Quyển 1 - Chương 1085: Lấy cổ làm gương.
Nguyệt Quan
27/04/2016
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Vậy thì, chúng ta chỉ cần chăm chú suy nghĩ xem làm tốt việc này thế nào là được, hà tất phải để ý tới kết quả cuối cùng chứ? Trên đời này không có việc gì là không có sai sót, nhầm lẫn.
Nụ cười của hắn tuy khoan thai, nhưng nếp nhăn trên khóe mắt lại có chút phát cương, hậu quả của binh gián hắn rất rõ, hắn hiểu một khi thất bại sẽ nếm mùi vị gì, tuy hắn cũng biết cho đến nay chỉ có thể nói tới vũ lực, hơn nữa từ rất lâu trước đây khi hắn nắm giữ Thiên kỵ, hắn chuẩn bị sẽ có một ngày như vậy, nhưng nước tới chân mới nhảy vẫn không tránh khỏi lo lắng.
Hai tròng mắt trong suốt của Thái Bình công chúa giống như vũng nước suối, sâu sắc dừng ở hắn, thấp giọng nói:
- Chàng sẽ giúp ta sao?
Dương Phàm nói:
- Từ khi bắt đầu, ta và nàng không phải đứng cùng nhau sao? Chưa từng là đối thủ?
Khóe môi của Thái Bình công chúa từ từ gợi lên chút dịu dàng xinh đẹp, trong mắt ánh lên ý cười ngọt ngào. Nhưng nàng chỉ là con ngươi chợt lóe, như thể nghĩ tới điều gì, không kìm nổi liếc nhìn Dương Phàm một cái, sâu kín nói:
- Thật từ khi bắt đầu, chàng và người ta đã đứng cùng nhau sao?
Dương Phàm nói:
- Đương nhiên rồi.
Giọng điệu của Dương Phàm ngừng lại, chợt hiểu ra, không khỏi buồn cười, nói:
- Công tư phải phân minh nha Lệnh Nguyệt cô nương, nhớ ngày đó ở bên sông Lạc Thủy, ta không bắt được “tú cầu” của nàng ném tới, nhưng không có nghĩa ta chịu đứng một bên với Lý Đường.
- Hừ.
Nhớ lại ngày đó ủy khuất phải chịu trước mắt hắn, còn rơi nước mắt, Thái Bình vẫn có chút bất bình, nhưng nàng không thể phủ nhận, cho dù Dương Phàm có chấp nhận tình cảm của cá nhân nàng hay không, trên lập trường chính trị, Dương Phàm lại luôn đứng một bên với Lý Đường, nhưng đàn bà có mấy người có thể phân biệt rõ ràng công với tư chứ.
Không khí giữa hai người vô tình ấm lên, ánh mắt hai người triền miên ngồi đối diện nhau rất lâu, Dương Phàm mới thấp giọng nói:
- Thi hành binh gián, tru sát Nhị Trương, nếu thất bại, hậu quả không cần phải nói. Nếu thành công, giang sơn liệu có thể ổn định trở lại không, nàng có từng nghĩ qua?
Thái Bình công chúa hơi nhướng mày, không hiểu câu nói này của hắn lắm, nhưng nàng chỉ là thoáng nghĩ một chút, liền hiểu ý của Dương Phàm. Câu nói này của Dương Phàm thực sự khá hàm hồ, vì hắn thật sự muốn hỏi là xử lý Võ Tắc Thiên thế nào, nhưng Võ Tắc Thiên lại là mẫu thân của Thái Bình hắn dương nhiên không hỏi rõ được.
Nhưng hắn lại không thể không hỏi, nếu những Hoàng tử, Hoàng nữ, cháu hoàng thất này sau khi tru sát Nhị Trương, vẫn để Võ Tắc Thiên nắm đại quyền, ngốc nghếch ngồi chờ Hoàng đế băng hà rồi mới giao chính quyền lại cho Thái tử, vậy Dương Phàm bứt ra bỏ đi, hành động lần này hắn tuyệt không tham dự, hơn nữa, tuyệt đối sẽ không nhường ai cũng dừng nghĩ tới việc xông vào Hoàng cung thông qua Huyền Vũ môn của hắn.
Sự băn khoăn này của Dương Phàm không phải là mũi tên không đích, những phe phái mà Trương Giản Chi xâu chuỗi, cho dù phân thuộc cấp quan nào cũng có quan hệ dính dáng tới Võ Tắc Thiên. Thái Tử, Tương Vương và thái Bình là con trai con gái thân sinh của Võ Tắc Thiên, còn Võ Thị gia tộc lại là nhà mẹ đẻ của Võ Tắc Thiên.
Thái tử, Tương Vương và Thái Bình công chúa xuất phát từ đạo hiếu, mặc dù đấu tranh thành công, cũng không thể làm ra những việc quá đáng với Võ Tắc Thiên, tuy nhiên Võ Tắc Thiên lúc trước chưa từng có chút nương tay đối với gia tộc Lý Đường, nhưng ngọn núi lớn đạo hiếu này, lại không phải con cái vãn bối của Võ Tắc Thiên dám đụng vào.
Gia tộc Võ thị có thể có ngày hôm nay, toàn bộ là dựa vào Võ Tắc Thiên, bọn họ tuy muốn tru sát Nhị Trương lại càng không muốn đuổi tận giết tuyệt đối với Võ Tắc Thiên. Dương Phàm lại không dám có chút xem nhẹ đối với lão phụ nhân Võ Tắc Thiên này, cho dù bà ta đã quá gì, giống như một con mãnh hổ sắp chết, nhưng chỉ cần cho bà ta một chút cơ hội thở dốc, bà ta vẫn có thể cắn chết rất nhiều con mồi nhỏ hơn bà ta.
Mà ở quốc thổ Đại Chu, đâu có quái vật nào có thể sánh vai với bà ta? Dương Phàm nếu không biết rõ ý đồ thật sự của những Hoàng tử, Hoàng tôn này, hấp tấp theo sau, người ta cả nhà đã cắt đứt xương tới gân, trước hết đen đủi nhất chắc chắn chính là những lính tôm tướng cua anh dũng hò reo đấu tranh, đến lúc đó Thái Bình công chúa cũng không bảo vệ nổi cho hắn.
Thái Bình công chúa hiểu ý của Dương Phàm, nàng cũng biết, điểm này không hồ đồ được, nếu không thể cắt đứt băn khoăn này của Dương Phàm cho dù giữa hai người có tư tình, Dương Phàm cũng sẽ không dẫn toàn gia theo nàng đi binh gián.
Nàng suy tư một lát, chậm rãi nói:
- Giết Nhị Trương, thanh quân trắc, hợp với đại nghĩa danh phận, nhưng cũng chỉ có thể làm như vậy, Thiên tử là mẫu thân của ta, ta không thể gây bất lợi cho bà.
Ánh mắt Dương Phàm lạnh lùng, Thái Bình công chúa lại nói ngay sau đó một câu:
- Sau khi tru sát Nhị Trương, có thể dẫn theo cố sự thời Thái tông Huyền Vũ Môn năm xưa, chàng xem như vậy thỏa đáng không?
Dương Phàm nghe xong, ánh mắt lại sáng lên, câu trả lời này, hắn rất hài lòng.
Câu trả lời của Thái Bình công chúa thực sự khá là hàm hồ, là ám chỉ bên cạnh, không có tỏ rõ thái độ, bởi vì nàng nói rút cuộc là xử lý mẫu thân nàng, phận làm con khó mà nói ra một cách trắng trợn.
Nhưng nàng nói cố sự của Huyền Vũ môn, cũng ám thị hàm hồ như vậy, không chịu nói rõ, vì nàng là con cháu trực hệ của Lý Thế Dân, còn Lý Thế Dân lúc trước làm việc này không quá địa đạo, ông ta có thể lợi dụng quân quyền vô thượng để thay đổi sử sách, khiến người đời sau không phân biệt rõ thị phi năm đó, lại không có cách nào giấu được người của mấy chục năm qua.
Thái Bình vì kiêng kỵ, cũng đành hàm hồ suy đoán.
Lúc trước, Lý Thế Dân mơ ước vị trí Thái tử cả thiên hạ đều biết, còn Lý Uyên là quyết lập con trưởng, thái độ của ông ta cũng chưa từng thay đổi. Lý Thế Dân không chịu bỏ hy vọng, mắt thấy thế lực lớn dần, Tề Vương Lý Nguyên Cát từng muốn nhân lúc Lý Thế Dân đi tới phủ của mình sẽ giết chết Lý Thế Dân, để bảo vệ tôn vị của đại ca, lại bị Lý Kiến Thành cực lực ngăn cản.
Sau đó thuộc thần Đông cung Ngụy Chinh cũng từng cố gắng khuyên Lý Kiến Thành tru sát Lý Thế Dân, và nhiều lần hiến kế cho ông ta, cũng bị Lý Kiến Thành phủ quyết. Lý Kiến Thành này là vì nội tâm nhân hậu, lại có lẽ là vì ông ta đã là danh phậnThái tử, không muốn làm người ác, tóm lại ông ta không chịu quyết, kết quả là bị Lý Thế Dân hại.
Sau khi Lý Thế Dân giết chết Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát ở Huyền Vũ môn lập tức mang binh tiến cung, tự mình không ra mặt, mà là do Uất Trì cung đi gặp Thiên tử, đóng giả mặt đen vừa đấm vừa xoa khiến cho Lý Uyên thừa nhận sự thật, giao ra quyền lực, đợi Lý Uyên bất đắc dĩ đồng ý xong, lúc này mới đích thân ra mặt, quỳ xuống khóc lớn, thỉnh tội với phụ thân, diễn trò có hiếu.
Nói tới Uất Trì Cung này, cũng quyết không phải là hình tượng của lão thô trong diễn nghĩa, người này hữu dũng hữu mưu, cố gắng khuyên Lý Thế Dân phát động binh biến ở Huyền Vũ môn chính là ông ta, bắn chết Tề vương Lý Nguyên Cát cũng là ông ta, đe dọa Lý Uyên giao ra chính quyền cũng vẫn là ông ta, ông ta là người vạch ra kế hoạch và người thực hiện kế hoạch binh biến ở Huyền Vũ môn, còn về Tần Quỳnh và Trình Giảo Kim, chỉ là người tham gia mà thôi.
Sau khi Lý Thế Dân tru sát Thái Tử và Tề vương, liền giam lỏng phụ thân Lý Uyên, nhưng trên danh nghĩa Lý Uyên vẫn là người đứng đầu của quốc gia, kéo dài một thời gian, mới diễn trò truyền ngôi, ông làm như vậy chính là vì không muốn gánh vác cái ác danh soán vị mà là nỗ lực xây một đôi con tương thụ, danh chính ngôn thuận.
Câu trả lời của Thái Bình công chúa với Dương Phàm, hiển nhiên là nói sau khi binh gián liền bắt chước thủ đoạn của tổ phụ Lý Thế Dân, thực hiện khống chế với mẫu thân, qua một thời gian sẽ để bà ta truyền ngôi cho nàng, như vậy mới có thể bảo đảm binh gián thực sự có hiệu quả, lại không phải gánh vác tội danh bức mẫu soán vị.
Dương Phàm biết sức ảnh hưởng của Thái Bình đối với hai vị huynh trưởng, nàng nếu nói như vậy rồi, nhất định có thể thuyết phục được Thái tử và Tương vương, như vậy có thể tránh khỏi sau kkhi binh gián Võ Tắc Thiên sẽ phản công cướp lại, nhưng nếu làm như vậy vẫn có một người không thể qua được, đó chính là Lương Vương.
Lúc này binh quyền vẫn nằm trong tay Võ thị, muốn binh gián nhất định phải có sự phối hợp của Võ gia, mà Võ gia sẽ đồng ý làm như vậy sao?
Thái Bình nói:
- Chỗ Lương Vương, ta sẽ đi làm thuyết khách. Gia tộc Võ thị cũng là kiêng kị với Nhị Trương, ta nghĩ họ sẽ đồng ý thực hiện binh gián.
Dương Phàm nói:
- Nhưng Lương Vương đồng ý, chỉ có thể tru sát Nhị Trương, ông ta sẽ không đồng ý gây bất lợi đối với Thiên tử.
Thái Bình nói:
- Thiên tử là mẫu thân ruột của Thái tử, Tương Vương và ta, phận làm con, bọn ta căn bản không thể có hành động đại nghịch vô đạo đối với bà. Còn về nói mẫu thân giao ra chính quyền, hiện tại thì thấy, nếu không có biến số Nhị Trương này, mẫu thân giao ra quyền lực cũng chẳng qua chỉ là việc trong vòng một năm rưỡi nữa, điểm này Võ Tam Tư hiểu rõ, như vậy chúng ta làm trước một số ngày, huynh ấy lại có thể kiên trì cái gì? Hoàng vị đã là vô duyên với huynh ấy rồi, huynh ấy không muốn làm dịu đi quan hệ với Lý gia ta sao?
Dương Phàm suy nghĩ một lát khẽ gật đâu, nói:
- Ừ, việc này nàng làm hết sức mà thôi.
Chỉ có Võ gia đồng ý, chúng ta mới có thể động tay chân trong quân đội, đồng minh này nhất định phải lôi kéo, để đạt được mục đích, đồng ý một số lợi ích cho bọn họ cũng không tiếc.
Thái Bình đồng tình gật đâu nói:
- Chỗ Nhị Trương, chúng ta có cần lôi kéo một số người không?
Dương Phàm ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:
- Không ổn. Nhị Trương căn cơ còn thấp, bên cạnh bọn họ chỉ có hai loại người, một loại là quyền cao chức trọng, những người này dựa vào Nhị Trương cũng là lưỡng lự. Một loại khác là Nhị Trương cât nhắc, thời gian những người này phát triển còn ngắn, có một số chưa nắm giữ quyền lực quan trọng, có một số bị Nhị Trương sắp xếp vào vị trí quan trọng, vừa mới nhậm chức cũng chỉ một hai tháng, còn không thể điều khiển những bộ phận yếu hại kia, dưới sự uy hiếp của chúng ta, cũng không có giúp đỡ.
Thái Bình công chúa suy nghĩ, không khỏi không thừa nhận Dương Phàm nói phần lớn có lý. Hiện nay muốn thực hiện binh gián, nàng sẽ không tự giác nghĩ tới binh biến của tổ phụ năm đó phát động ở Huyền Vũ môn, cũng kiểm điểm được mất từ trong lần binh biến thành công đó.
Lúc trước Lý Thế Dân mơ ước ngôi vị hoàng đế, Thái tử Lý Kiến Thành tuy không muốn áp dụng thủ đoạn cực đoan đối phó với ông, nhưng cũng không phải không áp dụng biện pháp phòng bị, ông ta một mặt áp chế sự phát triển của Tần Vương phủ, làm suy yếu thế lực của Lý Thế Dân, đồng thời còn giống với Lý Thế Dân, áp dụng các thủ đoạn thẩm thấu và lôi kéo đối với đối phương.
Chẳng qua, Lý Kiến Thành lôi kéo là đại tướng tâm phúc của Lý Thế Dân, còn Lý Thế Dân lôi kéo lại là những thuộc hạ có chức quan khá thấp của Lý Kiến Thành lại nắm chắc quyền lực có tính then chốt, ví dụ như tướng phòng giữ trông coi Huyền Vũ môn Thường Hà, cho nên Lý Kiến Thành không thu hoạch được gì, còn Lý Thế Dân lại thành công lần nữa.
Hai người vì sao có sự khác biệt lớn như vậy? Không phải Lý Kiến Thành nói như rồng leo, làm như mèo mửa, năng lực quá kém, mà là vì mục đích của bọn họ không giống nhau. Lý Kiến Thành đã là Thái tử, đại nghĩa còn đấy, nếu ông ta có thể thành công lôi kéo đại tướng cầm binh bên cạnh Lý Thế Dân, thì có thể đạt được mục đích không đánh mà thắng.
Nhưng Lý Thế Dân không phải Thái tử, Lý Uyên cũng căn bản không có suy nghĩ đổi Thái tử, ông ta căn bản không có cơ hội dùng thủ đoạn đàng hoàng để lên ngôi, trừ phi thực hiện binh biến, điều cần thiết nhất của binh biến là thủ vệ tướng phòng giữ mấu chốt của Hoàng cung. Địa vị của hai người và mục đích lôi kéo không giống nhau, đương nhiên áp dụng thủ đoạn cũng khác nhau.
Hiện tại thế lực của Nhị Trương chủ yếu là ở trong cung, nếu Thái tử, Tương vương, Công chúa và lương Vương liên thủ lại với nhau, thì có thể nắm giữ đại bộ phận lực lượng hai giới quân chính, tiến vào phát động binh biến, quả thật không cần mạo hiểm lôi kéo người bên cạnh Nhị Trương, một khi tiết lộ tin tức, hậu quả khó lường.
Mấu chốt này một khi nghĩ thông suốt, sẽ là mấu chốt liên kết giữa hai nhà Lý Võ, suy nghĩ của Thái bình công chúa liền nhanh chóng rõ ràng….
- Vậy thì, chúng ta chỉ cần chăm chú suy nghĩ xem làm tốt việc này thế nào là được, hà tất phải để ý tới kết quả cuối cùng chứ? Trên đời này không có việc gì là không có sai sót, nhầm lẫn.
Nụ cười của hắn tuy khoan thai, nhưng nếp nhăn trên khóe mắt lại có chút phát cương, hậu quả của binh gián hắn rất rõ, hắn hiểu một khi thất bại sẽ nếm mùi vị gì, tuy hắn cũng biết cho đến nay chỉ có thể nói tới vũ lực, hơn nữa từ rất lâu trước đây khi hắn nắm giữ Thiên kỵ, hắn chuẩn bị sẽ có một ngày như vậy, nhưng nước tới chân mới nhảy vẫn không tránh khỏi lo lắng.
Hai tròng mắt trong suốt của Thái Bình công chúa giống như vũng nước suối, sâu sắc dừng ở hắn, thấp giọng nói:
- Chàng sẽ giúp ta sao?
Dương Phàm nói:
- Từ khi bắt đầu, ta và nàng không phải đứng cùng nhau sao? Chưa từng là đối thủ?
Khóe môi của Thái Bình công chúa từ từ gợi lên chút dịu dàng xinh đẹp, trong mắt ánh lên ý cười ngọt ngào. Nhưng nàng chỉ là con ngươi chợt lóe, như thể nghĩ tới điều gì, không kìm nổi liếc nhìn Dương Phàm một cái, sâu kín nói:
- Thật từ khi bắt đầu, chàng và người ta đã đứng cùng nhau sao?
Dương Phàm nói:
- Đương nhiên rồi.
Giọng điệu của Dương Phàm ngừng lại, chợt hiểu ra, không khỏi buồn cười, nói:
- Công tư phải phân minh nha Lệnh Nguyệt cô nương, nhớ ngày đó ở bên sông Lạc Thủy, ta không bắt được “tú cầu” của nàng ném tới, nhưng không có nghĩa ta chịu đứng một bên với Lý Đường.
- Hừ.
Nhớ lại ngày đó ủy khuất phải chịu trước mắt hắn, còn rơi nước mắt, Thái Bình vẫn có chút bất bình, nhưng nàng không thể phủ nhận, cho dù Dương Phàm có chấp nhận tình cảm của cá nhân nàng hay không, trên lập trường chính trị, Dương Phàm lại luôn đứng một bên với Lý Đường, nhưng đàn bà có mấy người có thể phân biệt rõ ràng công với tư chứ.
Không khí giữa hai người vô tình ấm lên, ánh mắt hai người triền miên ngồi đối diện nhau rất lâu, Dương Phàm mới thấp giọng nói:
- Thi hành binh gián, tru sát Nhị Trương, nếu thất bại, hậu quả không cần phải nói. Nếu thành công, giang sơn liệu có thể ổn định trở lại không, nàng có từng nghĩ qua?
Thái Bình công chúa hơi nhướng mày, không hiểu câu nói này của hắn lắm, nhưng nàng chỉ là thoáng nghĩ một chút, liền hiểu ý của Dương Phàm. Câu nói này của Dương Phàm thực sự khá hàm hồ, vì hắn thật sự muốn hỏi là xử lý Võ Tắc Thiên thế nào, nhưng Võ Tắc Thiên lại là mẫu thân của Thái Bình hắn dương nhiên không hỏi rõ được.
Nhưng hắn lại không thể không hỏi, nếu những Hoàng tử, Hoàng nữ, cháu hoàng thất này sau khi tru sát Nhị Trương, vẫn để Võ Tắc Thiên nắm đại quyền, ngốc nghếch ngồi chờ Hoàng đế băng hà rồi mới giao chính quyền lại cho Thái tử, vậy Dương Phàm bứt ra bỏ đi, hành động lần này hắn tuyệt không tham dự, hơn nữa, tuyệt đối sẽ không nhường ai cũng dừng nghĩ tới việc xông vào Hoàng cung thông qua Huyền Vũ môn của hắn.
Sự băn khoăn này của Dương Phàm không phải là mũi tên không đích, những phe phái mà Trương Giản Chi xâu chuỗi, cho dù phân thuộc cấp quan nào cũng có quan hệ dính dáng tới Võ Tắc Thiên. Thái Tử, Tương Vương và thái Bình là con trai con gái thân sinh của Võ Tắc Thiên, còn Võ Thị gia tộc lại là nhà mẹ đẻ của Võ Tắc Thiên.
Thái tử, Tương Vương và Thái Bình công chúa xuất phát từ đạo hiếu, mặc dù đấu tranh thành công, cũng không thể làm ra những việc quá đáng với Võ Tắc Thiên, tuy nhiên Võ Tắc Thiên lúc trước chưa từng có chút nương tay đối với gia tộc Lý Đường, nhưng ngọn núi lớn đạo hiếu này, lại không phải con cái vãn bối của Võ Tắc Thiên dám đụng vào.
Gia tộc Võ thị có thể có ngày hôm nay, toàn bộ là dựa vào Võ Tắc Thiên, bọn họ tuy muốn tru sát Nhị Trương lại càng không muốn đuổi tận giết tuyệt đối với Võ Tắc Thiên. Dương Phàm lại không dám có chút xem nhẹ đối với lão phụ nhân Võ Tắc Thiên này, cho dù bà ta đã quá gì, giống như một con mãnh hổ sắp chết, nhưng chỉ cần cho bà ta một chút cơ hội thở dốc, bà ta vẫn có thể cắn chết rất nhiều con mồi nhỏ hơn bà ta.
Mà ở quốc thổ Đại Chu, đâu có quái vật nào có thể sánh vai với bà ta? Dương Phàm nếu không biết rõ ý đồ thật sự của những Hoàng tử, Hoàng tôn này, hấp tấp theo sau, người ta cả nhà đã cắt đứt xương tới gân, trước hết đen đủi nhất chắc chắn chính là những lính tôm tướng cua anh dũng hò reo đấu tranh, đến lúc đó Thái Bình công chúa cũng không bảo vệ nổi cho hắn.
Thái Bình công chúa hiểu ý của Dương Phàm, nàng cũng biết, điểm này không hồ đồ được, nếu không thể cắt đứt băn khoăn này của Dương Phàm cho dù giữa hai người có tư tình, Dương Phàm cũng sẽ không dẫn toàn gia theo nàng đi binh gián.
Nàng suy tư một lát, chậm rãi nói:
- Giết Nhị Trương, thanh quân trắc, hợp với đại nghĩa danh phận, nhưng cũng chỉ có thể làm như vậy, Thiên tử là mẫu thân của ta, ta không thể gây bất lợi cho bà.
Ánh mắt Dương Phàm lạnh lùng, Thái Bình công chúa lại nói ngay sau đó một câu:
- Sau khi tru sát Nhị Trương, có thể dẫn theo cố sự thời Thái tông Huyền Vũ Môn năm xưa, chàng xem như vậy thỏa đáng không?
Dương Phàm nghe xong, ánh mắt lại sáng lên, câu trả lời này, hắn rất hài lòng.
Câu trả lời của Thái Bình công chúa thực sự khá là hàm hồ, là ám chỉ bên cạnh, không có tỏ rõ thái độ, bởi vì nàng nói rút cuộc là xử lý mẫu thân nàng, phận làm con khó mà nói ra một cách trắng trợn.
Nhưng nàng nói cố sự của Huyền Vũ môn, cũng ám thị hàm hồ như vậy, không chịu nói rõ, vì nàng là con cháu trực hệ của Lý Thế Dân, còn Lý Thế Dân lúc trước làm việc này không quá địa đạo, ông ta có thể lợi dụng quân quyền vô thượng để thay đổi sử sách, khiến người đời sau không phân biệt rõ thị phi năm đó, lại không có cách nào giấu được người của mấy chục năm qua.
Thái Bình vì kiêng kỵ, cũng đành hàm hồ suy đoán.
Lúc trước, Lý Thế Dân mơ ước vị trí Thái tử cả thiên hạ đều biết, còn Lý Uyên là quyết lập con trưởng, thái độ của ông ta cũng chưa từng thay đổi. Lý Thế Dân không chịu bỏ hy vọng, mắt thấy thế lực lớn dần, Tề Vương Lý Nguyên Cát từng muốn nhân lúc Lý Thế Dân đi tới phủ của mình sẽ giết chết Lý Thế Dân, để bảo vệ tôn vị của đại ca, lại bị Lý Kiến Thành cực lực ngăn cản.
Sau đó thuộc thần Đông cung Ngụy Chinh cũng từng cố gắng khuyên Lý Kiến Thành tru sát Lý Thế Dân, và nhiều lần hiến kế cho ông ta, cũng bị Lý Kiến Thành phủ quyết. Lý Kiến Thành này là vì nội tâm nhân hậu, lại có lẽ là vì ông ta đã là danh phậnThái tử, không muốn làm người ác, tóm lại ông ta không chịu quyết, kết quả là bị Lý Thế Dân hại.
Sau khi Lý Thế Dân giết chết Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát ở Huyền Vũ môn lập tức mang binh tiến cung, tự mình không ra mặt, mà là do Uất Trì cung đi gặp Thiên tử, đóng giả mặt đen vừa đấm vừa xoa khiến cho Lý Uyên thừa nhận sự thật, giao ra quyền lực, đợi Lý Uyên bất đắc dĩ đồng ý xong, lúc này mới đích thân ra mặt, quỳ xuống khóc lớn, thỉnh tội với phụ thân, diễn trò có hiếu.
Nói tới Uất Trì Cung này, cũng quyết không phải là hình tượng của lão thô trong diễn nghĩa, người này hữu dũng hữu mưu, cố gắng khuyên Lý Thế Dân phát động binh biến ở Huyền Vũ môn chính là ông ta, bắn chết Tề vương Lý Nguyên Cát cũng là ông ta, đe dọa Lý Uyên giao ra chính quyền cũng vẫn là ông ta, ông ta là người vạch ra kế hoạch và người thực hiện kế hoạch binh biến ở Huyền Vũ môn, còn về Tần Quỳnh và Trình Giảo Kim, chỉ là người tham gia mà thôi.
Sau khi Lý Thế Dân tru sát Thái Tử và Tề vương, liền giam lỏng phụ thân Lý Uyên, nhưng trên danh nghĩa Lý Uyên vẫn là người đứng đầu của quốc gia, kéo dài một thời gian, mới diễn trò truyền ngôi, ông làm như vậy chính là vì không muốn gánh vác cái ác danh soán vị mà là nỗ lực xây một đôi con tương thụ, danh chính ngôn thuận.
Câu trả lời của Thái Bình công chúa với Dương Phàm, hiển nhiên là nói sau khi binh gián liền bắt chước thủ đoạn của tổ phụ Lý Thế Dân, thực hiện khống chế với mẫu thân, qua một thời gian sẽ để bà ta truyền ngôi cho nàng, như vậy mới có thể bảo đảm binh gián thực sự có hiệu quả, lại không phải gánh vác tội danh bức mẫu soán vị.
Dương Phàm biết sức ảnh hưởng của Thái Bình đối với hai vị huynh trưởng, nàng nếu nói như vậy rồi, nhất định có thể thuyết phục được Thái tử và Tương vương, như vậy có thể tránh khỏi sau kkhi binh gián Võ Tắc Thiên sẽ phản công cướp lại, nhưng nếu làm như vậy vẫn có một người không thể qua được, đó chính là Lương Vương.
Lúc này binh quyền vẫn nằm trong tay Võ thị, muốn binh gián nhất định phải có sự phối hợp của Võ gia, mà Võ gia sẽ đồng ý làm như vậy sao?
Thái Bình nói:
- Chỗ Lương Vương, ta sẽ đi làm thuyết khách. Gia tộc Võ thị cũng là kiêng kị với Nhị Trương, ta nghĩ họ sẽ đồng ý thực hiện binh gián.
Dương Phàm nói:
- Nhưng Lương Vương đồng ý, chỉ có thể tru sát Nhị Trương, ông ta sẽ không đồng ý gây bất lợi đối với Thiên tử.
Thái Bình nói:
- Thiên tử là mẫu thân ruột của Thái tử, Tương Vương và ta, phận làm con, bọn ta căn bản không thể có hành động đại nghịch vô đạo đối với bà. Còn về nói mẫu thân giao ra chính quyền, hiện tại thì thấy, nếu không có biến số Nhị Trương này, mẫu thân giao ra quyền lực cũng chẳng qua chỉ là việc trong vòng một năm rưỡi nữa, điểm này Võ Tam Tư hiểu rõ, như vậy chúng ta làm trước một số ngày, huynh ấy lại có thể kiên trì cái gì? Hoàng vị đã là vô duyên với huynh ấy rồi, huynh ấy không muốn làm dịu đi quan hệ với Lý gia ta sao?
Dương Phàm suy nghĩ một lát khẽ gật đâu, nói:
- Ừ, việc này nàng làm hết sức mà thôi.
Chỉ có Võ gia đồng ý, chúng ta mới có thể động tay chân trong quân đội, đồng minh này nhất định phải lôi kéo, để đạt được mục đích, đồng ý một số lợi ích cho bọn họ cũng không tiếc.
Thái Bình đồng tình gật đâu nói:
- Chỗ Nhị Trương, chúng ta có cần lôi kéo một số người không?
Dương Phàm ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:
- Không ổn. Nhị Trương căn cơ còn thấp, bên cạnh bọn họ chỉ có hai loại người, một loại là quyền cao chức trọng, những người này dựa vào Nhị Trương cũng là lưỡng lự. Một loại khác là Nhị Trương cât nhắc, thời gian những người này phát triển còn ngắn, có một số chưa nắm giữ quyền lực quan trọng, có một số bị Nhị Trương sắp xếp vào vị trí quan trọng, vừa mới nhậm chức cũng chỉ một hai tháng, còn không thể điều khiển những bộ phận yếu hại kia, dưới sự uy hiếp của chúng ta, cũng không có giúp đỡ.
Thái Bình công chúa suy nghĩ, không khỏi không thừa nhận Dương Phàm nói phần lớn có lý. Hiện nay muốn thực hiện binh gián, nàng sẽ không tự giác nghĩ tới binh biến của tổ phụ năm đó phát động ở Huyền Vũ môn, cũng kiểm điểm được mất từ trong lần binh biến thành công đó.
Lúc trước Lý Thế Dân mơ ước ngôi vị hoàng đế, Thái tử Lý Kiến Thành tuy không muốn áp dụng thủ đoạn cực đoan đối phó với ông, nhưng cũng không phải không áp dụng biện pháp phòng bị, ông ta một mặt áp chế sự phát triển của Tần Vương phủ, làm suy yếu thế lực của Lý Thế Dân, đồng thời còn giống với Lý Thế Dân, áp dụng các thủ đoạn thẩm thấu và lôi kéo đối với đối phương.
Chẳng qua, Lý Kiến Thành lôi kéo là đại tướng tâm phúc của Lý Thế Dân, còn Lý Thế Dân lôi kéo lại là những thuộc hạ có chức quan khá thấp của Lý Kiến Thành lại nắm chắc quyền lực có tính then chốt, ví dụ như tướng phòng giữ trông coi Huyền Vũ môn Thường Hà, cho nên Lý Kiến Thành không thu hoạch được gì, còn Lý Thế Dân lại thành công lần nữa.
Hai người vì sao có sự khác biệt lớn như vậy? Không phải Lý Kiến Thành nói như rồng leo, làm như mèo mửa, năng lực quá kém, mà là vì mục đích của bọn họ không giống nhau. Lý Kiến Thành đã là Thái tử, đại nghĩa còn đấy, nếu ông ta có thể thành công lôi kéo đại tướng cầm binh bên cạnh Lý Thế Dân, thì có thể đạt được mục đích không đánh mà thắng.
Nhưng Lý Thế Dân không phải Thái tử, Lý Uyên cũng căn bản không có suy nghĩ đổi Thái tử, ông ta căn bản không có cơ hội dùng thủ đoạn đàng hoàng để lên ngôi, trừ phi thực hiện binh biến, điều cần thiết nhất của binh biến là thủ vệ tướng phòng giữ mấu chốt của Hoàng cung. Địa vị của hai người và mục đích lôi kéo không giống nhau, đương nhiên áp dụng thủ đoạn cũng khác nhau.
Hiện tại thế lực của Nhị Trương chủ yếu là ở trong cung, nếu Thái tử, Tương vương, Công chúa và lương Vương liên thủ lại với nhau, thì có thể nắm giữ đại bộ phận lực lượng hai giới quân chính, tiến vào phát động binh biến, quả thật không cần mạo hiểm lôi kéo người bên cạnh Nhị Trương, một khi tiết lộ tin tức, hậu quả khó lường.
Mấu chốt này một khi nghĩ thông suốt, sẽ là mấu chốt liên kết giữa hai nhà Lý Võ, suy nghĩ của Thái bình công chúa liền nhanh chóng rõ ràng….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.