Say Mộng Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 1097: Một ngày dài đằng đẵng (9).

Nguyệt Quan

27/04/2016

.

Tin tức cảnh báo từ Nghênh Tiên cung vừa mới truyền đến nội vệ, nội vệ đang canh gác bèn nhanh chóng hành động. Trong những ngày này họ không được nghỉ ngơi, kiếm bất ly thân, nhanh chóng tập hợp toàn bộ lực lượng.

Khi nội vệ cuối cùng xuất hiện ra điện đường, vị nữ Đô úy xương gò má hơi cao, tướng mạo xinh đẹp đó tỏ ra kiên nghị vung tay lên, không nói một lời chạy ra ngoài, đám nội vệ không cần chỉ bảo lập tức đi bám sát ngay theo sau.

Vị này là Đô Uý Lạc Phi Vân, lúc Tiểu Man đảm nhiệm chức Đô Uý Mai Hoa nội vệ, nàng chính là một trong những phó Đô Uý, sau này Tiểu Man xuất giá, nàng theo hai Phó Đô Uý thể hiện hết tài năng, đảm nhiệm chức Đô Uý. Tính tình của Lạc Đô Uý nghiêm túc, không cười nói tùy tiện, nên phần lớn nội vệ đều sợ nàng.

Nội cung bị tập kích là chuyện trăm năm hiếm thấy, nhưng làm lực lượng vũ trang cuối cùng bảo vệ Thiên tử, cho dù điều này vạn năm không gặp, các nàng nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng. Về việc Hoàng Đế gặp nạn, lúc cung đình gặp phải biến cố lớn ứng biến ra sao, giải cứu cho Hoàng Đế như thế nào, phá vòng vây ra sao, họ đều đưa ra hàng loạt dự án, bình thường cũng thường xuyên diễn tập, lúc này chỉ một mực tuân theo luật cũ, thì hiển nhiên không cần sắp đặt gì nhiều.

Những nữ thị vệ này thống nhất vũ khí là đeo kiếm, mặt khác dựa vào ưu điểm của từng người, còn phân chia trang bị tay áo nỏ, phi đao, các loại ám khí.. do vũ khí nhẹ nhàng tiện lợi, lại thêm bản lĩnh phi phàm, họ đi rất nhanh, trong bóng đêm chỉ nhìn thấy bóng dáng, giống như những lộc non từ rừng cây hướng về phía mặt trời mọc.

Khoảng cách từ nơi họ ở đến Nghênh Tiên Cung không xa, mỗi khi có chuyện xảy ra, trong thời gian ngắn có thể đến bên cạnh Thiên tử, với bản lĩnh khinh công của họ, đoạn đường này chỉ trong chốc lát là có thể tới, nhưng trước mắt họ bỗng dưng xuất hiện tám cây trụ lớn, tám cây thịt do tám người tạo ra chắn trước đường họ.

Đây là tám nữ tướng thuộc hạ của Thái Bình công chúa, tám người mỗi người cầm trên tay một cây trượng nặng trịch, vững vàng vắt ngang đường giữa nội vệ Mai Hoa và Nghênh Tiên Cung, phong tỏa đường đi của họ. Ở giữa là một phụ nhân mập mạp to lớn cầm Hàng ma xử chỉ về phía trước, trầm giọng hét:

- Trở về, đường này không thông!

- Giết thôi

Lạc Phi Vân đấu chọi gay gắt, trong tiếng quát, tiếng kiếm rút ra khỏi bao ào ào, từ đầu đến giờ chân nàng không nghỉ, nghiêm ngặt quát mắng, rút kiếm, chỉ về phía trước, tất cả các động tác trong lúc chạy hoàn thành, dẫn theo một đám nữ thị vệ như lang như hổ lao tới.

Cướp đường là phụ nữ, người cản đường cũng là phụ nữ, trận chiến giữa phụ nữ và phụ nữ này xem ra còn khốc liệt hơn là cuộc chiến của những người đàn ông.

Người phụ nữ mập giận đến tím mặt, bước một bước mạnh một tiếng vang lớn “thình thịch”, mặt đất dường như rung lên. Theo một chiêu Lực phách Hoa Sơn, cây trượng sắc nhọn trong tay ả huýt gió đổ ập xuống đập liên tiếp, Lạc Phi Vân không tránh không né, bước đi như bay, chỉ thẳng kiếm về phía trước, vẩy ra một chuỗi hàn quang liên tiếp.

- Dừng tay

Cùng với tiếng quát dịu dàng uy nghiêm, đằng sau tám nữ lực sĩ đột nhiên xuất hiện hai cô gái buộc túm tóc hình trái đào xinh đẹp, hai cô gái xinh đẹp đều cầm đèn lồng đứng bên cạnh, ánh đèn ửng đỏ chiếu sáng má lúm đồng tiền xinh xắn của các nàng, giống như một đôi Tiểu Hồ Tiên linh khí kinh người, hai người chính là Thụ Tiểu Miêu và Chu Nguyên Bảo.

Có một mỹ nhân đứng phía sau hai nàng, mặc quần áo thường dân, tao nhã như Quan âm giáng trần. Lạc Phi Vân bỗng thấy rõ người này, ánh mắt sắc nhọn lập tức co rụt lại, sự chán nản từ trước tới giờ chưa từng có mà dừng lại, mạnh mẽ dừng bước, cất giọng nói:

- Thượng Quan Đãi Chế!

Theo lí mà nói, Thượng quan Uyển Nhi không thể chống lại nữ đế, hơn nữa Thượng quan Uyển Nhi là người có danh vọng cao quý trong cung. Lạc Phi Vân kinh hãi, dừng bước. Lúc này, nàng nghi ngờ tin mình nhận được có gì đó nhầm lẫn.

Thượng Quan Uyển Nhi tiến lên hai bước, cất giọng nói:

- Đêm nay, Bắc môn Nam nha chư vệ phụng mệnh Thái tử, hưng binh vào cung trừ gian, Nội vệ mau chóng trốn tránh đi.



Lạc Phi Vân lòng trầm xuống, nghe những âm thanh này, quả nhiên phản loạn, hơn nữa nàng cho rằng Thượng Quan Đãi Chế tuyệt đối không thể trở thành quân phản loạn lại đã trở thành một thành viên của phản quân. Lạc Phi Vân cắn răng, nói:

- Cảnh báo Nghênh Tiên Cung, Ty chức thân là hộ vệ của Thiên tử, vì chức trách, không thể không đi, lời Đãi Chế, thứ cho không tòng mệnh!

Thượng cung Uyển Nhi trầm giọng nói:

- Thái Tử là người kế vị, bệnh tình của Thiên tử nguy kịch, Thái Tử thay quyền triều chính, dĩ nhiên theo lí. Thái Tử là con Thiên tử, sao có thể gây bất lợi cho Thiên tử được? Trách nhiệm của các ngươi là bảo vệ sự an nguy của Thiên tử, Thái Tử phải giết hết các gian thần Nhị Trương! Còn không lui ra!

Chư nữ nội vệ không hỏi về chuyện triều chính, chỉ một lòng trung thành với Thiên tử, họ đã nhận được sự tin tưởng và dạy dỗ này ngay từ khi còn nhỏ. Lúc này Nghênh Tiên cung cảnh báo cầu viện, bảo các nàng không đếm xỉa đến, trong tâm trí các nàng không thể tiếp nhận được, chúng nữ vệ không hẹn mà cùng mà nhìn về phía Lạc Phi Vân, nghe nàng quyết định.

Lạc Phi Vân trầm ngâm không nói gì, kiếm trong tay cũng từ từ rủ xuống, dường như bị lời lẽ răn dạy nghiêm khắc của Thượng Quan Uyển Nhi đã làm lòng dao động. Trong lòng Uyển Nhi mừng thầm, mở mày liễu, bước lên một bước, đang khuyên vài câu thì đột nhiên Lạc Phi Vân nhướn mày rút kiếm, kêu to:

- Ty chức vô lễ

Lạc Phi Vân rút kiếm rồi nói, thân như báo săn nhảy ra, lao thẳng về phía Thượng Quan Uyển Nhi, kiếm trong tay nhanh như chớp đâm thẳng vào lồng ngực của Uyển Nhi. Lạc Phi Vân làm nội vệ Đô Uý, tất yếu có thể tiền trảm hậu tấu đấy. Thượng Quan Uyển Nhi đã phản lại Nữ hoàng, nàng tự nhiên không thể nương tay!

Nàng tỏ ra vừa bị Uyển Nhi làm cảm động, chính là vì muốn chờ lúc người khác không để ý, thừa cơ giết chết Thượng quan Uyển Nhi, muốn bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu trước. Lần này nàng giả bộ, thực sự đã làm mê hoặc lòng người, tám vị nữ tướng kia thủ lực vô hạn, nhưng về thân thủ nhanh nhẹn thì không thể bằng Lạc Phi Vân được.

Lạc Phi Vân đột nhiên rút kiếm, hai nữ tướng gần đó lớn tiếng hô kinh hãi, muốn nâng cây trượng nặng trịch cản lại những đã chậm một bước. Các nữ vệ kia vừa nhìn thấy Lạc Phi Vân ra tay không hẹn mà cũng cùng lúc tấn công nữ tướng phía trước mặt.

Lạc Phi Vân chém một nhát kiếm, đến cả Thượng Quan Uyển Nhi đứng ở đó cũng quên cả né tránh, khóe miệng Lạc Phi Vân lộ ra một nụ cười đắc ý, nhưng nụ cười này vừa mới hiện lên thì lại thay bằng tiếng kêu đau đớn.

Lạc Phi Vân cảm thấy sau lưng đau đớn, nàng kêu lên một tiếng, thi thể như chiếc lá rơi xuống đất, lảo đảo bước về phía trước ba bước, sửng sốt cúi đầu xuống, trên ngực nàng lộ ra một mũi kiếm sáng như tuyết, giọt máu tươi từ từ chảy xuống, hàn ý thẩm thấu trong lòng nàng.

Lạc Phi Vân sửng sốt muốn quay mặt lại, nhưng người cầm kiếm sắc vẫn còn nắm chặt kiếm ở sau lưng nàng, nàng căn bản không thể động đậy, phía sau vang lên một âm thanh yếu ớt:

- Lạc Đô Uý, rất xin lỗi!

Thanh kiếm đột nhiên rút ra, Lạc Phi Vân lại kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân tê liệt ngã xuống đất, lúc này nàng mới phát hiện mình bị một nhát kiếm của người đầu tiên xông lên theo nàng, bên tai còn có tiếng kim lọai vang lên, đó là người vừa đánh lén nàng đang giao thủ với đồng nghiệp Nội vệ.

Cùng người nọ giao thủ đó chính là Lan Ích Thanh. Lan Ích Thanh là người vô cùng lương thiện, vừa nãy theo kế hoạch đã kịp thời ra tay, đâm trúng lưng đối phương. Nhưng nàng vì mềm lòng, lúc này không ra tay toàn lực chống đỡ. Lan Ích Thanh vừa vung kiếm ngăn cản, vừa kêu to:

- Y Y tỷ, đại cục đã định, tỷ từ bỏ đi!

Người bị gọi là Y Y tỷ tỷ tên là Yến Y Y, là mội Giáo Uý trong Nội Vệ. Yến Y Y tức giận quát

- Ngươi đang mơ sao! Các ngươi dám chống lại hoàng đế, ta nhất định phải giết các ngươi!

Yến Y Y một tay Loạn phi phong kiếm pháp hơn người, cả người đã tiến vào trạng thái điên cuồng phẫn nộ không màng sinh ra tử. Lan Ích Thanh hoang mang, bị đâm một kiếm, thét lên:



- Trời ơi

Kiếm trong tay văng ra, Yến Y Y không chút do dự vung kiếm vù vù, đâm thẳng về phía cổ họng của Lan Ích Thanh.

Lan Íchh Thanh không kịp lùi, không kịp tránh, chỉ nhìn thấy thanh kiếm sáng đang lao tới, chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt chờ chết. Bên tai bỗng nhiên một tiếng “đương” cùng với tiếng kêu thảm thiết. Lan Ích Thanh mở mắt, nhìn thấy Cao Oánh đã đuổi tới bên cạnh nàng, khó khăn lắm mới đỡ được nhát kiếm trí mạng kia.

Phía sau Yến Y Y, một nữ tướng vung cây trượng không chút do dự quật nặng vào sau đầu nàng, quật đến nát óc nàng, làm nàng mới tê liệt ngã xuống đất. Lúc này, Lạc Phi Vân nằm ôm ngực trên mặt đất tuyệt vọng trút hơi thở cuối cùng.

Phen này huynh đệ tương tàn, những Nữ nội vệ kia chỉ còn cách giương mắt đứng nhìn, lúc này không biết làm thế nào. Một số nữ nội vệ trong đó quyết tâm tránh về bên cạnh người phụ nữ cao gầy mặc áo xanh, tạo thành một vòng tròn tập trung bao vây nàng.

Cao Oánh đưa kiếm về sau cánh tay, nói với nữ nội vệ mặc áo xanh thân hình cao lớn kia:

- Hoắc Đô Úy, Nam Bắc hai nha Cấm quân đều quy thuận Thái Tử rồi, cần gì phải tạo vách tường chống lại? Hôm nay Thái Tử chỉ là muốn diệt trừ Nhị Trương, vì tình tỷ muội, dừng tay lại đi!

Trong nội vệ, Đô Úy Lạc Phi, Phó Đô Úy Cao Oánh còn có Hoắc Phó Đô Úy mỗi người có một nhóm người, nhất sinh dị biến, đột nhiên một nhóm người tụ lại xung quanh Hoắc Đô Úy. Lúc này Lạc Phi Vân và thân tín của nàng đã bị tẩy trừ, nhưng phần lớn Nội Vệ vẫn đang do dự không ngừng, nhất định phải thuyết phục Hoắc Phó Đô Úy mới có thể tránh khỏi một trận chiến.

Hoắc Đô Úy cầm kiếm, thần sắc không ngừng biến đổi, ba nữ tướng từ từ lui về phía sau, tạo thành hình cung, lại xuất hiện thêm một người khoan thai xuất hiện, đứng cạnh Thượng Quan Uyển Nhi, mặc quan y, tướng mạo cao quý, rõ ràng là Thái Bình công chúa.

- Đây là chuyện của Lý gia ta, không liên quan đến các ngươi.

Thái Bình công chúa cao ngạo nói với Hoắc Đô Úy:

- Bảo người của ngươi bỏ vũ khí xuống, không chống cự lại, ta đảm bảo ngươi và thuộc hạ của ngươi sẽ được an toàn, hơn nữa ta sẽ không tính sổ với các ngươi nữa!

Nhìn thấy thân tín của Lạc Đô Úy bị giết, mà Cao Đô Úy đứng bên cạnh đối phương. Hoắc Đô Úy dần dần muốn đầu hàng, lúc đó Thái Bình công chúa xuất hiện, như một cây rơm cuối cùng đè xuống đầu nàng, nàng thở dài một tiếng, trầm giọng nói:

- Bỏ ý định chống lại đi!

Nói xong, Hoắc Đô Úy ném cây kiếm trong tay xuống đất. Nhìn thấy Hoắc Đô Úy đầu hàng, đám nội vệ xung quanh nàng đều làm theo, chỉ nghe thấy tiếng đinh đinh đang đang một hồi, dưới đất chốc lát chồng chất mười mấy thanh kiếm dài, vẻ mặt căng thẳng của Thượng Quan Uyển Nhi dần dần giãn ra.

Biến số cuối cùng cuối cùng cũng đã giải quyết xong

Gian Nịnh, để Càn khôn sáng sủa, trời đất thái bình, chính là công đức lưu danh thiên cổ. Điền Trung Giám nếu muốn cùng ta hành sự thì xin ngươi hãy lui sang một bên, sau khi thành sự, chúng ta sẽ cảm động và biết ơn ân tình của ngươi!

Điền Quy Đạo cầm kiếm đứng, không quyết đoán như trước, đám người Tiêu Thiên Nguyệt giao chiến căng thẳng với quân của Trương Giản Chi, không biết rằng vị Điện Trung Giám thống lĩnh bọn họ rốt cuộc đánh hay không đánh.

Đúng lúc này, phía xa lại có một đám người xông tới, trong đó có một con ngựa, trên ngựa có người cưỡi, Dương Phàm và Tiết Tư Hành cầm đao đi trước, họ đang vội đuổi theo Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy, chợt thấy phía trước hai quân giằng co, không khỏi ngạc nhiên, chấn động.

Tiết Tư Hành lập tức báo hiệu phía sau, lệnh người hộ giá Thái tử, Dương Phàm thì cầm đao xông lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Say Mộng Giang Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook