Say Mộng Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 210: Ngay hôm nay!

Nguyệt Quan

05/07/2014

Một đêm này rất dài.

Cuối cùng Thất Thất cô nương cũng đi, nàng không thể không đi, tính tình nàng tuy dũng mãnh, nhưng nửa đêm xông vào nơi hoa bướm cũng là cực hạn rồi, nếu còn dám ở lại đây cả đêm, cho dù cưng chiều nàng đến thế nào, lão thái gia cùng cha nàng cũng nhất định thế nào cũng nhốt tiểu nha đầu xấu xí bại hoại gia phong này vào tổ từ.

Tuy nhiên, khi nàng đi ra lại vô cùng vui vẻ, bởi vì Thẩm Mộc đã chịu khi tới Lũng Tây sẽ đưa nàng đi cùng.

Thiên Ái Nô đương nhiên cũng phải cùng Thất Thất rời đi, cửa phường đã đóng, muốn tìm chỗ ở, chỉ có thể dựa vào nàng.

Thất Thất và Thiên Ái Nô rời đi rồi, Thẩm Mộc và Dương Phàm ở lại trong một tiểu lâu u tĩnh, đương nhiên, Thẩm Mộc cũng không dám gọi đại cô nương nào vào.

Thực ra, nếu không phải do y bồi thường đủ hậu, chưởng quầy Túy Xuân Lầu đã sớm đuổi bọn họ ra ngoài, bởi vì Túy Xuân Lầu không chỉ bị Thất Thất cô nương đánh bị thương sáu đả thủ, đá hỏng một cái tiểu quẳng, đánh vỡ ba cái ghế dài, còn có hai bị khách nhân khi đang hành sự bị các nàng dọa cho giật mình, thiếu chút nữa thì từ nay về sau bất lực.

Hai đại nam nhân cùng ở trong một lầu nhỏ cũng chẳng có chuyện thú vị gì có thể làm, bất quá, bọn họ ngủ cũng không sớm, chưởng quầy Túy Xuân Lầu chú ý tới, trong tiểu tràng vẫn sáng đèn, hai người ngồi đối diện trước cửa sổ, bọn họ ngồi như thế cho tới khuya thật khuya, chưởng quầy còn nghĩ rằng mãi đến lúc đi tiểu đêm vào canh bốn bọn họ mới tắt đèn.

Sáng ngày thứ hai, trời mới vừa tờ mờ sáng, từ trong chuồng heo ở đầu tường phía tây phủ Thái Bình công chúa vọng ra tiếng gầm giận dữ:

- Lý Lệnh Nguyệt! Ngươi dám làm nhục ta như thế, nhất định ta phải giết ngươi! Nhất định ta phải giết ngươi!

Cùng với tiếng gầm này, ngoài thiên môn có tiếng chuông vang lên, tiếng chuông quanh quẩn khắp thành, một ngày mới lại bắt đầu.

Phó Du Nghệ thượng thư tấn quan, Thái Bình Công chúa gả cho Võ thị không lâu, người thượng tấu ủng hộ lên ngôi nhiều dần lên. Các cấp quan viên trong triều, các thành viên Hoàng thất, đại biểu dân chúng, tăng lữ đạo nhân đều góp lời, gấp rút mời Thiên Hậu đăng cơ.

Hơn một tháng sau, bọn họ lại phát động lần “Khuyến tiến” (ủng hộ lên ngôi) lần thứ hai. Lúc này, còn có một vài tứ di tù trưởng sau khi nghe tin tức ở Đại Đường cũng vội vàng thể hiện thái độ nguyện trung thành. Nhưng Võ Tắc Thiên vẫn thản nhiên cự tuyệt.

Lý Đán biết, mẫu thân đang đợi mình tỏ thái độ.

Vị Hoàng đế này vẫn ở lại Đông cung, trong Hoàng cung không có vị trí của ngài.

Vị Hoàng đế này cũng không có thần tử gì có thể thương lượng đại sự xã tắc, chỉ có thể tìm đên Hoàng hậu và Đậu Đức Phi của mình để thương lượng chuyện “Khuyến tiến”

Trong cung, Thiên tử Đại Đường năm ấy ba mươi tám tuổi, bất an nói:

- A mẫu đăng cơ xưng đế đã là chiều hướng không thể tránh. A mẫu đang đợi trẫm Khuyến tiến. Nếu Trẫm không Khuyến tiến, chỉ sợ tai họa lâm đầu.

Y chỉ chỉ một chồng tấu chương trên bàn, nói:

- Đó, các ngươi xem, trẫm ở đây, cho đến giờ cũng chưa được nhìn thấy tấu chương của các đại thần. Hôm nay…

Lý Đán nhẹ nhàng thở dài:

- Đây là Phượng Các Thị Lang Tông Tần Khác, Tả Ngọc Linh Vệ Đại tướng quân Trương Kiền Huân, Tả Kim Ngô Đại Tướng quân Khâu Thần Tích, Nội Sử Sầm Trường Thiến, còn có Phó Du Nghệ mới được thăng lên làm Cấp Sự Trung, cùng với Ngự Sử Lai Tử Tuân, đều thượng tấu với trẫm.

Lưu Hoàng hậu hỏi:

- Bọn họ nói gì?

Lý Đán nghiêm nghị nói:

- Muốn trẫm…. thoái vị nhượng quốc!

Trong điện hồi lâu không nói gì, Đậu Đức Phi mới sâu kín nói:

- Đại gia (y chỉ Hoàng thượng) nếu không muốn nhường ngôi, ngôi vị Hoàng đế này vốn là làm cũng chẳng có gì vui, lại không chủ động Khuyến tiến, Thiếp sợ….

Lý Đán lại nhìn Lưu Hoàng hậu, Lưu Hoàng hậu lặng lẽ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu.

Lý Đán bỗng nhiên che mặc khóc thảm:

- Trẫm…thẹn với liệt tổ liệt tông!

- Đại gia chớ lên tiếng! Cẩn thận có người nghe thấy!

Lưu Hoàng hậu cẩn thận nhìn ra cửa đại điện, thị vệ, cung nga, thái giám hình như vẫn chưa chú ý tới Hoàng Đế Bệ Hạ của bọn họ đang bất lực òa lên khóc như một vị phu nhân.

Lưu Hoàng hậu quay ra ngoài nhìn nhìn, không kìm nổi lo lắng khuyên nhủ:



- Đại gia, tình thế như thế, thực không phải là tội của Đại gia, liệt tổ liệt tông sẽ tha thứ cho người. Đợi Thiên Hậu bãi triều, quay về Võ Thành Điện, Đại gia… phải tới đề xuất với A mẫu, nhượng quốc thoái vị!

Lý Đán lau nước mắt, hai mắt vẫn đỏ hồng, đờ đẫn nói:

- Tấu chương của Khâu Thần Tích có nói, khuyến tiến là một hành động trọng thể, trẫm cần phải lên Kim điện, trước mặt văn võ bá quan, thiên hạ thần công, thoái vị nhượng quốc cho A mẫu mới thể hiện được thành ý…

Đậu Đức Phu nắm chặt tay:

- Cái này… chỉ sợ là tâm ý của A mẫu ?

Ánh mắt Lý Đán dại ra.

Lưu Hoàng hậu lo nghĩ, buồn bã nói:

- Vậy,…. Đại gia ngài….. cứ lên Kim diện Khuyến tiến đi!

Nói câu này, hai mắt nàng cũng đỏ.

- Dạ! Nên lên Kim điện…

Lý Đán như một con rối gỗ cứng ngắc xoay người, tự mình cười ha hả, sâu kín nói:

- Vị Hoàng đế như trẫm, đăng cơ tám năm, số lần thượng Kim điện không đếm hết được một bàn tay. Nhường, nhường đi thôi…

- Thiên Hậu giá lâm!

- Uyển Nhi bái kiến Thiên Hậu!

Thượng Quan Uyển Nhi đang chỉnh đốn tấu chương ở Võ Thành điện, nghe thấy có tiếng hô bên ngoài, vội vàng ra cửa nghênh đón.

- Ừ.

Sắc mặt Võ Tắc Thiên nhàn nhạt, không có sự hưng phấn, cũng không có sự tức giận do tình cờ gặp mặt, ánh mắt của bà ta hơi mơ màng, dương như người ở đây nhưng tâm trí ở chỗ khác. Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Tiểu Man đằng sau bà ta, đương nhiên Tiểu Man biết nguyên nhân, nhưng không cách nào dùng ánh mắt nói cho Thượng Quan Uyển Nhi hiểu, chỉ hơi ra hiệu cho nàng biết không phải chuyện xấu, lòng Thượng Quan Uyển Nhi cũng thả lỏng hơn.

Võ Tắc Thiên vào trong Võ Thành điện, ngồi xuống sau ngự án, không hỏi chuyện tấu chương như ngày thường, cũng không uống rượu nếp than ưa thích, một lúc lâu sau, bà ta mới định thần lại, liếc nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, thản nhiên nói:

- Hôm nay lâm triều, đột nhiên Đán Nhi đến.

Thượng Quan Uyển Nhi bất động thanh sắc hỏi:

- A? Không biết Đại gia nói gì?

Võ Tắc Thiên cười cười, thần khí hơi cổ quái, nói:

- Đán Nhi nói, muốn thoái vị nhượng quốc, để trẫm làm Thiên tử!

Đến giờ Thượng Quan Uyển Nhi mới hiểu được vì sao sắc mặt của Võ Tắc Thiên hôm nay lại khác thường như thế, bà ta khổ tâm tính toán bao năm, hiện giờ cuối cùng thì long bào cũng đến tay rồi!

Thượng Quan Uyển Nhi lùi lại ba bước, duyên dáng bái:

- Uyển Nhi ???

- Ha ha, Uyển Nhi, ngươi cũng là nữ nhân, ngươi cảm thấy… ngôi Thiên tử này, trẫm có thể làm được không?

Uyển Nhi thầm nghĩ “Thiên Hậu đã tính toán nhiều năm, ai cảm thấy không được đều bị giết cả, lúc này còn hỏi người ta”

Nàng đáp:

- Trời sinh ra người phi thường là để làm việc phi thường, Thiên Hậu là người phi thường, thân là nữ tử, tại sao không làm được Thiên tử? Tin rằng Thiên Hậu đăng cơ, dân chúng thiên hạ đều vui mừng khôn xiết.

Võ Tắc Thiên lặng lẽ không nói gì, lát sau, cười hai tiếng ha hả, nhìn chồng tấu chương trước mặt rõ ràng cao hơn mấy lần, hỏi:

- Tấu chương hôm nay nói gì?

- Phần lớn là văn võ bá quan, dân chúng tứ phương khuyến tiến Thiên Hậu.



Võ Tắc Thiên “Ừ” một tiếng phất tay nói:

- Cất lại cả đi, trẫm hơi mệt, không muốn xem!

Sáng sớm hôm sau, Võ hậu lâm triều, Thiên tử Đại Đường Lý Đán lại chặn liễn của nàng, hai vai đẫm sương sớm, không biết đã chờ bao lâu.

Lý Đán cản đường, lại quỳ xuống xin mẫu thân chấp nhận nhường ngôi, Võ hậu vẫn cự tuyệt, cảnh tượng này, vô số cung nga thái giám và thị vệ trong đội nghi thức đều nhìn thấy, đương nhiên sử quan cũng bắt dầu ghi chuyện này lại.

Ngày thứ ba, bách quan thượng điện, Võ hậu lâm triều, nhìn thấy rõ ràng phong tấu chương của Lý Đán trên long thư án trên đó đầy đủ mười hai chương phục, y phục đăng cơ, mũ miện. Thiên tử Lý Đán bỏ mũ cởi bào, viết chiếu thư, sớm đã quỳ đợi ở trước Kim điện trước mặt cả triều văn võ, lời nói khẩn thiết, khóc lóc đầm đìa khẩn cầu mẫu thân nhận lấy vị trí của mình.

Bách quan đều kinh ngạc, lập tức kịp phản ứng, đồng loạt quỳ xuống, cung thỉnh Thiên Hậu nhận ngôi, đăng cơ chính vị.

Trong tiêng triều thần khuyến tiến như sóng trào, Võ Tắc Thiên vững vàng ngồi trên ghế rồng, đợi đến khi ngay cả tiếng thở cũng không có mới chậm rãi đứng lên, thần sắc rất nghiêm túc, rất trang trọng. Ai nấy đều ngưng thở, bọn họ bỗng nhiên ý thức được, hóa ra cái ngày nào đó mà họ đã sớm biết sẽ đến, chính là hôm nay!

- Thiên tử muốn vậy…

Giọng nói trầm bổng của Võ Tắc Thiên vang vọng giữa Kim điện, ai nấy đều nghe rõ ràng, Thiên Hậu vốn vẫn luôn điềm tĩnh tự nhiên, hôm nay, giọng nói lại mơ hồ hơi run rẩy:

- Văn võ bá quan muốn vậy…

- Thần dân thiên hạ cũng muốn vậy…

- Trẫm, nếu tiếp tục cự tuyệt ý nguyện của Hoàng đế, quần thần và dân chúng, thì chính là đại bất kính với Hạo Thiên!

- Cho nên, trẫm, theo lời mwoif của Hoàng đế, quần thần, dân chúng, cẩn chịu thiên mệnh, nhận ngôi!

- Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn van tuế!

Tiếng hô vạn tuế vọng ra từ trong Kim điện, tựa như tiếng chuông buổi sáng của Thiên môn, vang vọng khắp bốn phương tám hướng.

Võ Tắc Thiên đứng sau ngự án, khí thế quân lâm thiên hạ nhìn đứa con và bách quan đang dập đầu với mình, bà ta đã sớm tiếp nhận sự cúng bái của cả thiên hạ, nhưng hôm nay có ý nghĩa khác hẳn.

Trước kia, là bà ta làm thay con!

Hiện giờ, là của bà ta!

Bà ta, chính là Hoàng đế!

Nữ Hoàng đế tiền vô cổ nhân!

Quốc hiệu Đại Đường đổi thành Đại Chu. Ba ngày sau, Võ Tăc Thiên chính thức đăng cơ, định niên hiệu Thiên Thụ, lại thêm tôn hiệu của khai quốc Hoàng Đế “Đại Chu thánh thần Hoàng đế”

Hoàng đế Đại Đường Lý Đán, sửa theo họ mẹ, thành Vũ Đán, trở thành Hoàng Thái Tử của Đại Chu hoàng triều.

Võ Tắc Thiên mặc lễ bào, trong Vạn Tượng Thần cung long trọng cử hành nghi thức đăng cơ, hiến tế chư thần, nhận triều bái của bách quan, từ nay, đế quốc Đại Chu chính thức bát đầu. Bà ta, chính là Thánh Thần Hoàng Đế của Đại Chu.

Hoàng kỳ Lý Đường treo trên thành lâu được hạ xuống, treo lên Đại kỳ Võ Chu triều màu đỏ, Thần đô Lạc Dương đổi thành Hoàng đô Chu triều, Trường An trở thành thủ đô thứ hai, dời linh vị tổ tông Võ thị vào Thái miếu.

Từ Vạn Tượng Cung đến Tắc Thiên môn, trăm cuộn vải trắng phủ lên thảm hồng, đội nghi thức trang nghiêm đứng hai bên, lại trải thảm đỏ thật dài, Võ Tắc Thiên mặc long bào Hoàng đế Thập nhị chương văn, đầu đội vương miện thập nhị nỉ, một mình đi trên con đường này.

Võ Tắc Thiên, mười bốn tuổi vào cung, trở thành một tài nhân bên cạnh Thái Tông Hoàng đế Lý Thế Dân.

Võ Tắc Thiên, sáu mươi bảy tuổi xưng Đế, trở thành Nữ Hoàng đế xưa nay chưa từng có trong lịch sử Trung Hoa.

Bao nhiêu phong ba hiểm ác, bao nhiêu giông tố bất bình, giống như sóng Hoàng hà liên tục tái hiện lại trong đầu bà ta.

Khi Nữ hoàng đi lên Tắc Thiên Môn, ngoài Thiên Môn, tiếng hoan hô lập tức trào dâng liên tiếp như sóng thần!

Thánh Thần Hoàng đế Đại Chu đứng trên Tăc Thiên Môn, ánh mắt trang nghiêm nhìn đoàn người đang dập đầu bái lạy mình, nhìn về phương xa.

Sắp tới hoàng hôn, trời chiều như máu, ánh tịch dương đỏ áu chiếu trên cung điện nguy nga, hoa lệ mà lạnh lạnh, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Hiện giờ, bà ta là chủ nhân của nơi này rồi!

Không phải nữ chủ nhân, mà là chủ nhân. Hiện giờ bà ta chính là chủ nhân của tòa cung điện này, là chủ nhân của Đại Đường!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Say Mộng Giang Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook