Quyển 1 - Chương 1024: Mắt nhìn hắn xây cao lầu
Nguyệt Quan
27/04/2016
Đoàn xe của Võ Sùng Huấn và An Nhạc công chúa tới rồi, mấy huynh đệ của Lý Thành Khí và Lý Long Cơ cũng đến rồi. Bọn họ quay đầu ngựa lại, kinh ngạc nhìn về phía đoàn xe ngựa kia. Trên xe thanh ngưu không có người lái, bọn họ nhất thời vẫn chưa xác định được thân phận của đối phương, tuy nhiên đối phương đương nhiên là nhằm vào hướng này mà tới, điều này không thể nghi ngờ rồi.
Trường Ninh Hầu cười nói với Lý Thành Khí:
- Vương gia, xem ra người ta tới cũng là vì mảnh đất này, ta đã nói sớm là nên mua ngay đi, nơi này vị trí tuyệt hảo, chậm một chút e rằng bị người khác cướp mất.
Lý Long Cơ cười nói:
- Trường Ninh Hầu nhắc nhở đúng lắm, Ngắm nhìn toàn bộ hồ Long Khánh, ngoài tòa nhà đang xây dựng kia, mảnh đất này là nơi có góc độ tốt nhất.
Trong lúc nói chuyện, một hồi vó ngựa hí vang lên, trong lòng Lý Long Cơ cực kì hào hứng trở về, đến gần, ghìm cương lại và lớn tiếng nói:
- Ta đã chọn xong rồi, ta muốn chọn đất phía sau sườn núi, tam ca tứ ca, đệ chen giữa hai huynh có vấn đề gì không thế? Ơ?! Còn có người nhắm nơi này nữa sao?
Lúc này, đoàn người ngựa kia đã đến trước mặt, đội xe vừa dừng, Đỗ Văn Thiên liền cúi người hướng vào trong xe, nhỏ giọng bẩm:
- Quận vương, công chúa, xem tình hình có người đã nhắm chỗ này rồi, đứng phía trước chúng ta rồi!
- Sợ cái gì? Y đã nhắm trúng rồi thì cũng phải nhường cho ta!
An Nhạc công chúa liếc Võ Sùng Huấn, sẵng giọng nói:
- Còn chưa đi?
Võ Sùng Huấn vội vã vén rèm kiệu lên, xe ngựa hạ xuống, Ở trước mặt An Nhạc công chúa, Võ Sùng Huấn giống như là một đứa cháu hiếu thuận, nhưng đối với người ngoài, y lại là một người ương ngạnh ngang bướng, Võ Sùng Huấn xấc láo nói:
- Nương tử nhà ta đã nhắm nơi này rồi, không cần biết bọn họ là ai, đều phải nhường….
Nói đến đây, Võ Sùng Huấn đột nhiên ngẩn ra, y thấy Lý Thành Khí. Lý Thành Khí, Lý Long Cơ và những người khác cũng nhìn thấy y rồi, Lý Thành Khí hơi ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Là Cao Dương Quận Vương.
Lý Long Cơ cười không nói gì, tuy nhiên mắt lại có vẻ nhíu lại một chút.
Trường Ninh Hầu Hoàng Kiếm Vũ ở một bên thúc ngựa, hăng hái liếc bọn họ một cái, tìm kiếm nơi xây phủ, nói ra thì chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng hôm nay có đến hai nhà đều nhắm chỗ này, hơn nữa hai nhà này lại là một bên họ Lý một bên họ Võ, chuyện này không chỉ đơn thuần nữa rồi. Mảnh đất này rơi vào tay nhà nào. Quyền quyết định dựa vào thế lực của hai nhà Lý Võ, cuối cùng cũng quyết định thể diện của hai nhà Lý Võ
Lý Thành Khí cưỡi ngựa, đến nghênh đón Võ Sùng Huấn, ở trên ngựa chắp tay cười vang nói:
- Cao Dương Vương, chúng ta lại gặp mặt rồi!
Võ Sùng Huấn hơi chần chờ, chắp tay nói:
- Thì ra là Thọ Xuân Vương, tại sao ngài lại ở chỗ này.
Phụ thân Lý Thành Khí- Lý Đán trước khi đăng cơ làm hoàng đế, Lý Thành Khí đã được lập ngôi vị Hoàng Thái Tử rồi, sau đó Lý Đán bị mẫu thân của ông là Võ Tắc Thiên phế truất, từ hoàng đế biến thành Hoàng thái tử. Lý Thành Khí từ Hoàng Thái Tử biến thành Hoàng thái tôn, bây giờ thân phận hoàng thái tử của phụ thân cũng bị hoàng tổ mẫu thu hồi, Lý Thành Khí từ hoàng thái tôn trở thành Thọ Xuân Vương.
Lý Thành Khí cười nói:
- Mấy huynh đệ bọn ta, cho đến hôm nay vẫn chưa có phủ đệ riêng, lần này đến Trường An, Hoàng tổ mẫu đặc biệt chiếu cố, bảo mấy huynh đệ đến Trường An chọn nơi xây phủ, vừa mới xem được nơi này.đang phái người đến công bộ, bảo bọn họ đến khoanh vùng địa điểm, Cao Dương Vương tới đây có chuyện gì không?
Lý Thành Khí không muốn nảy sinh mâu thuẫn với Võ Sùng Huấn liền mở miệng nói rõ trước, bọn họ đã chọn miếng đất này rồi, hi vọng Võ Sùng Huấn có thể biết đường mà cáo từ.
Võ Sùng Huấn cười ha hả nói:
- Trùng hợp, trùng hợp, ta cùng nương tử cũng đã nhắm trúng nơi này, Hồ Long Khánh này phong cảnh tuyệt đẹp. Hôm nay đến đây, cũng chính là vì muốn chọn nơi để xây phủ.
Nơi mà An Nhạc công chúa chọn chính là chỗ này, hôm qua nàng liếc mắt đã ưng ý chỗ này, biết được tòa nhà đang xây bên cạnh là phủ của Dương Phàm, nàng liền quyết định chọn nơi này.
Võ Sùng Huấn tuy nói năng hàm hồ, nhưng không phải bởi vì y sợ năm đứa con của Tương Vương, Võ Sùng Huấn chưa từng xem trọng người nhà Lý gia. Cho nên trong lời nói của Võ Sùng Huấn có chút hồ đồ. Bởi vì năm huynh đệ Lý Thành Khí là anh em họ với Lý Khỏa Nhi, Võ Sùng Huấn cho rằng Lý Khỏa Nhi sẽ nhường cho anh em họ mình, thì hà cớ gì hắn phải làm kẻ ác, làm cho An Nhạc không vui.
An Nhạc công chúa đang muốn khom người xuống định bước ra khỏi xe, vừa mới nghe phu phân nói là anh em họ của nàng, nàng lại ngồi trong xe. Nàng vốn tưởng rằng chuyện này để cho chồng mình ra mặt là thỏa đáng nhất, nào ngờ cái đồ khốn kiếp này vừa mới lộ mặt ra đã tỏ ý nhượng bộ, An Nhạc nhẫn nhịn không được liền co cẳng đá vào mông Võ Sùng Huấn.
Võ Sùng Huấn nào có ngờ An Nhạc tự dưng lại đá mông y một cái, y bèn “Ai da” một tiếng, liền từ trên xe té xuống. Lý Thành Khí và Lý Long Cơ,Trường Ninh Hầu và những người khác đều rất kinh ngạc, tay đánh xe ngựa cũng hoảng sợ, nhưng y phản ứng nhanh nhẹn, lập tức nhảy xuống xe ngựa dìu Võ Sùng Huấn lên.
Võ Sùng Huấn đứng lên, cười gượng gạo, xoa xoa vết da rách ở đầu gối, che đậy nói:
- Võ mỗ nhất thời ngồi không vững, khiến cho các vị chê cười rồi!
Lý Thành Nghiệp, Lý Long Cơ và những người ở phía sau, thật ra là chưa nhìn thấy rõ sự tình, bọn họ chỉ thấy Võ Sùng Huấn chẳng hiểu tại sao mà lại té từ trên xe ngựa xuống, chụp ếch một cú, mấy huynh đệ không nhịn nổi buồn cười, sợ cười ra tiếng làm cho Võ Sùng Huấn khó xử, lại dùng lực nén xuống.
Ba người Lý Thành Khí, Lý Long Cơ và Trường Ninh Hầu, ba người liền thúc ngựa lên trước xe ngựa, bọn họ nhìn rõ ràng, rõ ràng là một là một bàn chân thanh tú vung ra khỏi rèm, đá Võ Sùng Huấn té xuống đất, chỉ là bọn họ biết cách bình tĩnh, trên mặt không lộ vẻ khác thường nào. Rèm kiệu vừa vén lên, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Khỏa Nhi từ bên trong bước ra.
Bởi vì Võ Sùng Huấn bị ngã nhào xuống mặt đất, đám người của Lý Thành Khí bèn xuống ngựa, vừa mới thấy Lý Khỏa Nhi từ trong kiệu bước ra, Lý Thành Khí hướng về nàng chào hỏi:
- An Nhạc, muội cũng tới à!
- Yaaaa…! Biểu ca tại sao lại ở đây? Tam đệ cũng ở đây à?
Mặt của An Nhạc vui vẻ ngạc nhiên nhìn bọn họ, làm như đến lúc này mới biết bọn họ đã ở đây vậy, nàng thân mật gần gũi chào hỏi Lý Thành Khiến và Lý Long Cơ trước, lại nhìn thấy Lý Long Phạm và mấy người khác đứng trên mặt đất. vội vã chào hỏi, lễ nghĩa vô cùng chu đáo.
Nàng vừa bước ra kiệu mặt mày không có chút trầm tư nào, lúc này nàng giả vờ đóng bộ dạng thân thiện kinh ngạc vui tươi vô cùng tự nhiên, người đừng bên ngoài không dễ dàng nhận ra bộ dạng cố ý của nàng, lúc này trong lòng mọi người tự nhiên đã có tính toán trước rồi.
Nhưng mà nếu nàng có ý giả bộ, không muốn cho đám người Lý Thành Khí nhìn thấy nàng không vui, lúc ra khỏi kiệu nàng không lộ vẻ mặt u sầu nữa, tuy nhiên đã đóng bộ mặt không vui, bây giờ lại cố ý tỏ ra thân mật, chứng minh nàng không muốn che giấu sự không vui của chính mình, mà là từ đầu đến cuối đều lộ vẻ khinh miệt trêu đùa.
Sắc mặt của Lý Thành Khí có chút hơi mất tự nhiên, gượng cười ha hả:
- Thất tỉ, đã lâu không gặp rồi.
Lý Khỏa Nhi cúi người xuống, cười tươi như hoa:
- Hôm qua nghe mấy vị huynh đệ tới Trường An, Khỏa Nhi một kẻ nữ lưu, không thể đi theo góp vui. Nghĩ rằng hôm nay chọn xong nơi xây phủ, rồi đến bái kiến các huynh. Không ngờ rằng được hội ngộ ở đây, thật là trùng hợp quá rồi.
chọn nơi xây phủ.
Lý Long Cơ mỉm cười nói:
- Đích thật là trùng hợp, đây là có duyên phận lớn đó…Thất tỉ, bọn ta vừa nãy đã chọn nơi này làm nơi xây phủ. Chính là chỗ kia, hay là thất tỉ chọn mảnh đất bên cạnh bọn ta để xây phủ đi, hai nhà chúng ta làm hàng xóm láng giềng, sau này tiện bề lui tới.
Lý Long Cơ nhìn bộ dạng vờ vịt của Lý Khỏa Nhi, trong lòng cực kỳ căm ghét. Y nói lời này cũng là theo lý mà thôi! Quan hệ với Lý Khỏa Nhi, tình nghĩa” Ta và tỉ một nhà” ư, năm anh em nhà họ Lý một nhà với Lý Khỏa Nhi gì cơ chứ? Nữ nhi đã gả đi thì cũng như nước tạt ra ngoài. Lý Long Cơ ngụ ý, là Lý Khỏa Nhi đã không còn là nữ nhi nhà bọn họ nữa rồi. Nhưng mà Lý Long Cơ nói lời khách khí này, trên mặt không một chút sai sót. Hơn nữa, y còn: “Thịnh mời kết giao” vợ chồng Võ Sùng Huấn, Lý Khỏa Nhi cùng bọn họ làm hàng xóm, điều này khẳng định: “Mảnh đất này bọn ta đã chọn rồi!”
Lý Khỏa Nhi là một người phụ nữ nhạy bén xảo quyệt, nàng mặc dù không có trí tuệ gì nhiều, một chút khôn vặt thì vẫn có, về tài năng tranh cãi thì không có ai bằng. Hàm ý của Lý Long Cơ nàng đã hiểu được rồi, trong lòng cười nhạt nhẽo, lại làm ra bộ dạng kinh ngạc nói:
- Tam lang cũng chọn phường Long Khánh rồi à? Vậy thì tốt quá, chúng ta đích thực là có thể làm hàng xóm rồi!
Lý Khỏa Nhi cười hì hì nắm cánh tay của Võ Sùng Huấn, nũng nịu nói:
- Lang quân à, thật là trùng hợp, chàng ưng ý nơi này, tam lang bọn họ cũng đã chọn nơi này, hay là chúng ta nhường chỗ đó cho bọn họ đi. Chúng ta đến bên kia, kề bên phủ của bọn họ được không nào?
- Không được!
Võ Sùng Huấn rống to một tiếng, y không phải là phúc đến thì lòng sáng ra, bỗng nhiên hiểu rõ ý đồ của Lý Khỏa Nhi, mà là Lý Khỏa Nhi thân mật đặt tay lên tay của y, ngón tay dài nhọn đã ở trong áo y rồi, nếu mà y có nửa lời không đúng, thì sẽ bị nàng ngéo một cái bầm đen, Võ Sùng Huấn dù có ngu cũng phải hiểu được, nên nào dám thể hiện thái độ gì khác.
Lý Khỏa Nhi dậm chân gắt giọng:
- Lang quân, chàng thật hẹp hòi, đều là họ hàng thân thích, làm gì mà nghiêm túc vậy, không khéo người ngoài lại cười chê!
Võ Sùng Huấn nói:
- Đây không phải là ta hẹp hòi, nếu mà tòa nhà thì thôi. Nhưng mà huynh đệ Lý Thành Khí có năm người, cùng một lúc xây dựng một dãy nhà, tòa nhà của chúng ta không biết là phải chen chúc đi đâu?
Lý Long Cơ tuy rằng thông minh, tỉnh táo, nhưng y dù sao vẫn còn trẻ, tính khí vẫn chưa luyện tới lư hỏa thuần thanh, vừa nghe thấy Võ Sùng Huân nói chuyện hoang đường, chịu không được nói:
- Thế này thì vô phương, cứ để cho đại ca ở đó xây phủ, Cao Dương Vương và thất tỉ có thể xây phủ kế phủ đại ca, đệ ư, vừa lúc có thể cùng với Cao Dương Vương thân cận một chút!
Võ Sung Huấn bật cười ha hả, nói:
- Nghe nói Tương Vương ngũ tử huynh đệ tình thâm, Võ Sùng Huấn ta nếu làm kì đà cản mũi, chẳng phải là kẻ ác hay sao, chuyện như thế, ta vạn lần không thể đồng ý.
Lúc này, công bộ Viên ngoại lang quan Tiêu Chi Thần dẫn thêm vài tên quan viên vội vàng chạy tới hồ Long Khánh hồ, cúi đầu khom lưng mà nói:
- Hạ quan công bộ Viên Ngoại Lang Tiêu Chi Thần, là vị vương gia nào muốn xây nhà ở đây?
Con út Tương Vương Lý Long Phạm nhịn không được lớn tiếng nói:
- Ta! Ba Lăng Vương Lý Long Phạm ta muốn ở chỗ này xây nhà, còn có cả đại ca Thọ Xuân Vương, Nhị ca Hành Dương Vương, Tam ca Lâm Truy Vương, tứ ca Bành Thành Vương.
Tiêu Chi Thần liên tiếp bị chữ Vương kia chấn động choáng váng đầu óc, gã vẫn còn chưa kịp phản ứng gì. Võ Sùng Huấn đã nói rồi. Võ Sùng Huấn mặt nở nụ cười, nhưng trong mắt cực kì sắc bén,y gằn từng chữ nói với Lý Long Phạm:
- Thật là ngại quá, chỗ đất này, ta muốn mua rồi!
Võ Sùng Huấn liếc Tiêu Chi Thần một cái, thản nhiên nói:
- Tiêu viên ngoại, lập tức khoanh vùng, mau chóng vẽ bản thảo!
Tiêu Chi Thần sững sờ hỏi:
- Không biết bước đầu tiên phải…
Võ Sùng Huấn chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nói:
- Võ Sùng Huấn!
Y đến Vương hiệu của mình cũng lười nói, nói một câu xong liền nghênh ngang bước đi
Võ Sùng Huấn, ba chữ là đủ!
Ngũ Vương gia, cũng không bì kịp một chữ Võ, y không tin là người của Công bộ lại dám đem mảnh đất kia giao cho người Lý gia
- Đại đường huynh ( anh họ thứ nhất), nhị đường huynh, ba vị đường đệ, Võ Sùng Huấn tính tình ngang bướng, ai biết hôm nay chàng có điều gì không phải, xin các người đừng trách tội! Lý Khỏa Nhi đi khuyên chàng một chút!
Lý Khỏa Nhi làm ra vẻ mặt mày áy náy nói, rõ ràng là trong mắt lóe lên vẽ đắc ý, và giọng điệu mỉa mai của nàng, nàng hướng vào vẻ mặt xanh mét của Lý Thành Khí gật gật đầu, liền xoay người đuổi theo Võ Sùng Huấn
Tiêu Chi Thần hối hận rồi, sớm biết như thế này thì phái một tên tiểu quan đến nghe dặn dò là được rồi, làm gì mà vừa nghe đến chữ Vương gia đã vội vã chạy đến rồi vuốt mông ngựa, hiện giờ mặc kệ mảnh đất này là của ai, y đều phải đắc tội với bên còn lại.
Tuy nói rằng Hoàng tử Lý gia đều như phượng hoàng rụng cánh không bằng con gà, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa đó, cho dù Lý gia mất uy thế, nhưng y từ lục phẩm lên chức công bộ Viên Ngoại Lang ở trước mặt hoàng tử của Lý gia cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, đây không phải là trò đùa hay sao.
Lý Thành Khí mặt mày đỏ thẫm, giống như bị bôi hai lớp máy gà, y nắm nắm đấm, chặt đến nỗi làm cho các khớp xương vang lên ken két, giận dữ hét:
- Võ Sùng Huấn, thằng nhãi làm càn này!
Lý Thành Nghĩa đuổi theo Võ Sùng Huấn, lại bị Lý Thành Khí tóm lấy, Lý Thành Nghĩa quay đầu tức giận nói:
- Đại ca!
Lý Thành Khí lắc lắc đầu, mặt mày xanh mét, cơ thể co quắp vài cái, trầm giọng quát:
- Không được gây chuyện, chúng ta đi!
Làm đại ca, Lý Thành Khí ở trong lòng của các huynh đệ rất được kì vọng, Lý Long Phạm và Lý Long Nghiệp tuy rằng tức giận muốn nổ phổi, nhưng đại ca đã chỉ bảo, thì không thể không nghe. Trường Ninh Hầu thở dài, trong lòng cảm thấy một cảm giác bi thảm, tước vị của Hoàng gia là do Lý gia phong, mắt nhìn thấy Lý gia chịu bắt nạt, sao không thể có một chút đau thương nào được, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Lý Long Cơ vừa đúng 16 tuổi, máu lửa hừng hực, làm sao có thể nhịn nhục nỗi uất hận này, nhưng y cũng hiểu rõ rằng, cho dù thế nào đi nữa, bây giờ không phải là giai đoạn để bọn họ và Võ Sùng Huấn nảy sinh mâu thuẫn.
Thân phận của bọn họ quá nhạy cảm, Dương Phàm có thể đem Võ Ý Tông đuổi đến luồn lên nhảy xuống, giống như chó nhà có tang, bọn họ lại không thể cùng Võ gia tranh giành một mảnh đất, chỉ bởi vì bọn họ mang họ Lý.
Y trong lòng đầy uất ức cùng đại ca Lý Thành Khí và nhị ca Lý Thành Nghĩa ở phía sau, lặng yên đi thật xa, đột nhiên dừng bước, cao giọng kêu:
- Đại ca, Nhị ca!
Lý Thành Khí sợ tính tính kích động của hai em sẽ xung đột với Võ Sùng Huấn, cho nên nhanh chóng nắm chặt tay của y. Y đang cầm chặt tay của Lão nhị chợt nghe Lý Long Cơ gọi to bèn dừng bước lại, quay đầu:
- Tam lang, chuyện gì vậy?
Lúc này bọn họ đã đi qua tòa nhà đang xây của Dương thị, Lý Long Cơ chỉ vào mảnh đất trống bên cạnh tòa nhà, nói với Lý Thành Khí:
- Đại ca, tòa nhà của chúng ta, chọn chỗ này được không?
Lý Thành nghĩa phẫn nộ quát:
- Lão tam, nói cái gì thế, bị người ta làm cho nhục nhã vẫn chưa đủ sao?
Lý Long Cơ mỉm cười nó:
- Nhị ca, xây nhà chỗ này có gì không tốt chứ?
Y chậm rãi quay đầu trở lại, dừng ở xa xa Tiêu Viên Ngoại Lang đối diện với đang khoa tay múa chân với vợ chồng Võ Sùng Huấn, Lý Khỏa Nhi, nói từng chữ một:
- Đệ muốn thấy nó xây lên, tận mắt thấy nó đổ xuống!
Trường Ninh Hầu bỗng nhiên hướng nhìn y, trên mặt Lý Long Cơ còn mang tính khí trẻ con vững vàng đứng ở nơi ấy, nhuệ khí kinh người, giống như cán kiếm sắc bén rời khỏi vỏ!
Trường Ninh Hầu cười nói với Lý Thành Khí:
- Vương gia, xem ra người ta tới cũng là vì mảnh đất này, ta đã nói sớm là nên mua ngay đi, nơi này vị trí tuyệt hảo, chậm một chút e rằng bị người khác cướp mất.
Lý Long Cơ cười nói:
- Trường Ninh Hầu nhắc nhở đúng lắm, Ngắm nhìn toàn bộ hồ Long Khánh, ngoài tòa nhà đang xây dựng kia, mảnh đất này là nơi có góc độ tốt nhất.
Trong lúc nói chuyện, một hồi vó ngựa hí vang lên, trong lòng Lý Long Cơ cực kì hào hứng trở về, đến gần, ghìm cương lại và lớn tiếng nói:
- Ta đã chọn xong rồi, ta muốn chọn đất phía sau sườn núi, tam ca tứ ca, đệ chen giữa hai huynh có vấn đề gì không thế? Ơ?! Còn có người nhắm nơi này nữa sao?
Lúc này, đoàn người ngựa kia đã đến trước mặt, đội xe vừa dừng, Đỗ Văn Thiên liền cúi người hướng vào trong xe, nhỏ giọng bẩm:
- Quận vương, công chúa, xem tình hình có người đã nhắm chỗ này rồi, đứng phía trước chúng ta rồi!
- Sợ cái gì? Y đã nhắm trúng rồi thì cũng phải nhường cho ta!
An Nhạc công chúa liếc Võ Sùng Huấn, sẵng giọng nói:
- Còn chưa đi?
Võ Sùng Huấn vội vã vén rèm kiệu lên, xe ngựa hạ xuống, Ở trước mặt An Nhạc công chúa, Võ Sùng Huấn giống như là một đứa cháu hiếu thuận, nhưng đối với người ngoài, y lại là một người ương ngạnh ngang bướng, Võ Sùng Huấn xấc láo nói:
- Nương tử nhà ta đã nhắm nơi này rồi, không cần biết bọn họ là ai, đều phải nhường….
Nói đến đây, Võ Sùng Huấn đột nhiên ngẩn ra, y thấy Lý Thành Khí. Lý Thành Khí, Lý Long Cơ và những người khác cũng nhìn thấy y rồi, Lý Thành Khí hơi ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Là Cao Dương Quận Vương.
Lý Long Cơ cười không nói gì, tuy nhiên mắt lại có vẻ nhíu lại một chút.
Trường Ninh Hầu Hoàng Kiếm Vũ ở một bên thúc ngựa, hăng hái liếc bọn họ một cái, tìm kiếm nơi xây phủ, nói ra thì chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng hôm nay có đến hai nhà đều nhắm chỗ này, hơn nữa hai nhà này lại là một bên họ Lý một bên họ Võ, chuyện này không chỉ đơn thuần nữa rồi. Mảnh đất này rơi vào tay nhà nào. Quyền quyết định dựa vào thế lực của hai nhà Lý Võ, cuối cùng cũng quyết định thể diện của hai nhà Lý Võ
Lý Thành Khí cưỡi ngựa, đến nghênh đón Võ Sùng Huấn, ở trên ngựa chắp tay cười vang nói:
- Cao Dương Vương, chúng ta lại gặp mặt rồi!
Võ Sùng Huấn hơi chần chờ, chắp tay nói:
- Thì ra là Thọ Xuân Vương, tại sao ngài lại ở chỗ này.
Phụ thân Lý Thành Khí- Lý Đán trước khi đăng cơ làm hoàng đế, Lý Thành Khí đã được lập ngôi vị Hoàng Thái Tử rồi, sau đó Lý Đán bị mẫu thân của ông là Võ Tắc Thiên phế truất, từ hoàng đế biến thành Hoàng thái tử. Lý Thành Khí từ Hoàng Thái Tử biến thành Hoàng thái tôn, bây giờ thân phận hoàng thái tử của phụ thân cũng bị hoàng tổ mẫu thu hồi, Lý Thành Khí từ hoàng thái tôn trở thành Thọ Xuân Vương.
Lý Thành Khí cười nói:
- Mấy huynh đệ bọn ta, cho đến hôm nay vẫn chưa có phủ đệ riêng, lần này đến Trường An, Hoàng tổ mẫu đặc biệt chiếu cố, bảo mấy huynh đệ đến Trường An chọn nơi xây phủ, vừa mới xem được nơi này.đang phái người đến công bộ, bảo bọn họ đến khoanh vùng địa điểm, Cao Dương Vương tới đây có chuyện gì không?
Lý Thành Khí không muốn nảy sinh mâu thuẫn với Võ Sùng Huấn liền mở miệng nói rõ trước, bọn họ đã chọn miếng đất này rồi, hi vọng Võ Sùng Huấn có thể biết đường mà cáo từ.
Võ Sùng Huấn cười ha hả nói:
- Trùng hợp, trùng hợp, ta cùng nương tử cũng đã nhắm trúng nơi này, Hồ Long Khánh này phong cảnh tuyệt đẹp. Hôm nay đến đây, cũng chính là vì muốn chọn nơi để xây phủ.
Nơi mà An Nhạc công chúa chọn chính là chỗ này, hôm qua nàng liếc mắt đã ưng ý chỗ này, biết được tòa nhà đang xây bên cạnh là phủ của Dương Phàm, nàng liền quyết định chọn nơi này.
Võ Sùng Huấn tuy nói năng hàm hồ, nhưng không phải bởi vì y sợ năm đứa con của Tương Vương, Võ Sùng Huấn chưa từng xem trọng người nhà Lý gia. Cho nên trong lời nói của Võ Sùng Huấn có chút hồ đồ. Bởi vì năm huynh đệ Lý Thành Khí là anh em họ với Lý Khỏa Nhi, Võ Sùng Huấn cho rằng Lý Khỏa Nhi sẽ nhường cho anh em họ mình, thì hà cớ gì hắn phải làm kẻ ác, làm cho An Nhạc không vui.
An Nhạc công chúa đang muốn khom người xuống định bước ra khỏi xe, vừa mới nghe phu phân nói là anh em họ của nàng, nàng lại ngồi trong xe. Nàng vốn tưởng rằng chuyện này để cho chồng mình ra mặt là thỏa đáng nhất, nào ngờ cái đồ khốn kiếp này vừa mới lộ mặt ra đã tỏ ý nhượng bộ, An Nhạc nhẫn nhịn không được liền co cẳng đá vào mông Võ Sùng Huấn.
Võ Sùng Huấn nào có ngờ An Nhạc tự dưng lại đá mông y một cái, y bèn “Ai da” một tiếng, liền từ trên xe té xuống. Lý Thành Khí và Lý Long Cơ,Trường Ninh Hầu và những người khác đều rất kinh ngạc, tay đánh xe ngựa cũng hoảng sợ, nhưng y phản ứng nhanh nhẹn, lập tức nhảy xuống xe ngựa dìu Võ Sùng Huấn lên.
Võ Sùng Huấn đứng lên, cười gượng gạo, xoa xoa vết da rách ở đầu gối, che đậy nói:
- Võ mỗ nhất thời ngồi không vững, khiến cho các vị chê cười rồi!
Lý Thành Nghiệp, Lý Long Cơ và những người ở phía sau, thật ra là chưa nhìn thấy rõ sự tình, bọn họ chỉ thấy Võ Sùng Huấn chẳng hiểu tại sao mà lại té từ trên xe ngựa xuống, chụp ếch một cú, mấy huynh đệ không nhịn nổi buồn cười, sợ cười ra tiếng làm cho Võ Sùng Huấn khó xử, lại dùng lực nén xuống.
Ba người Lý Thành Khí, Lý Long Cơ và Trường Ninh Hầu, ba người liền thúc ngựa lên trước xe ngựa, bọn họ nhìn rõ ràng, rõ ràng là một là một bàn chân thanh tú vung ra khỏi rèm, đá Võ Sùng Huấn té xuống đất, chỉ là bọn họ biết cách bình tĩnh, trên mặt không lộ vẻ khác thường nào. Rèm kiệu vừa vén lên, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Khỏa Nhi từ bên trong bước ra.
Bởi vì Võ Sùng Huấn bị ngã nhào xuống mặt đất, đám người của Lý Thành Khí bèn xuống ngựa, vừa mới thấy Lý Khỏa Nhi từ trong kiệu bước ra, Lý Thành Khí hướng về nàng chào hỏi:
- An Nhạc, muội cũng tới à!
- Yaaaa…! Biểu ca tại sao lại ở đây? Tam đệ cũng ở đây à?
Mặt của An Nhạc vui vẻ ngạc nhiên nhìn bọn họ, làm như đến lúc này mới biết bọn họ đã ở đây vậy, nàng thân mật gần gũi chào hỏi Lý Thành Khiến và Lý Long Cơ trước, lại nhìn thấy Lý Long Phạm và mấy người khác đứng trên mặt đất. vội vã chào hỏi, lễ nghĩa vô cùng chu đáo.
Nàng vừa bước ra kiệu mặt mày không có chút trầm tư nào, lúc này nàng giả vờ đóng bộ dạng thân thiện kinh ngạc vui tươi vô cùng tự nhiên, người đừng bên ngoài không dễ dàng nhận ra bộ dạng cố ý của nàng, lúc này trong lòng mọi người tự nhiên đã có tính toán trước rồi.
Nhưng mà nếu nàng có ý giả bộ, không muốn cho đám người Lý Thành Khí nhìn thấy nàng không vui, lúc ra khỏi kiệu nàng không lộ vẻ mặt u sầu nữa, tuy nhiên đã đóng bộ mặt không vui, bây giờ lại cố ý tỏ ra thân mật, chứng minh nàng không muốn che giấu sự không vui của chính mình, mà là từ đầu đến cuối đều lộ vẻ khinh miệt trêu đùa.
Sắc mặt của Lý Thành Khí có chút hơi mất tự nhiên, gượng cười ha hả:
- Thất tỉ, đã lâu không gặp rồi.
Lý Khỏa Nhi cúi người xuống, cười tươi như hoa:
- Hôm qua nghe mấy vị huynh đệ tới Trường An, Khỏa Nhi một kẻ nữ lưu, không thể đi theo góp vui. Nghĩ rằng hôm nay chọn xong nơi xây phủ, rồi đến bái kiến các huynh. Không ngờ rằng được hội ngộ ở đây, thật là trùng hợp quá rồi.
chọn nơi xây phủ.
Lý Long Cơ mỉm cười nói:
- Đích thật là trùng hợp, đây là có duyên phận lớn đó…Thất tỉ, bọn ta vừa nãy đã chọn nơi này làm nơi xây phủ. Chính là chỗ kia, hay là thất tỉ chọn mảnh đất bên cạnh bọn ta để xây phủ đi, hai nhà chúng ta làm hàng xóm láng giềng, sau này tiện bề lui tới.
Lý Long Cơ nhìn bộ dạng vờ vịt của Lý Khỏa Nhi, trong lòng cực kỳ căm ghét. Y nói lời này cũng là theo lý mà thôi! Quan hệ với Lý Khỏa Nhi, tình nghĩa” Ta và tỉ một nhà” ư, năm anh em nhà họ Lý một nhà với Lý Khỏa Nhi gì cơ chứ? Nữ nhi đã gả đi thì cũng như nước tạt ra ngoài. Lý Long Cơ ngụ ý, là Lý Khỏa Nhi đã không còn là nữ nhi nhà bọn họ nữa rồi. Nhưng mà Lý Long Cơ nói lời khách khí này, trên mặt không một chút sai sót. Hơn nữa, y còn: “Thịnh mời kết giao” vợ chồng Võ Sùng Huấn, Lý Khỏa Nhi cùng bọn họ làm hàng xóm, điều này khẳng định: “Mảnh đất này bọn ta đã chọn rồi!”
Lý Khỏa Nhi là một người phụ nữ nhạy bén xảo quyệt, nàng mặc dù không có trí tuệ gì nhiều, một chút khôn vặt thì vẫn có, về tài năng tranh cãi thì không có ai bằng. Hàm ý của Lý Long Cơ nàng đã hiểu được rồi, trong lòng cười nhạt nhẽo, lại làm ra bộ dạng kinh ngạc nói:
- Tam lang cũng chọn phường Long Khánh rồi à? Vậy thì tốt quá, chúng ta đích thực là có thể làm hàng xóm rồi!
Lý Khỏa Nhi cười hì hì nắm cánh tay của Võ Sùng Huấn, nũng nịu nói:
- Lang quân à, thật là trùng hợp, chàng ưng ý nơi này, tam lang bọn họ cũng đã chọn nơi này, hay là chúng ta nhường chỗ đó cho bọn họ đi. Chúng ta đến bên kia, kề bên phủ của bọn họ được không nào?
- Không được!
Võ Sùng Huấn rống to một tiếng, y không phải là phúc đến thì lòng sáng ra, bỗng nhiên hiểu rõ ý đồ của Lý Khỏa Nhi, mà là Lý Khỏa Nhi thân mật đặt tay lên tay của y, ngón tay dài nhọn đã ở trong áo y rồi, nếu mà y có nửa lời không đúng, thì sẽ bị nàng ngéo một cái bầm đen, Võ Sùng Huấn dù có ngu cũng phải hiểu được, nên nào dám thể hiện thái độ gì khác.
Lý Khỏa Nhi dậm chân gắt giọng:
- Lang quân, chàng thật hẹp hòi, đều là họ hàng thân thích, làm gì mà nghiêm túc vậy, không khéo người ngoài lại cười chê!
Võ Sùng Huấn nói:
- Đây không phải là ta hẹp hòi, nếu mà tòa nhà thì thôi. Nhưng mà huynh đệ Lý Thành Khí có năm người, cùng một lúc xây dựng một dãy nhà, tòa nhà của chúng ta không biết là phải chen chúc đi đâu?
Lý Long Cơ tuy rằng thông minh, tỉnh táo, nhưng y dù sao vẫn còn trẻ, tính khí vẫn chưa luyện tới lư hỏa thuần thanh, vừa nghe thấy Võ Sùng Huân nói chuyện hoang đường, chịu không được nói:
- Thế này thì vô phương, cứ để cho đại ca ở đó xây phủ, Cao Dương Vương và thất tỉ có thể xây phủ kế phủ đại ca, đệ ư, vừa lúc có thể cùng với Cao Dương Vương thân cận một chút!
Võ Sung Huấn bật cười ha hả, nói:
- Nghe nói Tương Vương ngũ tử huynh đệ tình thâm, Võ Sùng Huấn ta nếu làm kì đà cản mũi, chẳng phải là kẻ ác hay sao, chuyện như thế, ta vạn lần không thể đồng ý.
Lúc này, công bộ Viên ngoại lang quan Tiêu Chi Thần dẫn thêm vài tên quan viên vội vàng chạy tới hồ Long Khánh hồ, cúi đầu khom lưng mà nói:
- Hạ quan công bộ Viên Ngoại Lang Tiêu Chi Thần, là vị vương gia nào muốn xây nhà ở đây?
Con út Tương Vương Lý Long Phạm nhịn không được lớn tiếng nói:
- Ta! Ba Lăng Vương Lý Long Phạm ta muốn ở chỗ này xây nhà, còn có cả đại ca Thọ Xuân Vương, Nhị ca Hành Dương Vương, Tam ca Lâm Truy Vương, tứ ca Bành Thành Vương.
Tiêu Chi Thần liên tiếp bị chữ Vương kia chấn động choáng váng đầu óc, gã vẫn còn chưa kịp phản ứng gì. Võ Sùng Huấn đã nói rồi. Võ Sùng Huấn mặt nở nụ cười, nhưng trong mắt cực kì sắc bén,y gằn từng chữ nói với Lý Long Phạm:
- Thật là ngại quá, chỗ đất này, ta muốn mua rồi!
Võ Sùng Huấn liếc Tiêu Chi Thần một cái, thản nhiên nói:
- Tiêu viên ngoại, lập tức khoanh vùng, mau chóng vẽ bản thảo!
Tiêu Chi Thần sững sờ hỏi:
- Không biết bước đầu tiên phải…
Võ Sùng Huấn chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nói:
- Võ Sùng Huấn!
Y đến Vương hiệu của mình cũng lười nói, nói một câu xong liền nghênh ngang bước đi
Võ Sùng Huấn, ba chữ là đủ!
Ngũ Vương gia, cũng không bì kịp một chữ Võ, y không tin là người của Công bộ lại dám đem mảnh đất kia giao cho người Lý gia
- Đại đường huynh ( anh họ thứ nhất), nhị đường huynh, ba vị đường đệ, Võ Sùng Huấn tính tình ngang bướng, ai biết hôm nay chàng có điều gì không phải, xin các người đừng trách tội! Lý Khỏa Nhi đi khuyên chàng một chút!
Lý Khỏa Nhi làm ra vẻ mặt mày áy náy nói, rõ ràng là trong mắt lóe lên vẽ đắc ý, và giọng điệu mỉa mai của nàng, nàng hướng vào vẻ mặt xanh mét của Lý Thành Khí gật gật đầu, liền xoay người đuổi theo Võ Sùng Huấn
Tiêu Chi Thần hối hận rồi, sớm biết như thế này thì phái một tên tiểu quan đến nghe dặn dò là được rồi, làm gì mà vừa nghe đến chữ Vương gia đã vội vã chạy đến rồi vuốt mông ngựa, hiện giờ mặc kệ mảnh đất này là của ai, y đều phải đắc tội với bên còn lại.
Tuy nói rằng Hoàng tử Lý gia đều như phượng hoàng rụng cánh không bằng con gà, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa đó, cho dù Lý gia mất uy thế, nhưng y từ lục phẩm lên chức công bộ Viên Ngoại Lang ở trước mặt hoàng tử của Lý gia cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, đây không phải là trò đùa hay sao.
Lý Thành Khí mặt mày đỏ thẫm, giống như bị bôi hai lớp máy gà, y nắm nắm đấm, chặt đến nỗi làm cho các khớp xương vang lên ken két, giận dữ hét:
- Võ Sùng Huấn, thằng nhãi làm càn này!
Lý Thành Nghĩa đuổi theo Võ Sùng Huấn, lại bị Lý Thành Khí tóm lấy, Lý Thành Nghĩa quay đầu tức giận nói:
- Đại ca!
Lý Thành Khí lắc lắc đầu, mặt mày xanh mét, cơ thể co quắp vài cái, trầm giọng quát:
- Không được gây chuyện, chúng ta đi!
Làm đại ca, Lý Thành Khí ở trong lòng của các huynh đệ rất được kì vọng, Lý Long Phạm và Lý Long Nghiệp tuy rằng tức giận muốn nổ phổi, nhưng đại ca đã chỉ bảo, thì không thể không nghe. Trường Ninh Hầu thở dài, trong lòng cảm thấy một cảm giác bi thảm, tước vị của Hoàng gia là do Lý gia phong, mắt nhìn thấy Lý gia chịu bắt nạt, sao không thể có một chút đau thương nào được, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Lý Long Cơ vừa đúng 16 tuổi, máu lửa hừng hực, làm sao có thể nhịn nhục nỗi uất hận này, nhưng y cũng hiểu rõ rằng, cho dù thế nào đi nữa, bây giờ không phải là giai đoạn để bọn họ và Võ Sùng Huấn nảy sinh mâu thuẫn.
Thân phận của bọn họ quá nhạy cảm, Dương Phàm có thể đem Võ Ý Tông đuổi đến luồn lên nhảy xuống, giống như chó nhà có tang, bọn họ lại không thể cùng Võ gia tranh giành một mảnh đất, chỉ bởi vì bọn họ mang họ Lý.
Y trong lòng đầy uất ức cùng đại ca Lý Thành Khí và nhị ca Lý Thành Nghĩa ở phía sau, lặng yên đi thật xa, đột nhiên dừng bước, cao giọng kêu:
- Đại ca, Nhị ca!
Lý Thành Khí sợ tính tính kích động của hai em sẽ xung đột với Võ Sùng Huấn, cho nên nhanh chóng nắm chặt tay của y. Y đang cầm chặt tay của Lão nhị chợt nghe Lý Long Cơ gọi to bèn dừng bước lại, quay đầu:
- Tam lang, chuyện gì vậy?
Lúc này bọn họ đã đi qua tòa nhà đang xây của Dương thị, Lý Long Cơ chỉ vào mảnh đất trống bên cạnh tòa nhà, nói với Lý Thành Khí:
- Đại ca, tòa nhà của chúng ta, chọn chỗ này được không?
Lý Thành nghĩa phẫn nộ quát:
- Lão tam, nói cái gì thế, bị người ta làm cho nhục nhã vẫn chưa đủ sao?
Lý Long Cơ mỉm cười nó:
- Nhị ca, xây nhà chỗ này có gì không tốt chứ?
Y chậm rãi quay đầu trở lại, dừng ở xa xa Tiêu Viên Ngoại Lang đối diện với đang khoa tay múa chân với vợ chồng Võ Sùng Huấn, Lý Khỏa Nhi, nói từng chữ một:
- Đệ muốn thấy nó xây lên, tận mắt thấy nó đổ xuống!
Trường Ninh Hầu bỗng nhiên hướng nhìn y, trên mặt Lý Long Cơ còn mang tính khí trẻ con vững vàng đứng ở nơi ấy, nhuệ khí kinh người, giống như cán kiếm sắc bén rời khỏi vỏ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.