm vốn dĩ thuộc về Thái tử, quả nhiên là cất bước duy gian, như giẫm chân lên băng mỏng vậy.
Không ai có thể giúp nàng gánh vác. Hành động nhát gan hết lần này đến lần khác của hai ca ca khiến nàng vô cùng thất vọng, nhưng nàng lại phải tận tâm tận lực, phụ tá hoàng huynh. Điều này khiến nàng trói chân trói tay, thường cảm thấy hữu tâm vô lực.
Nguy cơ chính trị lần này người sáng suốt đều nhìn ra được là một lần phản kích của Nhị Trương đối với thế lực Lý Đường, mục tiêu chân chính chính là Thái tử, nhưng Thái tử lại tầm nhìn hạn hẹp, không chịu vì những bộ hạ đã tận tâm trung thành với ông ta mà có chút mảy may cố gắng. Còn Tương Vương thì lại ôm thái độ khư khư giữ mình, làm ngơ với sự việc, Thái Bình công chúa vừa là mỏi mệt, vừa là đau lòng.
Mạc đại tiên sinh ngồi ngay ngắn trên ngựa, chậm rãi đi theo xa giá của Thái Bình. Lão biết rằng trong nguy cơ chính trị này, biểu hiện của Thái tử Lý Hiển và Tương Vương Lý Đán khiến Thái Bình công chúa thất vọng vô cùng, nhưng đây… chẳng phải là điều lão muốn sao?
Mạc đại tiên sinh hờ hững ngẩng đầu nhìn cung điện mái cong đang chìm đắm trong ánh chiều tà, ánh nắng chiều đang chiếu thẳng đến tròng mắt của lão, trong mắt loé lên tia sáng sắc bén, nhưng không có một chút ấm áp
Đương nhiên, giờ này ngày này cho dù quân vương vô đạo, thần tử mà làm vậy thì cũng là đại nghịch bất đạo rồi. Nhưng đó là việc của nghìn năm về trước, trăm nghìn năm nay, Y Doãn, Chu Công sớm đã được hậu nhân tôn sùng là vi thần điển hình, trở thành hiền tướng lưu danh sử sách, như vậy thì sao có thể phán Trương Thuyết có tội được chứ.
Trương Thuyết đã xé toang bộ mặt với Nhị Trương, thẳng thắn nói ra tất cả, cảm khái nói:
- Bệ hạ, Trương Dịch Chi đã từng nói với thần, chỉ cần thần làm chứng giả cho bọn hắn, đảm bảo thần sẽ được đảm nhiệm Thị lang, sau dó sẽ tiến cử thần làm Tể tướng.
Thần cũng hiểu rõ, hôm nay nếu hùa theo Nguỵ công, một khi tội danh của hắn xác lập, Trương Thuyết cũng là tội ác tày trời. Nhưng thần thực sự không dám làm ngụy chứng trái với lương tâm.
- Ngươi nói láo! Ngươi… Thánh nhân, thần oan uổng, thần oan uống quá! Trương Thuyết giúp Nguỵ Nguyên Trung cởi tội, cố ý hãm hại vi thần, nhờ thánh nhân chủ trì công đạo cho thần!
Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông hoảng hồn, vội vàng quỳ xuống trước mặt Võ Tắc Thiên. Việc đã đến nước này, bọn chúng chỉ có thể hoàn toàn phủ nhận, căn bản không thừa nhận từng lén lút tiếp xúc với Trương Thuyết.
Đám người Dương Tái Tư và Tô Vị Đạo ngơ ngác nhìn nhau, không hẹn mà cùng chọn cách tiếp tục giả câm giả điếc. Diêu Sủng lại bước ra, nói lớn:
- Bệ hạ, Nhị Trương hãm hại Tể tướng, việc này không phải là nhỏ, thần mời bệ hạ tra rõ án này!
Võ Tắc Thiên nhìn Trương Thuyết chẳng những không thể chứng minh Nguỵ Nguyên Trung có tội, ngược lại còn làm Nhị Trương thành nghi phạm hãm hại trung lương, trong lòng thực sự phẫn nộ vô cùng. Bà ta trước đó đã có diện tấu của Nhị Trương, biết Trương Thuyết đồng ý làm chứng giúp bọn hắn. Bây giờ lại ngược lại, khiến Võ Tắc Thiên ghét cay ghét đắng.
Võ Tắc Thiên vỗ án đứng dậy, trầm giọng nói:
- Đem Nguỵ Nguyên Trung và Cao Tiễn giam vào đại lao, đợi sau tái thẩm!
Diêu Sùng vợi la lên:
- Bệ hạ!
Võ Tắc Thiên không thèm để ý, phất tay áo nói:
- Trương Thuyết là nhân chứng quan trọng của án này, cũng đem nhốt lại, đợi thẩm vấn!
Diêu Sùng cả giận nói:
- Bệ hạ, nay đã không thể chứng minh Nguỵ tướng có tội, vậy thì nên thả người!
Võ Tắc Thiên mặt trầm như nước, không nói một lời, chỉ quay người rời đi.
Diêu Sùng sắc mặt tái xanh, lập tức đi ra khỏi Trường sinh viện, đứng ở bậc đá đem chuyện xảy ra trong điện lên án với quần thần một lượt, việc này lập tức làm dậy lên một làn sóng lớn trong văn võ bá quan.
Ngày triều hội hôm sau, Chính gián đại phu, đồng Bình Chương Sự Chu Kính giữa triều nói:
- Bệ hạ! Nguỵ Nguyên Trung được xưng trung chính, nay Nhị Trương lấy Trương Thuyết làm chứng, Trương Thuyết lại phản chứng nói Nguỵ Nguyên Trunh vô tội, tình huống như vậy, Bệ hạ cũng nên phóng thích trung thần, Bệ hạ vẫn giam giữ Nguỵ tướng và Cao ti thừa, đến người làm chứng là Trương xá nhân cũng đều giam giữ, bất công như vậy chẳng phải khiến thiên hạ thất tâm sao?
Cũng có người ngôn từ kịch liệt, nhắm thẳng vào bản thân Võ Tắc Thiên:
- Bệ hạ mới cách mạng, vẫn có thể xem là nạp gián chi chủ: tuổi già đã đến, nhưng lại chịu xu nịnh sao? Từ khi Nguyên Trung bị giam, đường phố ồn ào, đều cho rằng bệ hạn uỷ tin kẻ xấu, xua đuổi hiền lương. Trung thần liệt sĩ, đều đau lòng về tư phòng mà im miệng về công triều, lo sợ thế lực của anh em Dịch Chi, đợi chết vô ích. Ngày nay thuế khoá lao dịch phiền trọng, bách tính điêu tệ, lại thêm tiểu nhân buông thả, hình thưởng điên đảo, lòng người e sợ bất an, đừng sinh hắn thay đổi, tranh phong vào cửa Chu tước, vấn đỉnh trước Đại minh cung, Bệ hạ dùng cái gì để cảm tạ? Dùng cái gì để điều khiển?
Võ Tắc Thiên giận tím mặt, hô tướng quân bên điện, chỉ tay phẫn nộ quát:
- Đem bọn chúng lôi ra ngoài, lôi hết ra ngoài!
Triều hội tan rã trong buồn bã, Thái Bình công chúa nghe tin mừng rỡ, mời Dương Phàm qua phủ, hứng trí bừng bừng nói với hắn:
- Nhị lang, lần này chàng phán đoán sai rồi, hì hì, Nhị Trương mong lấy Trương Thuyết làm chứng, nay ngược lại làm bọn hắn rối loạn trận tuyến. Cả triều văn võ tinh thần dào dạt, đúng là để cho ta sử dụng. Ta dự định ngày mai vào cung khuyên can mẫu hậu, ứng cứu Nguỵ tướng và Cao ti thừa ra tù.
Dương Phàm ở ngự tiền có Uyển Nhi làm tai mắt, không có ai có thể nắm rõ tâm thái lúc này của Võ Tắc Thiên hơn hắn. Võ Tắc Thiên sau khi chơi khúc nhạc dạo đầu ngày hôm đó trên triều, nộ khí đùng đùng trở về hậu cung, câu đầu tiên là:
- Trương Thuyết, đúng là tên tiểu nhân phản phúc, đáng khinh đáng hận, khiến trẫm ghét cay ghét đắng!
Cái gì gọi là tiểu nhân phản phúc? Trương Thuyết trước đây cũng không hề nói một lời bậy bạ nào về Nguỵ Nguyên Trung và Cao Tiễn, làm gì có phản phúc? Câu nói vô tình này của Võ Tắc Thiên không những chỉ rõ bà ta đã biết trước sự việc Nhị Trương mua chuộc Trương Thuyết làm ngụy chứng, mà còn nổi giận đùng đùng với tên Trương Thuyết ăn ngay nói thật hiện nay.
Dương Phàm thấy Thái Bình khờ dại như vậy, không khỏi lắc đầu nói:
- Lệnh Nguyệt, không nên đắc ý vênh váo. Hiện giờ không phải là lúc nàng mình trần ra trận.
Thái Bình công chúa phàn nàn:
- Chàng đó, lần trước nếu không nghe lời chàng, người ta sớm đã ra mặt, nói không chừng đã cứu được người ra. Bây giờ chàng còn muốn ngăn cản người ta, thế cục rtong triều hiện giờ, lẽ nào chàng còn nhìn không ra? Hai vị huynh trưởng kia của ta trước mặt mẫu hậu trước nay vốn nhát gan, ta nếu cũng không ra mặt, chẳng phải khiến trung thần thất vọng đau khổ sao?
Dương Phàm nghiêm mặt nói:
- Trong triều thế cục thế nào, ta đương nhiên biết rất rõ, nhưng nắm rõ rồi thì thế nào? Quyết định việc này, cuối cùng vẫn là hoàng đế, mà tâm ý của hoàng đế thế nào lẽ nào nàng không rõ. Trương Thuyết trước mặt mọi người làm chứng, chân tướng đã rõ ràng, Thiên tử vì sao vẫn không miễn tội cho Nguỵ tướng và Cao Tiễn, mà lại đem Trương Thuyết cũng nhốt vào nhà giam?
Nếu nàng tuỳ tiện ra mặt, chọc giận Thiên tử, bị Thiên tử tước quyền xây nha dựng phủ, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao? Ngày xưa Câu Tiễn nằm gai nếm mật, làm kẻ ti tiện, cũng không thấy thần thuộc Việt Quốc thất vọng đau khổ bỏ hắn mà đi, nàng rốt cuộc là lo lắng cái gì? Hay là quá ham thích quyền lực, không muốn buông bỏ cơ hội lôi kéo lòng người này?
Thái Bình công chúa biến sắc, Dương Phàm thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vuốt ve mái tóc nàng, dịu dàng nói:
- Chủ soái tam quân, sao có thể dễ dàng mạo hiểm, đâm vào cạm bẫy. Thế này đi, nàng đợi thêm ba ngày, nếu trong ba ngày mà hoàng đế vẫn không đưa ra quyết định, nàng sẽ ra mặt vì Nguỵ tướng, Cao ti thừa và Trương xá nhân cầu thỉnh. Nếu trong ba ngày hoàng đế có quyết định bất lợi đối với Nguỵ tướng, ta sẽ đồng ý với nàng, cùng nàng đồng mưu Nhi Trương.
Thái Bình công chúa trầm ngâm hồi lâu, khẽ gật gật đầu.
Võ Tắc Thiên trên triều đình giận dữ, cho đuổi mấy viên quan lại đang khuyên bảo ra khỏi đại điện, nhưng đám quần thần không chịu bỏ qua. Bà ta trở về hậu cung, tấu chương của triều thần liên tiếp dâng lên, lời nói công kích cũng ngày một kịch liệt. Những hành động bỏ bê lan pháp của Võ Tắc Thiên đã hoàn toàn chọc giận những quan viên này.
Rất nhiều quan viên của phe Thái tử, phe Tương Vương vốn dĩ không có tư giao gì với Nguỵ Nguyên Trung, Trương Thuyết và Cao Tiễn, cũng không nhận được gợi ý của Thái tử hay Tương Vương, cho nên vẫn thờ ơ, lúc này cũng giận dữ tham gia vào đội ngũ khuyên can. Đây không chỉ vì chấp niệm chính nghĩa mà họ vẫn kiên trì, mà còn một cảm giác đau buồn giống như thỏ chết cáo thương vậy.
Võ Tắc Thiên già cả tính tình cố chấp dị thường. Đối mặt với thư tấu của quần thần như tuyết rơi, Võ Tắc Thiên ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ có điều hạ chiếu, lệnh cho Hà Nội Vương Võ Ý Tông cùng các Tể tướng cùng thẩm án này. Võ Ý Tông là ác quan kế sau một số người như Chu Hưng, Lai Tuấn Thần, Sách Nguyên Lễ, Khâu Thần Tích, Võ Tắc Thiên hy vọng y có thể có được đột phá, nắm lấy những chứng cứ có lợi cho Nhị Trương.
Thế nhưng, Trương Xương Tông lần gièm pha trước hại chết một con trai và một con gái của Thái tử, lại còn hại chết con cả của Võ Thừa Tự, càng khiến cho Võ Thừa Tự đang bệnh nặng hộc máu mà chết. Việc này khiến những người khác của hai nhà Võ Lý đồng cảm, cùng dậy lên mối căm thù đối với Nhị Trương. Võ Ý Tông tuy hiểu rõ tâm ý của Cô mẫu, nhưng lại cũng không muốn trợ giúp lạm dụng Nhị Trương.
Quan chủ thẩm đều đánh xì dầu (đánh đấm giả bộ cho có khí thế), thẩm lý tự nhiên cũng không có chút kết quả nào. Lời khuyên bảo của quần thần trong tình huống này cũng càng thêm kịch liệt, mắt thấy thế cục sắp không thể khống chế, Võ Tắc Thiên ngang nhiên bỏ qua Tam pháp ti, không để ý đến không có bất kỳ nhân chứng vật chứng nào trực tiếp hạ chỉ can thiệp tư pháp.
Võ Tắc Thiên lấy tội danh “Nói năng vô lễ, khi quân phạm thượng” để giáng Nguỵ Nguyên Trung làm Cao yếu uý (Quảng Đông Cao yếu huyện hiện nay), còn Cao Tiễn và Trương Thuyết là tòng phạm của Nguỵ Nguyên Trung nên đày đến Lĩnh Nam.
Thượng quan Uyển Nhi từ mười bốn tuổi đã phụng dưỡng bên cạnh Võ Tắc Thiên. Hai mươi năm huy hoàng nhất trong đời Võ Tắc Thiên chính là mười năm sau cùng bà ta làm thái hậu và mười năm đầu làm hoàng đế. Trong hai mươi năm này, Uyển Nhi luôn ở bên cạnh bà ta, nàng hiểu rõ nhất phong cách của bà ta.
Hiện giờ Võ Tắc Thiên hạ một chỉ ý như vậy mà ngay cả người biết rõ tác phong của bà ta như Thượng quan Uyển Nhi đều thấy kinh ngạc. Nhân cơ hội này, sau khi lén báo cho Dương Phàm về chỉ ý còn chưa được công bố chính thức này, Uyển Nhi khẽ thở dài cảm thán với Dương Phàm:
- Bệ hạ thay đổi rồi…
Dương Phàm nhìn nàng, Uyển Nhi xa xăm nói:
- Trước đây, Bệ hạ cho dù muốn làm việc gì, coi như người biết rõ là oan uổng cho người, thậm chí là muốn oan uổng ngươi, nhưng trên pháp luật, người luôn biết cách làm không có chút sơ hở nào. Nhưng lần này, Bệ hạ có quyết định hoàn toàn trái ngược với luật pháp. Đây là lần đầu tiên trong đời người công khai làm trái luật!
Dương Phàm trầm mặc một hồi, bùi ngùi nói:
- Khi một người tuổi đã quá cao, không chỉ có thân thể họ sẽ già yếu, tinh lực cũng không nhiều thì trí tuệ và tư duy của họ cũng sẽ bị ảnh hưởng. Càng nguy hiểm hơn nữa là....
rất nhiều người già còn có thể thay đổi tính nết, thay đổi đến mức tệ hại và cố chấp. Nếu người này chỉ là chủ của một nhà, hoặc chỉ là con cái bị trách mắng nhiều một chút. Nếu người này là chủ một nước…
Dương Phàm chậm rãi mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Nhưng việc này đối với chúng ta mà nói chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt. Lần này, Bệ hạ không có cách nào thông qua Tam pháp ti định tội Nguỵ Nguyên Trung, người chỉ có thể vượt qua Tam pháp ti, lợi dụng hoàng quyền cường thế áp chế, điều này chứng tỏ… quyền lực của người đối với triều đình đã ngày càng nhỏ rồi.
Dương Phàm giương mắt nhìn hoàng hôn nơi chân trời, thảm nhiên nói:
- Mặt trời mọc thì tất có lúc phải lặn. Mặt trời lần này, sắp xuống núi rồi…
****
Dương Phàm vừa rời Huyền Võ môn, Nhâm Uy liền hướng hắn nao nao miệng.
Dương Phàm ngẩng đầu nhìn, liền thấy một cỗ thanh du xa đang lẳng lặng dừng ở bên đường rộng rãi, đối diện con đường đó là bức thành cung màu vàng nhạt, đang đắm chìm trong ánh trời chiều. Dương Phàm thấy đứng hầu tả hữu cho chiếc xe là bốn nữ tướng vồ thủ vai rộng eo thon, liền biết đó là xe của ai, vì thế chậm rãi đi qua.
Dương Phàm chậm rãi đi đến trước xe, cửa xe mở ra không tiếng động. Dương Phàm tự nhiên bước lên xe, cửa xe ở phía sau hắn đóng lại, xe bắt đầu chạy ra phía ngoài. Thị vệ nhân mã của Thái Bình công chúa vây quanh xe, thị vệ của Dương Phàm lại đừng phía xa xa đằng sau xe. Thái Bình công chúa nhìn Dương Phàm, mặt mày ảm đạm nói:
- Nhị lang, chàng nói đúng rồi!
Dương Phàm thở dài không nói gì. Thái Bình công chúa trầm mặc một lúc, chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn, thấp giọng nói:
- Chàng từng nói, chàng sẽ giúp ta.
Dương Phàm gật gật đầu, dịu giọng nói:
- Ta sẽ giúp nàng!
Có được lời hứa của Dương Phàm, trong mắt Thái Bình lập tức tràn đầy suối nước, nàng bỗng nhiên nhào vào lòng Dương Phàm, ôm chặt lấy hắn. Dương Phàm nhẹ nhàng vỗ về bờ lưng mềm mại của nàng. Thái Bình công chúa tựa vào bờ vai dày rộng rắn chắc của hắn, cảm thụ sự âu yếm của hắn, nước mắt theo khoé mi nhè nhàng trào ra.
Từ sau khi mẫu thân cho phép nàng bước chân vào chính đàn, quyền bính của nàng lớn hơn trước đây rất nhiều, áp lực theo đó cũng nặng nề hơn so với trước kia. Một mặt, nàng không thể đoạt phong đầu của Thái tử ca ca, một mặt nàng lại phải cố gắng gánh vác trách nhiệm vốn dĩ thuộc về Thái tử, quả nhiên là cất bước duy gian, như giẫm chân lên băng mỏng vậy.
Không ai có thể giúp nàng gánh vác. Hành động nhát gan hết lần này đến lần khác của hai ca ca khiến nàng vô cùng thất vọng, nhưng nàng lại phải tận tâm tận lực, phụ tá hoàng huynh. Điều này khiến nàng trói chân trói tay, thường cảm thấy hữu tâm vô lực.
Nguy cơ chính trị lần này người sáng suốt đều nhìn ra được là một lần phản kích của Nhị Trương đối với thế lực Lý Đường, mục tiêu chân chính chính là Thái tử, nhưng Thái tử lại tầm nhìn hạn hẹp, không chịu vì những bộ hạ đã tận tâm trung thành với ông ta mà có chút mảy may cố gắng. Còn Tương Vương thì lại ôm thái độ khư khư giữ mình, làm ngơ với sự việc, Thái Bình công chúa vừa là mỏi mệt, vừa là đau lòng.
Mạc đại tiên sinh ngồi ngay ngắn trên ngựa, chậm rãi đi theo xa giá của Thái Bình. Lão biết rằng trong nguy cơ chính trị này, biểu hiện của Thái tử Lý Hiển và Tương Vương Lý Đán khiến Thái Bình công chúa thất vọng vô cùng, nhưng đây… chẳng phải là điều lão muốn sao?
Mạc đại tiên sinh hờ hững ngẩng đầu nhìn cung điện mái cong đang chìm đắm trong ánh chiều tà, ánh nắng chiều đang chiếu thẳng đến tròng mắt của lão, trong mắt loé lên tia sáng sắc bén, nhưng không có một chút ấm áp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.