Say Mộng Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 1027: Mại tiếu hành gian

Nguyệt Quan

27/04/2016

An Nhạc Công chúa nổi giận đùng đùng trở lại phủ đệ, lập tức sai người đi tìm Đỗ Văn Thiên! Đỗ Văn Thiên vốn là đi theo họ đi xem nhà, chẳng qua là gã cứ lúc ẩn lúc hiện bên cạnh An Nhạc, trong lòng Võ Sùng Huấn hết sức bất mãn, ở trước mặt An Nhạc công chúa dù y không dám nói gì, nhưng luôn tỏ ra thái độ khó chịu với Đỗ Văn Thiên.

Đỗ Văn Thiên vốn rất ao ước mơ tưởng An Nhạc công chúa, thấy biểu hiện của Võ Sùng Huấn như vậy trong lòng liền chột dạ, vì thế liền tìm cớ nói gã đi làm chuyện mà công chúa giao phó nên đã đi về trước rồi. Đỗ Văn Thiên mặc dù là tìm lý do, nhưng thực ra cũng đi tìm hiểu một hồi, lúc này vừa mới hồi phủ.

Vừa nghe An Nhạc công chúa gọi đến, Đỗ Văn Thiên đầu tiên là giật mình, sau đó nghe ngóng được Võ Sùng Huấn không trở về với nàng thì sắc tâm lại bùng lên, vội vàng đi gặp An Nhạc. An Nhạc công chúa trở lại chỗ ở, vừa mới thay quần áo, nghe nói Đỗ Văn Thiên tới rồi, liền phất tay gạt thị nữ lui ra, phân phó nói:

- Gọi hắn tiến vào.

Đỗ Văn Thiên cúi đầu, tất cung tất kính đi vào trong, lạy dài:

- Đỗ Văn Thiên ra mắt Công chúa!

- Miễn đi!

An Nhạc công chúa trả lời một câu, Đỗ Văn Thiên ngẩng đầu lên thấy nàng đang đứng trước mặt mình, chiếc quần mỏng như sương khói màu xanh biếc thêu mẫu đơn đỏ thắm, chiếc váy xanh lá thủy tiên tán hoa uốn lượn, trước ngực loã lồ một mảnh tuyết trắng, xương quai xanh duyên dáng kéo dài xuống hai khe núi quyến rũ mê người, ánh mắt gã không rời khỏi được.

An Nhạc công chúa ưỡn ngực, sóng mắt đầy dục vọng, chỉ tay nói:

- Đỗ Văn Thiên, lá gan của ngươi thực là rất lớn nha, dám nhìn bổn cung chằm chằm như vậy.

Đỗ Văn Thiên nhớ tới lần trước nàng khiêu khích mình, trong lòng biết vị công chúa này không phải là nữ nhân băng thanh ngọc khiết gì cả, bèn cả gan nói:

- Dung mạo công chúa như tiên trên trời, là tuyệt sắc giai nhân mà cuộc đời Đỗ mỗ chưa gặp bao giờ, thấy Công chúa mỹ mạo vô song như vậy, Đỗ mỗ sao chỉ to một lá gan thôi chứ.

An Nhạc công chúa liếc mắt nhìn hạ thể của gã, thấy dưới áo bào của gã thấp thoáng nhô lên, tức thì che miệng bật cười. Mới vừa rồi bị Dương Phàm hạ nhục ở bên bờ Long Khánh, thật sự đã làm tự tôn của nàng bị tổn thương. Hiện giờ thấy Đỗ Văn Thiên si mê mình như vậy, nàng mới tìm lại được chút tự tin.

]Nàng khẽ xoay người, cặp mông tròn vểnh lên hướng về phía Đỗ Văn Thiên, thướt tha đi đến giường La Hán ngồi xuống, eo thon của nàng được buộc bằng dải tơ lụa màu xanh nhạt, lúc ngồi xuống chiếc eo khẽ uốn lượn, lưng kéo căng tạo nên một đường cong mềm mại.

An Nhạc công chúa dịu dàng nói:

- Chuyện Bổn cung phân phó ngươi làm thế nào rồi?

Đỗ Văn Thiên lấy lại bình tĩnh, hạ thấp người nói:

- Công chúa chỉ bảo Đỗ mỗ nào dám không tận lực. Đỗ mỗ đã tìm hiểu rất rõ ràng, ngày sinh của Trịnh thị lão phu nhân là ngày hai mươi mốt tháng chín, bởi vì năm trước khi đại thọ Trịnh lão phu nhân, thế gia Trường An phần lớn từng phái người tới Lạc Dương chúc mừng cho nên hiện tại còn nhớ rất rõ.

An Nhạc công chúa trầm ngâm nói:

- Ngày hai mươi mốt tháng chín? Cách lúc này gần bốn tháng rồi, đến lúc đó Thượng Quan Uyển Nhi đã sớm sinh nở rồi, làm sao còn có chứng cớ có thể nắm bắt được, sao kịp sinh nhật của Thượng Quan Uyển Nhi đâu chứ?

Đỗ Văn Thiên nói:

- Thượng Quan Uyển Nhi chưa gả đi đấy, mà cô ta lại chưa từng xếp đặt tiệc yến chúc mừng sinh nhật, ngày sinh nhật cụ thể này có hỏi thăm cụ thể hay không. Tuy nhiên Đỗ mỗ nghe một vị thế thúc nói, tổ phụ và phụ thân của Thượng Quan Uyển Nhi là ngày mười ba tháng mười hai nguyên niên Lân Đức bị nữ hoàng hạ lệnh xử tử đấy, khi đó Thượng Quan Uyển Nhi còn chưa đầy tháng, cho nên sinh nhật của Thượng Quan Uyển Nhi hẳn là vào hạ tuần tháng mười một hoặc thượng tuần tháng mười hai.

An Nhạc công chúa nhướn mày lên, nói:

- Tháng mười một mười hai, vậy không có lý do khác để lợi dụng sao?

Đỗ Văn Thiên lắc đầu nói:

- Đỗ mỗ hổ thẹn, thật sự không thăm dò được. Công chúa điện hạ dự tính là…

An Nhạc công chúa nói:

- Nếu sinh nhật của cô ta sắp đến rồi, bổn cung có thể dùng ngày đó làm lý do tụ tập quan thân Trường An để tặng cho cô ta một niềm vui bất ngờ mang tới Hồ Tâm Đảo, đến lúc đó cô ta không có lý do gì mà cự tuyệt không gặp người ta, chỉ cần cô ta xuất hiện thì sợ gì người trong thiên hạ không biết vụ bê bối này?

Đỗ Văn Thiên nói:

- Nếu Thượng Quan Uyển Nhi không ra gặp thì sao?

An Nhạc công chúa cười lạnh nói:

- Trên đời nào có người không hiểu tình lý như thế, nếu cô ta trốn tránh không gặp người ta như trước, bổn cung sẽ dùng biện pháp cứng rắn xông vào, tỷ như an bài người ta gây ra chút nhiễu loạn, tạo vụ ám sát giả, chỉ cần ta có lý do tụ tập quan thân Trường An trên đảo, sẽ không sợ cô ta không ra ngoài.

Đỗ Văn Thiên khen:

- Công chúa mưu lược vô song, kế thật là hay!



An Nhạc công chúa cười nói:

- Một chiêu này cũng không phải Bổn cung nghĩ ra được, ban đầu khi ở Long Môn, Ngụy vương và Lương Vương chính là lấy thích khách làm lý do muốn tìm ra cha ta, Bổn cung học theo mà thôi. Ha hả, được rồi, ngươi bớt nịnh nọt đi, hiện giờ chúng ta còn chưa có cớ, ngươi nói nên làm gì bây giờ?

Đỗ Văn Thiên nhìn đường cong bờ mông tròn lẳn của vị công chúa điện hạ, thật sự là muốn vỗ lên đó, chỉ có điều vị Công chúa này tuy rằng liếc mắt đưa tình với gã đấy nhưng không hề có chút ra hiệu nào, nên gã vẫn không dám làm càn. An Nhạc công chúa vừa nói như vậy, Đỗ Văn Thiên không khỏi nhíu mày, tỏ ra suy tư.

An Nhạc công chúa cũng chau hàng lông mày nhỏ, trầm tư thật lâu, sóng mắt nàng đột nhiên sáng ngời, hưng phấn nói:

- Có rồi!

Đỗ Văn Thiên vội vàng hỏi:

- Điện hạ đã nghĩ ra kế rồi?

An Nhạc ngoắc tay:

- Đưa lỗ tai lại đây!

Đỗ Văn Thiên khẩn trương tiến lên, nhẹ nhàng cúi người xuống, thân hơi khom xuống, chóp mũi liền ngửi được một mùi hương quyến rũ, đập vào mắt là rãnh sâu mê người, lại nhìn xuống nữa, hai bầu vú tròn căng nhô cao. Đỗ Văn Thiên khó có được sự tiếp xúc thân mật với Lý Khỏa Nhi như này nên tâm tình vô cùng kích động.

Tuy nhiên, sự kích động của gã cũng không được lâu, An Nhạc công chúa vừa nói ra phương pháp liền giống như một chậu nước lạnh giội vào đầu, khiến gã sợ hãi toát mồ hôi lạnh, ý niệm với thân thể kiều diễm kia cũng theo đó mà tan biến. Cách thức của vị công chúa này quá đơn giản trực tiếp, chẳng phải là có trăm ngàn chỗ sơ hở đó sao?

Đỗ Văn Thiên sợ hãi nói:

- Điện hạ, chúng ta làm như vậy, động tĩnh hình như hơi lớn, một khi bị lộ ra ngoài, đây chính là tội lớn cả tộc bị diệt, không được, tuyệt đối không được nha!

An Nhạc công chúa ung dung nói:

- Có gì mà không được, chỉ cần chúng ta làm thật sạch sẽ, ai có thể làm gì được?

Đỗ Văn Thiên hết hồn mà nói:

- Điện hạ, chúng ta vẫn nên suy nghĩ thật kỹ, chắc chắn có biện pháp đấy. Kế này nhiều sơ hở lắm, thật sự không thể được đâu. Thượng Quan Đãi Chế chỉ cần bình ổn tinh thần suy nghĩ một chút là hiểu được nguyên do trong đó, chắc chắn sẽ tra được là do chúng ta làm.

An Nhạc công chúa khinh thường nói:

- Đến lúc đó cô ta đã là Đãi Chế bị cầm tù rồi, còn có cơ hội truy tra chân tướng sao? Hoàng đế ở Lạc Dương xa xôi, nào biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, chẳng phải là chúng ta nói gì thì biết đó sao, đến lúc đó chuyện duy nhất Hoàng Đế Bệ hạ muốn làm là giết Thượng Quan Uyển Nhi, che đậy sẽ không truy tra việc này đấy.

Đỗ Văn Thiên lắc đầu liên tục, vẫn không dám đáp ứng. Gã mặc dù không thông minh gì, nhưng chuyện rơi đầu sao dễ đáp ứng. An Nhạc công chúa cả giận nói:

- Không phải ngươi nói cam nguyện tan xương nát thịt vì bổn cung sao?

Đỗ Văn Thiên quỳ gối xuống dập đầu nói:

- Đỗ mỗ vì Điện hạ, dù là vượt lửa quá sông cũng không chối từ, nhưng việc này quá mức mạo hiểm, một khi liên lụy đến Công chúa, Đỗ mỗ dù bị chém thành trăm ngàn mảnh cũng khó chuộc tội được, Đỗ mỗ tuyệt đối không dám đáp ứng.

An Nhạc công chúa thấy gã không chịu nghe theo mình, sóng mắt đảo tròn, thở dài nói:

- Thôi vậy, làm vậy là là khó ngươi rồi, cứ để bổn cung nghĩ kế sách vẹn toàn rồi nói sau.

Đỗ Văn Thiên thở phào nhẹ nhõm, liên thanh dập đầu đồng ý. An Nhạc công chúa lười biếng nằm trên giường, lãnh đạm nói:

- Bổn cung mệt rồi, xoa bóp vai cho bổn cung.

Đỗ Văn Thiên ngẩn ngơ, không dám tin nói:

- Công chúa…là đang bảo….tại hạ sao….

Lý Khỏa Nhi nheo mắt nhìn gã, hừ nói:

- Trong phòng còn có người nào khác sao?

- Tại hạ tuân mệnh!

Đỗ Văn Thiên vui mừng như điên, bước nhanh đi lên, hai tay run rẩy đặt lên vai Lý Khỏa Nhi. Lý Khỏa Nhi mặc chiếc áo khoác hờ hửng hở cả ngực, làn da trước ngực trắng nõn sáng bóng, Đỗ Văn Thiên nhẹ nhàng nhấn một cái, một cảm giác mềm mại quyến rũ dịu dàng thấm tận vào tim gan.



Đỗ Văn Thiên xoa bóp vài cái, dục vọng lại trào dâng, rốt cuộc không kìm nén được khẽ di chuyển tay đến trước ngực đang khẽ phập phồng kia một chút, thấy An Nhạc công chúa không tỏ thái độ gì, gã to gan hơn đang định chuyển tay gần hơn chút nữa, Lý Khỏa Nhi bỗng khẽ giơ tay đặt lên tay của gã.

Thân mình của Đỗ Văn Thiên cứng đờ, thấy Lý Khỏa Nhi vẫn không hề mở mắt, chỉ kéo tay gã, nhẹ nhàng chuyển đến nơi bầu vú đang nhô cao của mình. Đỗ Văn Thiên run sợ cả người run rẩy, nói:

- Công chúa…

An Nhạc công chúa thân thiết nói:

- Nơi này hơi mỏi, ngươi xoa bóp giúp ta, còn nơi này nữa…

Nàng kéo tay của gã di chuyển xuống chiếc bụng phẳng của mình, lại xuống dưới nữa, tiếp tục quyến rũ dịu dàng nói:

- Nơi này, còn có nơi này…

Đỗ Văn Thiên không kìm nén được nữa, bàn tay to lớn vừa chạm vào chiếc eo nhỏ tinh tế mềm mại, tràn ngập sức sống và nhục dục kia, trong cổ họng liền rú lên một tiếng như con thú, nhào xuống người nàng.

Y phục của An Nhạc công chúa buông lơi nửa người, che đậy một nửa bộ ngực sữa, bầu vú như hoa tươi nở rộ kiều diễm mê người, nàng như con thiên nga bị trúng tên dướn chiếc cổ duyên dáng lên, hai tay ôm chặt đầu của Đỗ Văn Thiên vùi dưới hạ thể mình, thở hổn hển nói:

- Đỗ công tử, ngươi có muốn bổn cung không?

Đỗ Văn Thiên như sắp phát điên rồi, gã chỉ muốn được lập tức tiến vào động quật tiêu hồn xuân thủy róc rách kia, đáng tiếc hai chân của An Nhạc công chúa lại kẹp chặt cổ gã, khiến gã chỉ có thể dùng miệng mà không làm được gì khác. Vừa nghe An Nhạc công chúa nói như vậy, Đỗ Văn Thiên gấp gáp nói:

- Muốn, muốn! Công chúa hãy cho ta, cầu Công chúa hãy cho ta!

Hơi thở An Nhạc công chúa dồn dập, má lúm đồng tiền đỏ bừng, nói:

- Vậy việc mà bổn cung giao cho, ngươi có bằng lòng đi làm không?

Đỗ Văn Thiên hiện tại chỉ cầu có thể được tiến vào thân thể của nàng, chuyện gì cũng đều đáp ứng hết, gã lập tức gật đầu nói:

- Nguyện ý! Nguyện ý! Chỉ cần Công chúa cho ta, Đỗ mỗ nguyện làm mọi việc vì Công chúa.

An Nhạc công chúa cười phóng đãng, hai đùi mở rộng, Đỗ Văn Thiên tựa như một dã thú được thả ra khỏi lồng, gào rú nhảy bật lên, vội vàng cởi áo bào, vật phía trước dựng đứng thẳng tắp tiến thẳng vào, mông giống như một con chó đực động dục di chuyển liên tục.

Chỉ tiếc gã kìm nén đã lâu, tên sớm đã ở trên dây cung, trước mắt lại là tiểu mỹ nhân mà gã đã si mê từ lâu, kết quả vừa tiến vào liền phát tiết ra rồi. Gã không cam lòng, nhưng lại không thể chống đỡ nổi, chỉ có thể như quả bóng cao su bị xì hơi xụi lơ ở trên người nàng.

Đôi mắt của An Nhạc công chúa quyến rũ như tơ, mép ngọc choáng nhuộm, khẽ vuốt vai lưng gã, mặt ửng hồng, bộ dáng đầy xuân tình, nhưng trong mắt lóe lên tia cười đắc ý. Đỗ Văn Thiên khiếm khuyết dũng khí, nàng sẽ cho gã một chút dũng khí, hiện tại cho gã nếm chút mật ngọt, sao phải sợ gã không ngoan ngoãn làm theo ý của mình.

*************

Sau khi Dương Phàm rời khỏi hồ Long Khánh, cũng không lập tức đánh xe ngựa về Hồ Tâm Đảo, mà lập tức đi đến đại doanh Thiên kỵ tại bên ngoài Huyền Vũ môn. Tuy nói thương thế của hắn vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn chỉ là một cái cớ, nhưng mục đích thật sự của hắn là muốn ở bên Uyển Nhi trên đảo nhiều hơn, Thiên Kỵ là căn cơ của hắn, hắn cũng không thể lâu không đến đó được.

Tuy nhiên, hắn đến Thiên kỵ doanh cũng chỉ là xem một chút, gặp chư lang tướng, lữ soái thậm chí đội trưởng hỏa trưởng và các tướng tá cấp cao, Hoàng đế còn chưa rời đô đến Lạc Dương, Thiên kỵ doanh ngoại trừ hàng ngày thao luyện ra thì xác thực là không có việc gì làm. Nhưng như vậy hắn vẫn phải đến, lâu không xuất hiện sẽ làm lực ảnh hưởng của hắn trong quân bị giảm xuống, hành động này của hắn để tỏ rõ với mọi người, hắn mới là Thống soái cao nhất trong Thiên kỵ doanh.

Dương Phàm ở Thiên Kỵ doanh hơn một canh giờ mới đánh xe trở về Trường An, khi đến đầu đường thì thấy quá đông người chật chội, bên trong câu lan vọng ra những tiếng hoan hô khen ngợi nhiệt liệt, hắn nhìn lướt qua, nhưng không thấy người quen nào trên đài. Trong Câu Lan đài cao hơn nửa người đang biểu diễn ảo thuật, người biểu diễn ảo thuật lại chính là lão ban chủ Mạc Quan.

Mạc lão nhân là Huyễn thuật đại sư nổi tiếng, lúc trước Dương Phàm từng mời được ông ta từ Trường An tới Lạc Dương, vốn định để ông ta vạch trần ba tên giả thần giả thánh mánh khoé bịp người là Thập Phương đạo nhân, Hà Nội lão ni và người Hồ Ma Lặc, không ngờ một mồi lửa của Tiết Hoài Nghĩa đốt Minh Đường và Thiên Đường, Võ Tắc Thiên bởi vậy giận lây sang Hà Nội lão ni tự xưng cũng biết quá khứ tương lai, bởi vậy vị huyễn thuật đại sư này không phát huy được tác dụng.

Sau khi Dương Phàm phụng mệnh đi Phòng Châu tiếp Lư Lăng Vương hồi kinh, còn từng dựa vào đoàn ảo thuật của Mạc lão nhân này để yểm hộ, sau đó song phương ở Phòng Châu chia tay, không nghĩ hiện giờ bọn họ lại đến Trường An.

Mạc lão nhân không hề phát hiện ra Dương Phàm, lão đang ở trên đài biểu diễn "Tứ phương kê đản”, trứng gà được giấu trong mũ, trong nháy mắt đáy mũ đầy ngập trứng gà, hơn nữa từng quả trứng gà đều chằn chặn, khiến người xem tấm tắc.

Đây không phải là một trò ảo thuật có độ khó cao, bởi vì biết Dương Phàm chính là đại thần triều đình, sẽ không đoạt lấy nghiệp kinh doanh của mình, cho nên Mạc Quan từng đem thủ pháp đổi trứng gà và bí quyết dùng dấm chua ngâm khiến võ trứng biến hình nói cho Dương Phàm biết. Dương Phàm từng dùng trò ảo thuật này trêu đùa với con trai, chọc cho ranh con kia phải sửng sốt đấy, quả thật đã coi cha cậu trở thành thần nhân rồi.

Hiện giờ thấy Mạc Quan biểu diễn trò ảo thuật này, Dương Phàm không khỏi nhớ đến đứa con trai và con gái đã lâu chưa gặp đang ở Lạc Dương xa xôi, cảm xúc bỗng dâng trào lên, nghĩ muốn gặp họ phải mất mấy tháng nữa, hắn nghĩ đến đây, không khỏi thở dài thật sâu.

Lúc này, trên Hồ Tâm Đảo đang có người đến tìm, thấy xa giá của Dương Phàm đỗ ở bên đường, liền đuổi tới gần, khẽ bẩm báo với hắn:

- A lang, năm vị quận Vương của Tương Vương phủ vừa mới đến Hồ Tâm Đảo thăm hỏi, vì a Lang không ở đó nên họ đã đi rồi.

Quận Vương thân phận tôn quý, năm vị quận Vương cùng nhau đến thăm hỏi dĩ nhiên không phải là chuyện nhỏ, cho nên người trên đảo không dám trì hoãn, lập tức phái người đi đưa tin cho hắn. Cổ Trúc Đình nhìn sắc trời còn sớm, liền xin chỉ thị của hắn:

- A Lang muốn đi phủ của năm vị quận vương không?

Dương Phàm vừa nghe người tới báo cáo tin tức, trên mặt liền lộ ra một tia cười ý vị sâu xa, hắn mỉm cười rung đầu, nhẹ nhàng vỗ lên đùi của Cổ Trúc Đình, nói:

- Đình Nhi, a Lang nhà nàng tuy rằng không phải Gia Cát Lượng, nhưng ba lần đến mời vẫn cần đến đấy, ha hả, chúng ta quay về phường Long Khánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Say Mộng Giang Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook